Dị Độ Hoang Trần

Chương 39: Cúi Đầu Xuống

Loạn

20/07/2024

Trước đây họ đã vạch ra ranh giới rõ ràng với lão Lăng.

Toàn bộ các tầng khác của Nhiệt Đới Quán đều thuộc sở hữu chung của họ hàng lão Lăng, trong khi gia đình Ngô Ngân lại ở trong một tầng có độ an toàn rất chặt chẽ.

Ngô Anh Đình cũng hiểu rằng bản chất con người là khó lường, vì vậy ông chưa bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với gia đình lão Lăng.

Tuy nhiên, vì tầng ba tầng bốn là nơi trồng rau, nên gia đình Ngô Ngân muốn ăn rau vẫn phải ra khỏi nhà an toàn để đi hái nguyên liệu tươi.

“Cha mẹ chưa rời khỏi nhà an toàn phải không?” Ngô Ngân hỏi.

“Đừng lo lắng, bọn họ rất ổn.” Du Ngữ nói.

“Mùi đó từ đâu tới?” Ngô Ngân hỏi.

“Tầng bốn.” Du Ngữ duỗi ra bốn ngón tay ngọc nhỏ của mình.

“Em về trước đi, anh lên đó xem xem.” Ngô Ngân nói với Du Ngữ.

“Được.” Du Ngữ gật đầu.



Theo cầu thang, Ngô Ngân đi lên tầng ba.

Nồng nặc mùi máu tanh bay ra từ khu vực thông gió trên tầng ba, khiến Ngô Ngân cũng cảnh giác hơn.

Hắn cẩn thận lắng nghe động tĩnh trên tầng bốn, hắn nghe thấy tiếng “xào xạc” như tiếng chuột đang gặm tấm ván gỗ trên tường.

Nhưng kỳ lạ thay, tai Ngô Ngân không xác định được vị trí của nó, hắn chỉ biết vật đó nằm ở phía trên tầng bốn.

Toàn bộ tầng bốn thực sự rất rộng rãi, ban đầu nó được dự định làm một phòng triển lãm lớn mở cửa cho công chúng.

Trong Nhiệt Đới Quán không chỉ có hệ sinh thái rất tiên tiến, mà còn có những cảnh quan nhân tạo rộng lớn, thậm chí còn có nhiều loài bướm, thằn lằn, rắn nhiều màu sắc, và nhện...

Thật không may, tầng bốn lúc này hoàn toàn tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn khẩn cấp đang chiếu sáng.

Cân nhắc đến chỗ này có thể sản xuất thức ăn cùng nguồn nước cho toàn bộ Nhiệt Đới Quán, Ngô Ngân vẫn có ý định loại bỏ một số mối đe dọa phụ cận.

“Cha, cha phải chịu đựng…”

"Nhất định phải giữ vững!"

Giọng nói của quản gia Lăng Thiếu Mai phát ra từ phòng tắm trong góc.

Ngô Ngân từ xa nghe được lời nói của cô, hắn liền đi về phía cô.

Trong phòng tắm, Lăng Thiếu Mai nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Ngân càng ngày càng gần, toàn thân cô căng cứng, cô giơ cây lau nhà duy nhất trong phòng lên làm vũ khí, cô như muốn liều mạnh với những thứ đang đến.

Tuy nhiên, tay cô không ngừng run rẩy, trước ngực đổ đầy mồ hôi!

“Là tôi, thiếu gia của cô đây.” Ngô Ngân đứng ở cửa bình tĩnh nói.

Nói xong, Ngô Ngân đẩy cửa ra, nhìn thấy Lăng Thiếu Mỹ đang quỳ dưới đất như chuột chết, cô nhìn Ngô Ngân với vẻ đáng thương...

"Cô không nghe lời dặn của tôi sao? Tôi đã bảo là không được phép mở cửa cho bất cứ ai." Ngô Ngân nhìn chằm chằm vào quản gia Lăng Thiếu Mai, hắn nói với giọng điệu không thân thiện.

