Dị Độ Hoang Trần

Chương 13: Âm Phủ Nhạc Viên

Loạn

06/07/2024

Tốc độ mặt trời đang di chuyển nhanh hơn họ mong muốn.

Phần lớn con đường phụ đã bị bóng tối bao phủ.

Thực sự là xui xẻo.

Trên mặt tiền của một siêu thị, có một bảng hiệu đèn quảng cáo khổng lồ treo cao hơn so với mặt bằng chung của siêu thị.

Chính là cái bóng của tấm biển quảng cáo này đổ xuống đường, đã khiến cho bóng dâm của con đường ngày càng lớn hơn!

Những người chạy nhanh đã vượt qua cái bóng nhô ra trước đó.

Nhưng những người còn lại chỉ vừa mới đến!

Hai người còn lại chạy nhanh đến mức hai mắt trở nên trắng bệch, họ không nhận ra nơi dưới chân mình đã bị bóng của tấm biển quảng cáo che phủ!

Vì vậy, ngay khi hai người bước vào, lũ "Thủy Quỷ" tụ tập trong khu vực chết chóc này đột nhiên lao ra, móng vuốt ma quái như khỉ của chúng ôm chặt lấy chân người đàn ông béo hơn!

Người đàn ông mập mạp sợ hãi đến mức ngã xuống đất!

Cú ngã này không ngã trên sàn bê tông mà là rơi vào một hang xòa huyệt, hàng chục tà linh xuất hiện từ khu vực bóng tối có kích thước bằng một bảng quảng cáo kia.

Chúng nhanh chóng bò khắp cơ thể của người đàn ông mập mạp, dùng móng vuốt xé nát và gặm nhấm thân thể, ngay cả sau khi móc ruột ông ta ra, một con tà linh gầy gò đã chui vào cơ thể người đàn ông mập mạp và nó bắt đầu ăn từ trong ra ngoài!

"A a a! ! ! ! ! ! !"

Tiếng la hét vang vọng khắp quảng trường.

Ở một nơi như thế này, cái chết thực sự không phải là điều đáng sợ nhất.

Trong suốt quá trình giành ăn, người đàn ông béo phì vẫn còn sống, những con thủy quỷ này rất hung ác và tàn nhẫn, chúng biết nên ăn bộ phận nào trước để tránh cái chết đến sớm hơn với sinh vật, làm ảnh hưởng đến mùi vị tươi ngon…

Dương Thấm sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Nếu như không phải cô tính toán rằng không đủ thời gian, cô đã có kết cục như người đàn ông béo phì kia!

Thật kinh khủng!

Ở đây quá đáng sợ!!

Tôi không muốn ở lại nơi này chút nào.

“Ngu ngốc.” Tô Lê nhìn toàn bộ quá trình mà thờ ơ.

Trên thực tế, khi Giang Uổng và Hứa Yến đưa ra quyết định này, Tô Lê đã biết những người này sẽ không thể sống sót.

Họ không hiểu quy luật của Hắc nhật tà linh chút nào cả.

Nó hoàn toàn khác với bầu trời xanh và ánh nắng mà người ta từng thấy trước đây.

Nó thực sự di chuyển rất nhanh!

Vì vậy, không chỉ có người đàn ông béo phì không thể trốn thoát, những người khác thậm chí còn không có hy vọng sống sót ra khỏi con đường phụ này!

"A a a! ! ! ! ! ! !"

Quả nhiên, tiếng hét lại vang lên, ở khoảng cách một hai km vẫn có thể nghe rõ.

Đó là người đàn ông lớn tuổi, hắn bởi vì thể lực chống đỡ không nổ, mà thân hình ngã vào trong bóng tối, cứ như một cục mỡ rơi xuống ao cá piranha, bỗng chốc máu phun ra, tạo thành một màn sương mù bắt mắt!

"Nhanh lên! !"

"Nhanh nữa lên!!"

Giang Uổng và Hứa Yến chạy ở phía trước kêu.

Họ sắp đến con phố chính ngập tràn ánh nắng rồi.

Nhưng bóng tối bên đường giống như một cánh cửa đá tàn nhẫn, từng chút một đóng lại!

Cuối cùng, khi hai người còn cách con đường chính chưa đầy trăm mét, m hà đã hoàn toàn xâm chiếm toàn bộ con đường phụ, hàng trăm bóng thủy quỷ bắt đầu truy lùng hai người họ!!

"Không không không! Không không không!!" Giang Uổng hét lên trong tuyệt vọng.



Nhưng khi hắn vừa mở miệng, móng vuốt sắc nhọn đã cắm vào thân hắn!

Đó là một con thủy quỷ rất lớn, móng vuốt của nó giống như những cái móc trảo.

Sau đó là màn Giang Uổng bị treo lên một cách tàn nhẫn như một con cá sống mắc câu.

Những bóng thủy quỷ khác như những thực khách bên bếp lò, tham lam cắt thịt khỏi cơ thể Giang Uổng như thể cắt sashimi, chúng tận hưởng sự tươi mát và ngon ngọt đến tận đáy lòng!

Số phận của Hứa Yến cũng giống như Giang Uổng.

Hai người ở giữa con đường lúc trước, hài cốt đều đã không còn trong thời gian rất ngắn.

Rõ ràng chỉ là một con đường bóng tối, nhưng ngay khi ánh sáng mặt trời biến mất, nó đã biến thành một cảnh tượng cực kỳ bi thảm!

Ngô Ngân đứng từ xa cũng chứng kiến ​​toàn bộ quá trình.

Khác với những con quái vật ăn thịt người mà hắn từng thấy trong các bộ phim truyền hình trước đây, những con quái vật trong Dị Độ này có những thói quen riêng và dường như chúng có văn hóa ẩm thực riêng.

Chính sự tinh tế và cụ thể này đã khiến con người càng sợ hãi cái chết hơn.

“Đi thôi, mặt trời đã ngả về phía trước.” Giọng nói trầm tĩnh của Tô Lê vang lên.

Ngô Ngân gật đầu, theo sát phía sau Tô Lê.

Những người khác có chút hồn phi phách tán, may mắn thay họ đã chọn đi theo Tô Lê, nên giờ đây họ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, Tô Lê có thể đi bất cứ nơi nào.

Dương Thấm toàn thân như nhũn ra, trực tiếp ngã xuống đất.

“Gọi cô ấy tỉnh lại.” Tô Lê bình tĩnh nói.

Ngô Ngân liếc nhìn Dương Thấm đang nằm gục trên mặt đất.

Tuổi trẻ thật là tốt, chớp mắt cái đã ngủ...

Ngô Ngân bước tới giáng cho cô vài đòn.

Mặt Dương Thấm đỏ bừng, sưng tấy nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.

Cô rõ ràng nhận ra nếu không đứng dậy đi theo đội ngũ, cô chắc chắn sẽ chết ở đây, thế là cô khóc lóc yếu ớt bất lực đứng dậy.

Ngô Ngân định giúp đỡ nhưng phát hiện có chút nước chỗ Dương Thiến ngồi...

Ai, Dương Thấm bạn học, đã lớn vậy rồi, sao còn nôn ói lung tung như vậy?

...

Tô Lê rõ ràng đã có kế hoạch cho lộ trình.

Tiếp theo, cả nhóm đã thành công bước ra khỏi khu vực nhà cao tầng và đến gần ga xe lửa cũ.

"Chúng ta có nên vào không? Trong nhà ga có rất nhiều nơi không có ánh sáng mặt trời." Một vị đại thẩm trong đội ngũ hỏi.

“Chúng ta không cần phải vào trong sân ga, tàu sẽ dừng ở bên ngoài, chúng ta chỉ cần đi dọc theo đường ray thôi”, Tô Lê nói.

"Tốt, tốt!" Những người khác nghe được tin tức này đều thở phào nhẹ nhõm.

Bóng ma Tà Linh tuy rằng không mạnh, nhưng với số lượng lớn thì cũng không thể chịu đựng được, nếu trong ga xe lửa có số lượng lớn tà linh sinh sống, bọn họ vẫn sẽ bị giết.

"Trèo qua bức tường này sẽ thấy đường ray, đoàn tàu cách đường ray bốn, năm cây số, không có bóng của các tòa nhà, cũng như không có nhà kho chắn sáng dọc con đường này", Tô Lê giải thích lại với cả đội.

Gần ga xe lửa cũ có những tòa nhà cũ thấp tầng, hầu hết những tòa nhà thấp tầng này đều được bao phủ bởi rêu và dây leo, rõ ràng là chúng đã bị bỏ hoang.

Bức tường trước mặt cũng là bức tường gạch mã sơn hổ rất thấp, bên trên có vài sợi dây điện cũ kỹ nhưng trèo qua cũng không khó.

Một số người bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau, trèo qua bức tường thấp của nhà ga và leo lên khoảng đất trống có đường ray.

“Đưa tay cho tôi.” Ngô Ngân nằm trên tường, đưa tay về phía Dương Thấm.

Dương Thấm vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng đưa tay ra.

Ngô Ngân kéo cô lên đầu tường rồi đặt cô sang bên kia bức tường.

Dương Thấm trong mắt tràn đầy cảm kích, đang định ngọt ngào bày tỏ lòng biết ơn để kéo gần mối quan hệ, lại phát hiện Ngô Ngân hoàn toàn không để ý đến cô, nên cô đành mếu máo ủy khuất đi theo phía sau.



"Mình đã đắc tội cậu ta sao? Tại sao cậu ấy lại ghét mình đến vậy?" Dương Thấm cảm thấy rất khó hiểu.

Tuy nhiên, không đợi dương thấm suy nghĩ kỹ, sự hoảng sợ và bất an của những người xung quanh khiến cô nhận ra ở đây có điều gì đó không ổn!

Những người còn lại trong đội giống như những con ngựa sợ hãi, đi tới đi lui một cách bất an, một số thậm chí còn muốn leo trở lại phía bên kia bức tường.

"Không, Tô Lê, ý cô là sao? Cô không thấy trước mặt có vật gì sao? ? ?" Vị dại thẩm trong đội ngũ sắc bén nói.

"Ngọ Dạ Di Tát!! Ở đó có rất nhiều Ngọ Dạ Di Tát!! Tô Lê, cô đang dẫn chúng tôi đến hang ổ của Ngọ Dạ Di Tát đấy à!!"

"Để tôi quay lại, hãy để tôi quay lại nhanh lên, tôi không muốn ở lại cái nơi chết tiệt này!!"

Cả đội ngũ hỗn loạn, mọi người không thể bình tĩnh được.

Khi không vượt qua bức tường, hộ đều không biết tình hình ở nhà ga này.

Nhưng sau khi vượt qua bức tường, họ phát hiện ra rằng nhà ga và hai bên đường ray kéo dài từ ga xe lửa ra, dày đặc những tác phẩm điêu khắc bằng đá đáng sợ!

Giống như vô tình bước vào một xưởng điêu khắc đá kinh khủng.

Vấn đề là, tất cả những người sống ở đây đều biết rằng những thứ bất động dưới ánh mặt trời đó hoàn toàn không phải là những tượng đá bình thường, mà là một thứ còn đáng sợ hơn cả những hôn dạ tà linh và âm ảnh tà linh - Ngọ Dạ Di Tát!!!

Tô Lê không hề nói sự thật cho mọi người biết.

Nhà ga xe lửa cũ là tổ của Ngọ Dạ Di Tát!!

“Đây là cách duy nhất để rời khỏi vùng đất tà ác này.” Tô Lê bình tĩnh nói.

"Nhưng..."

“Nhưng mà, nếu như mọi người còn tỉnh táo, thì nên biết rằng Ngọ Dạ Di Tát không thể tấn công vào ban ngày, dù trời có mây mù nhưng chúng vẫn mang hình dáng điêu khắc, bây giờ chúng chỉ là những bức tượng thôi!” .

Sau khi nghe lời khiển trách nghiêm khắc của Tô Lê, nhiều người nhanh chóng ngừng phát ra những âm thanh ầm ĩ.

Quả thực, nếu Ngọ Dạ Di Tát có thể di chuyển thì họ đã bị Ngọ Dạ Di Tát ăn thịt mà không để lại bất kỳ mảnh xương nào ngay khi họ trèo qua tường rồi!

Vượt qua hang ổ của Ngọ Dạ Di Tát...

Con đường đến Nữ oa thần thụ đã không còn xa nữa.

Điểm đến cuối cùng của họ là Nữ oa thần thụ.

"Còn hai tiếng nữa là mặt trời lặn, đám đông Ngọ Dạ Di Tát này sẽ không tấn công chúng ta, hãy làm theo lời Tô Lê nói", một người đàn ông mặt sẹo trong đội ngũ nói.

“Đã quá muộn để quay lại rồi”, Ngô Ngân nói thêm.

Đường ray bốn đến năm km cũng không có vật cản, ánh nắng bao phủ toàn bộ đường ray trống trải, thực sự khiến người khác cảm thấy thoải mái.

“Đi thôi.” Tô Lê vẫn đi ở phía trước đội.

Tuy nhiên, lần này cô rút súng lục ra và giữ tư thế cảnh giác.

Tô Lê liếc Ngô Ngân một cái, ý tứ cho dù thế nào đi nữa cũng phải theo sát cô.

Ngô Ngân ước gì có thể biến trở lại thành em bé, rúc vào cặp chân dài của Tô Lê, đại tỷ là người thông minh nhất và chiến lực cao nhất!

“Những đám Ngọ Dạ Di Tát này thực sự không di chuyển sao?” Dương Thấm trầm giọng hỏi ông chú mặt sẹo.

"Có lẽ vậy."

"Có lẽ... Hẳn vậy??" Dương Thấm trợn mắt, nước mắt sợ hãi lại muốn trào ra.

Hai bên đường cỏ mọc um tùm, dù nắng có chói chang nhưng nơi đây trông vẫn ảm đạm như một nghĩa trang.

Hơn nữa, các bức tượng của những ác linh đứng cạnh nhau cũng sống động như thật, đặc biệt là khuôn mặt của chúng đều mang nụ cười dối trá khác nhau làm cho người ta không rét mà run!

Nếu phải dùng bất cứ điều gì để mô tả chúng, có lẽ chúng sẽ gần như những quỷ sai đang chào đón bạn ở âm tào địa phủ.

Chúng chào đón bạn bằng những nụ cười, hoan nghênh bạn đến địa phủ, bề ngoài, chúng rất dễ gần, nhưng từ khóe mắt, sẽ luôn có thể thấy được những biểu cảm và cử động nhỏ bé như thể muốn tra tấn bạn!

Với một nguồn sáng, chúng có thực sự bất động không?

Dương Thấm vẫn cảm thấy dù có đang di chuyển, những con mắt bọn chúng vẫn đều chú ý lên người mình? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Độ Hoang Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook