Dị Độ Hoang Trần

Chương 35: Con Rết Hình Người

Loạn

18/07/2024

"Tôi... hình như tôi đọc nhầm một chữ, dược thảo mà Du Ngữ viết chính là thùng Hạc Phong kia." Vương Duệ dùng thanh âm gần như chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy nói.

Lúc này Dương Thấm mới nhận ra mình đã ăn nhầm, khó trách dạ dày lại có vẻ như dời sông lấp bể.

Cô ói ra một miếng nhựa còn chưa tiêu, trên nhãn nhựa ghi rõ "Hạc Sắt"

Lục lại ký ức, cô phát hiện ra mình đang dùng Hạc Sắt, một loại thuốc cổ truyền Trung Quốc có tác dụng xua đuổi côn trùng!

Đó là cả một thùng! ! !

Hạc Sắt không phải thứ gì khác, nó cũng được gọi với cái tên Hạc Đỉnh Hồng...

Tất cả đã bị tráo đổi!

Khuôn mặt vàng vọt của Dương Thấm gần như xanh mét vì tức giận.

Học cùng nhau hai năm rưỡi, cô biết Vương Duệ hơi ngốc nghếch, nhưng không ngờ cậu ta đã ngốc đến mức mất trí rồi!

Làm sao một chuyện quan trọng như vậy lại có thể bị nhầm lẫn? ?

Cậu còn phải nấu thảo dược cho cả trường uống nữa mà, chắc không phải cậu ta muốn cả trường bị tiêu chảy, không có chỗ để đi vệ sinh đấy chứ? ?

“Đưa chiếc thùng kia cho tôi!” Dương Thấm chậm rãi giơ cánh tay có sợi nấm màu vàng kim đang treo trên đầu Vương Duệ lên.

Cơ thể cô bây giờ rất hỗn loạn, cô đã không thể khống chế nấm kim sắc tạo thành các bộ phận cơ thể hoàn chỉnh được nữa, những con ấu trung trong cô giờ đây như muốn vỡ tổ trào ra!

“Phốc ~~~~~~~”

Một âm thanh cực kỳ sắc bén phát ra từ mông của Dương Thấm.

Vương Duệ đang nhấc đúng thùng thuốc trên kệ, nghe thấy tiếng rắm du dương này, hắn vô thức dùng một tay bịt mũi lại.

Thật là thiếu văn hóa!

Nhưng thùng thuốc đông y khá nặng, một tay hắn không thể cầm được.

Thế là hắn trơ mắt nhìn thùng thuốc lăn đi, đập mạnh xuống đất.

“Cậu là vô tình hay cố ý?” Ánh mắt Dương Thấm trở nên hung ác.

Đổi lại người khác, Dương Thấm có thể sẽ cho rằng hắn đang giở trò.

Nhưng thật khó để Dương Thấm liên tưởng đến một người có trí tuệ tuyệt vời với Vương Duệ trong mắt...

"Đại tỷ, tất cả thuốc đều ở nơi này, em lấy lửa đến, đốt đi toàn bộ a?" Vương Duệ cũng rất ngây thơ nói.

"Không được, ngọn lửa sẽ thu hút sự chú ý của người bên ngoài, cậu lui về phía đó đi." Dương Thấm nói.

Vương Duệ đành phải tránh sang một bên, nhưng hắn vẫn lẩm bẩm: “Chắc sợ lửa làm nổ tung rắm của cô chứ gì?”

Dương Thấm: “????”

Cánh tay đan bằng tơ gai vàng óng của cô đột nhiên mở ra như một chiếc kìm, nó tóm chặt lấy cổ Vương Duệ, hàm răng dày đặc trên đó cắm vào da thịt Vương Duệ.

“Cậu chưa từng nếm thử tư vị của cái chết đúng không?” Dương Thấm hung hãn đến lạnh lùng, giống như cô có thể bất cứ lúc nào cũng ăn thịt Vương Duệ vậy.

Vương Duệ ngoan ngoãn hai tay ôm đầu, ngồi xổm tiến vào trong góc kho.

Nửa người kim sắc Dương Thấm hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Hạc Phong Thảo rơi trên mặt đất.

Cô vừa rồi đã ăn nhầm một thùng Hạc Đỉnh Hồng mà không hề nhíu mày một cái, những bây giờ, cô thật sự có chút xấu hổ khi phải nuốt thêm một thùng thuốc có tác dụng diệt côn trùng như thế này.



Nhưng vì toàn bộ trùng đồng ký sinh, Dương Thấm nhất định phải ăn hết.

Vì vậy, Dương Thấm chậm rãi cúi xuống, giống như một con lợn nái vàng óng, cô há miệng nuốt hết từng thùng thuốc trên khắp sàn nhà.

Sau khi ăn hết những loại thuốc này, toàn bộ khuôn viên trường đã trở thành thiên đường của trùng ký sinh, và cô cũng là thủ lĩnh tối cao của hàng nghìn tên Trùng Đồng Nhân nơi này!

“Còn tưởng rằng chỉ có làm người như chúng ta mới khó khăn, đến ngay cả các cô cũng không dễ dàng gì a.” Vương Duệ không khỏi thở dài khi nhìn thấy vị thủ lĩnh cao quý có đôi mắt vàng óng đang xả thân vì chính nghĩa.

Kim Đồng Dương Thấm vốn đã rất khó chịu, thậm chí cô còn nôn mửa trước đó, nhưng cô vẫn cố nuốt từng ngụm lớn thuốc...

Cô ấy trông giống như một nữ nhân viên bán hàng, đang phải uống rượu như điên để chốt lại hợp đồng giao dịch, thật không dễ dàng gì đối với một kẻ ký sinh cao cấp!

Cuối cùng, Dương Thấm đã ăn hết toàn bộ số thảo dược, tất cả đã không còn sót lại một cọng cỏ nào trên mặt đất.

Hai loại thuốc này trong quá trình tiêu hóa sẽ tạo ra một số phản ứng khó chịu, điều này khiến Dương Thấm cảm thấy như bị một bình thuốc trừ sâu lớn đổ vào cơ thể, cô vô cùng đau đớn.

Nhưng khi nghĩ đến đại nghiệp ký sinh của mình đã hoàn thành, cô không khỏi cười ngạo nghễ, khuôn mặt vàng kim của cô trở nên biến dạng do chồng chất nhiều cảm xúc!

“Ba! Ba! Ba! Ba!”

Lúc này, một tràng pháo tay vang lên, từ một cái bóng khác trong nhà kho, một nam tử cao lớn tuấn tú bước ra với nụ cười quỷ dị.

Vừa đi, hắn vừa nhiệt tình vỗ tay khen ngợi Dương Thấm, một bên khác hắn lại tỏ vẻ kính sợ.

"Tuyệt vời, tuyệt vời, tinh thần của cô thật đáng được cả trường ghi nhận, nếu như tất cả mọi người đều trở thành nửa người nửa côn trùng mà nói..." Ngô Ngân cười cười.

"Cậu!!" Dương Thấm nhìn thấy bộ dáng của Ngô Ngân, sắc mặt cô từ màu vàng bỗng chuyển sang màu phấn trắng.

Không phải hắn đã đi cứu những học sinh khác sao? ?

Làm sao có thể trốn ở đây?

Ngô Ngân đặt một ngón tay lên thái dương và gọi ra giao diện giao tiếp ảo trên màng mắt.

"Cô Minh Y, người nửa người nửa côn trùng có đôi mắt kim sắc đã được tìm thấy, đó là bạn cũ của tôi Dương Thấm."

“Vậy thì đúng như tôi dự đoán, Trùng Đồng Mẫu Thụ chính là gốc Hồn Tê Mộc mà tôi và Dương Thấm đã phát hiện ra lúc đầu, ở thung lũng hoa!”

"Được rồi, ở đây tôi có thể xử lý được, tôi giao Trùng Đồng Mẫu Thụ cho cô."

Ngô Ngân lại gõ nhẹ vào thái dương rồi ngắt kết nối thiết bị liên lạc đồng tử.

