Dị Độ Hoang Trần

Chương 27: Tả Phụ Hữu Nghĩa

Loạn

18/07/2024

"Tiểu Ngữ, lúc trước ca ca có lớn tiếng một chút, cũng đừng để trong lòng, mau bỏ cung xuống, bỏ cung xuống." Ngô Ngân vội vàng nói.

Du Ngữ đặt cây cung và mũi tên nặng trịch xuống, nhưng giây tiếp theo cô lại trở thành một người khác, cô khóc lóc sợ hãi lao vào vòng tay Ngô Ngân.

Ngô Ngân nhìn tiểu nha đầu đang vùi trong ngực mình, nhất thời không nói nên lời.

Hành động bạo lực bắn xuyên qua nhãn cầu của người ấu trùng khi nãy, cùng với Du Ngữ hiền lành dịu dàng như bây giờ là không liên quan đến nhau phải không?

Được Ngô Ngân an ủi một lúc, Du Ngữ mới bình tĩnh lại.

Ngô Ngân đi về phía người đàn ông đã chết có hình xăm con mắt, hắn nhìn thấy hai con ngươi trắng nõn đã bị đóng đinh vào sau gáy.

Lúc này, tay phải của hắn có cảm giác mạnh mẽ, tay hắn như thể đang há miệng, nó khao khát được bổ sung loại thực phẩm giàu protein này.

“Ngươi đói bụng sao, thứ ghê tởm như vậy cũng ăn…” Ngô Ngân vạn phần bất đắc dĩ.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc duỗi lòng bàn tay ra, một bóng đen lập tức hiện ra từ lòng bàn tay hắn, giống như một con tiểu vu long tham lam, nó há miệng, nuốt xuống hai con ấu trùng chỉ trong một cú cắn.

Cảnh tượng này đã khá quen thuộc với Ngô Ngân, khi ở trên vách đá Tuyệt Trấn, nó đã hóa thành tia sét và bất ngờ cắn vào Nguyên U trên tay Ngô Ngân, nếu không có vết cắn này, Tiểu Nghĩa có lẽ vẫn đang lang thang trên bầu trời, bữa ăn bữa không!

"Nhân tiện, không phải Ô Tể cũng bị ngươi ăn sao? Tồn tại mạnh mẽ như vậy, hẳn là liều thuốc bổ cực tốt cho ngươi, tại sao ngươi còn quan tâm đến ba thứ rau dưa này?" Ngô Ngân cảm thấy có chút khó hiểu.

Như để cho Ngô Ngân hiểu rõ hơn về bản thân, Tiểu Nghĩa đột nhiên biến thành hai nguồn năng lượng khác nhau, một đạo là Hắc Hư, một đạo là Lam Bạch, chính là thứ đã chia cắt Tuyệt Trấn mà Ngô Ngân nhìn thấy lúc đầu.

Hắc Hư nhanh chóng xuyên qua người Ngô Ngân, bơi lội tự do, chạm tới cánh tay trái của Ngô Ngân.

Ngô Ngân nhìn lại cánh tay trái của mình, hắn phát hiện trên cánh tay trái của mình có một vết kiếm ấn cực kỳ thần thánh, đó chính là Thanh kiếm tử thần màu đen của Thánh Cha!

Trong tay phải của Ngô Ngân còn có một vật chất khác, trắng như tia chớp, lúc thì trông giống như một khẩu súng lục cơ khí, lúc thì biến thành cây cung ghép vừa rồi...

Lúc này, do nuốt phải hai con ngươi côn trùng màu trắng, Ngô Ngân phát hiện trên vật chất bên phải xuất hiện một chất giống như sợi nấm, thứ đó khiến toàn bộ cánh tay của hắn dường như bị biến dị, từ trong ra ngoài nó được bao trùm bởi một lớp kết cấu bằng sương trắng!

Bản thân Ngô Ngân cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.

“Các ngươi là song sinh à?” Ngô Ngân lập tức giao tiếp với thần tích cộng sinh trong cơ thể mình.

Ngô Ngân liếc nhìn thanh thần kiếm đen tuyền trong tay trái rồi nói: "Đây có phải là Thánh Cha không?"