"Là nam đồng nghiệp của tôi, tôi không thể nhìn anh ta chết..." Lăng Thiếu Mai vẫn muốn bào chữa.

“À, phải rồi, thế sao cha cô lại thành ra như thế này.” Ngô Ngân cũng vờ như bị thuyết phục nói.

Lão Lăng lúc này toàn thân đầy máu, giống như vừa bị thứ gì đó cắn, có vài chỗ vết thương đẫm máu trên người ông.

Ông ấy đã không còn nói được nữa, trong mắt ông đầy sự van xin, ông cầu xin Ngô Ngân cho họ vào ngôi nhà an toàn vì những năm tháng ông đã làm việc cho nhà họ Ngô.



"Nước sông không phạm nước giếng, chính ông đã nói như vậy, bây giờ phía bên ông xảy chuyện, ông còn biết cầu xin chúng tôi sao?" Ngô Ngân nói.

Lão Lăng chỉ vào con gái mình là Lăng Thiếu Mai, rồi đập đầu xuống đất, ra dấu rằng Ngô Ngân dù thế nào đi nữa cũng phải đưa Lăng Thiếu Mai vào nhà an toàn, hãy cho cô ấy một con đường sống.

“Không cho cô ấy vào được.” Ngô Ngân lạnh lùng từ chối.

Ngô Ngân đã thống nhất với gia đình mình, trong môi trường như vậy, chỉ có bốn người họ mới có thể ở trong ngôi nhà an toàn, sẽ không cho phép bất cứ ai vào!

"Cha tôi sắp chết, cậu có thuốc phải không?" Lăng Thiếu Mai hỏi.

"Đúng, nhưng tại sao tôi phải đưa cho cô? Tôi nhờ cô trông chừng cửa, chuyện lớn như vậy cô còn làm không tốt, hơn nữa còn khiến môi trường xung quanh tôi và gia đình tôi gặp nguy hiểm, không đem các cô đuổi ra ngoài, là tôi đã quá nhân từ rồi, sao cô còn dám mong tôi cho cha cô uống thuốc?” Ngô Ngân nói.

Lăng Thiếu Mai không nói, chỉ nhìn Ngô Ngân bằng một đôi mắt không cam lòng đầy bất đắc dĩ.

Cặp kính gọng bạc mỏng manh của cô đã vỡ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi rối tung trước ngực, toàn bộ khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy vì sợ hãi, cơ thể cô khẽ run lên...

Nhưng trong trường hợp này, trong mắt cô vẫn còn một chút bướng bỉnh.

Ngô Ngân không biết sự kiêu ngạo của cô đến từ đâu, cô là một thánh mẫu tận thế điển hình, nếu trước đó không có chút tình bạn nào, Ngô Ngân đã trực tiếp ném hai cha con cô ra ngoài rồi.

“Được rồi, đứng dậy khỏi mặt đất đưa tôi đi xem nó là thứ gì.” Ngô Ngân có chút sốt ruột nói.

"Cậu không thể đối phó được, hắn trên người đã có bạch trùng mọc lên, nếu nhìn thấy người hắn sẽ chém, chặt xuống để ăn..." Lăng Thiếu Mai nói.

Lăng Thiếu Mai đang nói chuyện thì đột nhiên có một tiếng bước chân khác vang lên.

Thật kỳ lạ, tiếng bước chân này không đến từ sàn nhà mà đến từ trên cao.

Lăng Thiếu Mai ngẩng đầu lên, qua ánh đèn khẩn cấp, cô nhìn thấy có thứ gì đó đang bò trên trần nhà, cô sợ đến mức hồn phi phách tán!

"Xì ~~ Thiếu Mai, sao em tránh mặt anh thế??"

"Chúng ta đã đồng ý sẽ cùng nhau xem triển lãm nghệ thuật, dù bận đến đâu, em vẫn nên tranh thủ thời gian để đến chứ!"