Một loạt hành động này khiến Dương Thấm, người đang đứng ở đó với vẻ mặt hung hãn vô cùng tức giận, đôi mắt côn trùng màu vàng của cô nhìn chằm chằm vào Ngô Ngân!

"Cậu vẫn còn nghi ngờ tôi!" Dương Thấm cảm thấy nhục nhã nói.

Là người luôn ở bên cạnh Ngô Ngân, cô đã giao chính xác danh sách ba tên Trùng Đồng Nhân trong nhà ăn, Dương Thấm thực sự không nghĩ ra lý do gì để Ngô Ngân nghi ngờ chính mình.

Chẳng lẽ mình không phải là người đồng đội đáng tin cậy của Ngô Ngân? ?

Tại sao hắn lại nghi ngờ mình?

Cô không thể hiểu được điều này!

"Không có cách nào, ngay từ đầu tôi đối với cô đã không có ấn tượng tốt, chính loại thường xuyên cảnh giác này đã khiến tôi nghĩ đến một khả năng khác... Đó chính là, lúc đầu chúng ta tìm được Hồn Tê Mộc không phải là Hồn Tê Mộc chân chính.” Ngô Ngân nói.

Rõ ràng ngay từ đầu Dương Thấm đã không phải là kim sắc Trùng Đồng Nhân.

Cô ấy đã bị ký sinh.

Khi Ngô Ngân và Dương Thấm lần đầu đặt chân vào thung lũng hoa nơi họ có thể trở về quê hương, đóa hồn hoa tưởng chừng như rất đẹp này thực ra lại là Hồn Tê Mộc Trùng Đồng.

Tất cả những ảo mộng và màu sắc của thung lũng hoa đều là một loại màu sắc tươi sáng tương tự như hoa ăn thịt người, chúng chỉ đang lấy lòng tin của con người mà thôi.



Nói cách khác, Ngô Ngân và Dương Thấm thực chất là những người đầu tiên mang ấu trùng trở về nhà.

Sở dĩ Ngô Ngân không sao, đơn giản là vì trong cơ thể Ngô Ngân có một sự tồn tại mạnh mẽ hơn, ngay cả trùng đồng cấp kim sắc cũng không thể tồn tại trong cơ thể Ngô Ngân được.

Dương Thấm thì khác.

Cô có thân xác phàm trần và cô sống được đến bây giờ vì đã đi theo Ngô Ngân ngay từ đầu.

Đừng nói kim sắc trùng đồng ký sinh, chỉ ngân sắc trùng đồng cũng có thể nhanh chóng ký sinh trên người cô...

"Vì vậy, kể từ khi các nhân viên phát hiện ra một cô gái đã tỉnh dậy và truyền bá thông tin rằng hồn hoa có thể trở về nhà, Dương Thấm lúc đó đã bị kim sắc trùng đồng mạnh mẽ ký sinh rồi, để nắm giữ các biện pháp ứng phó của con người, cô cố ý lảng vảng quanh tôi, tìm kiếm một cơ hội tốt."

"Con ếch đầy bụng mưu mô như cô đã bị chọc thủng..."

Ngô Ngân đẩy em gái Du Ngữ đứng bên cạnh và ra hiệu cho em mở tuyển tập ghi âm trên điện thoại.

Du Ngữ thở dài một hơi, cô không chịu nổi người anh tự kỷ này, nhưng cô vẫn bấm nút play trên điện thoại và phát ra giọng nói quen thuộc.

"Cô, Dương Thấm, chính là thủ lĩnh của tên nửa người nửa mắt côn trùng này!"

Vương Duệ ở một bên đang ngồi xổm trên mặt đất, ngước mắt lên nhìn, hắn thấy toàn thân Ngô Ngân đang tỏa ra một thứ ánh sáng chính nghĩa, hắn cảm thấy Ngô Ngân chính là thiên mệnh chi tử.

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn nhận ra chính em gái cậu ta đang bật tệp ghi âm lên, điện thoại vẫn đang chớp lóe.

Ô ô ô, lấy đâu ra một người em gái chu đáo như vậy, Vương Duệ cũng muốn đóng vai như vậy!

"Ngô Ngân... mấy ngày nay cậu đã sỉ nhục tôi, chà đạp nhân phẩm của tôi, cậu cho rằng cậu biết thân phận thật của tôi rồi, thì muốn làm gì thì làm sao? Cậu chỉ là một con chim sẻ tầm thường nhất trên đời thôi!"

"Nếu cậu đã biết sự thật, thức thời không cố ra vẻ làm anh hùng, tôi có thể vì tình bạn trước đây của chúng ta mà để cậu đi, nhưng bây giờ cậu lại nhất quyết muốn làm kẻ địch của tôi!"

“Hồn Tê Mộc chỉ là sợi rễ thôi, tôi đã nở hoa kết trái rồi, tôi đã không cần nó nữa.”

"Tôi vốn là muốn dùng phương thức không đau đớn, không vất vả để cậu gia nhập chủng tộc của tôi, hiện tại đã không cần phức tạp như vậy, tôi sẽ giết hết các cậu, dùng máu thịt của các cậu để nuôi trứng của tôi, điều này tương tự cũng sẽ có hiệu quả như tôi mong muốn! Tê tê tê ~~~~~~~”"

Dương Thấm há miệng cười như một con rắn hoa kim sắc.

Vừa cười, cô vừa ợ ra một thứ mùi hôi thối, đó là tác dụng hóa học của hai loại thuốc trộn lẫn với nhau.

Điều này khiến hình tượng cao quý và kiêu ngạo của cô nhanh chóng sụp đổ, trông cô bây giờ giống như một mụ phù thủy già xấu xí!

“Tôi quên nói cho cô biết, thực ra tên thuốc là tôi bảo Du Ngữ viết là sai, nhưng không ngờ cô ăn liền hai thùng, hai loại thuốc này trộn lẫn với nhau, hiệu quả của chúng có lẽ tương đương với Bách Thảo Khô," Ngô Ngân nói thêm.

Nghe được lời chế nhạo và xúc phạm tàn nhẫn của Ngô Ngân, Kim đồng Dương Thấm càng tức giận hơn, đôi mắt cô gần như bốc lửa, liếc nhìn qua Vương Duệ!

Thành thật mà nói, khi Hạc Đỉnh Hồng và Bách Thảo Khô nổ tung, ngay cả loại nấm ký sinh mạnh nhất cũng sẽ mất đi một nửa sinh mệnh, Dương Thấm không chết ngay tại chỗ, điều này đã cho thấy địa vị cao quý của cô trong những thứ nửa người nửa mắt côn trùng!

Ngô Ngân không khỏi liếc nhìn Vương Duệ đang run lên vì sợ hãi.

Đại trí tuệ của người anh em này cũng có tác dụng rất lớn!

“Ngân ca, cứu mạng a!” Vương Duệ lại the thé hét lên.

Ngô Ngân cũng biết Dương Thấm rất ghét Vương Duệ, hắn lập tức đi đến bảo vệ cậu ta ở phía sau.

Quả nhiên, trên người Dương Thấm mọc lên một loại nấm màu vàng với những lưỡi dao ngược, thân thể cô vặn vẹo dị thường, các lưỡi đao vàng cắt sắt như bùn trực tiếp xé nát bức tường nhà kho!

“Chúng ta đi trước đi!” Ngô Ngân dứt khoát cầm một thùng thuốc, sau đó cùng Vương Duệ và Du Ngữ chạy ra ngoài kho.

Kim Đồng Dương Thấm nhận ra chiếc thùng mà Ngô Ngân lấy đi lúc này chính là thuốc diệt côn trùng thực sự, hai chân cô đột nhiên biến hóa thành nhiều tơ nấm hơn, chúng phân bố dày đặc ở hai bên cơ thể của Dương Thấm... …

"Mẹ kiếp, là con rết hình người!!" Vương Duệ quay đầu lại, liền thấy Dương Thấm toàn thân có chân, cô ta còn có thể nhanh chóng bò sát lên tường!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Độ Hoang Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook