Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 11:
Tân Gia Mẫn
11/10/2024
Mỗi lần sau khi nhận nhiệm vụ của căn cứ, mấy ngày còn lại từ lúc đó tới ngày làm nhiệm vụ dường như trôi qua cực kỳ nhanh, nháy mắt đã tới chủ nhật tiếp theo.
Khoảng sáu giờ sáng, tàu bay đúng giờ xuất phát từ Hiệp hội Lính đánh thuê. Từ lúc năm giờ Hứa Kiều đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn nhá nhem, Hứa Kiều mặc chiến giáp cấp C ra khỏi phòng ngủ. Bên phía phòng ngủ phụ, Lục Dương cũng mở cửa ra.
Tay trái cô ôm chiếc nón trụ, tay phải xách ba lô của lính đánh thuê, bình thản mỉm cười với cậu em học cấp ba: “Dậy sớm vậy, em cố ý dậy tiễn chị à?”
Lục Dương cười không nổi, lấy ra một sợi dây chuyền đỏ, mở mặt dây chuyền hình tròn màu vàng kim ra, trong đó có một viên tinh hạch màu đen.
Đây chính là viên tinh hạch không gian mà Tần Trì cho Lục Dương.
Lục Dương lấy ra từ tinh hạch một chiếc súng năng lượng – đây cũng là cây súng duy nhất trong đó, cùng với một viên tinh hạch dị thú, nhìn Hứa Kiều, nói: “Ở trường quân đội chị đã được học sử dụng súng rồi, không cần em phải dạy chị cách dùng đúng không? Đây là súng cấp B, khi nào cạn năng lượng thì chị bỏ thêm tinh hạch cấp B vào là được. Súng chỉ có một khẩu này thôi, tinh hạch thì có sáu viên, nếu gặp nguy hiểm thì chị cứ dùng đi, đừng tiết kiệm.”
Hứa Kiều đang định nói, Lục Dương đã tranh nói trước: “Chị là người thân duy nhất của em, nếu chị không về được, em…”
Cậu ấy không biết mình có thể kiên cường như Hứa Kiều, sống một mình vẫn rất muôn màu muôn vẻ hay không.
Lần đầu tiên Hứa Kiều bị cậu em học trung học chặn miệng, cô im lặng một lát, thả ba lô xuống, đưa mũ bảo hiểm cho Lục Dương, sau đó nhận lấy sợi dây chuyền, đeo lên cổ, giấu vào trong cổ áo chiến giáp rồi cất súng năng lượng và tinh hạch vào không gian: “Yên tâm, chị sẽ trở về.”
Lục Dương cười, tiếp tục ôm chiếc mũ của cô, xách ba lô của cô lên, tiễn cô ra tận cửa.
Hứa Kiều đeo ba lô lên, đang định liên lạc với Tần Trì thì cửa nhà 102 đột ngột bị mở ra.
Hai chị em đồng loạt nhìn qua đó.
Một tuần nay Tần Trì luôn mặc âu phục ra vào khu chung cư, cuối cùng hôm nay anh cũng đổi cách ăn mặc khác, trên người mặc đồng phục chiến đấu màu đen, trên chân đi đôi ủng da màu đen, đai lưng thắt chặt tôn lên vòng eo gọn gàng, vai rộng chân dài. Anh mặc bộ đồ này còn tôn dáng hơn cả bộ âu phục.
Trong lúc hai vị chủ nhà trẻ tuổi quan sát khách thuê trọ, Tần Trì cũng quan sát Hứa Kiều.
Chính quyền thao túng việc chế tạo chiến giáp, bất kể cấp bậc chiến giáp nào cũng đều là kiểu liền thân, bó sát.
Trị liệu sư bình thường thích mặc đồ trắng trông tươi xinh, giờ mặc bộ chiến giáp màu xám đậm hơi cũ, mái tóc dài xõa ngang vai cũng được cột gọn sau đầu, lộ ra đôi má trắng trẻo, xinh xắn. Thực sự trông có thêm chút khí khái oai hùng nhưng đồng thời trông cũng non nớt hơn, nhất là đôi mắt đen láy, long lanh, trong veo, sạch sẽ, cực kỳ giống sinh viên trường quân đội chưa tốt nghiệp.
