Chương 36: Mặt Nạ Kim Sắc
Loạn
18/07/2024
Ngô Ngân cũng phát hiện ra rằng con côn trùng kim sắc nửa người này thực sự rất mạnh mẽ, nó có thể biến đổi nhanh chóng ngay cả khi bị nôn mửa, tiêu chảy, hình dạng biến đổi của nó thậm chí còn mạnh mẽ và dị thường hơn, hoàn toàn đạt đến cáp độ nữ quỷ ác linh ban đầu!
“Mau chạy tới đây!” Ngô Ngân nói, kéo mạnh Vương Duệ như con ruồi không đầu lại.
Sau khi lao ra khỏi kho thuốc, Ngô Ngân, Du Ngữ, Vương Duệ liền chạy men theo bức tường tiến vào lối đi ngoài kho thuốc.
Bức tường không dài, Dương Thấm hóa thành một con rết kim sắc, hơn chục đôi chân của cô đáp xuống đất, lao về phía Ngô Ngân đang cầm thùng thuốc lớn với tốc độ kinh hồn.
Ba người chạy đến cuối bức tường rồi lập tức lách mình né sang một bên.
Cùng lúc đó, một nhóm sĩ quan trật tự cầm súng trường đã nhanh chóng phong tỏa toàn bộ lối đi trên tường, họ xếp thành hai hàng ngồi xổm và đứng, trên tay họ đang cầm súng trường tự động!
"Bắn!" Nữ sĩ quan ra lệnh.
“Phanh phanh phanh phanh phanh!!!!!!!!”
Những viên đạn bay ra dữ dội, Dương Thấm trong hình dạng con rết dù có tốc độ nhanh cỡ nào, nhưng cô cũng không có cách nào tránh được thứ hỏa lực đáng sợ này!
"Keng, keng, keng!!!!"
Vỏ kim sắc cực kỳ cứng, một viên đạn bắn vào nó giống như bắn trúng tấm thép vậy.
Dương Thấm bị đẩy lùi bởi những viên đạn ập đến như mưa xối xả, hàng chân mềm mại mà cô mọc ra cũng đã bị súng bắn nát.
Tuy nhiên, cơ thể cô vẫn còn nguyên vẹn, khuôn mặt cô được bảo vệ bởi một chiếc mặt nạ kim sắc, nó khiến cô không hề chịu bất kỳ tổn thương nào.
“Tê tê tê ~~~~~~”
Dương Thấm tức giận vì lại bị Ngô Ngân lừa lần nữa.
Nói cách khác, Ngô Ngân ngay từ đầu đã không tin vào cô, thậm chí hắn còn bố trí một cái bẫy như vậy để tự cô chui vào.
Cô vặn vẹo cơ thể mảnh khảnh của mình và tiết ra một lượng lớn sợi nấm kim sắc từ vết thương bầm tím, những sợi nấm mềm mại này một lần nữa biến thành hai hàng chân rết...
Nhưng không giống như những lần trước, tất cả các chân đều dùng để bò, lần này nửa hàng chân trước của cô biến thành những lưỡi kim kiếm sắc bén, trong khi nửa hàng hai chân sau lại khỏe hơn và linh hoạt hơn!
“Băng!”
Kim Đồng Dương Thấm bây giờ tựa như một con đỉa vậy, cô bỗng nhảy lên một cái!
"Tiếp tục bắn!!"
Mệnh lệnh lại được ban ra, các nhân viên trật tự lần lượt giương súng lên, bắt đầu một đợt bắn mới vào Kim Đồng Dương Thấm!
Nhưng bắn liên tiếp như thế này, sẽ khiến việc bắn súng trở nên khó khăn hơn và độ chính xác cũng giảm đi rất nhiều.
Dương Thấm không còn lo bị hỏa lực đẩy lùi nữa, tuy trên người cô có rất nhiều vết đạn nhưng cô đã xâm nhập tới hàng đầu tiên của lực lượng nhân viên trật tự!
Hai chân trước hạ xuống, đầu của một tên sĩ quan trung niên trong nháy mắt bị Dương Thấm đâm xuyên qua, sau đó hắn bị cô ném vào bức tường bên cạnh!
Há miệng thè lưỡi, một lượng lớn sợi kim sắc giống như giun kim, quấn chặt vào hai nhân viên trật tự tiếp theo, chỉ trong một chốc, cổ của họ đã bị đứt lìa!
Lưỡi đao nấm quét qua, thi thể của ba nhân viên còn lại chưa kịp chạy trốn cũng đã bị xẻ thành hai nửa, vị trí vết chém cực kỳ gọn gàng...
"Tản ra, phân tán tác chiến!"
Nữ sĩ quan hét lớn lên.
Chẳng mấy chốc, cả đội đã giải tán trong khu vực, một số chạy lên mái nhà, một số trốn sau bức tường, một số lại vừa chạy vừa bắn.
Dù sao thì đạn vẫn có thể phá hủy thân mềm của Dương Thấm, lực lượng trật tự của toàn trường đều tập trung ở đây, đây đã là hỏa lực mạnh nhất của họ.
Nhưng Trùng Đồng Nhân cấp độ kim sắc biến đổi với tốc độ quá nhanh, nó nhanh đến mức cuối cùng bọn họ đã bắn gãy hết tứ chi của cô, nhưng cô chỉ rung thân một cái, cô đã tái tạo lại các chi bị đứt của mình, những bộ phận quan trọng của cô dường như được bảo vệ bởi một tấm thép kim sắc, những viên đạn không thể xuyên thủng chúng!
Kim Đồng Dương Thấm nhìn quanh, nếu muốn giết hết đám nhân viên trật tự này thì Ngô Ngân đã trốn thoát từ lâu rồi.
Cô không muốn lãng phí thêm thời gian vào chuyện tào lao này nữa.
Vì thế cô phớt lờ làn đạn và đuổi theo hướng Ngô Ngân bỏ chạy.
…
Ngô Ngân đã bỏ trốn đến địa điểm của sân bóng lớn.
Trong tòa nhà, có rất nhiều học sinh và giáo viên đang ghé ra cửa sổ, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ biết rằng có rất nhiều tiếng súng, chắc chắn đã điều gì đó khủng khiếp xuất hiện.
Nhưng sau đó, một con rết kim sắc bò qua sân bóng, tiến lên bục sân trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, các thiến niên nam nữ sợ hãi đến mức sùi cả bọt mép...
Đó là gì vậy! !
Người ngoài hành tinh cuối cùng đã chiếm được trái đất sao? ?
Làm sao có thể có một loại sinh vật nửa người nửa côn trùng ghê tởm và đáng sợ như vậy...
Hơn nữa, các học sinh trong lớp Ngô Ngân vừa nhìn thấy, thì họ đã nhận ra khuôn mặt kim sắc óng và tà ác đó không phải ai khác mà chính là Dương Thấm? ? ?
Trên sân, Ngô Ngân vẫn đang chạy điên cuồng, tốc độ hắn đã vượt quá giới hạn của người thường, nhưng cho dù có hơn mười đôi chân như vậy, Ngô Ngân cũng không thể thoát khỏi Dương Thấm được!
Trong hai năm rưỡi qua, với tư cách là bạn cùng lớp, Dương Thấm đã cố tình theo đuổi Ngô Ngân, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến, mà cảnh tượng theo đuổi lại đang diễn ra trước toàn trường thế này...
Dù phong cách có hơi điên rồ nhưng Ngô Ngân vẫn là Ngô Ngân đẹp trai phóng khoáng, Dương Thấm đã không còn là Dương Thấm nữa!
"Ngô Ngân! Chết đi, chết đi!!"
"Tôi sẽ cẩn thận chọn lọc từng bộ phận trên cơ thể cậu và ăn nó trong trăm ngày!"
Mang ký ức của Dương Thấm, cô tự nhiên mang theo một ít oán hận của nguyên chủ!
Dương Thấm không chỉ tức giận vì Ngô Ngân đã phá hỏng kế hoạch của mình, mà cô còn tức giận vì ban đầu hắn biết danh tính của cô, nhưng lại phớt lờ cô khi ở thành phố ác quỷ.
Sau đó, hắn đối xử với cô như một nha hoàn và bắt cô làm mọi công việc bẩn thỉu.
Bây giờ cô đã không còn như xưa nữa, cho dù không chiếm giữ vùng đất này của con người, thì hôm nay cô cũng phải chặt Ngô Ngân ra thành từng mảnh! !
Cuối cùng, Ngô Ngân ngừng lại.
Sân bóng khổng lồ này quả thực đủ rộng rãi.
Ngô Ngân cảm nhận được ánh mắt của hàng nghìn người từ các tòa nhà xung quanh, đầu hắn giật giật một cái.
Không người đàn ông nào có thể từ chối lời tỏ tỉnh trước sự chú ý của toàn trường như vậy.
Vì vậy, Ngô Ngân tỏ ra bình tĩnh, một loại bình tĩnh chưa từng có trước đây, hắn đối mặt với thủ lĩnh nửa người nửa công trùng đang mang đến cơn khủng hoảng kinh hoàng cho toàn trường.
“Ban đầu, tôi muốn hòa đồng với mọi người như một người bình thường…” Ngô Ngân bắt đầu câu chữ đặc trưng của mình.
Hầu hết học sinh vẫn còn nhớ câu nói kinh điển này của Ngô Ngân khi bỏ học.
"Nhưng vì sự an toàn của các học sinh, tôi, Ngô Ngân, không thể trốn tránh được nữa..."
"Đúng, tôi là người cuối cùng tuân thủ pháp luật."
“Từ nay về sau hãy gọi tôi là Ngô Ngân đại nhân!”
Vừa dứt lời, Ngô Ngân giơ tay trái chứa đầy thần lực vô tận lên, một thanh kiếm tử thần màu đen đột nhiên xuất hiện trên lớp da cứng cáp của cánh tay trái, ánh sáng truyền từ thanh kiếm tử thần vượt qua bầu trời và tỏa sáng đến cùng cực!
Nếu ông trời không sinh ra Ngô Ngân vĩ đại, vạn thế có lẽ sẽ trở thành đêm dài!
"Kiếm tới!"
Ngô Ngân hống hách nói ra lời này, đồng thời gió lớn bắt đầu gầm thét trên bầu trời, sấm sét tiềm ẩn cũng như muốn xé nát bầu trời đầy mây ra!
Câu tiếp theo, sắp đến bên miệng Ngô Ngân.
Thì đột nhiên thanh kiếm tử thần màu đen trong tay trái của hắn biến mất với tốc độ cực nhanh, khí tức náo động xung quanh trong phút chốc biến mất!
Thanh kiếm biến mất, biến mất?
Nghĩa phụ đang làm gì vậy, nghĩa phụ? ?
Sức mạnh của ta đã vượt lên tới tận trời xanh, sao người có thể thu hồi chứ? ? ?
"Sự tồn tại thực sự mạnh mẽ ở Hoang Trần luôn được ẩn giấu phía sau màn..."
Bỗng nhiên, Ngô Ngân chợt nhớ đến những lời này khi chia tay cùng tiểu cô!
Chẳng lẽ......
Còn có tồn tại khác mạnh mẽ hơn? ?
Thánh Cha không thể xuất hiện vào lúc này!
Đã hiểu!
Mình quả thật quá mẫn cảm rồi.
Dương Thấm còn chưa chạm đến một sợi tóc trên đầu mình, việc tự mình trực tiếp mở ra Thiên Môn quả thực không phù hợp với quy trình, nó cũng không đủ để mang lại sự tiến bộ thực sự cho bản thân mình.
“Vậy thì cánh tay Kỳ Lân, khiên Kỳ Lân…”
Ngô Ngân bỏ tay trái mạnh mẽ của mình xuống, nhưng hắn lại từ từ giơ tay phải lên.
Đúng như dự đoán, sức mạnh này đã được kết nối với ý thức của Ngô Ngân và nó sẽ không bị mất đi giữa chừng.
Chẳng bao lâu, toàn bộ cánh tay của Ngô Ngân lộ ra một lớp sương bạc cực kỳ cao quý, những chiếc gai lạnh lùng tao nhã và sắc bén vươn ra từ lòng bàn tay hắn, đồng thời làn da khắp cơ thể hắn được bảo vệ dưới một lớp áo mỏng dài, nó tỏa ra thứ ánh sáng pha lê mờ nhạt, Ngô Ngân đã nảy ra ý nghĩ này, hắn sẽ bảo vệ mình bằng một chiếc khiên cùng mũ bảo hiểm bằng bạc vững chắc!!
“Hừ, Dương Thấm, tôi sớm đã biết cậu cũng không phải là đèn cạn dầu.”
"Tôi sẽ để cô giúp tôi luyện tập!"
Ngô Anh Đình cho rằng quá trình chiến đấu với các sinh vật ở Hoang Trần sẽ làm cho linh tính có thiên cảm hơn với nguyên chủ.
Nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, kiểu chiến đấu trực tiếp này là điều cần thiết!
"Giết!"
Ngô Ngân giận dữ hét lên, hắn lao về phía nửa người kim sắc Dương Thấm và ra đòn.
Giống như lúc bình thường, lòng dũng cảm này của Ngô Ngân chắc chắn sẽ khiến các nữ giáo viên và học sinh toàn trường phải hét lên phấn khích.
Trên sân bóng có hai nhân vật, một ngân sắc và một kim sắc.
Ngân sắc cực kỳ khéo léo, hắn có thể né tránh một cách hoàn hảo dưới lưỡi đao, thỉnh thoảng, hắn sẽ tìm ra sơ hở của đối thủ và trao cho đối thủ một kiếm chính xác, nhanh chóng!
Những chiếc gai Kỳ Lân của Ngô Ngân có thể dễ dàng xuyên qua lớp giáp kim sắc trên cơ thể mà đạn không thể xuyên qua của Dương Thấm, thậm chí nó còn phóng ra một lượng lớn tia sét bạc để tiêu diệt một phần ấu trùng trong cơ thể đối thủ.
Kim sắc ác quỷ rõ ràng có thân hình thon thả của một người phụ nữ, thân thể cô được bao quanh bởi các loại móng vuốt, lưỡi kiếm, trông cô như thể một nữ thi quỷ vừa bò ra từ một ngôi mộ cổ nhân nào đó.
Cô rõ ràng có một khuôn mặt kim sắc quyến rũ và quý phái, nhưng khuôn mặt đó là được ghép lại từ các bộ phận kỳ dị khác nhau, nó dị dạng, hung dữ, nhất thời khó có thể phân biệt đó có phải là khuôn mặt thật hay không!
Ấu trùng trong cơ thể cô phát triển một cách nhanh chóng, khi chiến đấu ở cự ly gần, cảm giác thân thể cô như trở nên bất tử, dù có mạnh đến đâu, khi lao vào cơ thể cô, thì cũng chỉ có thể tiêu diệt được sự biến dạng của cơ thể, thực sự không thể giết chết được cô!
"Bùm!!!!"
Đất đá văng tung tóe trên sân, Ngô Ngân bị chân trước của Dương Thấm quét bay ra ngoài.
Rất may tơ nấm bạc đã kịp thời biến thành tấm khiên che chắn trước ngực Ngô Ngân, nếu không Ngô Ngân đã bị chém làm đôi rồi.
Ngô Ngân lăn người về phía sau rồi nhanh chóng đứng dậy.
Hắn nhìn Dương Thấm kim sắc từ khoảng cách hơn mười mét, sau đó bình tĩnh suy nghĩ.
"Mình không tìm được vị trí con ngươi côn trùng của nó, về cơ bản mình đã thử từng chỗ rồi." Ngô Ngân thầm nghĩ.
Dù là nửa người có mắt côn trùng màu trắng, nửa người có mắt côn trùng màu bạc hay nửa người có mắt côn trùng kim sắc thì tất cả đều phải có một bộ phận cốt lõi.
Những con màu trắng bộ phận đó sẽ được cố định trong hốc mắt.
Những con màu bạc thì bộ phận đó sẽ tồn tại trong một số cơ quan và mô nhất định trong cơ thể, chúng sẽ vặn vẹo thay đổi khi có lực tác dụng mạnh.
Còn những con có màu kim sắc thì sao? ?
Sau một hồi chiến đấu, Ngô Ngân không thấy Dương Thấm có gì bất thường cả.
Dù sao Ngô Ngân cũng đã thử cắt những sợi tơ như chiếc lưỡi đao kim sắc của Dương Thấm, nhưng cho dù có cắt đứt hoàn toàn nó, thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô ấy.
Chính xác thì nó ở đâu?
Không ổn, nếu tiếp tục chiến đấu như thế này thì mình sẽ không thể giết được Dương Thấm.
“Phanh phanh phanh phanh phanh!!!!!!!”
Những viên đạn bất ngờ bắn ra từ mọi hướng, tất cả đều rơi trúng vào người Dương Thấm.
"Bắn, tiếp tục bắn!" Nữ sĩ quan đứng trên cao, lớn tiếng ra lệnh cho cấp dưới.
Lúc này, các sĩ quan trật tự đang tản ra khắp sân bóng, họ đang giương súng, ngồi xổm và đứng yên, những viên đạn dày đặc bay vào sân bóng, đập nát cả chục cái chân mềm mại của Dương Thấm!
Một số viên đạn trúng vào người Dương Thấm.
Không giống như những phát đạn trước đó trúng vào tấm thép, những viên đạn này đều găm vào da thịt cô.
“Keng!”
Đột nhiên, một viên đạn trúng vào mặt Dương Thấm, trúng vào mặt nạ kim sắc cao quý kia!
Viên đạn vẫn giống như vậy, như đánh vào một tấm thép, mặt nạ đã bảo vệ Dương Thấm khỏi bị thương, nhưng cô lại đột nhiên lạnh lùng trừng mắt với người nhân viên vừa bắn vào mặt mình...
Mặt nạ kim sắc? ?
Có khả năng chiếc mặt nạ là một con ngươi hình thành? ? ?
Hoặc có lẽ không thể gọi là nó là trùng đồng nữa mà phải gọi nó là kim sắc kiểm trùng! !
“Mau chạy tới đây!” Ngô Ngân nói, kéo mạnh Vương Duệ như con ruồi không đầu lại.
Sau khi lao ra khỏi kho thuốc, Ngô Ngân, Du Ngữ, Vương Duệ liền chạy men theo bức tường tiến vào lối đi ngoài kho thuốc.
Bức tường không dài, Dương Thấm hóa thành một con rết kim sắc, hơn chục đôi chân của cô đáp xuống đất, lao về phía Ngô Ngân đang cầm thùng thuốc lớn với tốc độ kinh hồn.
Ba người chạy đến cuối bức tường rồi lập tức lách mình né sang một bên.
Cùng lúc đó, một nhóm sĩ quan trật tự cầm súng trường đã nhanh chóng phong tỏa toàn bộ lối đi trên tường, họ xếp thành hai hàng ngồi xổm và đứng, trên tay họ đang cầm súng trường tự động!
"Bắn!" Nữ sĩ quan ra lệnh.
“Phanh phanh phanh phanh phanh!!!!!!!!”
Những viên đạn bay ra dữ dội, Dương Thấm trong hình dạng con rết dù có tốc độ nhanh cỡ nào, nhưng cô cũng không có cách nào tránh được thứ hỏa lực đáng sợ này!
"Keng, keng, keng!!!!"
Vỏ kim sắc cực kỳ cứng, một viên đạn bắn vào nó giống như bắn trúng tấm thép vậy.
Dương Thấm bị đẩy lùi bởi những viên đạn ập đến như mưa xối xả, hàng chân mềm mại mà cô mọc ra cũng đã bị súng bắn nát.
Tuy nhiên, cơ thể cô vẫn còn nguyên vẹn, khuôn mặt cô được bảo vệ bởi một chiếc mặt nạ kim sắc, nó khiến cô không hề chịu bất kỳ tổn thương nào.
“Tê tê tê ~~~~~~”
Dương Thấm tức giận vì lại bị Ngô Ngân lừa lần nữa.
Nói cách khác, Ngô Ngân ngay từ đầu đã không tin vào cô, thậm chí hắn còn bố trí một cái bẫy như vậy để tự cô chui vào.
Cô vặn vẹo cơ thể mảnh khảnh của mình và tiết ra một lượng lớn sợi nấm kim sắc từ vết thương bầm tím, những sợi nấm mềm mại này một lần nữa biến thành hai hàng chân rết...
Nhưng không giống như những lần trước, tất cả các chân đều dùng để bò, lần này nửa hàng chân trước của cô biến thành những lưỡi kim kiếm sắc bén, trong khi nửa hàng hai chân sau lại khỏe hơn và linh hoạt hơn!
“Băng!”
Kim Đồng Dương Thấm bây giờ tựa như một con đỉa vậy, cô bỗng nhảy lên một cái!
"Tiếp tục bắn!!"
Mệnh lệnh lại được ban ra, các nhân viên trật tự lần lượt giương súng lên, bắt đầu một đợt bắn mới vào Kim Đồng Dương Thấm!
Nhưng bắn liên tiếp như thế này, sẽ khiến việc bắn súng trở nên khó khăn hơn và độ chính xác cũng giảm đi rất nhiều.
Dương Thấm không còn lo bị hỏa lực đẩy lùi nữa, tuy trên người cô có rất nhiều vết đạn nhưng cô đã xâm nhập tới hàng đầu tiên của lực lượng nhân viên trật tự!
Hai chân trước hạ xuống, đầu của một tên sĩ quan trung niên trong nháy mắt bị Dương Thấm đâm xuyên qua, sau đó hắn bị cô ném vào bức tường bên cạnh!
Há miệng thè lưỡi, một lượng lớn sợi kim sắc giống như giun kim, quấn chặt vào hai nhân viên trật tự tiếp theo, chỉ trong một chốc, cổ của họ đã bị đứt lìa!
Lưỡi đao nấm quét qua, thi thể của ba nhân viên còn lại chưa kịp chạy trốn cũng đã bị xẻ thành hai nửa, vị trí vết chém cực kỳ gọn gàng...
"Tản ra, phân tán tác chiến!"
Nữ sĩ quan hét lớn lên.
Chẳng mấy chốc, cả đội đã giải tán trong khu vực, một số chạy lên mái nhà, một số trốn sau bức tường, một số lại vừa chạy vừa bắn.
Dù sao thì đạn vẫn có thể phá hủy thân mềm của Dương Thấm, lực lượng trật tự của toàn trường đều tập trung ở đây, đây đã là hỏa lực mạnh nhất của họ.
Nhưng Trùng Đồng Nhân cấp độ kim sắc biến đổi với tốc độ quá nhanh, nó nhanh đến mức cuối cùng bọn họ đã bắn gãy hết tứ chi của cô, nhưng cô chỉ rung thân một cái, cô đã tái tạo lại các chi bị đứt của mình, những bộ phận quan trọng của cô dường như được bảo vệ bởi một tấm thép kim sắc, những viên đạn không thể xuyên thủng chúng!
Kim Đồng Dương Thấm nhìn quanh, nếu muốn giết hết đám nhân viên trật tự này thì Ngô Ngân đã trốn thoát từ lâu rồi.
Cô không muốn lãng phí thêm thời gian vào chuyện tào lao này nữa.
Vì thế cô phớt lờ làn đạn và đuổi theo hướng Ngô Ngân bỏ chạy.
…
Ngô Ngân đã bỏ trốn đến địa điểm của sân bóng lớn.
Trong tòa nhà, có rất nhiều học sinh và giáo viên đang ghé ra cửa sổ, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ biết rằng có rất nhiều tiếng súng, chắc chắn đã điều gì đó khủng khiếp xuất hiện.
Nhưng sau đó, một con rết kim sắc bò qua sân bóng, tiến lên bục sân trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, các thiến niên nam nữ sợ hãi đến mức sùi cả bọt mép...
Đó là gì vậy! !
Người ngoài hành tinh cuối cùng đã chiếm được trái đất sao? ?
Làm sao có thể có một loại sinh vật nửa người nửa côn trùng ghê tởm và đáng sợ như vậy...
Hơn nữa, các học sinh trong lớp Ngô Ngân vừa nhìn thấy, thì họ đã nhận ra khuôn mặt kim sắc óng và tà ác đó không phải ai khác mà chính là Dương Thấm? ? ?
Trên sân, Ngô Ngân vẫn đang chạy điên cuồng, tốc độ hắn đã vượt quá giới hạn của người thường, nhưng cho dù có hơn mười đôi chân như vậy, Ngô Ngân cũng không thể thoát khỏi Dương Thấm được!
Trong hai năm rưỡi qua, với tư cách là bạn cùng lớp, Dương Thấm đã cố tình theo đuổi Ngô Ngân, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến, mà cảnh tượng theo đuổi lại đang diễn ra trước toàn trường thế này...
Dù phong cách có hơi điên rồ nhưng Ngô Ngân vẫn là Ngô Ngân đẹp trai phóng khoáng, Dương Thấm đã không còn là Dương Thấm nữa!
"Ngô Ngân! Chết đi, chết đi!!"
"Tôi sẽ cẩn thận chọn lọc từng bộ phận trên cơ thể cậu và ăn nó trong trăm ngày!"
Mang ký ức của Dương Thấm, cô tự nhiên mang theo một ít oán hận của nguyên chủ!
Dương Thấm không chỉ tức giận vì Ngô Ngân đã phá hỏng kế hoạch của mình, mà cô còn tức giận vì ban đầu hắn biết danh tính của cô, nhưng lại phớt lờ cô khi ở thành phố ác quỷ.
Sau đó, hắn đối xử với cô như một nha hoàn và bắt cô làm mọi công việc bẩn thỉu.
Bây giờ cô đã không còn như xưa nữa, cho dù không chiếm giữ vùng đất này của con người, thì hôm nay cô cũng phải chặt Ngô Ngân ra thành từng mảnh! !
Cuối cùng, Ngô Ngân ngừng lại.
Sân bóng khổng lồ này quả thực đủ rộng rãi.
Ngô Ngân cảm nhận được ánh mắt của hàng nghìn người từ các tòa nhà xung quanh, đầu hắn giật giật một cái.
Không người đàn ông nào có thể từ chối lời tỏ tỉnh trước sự chú ý của toàn trường như vậy.
Vì vậy, Ngô Ngân tỏ ra bình tĩnh, một loại bình tĩnh chưa từng có trước đây, hắn đối mặt với thủ lĩnh nửa người nửa công trùng đang mang đến cơn khủng hoảng kinh hoàng cho toàn trường.
“Ban đầu, tôi muốn hòa đồng với mọi người như một người bình thường…” Ngô Ngân bắt đầu câu chữ đặc trưng của mình.
Hầu hết học sinh vẫn còn nhớ câu nói kinh điển này của Ngô Ngân khi bỏ học.
"Nhưng vì sự an toàn của các học sinh, tôi, Ngô Ngân, không thể trốn tránh được nữa..."
"Đúng, tôi là người cuối cùng tuân thủ pháp luật."
“Từ nay về sau hãy gọi tôi là Ngô Ngân đại nhân!”
Vừa dứt lời, Ngô Ngân giơ tay trái chứa đầy thần lực vô tận lên, một thanh kiếm tử thần màu đen đột nhiên xuất hiện trên lớp da cứng cáp của cánh tay trái, ánh sáng truyền từ thanh kiếm tử thần vượt qua bầu trời và tỏa sáng đến cùng cực!
Nếu ông trời không sinh ra Ngô Ngân vĩ đại, vạn thế có lẽ sẽ trở thành đêm dài!
"Kiếm tới!"
Ngô Ngân hống hách nói ra lời này, đồng thời gió lớn bắt đầu gầm thét trên bầu trời, sấm sét tiềm ẩn cũng như muốn xé nát bầu trời đầy mây ra!
Câu tiếp theo, sắp đến bên miệng Ngô Ngân.
Thì đột nhiên thanh kiếm tử thần màu đen trong tay trái của hắn biến mất với tốc độ cực nhanh, khí tức náo động xung quanh trong phút chốc biến mất!
Thanh kiếm biến mất, biến mất?
Nghĩa phụ đang làm gì vậy, nghĩa phụ? ?
Sức mạnh của ta đã vượt lên tới tận trời xanh, sao người có thể thu hồi chứ? ? ?
"Sự tồn tại thực sự mạnh mẽ ở Hoang Trần luôn được ẩn giấu phía sau màn..."
Bỗng nhiên, Ngô Ngân chợt nhớ đến những lời này khi chia tay cùng tiểu cô!
Chẳng lẽ......
Còn có tồn tại khác mạnh mẽ hơn? ?
Thánh Cha không thể xuất hiện vào lúc này!
Đã hiểu!
Mình quả thật quá mẫn cảm rồi.
Dương Thấm còn chưa chạm đến một sợi tóc trên đầu mình, việc tự mình trực tiếp mở ra Thiên Môn quả thực không phù hợp với quy trình, nó cũng không đủ để mang lại sự tiến bộ thực sự cho bản thân mình.
“Vậy thì cánh tay Kỳ Lân, khiên Kỳ Lân…”
Ngô Ngân bỏ tay trái mạnh mẽ của mình xuống, nhưng hắn lại từ từ giơ tay phải lên.
Đúng như dự đoán, sức mạnh này đã được kết nối với ý thức của Ngô Ngân và nó sẽ không bị mất đi giữa chừng.
Chẳng bao lâu, toàn bộ cánh tay của Ngô Ngân lộ ra một lớp sương bạc cực kỳ cao quý, những chiếc gai lạnh lùng tao nhã và sắc bén vươn ra từ lòng bàn tay hắn, đồng thời làn da khắp cơ thể hắn được bảo vệ dưới một lớp áo mỏng dài, nó tỏa ra thứ ánh sáng pha lê mờ nhạt, Ngô Ngân đã nảy ra ý nghĩ này, hắn sẽ bảo vệ mình bằng một chiếc khiên cùng mũ bảo hiểm bằng bạc vững chắc!!
“Hừ, Dương Thấm, tôi sớm đã biết cậu cũng không phải là đèn cạn dầu.”
"Tôi sẽ để cô giúp tôi luyện tập!"
Ngô Anh Đình cho rằng quá trình chiến đấu với các sinh vật ở Hoang Trần sẽ làm cho linh tính có thiên cảm hơn với nguyên chủ.
Nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, kiểu chiến đấu trực tiếp này là điều cần thiết!
"Giết!"
Ngô Ngân giận dữ hét lên, hắn lao về phía nửa người kim sắc Dương Thấm và ra đòn.
Giống như lúc bình thường, lòng dũng cảm này của Ngô Ngân chắc chắn sẽ khiến các nữ giáo viên và học sinh toàn trường phải hét lên phấn khích.
Trên sân bóng có hai nhân vật, một ngân sắc và một kim sắc.
Ngân sắc cực kỳ khéo léo, hắn có thể né tránh một cách hoàn hảo dưới lưỡi đao, thỉnh thoảng, hắn sẽ tìm ra sơ hở của đối thủ và trao cho đối thủ một kiếm chính xác, nhanh chóng!
Những chiếc gai Kỳ Lân của Ngô Ngân có thể dễ dàng xuyên qua lớp giáp kim sắc trên cơ thể mà đạn không thể xuyên qua của Dương Thấm, thậm chí nó còn phóng ra một lượng lớn tia sét bạc để tiêu diệt một phần ấu trùng trong cơ thể đối thủ.
Kim sắc ác quỷ rõ ràng có thân hình thon thả của một người phụ nữ, thân thể cô được bao quanh bởi các loại móng vuốt, lưỡi kiếm, trông cô như thể một nữ thi quỷ vừa bò ra từ một ngôi mộ cổ nhân nào đó.
Cô rõ ràng có một khuôn mặt kim sắc quyến rũ và quý phái, nhưng khuôn mặt đó là được ghép lại từ các bộ phận kỳ dị khác nhau, nó dị dạng, hung dữ, nhất thời khó có thể phân biệt đó có phải là khuôn mặt thật hay không!
Ấu trùng trong cơ thể cô phát triển một cách nhanh chóng, khi chiến đấu ở cự ly gần, cảm giác thân thể cô như trở nên bất tử, dù có mạnh đến đâu, khi lao vào cơ thể cô, thì cũng chỉ có thể tiêu diệt được sự biến dạng của cơ thể, thực sự không thể giết chết được cô!
"Bùm!!!!"
Đất đá văng tung tóe trên sân, Ngô Ngân bị chân trước của Dương Thấm quét bay ra ngoài.
Rất may tơ nấm bạc đã kịp thời biến thành tấm khiên che chắn trước ngực Ngô Ngân, nếu không Ngô Ngân đã bị chém làm đôi rồi.
Ngô Ngân lăn người về phía sau rồi nhanh chóng đứng dậy.
Hắn nhìn Dương Thấm kim sắc từ khoảng cách hơn mười mét, sau đó bình tĩnh suy nghĩ.
"Mình không tìm được vị trí con ngươi côn trùng của nó, về cơ bản mình đã thử từng chỗ rồi." Ngô Ngân thầm nghĩ.
Dù là nửa người có mắt côn trùng màu trắng, nửa người có mắt côn trùng màu bạc hay nửa người có mắt côn trùng kim sắc thì tất cả đều phải có một bộ phận cốt lõi.
Những con màu trắng bộ phận đó sẽ được cố định trong hốc mắt.
Những con màu bạc thì bộ phận đó sẽ tồn tại trong một số cơ quan và mô nhất định trong cơ thể, chúng sẽ vặn vẹo thay đổi khi có lực tác dụng mạnh.
Còn những con có màu kim sắc thì sao? ?
Sau một hồi chiến đấu, Ngô Ngân không thấy Dương Thấm có gì bất thường cả.
Dù sao Ngô Ngân cũng đã thử cắt những sợi tơ như chiếc lưỡi đao kim sắc của Dương Thấm, nhưng cho dù có cắt đứt hoàn toàn nó, thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô ấy.
Chính xác thì nó ở đâu?
Không ổn, nếu tiếp tục chiến đấu như thế này thì mình sẽ không thể giết được Dương Thấm.
“Phanh phanh phanh phanh phanh!!!!!!!”
Những viên đạn bất ngờ bắn ra từ mọi hướng, tất cả đều rơi trúng vào người Dương Thấm.
"Bắn, tiếp tục bắn!" Nữ sĩ quan đứng trên cao, lớn tiếng ra lệnh cho cấp dưới.
Lúc này, các sĩ quan trật tự đang tản ra khắp sân bóng, họ đang giương súng, ngồi xổm và đứng yên, những viên đạn dày đặc bay vào sân bóng, đập nát cả chục cái chân mềm mại của Dương Thấm!
Một số viên đạn trúng vào người Dương Thấm.
Không giống như những phát đạn trước đó trúng vào tấm thép, những viên đạn này đều găm vào da thịt cô.
“Keng!”
Đột nhiên, một viên đạn trúng vào mặt Dương Thấm, trúng vào mặt nạ kim sắc cao quý kia!
Viên đạn vẫn giống như vậy, như đánh vào một tấm thép, mặt nạ đã bảo vệ Dương Thấm khỏi bị thương, nhưng cô lại đột nhiên lạnh lùng trừng mắt với người nhân viên vừa bắn vào mặt mình...
Mặt nạ kim sắc? ?
Có khả năng chiếc mặt nạ là một con ngươi hình thành? ? ?
Hoặc có lẽ không thể gọi là nó là trùng đồng nữa mà phải gọi nó là kim sắc kiểm trùng! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.