Chương 13
Jeff Lindsay
04/05/2016
Khi bước qua cửa vào nhà sau giờ làm ngày thứ Hai, tôi biết ngay có gì đó không ổn. Người nào đó đã có mặt trong căn hộ của tôi.
Cửa ra vào không bị phá, các cửa sổ không bị cạy, tôi cũng không thể trông thấy dấu vết phá hoại nào, nhưng tôi biết. Cứ gọi đây là giác quan thứ sáu hay bất cứ thứ gì các vị thích. Ai đó đã có mặt ở đây. Có lẽ tôi đang ngửi thấy mùi pheromone của kẻ xâm nhập còn lưu lại trong không khí. Hay chiếc ghế tựa hiệu La - Z - Boy của tôi đã bị động đến. Bằng cách nào tôi biết không quan trọng: Chỉ là tôi biết. Ai đó đã đột nhập vào căn hộ khi tôi còn ở chỗ làm.
Có thể chẳng có gì ghê gớm. Nói cho cùng, đây là Miami. Dân tình vẫn về nhà hằng ngày để rồi phát hiện ra ti vi của họ đã biến mất, những món đồ trang sức và đồ điện tử trong nhà đã không cánh mà bay, không gian sống của họ bị vi phạm, tài sản bị cuỗm sạch, con chó của họ bỗng dưng ễnh bụng ra. Nhưng lần này lại khác. Kể cả khi đang soát nhanh căn hộ một lượt, tôi đã biết trước sẽ không tìm thấy gì bị mất.
Và tôi đã đúng. Không có gì bị mất.
Nhưng có một thứ được để lại.
Tôi phải mất vài phút để tìm ra nó. Tôi đoán rằng phản xạ nghề nghiệp đã khiến tôi kiểm tra trước tiên những gì hiển nhiên nhất. Khi một kẻ đột nhập ghé thăm bạn, theo chu trình tự nhiên của sự việc, những món đồ sở hữu của bạn phải biến mất: đồ chơi, tư trang có giá trị, kỷ vật cá nhân, mấy chiếc bánh giòn sô cô la cuối cùng còn sót lại. Vậy là tôi kiểm tra.
Nhưng mọi thứ của tôi vẫn yên vị không hề bị suy suyển. Máy tính, dàn âm thanh, ti vi và đầu đĩa, tất cả vẫn nằm nguyên ở nơi tôi đặt chúng. Thậm chí cả bộ sưu tập nhỏ những phiến kính quý giá được giấu trên giá sách, mỗi phiến kính mang một giọt máu khô duy nhất. Mọi thứ đều chính xác như tôi đã để chúng.
Tiếp theo tôi kiểm tra đến khu vực sinh hoạt cá nhân, chỉ để chắc chắn: phòng ngủ, phòng tắm, tủ thuốc. Tất cả cũng đều ổn, tất cả đều có vẻ chưa hề bị đụng đến, dẫu vậy vẫn có một cảm giác lạ lùng trong không khí trên từng đồ vật cho biết nó đã bị xem xét, sờ mó vào, bị di chuyển - với sự cẩn thận hoàn hảo đến mức ngay cả những vết bụi cũng vẫn ở đúng vị trí của chúng.
Tôi quay trở ra phòng khách, ngồi phịch xuống cái ghế của mình, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên trở nên nghi hoặc. Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng có ai đó đã ở đây, nhưng vì sao? Và ai lại có thể quan tâm đến một anh chàng nhỏ bé như tôi tới mức cất công đột nhập vào và để lại ngôi nhà giản dị của tôi chính xác như cũ vậy? Vì không có thứ gì bị mất, không thứ gì bị di chuyển. Có thể chồng báo trong thùng rác hơi ngả sang trái một chút - nhưng có phải đó là do trí tưởng tượng của tôi không nhỉ? Có thể nào đó là do luồng gió thổi từ điều hòa nhiệt độ? Không có thứ gì thực sự khác biệt, không có gì thay đổi hay bị mất; không gì hết.
Tại sao ai đó lại đột nhập vào căn hộ của tôi cơ chứ? Nó chẳng có gì đặc biệt cả - tôi bảo đảm chắc chắn điều đó. Đó là một phần trong việc thiết lập Tính cách Harry của tôi. Hòa nhập vào đời thường. Cư xử bình thường, thậm chí tẻ nhạt. Không làm bất cứ điều gì, sở hữu bất cứ thứ gì có thể gây ra lời bàn tán. Tôi đã làm đúng như thế. Tôi không có món đồ nào giá trị ngoài một dàn âm thanh stereo và một bộ máy tính. Còn có những mục tiêu khác, hấp dẫn hơn nhiều ở ngay những nhà láng giềng xung quanh.
Dù thế nào đi nữa, tại sao ai đó lại đột nhập vào rồi chẳng lấy đi thứ gì cả, không làm gì hết, cũng chẳng để lại dấu vết nào? Tôi ngả người ra sau và nhắm mắt lại, gần như chắc chắn đã tưởng tượng ra toàn bộ sự việc. Đây chắc chắn chỉ là những tế bào thần kinh quá căng thẳng. Một dấu hiệu của chứng thiếu ngủ và lo lắng quá nhiều cho sự nghiệp đang tổn thương nghiêm trọng của Deborah. Thêm một dấu hiệu nhỏ cho thấy Dexter Già nua tội nghiệp đang trôi dần ra vùng Nước Sâu. Thực hiện bước chuyển êm dịu cuối cùng từ yếm thế sang điên loạn. Cho rằng bạn đang bị những kẻ thù vô danh bủa vây bốn phía không nhất thiết là một ý nghĩ điên rồ ở Miami - nhưng về mặt xã hội hành động kiểu đó là không chấp nhận được. Cuối cùng, chắc hẳn họ sẽ phải tống khứ tôi đi.
Ấy thế nhưng cảm giác kia vẫn thật mạnh mẽ. Tôi cố giũ bỏ nó, chỉ là một suy nghĩ vẩn vơ chợt nảy ra, một trò đùa cợt của đầu óc, một cơn rối loạn thoáng qua. Tôi đứng dậy, vươn vai, hít một hơi thật sâu, cố nghĩ tới những chuyện hay ho. Chẳng có gì xuất hiện. Tôi lắc đầu, đi vào bếp lấy nước uống và thấy nó.
Nó ở đó.
Tôi đứng trước tủ lạnh và nhìn, tôi không rõ trong bao lâu, chỉ trơ mắt ra nhìn trân trối một cách ngớ ngẩn.
Một cái đầu búp bê Barbie đã được gắn lên cửa tủ lạnh, mái tóc được ghim lên cánh tủ bằng một trong những miếng nam châm nhỏ hình các loại quả nhiệt đới của tôi. Tôi không hề nhớ từng để nó ở đó. Cũng không hề nhớ từng sở hữu một con búp bê như thế. Mà dường như đó là thứ kiểu gì tôi cũng sẽ nhớ.
