Dệt Kén
Đánh giá: 9/10 từ 3 lượt
Bạn đang đọc truyện Dệt Kén của tác giả Dư Trình.
Hồi mười tuổi, Tưởng Lâu và ba nam sinh trung học đánh nhau, hậu quả là tai trái của Tưởng Lâu bị thương, thính lực mất đi.
Lúc đó mặt của Tưởng Lâu toàn là máu, tới bệnh viện gặp bác sĩ, bác sĩ hỏi phụ huynh của hắn, hắn lại nghĩ đến người phụ nữ đã hạ sinh mình, giờ này chắc chắn đang ở bên một đứa bé khác, tham gia lớp học dương cầm của nó.
Tám năm sau, Tưởng Lâu học tại trường Trung học Tự Thành số 1, giành được học bổng, cột bố mẹ trên tờ thông tin học sinh bị gạch chéo.
Một ngày nọ tan học, hắn bắt gặp học sinh mới chuyển đến lớp mình bị mấy tên đầu gấu chặn bên vệ đường.
Học sinh chuyển trường sợ tái mặt, rụt vai nép sát bức tường, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tưởng Lâu nhìn từ xa mà lòng chẳng gợn sóng, không có bất cứ niềm vui sướng trả thù nào.
Tưởng Lâu đứng ra cứu học sinh chuyển trường.
Hai ngày sau, Lê Đường chắn lối hắn giữa cầu thang, giờ ra chơi ồn ào, Tưởng Lâu không thể không nghiêng mặt để nghe cậu cảm ơn bằng tai phải.
Điều ấy dễ dàng khiến Lê Đường nhận ra góc nghiêng của anh bạn này còn đẹp hơn góc chính diện, dựa gần trông như đang đòi hôn.
Về sau trong một trại đông, Lê Đường mò vào phòng Tưởng Lâu, ôm hắn từ phía sau, đỏ hoe mắt hỏi: "Vì sao khi ấy cậu cứu tôi?"
Tưởng Lâu quay lưng về phía Lê Đường, đáy mắt phản chiếu màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cất giọng lạnh nhạt: "Không muốn thấy cậu bị người khác bắt nạt."
"... Người khác?"
"Ừ."
Tôi muốn mọi đau khổ của cậu đều bắt nguồn từ tôi.
Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn hay Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật.
Hồi mười tuổi, Tưởng Lâu và ba nam sinh trung học đánh nhau, hậu quả là tai trái của Tưởng Lâu bị thương, thính lực mất đi.
Lúc đó mặt của Tưởng Lâu toàn là máu, tới bệnh viện gặp bác sĩ, bác sĩ hỏi phụ huynh của hắn, hắn lại nghĩ đến người phụ nữ đã hạ sinh mình, giờ này chắc chắn đang ở bên một đứa bé khác, tham gia lớp học dương cầm của nó.
Tám năm sau, Tưởng Lâu học tại trường Trung học Tự Thành số 1, giành được học bổng, cột bố mẹ trên tờ thông tin học sinh bị gạch chéo.
Một ngày nọ tan học, hắn bắt gặp học sinh mới chuyển đến lớp mình bị mấy tên đầu gấu chặn bên vệ đường.
Học sinh chuyển trường sợ tái mặt, rụt vai nép sát bức tường, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tưởng Lâu nhìn từ xa mà lòng chẳng gợn sóng, không có bất cứ niềm vui sướng trả thù nào.
Tưởng Lâu đứng ra cứu học sinh chuyển trường.
Hai ngày sau, Lê Đường chắn lối hắn giữa cầu thang, giờ ra chơi ồn ào, Tưởng Lâu không thể không nghiêng mặt để nghe cậu cảm ơn bằng tai phải.
Điều ấy dễ dàng khiến Lê Đường nhận ra góc nghiêng của anh bạn này còn đẹp hơn góc chính diện, dựa gần trông như đang đòi hôn.
Về sau trong một trại đông, Lê Đường mò vào phòng Tưởng Lâu, ôm hắn từ phía sau, đỏ hoe mắt hỏi: "Vì sao khi ấy cậu cứu tôi?"
Tưởng Lâu quay lưng về phía Lê Đường, đáy mắt phản chiếu màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cất giọng lạnh nhạt: "Không muốn thấy cậu bị người khác bắt nạt."
"... Người khác?"
"Ừ."
Tôi muốn mọi đau khổ của cậu đều bắt nguồn từ tôi.
Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn hay Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật.