Chương 17: Tôi Không Phải Loại Người Như Vậy
Loạn
08/07/2024
"Bang ~ Bang ~ Bang ~"
Đoàn tàu dần dần rời khỏi thành phố, những tia nắng đỏ cam của mặt trời lặn trải khắp mặt đất, như phủ một tấm màn sáng lên toàn bộ thành phố ven biển hoang vắng này.
Những tòa nhà cao tầng rải rác, những con phố đan xen nhau, thành phố trải rộng trên mặt đất như một bức vẽ địa lý khổng lồ, chìm dần xuống phía dưới đường chân trời.
Ngô Ngân đứng ở đuôi tàu, nhìn chằm chằm thành phố đang dần rời xa tầm mắt của mình...
Hoàng hôn dần kết thúc, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Trong bóng tối, Ngô Ngân thần sắc có vẻ hoảng hốt, thành phố phía chân trời kia lại sống động trở lại.
Ngay cả Ngô Ngân cũng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng khó tin.
Những con đường, tòa nhà ở rìa thành phố giống như rễ cây, lớn lên và trải rộng trên mặt đất.
Bao gồm cả những vùng ngoại ô hoang vắng mà con đường đi qua trước đó, những tòa nhà thấp tầng, những con phố kỳ quái cũng xuất hiện...
“Một thành phố đang sinh trưởng!!”
"Thành phố này thực sự đang sống!"
Ngô Ngân tin tưởng chắc chắn mình không hề hoa mắt, suy nghĩ của hắn loạn lên!
Những quy tắc đang hiện hành trong thế giới xa lạ là như thế nào?
Chẳng trách Tô Lê lại nói, nếu không rời khỏi thành phố này, sau này bọn họ sẽ không có cơ hội.
Bạn có thể tưởng tượng rằng một thành phố là một sinh vật sống đang sinh trưởng “tươi tốt” mỗi ngày!
Ngoài ra, nhật thực kỳ lạ xảy ra trước đó.
Nhật thực này chắc chắn không phải là nhật thực giống với hiện tượng thiên nhiên mà hắn biết.
Ngô Ngân thò đầu ra nhìn về hướng đường ray, dù cách xa thành phố như sinh vật này, trước mặt hắn vẫn có một làn sương mù khiến hắn không thể nhìn rõ.
Núi không giống như núi.
Rừng không phải là rừng.
Ngay cả bầu trời và mặt đất cũng thay đổi theo thời gian, ảo ảnh thỉnh thoảng xuất hiện trong không khí...
"Tiểu Ngân, trời sắp tối rồi." Tô Lê chậm rãi đi tới, khoác áo khoác cho Ngô Ngân để tránh lạnh.
Ngô Ngân gật đầu, đi theo Tô Lê vào trong toa xe.
Cửa xe đóng chặt, bên trong rất tối, chỉ có vài con đom đóm cung cấp nguồn sáng yếu ớt.
Mọi người đều rúc vào chỗ riêng của mình, do thiếu lương thực và nước uống, mọi người cũng cố gắng hạn chế tối đa những việc giao tiếp không cần thiết.
Có thể thấy mỗi người trong số họ đều đang nỗ lực để tồn tại, nhưng họ cũng lo sợ và bất an về tương lai chưa biết sau này.
"Tô Lê, chúng ta không còn nhiều đồ ăn nữa đâu." Vị kiện tướng điền kinh trước đó, Hoàng đại thẩm nói.
"Có thể chịu đựng một thời gian được không? Đồ ăn và nước uống trên mảnh đất tà ác này sẽ khiến chúng ta nhanh chóng bị mê thất."
“Tôi sợ là không được.” Hoàng thẩm nói.
"Được rồi, sáng mai tôi cùng Tiểu Ngân sẽ đi tìm đồ ăn."
“Tiểu Ngân?” Hoàng thẩm sửng sốt, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn Ngô Ngân.
"Đừng hỏi nữa, đi làm việc của bà đi." Tô Lê đuổi Hoàng thẩm đi.
Hoàng thẩm có chút không ngờ tới, hình như bà đã quen với những việc như vậy...
Ngô Ngân luôn luôn chú ý tới những người này.
Có vẻ như ngoại trừ hắn và Dương Thấm, không ai trong số họ đến từ quê hương Trái Đất.
"Cậu tò mò thân phận của chúng tôi sao?" Tô Lê nhìn ra vẻ nghi hoặc của Ngô Ngân, cười hỏi.
Sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, Tô Lê đã tuyệt đối tin tưởng Ngô Ngân, nụ cười của cô càng trở nên ôn hòa và hiền lành hơn.
“Ở vùng đất Dị Độ xa lạ này vẫn còn có quá nhiều điều mà tôi không thể hiểu được.”
"Tất cả chúng tôi đều là con người, nhưng khác với các cậu chúng tôi là con dân thần độ, việc cậu thức tỉnh trong cơ thể của một mê thất giả có nghĩa cậu là người của Nữ Oa Thần Mẫu," Tô Lê nói.
"Thế giới của cô cũng là ảo sao?" Ngô Ngân hỏi.
"Ảo? Sự hiểu biết của cậu về thế giới còn quá nông cạn, nơi linh hồn có thể yên nghỉ không phải được gọi là thiên đường sao?" Tô Lê lắc đầu cay đắng nói.
Thiên đường?
Chẳng lẽ trong mắt những con dân Dị Độ, những người như tôi và Dương Thấm đã ở trên thiên đường rồi sao!
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Ngô Ngân cảm thấy rất có lý.
So với thế giới xa lạ đáng sợ này, nơi hắn sống chẳng phải là thiên đường sao? ?
Những năm gần đây liên tục xảy ra thiên tai, có lẽ là do Nữ Oa Thần Mẫu đang đi đến cuối đường sinh mệnh ở một không gian khác, nàng đã cố gắng hết sức để duy trì một thiên đường như vậy cho nhân loại!
…
Buổi sáng đến.
Đoàn tàu từ từ dừng lại trước một rừng hoa dại xanh mướt bên cạnh dòng suối.
Phải thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên Ngô Ngân nhìn thấy ánh nắng rực rỡ và hoa cỏ nở rộ kể từ khi bước vào Dị Độ, điều này có thể ngay lập tức xua tan nỗi u ám trong lòng hắn.
Đây là nơi mọi người nên ở lại.
Chim hót, hoa thơm, nước chảy.
"Cẩn thận, mau lắng nghe kỹ." Tô Lê sau khi xuống tàu nhắc nhở Ngô Ngân.
"Chỗ này không an toàn sao?" Ngô Ngân hỏi.
“Đừng hoàn toàn tin vào mắt mình.” Tô Lê nói.
Ngô Ngân sờ sờ đầu.
Được rồi, cô đúng, cô nói đúng.
Không dám thả lỏng, Ngô Ngân tập trung vào thính giác và "quét" tất cả những âm thanh bất thường trong phạm vi vài km, sau khi xác nhận không có thứ gì kỳ lạ như thiếu nữ thanh tú, duyên dáng hay những đôi chân dài của Ngọ Dạ, Ngô Ngân mới cho Tô Lê một ánh mắt khẳng định.
Nhận được sự xác nhận của Ngô Ngân, Tô Lê nói với nhóm người phía sau: "Mọi người có thể xuống xe."
“Tôi đi lấy nước.”
"Tôi đi bắt đom đóm."
"Giặt dũ đồ bẩn cũng được, nước ở đây rất tinh khiết."
Mọi người bắt đầu hợp tác phân chia công việc.
"Đi theo chúng ta, cô cần mang theo một ít đồ vật." Tô Lê chỉ vào Dương Thấm nói.
"Được, được." Dương Thấm lập tức theo sau.
Sau một thời gian được dạy dỗ, Dương Thấm đã bắt đầu hòa nhập vào nhóm, đến cả những công việc bẩn thỉu được phân phó, cô ấy vẫn cố gắng làm, đã không có chỗ cho sự kiêu ngạo của cô ấy.