Ngô Ngân nhìn lại vật chất thần kỳ sống động và đang biến đổi ở bên phải: "Đây có phải là Tiểu Nghĩa không?"

Đột nhiên, hai nguồn năng lượng ở tay trái và tay phải của hắn nhanh chóng lao vào ngực Ngô Ngân, chúng hòa làm một, hiện ra hình dáng giống như sự tương giao, Hắc Hư cùng Lam Bạch, bọn chúng phảng phất vốn là một thể, không phân khác biệt!

"Ngô Ngân đại khái hiểu rằng, nó phân thành Âm và Dương, âm là luôn biến đổi, ăn gì sẽ thay đổi đó, dương là linh hồn của tử kiếm bá đạo, vĩnh viễn không thay đổi!"

Trên thực tế, giờ đây hắn đã điều khiển được hai sức mạnh này, một là kỹ năng cơ bản, cho phép hắn nuốt một số vật chất nhất định bằng tay phải và biến chúng thành vũ khí tương ứng.

Cái còn lại là sức mạnh tối thượng, hầu hết thời gian đều ở trạng thái không hoạt động và dưỡng lực, về cơ bản, nó không chịu trách nhiệm săn bắt hoặc du tẩu, nó sẽ chỉ xuất hiện để giết chết một sinh vật cùng cấp độ như là Ô Tể.

"Được rồi, từ nay về sau, Thánh Cha sẽ ngủ bên tay trái, còn Tiểu Nghĩa ngươi sẽ ngủ bên tay phải, để ta, chủ nhân không nhầm lẫn tình huống, nếu gặp thức tỉnh giả cao cấp thì dùng tay phải nhất định sẽ có hiệu quả" Ngô Ngân nói.

Tiểu Nghĩa cảm thấy cũng không sao, nên nó đem cơ thể màu đen thần kỳ của mình hòa vào tay trái của Ngô Ngân.

Nhìn thấy Tử kiếm của Thánh Cha chạm vào tay trái, Ngô Ngân chợt có cảm giác an toàn, hắn cứ tưởng rằng mình đã hoàn toàn mất liên lạc với Thánh Cha.

Miễn là nó vẫn còn trong cơ thể mình, mình sẽ cảm thấy an toàn.

“Hai quả cầu protein nhỏ này có thể cung cấp cho ngươi bao nhiêu năng lượng?” Ngô Ngân hỏi Tiểu Nghĩa.



Tiểu Nghĩa dường như không muốn bị coi thường, sau khi nuốt chửng hai con ngươi màu trắng của côn trùng, nó lập tức phát sáng ra màu trắng thần thánh, một vật chất như sợi tinh thể nấm huyền bí xuất hiện trên cánh tay của Ngô Ngân, nó nhanh chóng đem toàn bộ cánh tay phải của Ngô Ngân bao phủ trong hình dạng của một bộ giáp trắng kỳ lạ…

Sự thay đổi kỳ quái này còn cao cấp và bí ẩn hơn gấp nhiều lần so với những sợi nấm quấn quanh người đàn ông có hình xăm con mắt, nó dường như khiến cho Ngô Ngân có một cánh tay bí ẩn bằng pha lê hắc thạch! !

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Ngân liền nghĩ đến những chiếc gai sắc lạnh của người đàn ông có hình xăm con mắt.

Suy nghĩ một chút, Ngô Ngân hét lên: "Cánh tay Kỳ Lân, hiện!"

Quả nhiên, sợi nấm thần bí nhanh chóng mọc lên trong lòng bàn tay hắn, trong thời gian rất ngắn, nó biến thành một cái gai lạnh màu trắng, cứng như thép sao và lạnh như sương!

Cánh tay kỳ lân màu trắng quả thực có chút bá đạo!

“Khiên!”

Ngô Ngân lại biến hình, chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy những sợi nấm thần bí trên cánh tay mọc điên cuồng trên ngực, nó lập tức biến thành một tấm giáp màu trắng, che kín ngực Ngô Ngân.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Ngân rất hưng phấn.

Khả năng của tay phải là khả năng của chính tâm trí mình, nó là khả năng kiểm soát lực lượng hoàn hảo.

Điều quan trọng nhất là mình có thể biến hóa ra thứ gì mình muốn!

"Tuyệt vời, Tiểu Nghĩa!"

"Ta biết sức mạnh của tử kiếm trong tay trái quá mạnh, dùng tinh thần lực hiện tại của ta sẽ có chút khó khăn để khống chế nó, nhưng ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, để tất cả sinh mệnh ở Hoàng Trần đều phải cúi đầu dưới chân của ta!"

Cứ ngỡ việc trở về nhà là để từ biệt gia đình và báo bình an.

Không ngờ lại có được một cánh tay kỳ lân như vậy, ngầu quá đi!



Vụ cháy nhà kho cuối cùng đã thu hút sự chú ý của tổ chức áo đen và nhóm người tự lập.

Khi họ đến dập lửa, Ngô Ngân và Du Ngữ đã lợi dụng lúc hỗn loạn rời khỏi tòa nhà thương mại.

Cả hai quay trở lại hầm tránh bom, đúng như dự đoán, đối mặt với lối đi ngầm mờ mịt, Ngô Ngân đã không nhớ được đường đi ban đầu.

Nếu không có cô em gái hung dữ Du Ngữ dẫn đường, Ngô Ngân một ngày hai ngày cũng không thể tìm được đường về nhà!

"Sao em cứ xoa mũi hoài vậy? Mũi em khó chịu lắm à?" Ngô Ngân hỏi.

Du Ngữ lắc đầu, có lẽ là bị viêm mũi rồi, không khí trong hầm trú bom tương đối kém.

“Không ngờ tiểu nha đầu này tại thời điểm then chốt vẫn rất có tác dụng, cảnh giết ấu trùng trong mắt ngầu đến như vậy, nếu quay video lại được, anh sẽ chiếu cảnh đó lặp lại trên màn hình lớn trong đám cưới của em!" Ngô Ngân nói.

Du Ngữ thực sự không vui chút nào, dù biết người đó là quái vật nhưng cô vẫn đã dùng một mũi tên bắn vào đầu hắn!

Trước kia cô đã không làm hại bất cứ sinh vật nhỏ bé nào, ngoại trừ muỗi, ruồi, rệp, gián, nhện nhỏ, châu chấu...

Nói tóm lại, cô đã phá vỡ thói quen không giết hại động vật của mình, cô cảm thấy cơ thể rất khó chịu.

Tuy nhiên, người anh ngang ngạnh này lại suốt đường cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó, điều này đã vô số lần xuyên thủng hàng phòng ngự của cô.

Không thể chịu đựng được nữa, Du Ngữ đành phải chạy đến trước mặt Ngô Ngân, biểu đạt tức giận bằng ngôn ngữ ký hiệu, cô tức giận đến nỗi trông cô như một nữ hỏa ảnh đang thực hiện kết ấn.

“Ai, sao vừa rồi thứ đó lại phá hủy kho thuốc thế?” Ngô Ngân cuối cùng cũng nghiêm túc hơn, hắn bàn bạc vấn đề này với em gái mình.

“Em thường thích đọc những cuốn tiểu thuyết trinh thám hồi hộp, vậy thì em phân tích chúng đi.”



“Có thể thấy rằng, có một nhóm người chịu trách nhiệm tiêu hủy tất cả thuốc men trong thành phố này… Nếu em là người ngoài hành tinh, em nóng lòng muốn tiêu hủy tất cả thuốc men trong một thành phố, chỉ với một mục đích duy nhất, vì để lây lan virus khắp nơi trong thành phố!” Du Ngữ phân tích.

“Anh cũng nghĩ vậy.” Ngô Ngân gật đầu.

Du Ngữ có chút thất vọng, đáng lẽ anh trai nên khen ngợi mình mới phải.

"Vấn đề là tại sao họ lại làm như vậy? Làm cho cả thành phố bị bệnh thì họ được lợi gì? Chẳng phải họ chỉ muốn sống sao?" Ngô Ngân vẫn chưa hiểu được điều này.

Dù là dị nhân nhưng họ vẫn phải sống trên quê hương loài người.

“Trừ phi bọn họ từ Hoang Trần tới.” Du Ngữ lập tức nói.

"Anh cũng nghĩ vậy." Ngô Ngân lại gật đầu, đồng ý với phân tích của em gái, "Vậy thì làm thế nào mà họ xâm nhập vào được? Nữ Oa Thần Đoan không có khả năng mở cửa cho họ.”

Thánh Cha đang ngủ đông là minh chứng rõ nhất.

Nữ Oa Thần Đoan cũng đã ngăn cách Ngô Ngân với Thanh kiếm tử thần màu đen.

Phải chăng những sinh vật từ Dị Độ sẽ thực sự giáng lâm đên nơi này? ?

Hay là ranh giới giữa thế giới này và hiện thực đang ngày càng mờ nhạt?



Trở lại Nhiệt Đới Quán, bước vào căn phòng bí mật riêng.

Du Ngữ liền tìm thuốc xử lý vết thương cho Ngô Anh Đình.

Mẹ Du Di đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Ngô Ngân thưởng thức.

Tiểu Nghĩa cũng rất thích quá trình ăn uống này, nó cảm thấy rằng điều này có thể bổ sung một lượng nhỏ năng lượng mà nó cần, đây là nguyên lý gì, có lẽ là cái gì cũng có thể ăn đi?

Dù không gian ở đây rất nhỏ, nhưng Ngô Ngân rất hài lòng khi được ở bên cạnh gia đình.

Ngô Anh Đình không biết nhiều về Hoang Trần, nhưng ông biết rằng hầu hết những người thức tỉnh đều được tuyển dụng, đồng thời, chính phủ cũng đang tập hợp một số lượng lớn những người thức tỉnh hoang dã.

"Lấy nhân viên thi hành luật của trường làm ví dụ, trong hàng nghìn học sinh, chắc chắn sẽ có một số người thức tỉnh, họ sẽ bị dẫn đi, về phần những người còn lại đang bất tỉnh, e rằng bọn họ chỉ có thể tự sinh tự diệt." Ngô Anh Đình nói ra.

Ngô Ngân gật đầu, hắn biết quan viên nhất định đang truy lùng người có ích cho Nữ Oa Thần Đoan, nếu ngay cả Nữ Oa Thần Đoan còn không giữ được, thì tất cả mọi người có lẽ coi như xong!

"Ta cũng nghe nói, linh thức cũng tương tự như một loại tinh linh, bọn chúng vô hình, nhưng chúng sẽ cố ý tiếp cận những người có khả năng thích ứng, ứng phó mạnh mẽ trong môi trường khắc nghiệt, cho nên nếu muốn thức tỉnh hoặc trở nên mạnh mẽ hơn, chúng ta cần để chiến đấu nhiều hơn với những sinh vật ở Hoang Trần." Ngô Anh Đình nói.

“Hắc~” Lúc này Du Ngữ hắt hơi một cái.

Đôi mắt Ngô Ngân vô tình nhìn qua Du Ngữ, hắn nhận ra mũi củ em gái đang đỏ lên.

Người đàn ông có hình xăm con mắt mà hắn giết, dường như có khứu giác rất mạnh, ngoại trừ khả năng của sợi nấm...

Hắn nhớ rằng vào thời điểm đó, sau khi hắn giết chết hai con quỷ kia, hắn đã có được thính giác của bọn chúng, điều này phù hợp với lý thuyết “linh thức chọn cây tốt để cư ngụ”.

Bây giờ em gái Du Ngữ của hắn là người mắc chứng mất ngôn ngữ, có khứu giác nhạy cảm, lại tình cờ gặp được tình huống này, hiện tại em ấy cũng đã nhiều lần có biểu hiện khó chịu ở mũi...

"Tiểu Ngữ, em để ý ngửi xem, đồ lót của anh để ở đâu, anh vừa vội chạy ra khỏi nhà, không nhớ mình đã để đồ lót ở đâu nữa?" Ngô Ngân nhướng mày kiểm tra Du Ngữ nói.

Quả nhiên, Du Ngữ lại bỗng hóa thân thành thiếu nữ hỏa ảnh!

Dù có linh thức hay không, cơn giận như Địa Bộc Thiên Tinh của cô cũng sắp bùng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Độ Hoang Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook