Chương 34:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Trong lúc Ân Ly còn đang ngây người thì Tuân Du đã mặc xong y phục, ra ngoài gọi người tới. Một lúc sau, Phúc bá liền vội vàng chạy đến.
“Phúc bá, lát nữa bá chuẩn bị xe ngựa rồi đích thân đưa Ân cô nương về phủ công chúa cho ta." Tuân Du lạnh giọng phân phó.
Phúc bá vừa nghe hắn nói vậy thì vô cùng sửng sốt, nhìn Ân Ly đang ở trong phòng nói nhỏ: "...Đây là... Vương Gia, Ân cô nương là do công chúa mời tới chăm sóc Người, chuyện này..."
"Bổn Vương sẽ tự mình giải thích với công chúa, ngươi cứ việc nghe ta sắp xếp đi.” Hắn nói xong liền đi ra ngoài
Lúc này, Ân Ly mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới nắm cánh tay hắn: "Vương Gia, Ngài đang làm gì vậy?
Tuân Du nghiêng đầu nhìn cái tay nhỏ nhắn đang giữ cánh tay hắn, quay lại nói với Ân Ly: “Bổn vương đã khỏe rồi, không cần người chăm sóc, đạ tạ ý tốt của Ân cô nương."
Ân Ly bị thái độ này của hắn làm cho tức giận, con người này tại sao giống như người hai mặt vậy: “Vương Gia, Ngài khỏe hay không khỏe không phải chỉ mình Ngài nói là được!" Nàng quay ra ngoài nói với Phúc bá đang đợi ngoài cửa: "Phúc bá, bá đi mời Cao thái y qua đây đi."
Phúc bá nhìn trộm Tuân Du liền phát hiện hắn đang lườm mình nên có chút giật mình. Do dự một hồi, Phúc bá quyết định coi như không nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, cúi người nói với Ân Ly: "Vâng thưa cô nương". Sau đó vội vàng đi mời thái y.
Tuân Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng như đang chạy trốn của Phúc bá cảm thấy không khỏi tức giận. Hắn xoay người nhìn chằm chằm hung thủ, nói: "Ân cô nương mới mấy hôm không gặp mà hiện tại đã trở thành nhân vật lớn rồi, còn sai bảo cả hạ nhân trong vương phủ của bổn vương nữa."
Ân Ly không sợ hắn, nhìn chằm chằm lại: “Tiểu nữ đã phụng phụng mệnh Tấn An công chúa đến hầu hạ Vương gia cho đến khi Ngài khỏi bệnh nên không dám lơ là." Tối hôm qua con người này còn giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, vậy mà hôm nay hung dữ cái gì chứ, Ân Ly thầm mắng hắn.
“Nếu Ân cô nương muốn ở lại thì cứ ở lại đi." Tuân Du vẻ mặt không vui, nói xong liền đi ra ngoài
Ân Ly thấy vậy liền chạy ra cửa chặn hắn lại: "Ngài không được ra ngoài cho đến khi khỏi bệnh."
Tuân Du bị sự cứng đầu của nàng làm cho tức giận không thôi: “Ân cô nương đang làm gì vậy, chẳng lẽ bổn vương muốn đi đâu đều phải đến xin phép nàng trước sao?”
Ân Ly hất cằm lên, trừng mắt nhìn hắn: “Trước đây, Ngài đi đâu tiểu nữ không quan tâm nhưng hiện tại trong người Ngài còn đang bị thương nên không thể ra ngoài được."
“Vậy hôm nay bổn vương nhất định muốn ra ngoài thì sao?” Tuân Du nheo mắt nhìn nàng.
Ân Ly ngưng lại một lúc không biết đáp lại hắn như thế nào. Tuân Du thấy thế nhếch khóe miệng, tiến lên vài bước chuẩn bị ra ngoài.
Ân Ly thấy thế vội vàng đuổi theo nhưng hắn chân dài, đi lại rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đi rất xa. Ân Ly trong lúc gấp gáp không để ý xung quanh nên bị vấp phải ngưỡng cửa ngã xuống đất. Vì bị đau nên hốc mắt nàng đỏ lên muốn khóc.
Nhưng còn chưa kịp khóc thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên làm nàng giật mình: "Làm sao vậy, hấp ta hấp tấp, nàng không biết cẩn thận một chút ư?"
Dứt lời, Tuân Du ôm nàng về phòng, đặt nàng lên giường. Hắn nửa người quỳ cạnh giường nhìn nàng: "Chỗ nào bị thương? Có đau không?"
Ân Ly chớp mắt nhưng không có phản ứng gì.
“Có phải bị đụng trúng đầu rồi không?” Tuân Du hoảng hốt khi thấy nàng không có phản ứng gì nên nhìn nàng thật kỹ. Trên đầu không thấy có vết thương, bước ra cửa gọi lớn: "Người đâu, tại sao thái y còn chưa tới?"
Hai người Cao thái y và Phúc bá đang trốn bên ngoài xem kịch thấy vậy liền vội vã đi vào.
Tuân Du vừa thấy Cao thái y liền kéo vào trong mà không quan tâm đến lão thái y tuổi cao sức yếu, hắn chỉ vào Ân Ly nói: "Nàng ấy ngã bị thương rồi, người mau đến xem thế nào."
Cao lão thái y bị hắn kéo đến nỗi lảo đảo vài bước, suýt chút nữa té ngã, trong lòng thầm mắng hắn: "Tiểu tử thối, mấy ngày trước lúc bản thân bị bệnh sao không thấy lo lắng như thế!"
Dù trong lòng chửi thầm hắn như vậy nhưng lão thái y vẫn đi đến khám bệnh cẩn thận cho Ân Ly. Lúc này, nàng đã hồi phục lại tinh thần, lén lút nhìn dáng vẻ lo lắng của Tuân Du, trong lòng mơ hồ có ý nghĩ.