Tôi đưa tay ra chạm vào cái đầu nhỏ bằng nhựa. Nó lắc lư nhè nhẹ, đập vào cửa ngăn lạnh với một tiếng cạch khe khẽ. Chiếc đầu búp bê Barbie xoay thành một phần tư vòng nho nhỏ cho tới khi nó ngước mắt nhìn tôi với vẻ quan tâm háo hức của một con chó Collie[32]. Tôi nhìn lại.
Không thực sự biết mình đang làm gì hay lý do tại sao, tôi mở cửa ngăn lạnh ra. Bên trong, được đặt nằm cẩn thận trên mặt khay làm đá, là phần thân của Barbie. Hai chân và hai cánh tay đã bị tháo ra, phần thân bị cắt đôi ở chỗ eo. Các mảnh được xếp lại cẩn thận, gói ghém, buộc lại bằng một dải ruy băng hồng. Trong một bàn tay tí xíu của Barbie là một món phụ kiện nhỏ, một cái gương soi đồ chơi của Barbie.
Sau một hồi lâu, tôi đóng cửa ngăn lạnh lại. Tôi muốn nằm xuống và áp má lên lần vải sơn mát rượi. Thay vì thế, tôi đưa ngón út ra gạt đầu Barbie. Nó đung đưa, đập cạch cạch vào cửa tủ. Tôi lại gạt lần nữa. Cạch cạch. Ái chà. Tôi đã có thêm một thú vui mới.
Tôi để con búp bê lại chỗ của nó, quay lại cái ghế của mình, ngồi sâu vào tấm đệm và nhắm mắt lại. Tôi biết mình nên cảm thấy bực bội, giận dữ, sợ hãi, cảm thấy bị xúc phạm, bị tràn ngập trong tâm trạng thù địch một cách hoang tưởng cùng cơn phẫn nộ chính đáng. Nhưng tôi chẳng hề cảm thấy thế. Thay vào đó, tôi cảm thấy - gì nhỉ? Nhiều hơn một chút mê hoảng nhẹ. Lo lắng, có thể lắm - hay đó là sự hồ hởi?
Tất nhiên, chẳng còn nghi ngờ gì nữa về danh tính kẻ đã đột nhập vào căn hộ của tôi. Trừ khi tôi có thể tiêu hóa được ý tưởng một người xa lạ nào đó, vì một lý do không rõ, đã tình cờ chọn căn hộ của tôi như địa điểm lý tưởng để trưng bày con búp bê Barbie bị chặt đầu của hắn.
Không. Gã nghệ sĩ tôi ngưỡng mộ đã ghé thăm tôi. Hắn tìm ra tôi bằng cách nào không quan trọng. Nhận ra biển số xe của tôi trên cầu cạn tối hôm đó cũng là chuyện khá dễ dàng. Hắn có thoải mái thời gian để quan sát tôi từ nơi ẩn náu sau trạm xăng. Và sau đó, bất cứ ai biết cách dùng máy tính cũng có thể tìm ra địa chỉ của tôi. Một khi đã tìm ra nó, đột nhập vào trong cũng là việc không mấy khó khăn, để rồi cẩn thận xem xét một vòng và để lại một thông điệp.
Đây là thông điệp: cái đầu bị treo riêng biệt, các phần thân được xếp trên khay làm đá của tôi và lại là cái gương đáng nguyền rủa đó. Cộng với sự thờ ơ hoàn toàn trước mọi thứ khác trong căn hộ, tất cả cộng lại thành một thứ duy nhất.
Nhưng là cái gì?
Hắn đang muốn nói gì?
Hắn đã có thể để lại bất cứ thứ gì hoặc không gì cả. Hắn có thể cắm một con dao đồ tể bê bết máu xuyên qua tim một con quạ và lần vải bọc đệm ghế của tôi. Tôi biết ơn hắn đã không làm thế - nếu vậy thì quả là một màn bừa bộn - nhưng sao lại là Barbie? Liệu có phải thông điệp này đậm mùi sát khí hơn những thông điệp khác, nhớp nháp hơn - hay ít hơn? Có phải là, “Tao đang theo dõi và sẽ tóm được mày?”
Hay hắn đang nói, “Chào! Muốn chơi không?”
Tôi muốn. Tất nhiên là muốn.
Nhưng còn cái gương thì sao? Thêm vào lần này đem đến cho nó ý nghĩa vượt xa khỏi chiếc xe tải và cuộc đuổi bắt trên cầu cạn. Giờ đây nhất định nó phải có nhiều ý nghĩa hơn thế. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là, “Hãy nhìn vào chính mày.” Thông điệp này có ý gì đây? Sao tôi lại phải nhìn vào chính mình? Tôi không tự phụ đến mức thấy khoan khoái với trò này - ít nhất tôi không hề tự phụ về vẻ bề ngoài của mình. Và tại sao tôi lại muốn nhìn vào chính mình, trong khi thứ tôi thực sự muốn nhìn là tên sát nhân? Vậy phải có ý nghĩa khác gắn liền với cái gương mà tôi chưa hiểu ra.
Nhưng ngay cả chuyện này tôi cũng không thể đoán chắc. Cũng có thể chẳng hề có ý nghĩa thực sự nào hết. Tôi không muốn tin vào chuyện đó ở một tay nghệ sĩ lịch lãm, nhưng khả năng này vẫn hoàn toàn có thể. Đấy rất có thể là một thông điệp mang tính cá nhân, điên loạn và ma quái. Hoàn toàn chẳng có cách nào để biết được. Vì thế, cũng chẳng có cách nào để biết tôi nên làm gì. Nếu kỳ thực có điều gì đó tôi nên làm.
Tôi đưa ra lựa chọn đậm tính nhân văn. Thật buồn cười khi ta nghĩ tới điều đó: tôi, đưa ra một lựa chọn đậm tính nhân văn. Harry hẳn sẽ tự hào. Theo đúng tính người, tôi quyết định không làm gì hết. Cứ chờ đợi và quan sát đã. Tôi không thể trình báo chuyện đã xảy ra. Vì nói cho cùng, có gì để trình báo đây? Chẳng thứ gì bị mất cả. Hoàn toàn chẳng có gì để nói một cách chính thức ngoài: “A, đại úy Matthews, tôi nghĩ ông cần biết có vẻ như ai đó đã đột nhập vào căn hộ của tôi và để lại một con búp bê Barbie trong tủ lạnh.”
Một ý tưởng có vẻ rất triển vọng. Tôi dám chắc nó sẽ thành công quá sức tưởng tượng trong sở. Có thể thượng sĩ Doakes sẽ tự mình điều tra và cuối cùng được cho phép vận dụng một vài tài năng còn ẩn giấu về thẩm vấn không bị giới hạn. Cũng có thể bọn họ chỉ đơn giản ném tôi vào danh sách “Không đủ năng lực tâm thần để thực thi công vụ”, bên cạnh cô em Deb tội nghiệp, vì về mặt chính thức, cuộc điều tra đã khép lại, mà ngay cả khi còn đang tiến hành, nó cũng chẳng có gì dính dáng tới những con búp bê Barbie.
