Chương 36:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Sau khi bị Ân Ly náo loạn một hồi, Tuân Du cũng khó có thể chống đỡ được sự nài nỉ, nũng nịu của nàng. Hạ nhân trong phủ mỗi khi thấy ánh mắt nhìn chằm chằm đó của hắn đều cố gắng tránh đi càng xa càng tốt, không dám đến gần chọc giận hắn.
Còn nàng thì tốt rồi, hắn cau mày nàng cũng cau mày, hắn trừng mắt nhìn nàng, nàng liền rưng rưng muốn khóc, còn mím môi bày ra dáng vẻ bị ủy khuất nữa, vì nàng biết hắn sẽ không dám làm gì nàng.
Tuân Du quay đầu nhìn về phía giường, thủ phạm gây tội làm hắn tức giận hiện giờ đang nằm thoải mái trên giường ngủ ngon lành.
Buổi tối, không biết nàng lấy đâu ra chủ ý bảo hạ nhân chuẩn bị một chiếc giường quý phi (*) đặt cạnh giường hắn phòng trường hợp hắn muốn ra ngoài, còn đặt với cái tên mỹ miều: "Gác đêm vì Vương Gia".
(*)Giường/ghế quý phi: một kiểu giường nhỏ phong cách cổ xưa dùng để nghỉ ngơi khi đọc sách, tắm nắng.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy không hề giống gác đêm chút nào mà giống như cai ngục đang canh gác phạm nhân vậy. Chỉ cần hắn có bất cứ động tĩnh nào thì nàng sẽ hốt hoảng mở mắt ra. Nàng như vậy khiến hắn ngay cả lúc lật người cũng phải nhẹ nhàng, cẩn trọng vì sợ sẽ đánh thức nàng.
Tuân Du thở dài, ý muốn thoát khỏi căn phòng u ám ban ngày đã biến mất. Ban đêm, ánh mắt hắn nhìn nàng một cách đầy thâm tình.
Khoảnh khắc mở mắt nhìn thấy nàng khiến trong lòng Tuân Du vui mừng khó tả nhưng hắn lại nghĩ tới những lời nàng nói trên xe ngựa hôm đó giống như một bát nước lạnh dập tắt mọi nhiệt huyết của hắn.
Ngày hôm đó, sau khi đưa nàng về phủ công chúa, trên xe ngựa hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nhận ra: Chỉ cần hắn tránh xa nàng thì nàng sẽ không phải đối mặt với bất cứ thị phi nào nữa, và có lẽ đây mới chính là cách bảo vệ nàng tốt nhất.
Tuy nhiên, điều này khiến hắn vô cùng thống khổ, nàng là tâm niệm duy nhất của hắn sau khi trọng sinh nhưng khi tâm niệm đó không còn nữa thì mọi bệnh tật, mọi sự hành hạ đối với hắn không có gì là đau khổ nữa. Thậm chí, hắn còn nghĩ tới việc rời xa nơi đây vì dù sao hắn cũng không thuộc về nơi này, chỉ là hắn có thêm một sinh mạng nữa mà thôi.
Bây giờ, nàng lại bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn, thấy nàng khi giận khi cười, khi thì làm nũng khiến hắn không muốn từ bỏ. Hắn không nỡ buông tay, không nỡ rời xa nàng, không nỡ giao nàng cho người khác.
Mấy ngày nay, Ân Ly đã phải lo lắng vất vả, hiện tại nàng coi như đã yên tâm rồi nên ban đêm ngủ rất ngon, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt liền nhìn thấy Tuân Du ngồi bên cạnh giường quý phi đang nhìn nàng, hắn nhếch miệng châm chọc: "Nàng canh gác cho bổn vương như vậy sao?"
Ân Ly xoay người ngồi dậy, ngồi thẳng người muốn đáp lại lời hắn, khóe mắt liếc nhìn mặt trời ban ngày treo trên cao, nàng quả thực đã ngủ quá lâu rồi.
Thấy nàng rũ mắt không nói lời nào, Tuân Du cũng không so đo nhiều nữa: “Nàng còn không mau sai hạ nhân mang thức ăn đến, bổn vương đói bụng rồi.”
Ân Ly vội vàng đứng dậy gọi người chuẩn bị. Bản thân nàng cũng nhân đó sửa soạn một chút. Lúc quay lại phòng thì thức ăn đã được mang lên rồi, nàng đứng trước giường nhìn hắn dùng bữa.
Tuân Du giương mắt nhìn nàng một cái, nói: "Nàng ngồi xuống ăn đi, nàng cứ nhìn ta như vậy thì làm sao ta có thể nuốt trôi đây."
Ân Ly cũng đang rất đói bụng nên vừa thấy hăn nói vậy liền thản nhiên ngồi xuống ăn cơm cùng hắn. Sau khi ăn cơm xong, Tuân Du tự động cầm chén thuốc lên uống sạch.
Ban đầu, Ân Ly vốn nghĩ rằng nàng vẫn phải dỗ dành hắn uống thuốc nhưng không ngờ hôm nay hắn lại hợp tác như vậy. Lẽ nào, hắn thực sự muốn nhanh chóng hồi phục để sớm đưa nàng về phủ công chúa sao? Nghĩ đến đây trong lòng Ân Ly có chút buồn bực.
Còn nàng thì tốt rồi, hắn cau mày nàng cũng cau mày, hắn trừng mắt nhìn nàng, nàng liền rưng rưng muốn khóc, còn mím môi bày ra dáng vẻ bị ủy khuất nữa, vì nàng biết hắn sẽ không dám làm gì nàng.
Tuân Du quay đầu nhìn về phía giường, thủ phạm gây tội làm hắn tức giận hiện giờ đang nằm thoải mái trên giường ngủ ngon lành.
Buổi tối, không biết nàng lấy đâu ra chủ ý bảo hạ nhân chuẩn bị một chiếc giường quý phi (*) đặt cạnh giường hắn phòng trường hợp hắn muốn ra ngoài, còn đặt với cái tên mỹ miều: "Gác đêm vì Vương Gia".
(*)Giường/ghế quý phi: một kiểu giường nhỏ phong cách cổ xưa dùng để nghỉ ngơi khi đọc sách, tắm nắng.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy không hề giống gác đêm chút nào mà giống như cai ngục đang canh gác phạm nhân vậy. Chỉ cần hắn có bất cứ động tĩnh nào thì nàng sẽ hốt hoảng mở mắt ra. Nàng như vậy khiến hắn ngay cả lúc lật người cũng phải nhẹ nhàng, cẩn trọng vì sợ sẽ đánh thức nàng.
Tuân Du thở dài, ý muốn thoát khỏi căn phòng u ám ban ngày đã biến mất. Ban đêm, ánh mắt hắn nhìn nàng một cách đầy thâm tình.
Khoảnh khắc mở mắt nhìn thấy nàng khiến trong lòng Tuân Du vui mừng khó tả nhưng hắn lại nghĩ tới những lời nàng nói trên xe ngựa hôm đó giống như một bát nước lạnh dập tắt mọi nhiệt huyết của hắn.
Ngày hôm đó, sau khi đưa nàng về phủ công chúa, trên xe ngựa hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nhận ra: Chỉ cần hắn tránh xa nàng thì nàng sẽ không phải đối mặt với bất cứ thị phi nào nữa, và có lẽ đây mới chính là cách bảo vệ nàng tốt nhất.
Tuy nhiên, điều này khiến hắn vô cùng thống khổ, nàng là tâm niệm duy nhất của hắn sau khi trọng sinh nhưng khi tâm niệm đó không còn nữa thì mọi bệnh tật, mọi sự hành hạ đối với hắn không có gì là đau khổ nữa. Thậm chí, hắn còn nghĩ tới việc rời xa nơi đây vì dù sao hắn cũng không thuộc về nơi này, chỉ là hắn có thêm một sinh mạng nữa mà thôi.
Bây giờ, nàng lại bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn, thấy nàng khi giận khi cười, khi thì làm nũng khiến hắn không muốn từ bỏ. Hắn không nỡ buông tay, không nỡ rời xa nàng, không nỡ giao nàng cho người khác.
Mấy ngày nay, Ân Ly đã phải lo lắng vất vả, hiện tại nàng coi như đã yên tâm rồi nên ban đêm ngủ rất ngon, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt liền nhìn thấy Tuân Du ngồi bên cạnh giường quý phi đang nhìn nàng, hắn nhếch miệng châm chọc: "Nàng canh gác cho bổn vương như vậy sao?"
Ân Ly xoay người ngồi dậy, ngồi thẳng người muốn đáp lại lời hắn, khóe mắt liếc nhìn mặt trời ban ngày treo trên cao, nàng quả thực đã ngủ quá lâu rồi.
Thấy nàng rũ mắt không nói lời nào, Tuân Du cũng không so đo nhiều nữa: “Nàng còn không mau sai hạ nhân mang thức ăn đến, bổn vương đói bụng rồi.”
Ân Ly vội vàng đứng dậy gọi người chuẩn bị. Bản thân nàng cũng nhân đó sửa soạn một chút. Lúc quay lại phòng thì thức ăn đã được mang lên rồi, nàng đứng trước giường nhìn hắn dùng bữa.
Tuân Du giương mắt nhìn nàng một cái, nói: "Nàng ngồi xuống ăn đi, nàng cứ nhìn ta như vậy thì làm sao ta có thể nuốt trôi đây."
Ân Ly cũng đang rất đói bụng nên vừa thấy hăn nói vậy liền thản nhiên ngồi xuống ăn cơm cùng hắn. Sau khi ăn cơm xong, Tuân Du tự động cầm chén thuốc lên uống sạch.
Ban đầu, Ân Ly vốn nghĩ rằng nàng vẫn phải dỗ dành hắn uống thuốc nhưng không ngờ hôm nay hắn lại hợp tác như vậy. Lẽ nào, hắn thực sự muốn nhanh chóng hồi phục để sớm đưa nàng về phủ công chúa sao? Nghĩ đến đây trong lòng Ân Ly có chút buồn bực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.