Chương 18: Nó Cũng Là Một Sinh Vật Sống
Loạn
09/07/2024
Ba người không hề rời tàu quá xa, họ chỉ tìm được một số loại trái cây ăn được trong rừng xanh.
Đi qua một cánh đồng cỏ dại mọc um tùm, đoàn tàu vẫn như cũ bình ổn dừng sát ở nơi đó......
Tuy nhiên, xung quanh tàu lại yên tĩnh lạ thường.
Không biết những người khác đi đâu!
“Cậu có nghe thấy gì không?” Tô Lê hỏi.
Ngô Ngân lắc đầu.
Không có âm thanh gì.
Điều này thật bất thường, những người còn lại trong đội đang thu thập đồ tiếp tế gần tàu, không thể nào họ lại không phát ra âm thanh.
Trừ khi……
Một cơn gió thổi từ phía bên kia tàu, trong gió mang theo ồng nặc mùi máu tươi.
Ba người Tô Lê, Ngô Ngân và Dương Thấm thận trọng tiến tới, chẳng mấy chốc, họ đã nhìn thấy một màu đỏ tươi nổi bật ở cửa xe!
Đó là máu người!
Chỉ vừa mới đây thôi!
Trên đường ray còn sót lại một chiếc rìu, chiếc rìu nhuộm đỏ máu, trên lưỡi rìu còn có chút thịt, và tóc gãy!
Dương Thấm sợ đến mức bịt miệng lại, suýt chút nữa hét lên.
Chiếc rìu đó chẳng phải là vũ khí đặc biệt của mặt theo đại thúc sao? !
“Trong toa an toàn có động tĩnh gì đó… là tiếng khớp nối!” Ngô Ngân cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng động, lập tức nói với Tô Lê.
Toa an toàn được bao bọc hoàn toàn và được chắn sáng, đó là nơi mà đom đóm cần để trú ẩn vào ban đêm.
Nhưng nếu mở cửa mở và để tà linh xông vào thì nguồn sáng của đom đóm sẽ không đủ sức răn đe lũ tà linh!
Ngoài ra còn có Ngọ Dạ Di Tát ẩn trên tàu!
Hơn nữa, trong khi mọi người đang thu thập đồ dùng thì có người đã chuyển Ngọ Dạ Di Tát đến một toa an toàn tối tăm!
Có thể tưởng tượng, sau khi những người thu thập đồ đạc cất đồ vào toa an toàn, thứ chờ đợi họ không phải là đom đóm mà là Ngọ Dạ Di Tát! !
“Tôi sẽ giải quyết chuyện này!” Ngô Ngân tức giận nói.
Thật vất vả, mọi người mới hợp sức cùng nhau trốn thoát, thay vì chết dưới tay tà linh, họ lại thực sự chết dưới sự điên cuồng của chính đồng đội mình.
Ngọ Dạ Di Tát thì cũng tốt, một phát là có thể tiêu diệt.
Toa an toàn rất quan trọng, họ phải lấy lại nó, nếu không họ sẽ không thể đối mặt với lũ tà linh sau khi trời tối.
“Tiểu Nghĩa!”
Ngô Ngân cố gắng triệu hồi vũ khí bị mật của riêng mình.
“Tiểu Nghĩa?”
"Nghĩa phụ???"
Thế nhưng, dù đã gọi liên tục nhiều lần nhưng nghĩa phụ vẫn phớt lờ hắn, thậm chí trên tay phải của hắn cũng không xuất hiện một quang văn nào nào.
“Nếu không có Nguyên U để cung cấp nâng lượng, dị năng lượng sẽ chìm vào ngủ say.” Tô Lê nói.
Ngô Ngân lập tức sửng sốt.
Sau khi đại triển thần uy ngày hôm qua, ngày hôm nay, thực lực của hắn lập tức giảm xuống mức thấp nhất?
Nếu không có Nguyên U, huynh đệ có sống chết thì thứ vũ khí này cũng không để ý a?
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ???" Dương Thấm ở một sắp khóc nói.
"Bỏ toa an toàn đi, rất có thể đom đóm sẽ được thả ra, chúng ta hãy ra đầu máy khởi động chuyến tàu và rời khỏi vùng đất ác độc này càng sớm càng tốt!" Tô Lê nói.
Chỉ chạy bằng chân sẽ không thể rời khỏi nơi quỷ quái này trước khi trời tối, chưa kể mặt đất còn đang khuếch trương ăn mòn.
Tàu không thể vứt bỏ được, cách tốt nhất lúc này là tận dụng ánh sáng ban ngày, Ngọ Dạ Di Tát không dám ra khỏi toa an toàn, chúng ta phải trực tiếp lại tàu rời đi!
“Cứu tôi......”
“Mau cứu tôi......”
"Lâm thúc điên rồi, ông ấy chém tôi bị thương."
Lúc này, trên một toa xe, một cậu bé người đầy máu đang nằm trên cửa sổ và khóc lóc.
Dương Thiến nhìn thấy cậu bé, vô thức muốn giúp cậu, nhưng Tô Lê đã hung hãn kéo cô lại.
"Không... không giúp cậu ta sao?" Dương Thấm kinh hãi nói.
“Đừng tin vào gì cả!” Tô Lê tiếp tục chạy về phía trước mà không thèm nhìn cậu bé tội nghiệp, cô nói: “Muốn sống thì tự mình bò lên đầu xe!”
Ngô Ngân không nói nhiều, theo Tô Lê đi đến chỗ đầu máy.
Rất may, tàu chạy vẫn hoạt động bình thường, Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ số IQ của những người bị lây nhiễm không quá cao, nếu ngay cả đầu máy xe lửa cũng bị phá hủy, họ sẽ thực sự lâm vào cảnh khốn cùng!
“Bang lần ~~”
“Bang lần ~~~bang lần ~~~”
Chuyến tàu lại khởi hành, Tô Lê chỉ còn biết hy vọng chuyến tàu cũ đủ nhanh để thoát khỏi vùng đất ác độc này trước khi trời tối!
"Bọn họ đều chết rồi, bọn họ đều chết rồi..." Dương Thấm ngồi trên đầu máy, tinh thần có chút sụp đổ nói.
Cô không bao giờ nghĩ rằng giữa ban ngày, rõ ràng là thời điểm an toàn nhất, một đội ngũ còn sống sẽ đột nhiên chết hết, chỉ còn lại một vài người trong số họ.
Dày võ nhất là ở giữa đoàn tàu vẫn có tiếng kêu cứu thảm thiết, cậu bé dường như đang cố gắng hết sức để leo lên đầu máy.
Cậu bé muốn sống.
Dương Thấm thực sự tuyệt vọng, cô rất muốn về nhà.
Đương nhiên, Ngô Ngân cũng có thể nghe thấy tiếng kêu cứu bất lực của cậu bé…
Tuy nhiên, trong một khung cảnh đẫm máu, chính người sống sót duy nhất mới là người đáng nghi ngờ nhất.
Phải chăng mặt sẹo thúc đã giết chết tất cả mọi người, hay chính cậu bé đã đưa Ngọ Dạ Di Tát về nơi trú ẩn an toàn...
Họ không thể đưa ra những phán đoán chính xác.
Có 1/2 khả năng nên bạn phải lựa chọn thờ ơ.
"Tiểu cô, đêm qua tôi thấy thành phố lan dài trên mặt đất như những rễ cây, mảnh đất tà ác này đang tiếp tục mở rộng sao?"
"Đúng vậy."
“Giống như sa mạc hóa, chúng sẽ ăn mòn dần dần như vậy sao?” Ngô Ngân hỏi.
“Tính chất thì giống nhau nhưng tốc độ xói mòn thì khác”, Tô Lê nói.
"Rất nhanh sao? Nhanh đến mức nào vậy?" Ngô Ngân nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng, kỳ lạ mà hắn nhìn thấy khi thành phố sinh trưởng dưới ánh hoàng hôn ngày hôm qua.
“Nhanh hơn so với tốc đọ chạy của chúng ta”, Tô Lê nói.
Ngô Ngân nghe xong có chút sửng sốt.
Tốc độ xói mòn, giãn nở nhanh hơn tốc độ một người đang chạy sao? ?
Nói cách khác, chìa khóa để thoát khỏi vùng đất tà ác không phải là bước ra ngoài mà là phải đạt được một tốc độ nhất định!
Sở dĩ họ phải lên tàu để trốn thoát là vì tốc độ của tàu đã đạt tới giá trị cần có để thoát hiểm, nếu không họ sẽ bị mắc kẹt ở vùng đất này mãi mãi...
Ngay cả khi đứng yên, thành phố tà ác trông giống như một sinh vật sống vẫn sẽ đuổi kịp bạn! !
Quá không hợp thói thường !!
Nói thật, Ngô Ngân rất nhớ nhà.
Quê hương của chúng ta dù bấp bênh đến mấy cũng vẫn tốt hơn ở đây gấp ngàn lần.
Chẳng trách Tô Lê gọi đó là thiên đường!
“Vậy chúng ta có thể ra ngoài xem xét được không?” Dương Thấm co ro ở đó, rưng rưng nước mắt hỏi.
“Tôi không biết.” Tô Lê ngẩng đầu nhìn tia sáng trên bầu trời.
"Cậu bé đã không còn lên tiếng nữa..." Dương Thấm thấp giọng nói.
Tô Lê vẫn im lặng.
Thực ra, nếu súng có đạn, Tô Lê sẽ không ngại bắn chết đối phương lúc đó để được giải thoát sớm hơn cho cậu ta.
…
Thời gan ngày dần trôi qua.
Đoàn tàu gào thét trên đường ray dài dằng dặc, cảm xúc dày vò khiến Ngô Ngân bất giác ngửa mặt lên trời nhìn lại.
Hy vọng mặt trời lặn sẽ chậm hơn một chút, hy vọng chuyến tàu cũ có thể đi nhanh hơn.
Họ cố gắng gặm trái cây nhưng không thể thỏa mãn cơn đói, ý thức của họ luôn bị phân tâm một cách khó hiểu, rõ ràng phía trước họ là một mảnh đồng cỏ xanh ngát, nhưng khi họ dời mắt đi nơi khác,dư quang cảnh tượng họ nhìn thấy trong mắt lại hoàn toàn khác, giống như một thứ gì đó đang thối rữa, mưng mủ..., mục nát!
Ngô Ngân dụi dụi mắt, cảm thấy con mắt càng ngày càng khô khốc.
Sự lây nhiễm tinh thần mà Tô Lê nhắc đến đã bắt đầu phát tác, Ngô Ngân trở nên cáu kỉnh không thể giải thích được, hắn luôn muốn trút giận bằng cách nào đó.
Nhưng Ngô Ngân biết rõ ràng, hắn tuyệt đối không phải là hắn bình thường.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~”
“Kẽo kẹt kẽo kẹt!!!”
Bên trong toa an toàn vang lên hàng loạt âm thanh ma sát xương cốt.
Đó là Ngọ Dạ Di Tát đang ẩn náu trong toa an toàn, nó lại đang bắt đầu cử động.
Ngô Ngân lại nhìn lên bầu trời, thấy mặt trời đã dần khuất, chỉ còn một hai giờ nữa là sẽ lặn xuống dưới đường chân trời.
“Chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi!” Đột nhiên trong giọng nói của Tô Lê có chút vui mừng.
