Quyển 2 - Chương 45: Nam nhân chân chính
Lý Bố Y
25/03/2013
Thủy Linh Nhi còn chưa đi được mấy bước, chỉ thấy từ cổng hùng dũng tiến vào mấy người mặc huyết y.
- Phiên Thập Lục, chúng ta tới đưa ngươi trở về!
Một người bước tới trước quát lớn với Phiên Thập Lục.
“ Trở về?” Phiên Thập Lục thần sắc lộ vẻ mười phần sầu thảm.
- Tỷ, né tránh! – Thủy Hàn nhảy lên, phát ra tiếng thét dài cảnh báo, rồi phi thân rơi xuống trước mặt Thủy Linh Nhi.
- Sao? Không muốn? Thủ lĩnh còn bận tâm về mi.
Người cầm đầu giọng điệu dày đặc.
- Được, ta đi cùng các ngươi! – Phiên Thập Lục nhìn mắt Thủy Linh Nhi tuyệt nhiên nói:
- Xin đừng đả thương vị cô nương này.
- Ta làm việc còn không tới ngươi chỉ, ngươi là ai chứ?
Người nọ khinh bỉ liếc nhìn Phiên Thập Lục một cái sắc lạnh hừ nói.
A Lỵ Á cùng A Lôi nghe thấy thanh âm từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy một đám người Huyết Y Nhân, kinh ngạc không thôi.
- Sát khí, lai bất giả thiện! (người tới không có thiện ý) – A Lỵ Á trong lòng căng thẳng, mang theo A Lôi chạy nước đại tới trước mặt Thủy Linh Nhi.
- A Lôi ngươi mang Thủy Linh Nhi đi trước!
Nói xong A Lỵ Á rút kiếm bên hông ra.
- Một người cũng không lưu, sát!
Huyết Y nhân cầm đầu lạnh lùng nói.
Nhóm người này là phụ trách tìm kiếm Phiên Thập Lục. Bọn họ tìm một vòng trong ma thú sâm lâm, không tìm được người liền tìm tòi chung quanh thành rốt cục tìm được nơi này, phát hiện bên trong không có cao thủ liền trực tiếp tiến vào.
- Chú ý trên thân kiếm cùng máu trên người bọn chúng có độc!
Thủy Hàn hét lớn một tiếng, trong mắt hàn quang lóe ra, liền tới chiến đấu với Huyết Y nhân đứng đầu.
A Lỵ Á cũng huy kiếm tấn công tới.
- Linh Nhi tỷ, tỷ vào trước đi, ta lưu lại giúp bọn họ.
Nói xong, A Lôi âm thầm lùi lại mấy bước, ở ngoài vòng chiến bắt đầu ngâm xướng.
“ Xem ra địch nhân rất mạnh chỉ mong chờ muộn côn này có hiệu quả.” A Lôi trong lòng cầu nguyện.
Nàng thực là một cô gái thông minh, biểu hiện trong một trận chiến ở đế đô là rất thấp làm nàng khắc khổ luyện tập thực chiến ở Sồ Ưng học viện. Lại được Lão Tạp chỉ điểm, nàng tiến bộ rất nhanh.
Thủy Linh Nhi biết nàng ở chỗ này cũng chỉ làm mọi người phân tán tư tưởng, liền lén lút thối lui về sau.
Nhưng mà dị biến nổi lên, một đạo hàn quang từ xa phóng tới. Một tên Huyết Y nhân thấy nàng di chuyển liền phi thân đuổi theo, trường kiếm hướng tới trước ngực Thủy Linh Nhi.
A Lỵ Á bị vài người vây quanh, chính mình còn khó đối phó, mà Thủy Hàn lại bị tên đầu lĩnh quấn lấy không thể phân thân ra được. Mà toàn bộ tinh thần của A Lôi đặt vào việc ngâm xướng, một tình cảnh hoàn toàn bế tắc.
“ Ta không thể chờ ngươi trở lại.”
Thủy Linh Nhi cảm giác được kiếm khí lạnh băng đã tới trước ngực nàng.
Nàng thật không ngờ, trước khi chết một khắc vướng bận trong lòng nàng lại là Lưu Vân.
“ Ta không hận ngươi, thật sự!” Thủy Linh Nhi trong lòng yên lặng nhớ kỹ, không kìm nổi rơi một hàng lệ.
“ Nếu còn được gặp ngươi lần nữa thì tốt quá!”
Trước mắt huyết quang chợt lóe, một tiếng hét thảm qua đi trường kiếm đâm vào thân hình mảnh mai của Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi rốt cục mềm nhũn ngã xuống đất.
.........
- Đại thúc rốt cuộc người đã trở lại!
Lôi Lạc khi trở về, Hoa Phi Lệ chỉ huy người hướng tới chiếc xe đang trói Tuyết Nhung.
- Ừ, Phi nhi không sao chứ?
Thần sắc Lôi Lạc có chút mệt mỏi.
- Mấy ngày nay thúc không ở đây, làm phi nhi mệt muốn chết rồi!
Hoa Phi Lệ cầm cánh tay Lôi Lạc, vừa xòe ra lại nắm vào.
- Chỉ là Tuyết Nhung này gây sức ép cho ta suốt nửa tháng à.
Tuyết Nhung là một loại ma thủ khá yếu nhưng có lực phòng lạnh rất hiệu quả. Loại ma thú này sinh hoạt tại vùng núi phía bắc Hỏa Vân đế quốc, nương tựa ở vùng băng tuyết giá buốt. Đế quốc quý tộc thích lấy da nó làm áo choàng, hàng năm đều cung không đủ cầu. Nhân loại muốn bắt loại ma thú này cực kỳ khó khăn, cho nên giá của nó tương đối cao.
Khi Lưu Vân hỏi nàng, dùng cái gì phòng lạnh hiệu quả tốt nhất, nàng đề cử Tuyết Nhung cho hắn.
Nàng làm sao nghĩ được là, Lưu Vân muốn dùng Tuyết Nhung làm hai trăm bộ quần áo cho hai trăm người. Nhưng cuối cùng nàng vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn.
- Phi nhi, cái này phải tới mười vạn kim tệ đi?
Lôi Lạc đánh giá Tuyết Nhung trên xe cười ha hả nhìn Hoa Phi Lệ.
- Ừm, 50 vạn, nếu không đi chung quanh vơ vét có tiêu tiền cũng không mua được.
Hoa Phi Lệ bị Lôi Lạc nhìn tới nóng mặt, cúi đầu.
- Kẻ nghèo hàn kia thật là may mắn đây? Ài.
Lôi Lạc cố ý thở dài một tiếng.
- Ta chưa nói là hắn mà...
Một câu thốt ra, còn chưa nói hết Hoa Phi Lệ phát hiện ra ý cười trong mắt Lôi Lạc vội vàng ngừng lại.
- Nga, phi nhi của chúng ta, cũng học được buôn bán lỗ vốn từ lúc nào rồi đây?
- Đại thúc, người thực quá phận rồi nha.
Hoa Phi Lệ gắt giọng, tay không khỏi nhẹ nhàng kéo chéo áo.
- Được được, đại thúc không nói, cô gái lớn đều có ý nghĩ của chính mình nha.
- Ta tính toán rồi nói cho hắn, miễn cho hắn chúng ta chỉ lấy năm nghìn kim tệ, tuy nhiên tương lai hắn còn có rượu tốt tiêu thụ, ta còn có thể quay về kiếm hắn.
Hoa Phi Lệ nhẹ nhàng cười, lại khôi phục vẻ khôn khéo của thương nhân.
- Ân, Phi Nhi của chúng ta, đây là thả con cá nhỏ để bắt con cá lớn đây.
Lôi Lạc một từ hai nghĩa lại làm cho sắc mặt Hoa Phi Lệ đỏ bừng.
- Đại thúc, người đi Tinh linh sâm lâm thuận lợi trở về sao không mang lễ vật về cho ta hả?
Hoa Phi Lệ hỏi.
- Đại thúc còn mỗi khúc xương cốt này trên đường đi chút nữa thì hỏng nốt. ài!
Lôi Lạc liền kể lại mọi việc phát sinh dọc đường đi cho Hoa Phi Lệ.
…….
Huyết y nhân hơi giật mình nhìn Phiên Thập Lục, có chút không tin vào tình cảnh trước mặt ḿnh.
Lúc hắn đâm kiếm vào người Thủy Linh Nhi, Phiên Thập Lục như điên chồm lên, vọt tới hắn, một chưởng đánh lên thân kiếm.
Tuy rằng không có thể ngăn cản hắn nhưng là kiếm của hắn trật đi vài phần. Mà bàn tay của Phiên Thập Lục theo một kích kia một mảnh huyết quang cũng bắn ra ngoài.
Lúc này Phiên Thập Lục băng bó tay đứt, như thú điên chặn đường đi của hắn.
- Tránh ra, người ta muốn giết không phải là người.
Huyết Y nhân lớn tiếng quát.
- Mẹ nó, muốn giết nàng, bước qua thi thể ta trước đi.
Nói xong, Phiên thập Lục kéo xích sắt, đi tới huyết y nhân.
- Nếu không phải là thủ lĩnh muốn ngươi ta đã sớm giết ngươi rồi.
Nói xong huyết y nhân đâm vào đùi Phiên Thập lục một kiếm.
Phiên thập Lục té ngã trên đất, tay cụt va chạm vào mặt đất phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Hắn giãy dụa dùng cánh tay kia chống đỡ thân thể, lại loạng choạng hướng tới Huyết Y nhân.
Máu từ vết tay đứt cùng đùi rơi đầy đường đi của hắn, làm đằng sau hắn là một vệt máu thật dài.
- Ngươi điên rồi! – Huyết y nhân hừ lạnh lại đâm tiếp một kiếm.
Ngã xuống, lại bò lên.
Phiên Thập Lục vẫn đi tới phía trước, toàn thân đầy máu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Phiên Thập Lục cảm thấy được hương vị máu huyết của mình, như thế không ngờ lại làm người ta cảm thấy thống khoái.
- Giết nàng, giết ta trước đi.
Hung hăng phun một ngụm máu vào người huyết y nhân, Phiên Thập Lục âm âm cười như một ác ma.
- Ta giết ngươi! - Huyết y nhân tức giận dâng lên, hung hăng đâm một kiếm tới Phiên Thập Lục.
Phiên Thập Lục đột nhiên rống lên một tiếng, mặc cho trường kiếm xuyên qua cơ thể, một tay dùng hết sức bình sinh.
Thiết liên, theo vũ động của hắn quấn vài vòng lên người huyết y nhân.
Cắn răng dùng sức lôi kéo, huyết y nhân bị Phiên Thập Lục kéo tới trước mặt, trường kiếm đi vào trong thân thể Phiên Thập Lục.
Lợi kiếm nhập vào cơ thể mà qua, lại đột nhiên đi tới phía trước, Phiên Thập Lục cảm thấy từng đợt đau đớn tận tâm can.
Hắn biết, sinh mệnh đã chậm rãi rời xa hắn.
Huyết Y nhân hoảng sợ nhìn Phiên Thập Lục, hắn bị một màn điên cuồng vừa rồi mà hít thở không thông.
- Ngươi không muốn biết ta vì cái gì sao?
Phiên Thập Lục mở trừng trừng đôi mắt đỏ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tới đây, lão tử nói cho nghe!
Hắn lê tới bên tai Huyết Y nhân lớn tiếng nói:
- Bởi vì, nàng làm cho ta biết, ta còn là người, còn ngươi ngươi là vật gì! Vì cứu nàng mà chết là việc tốt nhất mà trong đời lão tử ta.
Nói xong, hắn há mồm cắn vào động mạch trên cổ huyết y nhân.
Mạch máu phá ra, máu tươi phun trào.
- Thống khoái!
Phiên Thập Lục gắt gao lắc lắc Huyết Y nhân, uống từng ngụm máu một như lệ quỷ vậy.
Huyết Y nhân phát ra tiếng kêu không cam lòng, sợ hãi thảm thiết ngất đi.
Ma pháp sư, thường thường có thể xoay chuyển cục diện chiến đấu liên tục trên chiến trường.
- Băng Phong Tứ Dã!
Sau khi A Lôi hoàn thành cao cấp ma pháp, ngoại trừ huyết y nhân đầu lĩnh ở ngoài ra, các người khác đều bị đóng băng. A Lôi sau khi phóng thích hoàn toàn ma pháp, vội vàng chạy tới chỗ Thủy Linh Nhi.
Huyết Y nhân đầu lĩnh đang bị A Lỵ Á cùng Thủy Hàn công kích lại bị ma pháp uy hiếp dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Trong tình thế cấp bách, hắn vẩy một mảnh huyết độc.
- Mẹ ngươi, ngươi làm gì thế!
Thủy Hàn tức giận mắng một tiếng, phát tay một mảng sương trắng bao phủ lấy huyết y nhân.
Huyết y nhân vội vàng lùi về phía sau, nhưng trong mắt vẫn dính vào một chút vôi.
- A…
Huyết Y nhân con ngươi lập tức bị đau nhức.
Thủy Hàn thân như điện, hắn hiện lên trước người tên Huyết Y nhân một đạo hàn quang vọt qua cổ họng tên huyết y nhân, đã làm hắn kêu thống khổ.
Chiến đấu đã xong.
Phiên Thập Lục xoay qua … miệng đầy máu. Ánh mắt mong chờ nhìn chăm chú vào A Lôi giống như muốn hỏi gì.
A Lôi sờ ngực Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu với hắn
- Linh Nhi tỷ còn có thể cứu!
Phiên Thập Lục trên mặt nở nụ cười bình thản, ánh sáng sinh mệnh tắt đi trong mắt hắn.
Tịch dương như máu, làm cho chiến trường đầy máu tươi càng thêm phần dữ tợn, cũng làm cho thân hình đứng thẳng của Phiên Thập Lục thêm phần cao lớn.
Lúc Phiên Thập Lục bình thản cười tất cả mọi người nước mắt đều chảy xuống.
- Phiên Thập Lục, chúng ta tới đưa ngươi trở về!
Một người bước tới trước quát lớn với Phiên Thập Lục.
“ Trở về?” Phiên Thập Lục thần sắc lộ vẻ mười phần sầu thảm.
- Tỷ, né tránh! – Thủy Hàn nhảy lên, phát ra tiếng thét dài cảnh báo, rồi phi thân rơi xuống trước mặt Thủy Linh Nhi.
- Sao? Không muốn? Thủ lĩnh còn bận tâm về mi.
Người cầm đầu giọng điệu dày đặc.
- Được, ta đi cùng các ngươi! – Phiên Thập Lục nhìn mắt Thủy Linh Nhi tuyệt nhiên nói:
- Xin đừng đả thương vị cô nương này.
- Ta làm việc còn không tới ngươi chỉ, ngươi là ai chứ?
Người nọ khinh bỉ liếc nhìn Phiên Thập Lục một cái sắc lạnh hừ nói.
A Lỵ Á cùng A Lôi nghe thấy thanh âm từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy một đám người Huyết Y Nhân, kinh ngạc không thôi.
- Sát khí, lai bất giả thiện! (người tới không có thiện ý) – A Lỵ Á trong lòng căng thẳng, mang theo A Lôi chạy nước đại tới trước mặt Thủy Linh Nhi.
- A Lôi ngươi mang Thủy Linh Nhi đi trước!
Nói xong A Lỵ Á rút kiếm bên hông ra.
- Một người cũng không lưu, sát!
Huyết Y nhân cầm đầu lạnh lùng nói.
Nhóm người này là phụ trách tìm kiếm Phiên Thập Lục. Bọn họ tìm một vòng trong ma thú sâm lâm, không tìm được người liền tìm tòi chung quanh thành rốt cục tìm được nơi này, phát hiện bên trong không có cao thủ liền trực tiếp tiến vào.
- Chú ý trên thân kiếm cùng máu trên người bọn chúng có độc!
Thủy Hàn hét lớn một tiếng, trong mắt hàn quang lóe ra, liền tới chiến đấu với Huyết Y nhân đứng đầu.
A Lỵ Á cũng huy kiếm tấn công tới.
- Linh Nhi tỷ, tỷ vào trước đi, ta lưu lại giúp bọn họ.
Nói xong, A Lôi âm thầm lùi lại mấy bước, ở ngoài vòng chiến bắt đầu ngâm xướng.
“ Xem ra địch nhân rất mạnh chỉ mong chờ muộn côn này có hiệu quả.” A Lôi trong lòng cầu nguyện.
Nàng thực là một cô gái thông minh, biểu hiện trong một trận chiến ở đế đô là rất thấp làm nàng khắc khổ luyện tập thực chiến ở Sồ Ưng học viện. Lại được Lão Tạp chỉ điểm, nàng tiến bộ rất nhanh.
Thủy Linh Nhi biết nàng ở chỗ này cũng chỉ làm mọi người phân tán tư tưởng, liền lén lút thối lui về sau.
Nhưng mà dị biến nổi lên, một đạo hàn quang từ xa phóng tới. Một tên Huyết Y nhân thấy nàng di chuyển liền phi thân đuổi theo, trường kiếm hướng tới trước ngực Thủy Linh Nhi.
A Lỵ Á bị vài người vây quanh, chính mình còn khó đối phó, mà Thủy Hàn lại bị tên đầu lĩnh quấn lấy không thể phân thân ra được. Mà toàn bộ tinh thần của A Lôi đặt vào việc ngâm xướng, một tình cảnh hoàn toàn bế tắc.
“ Ta không thể chờ ngươi trở lại.”
Thủy Linh Nhi cảm giác được kiếm khí lạnh băng đã tới trước ngực nàng.
Nàng thật không ngờ, trước khi chết một khắc vướng bận trong lòng nàng lại là Lưu Vân.
“ Ta không hận ngươi, thật sự!” Thủy Linh Nhi trong lòng yên lặng nhớ kỹ, không kìm nổi rơi một hàng lệ.
“ Nếu còn được gặp ngươi lần nữa thì tốt quá!”
Trước mắt huyết quang chợt lóe, một tiếng hét thảm qua đi trường kiếm đâm vào thân hình mảnh mai của Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi rốt cục mềm nhũn ngã xuống đất.
.........
- Đại thúc rốt cuộc người đã trở lại!
Lôi Lạc khi trở về, Hoa Phi Lệ chỉ huy người hướng tới chiếc xe đang trói Tuyết Nhung.
- Ừ, Phi nhi không sao chứ?
Thần sắc Lôi Lạc có chút mệt mỏi.
- Mấy ngày nay thúc không ở đây, làm phi nhi mệt muốn chết rồi!
Hoa Phi Lệ cầm cánh tay Lôi Lạc, vừa xòe ra lại nắm vào.
- Chỉ là Tuyết Nhung này gây sức ép cho ta suốt nửa tháng à.
Tuyết Nhung là một loại ma thủ khá yếu nhưng có lực phòng lạnh rất hiệu quả. Loại ma thú này sinh hoạt tại vùng núi phía bắc Hỏa Vân đế quốc, nương tựa ở vùng băng tuyết giá buốt. Đế quốc quý tộc thích lấy da nó làm áo choàng, hàng năm đều cung không đủ cầu. Nhân loại muốn bắt loại ma thú này cực kỳ khó khăn, cho nên giá của nó tương đối cao.
Khi Lưu Vân hỏi nàng, dùng cái gì phòng lạnh hiệu quả tốt nhất, nàng đề cử Tuyết Nhung cho hắn.
Nàng làm sao nghĩ được là, Lưu Vân muốn dùng Tuyết Nhung làm hai trăm bộ quần áo cho hai trăm người. Nhưng cuối cùng nàng vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn.
- Phi nhi, cái này phải tới mười vạn kim tệ đi?
Lôi Lạc đánh giá Tuyết Nhung trên xe cười ha hả nhìn Hoa Phi Lệ.
- Ừm, 50 vạn, nếu không đi chung quanh vơ vét có tiêu tiền cũng không mua được.
Hoa Phi Lệ bị Lôi Lạc nhìn tới nóng mặt, cúi đầu.
- Kẻ nghèo hàn kia thật là may mắn đây? Ài.
Lôi Lạc cố ý thở dài một tiếng.
- Ta chưa nói là hắn mà...
Một câu thốt ra, còn chưa nói hết Hoa Phi Lệ phát hiện ra ý cười trong mắt Lôi Lạc vội vàng ngừng lại.
- Nga, phi nhi của chúng ta, cũng học được buôn bán lỗ vốn từ lúc nào rồi đây?
- Đại thúc, người thực quá phận rồi nha.
Hoa Phi Lệ gắt giọng, tay không khỏi nhẹ nhàng kéo chéo áo.
- Được được, đại thúc không nói, cô gái lớn đều có ý nghĩ của chính mình nha.
- Ta tính toán rồi nói cho hắn, miễn cho hắn chúng ta chỉ lấy năm nghìn kim tệ, tuy nhiên tương lai hắn còn có rượu tốt tiêu thụ, ta còn có thể quay về kiếm hắn.
Hoa Phi Lệ nhẹ nhàng cười, lại khôi phục vẻ khôn khéo của thương nhân.
- Ân, Phi Nhi của chúng ta, đây là thả con cá nhỏ để bắt con cá lớn đây.
Lôi Lạc một từ hai nghĩa lại làm cho sắc mặt Hoa Phi Lệ đỏ bừng.
- Đại thúc, người đi Tinh linh sâm lâm thuận lợi trở về sao không mang lễ vật về cho ta hả?
Hoa Phi Lệ hỏi.
- Đại thúc còn mỗi khúc xương cốt này trên đường đi chút nữa thì hỏng nốt. ài!
Lôi Lạc liền kể lại mọi việc phát sinh dọc đường đi cho Hoa Phi Lệ.
…….
Huyết y nhân hơi giật mình nhìn Phiên Thập Lục, có chút không tin vào tình cảnh trước mặt ḿnh.
Lúc hắn đâm kiếm vào người Thủy Linh Nhi, Phiên Thập Lục như điên chồm lên, vọt tới hắn, một chưởng đánh lên thân kiếm.
Tuy rằng không có thể ngăn cản hắn nhưng là kiếm của hắn trật đi vài phần. Mà bàn tay của Phiên Thập Lục theo một kích kia một mảnh huyết quang cũng bắn ra ngoài.
Lúc này Phiên Thập Lục băng bó tay đứt, như thú điên chặn đường đi của hắn.
- Tránh ra, người ta muốn giết không phải là người.
Huyết Y nhân lớn tiếng quát.
- Mẹ nó, muốn giết nàng, bước qua thi thể ta trước đi.
Nói xong, Phiên thập Lục kéo xích sắt, đi tới huyết y nhân.
- Nếu không phải là thủ lĩnh muốn ngươi ta đã sớm giết ngươi rồi.
Nói xong huyết y nhân đâm vào đùi Phiên Thập lục một kiếm.
Phiên thập Lục té ngã trên đất, tay cụt va chạm vào mặt đất phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Hắn giãy dụa dùng cánh tay kia chống đỡ thân thể, lại loạng choạng hướng tới Huyết Y nhân.
Máu từ vết tay đứt cùng đùi rơi đầy đường đi của hắn, làm đằng sau hắn là một vệt máu thật dài.
- Ngươi điên rồi! – Huyết y nhân hừ lạnh lại đâm tiếp một kiếm.
Ngã xuống, lại bò lên.
Phiên Thập Lục vẫn đi tới phía trước, toàn thân đầy máu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Phiên Thập Lục cảm thấy được hương vị máu huyết của mình, như thế không ngờ lại làm người ta cảm thấy thống khoái.
- Giết nàng, giết ta trước đi.
Hung hăng phun một ngụm máu vào người huyết y nhân, Phiên Thập Lục âm âm cười như một ác ma.
- Ta giết ngươi! - Huyết y nhân tức giận dâng lên, hung hăng đâm một kiếm tới Phiên Thập Lục.
Phiên Thập Lục đột nhiên rống lên một tiếng, mặc cho trường kiếm xuyên qua cơ thể, một tay dùng hết sức bình sinh.
Thiết liên, theo vũ động của hắn quấn vài vòng lên người huyết y nhân.
Cắn răng dùng sức lôi kéo, huyết y nhân bị Phiên Thập Lục kéo tới trước mặt, trường kiếm đi vào trong thân thể Phiên Thập Lục.
Lợi kiếm nhập vào cơ thể mà qua, lại đột nhiên đi tới phía trước, Phiên Thập Lục cảm thấy từng đợt đau đớn tận tâm can.
Hắn biết, sinh mệnh đã chậm rãi rời xa hắn.
Huyết Y nhân hoảng sợ nhìn Phiên Thập Lục, hắn bị một màn điên cuồng vừa rồi mà hít thở không thông.
- Ngươi không muốn biết ta vì cái gì sao?
Phiên Thập Lục mở trừng trừng đôi mắt đỏ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tới đây, lão tử nói cho nghe!
Hắn lê tới bên tai Huyết Y nhân lớn tiếng nói:
- Bởi vì, nàng làm cho ta biết, ta còn là người, còn ngươi ngươi là vật gì! Vì cứu nàng mà chết là việc tốt nhất mà trong đời lão tử ta.
Nói xong, hắn há mồm cắn vào động mạch trên cổ huyết y nhân.
Mạch máu phá ra, máu tươi phun trào.
- Thống khoái!
Phiên Thập Lục gắt gao lắc lắc Huyết Y nhân, uống từng ngụm máu một như lệ quỷ vậy.
Huyết Y nhân phát ra tiếng kêu không cam lòng, sợ hãi thảm thiết ngất đi.
Ma pháp sư, thường thường có thể xoay chuyển cục diện chiến đấu liên tục trên chiến trường.
- Băng Phong Tứ Dã!
Sau khi A Lôi hoàn thành cao cấp ma pháp, ngoại trừ huyết y nhân đầu lĩnh ở ngoài ra, các người khác đều bị đóng băng. A Lôi sau khi phóng thích hoàn toàn ma pháp, vội vàng chạy tới chỗ Thủy Linh Nhi.
Huyết Y nhân đầu lĩnh đang bị A Lỵ Á cùng Thủy Hàn công kích lại bị ma pháp uy hiếp dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Trong tình thế cấp bách, hắn vẩy một mảnh huyết độc.
- Mẹ ngươi, ngươi làm gì thế!
Thủy Hàn tức giận mắng một tiếng, phát tay một mảng sương trắng bao phủ lấy huyết y nhân.
Huyết y nhân vội vàng lùi về phía sau, nhưng trong mắt vẫn dính vào một chút vôi.
- A…
Huyết Y nhân con ngươi lập tức bị đau nhức.
Thủy Hàn thân như điện, hắn hiện lên trước người tên Huyết Y nhân một đạo hàn quang vọt qua cổ họng tên huyết y nhân, đã làm hắn kêu thống khổ.
Chiến đấu đã xong.
Phiên Thập Lục xoay qua … miệng đầy máu. Ánh mắt mong chờ nhìn chăm chú vào A Lôi giống như muốn hỏi gì.
A Lôi sờ ngực Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu với hắn
- Linh Nhi tỷ còn có thể cứu!
Phiên Thập Lục trên mặt nở nụ cười bình thản, ánh sáng sinh mệnh tắt đi trong mắt hắn.
Tịch dương như máu, làm cho chiến trường đầy máu tươi càng thêm phần dữ tợn, cũng làm cho thân hình đứng thẳng của Phiên Thập Lục thêm phần cao lớn.
Lúc Phiên Thập Lục bình thản cười tất cả mọi người nước mắt đều chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.