“Phúc bá, lát nữa bá chuẩn bị xe ngựa rồi đích thân đưa Ân cô nương về phủ công chúa cho ta." Tuân Du lạnh giọng phân phó.
Phúc bá vừa nghe hắn nói vậy thì vô cùng sửng sốt, nhìn Ân Ly đang ở trong phòng nói nhỏ: "...Đây là... Vương Gia, Ân cô nương là do công chúa mời tới chăm sóc Người, chuyện này..."
"Bổn Vương sẽ tự mình giải thích với công chúa, ngươi cứ việc nghe ta sắp xếp đi.” Hắn nói xong liền đi ra ngoài
Lúc này, Ân Ly mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới nắm cánh tay hắn: "Vương Gia, Ngài đang làm gì vậy?
Tuân Du nghiêng đầu nhìn cái tay nhỏ nhắn đang giữ cánh tay hắn, quay lại nói với Ân Ly: “Bổn vương đã khỏe rồi, không cần người chăm sóc, đạ tạ ý tốt của Ân cô nương."
Ân Ly bị thái độ này của hắn làm cho tức giận, con người này tại sao giống như người hai mặt vậy: “Vương Gia, Ngài khỏe hay không khỏe không phải chỉ mình Ngài nói là được!" Nàng quay ra ngoài nói với Phúc bá đang đợi ngoài cửa: "Phúc bá, bá đi mời Cao thái y qua đây đi."
Phúc bá nhìn trộm Tuân Du liền phát hiện hắn đang lườm mình nên có chút giật mình. Do dự một hồi, Phúc bá quyết định coi như không nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, cúi người nói với Ân Ly: "Vâng thưa cô nương". Sau đó vội vàng đi mời thái y.
Tuân Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng như đang chạy trốn của Phúc bá cảm thấy không khỏi tức giận. Hắn xoay người nhìn chằm chằm hung thủ, nói: "Ân cô nương mới mấy hôm không gặp mà hiện tại đã trở thành nhân vật lớn rồi, còn sai bảo cả hạ nhân trong vương phủ của bổn vương nữa."
Ân Ly không sợ hắn, nhìn chằm chằm lại: “Tiểu nữ đã phụng phụng mệnh Tấn An công chúa đến hầu hạ Vương gia cho đến khi Ngài khỏi bệnh nên không dám lơ là." Tối hôm qua con người này còn giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, vậy mà hôm nay hung dữ cái gì chứ, Ân Ly thầm mắng hắn.
“Nếu Ân cô nương muốn ở lại thì cứ ở lại đi." Tuân Du vẻ mặt không vui, nói xong liền đi ra ngoài
Ân Ly thấy vậy liền chạy ra cửa chặn hắn lại: "Ngài không được ra ngoài cho đến khi khỏi bệnh."
Tuân Du bị sự cứng đầu của nàng làm cho tức giận không thôi: “Ân cô nương đang làm gì vậy, chẳng lẽ bổn vương muốn đi đâu đều phải đến xin phép nàng trước sao?”
Ân Ly hất cằm lên, trừng mắt nhìn hắn: “Trước đây, Ngài đi đâu tiểu nữ không quan tâm nhưng hiện tại trong người Ngài còn đang bị thương nên không thể ra ngoài được."
“Vậy hôm nay bổn vương nhất định muốn ra ngoài thì sao?” Tuân Du nheo mắt nhìn nàng.
Ân Ly ngưng lại một lúc không biết đáp lại hắn như thế nào. Tuân Du thấy thế nhếch khóe miệng, tiến lên vài bước chuẩn bị ra ngoài.
Ân Ly thấy thế vội vàng đuổi theo nhưng hắn chân dài, đi lại rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đi rất xa. Ân Ly trong lúc gấp gáp không để ý xung quanh nên bị vấp phải ngưỡng cửa ngã xuống đất. Vì bị đau nên hốc mắt nàng đỏ lên muốn khóc.
Nhưng còn chưa kịp khóc thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên làm nàng giật mình: "Làm sao vậy, hấp ta hấp tấp, nàng không biết cẩn thận một chút ư?"
Dứt lời, Tuân Du ôm nàng về phòng, đặt nàng lên giường. Hắn nửa người quỳ cạnh giường nhìn nàng: "Chỗ nào bị thương? Có đau không?"
Ân Ly chớp mắt nhưng không có phản ứng gì.
“Có phải bị đụng trúng đầu rồi không?” Tuân Du hoảng hốt khi thấy nàng không có phản ứng gì nên nhìn nàng thật kỹ. Trên đầu không thấy có vết thương, bước ra cửa gọi lớn: "Người đâu, tại sao thái y còn chưa tới?"
Hai người Cao thái y và Phúc bá đang trốn bên ngoài xem kịch thấy vậy liền vội vã đi vào.
Tuân Du vừa thấy Cao thái y liền kéo vào trong mà không quan tâm đến lão thái y tuổi cao sức yếu, hắn chỉ vào Ân Ly nói: "Nàng ấy ngã bị thương rồi, người mau đến xem thế nào."
Cao lão thái y bị hắn kéo đến nỗi lảo đảo vài bước, suýt chút nữa té ngã, trong lòng thầm mắng hắn: "Tiểu tử thối, mấy ngày trước lúc bản thân bị bệnh sao không thấy lo lắng như thế!"
Dù trong lòng chửi thầm hắn như vậy nhưng lão thái y vẫn đi đến khám bệnh cẩn thận cho Ân Ly. Lúc này, nàng đã hồi phục lại tinh thần, lén lút nhìn dáng vẻ lo lắng của Tuân Du, trong lòng mơ hồ có ý nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.