Ngô Ngân khá bất ngờ khi nữ sinh này lại có giác ngộ cao như vậy.
Quả nhiên là muội muội trà xanh, có thể thưởng thức nhưng không thể ăn!
Mang theo ba lô và chai lọ, Dương Thấm đi theo hai người họ như một con cu li nhỏ.
Ngô Ngân và Tô Lê sẽ không giúp đỡ cô ấy, họ là sức mạnh chiến đấu của đội nên họ chỉ chịu trách nhiệm chiến đấu nếu gặp nguy hiểm, họ phải cống hiến hết mình cho cuộc chiến.
Sau khi biết Tô Lê và Ngô Ngân là nòng cốt thực sự của đội, Dương Thấm trở nên đặc biệt chăm chỉ, nếu không được phép nói, cô ấy cũng không dám nói một lời nào, dù cho ba lô rất nặng. ..
Cuối cùng, tiểu nha đầu Dương Thấm đã tìm được cơ hội ngắt lời, nhỏ giọng nói: "Có Nguyên U, chúng ta có thể trở về thế giới của mình sao?"
Trên đường đi Ngô Ngân cũng hỏi Tô Lê một số vấn đề, đặc biệt là về những chuyện như Nguyên U.
Tô Lê nói với Ngô Ngân rằng mọi thứ ở Dị Độ Hoang Trần sẽ lừa dối bạn, nhưng Nguyên U thì không, mọi thứ đều cần năng lương của Nguyên U tinh khiết.
"Các cậu là người của Nữ Oa Thần Mẫu, linh hồn của các cậu luôn được bảo vệ, thời hoàng kim trong quá khứ, nếu cơ thể cậu chết, Nữ Oa Thần Mẫu có thể thu hồi trái tim và linh hồn của cậu, nhưng cậu cũng cần thiết lập mối liên hệ tâm linh với Nữ Oa Thần Mẫu, Nguyên U là một phương diện, nó có thể thanh lọc trái tim và tâm hồn của cậu, mặt khác, cậu còn có thể thiết lập mối liên hệ với Nữ Oa Thần Mẫu" Tô Lê giải thích.
Những lời này đương nhiên không phải là nhằm vào Dương Thấm, mà là để giúp Ngô Ngân hiểu rõ hơn về thế giới và hoàn cảnh của chính mình.
"Nghe có vẻ hơi phức tạp." Dương Thấm lẩm bẩm.
Thực ra cô vẫn chưa hiểu rõ, cô chỉ muốn về nhà.
"Nói một cách thẳng thắn, Nguyên U tương đương với WIFI di động sau khi kết nối Internet, chúng ta có thể tải tinh thần của mình lên Nữ Oa Thần Mẫu, nghĩa là chúng ta còn sống... Nếu tinh thần của chúng ta không kịp tải lên, thì nó sẽ bị xóa vĩnh viễn!" Ngô Ngân nói.
Ngô Ngân giải thích cho Dương Thấm theo cách hiện đại này, Dương Thấm lúc này cũng hiểu được một chút.
"Nói cách khác, chúng ta thức dậy trong cơ thể của một người bị ngắt kết nối (bị xóa vĩnh viễn)?" Dương Thấm nói.
"Đại loại là như vậy." Tô Lê lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.
Không có vấn đề gì khi họ hiểu nó theo cách dễ hiểu khác.
Tuy nhiên, họ vẫn còn quá hạn chế, với sự xa lạ và rộng lớn của Dị Độ Hoang Trần, nhận thức hiện tại của họ vẫn như cái bóng trong hang, không thể nhận ra được bức tranh toàn cảnh.
"Nguyên U là cuộc sống."
"Nguyên U là tiền."
"Nguyên U là sức mạnh!"
Ngô Ngân bây giờ đã nhận ra ba nguyên tắc vĩnh cửu này.
Nói thật, Ngô Ngân hiện tại cũng rất lo lắng cho gia đình mình, hắn lần này ở dị giới lâu như vậy, thế giới bên ngoài sẽ trở nên hỗn loạn như thế nào...
Sẽ có nhiều người như Dương Thấm bị kéo vào một thế giới thực tế này mà không hề có sự chuẩn bị gì, họ phải đối mặt với sự hoảng loạn và kỳ lạ này như thế nào?
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không cách Nữ Oa Thần Mẫu quá xa." Tô Lê nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi rất muốn quay về, gia đình tôi chắc chắn đang lo lắng cho tôi." Dương Thấm nói.
Ngô Ngấn cũng không ngoại lệ.
Trên đường đi, Tô Lê kiên nhẫn nói cho Ngô Ngấn biết thực phẩm nào không bị nhiễm bệnh, nguồn nước nào có thể uống được.
Bao gồm cả Nguyên U, nó cũng có thể thanh lọc những vật phẩm bị ô nhiễm đó.
“Kể cả linh hồn của chính cậu, nếu cậu đi đến một không gian khác trong thời gian dài thì chúng sẽ bị lây nhiễm ở mức độ ít nhiều, một ngày nào đó cậu đột nhiên làm một số điều bất thường, chẳng hạn như muốn ôm lấy cái chết, đối mặt với cái chết, khi người thân và bạn bè bị giết, cậu chứng kiến sự kinh hoàng này nhưng khao khát tỏ lòng tôn kính, thì rất có thể cậu đã bị nhiễm bệnh... Trong trường hợp bị nhiễm bệnh, cậu không thể quay trở lại thế giới của Nữ Oa Thần Mẫu. Trường hợp này, càng cần Nguyên U để gột rửa, trở lại sự yên bình bên nữ thần." Tô Lê nói.
Ngô Ngân gật đầu, trong lòng thầm nói: “Khó trách càng ở cùng tiểu cô, ý nghĩ xấu xa đối với cô ấy lại càng nhiều, được rồi, cái thế giới xa lạ này đang ảnh hưởng đến mình, mình chắc chắn không phải loại người đó..."
Ở một bên, Dương Thấm càng nghe càng khó chịu, cô đang bưng một ít đồ ăn, dường như nghĩ đến điều gì đó, lấy hết can đảm nói: “Chị Tô, chị nói là bị lây nhiễm trùng, là bày ra một ý nghĩ trong đầu, hay là thực hiện một hành động cụ thể nào đó."
"Cô sẽ tự mình hành động, thậm chí không thể khống chế thân tâm cô, sau khi làm xong, cô mới có thể lại tỉnh lại." Tô Lê nói.
"Đây không phải là giống như những kẻ điên loạn, phát bệnh ngắt quãng trong thế giới của chúng ta sao?" Ngô Ngân nói.
Tô Lê gật đầu.
"Vậy...có một điều tôi muốn nói, tối qua khi chúng ta kiểm tra xem trên tàu có Ngọ Dạ Di Tát hay không, chú mặt sẹo nói rằng chú ấy đang kiểm tra đáy toa, nhưng hình như chú ấy luôn ở phía đầu tàu và không kiểm tra đáy mỗi toa tàu." Dương Thấm cuối cùng cũng nói ra điều này.
Dương Thấm cảm thấy rất mâu thuẫn.
Cuối cùng thì chú mặt sẹo đã cứu cô.
Cô đã nhận ra điều này tối qua và không bao giờ nhắc đến nó vì cô ấy rất biết ơn chú ấy.
Nhưng sau khi nghe những lời của Tô Lê, Dương Thấm cảm thấy chú mặt sẹo có thể đã bị lây nhiễm vào thời điểm nào đó, cô cần phải nhắc nhở thành viên cốt lõi của đội là Tô Lê và Ngô Ngân.
Ngô Ngân nhìn Tô Lê, phát hiện vẻ mặt Tô Lê trở nên nghiêm túc, hắn không nhịn được kêu lên: "Tiểu cô??"
Tô Lê không nói chuyện, đột nhiên tăng tốc trở về.
"Tình huống không tốt sao?" Ngô Ngân cũng ý thức được điều gì sắp xảy ra, vội vàng chạy theo Tô Lê.
Đoàn tàu dần dần rời khỏi thành phố, những tia nắng đỏ cam của mặt trời lặn trải khắp mặt đất, như phủ một tấm màn sáng lên toàn bộ thành phố ven biển hoang vắng này.
Những tòa nhà cao tầng rải rác, những con phố đan xen nhau, thành phố trải rộng trên mặt đất như một bức vẽ địa lý khổng lồ, chìm dần xuống phía dưới đường chân trời.
Ngô Ngân đứng ở đuôi tàu, nhìn chằm chằm thành phố đang dần rời xa tầm mắt của mình...
Hoàng hôn dần kết thúc, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Trong bóng tối, Ngô Ngân thần sắc có vẻ hoảng hốt, thành phố phía chân trời kia lại sống động trở lại.
Ngay cả Ngô Ngân cũng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng khó tin.
Những con đường, tòa nhà ở rìa thành phố giống như rễ cây, lớn lên và trải rộng trên mặt đất.
Bao gồm cả những vùng ngoại ô hoang vắng mà con đường đi qua trước đó, những tòa nhà thấp tầng, những con phố kỳ quái cũng xuất hiện...
“Một thành phố đang sinh trưởng!!”
"Thành phố này thực sự đang sống!"
Ngô Ngân tin tưởng chắc chắn mình không hề hoa mắt, suy nghĩ của hắn loạn lên!
Những quy tắc đang hiện hành trong thế giới xa lạ là như thế nào?
Chẳng trách Tô Lê lại nói, nếu không rời khỏi thành phố này, sau này bọn họ sẽ không có cơ hội.
Bạn có thể tưởng tượng rằng một thành phố là một sinh vật sống đang sinh trưởng “tươi tốt” mỗi ngày!
Ngoài ra, nhật thực kỳ lạ xảy ra trước đó.
Nhật thực này chắc chắn không phải là nhật thực giống với hiện tượng thiên nhiên mà hắn biết.
Ngô Ngân thò đầu ra nhìn về hướng đường ray, dù cách xa thành phố như sinh vật này, trước mặt hắn vẫn có một làn sương mù khiến hắn không thể nhìn rõ.
Núi không giống như núi.
Rừng không phải là rừng.
Ngay cả bầu trời và mặt đất cũng thay đổi theo thời gian, ảo ảnh thỉnh thoảng xuất hiện trong không khí...
"Tiểu Ngân, trời sắp tối rồi." Tô Lê chậm rãi đi tới, khoác áo khoác cho Ngô Ngân để tránh lạnh.
Ngô Ngân gật đầu, đi theo Tô Lê vào trong toa xe.
Cửa xe đóng chặt, bên trong rất tối, chỉ có vài con đom đóm cung cấp nguồn sáng yếu ớt.
Mọi người đều rúc vào chỗ riêng của mình, do thiếu lương thực và nước uống, mọi người cũng cố gắng hạn chế tối đa những việc giao tiếp không cần thiết.
Có thể thấy mỗi người trong số họ đều đang nỗ lực để tồn tại, nhưng họ cũng lo sợ và bất an về tương lai chưa biết sau này.
"Tô Lê, chúng ta không còn nhiều đồ ăn nữa đâu." Vị kiện tướng điền kinh trước đó, Hoàng đại thẩm nói.
"Có thể chịu đựng một thời gian được không? Đồ ăn và nước uống trên mảnh đất tà ác này sẽ khiến chúng ta nhanh chóng bị mê thất."
“Tôi sợ là không được.” Hoàng thẩm nói.
"Được rồi, sáng mai tôi cùng Tiểu Ngân sẽ đi tìm đồ ăn."
“Tiểu Ngân?” Hoàng thẩm sửng sốt, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn Ngô Ngân.
"Đừng hỏi nữa, đi làm việc của bà đi." Tô Lê đuổi Hoàng thẩm đi.
Hoàng thẩm có chút không ngờ tới, hình như bà đã quen với những việc như vậy...
Ngô Ngân luôn luôn chú ý tới những người này.
Có vẻ như ngoại trừ hắn và Dương Thấm, không ai trong số họ đến từ quê hương Trái Đất.
"Cậu tò mò thân phận của chúng tôi sao?" Tô Lê nhìn ra vẻ nghi hoặc của Ngô Ngân, cười hỏi.
Sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, Tô Lê đã tuyệt đối tin tưởng Ngô Ngân, nụ cười của cô càng trở nên ôn hòa và hiền lành hơn.
“Ở vùng đất Dị Độ xa lạ này vẫn còn có quá nhiều điều mà tôi không thể hiểu được.”
"Tất cả chúng tôi đều là con người, nhưng khác với các cậu chúng tôi là con dân thần độ, việc cậu thức tỉnh trong cơ thể của một mê thất giả có nghĩa cậu là người của Nữ Oa Thần Mẫu," Tô Lê nói.
"Thế giới của cô cũng là ảo sao?" Ngô Ngân hỏi.
"Ảo? Sự hiểu biết của cậu về thế giới còn quá nông cạn, nơi linh hồn có thể yên nghỉ không phải được gọi là thiên đường sao?" Tô Lê lắc đầu cay đắng nói.
Thiên đường?
Chẳng lẽ trong mắt những con dân Dị Độ, những người như tôi và Dương Thấm đã ở trên thiên đường rồi sao!
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Ngô Ngân cảm thấy rất có lý.
So với thế giới xa lạ đáng sợ này, nơi hắn sống chẳng phải là thiên đường sao? ?
Những năm gần đây liên tục xảy ra thiên tai, có lẽ là do Nữ Oa Thần Mẫu đang đi đến cuối đường sinh mệnh ở một không gian khác, nàng đã cố gắng hết sức để duy trì một thiên đường như vậy cho nhân loại!
…
Buổi sáng đến.
Đoàn tàu từ từ dừng lại trước một rừng hoa dại xanh mướt bên cạnh dòng suối.
Phải thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên Ngô Ngân nhìn thấy ánh nắng rực rỡ và hoa cỏ nở rộ kể từ khi bước vào Dị Độ, điều này có thể ngay lập tức xua tan nỗi u ám trong lòng hắn.
Đây là nơi mọi người nên ở lại.
Chim hót, hoa thơm, nước chảy.
"Cẩn thận, mau lắng nghe kỹ." Tô Lê sau khi xuống tàu nhắc nhở Ngô Ngân.
"Chỗ này không an toàn sao?" Ngô Ngân hỏi.
“Đừng hoàn toàn tin vào mắt mình.” Tô Lê nói.
Ngô Ngân sờ sờ đầu.
Được rồi, cô đúng, cô nói đúng.
Không dám thả lỏng, Ngô Ngân tập trung vào thính giác và "quét" tất cả những âm thanh bất thường trong phạm vi vài km, sau khi xác nhận không có thứ gì kỳ lạ như thiếu nữ thanh tú, duyên dáng hay những đôi chân dài của Ngọ Dạ, Ngô Ngân mới cho Tô Lê một ánh mắt khẳng định.
Nhận được sự xác nhận của Ngô Ngân, Tô Lê nói với nhóm người phía sau: "Mọi người có thể xuống xe."
“Tôi đi lấy nước.”
"Tôi đi bắt đom đóm."
"Giặt dũ đồ bẩn cũng được, nước ở đây rất tinh khiết."
Mọi người bắt đầu hợp tác phân chia công việc.
"Đi theo chúng ta, cô cần mang theo một ít đồ vật." Tô Lê chỉ vào Dương Thấm nói.
"Được, được." Dương Thấm lập tức theo sau.
Sau một thời gian được dạy dỗ, Dương Thấm đã bắt đầu hòa nhập vào nhóm, đến cả những công việc bẩn thỉu được phân phó, cô ấy vẫn cố gắng làm, đã không có chỗ cho sự kiêu ngạo của cô ấy.
Ngô Ngân khá bất ngờ khi nữ sinh này lại có giác ngộ cao như vậy.
Quả nhiên là muội muội trà xanh, có thể thưởng thức nhưng không thể ăn!
Mang theo ba lô và chai lọ, Dương Thấm đi theo hai người họ như một con cu li nhỏ.
Ngô Ngân và Tô Lê sẽ không giúp đỡ cô ấy, họ là sức mạnh chiến đấu của đội nên họ chỉ chịu trách nhiệm chiến đấu nếu gặp nguy hiểm, họ phải cống hiến hết mình cho cuộc chiến.
Sau khi biết Tô Lê và Ngô Ngân là nòng cốt thực sự của đội, Dương Thấm trở nên đặc biệt chăm chỉ, nếu không được phép nói, cô ấy cũng không dám nói một lời nào, dù cho ba lô rất nặng. ..
Cuối cùng, tiểu nha đầu Dương Thấm đã tìm được cơ hội ngắt lời, nhỏ giọng nói: "Có Nguyên U, chúng ta có thể trở về thế giới của mình sao?"
Trên đường đi Ngô Ngân cũng hỏi Tô Lê một số vấn đề, đặc biệt là về những chuyện như Nguyên U.
Tô Lê nói với Ngô Ngân rằng mọi thứ ở Dị Độ Hoang Trần sẽ lừa dối bạn, nhưng Nguyên U thì không, mọi thứ đều cần năng lương của Nguyên U tinh khiết.
"Các cậu là người của Nữ Oa Thần Mẫu, linh hồn của các cậu luôn được bảo vệ, thời hoàng kim trong quá khứ, nếu cơ thể cậu chết, Nữ Oa Thần Mẫu có thể thu hồi trái tim và linh hồn của cậu, nhưng cậu cũng cần thiết lập mối liên hệ tâm linh với Nữ Oa Thần Mẫu, Nguyên U là một phương diện, nó có thể thanh lọc trái tim và tâm hồn của cậu, mặt khác, cậu còn có thể thiết lập mối liên hệ với Nữ Oa Thần Mẫu" Tô Lê giải thích.
Những lời này đương nhiên không phải là nhằm vào Dương Thấm, mà là để giúp Ngô Ngân hiểu rõ hơn về thế giới và hoàn cảnh của chính mình.
"Nghe có vẻ hơi phức tạp." Dương Thấm lẩm bẩm.
Thực ra cô vẫn chưa hiểu rõ, cô chỉ muốn về nhà.
"Nói một cách thẳng thắn, Nguyên U tương đương với WIFI di động sau khi kết nối Internet, chúng ta có thể tải tinh thần của mình lên Nữ Oa Thần Mẫu, nghĩa là chúng ta còn sống... Nếu tinh thần của chúng ta không kịp tải lên, thì nó sẽ bị xóa vĩnh viễn!" Ngô Ngân nói.
Ngô Ngân giải thích cho Dương Thấm theo cách hiện đại này, Dương Thấm lúc này cũng hiểu được một chút.
"Nói cách khác, chúng ta thức dậy trong cơ thể của một người bị ngắt kết nối (bị xóa vĩnh viễn)?" Dương Thấm nói.
"Đại loại là như vậy." Tô Lê lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.
Không có vấn đề gì khi họ hiểu nó theo cách dễ hiểu khác.
Tuy nhiên, họ vẫn còn quá hạn chế, với sự xa lạ và rộng lớn của Dị Độ Hoang Trần, nhận thức hiện tại của họ vẫn như cái bóng trong hang, không thể nhận ra được bức tranh toàn cảnh.
"Nguyên U là cuộc sống."
"Nguyên U là tiền."
"Nguyên U là sức mạnh!"
Ngô Ngân bây giờ đã nhận ra ba nguyên tắc vĩnh cửu này.
Nói thật, Ngô Ngân hiện tại cũng rất lo lắng cho gia đình mình, hắn lần này ở dị giới lâu như vậy, thế giới bên ngoài sẽ trở nên hỗn loạn như thế nào...
Sẽ có nhiều người như Dương Thấm bị kéo vào một thế giới thực tế này mà không hề có sự chuẩn bị gì, họ phải đối mặt với sự hoảng loạn và kỳ lạ này như thế nào?
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không cách Nữ Oa Thần Mẫu quá xa." Tô Lê nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi rất muốn quay về, gia đình tôi chắc chắn đang lo lắng cho tôi." Dương Thấm nói.
Ngô Ngấn cũng không ngoại lệ.
Trên đường đi, Tô Lê kiên nhẫn nói cho Ngô Ngấn biết thực phẩm nào không bị nhiễm bệnh, nguồn nước nào có thể uống được.
Bao gồm cả Nguyên U, nó cũng có thể thanh lọc những vật phẩm bị ô nhiễm đó.
“Kể cả linh hồn của chính cậu, nếu cậu đi đến một không gian khác trong thời gian dài thì chúng sẽ bị lây nhiễm ở mức độ ít nhiều, một ngày nào đó cậu đột nhiên làm một số điều bất thường, chẳng hạn như muốn ôm lấy cái chết, đối mặt với cái chết, khi người thân và bạn bè bị giết, cậu chứng kiến sự kinh hoàng này nhưng khao khát tỏ lòng tôn kính, thì rất có thể cậu đã bị nhiễm bệnh... Trong trường hợp bị nhiễm bệnh, cậu không thể quay trở lại thế giới của Nữ Oa Thần Mẫu. Trường hợp này, càng cần Nguyên U để gột rửa, trở lại sự yên bình bên nữ thần." Tô Lê nói.
Ngô Ngân gật đầu, trong lòng thầm nói: “Khó trách càng ở cùng tiểu cô, ý nghĩ xấu xa đối với cô ấy lại càng nhiều, được rồi, cái thế giới xa lạ này đang ảnh hưởng đến mình, mình chắc chắn không phải loại người đó..."
Ở một bên, Dương Thấm càng nghe càng khó chịu, cô đang bưng một ít đồ ăn, dường như nghĩ đến điều gì đó, lấy hết can đảm nói: “Chị Tô, chị nói là bị lây nhiễm trùng, là bày ra một ý nghĩ trong đầu, hay là thực hiện một hành động cụ thể nào đó."
"Cô sẽ tự mình hành động, thậm chí không thể khống chế thân tâm cô, sau khi làm xong, cô mới có thể lại tỉnh lại." Tô Lê nói.
"Đây không phải là giống như những kẻ điên loạn, phát bệnh ngắt quãng trong thế giới của chúng ta sao?" Ngô Ngân nói.
Tô Lê gật đầu.
"Vậy...có một điều tôi muốn nói, tối qua khi chúng ta kiểm tra xem trên tàu có Ngọ Dạ Di Tát hay không, chú mặt sẹo nói rằng chú ấy đang kiểm tra đáy toa, nhưng hình như chú ấy luôn ở phía đầu tàu và không kiểm tra đáy mỗi toa tàu." Dương Thấm cuối cùng cũng nói ra điều này.
Dương Thấm cảm thấy rất mâu thuẫn.
Cuối cùng thì chú mặt sẹo đã cứu cô.
Cô đã nhận ra điều này tối qua và không bao giờ nhắc đến nó vì cô ấy rất biết ơn chú ấy.
Nhưng sau khi nghe những lời của Tô Lê, Dương Thấm cảm thấy chú mặt sẹo có thể đã bị lây nhiễm vào thời điểm nào đó, cô cần phải nhắc nhở thành viên cốt lõi của đội là Tô Lê và Ngô Ngân.
Ngô Ngân nhìn Tô Lê, phát hiện vẻ mặt Tô Lê trở nên nghiêm túc, hắn không nhịn được kêu lên: "Tiểu cô??"
Tô Lê không nói chuyện, đột nhiên tăng tốc trở về.
"Tình huống không tốt sao?" Ngô Ngân cũng ý thức được điều gì sắp xảy ra, vội vàng chạy theo Tô Lê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.