Chương 50: Liễu đích ái tình quan
Lâm Gia Thành
21/04/2013
Hứa hẹn che chở của Nhị vương tử đối với Âu Dương Vũ mà nói thì tựa như tấm bùa cứu mạng, nàng hiện tại toàn tâm toàn ý chỉ muốn để cho Nhị vương tử cảm thấy chính mình đáng giá để hắn che chở.
Vì vậy, nàng đọc sách rất là chăm chú. Nơi này không thể mang sách đi ra ngoài nên khi Âu Dương Vũ thấy đói bụng liền đi ra tùy tiện ăn một chút rồi lại vào xem sách tiếp.
Thư viện rất lớn, chỉ quen thuộc việc mỗi tầng lầu có những loại sách gì đã khiến Âu Dương Vũ dùng một ngày thời gian. Khiến cho nàng thất vọng chính là sách trong thư viện ghi lại cũng chỉ là một chút kiến thức bình thường. Đối với lai lịch của yêu nữ lần trước cùng với chuyện có liên quan tới Âu Dương Vũ xuyên qua, nơi này không có một quyển nào ghi lại.
Ngày thứ mười, Âu Dương Vũ đem quyển sách khép lại, trong nháy mắt, nàng thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này hấp dẫn Liễu tới đây. Hắn đi tới sau nàng, hỏi: "Ngươi không vui a?"
Âu Dương Vũ lắc đầu, nói thật nhỏ: "Không có gì." Nàng đem quyển sách trả lại chỗ cũ, chính mình đi tới một chiếc ghế đá ngồi xuống. Hai tay ôm đầu, Âu Dương Vũ nhắm hai mắt, thống khổ thầm nghĩ: chẳng lẽ, ta thật sự phải ở địa phương quỷ quái này cả đời? Không, không thể nào, địa phương quỷ quái này ta ngốc (ở) không được, ta sẽ phát điên!
Lúc này, tay nàng thấy ấm áp. Ngay sau đó, một bàn tay ôn nhu xoa tóc của nàng. Thanh âm của Liễu nhẹ nhàng truyền đến: "Đừng thương tâm, có chuyện gì thì hãy nói cho ta một chút, có lẽ ta có thể giúp ngươi nghĩ biện pháp."
Âu Dương Vũ nhấc đầu, nhìn về phía Liễu, xem xét hắn một hồi, Âu Dương Vũ đột nhiên hỏi: "Trừ nơi này, nơi nào còn có thư viện? Ừ, chính là thư viện cất dấu một chút sự vật cổ quái, thần bí?"
Liễu ngồi xuống bên cạnh nàng, an tĩnh nhìn nàng, hỏi: "Ngươi muốn biết về sự vật thần bí gì?"
Âu Dương Vũ lắc đầu, nhìn chằm chằm hắn sẵng giọng: "Ngươi hỏi rõ ràng như thế để làm gì? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết nơi đó có hay không là được."
Liễu cười cười, răng trắng như tuyết phát ra ánh sáng: "Loại thư viện này dĩ nhiên là ta biết. " Nhẹ nhàng nắm tay Âu Dương Vũ, hắn nói: "Nếu như ngươi đồng ý coi ta như hảo hữu, đối tốt với ta một chút, ta mới nói cho ngươi biết. " Hắn rầu rĩ bổ sung thêm một câu: "Mấy ngày qua ta ngày ngày phụng bồi ngươi, lại luôn bị ngươi vừa mắng vừa đuổi, chuyện này sau này không thể phát sinh nữa."
Âu Dương Vũ nhìn khuôn mặt trắng nõn nà của hắn, bởi vì đôi môi dẹp nên lộ ra vẻ hết sức khả ái. Nàng không khỏi ha hả cười một tiếng, mím môi cười nói: "Được rồi, ta đáp ứng ngươi, sau này không dễ dàng mắng ngươi, đuổi ngươi."
Hai mắt Liễu sáng ngời, vui vẻ nói: "Thật không? Tốt lắm, ta sẽ nói với ngươi a, loại thư viện như ngươi muốn thì có hai nơi.
Hai mắt Âu Dương Vũ sáng ngời, nghiêng người về phía trước, khẩn trương hỏi: "Hai nơi đó là đâu?"
Liễu cười nói: "Một chỗ là tế đàn, còn có một nơi là Tôn Giả đường. Hai nơi này, đối với hết thảy chuyện thần bí, bất khả tư nghị đều có giải thích cặn kẽ." Hắn nhìn Âu Dương Vũ, cười hì hì nói: "Ân, bao gồm cả lai lịch của yêu nữ ngàn năm trước cùng với lai lịch yêu nữ hiện tại, nó cũng có ghi lại."
Âu Dương Vũ nhìn hắn thật kĩ, trong lòng dường như khơi dậy vạn trượng ba đào. Trong lòng nàng khẽ động, một thanh vui mừng vang lên trong đầu: thật tốt quá! Thật tốt quá! Rốt cục được cứu rồi. Chỉ cần ta thấy được những tư liệu kia, ta nhất định có thể đủ để trở về, nhất định!
Nàng nhanh chóng cúi đầu, đem nước mắt đột nhiên trào ra che giấu. Âu Dương Vũ hít thật sâu, làm cho mình sớm bình phục. Nếu rơi lệ ở trước mặt Liễu vậy hắn tựa như con thỏ ngu ngốc thì chỉ sợ cũng sẽ sinh ra hoài nghi đối thân phận của mình.
Trong khi Âu Dương Vũ che giấu sự kích động của mình, Liễu an tĩnh ngốc ở một bên, cũng không có mở miệng.
Một hồi lâu sau, Âu Dương Vũ mới ngẩng đầu lên, hướng về phía Liễu thản nhiên cười hì hì: "Ngươi thật thông minh. Di, làm sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?"
"Uy, làm sao ngươi không cao hứng?" Lời khích lệ của Âu Dương vừa ra khỏi miệng, liền thấy mặt của Liễu nhăn nhó. Nàng không khỏi ân cần hỏi han. Liễu chép miệng, oán hận nói: "Ngươi ngày ngày nói ta là thỏ đần, vẫn chưa từng khen ta thông minh. Hừ, vừa nghe là biết ngươi cố ý giả dối."
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận. Liễu, chúng ta đi ra bên ngoài một chút đi." Âu Dương Vũ dắt tay của hắn đi ra khỏi thư viện. Nàng vừa đi vừa nghiêm túc nói: "Liễu, ngươi là đại nam hài rồi, ngươi lớn như vậy, không thể động một chút là giận, mếu máo, sinh khí. Biết không? Tật này của ngươi không tốt, phải sửa đổi."
Liễu rầu rĩ liếc nàng một cái, thầm nghĩ: ta trưởng thành ra bộ dạng này, làm ra vẻ mặt và tính tình này, ngươi cho rằng là ta nguyện ý a?
Trên đường phố, người đến người đi tấp nập nhộn nhịp. Âu Dương Vũ đọc sách trong mười ngày, giờ phút này thấy những tràng diện náo nhiệt này, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Lúc này, Âu Dương Vũ thấy trong người đi đường phía trước, có hai đại nam nhân cùng với một nữ tử đang di chuyển. Nhìn ba người kia thân mật, một bộ dáng thân cận thật chặt, Âu Dương Vũ không khỏi nhớ lại nơi này có thói quen chung vợ, không khỏi mở miệng hỏi: "Liễu, ngươi nói xem những nam nhân kia tại sao nguyện ý cùng nam nhân khác chia xẻ thê tử của hắn?"
Liễu nhìn Âu Dương Vũ một cái: "Bởi vì số lượng nữ nhân ít hơn so với nam nhân." Hắn nói xong câu đó sau, lại bổ sung thêm một câu: "Bất quá, nam nhân nhà quyền quý cũng cưới nhiều thê tử ."
Hắn nhìn Âu Dương Vũ, toát ra hàm răng trắng như tuyết cười nói: "Ta sau này lấy vợ a, sẽ tuyệt đối không cùng nam nhân khác chung vợ. Nếu thê tử của ta cùng nam nhân khác có dính dấp, ta liền một đao giết bọn họ!"
Thanh âm âm hiểm, có chút ngoan lệ! Âu Dương Vũ quay đầu, kỳ quái nhìn của hắn. Thấy Liễu đỏ mặt, nàng mới kinh ngạc kêu lên: "A, Liễu, ngươi rốt cục có chút vị nam nhân rồi."
Liễu đen mặt đi, lúc này, Âu Dương Vũ lại tiếp tục kêu lên: "Bất quá, bộ dạng ngươi đần như vậy, giết được người sao? Xuống tay được sao?"
Hai câu hỏi xong, trên mặt Liễu đã là mây đen giăng đầy. Hắn trầm mặt, rầu rĩ nói: "Ta là nam nhân, giết người thì sợ cái gì." Hắn liếc Âu Dương Vũ một cái, lại từ từ nói: "Bất quá, ý nghĩ này của ta muốn áp dụng thì cũng có chút khó khăn. Nếu nữ nhân ta xem trúng có quá nhiều nam nhân muốn cướp nàng, vậy thì không ổn lắm."
Âu Dương Vũ nghe thấy thú vị, không khỏi cười hì hì, quay đầu nhìn Liễu hỏi: "A, nếu như gặp phải loại tình huống đó, ngươi sẽ làm gì? Hì hì, ngươi muốn tranh nhân gia, người khác cũng muốn tranh đoạt nhân gia, ngươi sẽ làm sao bây giờ?"
Khóe miệng của nàng không ngừng cong về phía trước, nhìn hai mắt Liễu, cười hì hì: hì hì, tiểu đồng nam cũng có mơ ước này. Khanh khách, thật là nhìn không ra, trí tưởng tượng của tiểu tử này cũng rất phong phú, tình cảm dư thừa a, còn nhỏ tuổi đã nghĩ ngợi cùng nam nhân khác tranh đoạt nữ nhân rồi.
Liễu nhìn lại khuôn mặt tươi cười của nàng, cảm thấy vô cùng buồn bực. quay ngoắt mặt đi, thở phì phì nói: "Ngươi quá coi thường ta." Thanh âm dừng lại, ngữ khí của hắn trở nên ôn hòa nhưng vô cùng kiên định: "Ta sẽ tiên hạ thủ vi cường! Ta sẽ có biện pháp để cho nữ nhân của ta chỉ có thể sống ở bên cạnh ta, cũng đã không thể khỏi ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.