Không, thực sự chẳng có gì để trình báo cả, ít nhất không phải theo bất cứ cách nào cho phép tôi có thể giải thích. Vì nguy cơ lĩnh một màn cùi chỏ tàn bạo nữa, thậm chí tôi cũng không thể hé răng với Deborah. Vì những lý do tôi không thể bắt đầu bằng việc giải thích, ngay cả với chính bản thân mình, chuyện này phải dừng lại ở mức độ cá nhân. Bằng cách giữ nó như thế, tôi sẽ có cơ hội sáng sủa hơn để tiếp cận vị khách không mời này. Để lôi hắn ra trước công lý, tất nhiên rồi. Hoàn toàn tự nhiên.
Sau khi đi đến kết luận, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thực ra là gần như ngây ngất. Tôi không biết nó sẽ dẫn tới đâu, nhưng tôi sẵn sàng đối diện với bất cứ biến cố nào xuất hiện. Cảm giác đó ở lại trong tôi suốt đêm, thậm chí cả ngày hôm sau ở chỗ làm, trong lúc chuẩn bị một báo cáo cho phòng thí nghiệm, an ủi Deb và đánh cắp một chiếc bánh rán của Vince Masuoka. Nó ở lại trong tôi suốt quãng đường trở về nhà qua dòng xe cộ tấp nập luôn sẵn sàng gây án mạng của buổi chiều tối. Tôi đang ở trong một trạng thái sẵn sàng, đậm chất Thiền, được chuẩn bị chu đáo cho bất cứ ngạc nhiên nào.
Hay ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.
Tôi vừa về đến căn hộ của mình, ngả lưng lên ghế tựa tìm một chút thư giãn thì điện thoại đổ chuông. Tôi cứ để mặc chuông reo. Tôi muốn hít thở vài phút, không thể nghĩ ra chuyện gì khẩn cấp tới mức không thể đợi được. Hơn nữa, tôi đã phải trả gần năm mươi đô la cho một chiếc máy trả lời cuộc gọi. Hãy để nó xứng đáng được duy trì.
Hai hồi chuông. Tôi nhắm mắt lại. Hít vào. Thư giãn đi, anh bạn già. Ba hồi chuông. Thở ra. Máy trả lời bật sáng và bản thông điệp tuyệt hảo đậm chất thành thị của tôi bắt đầu được bật lên.
“Xin chào, hiện tôi không có nhà, nhưng tôi sẽ gọi lại cho bạn ngay lập tức nếu bạn vui lòng để lại một lời nhắn sau tiếng bíp. Xin cảm ơn.”
Quả là một giọng nói mê hồn. Quả là một trí tuệ thâm thúy! Toàn bộ thực sự là một lời nhắn xuất chúng. Nghe gần như rất nhân văn. Tôi rất lấy làm tự hào. Tôi lại hít vào, lắng nghe tiếng “Bíp!” du dương vang lên sau đó.
“Chào anh, em đây.”
Giọng nữ. Không phải Deborah. Tôi cảm thấy một bên mi mắt đang giật giật một cách khó chịu. Tại sao lại có quá nhiều người bắt đầu tin nhắn bằng “anh đây” hay “em đây” đến vậy chứ? Tất nhiên là các người rồi. Chúng ta ai chả biết thế. Nhưng các người là ai mới được chứ? Trong trường hợp của tôi các lựa chọn cũng khá ít ỏi. Tôi biết đó không phải là Deborah. Nghe cũng không giống LaGuerta, cho dù chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Vậy là còn lại...
Rita ư?
“À, em xin lỗi, em...” Một hơi thở dài thườn thượt. “Nghe này, Dexter, em rất tiếc. Em nghĩ anh sẽ gọi cho em, rồi sau đó, khi anh không gọi, em chỉ…” Lại thêm một tiếng thở dài nữa. “Dù thế nào đi nữa, em cần nói chuyện. Vì em đã nhận ra... ý em là... ôi, khỉ thật. Anh có thể, à, gọi cho em được không? Nếu... anh biết đấy.”
Tôi không biết nữa. Không hề. Thậm chí còn chẳng dám chắc người gọi là ai. Có thể thực sự là Rita không?
Thêm một tiếng thở dài nữa. “Em xin lỗi nếu...” Một khoảng ngừng rất dài. Hai nhịp thở ra hít vào. Hít vào sâu, thở ra. Hít vào sâu, rồi đột ngột thở hắt ra. “Làm ơn hãy gọi cho em, Dexter. Chỉ...” Một khoảng ngừng dài. Thêm một tiếng thở dài. Rồi cô ta gác máy.
Đã nhiều lần trong đời, tôi từng cảm thấy mình đang thiếu vắng thứ gì đó, một mảnh ghép quan trọng của bức tranh ghép mà những người khác ai cũng mang đi cùng họ nhưng thậm chí không hề nghĩ tới nó. Tôi thường không mấy bận tâm, vì phần lớn trong những trường hợp như thế, nó hóa ra lại là một mảnh chi tiết ngớ ngẩn đến mức đáng kinh ngạc của đời sống con người, như hiểu luật bóng chày và không tỏ ra thẳng tuột trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Nhưng có những lần khác, tôi cảm giác mình đang lạc mất một bể chứa khổng lồ đầy ắp sự thông thái, kho hiểu biết của một thứ giác quan tôi không sở hữu nhưng nhân loại lại cảm nhận được sâu sắc đến mức họ không cần nói về nó và thậm chí không thể diễn tả thành từ ngữ.
Lúc này là một trong những lần như thế.
Tôi biết mình được trông đợi phải hiểu Rita thực ra đang nói điều gì đó rất cụ thể, những khoảng ngừng, những chỗ lắp bắp của cô được thêm vào để tạo nên một thứ vĩ đại và huyền diệu mà một gã đàn ông sẽ nghiễm nhiên thấu hiểu. Nhưng tôi chẳng hề có manh mối nào về ý nghĩa của nó, hay làm cách nào để lần ra nó. Tôi có nên đếm những nhịp thở không nhỉ? Hay tính thời gian của những khoảng ngừng và quy đổi con số sang số thứ tự của các câu trong Kinh Thánh để đi tới mật mã bí ẩn? Cô ta đang cố nói gì với tôi vậy? Và tại sao, nếu cân nhắc theo hướng đó, tại sao cô ta lại cố nói với tôi bất cứ điều gì chứ?
Như cách tôi hiểu mọi sự, khi tôi hôn Rita trong khoảnh khắc thôi thúc kỳ lạ và ngu ngốc đó, tôi đã bước qua một ranh giới cả hai chúng tôi đều đồng ý sẽ không vượt qua. Một khi nó bị vượt qua, sẽ không thể vãn hồi, không thể thoái lui được. Theo cách của nó, cái hôn kia đúng là một hành động giết người, ở bất cứ cấp độ nào, suy nghĩ như thế cũng đem lại cảm giác nhẹ nhõm. Tôi đã giết chết mối quan hệ được giữ gìn cẩn thận giữa hai chúng tôi bằng cách đâm xuyên lưỡi mình qua tim nó và hất xuống vách núi. Bùm, vậy là chết cứng. Thậm chí tôi còn chẳng nghĩ tới Rita từ sau lần đó. Cô ta đã biến mất, bị xóa sạch khỏi cuộc đời tôi bởi một ý thích bất chợt không sao hiểu nổi.
Và bây giờ cô ta gọi điện, ghi âm lại tiếng thở dài của mình để mua vui cho tôi.
Tại sao? Cô ta muốn trừng phạt tôi chăng? Gọi tôi bằng những cái tên quỷ quái, gí mũi tôi vào sự điên rồ của chính mình, ép buộc tôi phải hiểu rằng mình đã gây ra hành động xúc phạm nghiêm trọng đến thế nào chăng?
Tất cả chuyện này bắt đầu làm tôi thấy cực kỳ bứt rứt khó chịu. Tôi bồn chồn đi đi lại lại quanh căn hộ của mình.
Sao tôi lại phải nghĩ tới Rita cơ chứ? Vào lúc này, tôi còn nhiều mối bận tâm quan trọng hơn. Rita chỉ đơn thuần là bộ râu giả, là bộ quần áo trẻ con ngớ ngẩn tôi khoác lên người vào những dịp cuối tuần để che giấu sự thật rằng tôi là loại người thích làm điều mà gã đầy thú vị kia đang làm còn tôi thì không.
Có phải đó là sự ghen tỵ không? Tất nhiên, không phải tôi đang làm những chuyện đó. Tôi mới vừa tạm kết thúc cho thời gian hiện tại. Chắc chắn tôi sẽ không sớm bắt đầu lại. Quá nguy hiểm. Tôi vẫn chưa chuẩn bị gì.
Nhưng…
Tôi quay trở vào bếp và gạt đầu con búp bê Barbie. Cạch. Cạch cạch. Dường như tôi đang cảm thấy gì đó ở đây? Đùa cợt chăng? Hay sự quan tâm sâu sắc và thường trực? Hay ghen tuông nghề nghiệp? Tôi không thể nói rõ và Barbie cũng không nói gì.
Như thế chỉ đơn giản là quá nhiều. Lời thú tội hiển nhiên là giả tạo kia, cuộc xâm phạm vào chốn riêng tư của tôi, giờ lại là Rita nữa sao? Một con người chỉ có thể chịu đựng đến thế là quá nhiều. Kể cả một con người giả tạo như tôi. Tôi bắt đầu thấy bứt rứt, chóng mặt lẫn lộn, vừa hưng phấn quá mức vừa như đang mê ngủ. Tôi bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lúc này trời đã tối và ở đằng xa, trên mặt nước, một vầng sáng nhô lên trên bầu trời và khi nó xuất hiện, một giọng nói ma quỷ cất lên đón chào nó từ đâu đó sâu thẳm bên trong.
Mặt trăng.
Một tiếng thì thầm trong tai tôi. Thậm chí không phải là một âm thanh; chỉ là cảm giác thoảng qua như có ai đó đang nhắc tên bạn, đủ để có thể nghe thấy, ở đâu đó ngay bên. Rất gần, có thể đang sát lại gần hơn. Không phải là từ, nhưng là tiếng lào xào khô khốc của thứ không - phải - là - giọng - nói, một âm điệu không - âm - điệu, một ý nghĩ về một hơi thở. Khuôn mặt tôi nóng rực, đột nhiên tôi có thể nghe thấy mình đang thở. Giọng nói nọ lại tới, một âm thanh nhè nhẹ rơi xuống rìa tai tôi. Tôi quay lại, cho dù biết rõ chẳng có ai ở đó, không phải tai tôi mà là ông bạn thân mến ở bên trong tôi, bị kẻ kia và mặt trăng đánh thức dậy.
Một mặt trăng tròn trịa đang vui vẻ ba hoa. Ôi, nó có biết bao thứ cần phải nói. Cho dù tôi cố gắng nói với nó lúc này không phải là thời điểm phù hợp, rằng vẫn còn quá sớm, lúc này có những việc khác cần làm, những việc quan trọng - mặt trăng có thể nói về tất cả những điều đó và còn hơn thế. Vậy là, cho dù tôi đứng đó suốt mười lăm phút và tranh luận, chưa bao giờ thực sự có một câu hỏi nào.
Tôi trở nên tuyệt vọng, tranh đấu với nó bằng mọi mánh khóe mà mình có và khi cách đó thất bại, tôi làm một điều khiến tôi choáng váng tới tận xương tủy. Tôi gọi cho Rita.
“Ôi, Dexter,” cô ta nói. “Em chỉ... Em rất sợ. Cảm ơn anh đã gọi. Em chỉ...”
“Anh biết,” tôi nói, mặc dù rõ ràng tôi chẳng biết gì cả.
“Chúng ta có thể... Em không biết liệu anh... Em có thể gặp anh sau và chỉ... Em thực sự rất muốn nói chuyện với anh.”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói với cô và chúng tôi nhất trí sẽ gặp nhau sau đó tại nhà cô, tôi băn khoăn tự hỏi cô đang có gì trong đầu. Bạo lực chăng? Hay những giọt nước mắt buộc tội? Hay lấy hết gân sức ra gọi tên tôi? Tôi là kẻ hoàn toàn xa lạ với địa hạt này, tôi có thể phải đối diện với bất cứ điều gì.
Sau khi gác máy, chuyện này cho tôi thư giãn một cách kỳ diệu trong gần nửa giờ đồng hồ trước khi giọng nói êm dịu bên trong lại len lỏi vào trong đầu, khăng khăng một cách lặng lẽ rằng tối nay dứt khoát phải đặc biệt.
Tôi cảm thấy mình bị lôi trở lại bên cửa sổ và nó lại kia rồi, khuôn mặt tròn vành vạnh và đầy hạnh phúc trên bầu trời, mặt trăng đang cười khúc khích. Tôi kéo rèm và quay đi, lượn một vòng quanh căn hộ từ phòng này qua phòng khác, chạm vào vật nọ vật kia, tự nhủ như đang kiểm tra thêm một lần nữa xem có thứ gì bị mất không, cho dù biết chắc không có gì bị mất và cũng biết rõ tại sao. Cứ mỗi lần vòng quanh căn hộ, tôi lại lượn qua ngày một gần hơn cái bàn làm việc nhỏ ngoài phòng khách, nơi tôi để máy tính, hiểu điều gì tôi muốn làm và lại không muốn làm, cuối cùng sau ba phần tư giờ đồng hồ, sự thôi thúc trở nên quá mạnh mẽ. Tôi quá chóng mặt để có thể đứng nổi và nghĩ sẽ gieo mình xuống chiếc ghế tựa vì nó ở ngay gần, vì kiểu gì tôi cũng đã ở đó, tôi liền bật máy tính lên và khi nó đã khởi động...
Nhưng không được, tôi thầm nghĩ, tôi chưa sẵn sàng.
Tất nhiên, chuyện đó chẳng quan trọng. Cho dù tôi đã sẵn sàng hay chưa cũng không tạo ra chút khác biệt nào. Nó đã sẵn sàng.
Cửa ra vào không bị phá, các cửa sổ không bị cạy, tôi cũng không thể trông thấy dấu vết phá hoại nào, nhưng tôi biết. Cứ gọi đây là giác quan thứ sáu hay bất cứ thứ gì các vị thích. Ai đó đã có mặt ở đây. Có lẽ tôi đang ngửi thấy mùi pheromone của kẻ xâm nhập còn lưu lại trong không khí. Hay chiếc ghế tựa hiệu La - Z - Boy của tôi đã bị động đến. Bằng cách nào tôi biết không quan trọng: Chỉ là tôi biết. Ai đó đã đột nhập vào căn hộ khi tôi còn ở chỗ làm.
Có thể chẳng có gì ghê gớm. Nói cho cùng, đây là Miami. Dân tình vẫn về nhà hằng ngày để rồi phát hiện ra ti vi của họ đã biến mất, những món đồ trang sức và đồ điện tử trong nhà đã không cánh mà bay, không gian sống của họ bị vi phạm, tài sản bị cuỗm sạch, con chó của họ bỗng dưng ễnh bụng ra. Nhưng lần này lại khác. Kể cả khi đang soát nhanh căn hộ một lượt, tôi đã biết trước sẽ không tìm thấy gì bị mất.
Và tôi đã đúng. Không có gì bị mất.
Nhưng có một thứ được để lại.
Tôi phải mất vài phút để tìm ra nó. Tôi đoán rằng phản xạ nghề nghiệp đã khiến tôi kiểm tra trước tiên những gì hiển nhiên nhất. Khi một kẻ đột nhập ghé thăm bạn, theo chu trình tự nhiên của sự việc, những món đồ sở hữu của bạn phải biến mất: đồ chơi, tư trang có giá trị, kỷ vật cá nhân, mấy chiếc bánh giòn sô cô la cuối cùng còn sót lại. Vậy là tôi kiểm tra.
Nhưng mọi thứ của tôi vẫn yên vị không hề bị suy suyển. Máy tính, dàn âm thanh, ti vi và đầu đĩa, tất cả vẫn nằm nguyên ở nơi tôi đặt chúng. Thậm chí cả bộ sưu tập nhỏ những phiến kính quý giá được giấu trên giá sách, mỗi phiến kính mang một giọt máu khô duy nhất. Mọi thứ đều chính xác như tôi đã để chúng.
Tiếp theo tôi kiểm tra đến khu vực sinh hoạt cá nhân, chỉ để chắc chắn: phòng ngủ, phòng tắm, tủ thuốc. Tất cả cũng đều ổn, tất cả đều có vẻ chưa hề bị đụng đến, dẫu vậy vẫn có một cảm giác lạ lùng trong không khí trên từng đồ vật cho biết nó đã bị xem xét, sờ mó vào, bị di chuyển - với sự cẩn thận hoàn hảo đến mức ngay cả những vết bụi cũng vẫn ở đúng vị trí của chúng.
Tôi quay trở ra phòng khách, ngồi phịch xuống cái ghế của mình, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên trở nên nghi hoặc. Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng có ai đó đã ở đây, nhưng vì sao? Và ai lại có thể quan tâm đến một anh chàng nhỏ bé như tôi tới mức cất công đột nhập vào và để lại ngôi nhà giản dị của tôi chính xác như cũ vậy? Vì không có thứ gì bị mất, không thứ gì bị di chuyển. Có thể chồng báo trong thùng rác hơi ngả sang trái một chút - nhưng có phải đó là do trí tưởng tượng của tôi không nhỉ? Có thể nào đó là do luồng gió thổi từ điều hòa nhiệt độ? Không có thứ gì thực sự khác biệt, không có gì thay đổi hay bị mất; không gì hết.
Tại sao ai đó lại đột nhập vào căn hộ của tôi cơ chứ? Nó chẳng có gì đặc biệt cả - tôi bảo đảm chắc chắn điều đó. Đó là một phần trong việc thiết lập Tính cách Harry của tôi. Hòa nhập vào đời thường. Cư xử bình thường, thậm chí tẻ nhạt. Không làm bất cứ điều gì, sở hữu bất cứ thứ gì có thể gây ra lời bàn tán. Tôi đã làm đúng như thế. Tôi không có món đồ nào giá trị ngoài một dàn âm thanh stereo và một bộ máy tính. Còn có những mục tiêu khác, hấp dẫn hơn nhiều ở ngay những nhà láng giềng xung quanh.
Dù thế nào đi nữa, tại sao ai đó lại đột nhập vào rồi chẳng lấy đi thứ gì cả, không làm gì hết, cũng chẳng để lại dấu vết nào? Tôi ngả người ra sau và nhắm mắt lại, gần như chắc chắn đã tưởng tượng ra toàn bộ sự việc. Đây chắc chắn chỉ là những tế bào thần kinh quá căng thẳng. Một dấu hiệu của chứng thiếu ngủ và lo lắng quá nhiều cho sự nghiệp đang tổn thương nghiêm trọng của Deborah. Thêm một dấu hiệu nhỏ cho thấy Dexter Già nua tội nghiệp đang trôi dần ra vùng Nước Sâu. Thực hiện bước chuyển êm dịu cuối cùng từ yếm thế sang điên loạn. Cho rằng bạn đang bị những kẻ thù vô danh bủa vây bốn phía không nhất thiết là một ý nghĩ điên rồ ở Miami - nhưng về mặt xã hội hành động kiểu đó là không chấp nhận được. Cuối cùng, chắc hẳn họ sẽ phải tống khứ tôi đi.
Ấy thế nhưng cảm giác kia vẫn thật mạnh mẽ. Tôi cố giũ bỏ nó, chỉ là một suy nghĩ vẩn vơ chợt nảy ra, một trò đùa cợt của đầu óc, một cơn rối loạn thoáng qua. Tôi đứng dậy, vươn vai, hít một hơi thật sâu, cố nghĩ tới những chuyện hay ho. Chẳng có gì xuất hiện. Tôi lắc đầu, đi vào bếp lấy nước uống và thấy nó.
Nó ở đó.
Tôi đứng trước tủ lạnh và nhìn, tôi không rõ trong bao lâu, chỉ trơ mắt ra nhìn trân trối một cách ngớ ngẩn.
Một cái đầu búp bê Barbie đã được gắn lên cửa tủ lạnh, mái tóc được ghim lên cánh tủ bằng một trong những miếng nam châm nhỏ hình các loại quả nhiệt đới của tôi. Tôi không hề nhớ từng để nó ở đó. Cũng không hề nhớ từng sở hữu một con búp bê như thế. Mà dường như đó là thứ kiểu gì tôi cũng sẽ nhớ.