"Mối quan hệ của chúng ta đã đến mức này rồi, nhưng em vẫn giữ khoảng cách với anh, anh không ngờ em đi du học về mà lại bảo thủ như vậy..."

"Xì, không sao đâu, anh sẽ nghiền nát em vào cơ thể anh ngay bây giờ!"

Trên trần nhà, một người đàn ông mang giày Tây Kim đang bò trên đó, một lượng lớn sợi nấm màu trắng mọc lên trên tứ chi hắn, khiến hắn trông giống như một con thằn lằn nhiệt đới màu trắng, chiếc lưỡi của hắn liên tục thè ra khỏi cái miệng khổng lồ. .

"Cậu... phía sau cậu..." Lăng Thiếu Mai hoảng sợ chỉ lên trần nhà phía sau Ngô Ngân.

Ngô Ngân vẫn đứng đó bất động.

"Người này là ai?"

"Đây không phải là tên thiếu gia mà em hay phàn nàn với anh sao?"

"Thời thế đã thay đổi, anh giúp em giết hắn, lúc đó hai người chúng ta sẽ sống trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất!"

Trên trần nhà, nam đồng nghiệp của Lăng Thiếu Mai bắt đầu tiết ra một lượng lớn nước bọt, nước bọt giỏ từ trên xuống, thậm chí còn ăn mòn cả gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch.

"Đi chết đi!"

Người mắt côn trùng lao xuống, xẻ toạc toàn bộ đầu, lộ ra cái miệng đáng sợ, chuẩn bị hái toàn bộ đầu của Ngô Ngân xuống.

Ngay lúc đầu hắn mở ra, Ngô Ngân giơ tay phải lên, một chiếc gai lạnh màu kim sắc ở tay phải hắn giống như đuôi bọ cạp độc, lóe lên một tia sáng lạnh xuyên qua con mắt côn trùng của người đàn ông! !

Người đàn ông mắt côn trùng lập tức cứng đờ, giống như một chiếc áo gió bằng da người, hắn bị treo trên những chiếc gai lạnh kim sắc của Ngô Ngân!

Ngô Ngân xua tay ném nửa người nửa mắt côn trùng trắng nõn vào buồng vệ sinh!

Một lượng lớn hơi nước màu trắng xuất hiện, người đàn ông mắt côn trùng nhanh chóng bốc hơi, cuối cùng hắn biến thành một vũng chất lỏng đục, kẹt trong buồng vệ sinh.



Lăng Thiếu Mai mở to mắt, hai tay che miệng, một giây trước cô còn sợ hãi, nhưng lúc này lại bị thay thế bằng sự hoài nghi.

Trong toàn bộ quá trình, Ngô Ngân thậm chí không hề quay đầu lại để đối phó với con quái vật cực kỳ hung dữ, việc này đơn giản như ném một túi rác vậy!

Đây có phải là thiếu gia lưu manh mà cô biết không? ?

Chẳng lẽ hắn chính là người ban đầu được cho là người tiên phong của vùng đất Hoang Trần, là một trong số ít nhân loại có thể chiến đấu chống lại những sinh vật mạnh mẽ này?

“Anh chàng này đến từ trung tâm thương mại phải không?” Ngô Ngân bình tĩnh hỏi.

Lăng Thiếu Mai nhất thời không nói nên lời, cô chỉ có thể gật đầu.

Cô chỉ cho một người này vào, dù sao người này cũng điên cuồng theo đuổi cô, Lăng Thiếu Mai cũng đang cân nhắc xem có nên chấp nhận sự theo đuổi của anh ta hay không.

Không ngờ, sau khi bước vào, anh chàng này lại cảm thấy rất kỳ lạ, cho đến khi anh ta cố ép cô ngủ cùng phòng, và bị cô tát một cái thật mạnh, thì những sợi nấm trắng bỗng mọc đầy trên người anh ta...

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Lăng Thiếu Mai đã nói ra sự tình này với Ngô Ngân.