Dương Thấm vội đứng dậy, ánh mắt xuyên qua đường ray dài, trước mặt là một dãy núi hùng vĩ, trên đỉnh dãy núi có những đám mây trôi thần thánh, giống như là ranh giới ngăn cách giữa hai thế giới, một thế giới bên kia núi và một thế giới bên này núi!
Dưới chân núi có đường hầm xe lửa.
Mặc dù vẫn còn một khoảng cách nhưng có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường!
Nhìn lên bầu trời một lần nữa, mặt trời vẫn đang lặn ở phương hướng khác.
Với tốc độ của tàu, có thể đi qua đường hầm núi và đến đầu bên kia của ngọn núi!
“Chúng ta có thể về nhà được không?” Dương Thấm hào hứng hỏi.
“Sau khi rời khỏi vùng đất tà ác, cô sẽ không dễ dàng bị lạc, theo Trứ Hồn Quy Mộc chỉ dẫn, nhất định sẽ tìm thấy Nữ Oa Thần Thụ.” Tô Lê nói.
Dương Thấm càng vui mừng hơn, cô định chia sẻ niềm vui này với Ngô Ngân.
Ngô Ngân không để ý đến cô, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
“Tiểu cô, có chuyện gì đó.” Ngô Ngân nói.
“Cậu lo lắng Ngọ Dạ Di Tát sẽ đi ra khi đi qua đường hầm à?” Tô Lê nói.
"Không, Ngọ Dạ Di Tát trong toa an toàn đang làm gì đó rất kỳ lạ, tôi có cảm giác như chúng đang nhảy múa vậy." Ngô Ngân nói.
“Nhảy múa?” Tô Lê mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên, trong toa an toàn, từng vệt tà huyết bắn qua cửa sổ, một lượng lớn chất lỏng giống như máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ toa an toàn! !
Giống như mở cửa xả lũ, chất lỏng màu đỏ như máu lập tức chảy vào đường ray, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất! !
Ngô Ngân thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía nơi đoàn tàu đi qua, thứ hắn nhìn thấy là những ngọn núi và đồng bằng đỏ như máu.
Thảm thực vật, đất, đá và thủy triều máu đang nuốt chửng núi sông với tốc độ cực kỳ đáng kinh ngạc, những ánh sáng kỳ lạ lao thẳng lên bầu trời, nhuộm bầu trời thành một bầu trời đỏ rực tà ác! !
Ngô Ngân sửng sốt.
Đây là loại sức mạnh gì, mạnh đến mức có thể thay đổi núi sông, trời đất trong chốc lát, hay là...
“Ngô Ngân, đừng chớp mắt, đây mới thực sự chân chính là ác thổ!” Lời nói của Tô Lê lộ ra mấy phần bình tĩnh.
Ngô Ngân không thể tin được, trong lòng chấn động, tâm hồn bất giác run lên!
Ngược lại, Dương Thấm ở bên cạnh tựa hồ không hề nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn đắm chìm trong niềm vui được thoát khỏi đây, mặc dù mọi thứ xung quanh đều phơi bày ra một cảnh tượng kinh hoàng nhất!
“Hóa ra là kêu gọi một cuộc hiến tế.” Tô Lê dường như đang tự nhủ: “Thảo nào hắn đã giết hết đồng đội của chúng ta!”
“Tiểu cô…” Ngô Ngân cũng cố gắng bình tĩnh lại.
“Sắp đến rồi.” Tô Lê nhìn lên trời nói.
Ngô Ngân có chút bối rối, nhưng vẫn theo ánh mắt Tô Lê nhìn lên bầu trời đỏ như máu.
Cái nhìn này khiến da đầu Ngô Ngân lập tức tê dại, linh hồn của hắn sắp vỡ vụn dưới tác động thị giác cực lớn và đáng sợ này...
Mặt trời ban ngày! !
Mặt trời ban ngày đang chuyển động theo hướng ngược lại, thậm chí còn đuổi theo đoàn tàu từ đầu bên kia chân trời với tốc độ chóng mặt.
Ngô Ngân không thể tin được, nó cũng là một sinh vật sống! ! !
Đi qua một cánh đồng cỏ dại mọc um tùm, đoàn tàu vẫn như cũ bình ổn dừng sát ở nơi đó......
Tuy nhiên, xung quanh tàu lại yên tĩnh lạ thường.
Không biết những người khác đi đâu!
“Cậu có nghe thấy gì không?” Tô Lê hỏi.
Ngô Ngân lắc đầu.
Không có âm thanh gì.
Điều này thật bất thường, những người còn lại trong đội đang thu thập đồ tiếp tế gần tàu, không thể nào họ lại không phát ra âm thanh.
Trừ khi……
Một cơn gió thổi từ phía bên kia tàu, trong gió mang theo ồng nặc mùi máu tươi.
Ba người Tô Lê, Ngô Ngân và Dương Thấm thận trọng tiến tới, chẳng mấy chốc, họ đã nhìn thấy một màu đỏ tươi nổi bật ở cửa xe!
Đó là máu người!
Chỉ vừa mới đây thôi!
Trên đường ray còn sót lại một chiếc rìu, chiếc rìu nhuộm đỏ máu, trên lưỡi rìu còn có chút thịt, và tóc gãy!
Dương Thấm sợ đến mức bịt miệng lại, suýt chút nữa hét lên.
Chiếc rìu đó chẳng phải là vũ khí đặc biệt của mặt theo đại thúc sao? !
“Trong toa an toàn có động tĩnh gì đó… là tiếng khớp nối!” Ngô Ngân cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng động, lập tức nói với Tô Lê.
Toa an toàn được bao bọc hoàn toàn và được chắn sáng, đó là nơi mà đom đóm cần để trú ẩn vào ban đêm.
Nhưng nếu mở cửa mở và để tà linh xông vào thì nguồn sáng của đom đóm sẽ không đủ sức răn đe lũ tà linh!
Ngoài ra còn có Ngọ Dạ Di Tát ẩn trên tàu!
Hơn nữa, trong khi mọi người đang thu thập đồ dùng thì có người đã chuyển Ngọ Dạ Di Tát đến một toa an toàn tối tăm!
Có thể tưởng tượng, sau khi những người thu thập đồ đạc cất đồ vào toa an toàn, thứ chờ đợi họ không phải là đom đóm mà là Ngọ Dạ Di Tát! !
“Tôi sẽ giải quyết chuyện này!” Ngô Ngân tức giận nói.
Thật vất vả, mọi người mới hợp sức cùng nhau trốn thoát, thay vì chết dưới tay tà linh, họ lại thực sự chết dưới sự điên cuồng của chính đồng đội mình.
Ngọ Dạ Di Tát thì cũng tốt, một phát là có thể tiêu diệt.
Toa an toàn rất quan trọng, họ phải lấy lại nó, nếu không họ sẽ không thể đối mặt với lũ tà linh sau khi trời tối.
“Tiểu Nghĩa!”
Ngô Ngân cố gắng triệu hồi vũ khí bị mật của riêng mình.
“Tiểu Nghĩa?”
"Nghĩa phụ???"
Thế nhưng, dù đã gọi liên tục nhiều lần nhưng nghĩa phụ vẫn phớt lờ hắn, thậm chí trên tay phải của hắn cũng không xuất hiện một quang văn nào nào.
“Nếu không có Nguyên U để cung cấp nâng lượng, dị năng lượng sẽ chìm vào ngủ say.” Tô Lê nói.
Ngô Ngân lập tức sửng sốt.
Sau khi đại triển thần uy ngày hôm qua, ngày hôm nay, thực lực của hắn lập tức giảm xuống mức thấp nhất?
Nếu không có Nguyên U, huynh đệ có sống chết thì thứ vũ khí này cũng không để ý a?
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ???" Dương Thấm ở một sắp khóc nói.
"Bỏ toa an toàn đi, rất có thể đom đóm sẽ được thả ra, chúng ta hãy ra đầu máy khởi động chuyến tàu và rời khỏi vùng đất ác độc này càng sớm càng tốt!" Tô Lê nói.
Chỉ chạy bằng chân sẽ không thể rời khỏi nơi quỷ quái này trước khi trời tối, chưa kể mặt đất còn đang khuếch trương ăn mòn.
Tàu không thể vứt bỏ được, cách tốt nhất lúc này là tận dụng ánh sáng ban ngày, Ngọ Dạ Di Tát không dám ra khỏi toa an toàn, chúng ta phải trực tiếp lại tàu rời đi!
“Cứu tôi......”
“Mau cứu tôi......”
"Lâm thúc điên rồi, ông ấy chém tôi bị thương."
Lúc này, trên một toa xe, một cậu bé người đầy máu đang nằm trên cửa sổ và khóc lóc.
Dương Thiến nhìn thấy cậu bé, vô thức muốn giúp cậu, nhưng Tô Lê đã hung hãn kéo cô lại.
"Không... không giúp cậu ta sao?" Dương Thấm kinh hãi nói.
“Đừng tin vào gì cả!” Tô Lê tiếp tục chạy về phía trước mà không thèm nhìn cậu bé tội nghiệp, cô nói: “Muốn sống thì tự mình bò lên đầu xe!”
Ngô Ngân không nói nhiều, theo Tô Lê đi đến chỗ đầu máy.
Rất may, tàu chạy vẫn hoạt động bình thường, Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ số IQ của những người bị lây nhiễm không quá cao, nếu ngay cả đầu máy xe lửa cũng bị phá hủy, họ sẽ thực sự lâm vào cảnh khốn cùng!
“Bang lần ~~”
“Bang lần ~~~bang lần ~~~”
Chuyến tàu lại khởi hành, Tô Lê chỉ còn biết hy vọng chuyến tàu cũ đủ nhanh để thoát khỏi vùng đất ác độc này trước khi trời tối!
"Bọn họ đều chết rồi, bọn họ đều chết rồi..." Dương Thấm ngồi trên đầu máy, tinh thần có chút sụp đổ nói.
Cô không bao giờ nghĩ rằng giữa ban ngày, rõ ràng là thời điểm an toàn nhất, một đội ngũ còn sống sẽ đột nhiên chết hết, chỉ còn lại một vài người trong số họ.
Dày võ nhất là ở giữa đoàn tàu vẫn có tiếng kêu cứu thảm thiết, cậu bé dường như đang cố gắng hết sức để leo lên đầu máy.
Cậu bé muốn sống.
Dương Thấm thực sự tuyệt vọng, cô rất muốn về nhà.
Đương nhiên, Ngô Ngân cũng có thể nghe thấy tiếng kêu cứu bất lực của cậu bé…
Tuy nhiên, trong một khung cảnh đẫm máu, chính người sống sót duy nhất mới là người đáng nghi ngờ nhất.
Phải chăng mặt sẹo thúc đã giết chết tất cả mọi người, hay chính cậu bé đã đưa Ngọ Dạ Di Tát về nơi trú ẩn an toàn...
Họ không thể đưa ra những phán đoán chính xác.
Có 1/2 khả năng nên bạn phải lựa chọn thờ ơ.
"Tiểu cô, đêm qua tôi thấy thành phố lan dài trên mặt đất như những rễ cây, mảnh đất tà ác này đang tiếp tục mở rộng sao?"
"Đúng vậy."
“Giống như sa mạc hóa, chúng sẽ ăn mòn dần dần như vậy sao?” Ngô Ngân hỏi.
“Tính chất thì giống nhau nhưng tốc độ xói mòn thì khác”, Tô Lê nói.
"Rất nhanh sao? Nhanh đến mức nào vậy?" Ngô Ngân nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng, kỳ lạ mà hắn nhìn thấy khi thành phố sinh trưởng dưới ánh hoàng hôn ngày hôm qua.
“Nhanh hơn so với tốc đọ chạy của chúng ta”, Tô Lê nói.
Ngô Ngân nghe xong có chút sửng sốt.
Tốc độ xói mòn, giãn nở nhanh hơn tốc độ một người đang chạy sao? ?
Nói cách khác, chìa khóa để thoát khỏi vùng đất tà ác không phải là bước ra ngoài mà là phải đạt được một tốc độ nhất định!
Sở dĩ họ phải lên tàu để trốn thoát là vì tốc độ của tàu đã đạt tới giá trị cần có để thoát hiểm, nếu không họ sẽ bị mắc kẹt ở vùng đất này mãi mãi...
Ngay cả khi đứng yên, thành phố tà ác trông giống như một sinh vật sống vẫn sẽ đuổi kịp bạn! !
Quá không hợp thói thường !!
Nói thật, Ngô Ngân rất nhớ nhà.
Quê hương của chúng ta dù bấp bênh đến mấy cũng vẫn tốt hơn ở đây gấp ngàn lần.
Chẳng trách Tô Lê gọi đó là thiên đường!
“Vậy chúng ta có thể ra ngoài xem xét được không?” Dương Thấm co ro ở đó, rưng rưng nước mắt hỏi.
“Tôi không biết.” Tô Lê ngẩng đầu nhìn tia sáng trên bầu trời.
"Cậu bé đã không còn lên tiếng nữa..." Dương Thấm thấp giọng nói.
Tô Lê vẫn im lặng.
Thực ra, nếu súng có đạn, Tô Lê sẽ không ngại bắn chết đối phương lúc đó để được giải thoát sớm hơn cho cậu ta.
…
Thời gan ngày dần trôi qua.
Đoàn tàu gào thét trên đường ray dài dằng dặc, cảm xúc dày vò khiến Ngô Ngân bất giác ngửa mặt lên trời nhìn lại.
Hy vọng mặt trời lặn sẽ chậm hơn một chút, hy vọng chuyến tàu cũ có thể đi nhanh hơn.
Họ cố gắng gặm trái cây nhưng không thể thỏa mãn cơn đói, ý thức của họ luôn bị phân tâm một cách khó hiểu, rõ ràng phía trước họ là một mảnh đồng cỏ xanh ngát, nhưng khi họ dời mắt đi nơi khác,dư quang cảnh tượng họ nhìn thấy trong mắt lại hoàn toàn khác, giống như một thứ gì đó đang thối rữa, mưng mủ..., mục nát!
Ngô Ngân dụi dụi mắt, cảm thấy con mắt càng ngày càng khô khốc.
Sự lây nhiễm tinh thần mà Tô Lê nhắc đến đã bắt đầu phát tác, Ngô Ngân trở nên cáu kỉnh không thể giải thích được, hắn luôn muốn trút giận bằng cách nào đó.
Nhưng Ngô Ngân biết rõ ràng, hắn tuyệt đối không phải là hắn bình thường.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~”
“Kẽo kẹt kẽo kẹt!!!”
Bên trong toa an toàn vang lên hàng loạt âm thanh ma sát xương cốt.
Đó là Ngọ Dạ Di Tát đang ẩn náu trong toa an toàn, nó lại đang bắt đầu cử động.
Ngô Ngân lại nhìn lên bầu trời, thấy mặt trời đã dần khuất, chỉ còn một hai giờ nữa là sẽ lặn xuống dưới đường chân trời.
“Chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi!” Đột nhiên trong giọng nói của Tô Lê có chút vui mừng.
Dương Thấm vội đứng dậy, ánh mắt xuyên qua đường ray dài, trước mặt là một dãy núi hùng vĩ, trên đỉnh dãy núi có những đám mây trôi thần thánh, giống như là ranh giới ngăn cách giữa hai thế giới, một thế giới bên kia núi và một thế giới bên này núi!
Dưới chân núi có đường hầm xe lửa.
Mặc dù vẫn còn một khoảng cách nhưng có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường!
Nhìn lên bầu trời một lần nữa, mặt trời vẫn đang lặn ở phương hướng khác.
Với tốc độ của tàu, có thể đi qua đường hầm núi và đến đầu bên kia của ngọn núi!
“Chúng ta có thể về nhà được không?” Dương Thấm hào hứng hỏi.
“Sau khi rời khỏi vùng đất tà ác, cô sẽ không dễ dàng bị lạc, theo Trứ Hồn Quy Mộc chỉ dẫn, nhất định sẽ tìm thấy Nữ Oa Thần Thụ.” Tô Lê nói.
Dương Thấm càng vui mừng hơn, cô định chia sẻ niềm vui này với Ngô Ngân.
Ngô Ngân không để ý đến cô, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
“Tiểu cô, có chuyện gì đó.” Ngô Ngân nói.
“Cậu lo lắng Ngọ Dạ Di Tát sẽ đi ra khi đi qua đường hầm à?” Tô Lê nói.
"Không, Ngọ Dạ Di Tát trong toa an toàn đang làm gì đó rất kỳ lạ, tôi có cảm giác như chúng đang nhảy múa vậy." Ngô Ngân nói.
“Nhảy múa?” Tô Lê mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên, trong toa an toàn, từng vệt tà huyết bắn qua cửa sổ, một lượng lớn chất lỏng giống như máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ toa an toàn! !
Giống như mở cửa xả lũ, chất lỏng màu đỏ như máu lập tức chảy vào đường ray, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất! !
Ngô Ngân thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía nơi đoàn tàu đi qua, thứ hắn nhìn thấy là những ngọn núi và đồng bằng đỏ như máu.
Thảm thực vật, đất, đá và thủy triều máu đang nuốt chửng núi sông với tốc độ cực kỳ đáng kinh ngạc, những ánh sáng kỳ lạ lao thẳng lên bầu trời, nhuộm bầu trời thành một bầu trời đỏ rực tà ác! !
Ngô Ngân sửng sốt.
Đây là loại sức mạnh gì, mạnh đến mức có thể thay đổi núi sông, trời đất trong chốc lát, hay là...
“Ngô Ngân, đừng chớp mắt, đây mới thực sự chân chính là ác thổ!” Lời nói của Tô Lê lộ ra mấy phần bình tĩnh.
Ngô Ngân không thể tin được, trong lòng chấn động, tâm hồn bất giác run lên!
Ngược lại, Dương Thấm ở bên cạnh tựa hồ không hề nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn đắm chìm trong niềm vui được thoát khỏi đây, mặc dù mọi thứ xung quanh đều phơi bày ra một cảnh tượng kinh hoàng nhất!
“Hóa ra là kêu gọi một cuộc hiến tế.” Tô Lê dường như đang tự nhủ: “Thảo nào hắn đã giết hết đồng đội của chúng ta!”
“Tiểu cô…” Ngô Ngân cũng cố gắng bình tĩnh lại.
“Sắp đến rồi.” Tô Lê nhìn lên trời nói.
Ngô Ngân có chút bối rối, nhưng vẫn theo ánh mắt Tô Lê nhìn lên bầu trời đỏ như máu.
Cái nhìn này khiến da đầu Ngô Ngân lập tức tê dại, linh hồn của hắn sắp vỡ vụn dưới tác động thị giác cực lớn và đáng sợ này...
Mặt trời ban ngày! !
Mặt trời ban ngày đang chuyển động theo hướng ngược lại, thậm chí còn đuổi theo đoàn tàu từ đầu bên kia chân trời với tốc độ chóng mặt.
Ngô Ngân không thể tin được, nó cũng là một sinh vật sống! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.