Tôi đưa tay ra chạm vào cái đầu nhỏ bằng nhựa. Nó lắc lư nhè nhẹ, đập vào cửa ngăn lạnh với một tiếng cạch khe khẽ. Chiếc đầu búp bê Barbie xoay thành một phần tư vòng nho nhỏ cho tới khi nó ngước mắt nhìn tôi với vẻ quan tâm háo hức của một con chó Collie[32]. Tôi nhìn lại.
Không thực sự biết mình đang làm gì hay lý do tại sao, tôi mở cửa ngăn lạnh ra. Bên trong, được đặt nằm cẩn thận trên mặt khay làm đá, là phần thân của Barbie. Hai chân và hai cánh tay đã bị tháo ra, phần thân bị cắt đôi ở chỗ eo. Các mảnh được xếp lại cẩn thận, gói ghém, buộc lại bằng một dải ruy băng hồng. Trong một bàn tay tí xíu của Barbie là một món phụ kiện nhỏ, một cái gương soi đồ chơi của Barbie.
Sau một hồi lâu, tôi đóng cửa ngăn lạnh lại. Tôi muốn nằm xuống và áp má lên lần vải sơn mát rượi. Thay vì thế, tôi đưa ngón út ra gạt đầu Barbie. Nó đung đưa, đập cạch cạch vào cửa tủ. Tôi lại gạt lần nữa. Cạch cạch. Ái chà. Tôi đã có thêm một thú vui mới.
Tôi để con búp bê lại chỗ của nó, quay lại cái ghế của mình, ngồi sâu vào tấm đệm và nhắm mắt lại. Tôi biết mình nên cảm thấy bực bội, giận dữ, sợ hãi, cảm thấy bị xúc phạm, bị tràn ngập trong tâm trạng thù địch một cách hoang tưởng cùng cơn phẫn nộ chính đáng. Nhưng tôi chẳng hề cảm thấy thế. Thay vào đó, tôi cảm thấy - gì nhỉ? Nhiều hơn một chút mê hoảng nhẹ. Lo lắng, có thể lắm - hay đó là sự hồ hởi?
Tất nhiên, chẳng còn nghi ngờ gì nữa về danh tính kẻ đã đột nhập vào căn hộ của tôi. Trừ khi tôi có thể tiêu hóa được ý tưởng một người xa lạ nào đó, vì một lý do không rõ, đã tình cờ chọn căn hộ của tôi như địa điểm lý tưởng để trưng bày con búp bê Barbie bị chặt đầu của hắn.
Không. Gã nghệ sĩ tôi ngưỡng mộ đã ghé thăm tôi. Hắn tìm ra tôi bằng cách nào không quan trọng. Nhận ra biển số xe của tôi trên cầu cạn tối hôm đó cũng là chuyện khá dễ dàng. Hắn có thoải mái thời gian để quan sát tôi từ nơi ẩn náu sau trạm xăng. Và sau đó, bất cứ ai biết cách dùng máy tính cũng có thể tìm ra địa chỉ của tôi. Một khi đã tìm ra nó, đột nhập vào trong cũng là việc không mấy khó khăn, để rồi cẩn thận xem xét một vòng và để lại một thông điệp.
Đây là thông điệp: cái đầu bị treo riêng biệt, các phần thân được xếp trên khay làm đá của tôi và lại là cái gương đáng nguyền rủa đó. Cộng với sự thờ ơ hoàn toàn trước mọi thứ khác trong căn hộ, tất cả cộng lại thành một thứ duy nhất.
Nhưng là cái gì?
Hắn đang muốn nói gì?
Hắn đã có thể để lại bất cứ thứ gì hoặc không gì cả. Hắn có thể cắm một con dao đồ tể bê bết máu xuyên qua tim một con quạ và lần vải bọc đệm ghế của tôi. Tôi biết ơn hắn đã không làm thế - nếu vậy thì quả là một màn bừa bộn - nhưng sao lại là Barbie? Liệu có phải thông điệp này đậm mùi sát khí hơn những thông điệp khác, nhớp nháp hơn - hay ít hơn? Có phải là, “Tao đang theo dõi và sẽ tóm được mày?”
Hay hắn đang nói, “Chào! Muốn chơi không?”
Tôi muốn. Tất nhiên là muốn.
Nhưng còn cái gương thì sao? Thêm vào lần này đem đến cho nó ý nghĩa vượt xa khỏi chiếc xe tải và cuộc đuổi bắt trên cầu cạn. Giờ đây nhất định nó phải có nhiều ý nghĩa hơn thế. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là, “Hãy nhìn vào chính mày.” Thông điệp này có ý gì đây? Sao tôi lại phải nhìn vào chính mình? Tôi không tự phụ đến mức thấy khoan khoái với trò này - ít nhất tôi không hề tự phụ về vẻ bề ngoài của mình. Và tại sao tôi lại muốn nhìn vào chính mình, trong khi thứ tôi thực sự muốn nhìn là tên sát nhân? Vậy phải có ý nghĩa khác gắn liền với cái gương mà tôi chưa hiểu ra.
Nhưng ngay cả chuyện này tôi cũng không thể đoán chắc. Cũng có thể chẳng hề có ý nghĩa thực sự nào hết. Tôi không muốn tin vào chuyện đó ở một tay nghệ sĩ lịch lãm, nhưng khả năng này vẫn hoàn toàn có thể. Đấy rất có thể là một thông điệp mang tính cá nhân, điên loạn và ma quái. Hoàn toàn chẳng có cách nào để biết được. Vì thế, cũng chẳng có cách nào để biết tôi nên làm gì. Nếu kỳ thực có điều gì đó tôi nên làm.
Tôi đưa ra lựa chọn đậm tính nhân văn. Thật buồn cười khi ta nghĩ tới điều đó: tôi, đưa ra một lựa chọn đậm tính nhân văn. Harry hẳn sẽ tự hào. Theo đúng tính người, tôi quyết định không làm gì hết. Cứ chờ đợi và quan sát đã. Tôi không thể trình báo chuyện đã xảy ra. Vì nói cho cùng, có gì để trình báo đây? Chẳng thứ gì bị mất cả. Hoàn toàn chẳng có gì để nói một cách chính thức ngoài: “A, đại úy Matthews, tôi nghĩ ông cần biết có vẻ như ai đó đã đột nhập vào căn hộ của tôi và để lại một con búp bê Barbie trong tủ lạnh.”
Một ý tưởng có vẻ rất triển vọng. Tôi dám chắc nó sẽ thành công quá sức tưởng tượng trong sở. Có thể thượng sĩ Doakes sẽ tự mình điều tra và cuối cùng được cho phép vận dụng một vài tài năng còn ẩn giấu về thẩm vấn không bị giới hạn. Cũng có thể bọn họ chỉ đơn giản ném tôi vào danh sách “Không đủ năng lực tâm thần để thực thi công vụ”, bên cạnh cô em Deb tội nghiệp, vì về mặt chính thức, cuộc điều tra đã khép lại, mà ngay cả khi còn đang tiến hành, nó cũng chẳng có gì dính dáng tới những con búp bê Barbie.
Không, thực sự chẳng có gì để trình báo cả, ít nhất không phải theo bất cứ cách nào cho phép tôi có thể giải thích. Vì nguy cơ lĩnh một màn cùi chỏ tàn bạo nữa, thậm chí tôi cũng không thể hé răng với Deborah. Vì những lý do tôi không thể bắt đầu bằng việc giải thích, ngay cả với chính bản thân mình, chuyện này phải dừng lại ở mức độ cá nhân. Bằng cách giữ nó như thế, tôi sẽ có cơ hội sáng sủa hơn để tiếp cận vị khách không mời này. Để lôi hắn ra trước công lý, tất nhiên rồi. Hoàn toàn tự nhiên.
Sau khi đi đến kết luận, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thực ra là gần như ngây ngất. Tôi không biết nó sẽ dẫn tới đâu, nhưng tôi sẵn sàng đối diện với bất cứ biến cố nào xuất hiện. Cảm giác đó ở lại trong tôi suốt đêm, thậm chí cả ngày hôm sau ở chỗ làm, trong lúc chuẩn bị một báo cáo cho phòng thí nghiệm, an ủi Deb và đánh cắp một chiếc bánh rán của Vince Masuoka. Nó ở lại trong tôi suốt quãng đường trở về nhà qua dòng xe cộ tấp nập luôn sẵn sàng gây án mạng của buổi chiều tối. Tôi đang ở trong một trạng thái sẵn sàng, đậm chất Thiền, được chuẩn bị chu đáo cho bất cứ ngạc nhiên nào.
Hay ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.
Tôi vừa về đến căn hộ của mình, ngả lưng lên ghế tựa tìm một chút thư giãn thì điện thoại đổ chuông. Tôi cứ để mặc chuông reo. Tôi muốn hít thở vài phút, không thể nghĩ ra chuyện gì khẩn cấp tới mức không thể đợi được. Hơn nữa, tôi đã phải trả gần năm mươi đô la cho một chiếc máy trả lời cuộc gọi. Hãy để nó xứng đáng được duy trì.
Hai hồi chuông. Tôi nhắm mắt lại. Hít vào. Thư giãn đi, anh bạn già. Ba hồi chuông. Thở ra. Máy trả lời bật sáng và bản thông điệp tuyệt hảo đậm chất thành thị của tôi bắt đầu được bật lên.
“Xin chào, hiện tôi không có nhà, nhưng tôi sẽ gọi lại cho bạn ngay lập tức nếu bạn vui lòng để lại một lời nhắn sau tiếng bíp. Xin cảm ơn.”
Quả là một giọng nói mê hồn. Quả là một trí tuệ thâm thúy! Toàn bộ thực sự là một lời nhắn xuất chúng. Nghe gần như rất nhân văn. Tôi rất lấy làm tự hào. Tôi lại hít vào, lắng nghe tiếng “Bíp!” du dương vang lên sau đó.
“Chào anh, em đây.”
Giọng nữ. Không phải Deborah. Tôi cảm thấy một bên mi mắt đang giật giật một cách khó chịu. Tại sao lại có quá nhiều người bắt đầu tin nhắn bằng “anh đây” hay “em đây” đến vậy chứ? Tất nhiên là các người rồi. Chúng ta ai chả biết thế. Nhưng các người là ai mới được chứ? Trong trường hợp của tôi các lựa chọn cũng khá ít ỏi. Tôi biết đó không phải là Deborah. Nghe cũng không giống LaGuerta, cho dù chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Vậy là còn lại...
Rita ư?
“À, em xin lỗi, em...” Một hơi thở dài thườn thượt. “Nghe này, Dexter, em rất tiếc. Em nghĩ anh sẽ gọi cho em, rồi sau đó, khi anh không gọi, em chỉ…” Lại thêm một tiếng thở dài nữa. “Dù thế nào đi nữa, em cần nói chuyện. Vì em đã nhận ra... ý em là... ôi, khỉ thật. Anh có thể, à, gọi cho em được không? Nếu... anh biết đấy.”
Tôi không biết nữa. Không hề. Thậm chí còn chẳng dám chắc người gọi là ai. Có thể thực sự là Rita không?
Thêm một tiếng thở dài nữa. “Em xin lỗi nếu...” Một khoảng ngừng rất dài. Hai nhịp thở ra hít vào. Hít vào sâu, thở ra. Hít vào sâu, rồi đột ngột thở hắt ra. “Làm ơn hãy gọi cho em, Dexter. Chỉ...” Một khoảng ngừng dài. Thêm một tiếng thở dài. Rồi cô ta gác máy.
Đã nhiều lần trong đời, tôi từng cảm thấy mình đang thiếu vắng thứ gì đó, một mảnh ghép quan trọng của bức tranh ghép mà những người khác ai cũng mang đi cùng họ nhưng thậm chí không hề nghĩ tới nó. Tôi thường không mấy bận tâm, vì phần lớn trong những trường hợp như thế, nó hóa ra lại là một mảnh chi tiết ngớ ngẩn đến mức đáng kinh ngạc của đời sống con người, như hiểu luật bóng chày và không tỏ ra thẳng tuột trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Nhưng có những lần khác, tôi cảm giác mình đang lạc mất một bể chứa khổng lồ đầy ắp sự thông thái, kho hiểu biết của một thứ giác quan tôi không sở hữu nhưng nhân loại lại cảm nhận được sâu sắc đến mức họ không cần nói về nó và thậm chí không thể diễn tả thành từ ngữ.
Lúc này là một trong những lần như thế.
Tôi biết mình được trông đợi phải hiểu Rita thực ra đang nói điều gì đó rất cụ thể, những khoảng ngừng, những chỗ lắp bắp của cô được thêm vào để tạo nên một thứ vĩ đại và huyền diệu mà một gã đàn ông sẽ nghiễm nhiên thấu hiểu. Nhưng tôi chẳng hề có manh mối nào về ý nghĩa của nó, hay làm cách nào để lần ra nó. Tôi có nên đếm những nhịp thở không nhỉ? Hay tính thời gian của những khoảng ngừng và quy đổi con số sang số thứ tự của các câu trong Kinh Thánh để đi tới mật mã bí ẩn? Cô ta đang cố nói gì với tôi vậy? Và tại sao, nếu cân nhắc theo hướng đó, tại sao cô ta lại cố nói với tôi bất cứ điều gì chứ?
Như cách tôi hiểu mọi sự, khi tôi hôn Rita trong khoảnh khắc thôi thúc kỳ lạ và ngu ngốc đó, tôi đã bước qua một ranh giới cả hai chúng tôi đều đồng ý sẽ không vượt qua. Một khi nó bị vượt qua, sẽ không thể vãn hồi, không thể thoái lui được. Theo cách của nó, cái hôn kia đúng là một hành động giết người, ở bất cứ cấp độ nào, suy nghĩ như thế cũng đem lại cảm giác nhẹ nhõm. Tôi đã giết chết mối quan hệ được giữ gìn cẩn thận giữa hai chúng tôi bằng cách đâm xuyên lưỡi mình qua tim nó và hất xuống vách núi. Bùm, vậy là chết cứng. Thậm chí tôi còn chẳng nghĩ tới Rita từ sau lần đó. Cô ta đã biến mất, bị xóa sạch khỏi cuộc đời tôi bởi một ý thích bất chợt không sao hiểu nổi.
Và bây giờ cô ta gọi điện, ghi âm lại tiếng thở dài của mình để mua vui cho tôi.
Tại sao? Cô ta muốn trừng phạt tôi chăng? Gọi tôi bằng những cái tên quỷ quái, gí mũi tôi vào sự điên rồ của chính mình, ép buộc tôi phải hiểu rằng mình đã gây ra hành động xúc phạm nghiêm trọng đến thế nào chăng?
Tất cả chuyện này bắt đầu làm tôi thấy cực kỳ bứt rứt khó chịu. Tôi bồn chồn đi đi lại lại quanh căn hộ của mình.
Sao tôi lại phải nghĩ tới Rita cơ chứ? Vào lúc này, tôi còn nhiều mối bận tâm quan trọng hơn. Rita chỉ đơn thuần là bộ râu giả, là bộ quần áo trẻ con ngớ ngẩn tôi khoác lên người vào những dịp cuối tuần để che giấu sự thật rằng tôi là loại người thích làm điều mà gã đầy thú vị kia đang làm còn tôi thì không.
Có phải đó là sự ghen tỵ không? Tất nhiên, không phải tôi đang làm những chuyện đó. Tôi mới vừa tạm kết thúc cho thời gian hiện tại. Chắc chắn tôi sẽ không sớm bắt đầu lại. Quá nguy hiểm. Tôi vẫn chưa chuẩn bị gì.
Nhưng…
Tôi quay trở vào bếp và gạt đầu con búp bê Barbie. Cạch. Cạch cạch. Dường như tôi đang cảm thấy gì đó ở đây? Đùa cợt chăng? Hay sự quan tâm sâu sắc và thường trực? Hay ghen tuông nghề nghiệp? Tôi không thể nói rõ và Barbie cũng không nói gì.
Như thế chỉ đơn giản là quá nhiều. Lời thú tội hiển nhiên là giả tạo kia, cuộc xâm phạm vào chốn riêng tư của tôi, giờ lại là Rita nữa sao? Một con người chỉ có thể chịu đựng đến thế là quá nhiều. Kể cả một con người giả tạo như tôi. Tôi bắt đầu thấy bứt rứt, chóng mặt lẫn lộn, vừa hưng phấn quá mức vừa như đang mê ngủ. Tôi bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lúc này trời đã tối và ở đằng xa, trên mặt nước, một vầng sáng nhô lên trên bầu trời và khi nó xuất hiện, một giọng nói ma quỷ cất lên đón chào nó từ đâu đó sâu thẳm bên trong.
Mặt trăng.
Một tiếng thì thầm trong tai tôi. Thậm chí không phải là một âm thanh; chỉ là cảm giác thoảng qua như có ai đó đang nhắc tên bạn, đủ để có thể nghe thấy, ở đâu đó ngay bên. Rất gần, có thể đang sát lại gần hơn. Không phải là từ, nhưng là tiếng lào xào khô khốc của thứ không - phải - là - giọng - nói, một âm điệu không - âm - điệu, một ý nghĩ về một hơi thở. Khuôn mặt tôi nóng rực, đột nhiên tôi có thể nghe thấy mình đang thở. Giọng nói nọ lại tới, một âm thanh nhè nhẹ rơi xuống rìa tai tôi. Tôi quay lại, cho dù biết rõ chẳng có ai ở đó, không phải tai tôi mà là ông bạn thân mến ở bên trong tôi, bị kẻ kia và mặt trăng đánh thức dậy.
Một mặt trăng tròn trịa đang vui vẻ ba hoa. Ôi, nó có biết bao thứ cần phải nói. Cho dù tôi cố gắng nói với nó lúc này không phải là thời điểm phù hợp, rằng vẫn còn quá sớm, lúc này có những việc khác cần làm, những việc quan trọng - mặt trăng có thể nói về tất cả những điều đó và còn hơn thế. Vậy là, cho dù tôi đứng đó suốt mười lăm phút và tranh luận, chưa bao giờ thực sự có một câu hỏi nào.
Tôi trở nên tuyệt vọng, tranh đấu với nó bằng mọi mánh khóe mà mình có và khi cách đó thất bại, tôi làm một điều khiến tôi choáng váng tới tận xương tủy. Tôi gọi cho Rita.
“Ôi, Dexter,” cô ta nói. “Em chỉ... Em rất sợ. Cảm ơn anh đã gọi. Em chỉ...”
“Anh biết,” tôi nói, mặc dù rõ ràng tôi chẳng biết gì cả.
“Chúng ta có thể... Em không biết liệu anh... Em có thể gặp anh sau và chỉ... Em thực sự rất muốn nói chuyện với anh.”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói với cô và chúng tôi nhất trí sẽ gặp nhau sau đó tại nhà cô, tôi băn khoăn tự hỏi cô đang có gì trong đầu. Bạo lực chăng? Hay những giọt nước mắt buộc tội? Hay lấy hết gân sức ra gọi tên tôi? Tôi là kẻ hoàn toàn xa lạ với địa hạt này, tôi có thể phải đối diện với bất cứ điều gì.
Sau khi gác máy, chuyện này cho tôi thư giãn một cách kỳ diệu trong gần nửa giờ đồng hồ trước khi giọng nói êm dịu bên trong lại len lỏi vào trong đầu, khăng khăng một cách lặng lẽ rằng tối nay dứt khoát phải đặc biệt.
Tôi cảm thấy mình bị lôi trở lại bên cửa sổ và nó lại kia rồi, khuôn mặt tròn vành vạnh và đầy hạnh phúc trên bầu trời, mặt trăng đang cười khúc khích. Tôi kéo rèm và quay đi, lượn một vòng quanh căn hộ từ phòng này qua phòng khác, chạm vào vật nọ vật kia, tự nhủ như đang kiểm tra thêm một lần nữa xem có thứ gì bị mất không, cho dù biết chắc không có gì bị mất và cũng biết rõ tại sao. Cứ mỗi lần vòng quanh căn hộ, tôi lại lượn qua ngày một gần hơn cái bàn làm việc nhỏ ngoài phòng khách, nơi tôi để máy tính, hiểu điều gì tôi muốn làm và lại không muốn làm, cuối cùng sau ba phần tư giờ đồng hồ, sự thôi thúc trở nên quá mạnh mẽ. Tôi quá chóng mặt để có thể đứng nổi và nghĩ sẽ gieo mình xuống chiếc ghế tựa vì nó ở ngay gần, vì kiểu gì tôi cũng đã ở đó, tôi liền bật máy tính lên và khi nó đã khởi động...
Nhưng không được, tôi thầm nghĩ, tôi chưa sẵn sàng.
Tất nhiên, chuyện đó chẳng quan trọng. Cho dù tôi đã sẵn sàng hay chưa cũng không tạo ra chút khác biệt nào. Nó đã sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.