Chương 38:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Trước đây, bởi vì thị nữ trong Thất Vương phủ rất ít, Ân Ly lần này lại gấp gáp đi nên cũng không mang theo nha hoàn nên Tuân Du liền phái người đến phủ công chúa đưa Xuân Oánh về hầu hạ Ân Ly. Huân hương mà Ân Ly thường dùng đã sử dụng hết rồi, hiện tại Tuân Du cũng không cần có người túc trực thường xuyên nên Ân Ly liền nghĩ muốn nhân có hội này ra ngoài mua chút huân hương giải tỏa không khí.
Xuân Oánh cảm thấy không ổn, nhắc nhở Ân Ly nói trước với Tuân Du một tiếng. Tuy nhiên vì hai ngày nay Tuân Du luôn phớt lờ nàng nên nàng cũng không muốn vào phòng nhìn gương mặt đen thui của hắn, nói với Xuân Oánh: "Ta nói với Phúc bá là được rồi, chúng ta chỉ ra ngoài một chút, mua xong sẽ về ngay không cần đi vào quấy rầy Vương Gia nữa."
Trước kia khi Ân Ly ở phủ công chúa, Xuân Oánh cũng thường xuyên cùng nàng ra ngoài mua chút quà mang về Biện Châu nên lần này Xuân Oánh nghĩ cũng không có vấn đề gì, sau đó liền đi tìm Phúc bá. Tuy Phúc bá có chút lo lắng nhưng hiện tại Tuân Du đang tiếp khách trong phòng nên cũng không tiện vào quấy rầy hắn. Nghe Xuân Oánh nói đi mua chút vật phẩm xong sẽ về ngay nên Phúc bá cũng sai người chuẩn bị xe đưa hai người đi.
Nơi mà Ân Ly đến chính là Ẩn Hương Các - phường hương liệu lớn nhất Kinh thành, hương liệu hương cao trong phường có đầy đủ kiểu sáng mới lạ và rất được các phu nhân quý tộc, thiên kim tiểu thư trong Kinh thành yêu thích. Thậm chí, ngay cả các nương nương trong cung cũng sai người đến chọn mua.
Bởi vì các nàng đi sớm nên không có nhiều khách trong tiệm, Ân Ly đi một vòng xung quanh chọn được đồ gói lại rồi ra ngoài.
Ân Ly vừa ra khỏi cửa tiệm liền thấy một nam tử đang đứng cạnh xe ngựa của bọn họ, còn hai người hầu lái xe ngựa dường như đang rất hoảng sợ đứng ở một bên khác. Người đàn ông vừa nhìn thấy Ân Ly liền tiến đến chào hỏi: "Thì ra là Ân cô nương, Ân cô nương hữu lễ rồi.”
Lúc này, Ân Ly mới nhận ra người này chính là Lục Vương Gia hôm trước gặp trong Vương phủ, vội hành lễ vấn an. Nàng thắc mắc tại sao vị Lục Vương Gia này lại đứng bên cạnh xe ngựa của mình nói chuyện.
“Bổn vương mới vừa rồi đi ngang qua đây, thấy xe ngựa của phủ Thất đệ, ta còn tưởng là Thất đệ nên đành chờ ở đây, không nghĩ tới thì ra là Ân cô nương." Lục Vương Gia cười giải thích.
Ân Ly đáp: “Thất Vương gia thân thể chưa hồi phục, hiện tại vẫn đang ở trong phủ dưỡng bệnh, nếu Lục Vương Gia có việc gì có thể đến Thất Vương Phủ gặp Ngài ấy."
“Cũng không việc gì quan trọng, chỉ là nghĩ rằng tình cờ gặp ở đây nên muốn hỏi thăm thương thế như thế nào. Hiện tại đã biết chưa lành nên vài hôm nữa bổn vương sẽ đến thăm.” Tuân Tề dừng một chút rồi giống như vô tình nói: “Nghe nói gần đây Linh Lê Viên đang diễn bộ côn khúc rất hay. Nhân dịp gặp cô nương ở đây, chi bằng hãy cùng bổn vương đến đó xem kịch, cô nương thấy thế nào?"
Ân Ly nghe vậy giật mình một cái, vội nói: “Tiểu nữ thôn quê nghe không hiểu côn khúc, mong Vương Gia chớ trách phạt."
Đôi mắt nhỏ dài của Tuân Tề nheo lại, nụ cười bên môi càng đậm: “Ân cô nương quá khiêm tốn rồi, côn khúc ở Biện Châu rất nổi tiếng, Ân cô nương đã là người Biện Châu lẽ nào lại không hiểu sao? Chẳng lẽ bổn vương không thể mời được cô nương đi được sao?”
Sắc mặt Ân Ly bỗng tái đi, trong lòng bồn chồn: “Tiểu nữ không dám, chỉ là lát nữa còn phải về phủ hầu hạ Thất Vương gia, sợ là không đi được.”
Tuân Tề sau khi nghe xong cao giọng cười lớn: “Thì ra là vì việc này, cô nương đừng lo, chút nữa bổn vương sẽ phái người đi nói với Thất đệ, hắn luôn luôn là người biết lý lẽ, nhất định sẽ không trách tội cô nương.”
Sắc mặt Ân Ly trắng bệch, nàng không biết tại sao lại chọc tới vị Lục Vương Gia này, đứng một chỗ không biết nên từ chối như thế nào.
Xuân Oánh cảm thấy không ổn, nhắc nhở Ân Ly nói trước với Tuân Du một tiếng. Tuy nhiên vì hai ngày nay Tuân Du luôn phớt lờ nàng nên nàng cũng không muốn vào phòng nhìn gương mặt đen thui của hắn, nói với Xuân Oánh: "Ta nói với Phúc bá là được rồi, chúng ta chỉ ra ngoài một chút, mua xong sẽ về ngay không cần đi vào quấy rầy Vương Gia nữa."
Trước kia khi Ân Ly ở phủ công chúa, Xuân Oánh cũng thường xuyên cùng nàng ra ngoài mua chút quà mang về Biện Châu nên lần này Xuân Oánh nghĩ cũng không có vấn đề gì, sau đó liền đi tìm Phúc bá. Tuy Phúc bá có chút lo lắng nhưng hiện tại Tuân Du đang tiếp khách trong phòng nên cũng không tiện vào quấy rầy hắn. Nghe Xuân Oánh nói đi mua chút vật phẩm xong sẽ về ngay nên Phúc bá cũng sai người chuẩn bị xe đưa hai người đi.
Nơi mà Ân Ly đến chính là Ẩn Hương Các - phường hương liệu lớn nhất Kinh thành, hương liệu hương cao trong phường có đầy đủ kiểu sáng mới lạ và rất được các phu nhân quý tộc, thiên kim tiểu thư trong Kinh thành yêu thích. Thậm chí, ngay cả các nương nương trong cung cũng sai người đến chọn mua.
Bởi vì các nàng đi sớm nên không có nhiều khách trong tiệm, Ân Ly đi một vòng xung quanh chọn được đồ gói lại rồi ra ngoài.
Ân Ly vừa ra khỏi cửa tiệm liền thấy một nam tử đang đứng cạnh xe ngựa của bọn họ, còn hai người hầu lái xe ngựa dường như đang rất hoảng sợ đứng ở một bên khác. Người đàn ông vừa nhìn thấy Ân Ly liền tiến đến chào hỏi: "Thì ra là Ân cô nương, Ân cô nương hữu lễ rồi.”
Lúc này, Ân Ly mới nhận ra người này chính là Lục Vương Gia hôm trước gặp trong Vương phủ, vội hành lễ vấn an. Nàng thắc mắc tại sao vị Lục Vương Gia này lại đứng bên cạnh xe ngựa của mình nói chuyện.
“Bổn vương mới vừa rồi đi ngang qua đây, thấy xe ngựa của phủ Thất đệ, ta còn tưởng là Thất đệ nên đành chờ ở đây, không nghĩ tới thì ra là Ân cô nương." Lục Vương Gia cười giải thích.
Ân Ly đáp: “Thất Vương gia thân thể chưa hồi phục, hiện tại vẫn đang ở trong phủ dưỡng bệnh, nếu Lục Vương Gia có việc gì có thể đến Thất Vương Phủ gặp Ngài ấy."
“Cũng không việc gì quan trọng, chỉ là nghĩ rằng tình cờ gặp ở đây nên muốn hỏi thăm thương thế như thế nào. Hiện tại đã biết chưa lành nên vài hôm nữa bổn vương sẽ đến thăm.” Tuân Tề dừng một chút rồi giống như vô tình nói: “Nghe nói gần đây Linh Lê Viên đang diễn bộ côn khúc rất hay. Nhân dịp gặp cô nương ở đây, chi bằng hãy cùng bổn vương đến đó xem kịch, cô nương thấy thế nào?"
Ân Ly nghe vậy giật mình một cái, vội nói: “Tiểu nữ thôn quê nghe không hiểu côn khúc, mong Vương Gia chớ trách phạt."
Đôi mắt nhỏ dài của Tuân Tề nheo lại, nụ cười bên môi càng đậm: “Ân cô nương quá khiêm tốn rồi, côn khúc ở Biện Châu rất nổi tiếng, Ân cô nương đã là người Biện Châu lẽ nào lại không hiểu sao? Chẳng lẽ bổn vương không thể mời được cô nương đi được sao?”
Sắc mặt Ân Ly bỗng tái đi, trong lòng bồn chồn: “Tiểu nữ không dám, chỉ là lát nữa còn phải về phủ hầu hạ Thất Vương gia, sợ là không đi được.”
Tuân Tề sau khi nghe xong cao giọng cười lớn: “Thì ra là vì việc này, cô nương đừng lo, chút nữa bổn vương sẽ phái người đi nói với Thất đệ, hắn luôn luôn là người biết lý lẽ, nhất định sẽ không trách tội cô nương.”
Sắc mặt Ân Ly trắng bệch, nàng không biết tại sao lại chọc tới vị Lục Vương Gia này, đứng một chỗ không biết nên từ chối như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.