"Hắn đã bị ký sinh, cảm xúc cực độ sẽ tăng quá trình ấu trùng trứng trong cơ thể phát triển, Lệ thành bên ngoài còn có rất nhiều người như vậy."

Ngô Ngân mới chỉ giải quyết được những ký sinh tiềm ẩn trong khuôn viên trường, còn bên ngoài khuôn viên trường chắc chắn còn rất nhiều, điều đó Ngô Ngân không thể kiểm soát được.

"Ngô Ngân...Tôi...cha tôi sắp chết rồi, xin cậu hãy cho chúng tôi một ít thuốc, kể từ bây giờ tôi sẽ nghe lời cậu." Lăng Thiếu Mai liếc nhìn cha, cô phát hiện ra rằng ông đã ngất đi, lần này cô hoàn toàn hoảng sợ, nước mắt chảy dài trên má.

“Vốn dĩ Nhiệt Đới Quán của tôi quả thực đang cần quản gia, nhưng với tính cách của cô, cô không thể đáp ứng tiêu chuẩn của tôi một chút nào, não của cô thật sự là mọc trên thân rồi." Ngô Ngân mắng không thương tiếc.

Nữ quản gia này quả thực chẳng ra gì ngoài hình tượng có chút khí chất, cái khác không nói, nhưng tính cách lại rất kiêu ngạo!

"Tôi sẽ cư xử tốt, thật đấy, tôi sẽ biểu hiện tốt, chỉ cần cậu cứu lấy cha tôi." Lăng Thiếu Mai lập tức cầu xin.

"Ồ? Vậy thì xem cô biểu hiện thế nào, cúi đầu xuống." Ngô Ngân nhìn xuống nữ quản gia, với nụ cười khinh bỉ có chút trêu chọc.

Lăng Thiếu Mai cảm thấy toàn thân run lên khi bắt gặp ánh mắt hung hãn của Ngô Ngân.

Là người lớn, làm sao cô có thể không hiểu đàn ông nghĩ gì.

Cô liếc nhìn người thân đang hấp hối của mình, rồi nhìn Ngô Ngân cao cao tại thượng trước mắt.

Lăng Thiếu Mai cắn răng, cuối cùng cô quyết định.

Cô bò lại gần Ngô Ngân, sau đó đưa tay ra, có phần miễn cưỡng, cô cố gắng hết sức cởi thắt lưng hắn, đem gương mặt tiến tới.

“Không phải chứ, cô đang làm gì vậy?” Ngô Ngân đột nhiên cúi đầu hỏi.

"Tôi... tôi..." Lăng Thiếu Mai nào dám mở miệng.

“Tôi bảo cô buộc dây giày cho tôi, cô cởi thắt lưng tôi là có ý gì?” Ngô Ngân lắc lắc đầu nói.

Lăng Thiếu Mai cúi đầu xuống, cô phát hiện dây giày ở chân phải của Ngô Ngân đã bị lỏng.

Trong giới nhà giàu, thực sự cũng có một số quản gia phải buộc giày cho chủ nhân, kể cả là ở nơi công cộng!

"Tôi...Tôi sẽ buộc nó cho cậu ngay bây giờ." Lăng Thiếu Mai hoảng sợ đưa tay đến dây giày của Ngô Ngân.

Một sợi dây giày nhỏ đã được buộc lại không dưới năm lần.

Lăng Thiếu Mai hoàn toàn quẫn trí.

Cuối cùng, dây giày cũng được buộc lại, nhưng nó chẳng khác gì bị thắt nút cả, điều này khiến Ngô Ngân vốn rất coi trọng ngoại hình, tỏ ra bất mãn cau có.

"Xin lỗi, xin lỗi, đây là lần đầu tiên của tôi..." Lăng Thiếu Mai vô cùng căng thẳng nói.

“Nói thật, tôi vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo của cô trước đây hơn.” Ngô Ngân nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Độ Hoang Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook