Chương 11: Bại Lộ Bản Tính
Loạn
05/07/2024
Ngô Ngân ngồi đối diện với cô gái vừa tỉnh dậy.
Như có một loại tần số điện nào đó, qua ánh mắt của cô gái, Ngô Ngân có thể đoán được đó có thể là đồng hương của mình.
"Hát, nhảy, rap..." Ngô Ngân nói ra mật mã mà chỉ đồng hương mới hiểu.
Cô gái vừa thức tỉnh ngơ ngác nhìn Ngô Ngân, một lúc lâu sau cô mới trả lời bằng một câu khắc sâu vào xương tủy: "Rổ...bóng rổ?"
Kết nối thành công!
Suy đoán của hắn đã đúng.
Cô ấy quả thực là một người đồng hương.
Nhưng làm sao mà một chút tinh thần, cô cũng chưa chuẩn bị.
Nhớ tới trước đó, khi đội nón bảo hiểm và bước vào dị độ Hoang Trần, hắn biết rằng ý thức của mình sẽ nhảy sang một thế giới khác, nhưng theo như cô gái này biểu hiện, cô hình như là bị cưỡng ép tới nơi này .
“Cô cũng đeo mắt ảo à?” Ngô Ngân hỏi.
"Tôi không biết cậu đang nói cái gì vậy, nhóm chúng tôi đang đọc sách ở trong thư viện, vì tôi mệt quá, nên mới chợp mắt một lát, vừa tỉnh lại đã tới đây..." Cô gái giải thích.
"Cô đến từ đâu? Tên cô là gì?" Ngô Ngân hỏi.
"Lệ Thành, trường trung học Lập Tuyết, tôi tên là Dương Tầm." Cô gái lộ vẻ tín nhiệm nói.
“Hả?” Ngô Ngân nghe xong, CPU trong não chạy nhanh đến mức gần như bốc khói.
Đây không phải là bạn nữ cấp ba học cùng mình hai năm rưỡi sao? ?
Chẳng lẽ cô ấy cũng là người được tuyển làm người tiên phong trong dị độ? ?
Nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy thì có vẻ không giống vậy chút nào.
"Đáng lẽ cô phải nghe tin tức được công bố trên toàn cầu rồi chứ? Thế giới của chúng ta là một thế giới ảo, ẩn mình trong Nữ thần thần đoan. Bây giờ là cô đang tỉnh dậy ở thế giới thực." Ngô Ngân giải thích với Dương Thấm.
"Cái này tôi biết, nhưng... tại sao lại là tôi? Tôi không muốn tới thế giới hiện thực, Dương Thấm rõ ràng rất suy sụp!"
Cô chưa hề chuẩn bị tinh thần chút nào.
Thậm chí, cô cho rằng chuyện được thế giới công bố thực ra là một âm mưu, tuyệt đối không thể xảy ra.
Cho đến khi cô bị thần Nữ Oa vứt bỏ mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, ý thức và linh hồn của cô thức tỉnh trong một thế giới dị độ giống như địa ngục.
“Cô phải đối mặt với hiện thực.” Ngô Ngân nói.
"Cậu...cậu có thể chiếu cố tới tôi được không? Tôi không biết đây là đâu, tôi cũng không biết ai khác cả. Tôi...tôi không biết phải làm gì...Tôi nghe nói rằng nếu đi tới đây, con người rất dễ dàng chết." Dương Thấm có chút lộ ra vẻ yếu đuối, dùng giọng điệu rất nhỏ nhẹ nói.
Hừ.
Long Tinh muội, tôi quen cô đã hai năm rưỡi, tôi vẫn chưa rõ cô là loại người gì sao?
Đừng chơi bài này với tôi!
"Tôi còn không thể tự bảo vệ mình. Tôi khuyên cô nên tìm những người đàn ông khác mạnh mẽ hơn để nói chuyện." Ngô Ngân nói.
"Xin cậu, chỉ cần cậu có thể chăm sóc cho tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được!" Dương Thấm vô cùng sợ hãi.
Ngô Ngân nhìn từ trên xuống thân hình của Dương Thấm, cỗ hình dáng thân thể này cùng Dương Thấm giống nhau đến mấy phần, xem như có chút tư sắc.
Tuy nhiên, Ngô Ngân bây giờ lại rất phản cảm với nội tâm của nàng.
…
“Nếu mọi người ai cũng sẽ tỉnh dậy ngẫu nhiên như vậy, thì Du Ngữ có thể cũng gặp phải chuyện này hay không.” Ngô Ngân bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn chủ động bước vào dị độ.
Nhưng vì Nữ Oa thần đoan không thể duy trì mộng tưởng chung của nhân loại, nên một số người sẽ buộc phải bị kéo vào thế giới thực sự. Họ sẽ không có sự chuẩn bị về mặt tinh thần chứ đừng nói đến khả năng tự bảo vệ mình...
Nếu không có người chăm sóc, họ có thể không tồn tại được lâu.
Cũng may Ngô Ngân lần này khá may mắn, cơ thể này của hắn có một người thân là một cường giả mạnh, trước khi hiểu rõ sự kỳ lạ và quy tắc của khu vực này, trước đó ôm chặt đùi Tô Lê sẽ chắc chắn sẽ không sai!
Tô Lê bên kia đã phân công nhiệm vụ xong.
Ngô Ngân đương nhiên muốn theo sát vị tiểu cô này, muốn biết thêm nhiều điều từ cô.
“Tiểu cô, cháu có dùng được vũ khí gì không?” Ngô Ngân hỏi.
"Vũ khí rất hiếm, đặc biệt là sau khi vùng đất tà ác này xâm chiếm, khẩu súng trong tay cô được làm bằng vật liệu đặc biệt, đạn cũng được rót Nguên U vào." Tô Lê giải thích với Ngô Ngân.
“Sao cháu cảm thấy không có Nguyên U thì không thể làm được gì vậy.”
“Tất nhiên, Nguyên U là vật chất duy nhất ở Hoang Trần sẽ không bị xâm nhiễm, đó là nguồn sức mạnh nguyên thủy nhất.” Tô Lê nói.
“Con người chúng ta làm sao có thể tồn tại được, mảnh đất này chứa đầy những thế lực kì lạ và tà linh.” Ngô Ngân hỏi.
"Trở thành người thức tỉnh sẽ có khả năng đối đầu với với Hắc Nhật tà linh và Ngọ Dạ Di Tát, nhân tiện, thính giác của cháu dường như đã được thông cảm, cháu đã có điều kiện đầu tiên để trở thành người thức tỉnh!" Tô Lê nói.
Thính giác?
Ngô Ngân quả thực nhận thấy rằng thính giác của mình đã trở nên cực kỳ nhạy bén, ngay cả những lời thì thầm trong tàu điện ngầm, Ngô Ngân vẫn có thể nghe rõ nếu chăm chú nghe kỹ.
Có vẻ sức mạnh con quỷ lúc trước nắm giữ là thính giác, phải chăng sau khi giải quyết được chúng, mình đã thừa hưởng được khả năng của chúng?
“Khẩu súng này là cho cháu.” Tô Lê rút khẩu súng lục từ trong bao trên chân ra, đưa cho Ngô Ngân.
“Bên trong chỉ có ba viên toái u đạn, thời khắc mấu chốt hãy sử dụng.”
"Được!" Ngô Ngân gật đầu.
"Thông thường người có tư cách thức tỉnh, vừa có thể nhận thức vượt qua người bình thường, vừa có thể chủ động kích phát siêu năng lực, cái trước kỳ thật là khó khăn nhất, bởi vì cái sau có thể bù đắp bằng trang bị đặc thù vũ khí, tỉ như súng ống chuyên dụng" Tô Lê nói.
“Kiểu như tiểu cô phải không?” Ngô Ngân hỏi.
“Ta không có thông cảm giác, vũ khí của ta cũng là loại súng có năng lượng cấp thấp nhất… Nhưng thu được một hoặc hai kiện có thể ít nhiều giúp mình tự bảo vệ bản thân.” Tô Lê kiên nhẫn giải thích.
Ngô Ngân liếc nhìn những người không có vũ khí khác trên tàu điện ngầm.
Có thể thấy, khẩu súng Nguyên U mà Tô Lê tặng cho hắn thực sự rất quý giá. Khi đưa cho hắn, trong mắt những người khác đều lộ ra sự ghen tị và thèm muốn.
“Hãy nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta có thể ra khỏi đây ngay khi tàu khởi hành.” Tô Lê nói.
"Được." Ngô Ngân gật đầu.
Ngơ ngác nhìn quanh toa xe mấy lần, Ngô Ngân nhất thời không biết nên nằm ở đâu.
Có vẻ mỗi vị trí đều giống như có người đang ngủ.
Tô Lê nhìn qua thấy Ngô Ngân như vậy, không khỏi mỉm cười: "Lại đây, trước kia cháu cũng từng ngủ cạnh ta."
Tê ~~
Có chuyện tốt như vậy à?
Ngô Ngân bẽn lẽn theo Tô Lê chui vào căn lều có rèm che đơn giản.
Lều rất hẹp, quả thật có chút chật chội cho hai người lớn, may mà Tô Lê khá gầy nên vẫn còn có chỗ cho hắn khi đi vào đó.
Ngô Ngân cũng đỏ mặt nằm xuống.
Không phải là hắn có suy nghĩ nhỏ nhặt nào khác, nguyên nhân chính là hắn không muốn làm Tô Lê buồn.
Dù sao, ý thức chân chính của Tiểu Vân có thể đã tiêu vong.
“Cháu biết không, khi ta bằng tuổi cháu, cha cháu đã không tiếc công sức bảo vệ ta để ta, một kẻ lang thang, có thể sống sót trên cõi đời này, tôi rất biết ơn ông ấy…” Tô Lê nói.
Gương mặt của cô hướng về phía Ngô Ngân, Ngô Ngân đang nằm ngửa, cảm nhận làn gió từ bờ môi ấm áp thổi vào má mình, hắn lại ngứa ngáy lạ lùng.
Lời nói vừa dứt, Ngô Ngân bỗng thở phào nhẹ nhõm.
A, tiểu cô không họ hàng ruột của ta.
Thân thể căng thẳng của Ngô Ngân không khỏi thả lỏng ra một chút, đùi cũng không cần thiết phải kẹp quá chặt nữa.
“Chỗ đó không thoải mái sao?” Tô Lê ghé lại gần nói.
Lúc này, cô đã thay thái độ mạnh mẽ, anh khí và lạnh lùng trước đây, bằng sự dịu dàng của một đại tỷ tỷ mọng nước, chỉ chạm nhẹ thôi cũng sẽ rất đau lòng.
"Không...không có gì, cháu chỉ thấy cánh tay hơi đau thôi." Ngô Ngân có chút hoảng hốt giải thích.
Cũng không thể nói rằng đũng quần quá chật đi.
“Tiểu vân của chúng ta cũng là đàn ông.” Tô Lê tựa hồ đã thoáng nhìn thấy thứ gì đó, nhưng lại nhẹ nhàng mỉm cười.
Câu nói này có ý tứ gì? ? ?
Thực ra ta vẫn còn trẻ.
Tại sao bầu không khí lại mập mờ như vậy?
Chẳng lẽ nguyên thể và tiểu cô, có mối quan hệ giống như Dương Quá và Tiểu Long Nữ?
Quá... Quá kích thích đi!
Trong nháy mắt, Ngô Ngân lập tức biến thành một cậu bé nhút nhát, miệng lẩm bẩm, không nói được gì nữa.
Lúc này, Ngô Ngân cảm nhận được một bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên cơ thể mình, có lẽ là Tô Lê đại tỷ tỷ, động tác của cô tự nhiên đến mức Ngô Ngân cảm thấy như bị điện giật, xương cốt trong cơ thể bắt đầu tê dại.
“Muốn ta giúp không?” Giọng Tô Lê trêu chọc bên tai Ngô Ngân hỏi.
Ngô Ngân không biết phải từ chối thế nào.
Hắn thực sự không muốn bại lộ bản thân, hắn cần sự chiếu cố của Tô Lê.
Nhưng nếu không nói rõ, hắn có thể sẽ lấy tên người khác và dính vào việc không nên làm!
Cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Ngô Ngân nhắm mắt không nói một lời, lựa chọn buộc chấp nhận.
Con người luôn phải sống sót.
Hắn làm tất cả những điều này chỉ để tạo dựng một ngôi nhà an bình ở dị độ!
Cảm nhận được hơi ấm như ngọc vuốt ve, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần như tấc, sự giằng co trong tâm hồn của Ngô Ngân không còn là về việc có thể hay không thể, mà là làm thế nào để một người đàn ông chống đỡ được khoảng thời gian này.
Tuy nhiên, hình tượng Tô Lê quá phù hợp với sự ảo tưởng của một cậu bé ngây thơ về một đại tỷ tỷ. Ngô Ngân đang định đầu hàng thì đột nhiên các động tác dâng trào mãnh liệt kia lại đột ngột dừng lại.
Thay vào đó là một lực đạo rất mạnh, khiến Ngô Ngân phải cau mày.
“Cậu không phải Tiểu Vân đúng không?” Đôi mắt mê ly của Tô Lê đột nhiên thay đổi, trong đó lộ ra chút lạnh lùng.
“Vâng…” Vẻ mặt Ngô Ngân cứng ngắc đến cực điểm.
Cô đang làm gì thế! !
Kém một chút nữa thôi!
Đây chẳng phải là đang hành hạ chính mình sao? !
“Tôi…tôi không biết phải giải thích thế nào với cô.” Ngô Ngân hạ giọng.
“Cậu không phải mê thất giả, cậuchỉ cần nói sự thật cho tôi biết.” Tô Lê nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Ngân, thân thể gần như áp sát vào hắn.
“Tôi tên là Ngô Ngân, tôi vừa mới tỉnh dậy ở chỗ này không lâu.” Ngô Ngân cũng biết mình không thể giấu được nữa.
"Được rồi, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Ngân." Tô Lê nhẹ gật đầu.
Ngô Ngân thực lòng có chút bối rối, hắn thực sự sợ Tô Lê sau khi phát hiện ra sẽ bắn hắn một phát!
Suy cho cùng, ai có thể chấp nhận linh hồn của người khác chiếm giữ thân xác của người thân, bạn bè mình chứ?
“Tiểu cô, cháu cũng không phải cố ý.” Ngô Ngân lúng túng nói.
“Cậu không cần giải thích nhiều đâu”, Tô Lê nói.
Ngô Ngân nói: “Trong đầu tôi có một số hình ảnh mơ hồ về cơ thể của mình, những hình ảnh này đang dần mờ đi.
“Là người thức tỉnh, ký ức của nguyên thể sẽ dần mất đi, không thể giữ lại được.” Tô Lê bình tĩnh giải thích.
“Nhưng cảm giác vẫn còn đó, cảm giác an tâm khi ở bên cô…” Ngô Ngân thật thà nói.
Tô Lê lần này không nói gì.
Cô không còn đè lên người Ngô Ngân nữa mà nằm nghiêng bên cạnh, vai kề vai với Ngô Ngân, nhìn những con đom đóm chậm rãi vỗ cánh trong lều.
Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt phản chiếu lên đôi mắt màu đen hổ phách của cô, lộ ra chút đau đớn.
“Chúng ta vẫn là một gia đình, vẫn có thể đoàn tụ”, Tô Lê nói.
"A." Ngô Ngân đáp.
“Ngủ đi,” Tô Lê nói.
"Được rồi... Tôi còn một câu hỏi nữa, tôi có thể hỏi được không?" Ngô Ngân yếu ớt nói.
"Hỏi đi."
“Làm sao cô nhìn thấu tôi?” Ngô Ngân có chút không cam tâm, nếu như có thể giả vờ một lát.
"Cho dù là Tiểu Vân nửa tỉnh nửa mê, ta cũng sẽ không cho phép nó làm như vậy với ta." Tô Lê vừa nói vừa đưa tay ra giáng cho Ngô Ngân một đòn thật mạnh.
Ngô Ngân đau đớn vặn người thành một đoàn.
Nghiệp chướng a!
Hóa ra là bản chất LSP của hắn đã bị bộc lộ! !
*LSP: ngôn ngữ mạng giới trẻ Trung Quốc, mang nghĩa là kẻ háo sắc.
Như có một loại tần số điện nào đó, qua ánh mắt của cô gái, Ngô Ngân có thể đoán được đó có thể là đồng hương của mình.
"Hát, nhảy, rap..." Ngô Ngân nói ra mật mã mà chỉ đồng hương mới hiểu.
Cô gái vừa thức tỉnh ngơ ngác nhìn Ngô Ngân, một lúc lâu sau cô mới trả lời bằng một câu khắc sâu vào xương tủy: "Rổ...bóng rổ?"
Kết nối thành công!
Suy đoán của hắn đã đúng.
Cô ấy quả thực là một người đồng hương.
Nhưng làm sao mà một chút tinh thần, cô cũng chưa chuẩn bị.
Nhớ tới trước đó, khi đội nón bảo hiểm và bước vào dị độ Hoang Trần, hắn biết rằng ý thức của mình sẽ nhảy sang một thế giới khác, nhưng theo như cô gái này biểu hiện, cô hình như là bị cưỡng ép tới nơi này .
“Cô cũng đeo mắt ảo à?” Ngô Ngân hỏi.
"Tôi không biết cậu đang nói cái gì vậy, nhóm chúng tôi đang đọc sách ở trong thư viện, vì tôi mệt quá, nên mới chợp mắt một lát, vừa tỉnh lại đã tới đây..." Cô gái giải thích.
"Cô đến từ đâu? Tên cô là gì?" Ngô Ngân hỏi.
"Lệ Thành, trường trung học Lập Tuyết, tôi tên là Dương Tầm." Cô gái lộ vẻ tín nhiệm nói.
“Hả?” Ngô Ngân nghe xong, CPU trong não chạy nhanh đến mức gần như bốc khói.
Đây không phải là bạn nữ cấp ba học cùng mình hai năm rưỡi sao? ?
Chẳng lẽ cô ấy cũng là người được tuyển làm người tiên phong trong dị độ? ?
Nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy thì có vẻ không giống vậy chút nào.
"Đáng lẽ cô phải nghe tin tức được công bố trên toàn cầu rồi chứ? Thế giới của chúng ta là một thế giới ảo, ẩn mình trong Nữ thần thần đoan. Bây giờ là cô đang tỉnh dậy ở thế giới thực." Ngô Ngân giải thích với Dương Thấm.
"Cái này tôi biết, nhưng... tại sao lại là tôi? Tôi không muốn tới thế giới hiện thực, Dương Thấm rõ ràng rất suy sụp!"
Cô chưa hề chuẩn bị tinh thần chút nào.
Thậm chí, cô cho rằng chuyện được thế giới công bố thực ra là một âm mưu, tuyệt đối không thể xảy ra.
Cho đến khi cô bị thần Nữ Oa vứt bỏ mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, ý thức và linh hồn của cô thức tỉnh trong một thế giới dị độ giống như địa ngục.
“Cô phải đối mặt với hiện thực.” Ngô Ngân nói.
"Cậu...cậu có thể chiếu cố tới tôi được không? Tôi không biết đây là đâu, tôi cũng không biết ai khác cả. Tôi...tôi không biết phải làm gì...Tôi nghe nói rằng nếu đi tới đây, con người rất dễ dàng chết." Dương Thấm có chút lộ ra vẻ yếu đuối, dùng giọng điệu rất nhỏ nhẹ nói.
Hừ.
Long Tinh muội, tôi quen cô đã hai năm rưỡi, tôi vẫn chưa rõ cô là loại người gì sao?
Đừng chơi bài này với tôi!
"Tôi còn không thể tự bảo vệ mình. Tôi khuyên cô nên tìm những người đàn ông khác mạnh mẽ hơn để nói chuyện." Ngô Ngân nói.
"Xin cậu, chỉ cần cậu có thể chăm sóc cho tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được!" Dương Thấm vô cùng sợ hãi.
Ngô Ngân nhìn từ trên xuống thân hình của Dương Thấm, cỗ hình dáng thân thể này cùng Dương Thấm giống nhau đến mấy phần, xem như có chút tư sắc.
Tuy nhiên, Ngô Ngân bây giờ lại rất phản cảm với nội tâm của nàng.
…
“Nếu mọi người ai cũng sẽ tỉnh dậy ngẫu nhiên như vậy, thì Du Ngữ có thể cũng gặp phải chuyện này hay không.” Ngô Ngân bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn chủ động bước vào dị độ.
Nhưng vì Nữ Oa thần đoan không thể duy trì mộng tưởng chung của nhân loại, nên một số người sẽ buộc phải bị kéo vào thế giới thực sự. Họ sẽ không có sự chuẩn bị về mặt tinh thần chứ đừng nói đến khả năng tự bảo vệ mình...
Nếu không có người chăm sóc, họ có thể không tồn tại được lâu.
Cũng may Ngô Ngân lần này khá may mắn, cơ thể này của hắn có một người thân là một cường giả mạnh, trước khi hiểu rõ sự kỳ lạ và quy tắc của khu vực này, trước đó ôm chặt đùi Tô Lê sẽ chắc chắn sẽ không sai!
Tô Lê bên kia đã phân công nhiệm vụ xong.
Ngô Ngân đương nhiên muốn theo sát vị tiểu cô này, muốn biết thêm nhiều điều từ cô.
“Tiểu cô, cháu có dùng được vũ khí gì không?” Ngô Ngân hỏi.
"Vũ khí rất hiếm, đặc biệt là sau khi vùng đất tà ác này xâm chiếm, khẩu súng trong tay cô được làm bằng vật liệu đặc biệt, đạn cũng được rót Nguên U vào." Tô Lê giải thích với Ngô Ngân.
“Sao cháu cảm thấy không có Nguyên U thì không thể làm được gì vậy.”
“Tất nhiên, Nguyên U là vật chất duy nhất ở Hoang Trần sẽ không bị xâm nhiễm, đó là nguồn sức mạnh nguyên thủy nhất.” Tô Lê nói.
“Con người chúng ta làm sao có thể tồn tại được, mảnh đất này chứa đầy những thế lực kì lạ và tà linh.” Ngô Ngân hỏi.
"Trở thành người thức tỉnh sẽ có khả năng đối đầu với với Hắc Nhật tà linh và Ngọ Dạ Di Tát, nhân tiện, thính giác của cháu dường như đã được thông cảm, cháu đã có điều kiện đầu tiên để trở thành người thức tỉnh!" Tô Lê nói.
Thính giác?
Ngô Ngân quả thực nhận thấy rằng thính giác của mình đã trở nên cực kỳ nhạy bén, ngay cả những lời thì thầm trong tàu điện ngầm, Ngô Ngân vẫn có thể nghe rõ nếu chăm chú nghe kỹ.
Có vẻ sức mạnh con quỷ lúc trước nắm giữ là thính giác, phải chăng sau khi giải quyết được chúng, mình đã thừa hưởng được khả năng của chúng?
“Khẩu súng này là cho cháu.” Tô Lê rút khẩu súng lục từ trong bao trên chân ra, đưa cho Ngô Ngân.
“Bên trong chỉ có ba viên toái u đạn, thời khắc mấu chốt hãy sử dụng.”
"Được!" Ngô Ngân gật đầu.
"Thông thường người có tư cách thức tỉnh, vừa có thể nhận thức vượt qua người bình thường, vừa có thể chủ động kích phát siêu năng lực, cái trước kỳ thật là khó khăn nhất, bởi vì cái sau có thể bù đắp bằng trang bị đặc thù vũ khí, tỉ như súng ống chuyên dụng" Tô Lê nói.
“Kiểu như tiểu cô phải không?” Ngô Ngân hỏi.
“Ta không có thông cảm giác, vũ khí của ta cũng là loại súng có năng lượng cấp thấp nhất… Nhưng thu được một hoặc hai kiện có thể ít nhiều giúp mình tự bảo vệ bản thân.” Tô Lê kiên nhẫn giải thích.
Ngô Ngân liếc nhìn những người không có vũ khí khác trên tàu điện ngầm.
Có thể thấy, khẩu súng Nguyên U mà Tô Lê tặng cho hắn thực sự rất quý giá. Khi đưa cho hắn, trong mắt những người khác đều lộ ra sự ghen tị và thèm muốn.
“Hãy nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta có thể ra khỏi đây ngay khi tàu khởi hành.” Tô Lê nói.
"Được." Ngô Ngân gật đầu.
Ngơ ngác nhìn quanh toa xe mấy lần, Ngô Ngân nhất thời không biết nên nằm ở đâu.
Có vẻ mỗi vị trí đều giống như có người đang ngủ.
Tô Lê nhìn qua thấy Ngô Ngân như vậy, không khỏi mỉm cười: "Lại đây, trước kia cháu cũng từng ngủ cạnh ta."
Tê ~~
Có chuyện tốt như vậy à?
Ngô Ngân bẽn lẽn theo Tô Lê chui vào căn lều có rèm che đơn giản.
Lều rất hẹp, quả thật có chút chật chội cho hai người lớn, may mà Tô Lê khá gầy nên vẫn còn có chỗ cho hắn khi đi vào đó.
Ngô Ngân cũng đỏ mặt nằm xuống.
Không phải là hắn có suy nghĩ nhỏ nhặt nào khác, nguyên nhân chính là hắn không muốn làm Tô Lê buồn.
Dù sao, ý thức chân chính của Tiểu Vân có thể đã tiêu vong.
“Cháu biết không, khi ta bằng tuổi cháu, cha cháu đã không tiếc công sức bảo vệ ta để ta, một kẻ lang thang, có thể sống sót trên cõi đời này, tôi rất biết ơn ông ấy…” Tô Lê nói.
Gương mặt của cô hướng về phía Ngô Ngân, Ngô Ngân đang nằm ngửa, cảm nhận làn gió từ bờ môi ấm áp thổi vào má mình, hắn lại ngứa ngáy lạ lùng.
Lời nói vừa dứt, Ngô Ngân bỗng thở phào nhẹ nhõm.
A, tiểu cô không họ hàng ruột của ta.
Thân thể căng thẳng của Ngô Ngân không khỏi thả lỏng ra một chút, đùi cũng không cần thiết phải kẹp quá chặt nữa.
“Chỗ đó không thoải mái sao?” Tô Lê ghé lại gần nói.
Lúc này, cô đã thay thái độ mạnh mẽ, anh khí và lạnh lùng trước đây, bằng sự dịu dàng của một đại tỷ tỷ mọng nước, chỉ chạm nhẹ thôi cũng sẽ rất đau lòng.
"Không...không có gì, cháu chỉ thấy cánh tay hơi đau thôi." Ngô Ngân có chút hoảng hốt giải thích.
Cũng không thể nói rằng đũng quần quá chật đi.
“Tiểu vân của chúng ta cũng là đàn ông.” Tô Lê tựa hồ đã thoáng nhìn thấy thứ gì đó, nhưng lại nhẹ nhàng mỉm cười.
Câu nói này có ý tứ gì? ? ?
Thực ra ta vẫn còn trẻ.
Tại sao bầu không khí lại mập mờ như vậy?
Chẳng lẽ nguyên thể và tiểu cô, có mối quan hệ giống như Dương Quá và Tiểu Long Nữ?
Quá... Quá kích thích đi!
Trong nháy mắt, Ngô Ngân lập tức biến thành một cậu bé nhút nhát, miệng lẩm bẩm, không nói được gì nữa.
Lúc này, Ngô Ngân cảm nhận được một bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên cơ thể mình, có lẽ là Tô Lê đại tỷ tỷ, động tác của cô tự nhiên đến mức Ngô Ngân cảm thấy như bị điện giật, xương cốt trong cơ thể bắt đầu tê dại.
“Muốn ta giúp không?” Giọng Tô Lê trêu chọc bên tai Ngô Ngân hỏi.
Ngô Ngân không biết phải từ chối thế nào.
Hắn thực sự không muốn bại lộ bản thân, hắn cần sự chiếu cố của Tô Lê.
Nhưng nếu không nói rõ, hắn có thể sẽ lấy tên người khác và dính vào việc không nên làm!
Cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Ngô Ngân nhắm mắt không nói một lời, lựa chọn buộc chấp nhận.
Con người luôn phải sống sót.
Hắn làm tất cả những điều này chỉ để tạo dựng một ngôi nhà an bình ở dị độ!
Cảm nhận được hơi ấm như ngọc vuốt ve, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần như tấc, sự giằng co trong tâm hồn của Ngô Ngân không còn là về việc có thể hay không thể, mà là làm thế nào để một người đàn ông chống đỡ được khoảng thời gian này.
Tuy nhiên, hình tượng Tô Lê quá phù hợp với sự ảo tưởng của một cậu bé ngây thơ về một đại tỷ tỷ. Ngô Ngân đang định đầu hàng thì đột nhiên các động tác dâng trào mãnh liệt kia lại đột ngột dừng lại.
Thay vào đó là một lực đạo rất mạnh, khiến Ngô Ngân phải cau mày.
“Cậu không phải Tiểu Vân đúng không?” Đôi mắt mê ly của Tô Lê đột nhiên thay đổi, trong đó lộ ra chút lạnh lùng.
“Vâng…” Vẻ mặt Ngô Ngân cứng ngắc đến cực điểm.
Cô đang làm gì thế! !
Kém một chút nữa thôi!
Đây chẳng phải là đang hành hạ chính mình sao? !
“Tôi…tôi không biết phải giải thích thế nào với cô.” Ngô Ngân hạ giọng.
“Cậu không phải mê thất giả, cậuchỉ cần nói sự thật cho tôi biết.” Tô Lê nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Ngân, thân thể gần như áp sát vào hắn.
“Tôi tên là Ngô Ngân, tôi vừa mới tỉnh dậy ở chỗ này không lâu.” Ngô Ngân cũng biết mình không thể giấu được nữa.
"Được rồi, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Ngân." Tô Lê nhẹ gật đầu.
Ngô Ngân thực lòng có chút bối rối, hắn thực sự sợ Tô Lê sau khi phát hiện ra sẽ bắn hắn một phát!
Suy cho cùng, ai có thể chấp nhận linh hồn của người khác chiếm giữ thân xác của người thân, bạn bè mình chứ?
“Tiểu cô, cháu cũng không phải cố ý.” Ngô Ngân lúng túng nói.
“Cậu không cần giải thích nhiều đâu”, Tô Lê nói.
Ngô Ngân nói: “Trong đầu tôi có một số hình ảnh mơ hồ về cơ thể của mình, những hình ảnh này đang dần mờ đi.
“Là người thức tỉnh, ký ức của nguyên thể sẽ dần mất đi, không thể giữ lại được.” Tô Lê bình tĩnh giải thích.
“Nhưng cảm giác vẫn còn đó, cảm giác an tâm khi ở bên cô…” Ngô Ngân thật thà nói.
Tô Lê lần này không nói gì.
Cô không còn đè lên người Ngô Ngân nữa mà nằm nghiêng bên cạnh, vai kề vai với Ngô Ngân, nhìn những con đom đóm chậm rãi vỗ cánh trong lều.
Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt phản chiếu lên đôi mắt màu đen hổ phách của cô, lộ ra chút đau đớn.
“Chúng ta vẫn là một gia đình, vẫn có thể đoàn tụ”, Tô Lê nói.
"A." Ngô Ngân đáp.
“Ngủ đi,” Tô Lê nói.
"Được rồi... Tôi còn một câu hỏi nữa, tôi có thể hỏi được không?" Ngô Ngân yếu ớt nói.
"Hỏi đi."
“Làm sao cô nhìn thấu tôi?” Ngô Ngân có chút không cam tâm, nếu như có thể giả vờ một lát.
"Cho dù là Tiểu Vân nửa tỉnh nửa mê, ta cũng sẽ không cho phép nó làm như vậy với ta." Tô Lê vừa nói vừa đưa tay ra giáng cho Ngô Ngân một đòn thật mạnh.
Ngô Ngân đau đớn vặn người thành một đoàn.
Nghiệp chướng a!
Hóa ra là bản chất LSP của hắn đã bị bộc lộ! !
*LSP: ngôn ngữ mạng giới trẻ Trung Quốc, mang nghĩa là kẻ háo sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.