Vì phép lịch sự, khi nhìn tới cổ của đồng đội, Tần Trì dừng lại đúng lúc, gật đầu, xoay người khóa cửa.
Lục Dương thắc mắc: “Anh không mặc chiến giáp à?”
Anh dư tiền để trang trí như vậy, không thể nào lại không mua nổi một bộ chiến giáp, thậm chí Lục Dương đã chuẩn bị tâm lý sẽ thấy Tần Trì mặc chiến giáp cấp A.
Trước đây Lục Dương cảm thấy anh chàng hàng xóm này quá kiêu ngạo, lần này cậu ấy lại trông mong sự oai hùng của Tần Trì sẽ bảo vệ Hứa Kiều bình yên.
Tần Trì cất chìa khoá, cười giải thích: “Nếu như một tiểu đội sơ cấp mà ai cũng mặc chiến giáp thì chẳng khác nào đang nói cho mọi người biết chúng ta là một bầy dê béo. Hứa Kiều là trị liệu sư, nhất định phải phòng ngự cẩn thận, chiến giáp của tôi cất trong không gian, bao giờ gặp nguy hiểm thì mặc sau cũng không muộn.”
Lục Dương: “... Anh có đem theo vũ khí không?”
Hứa Kiều nhíu mày, lính đánh thuê tự chuẩn bị vũ khí gì là vấn đề riêng tư, Lục Dương không nên hỏi.
Tần Trì cũng không ngại, anh mỉm cười coi như thừa nhận, sau đó nói với cậu ấy: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để chị cậu xảy ra chuyện đâu.”
Sợ Lục Dương càng nói càng sai, Hứa Kiều thẳng tay đẩy cậu ấy vào trong nhà 101, đứng ngoài đóng cửa lại.
Ra ngoài đường, Tần Trì thả chiếc xe con màu đen ra, Hứa Kiều ôm ba lô và mũ trụ ngồi vào ghế phụ lái.
Tần Trì chuyên tâm lái xe, Hứa Kiều kết nối vòng tay thông tin.
Tôn Phụ Sơn: [Tôi đã xuất phát rồi, khoảng ba mươi phút nữa sẽ tới nơi.]
Mạnh Ly: [Mười lăm phút.]
Tôn Phụ Sơn: [Hả, sao cậu tới sớm thế?]
Mạnh Ly: [Không muốn tới muộn.]
Hứa Kiều: [Tôi và Tần Trì cũng đã xuất phát rồi, chắc là sẽ xuýt xoát tới cùng lúc với đội trưởng.]
Tôn Phụ Sơn: [Tốt, Mạnh Ly tới trước chiếm chỗ, chúng ta gặp nhau trên tàu bay nhé!]
...
Đằng sau Hiệp hội Lính đánh thuê chính là sân bay. Khi Hứa Kiều và Tần Trì tới, chiếc tàu bay khổng lồ trông như con thú khổng lồ nấp trong những tia nắng ban mai, đội ngũ lính đánh thuê xếp hàng rồng rắn lần lượt vào trong khoang tàu bay, chứng minh con quái vật khổng lồ này chỉ là phương tiện chuyên chở do con người phát minh ra.
Hứa Kiều dẫn Tần Trì tới xếp hàng đằng sau một đội ngũ cấp C.
Lúc vừa xuống xe, Hứa Kiều đã lập tức đội mũ lên, phần mặt nạ trong suốt chỉ để lộ hai mắt nhưng dù vậy, khi cô đứng vào hàng, vẫn có mấy người đàn ông khôi ngô làm lính đánh thuê liên tục nhìn về phía cô.
Dị năng giúp con người có năng lực mạnh hơn, đồng thời cũng khiến tính xấu của một bộ phận người càng thêm bành trướng. Từ kỷ nguyên cũ đã có chuyện đàn ông coi phụ nữ như đồ chơi. Sang tới kỷ nguyên mới, hiện tượng kiểu này lại càng phổ biến hơn. Rất nhiều phụ nữ bình thường hay nữ dị năng giả cấp thấp phải nương nhờ những người có khả năng tiếp xúc với dị năng giả để sinh tồn, hoặc có khi là bị ép phải phụ thuộc.
Hứa Kiều ghét những ánh mắt đại loại như vậy nhưng cô sẽ không vì mấy ánh mắt nhìn chăm chú bên ngoài chiến giáp mà biến chiến giáp trở nên dị dạng.
Thiết kế ôm sát cơ thể của chiến giáp là để thuận tiện cho chiến đấu và phòng ngự, kiểu nam kiểu nữ đều như nhau, đàn ông có thể thoải mái phô bày đường cong cơ thể trời sinh thì phụ nữ cũng có thể.
Hàng người di chuyển rất nhanh. Mười mấy phút sau, Hứa Kiều và Tần Trì đã vào trong khoang tàu bay.
Cả chiếc tàu bay này có thể chở tối đa hơn mười nghìn người, được phân chia thành năm khu vực căn cứ vào cấp bậc của dị năng giả. Đây không phải là sự phân biệt đối xử của chính quyền với các lính đánh thuê mà là do các lính đánh thuê sẽ tới những khu vực nguy hiểm có cấp bậc tương ứng, việc phân chia khu vực sẽ giúp dòng người di chuyển dễ dàng hơn.
Hằng ngày, khu Tây có khoảng một ngàn lính đánh thuê thời vụ ra ngoài làm nhiệm vụ cấp C. Hiện tại trong khoang đã có ba, bốn trăm người.
Mạnh Ly đã chiếm được chỗ trước. Hứa Kiều tìm mã ghế cô ấy nói, lại đó ngồi. Còn cách mười mấy mét, cô đã nhìn thấy chiếc đuôi nhỏng cao hóa thành màu đen của con bọ cạp lửa.
Mạnh Ly ngồi bên cạnh con bọ cạp, con bọ cạp lửa màu đỏ thẫm nằm vắt ngang ba chiếc ghế liên tiếp.
Trong đầu Hứa Kiều xuất hiện cảm xúc kháng cự của tinh thần thể hoa sen. Cô đành phải cố gắng trấn an nó: Nó đang giữ chỗ cho chúng ta đó, nếu không chỗ ngồi sẽ bị lính đánh thuê khác cướp mất.
Cùng lúc đó, thấy cô và Tần Trì đã tới Mạnh Ly cất tinh thần thể đi.
Hứa Kiều tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ly, Tần Trì ngồi bên cạnh cô.
Mạnh Ly mặc một bộ đồng phục chiến đấu màu xanh sẫm.
Khi Hứa Kiều còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Ly đột nhiên nhìn chằm chằm Tần Trì, hỏi: “Sao anh không mặc chiến giáp?”
Tần Trì đang quan sát tiểu đội lính đánh thuê ngồi gần đó, mất mấy giây mới nhận ra Mạnh Ly vừa nói chuyện với mình, anh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Có bắt buộc phải mặc không?”
Mạnh Ly: “Chiến giáp của anh do anh tự quyết, tôi chỉ không muốn anh bận tâm tới lòng tự tôn của tôi mà thôi.”
Vị đồng đội Tần này nhìn là biết ngay là người có tiền, hơn nữa cô ấy cũng đã tiết lộ trong nhóm là cô ấy không có tiền mua chiến giáp.
Hứa Kiều bị kẹp ở giữa hai người: “...”
Thực ra cô cũng từng nghĩ tới vấn đề này nhưng chắc chắn cô sẽ đặt việc tự vệ lên trên hết, huống hồ cô biết rõ Mạnh Ly sẽ không so đo chút chuyện vặt vãnh này.
Hứa Kiều liếc nhìn Tần Trì, cô có cảm giác việc anh không mặc chiến giáp đúng là có liên quan tới Mạnh Ly, dù sao thì anh vẫn luôn rất lịch sự.
Với gia cảnh của Tôn Phụ Sơn, chắc chắn anh ấy sẽ mặc chiến giáp. Như vậy nếu như ba trong số bốn người trong tiểu đội đều mặc chiến giáp, chỉ có một người duy nhất không mặc thì chắc Mạnh Ly sẽ ngại đúng không?
Tần Trì không hiểu Mạnh Ly nên đương nhiên sẽ có suy nghĩ như vậy, bởi vậy mới quan tâm chiếu cố cảm xúc của đồng đội mới một chút.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của hai cô gái trẻ, Tần Trì thong dong giải thích: “Đúng là tôi có nghĩ tới chuyện đó nhưng trên hết, đây vẫn là lựa chọn cá nhân của tôi, tôi không thích cảm giác gò bó khi mặc chiến giáp.”
Anh đã mặc mười mấy năm trời, vậy là quá đủ rồi.
Tinh thần thể rồng lửa cũng không thích bị trói buộc, nó điên cuồng muốn chui ra ngoài hoặc là tranh giành quyền kiểm soát cơ thể. Tiếc là nó bị Tần Trì áp chế quá chặt, chỉ có thể im lặng nổi điên trong tâm trí của anh.
Mạnh Ly hiểu ý anh, ngồi thẳng người lên, nhìn thẳng về phía trước.
Hứa Kiều nhìn bộ chiến giáp gò bó trên người, ngóng trông Tôn Phụ Sơn mau tới đây.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân chạy, Hứa Kiều quay đầu, trông thấy Tôn Phụ Sơn mặc chiến giáp cấp C giống cô, cũng đeo ba lô sau lưng, chỉ có điều tạm thời cầm mũ trên tay.
Hứa Kiều cười, vẫy tay gọi anh ấy.
Vóc dáng của Tôn Phụ Sơn hơi mập mạp, khuôn mặt cũng phúng phính giống trẻ con. Hứa Kiều nhiệt tình như vậy khiến anh ấy đỏ mặt, lần lượt nhìn ba người rồi lắp bắp nói: “Chào, chào mọi người.”
Hứa Kiều: “Cậu ngồi đi, không cần khách khí.”
Tôn Phụ Sơn căng thẳng ngồi xuống bên cạnh Tần Trì, một lúc sau lấy trong túi ra bốn chiếc pin màu đồng ánh kim, chia cho bốn người mỗi người một chiếc.
Chiếc pin cài hình tròn giản dị, ở diềm hình tròn xếp pinyin của bốn chữ “Im Lặng Là Vàng”, chính giữa có khắc chìm hình hoa sen.
Mạnh Ly xem xong lập tức đeo luôn lên ngực.
Tần Trì cũng không thấy có vấn đề gì.
Hứa Kiều nghi ngờ, hỏi Tôn Phụ Sơn: “Vì sao lại khắc hình hoa sen?”
Tôn Phụ Sơn chỉ vào vòng tay thông tin, đánh chữ đáp: [Vốn tôi muốn khắc hết tinh thần thể của chúng ta lên pin cài nhưng nhiều hình quá sẽ bị rối mắt, sau đó tôi nghĩ trị liệu sư là linh hồn của mỗi tiểu đội lính đánh thuê, hoa sen của cậu lại rất thích hợp làm biểu trưng cho đội nên đã chọn nó.]
Còn một nguyên nhân nữa là anh ấy không biết tinh thần thể của Tần Trì là gì, Tần Trì không nói, anh ấy cũng không tiện hỏi.
Khi tinh thần thể ở trong cơ thể dị năng giả, năm giác quan kết nối với bản thể, thậm chí còn nhạy cảm hơn bản thể, có thể phát hiện ra mối nguy hiểm tiềm tàng.
Cho nên, Hứa Kiều nghe Tôn Phụ Sơn giải thích, chẳng khác nào tinh thần thể hoa sen cũng nghe được lời giải thích này.
Một cánh hoa sen trong suốt khẽ bay khỏi người Hứa Kiều, lướt nhanh qua trước mắt Tần Trì, dừng lại trước mặt Tôn Phụ Sơn.
Cánh hoa sen trắng tinh chỉ có phần chóp phớt hồng tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan.
Tôn Phụ Sơn mở to hai mắt nhìn cánh hóa, miệng hé mở trông cực kỳ ngốc nghếch.
Tinh thần thể hoa sen thích tiểu đội trưởng có con mắt tinh tường này, cố ý áp vào chiếc pin cài của Tôn Phụ Sơn rồi mới ẩn vào trong người Hứa Kiều.
Hứa Kiều: “...”
Mãi gần đây cô mới phát hiện ra tinh thần thể của mình rất ham hư vinh, thích so bì đẹp xấu với hoa khác, còn thích nghe người khác khen!
Quan trọng nhất là, liệu các đồng đội sẽ không nghĩ rằng đây cũng là tính cách của cô đấy chứ? Ngoài miệng thì hỏi tại sao nhưng thực ra trong lòng lại mừng thầm?
Mặt Hứa Kiều nóng bừng, cô nhỏ giọng giải thích với các đồng đội: “Tinh, tinh thần thể của tôi khá là đỏm dáng.”
Mạnh Ly từng thấy tinh thần thể là bông hoa mười một cánh của Hứa Kiều nên đáp: “Nó vốn đã rất đẹp rồi, vậy cũng phải thôi.”
Tôn Phụ Sơn kích động đánh chữ: [Đẹp quá! Hoa sen tôi chọn khắc hình hoàn toàn không thể so với hoa của cậu được!]
Mặc dù anh ấy chỉ mới thấy một cánh hoa nhưng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cả bông hoa!
Tần Trì là người cuối cùng phát biểu: “Tinh thần thể rất đáng yêu.”
Hứa Kiều cố gắng ngăn chặn tinh thần thể lại kích động đòi lao ra ngoài, nói lảng sang chuyện khác: “Mấy giờ rồi nhỉ? Có phải sắp bay rồi không?”
Tần Trì vừa áp chế con rồng khổng lồ điên cuồng phun lửa trong đầu mình vừa giơ cổ tay lên xem: “Còn mười phút.”
Hơn một ngàn lính đánh thuê cấp C đã đến đủ, bên ngoài vẫn còn lính đánh thuê cấp E, cấp D đang xếp hàng.
5:55 phút, tàu bay bắt đầu đếm ngược.
5:59 phút, các cửa khoang của tàu bay đóng lại.
6:00 đúng, sau một tiếng ầm lớn, thân tàu bay khổng lồ lắc lư rồi đột ngột rời khỏi mặt đất, bay ra ngoài căn cứ.
Tàu bay không có cửa sổ, Hứa Kiều yên lặng nhìn ba người đồng đội mới của mình.
Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi căn cứ sau khi không còn được người nhà che chở.
Khoảng sáu giờ sáng, tàu bay đúng giờ xuất phát từ Hiệp hội Lính đánh thuê. Từ lúc năm giờ Hứa Kiều đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn nhá nhem, Hứa Kiều mặc chiến giáp cấp C ra khỏi phòng ngủ. Bên phía phòng ngủ phụ, Lục Dương cũng mở cửa ra.
Tay trái cô ôm chiếc nón trụ, tay phải xách ba lô của lính đánh thuê, bình thản mỉm cười với cậu em học cấp ba: “Dậy sớm vậy, em cố ý dậy tiễn chị à?”
Lục Dương cười không nổi, lấy ra một sợi dây chuyền đỏ, mở mặt dây chuyền hình tròn màu vàng kim ra, trong đó có một viên tinh hạch màu đen.
Đây chính là viên tinh hạch không gian mà Tần Trì cho Lục Dương.
Lục Dương lấy ra từ tinh hạch một chiếc súng năng lượng – đây cũng là cây súng duy nhất trong đó, cùng với một viên tinh hạch dị thú, nhìn Hứa Kiều, nói: “Ở trường quân đội chị đã được học sử dụng súng rồi, không cần em phải dạy chị cách dùng đúng không? Đây là súng cấp B, khi nào cạn năng lượng thì chị bỏ thêm tinh hạch cấp B vào là được. Súng chỉ có một khẩu này thôi, tinh hạch thì có sáu viên, nếu gặp nguy hiểm thì chị cứ dùng đi, đừng tiết kiệm.”
Hứa Kiều đang định nói, Lục Dương đã tranh nói trước: “Chị là người thân duy nhất của em, nếu chị không về được, em…”
Cậu ấy không biết mình có thể kiên cường như Hứa Kiều, sống một mình vẫn rất muôn màu muôn vẻ hay không.
Lần đầu tiên Hứa Kiều bị cậu em học trung học chặn miệng, cô im lặng một lát, thả ba lô xuống, đưa mũ bảo hiểm cho Lục Dương, sau đó nhận lấy sợi dây chuyền, đeo lên cổ, giấu vào trong cổ áo chiến giáp rồi cất súng năng lượng và tinh hạch vào không gian: “Yên tâm, chị sẽ trở về.”
Lục Dương cười, tiếp tục ôm chiếc mũ của cô, xách ba lô của cô lên, tiễn cô ra tận cửa.
Hứa Kiều đeo ba lô lên, đang định liên lạc với Tần Trì thì cửa nhà 102 đột ngột bị mở ra.
Hai chị em đồng loạt nhìn qua đó.
Một tuần nay Tần Trì luôn mặc âu phục ra vào khu chung cư, cuối cùng hôm nay anh cũng đổi cách ăn mặc khác, trên người mặc đồng phục chiến đấu màu đen, trên chân đi đôi ủng da màu đen, đai lưng thắt chặt tôn lên vòng eo gọn gàng, vai rộng chân dài. Anh mặc bộ đồ này còn tôn dáng hơn cả bộ âu phục.
Trong lúc hai vị chủ nhà trẻ tuổi quan sát khách thuê trọ, Tần Trì cũng quan sát Hứa Kiều.
Chính quyền thao túng việc chế tạo chiến giáp, bất kể cấp bậc chiến giáp nào cũng đều là kiểu liền thân, bó sát.
Trị liệu sư bình thường thích mặc đồ trắng trông tươi xinh, giờ mặc bộ chiến giáp màu xám đậm hơi cũ, mái tóc dài xõa ngang vai cũng được cột gọn sau đầu, lộ ra đôi má trắng trẻo, xinh xắn. Thực sự trông có thêm chút khí khái oai hùng nhưng đồng thời trông cũng non nớt hơn, nhất là đôi mắt đen láy, long lanh, trong veo, sạch sẽ, cực kỳ giống sinh viên trường quân đội chưa tốt nghiệp.
Vì phép lịch sự, khi nhìn tới cổ của đồng đội, Tần Trì dừng lại đúng lúc, gật đầu, xoay người khóa cửa.
Lục Dương thắc mắc: “Anh không mặc chiến giáp à?”
Anh dư tiền để trang trí như vậy, không thể nào lại không mua nổi một bộ chiến giáp, thậm chí Lục Dương đã chuẩn bị tâm lý sẽ thấy Tần Trì mặc chiến giáp cấp A.
Trước đây Lục Dương cảm thấy anh chàng hàng xóm này quá kiêu ngạo, lần này cậu ấy lại trông mong sự oai hùng của Tần Trì sẽ bảo vệ Hứa Kiều bình yên.
Tần Trì cất chìa khoá, cười giải thích: “Nếu như một tiểu đội sơ cấp mà ai cũng mặc chiến giáp thì chẳng khác nào đang nói cho mọi người biết chúng ta là một bầy dê béo. Hứa Kiều là trị liệu sư, nhất định phải phòng ngự cẩn thận, chiến giáp của tôi cất trong không gian, bao giờ gặp nguy hiểm thì mặc sau cũng không muộn.”
Lục Dương: “... Anh có đem theo vũ khí không?”
Hứa Kiều nhíu mày, lính đánh thuê tự chuẩn bị vũ khí gì là vấn đề riêng tư, Lục Dương không nên hỏi.
Tần Trì cũng không ngại, anh mỉm cười coi như thừa nhận, sau đó nói với cậu ấy: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để chị cậu xảy ra chuyện đâu.”
Sợ Lục Dương càng nói càng sai, Hứa Kiều thẳng tay đẩy cậu ấy vào trong nhà 101, đứng ngoài đóng cửa lại.
Ra ngoài đường, Tần Trì thả chiếc xe con màu đen ra, Hứa Kiều ôm ba lô và mũ trụ ngồi vào ghế phụ lái.
Tần Trì chuyên tâm lái xe, Hứa Kiều kết nối vòng tay thông tin.
Tôn Phụ Sơn: [Tôi đã xuất phát rồi, khoảng ba mươi phút nữa sẽ tới nơi.]
Mạnh Ly: [Mười lăm phút.]
Tôn Phụ Sơn: [Hả, sao cậu tới sớm thế?]
Mạnh Ly: [Không muốn tới muộn.]
Hứa Kiều: [Tôi và Tần Trì cũng đã xuất phát rồi, chắc là sẽ xuýt xoát tới cùng lúc với đội trưởng.]
Tôn Phụ Sơn: [Tốt, Mạnh Ly tới trước chiếm chỗ, chúng ta gặp nhau trên tàu bay nhé!]
...
Đằng sau Hiệp hội Lính đánh thuê chính là sân bay. Khi Hứa Kiều và Tần Trì tới, chiếc tàu bay khổng lồ trông như con thú khổng lồ nấp trong những tia nắng ban mai, đội ngũ lính đánh thuê xếp hàng rồng rắn lần lượt vào trong khoang tàu bay, chứng minh con quái vật khổng lồ này chỉ là phương tiện chuyên chở do con người phát minh ra.
Hứa Kiều dẫn Tần Trì tới xếp hàng đằng sau một đội ngũ cấp C.
Lúc vừa xuống xe, Hứa Kiều đã lập tức đội mũ lên, phần mặt nạ trong suốt chỉ để lộ hai mắt nhưng dù vậy, khi cô đứng vào hàng, vẫn có mấy người đàn ông khôi ngô làm lính đánh thuê liên tục nhìn về phía cô.
Dị năng giúp con người có năng lực mạnh hơn, đồng thời cũng khiến tính xấu của một bộ phận người càng thêm bành trướng. Từ kỷ nguyên cũ đã có chuyện đàn ông coi phụ nữ như đồ chơi. Sang tới kỷ nguyên mới, hiện tượng kiểu này lại càng phổ biến hơn. Rất nhiều phụ nữ bình thường hay nữ dị năng giả cấp thấp phải nương nhờ những người có khả năng tiếp xúc với dị năng giả để sinh tồn, hoặc có khi là bị ép phải phụ thuộc.
Hứa Kiều ghét những ánh mắt đại loại như vậy nhưng cô sẽ không vì mấy ánh mắt nhìn chăm chú bên ngoài chiến giáp mà biến chiến giáp trở nên dị dạng.
Thiết kế ôm sát cơ thể của chiến giáp là để thuận tiện cho chiến đấu và phòng ngự, kiểu nam kiểu nữ đều như nhau, đàn ông có thể thoải mái phô bày đường cong cơ thể trời sinh thì phụ nữ cũng có thể.
Hàng người di chuyển rất nhanh. Mười mấy phút sau, Hứa Kiều và Tần Trì đã vào trong khoang tàu bay.
Cả chiếc tàu bay này có thể chở tối đa hơn mười nghìn người, được phân chia thành năm khu vực căn cứ vào cấp bậc của dị năng giả. Đây không phải là sự phân biệt đối xử của chính quyền với các lính đánh thuê mà là do các lính đánh thuê sẽ tới những khu vực nguy hiểm có cấp bậc tương ứng, việc phân chia khu vực sẽ giúp dòng người di chuyển dễ dàng hơn.
Hằng ngày, khu Tây có khoảng một ngàn lính đánh thuê thời vụ ra ngoài làm nhiệm vụ cấp C. Hiện tại trong khoang đã có ba, bốn trăm người.
Mạnh Ly đã chiếm được chỗ trước. Hứa Kiều tìm mã ghế cô ấy nói, lại đó ngồi. Còn cách mười mấy mét, cô đã nhìn thấy chiếc đuôi nhỏng cao hóa thành màu đen của con bọ cạp lửa.
Mạnh Ly ngồi bên cạnh con bọ cạp, con bọ cạp lửa màu đỏ thẫm nằm vắt ngang ba chiếc ghế liên tiếp.
Trong đầu Hứa Kiều xuất hiện cảm xúc kháng cự của tinh thần thể hoa sen. Cô đành phải cố gắng trấn an nó: Nó đang giữ chỗ cho chúng ta đó, nếu không chỗ ngồi sẽ bị lính đánh thuê khác cướp mất.
Cùng lúc đó, thấy cô và Tần Trì đã tới Mạnh Ly cất tinh thần thể đi.
Hứa Kiều tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ly, Tần Trì ngồi bên cạnh cô.
Mạnh Ly mặc một bộ đồng phục chiến đấu màu xanh sẫm.
Khi Hứa Kiều còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Ly đột nhiên nhìn chằm chằm Tần Trì, hỏi: “Sao anh không mặc chiến giáp?”
Tần Trì đang quan sát tiểu đội lính đánh thuê ngồi gần đó, mất mấy giây mới nhận ra Mạnh Ly vừa nói chuyện với mình, anh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Có bắt buộc phải mặc không?”
Mạnh Ly: “Chiến giáp của anh do anh tự quyết, tôi chỉ không muốn anh bận tâm tới lòng tự tôn của tôi mà thôi.”
Vị đồng đội Tần này nhìn là biết ngay là người có tiền, hơn nữa cô ấy cũng đã tiết lộ trong nhóm là cô ấy không có tiền mua chiến giáp.
Hứa Kiều bị kẹp ở giữa hai người: “...”
Thực ra cô cũng từng nghĩ tới vấn đề này nhưng chắc chắn cô sẽ đặt việc tự vệ lên trên hết, huống hồ cô biết rõ Mạnh Ly sẽ không so đo chút chuyện vặt vãnh này.
Hứa Kiều liếc nhìn Tần Trì, cô có cảm giác việc anh không mặc chiến giáp đúng là có liên quan tới Mạnh Ly, dù sao thì anh vẫn luôn rất lịch sự.
Với gia cảnh của Tôn Phụ Sơn, chắc chắn anh ấy sẽ mặc chiến giáp. Như vậy nếu như ba trong số bốn người trong tiểu đội đều mặc chiến giáp, chỉ có một người duy nhất không mặc thì chắc Mạnh Ly sẽ ngại đúng không?
Tần Trì không hiểu Mạnh Ly nên đương nhiên sẽ có suy nghĩ như vậy, bởi vậy mới quan tâm chiếu cố cảm xúc của đồng đội mới một chút.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của hai cô gái trẻ, Tần Trì thong dong giải thích: “Đúng là tôi có nghĩ tới chuyện đó nhưng trên hết, đây vẫn là lựa chọn cá nhân của tôi, tôi không thích cảm giác gò bó khi mặc chiến giáp.”
Anh đã mặc mười mấy năm trời, vậy là quá đủ rồi.
Tinh thần thể rồng lửa cũng không thích bị trói buộc, nó điên cuồng muốn chui ra ngoài hoặc là tranh giành quyền kiểm soát cơ thể. Tiếc là nó bị Tần Trì áp chế quá chặt, chỉ có thể im lặng nổi điên trong tâm trí của anh.
Mạnh Ly hiểu ý anh, ngồi thẳng người lên, nhìn thẳng về phía trước.
Hứa Kiều nhìn bộ chiến giáp gò bó trên người, ngóng trông Tôn Phụ Sơn mau tới đây.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân chạy, Hứa Kiều quay đầu, trông thấy Tôn Phụ Sơn mặc chiến giáp cấp C giống cô, cũng đeo ba lô sau lưng, chỉ có điều tạm thời cầm mũ trên tay.
Hứa Kiều cười, vẫy tay gọi anh ấy.
Vóc dáng của Tôn Phụ Sơn hơi mập mạp, khuôn mặt cũng phúng phính giống trẻ con. Hứa Kiều nhiệt tình như vậy khiến anh ấy đỏ mặt, lần lượt nhìn ba người rồi lắp bắp nói: “Chào, chào mọi người.”
Hứa Kiều: “Cậu ngồi đi, không cần khách khí.”
Tôn Phụ Sơn căng thẳng ngồi xuống bên cạnh Tần Trì, một lúc sau lấy trong túi ra bốn chiếc pin màu đồng ánh kim, chia cho bốn người mỗi người một chiếc.
Chiếc pin cài hình tròn giản dị, ở diềm hình tròn xếp pinyin của bốn chữ “Im Lặng Là Vàng”, chính giữa có khắc chìm hình hoa sen.
Mạnh Ly xem xong lập tức đeo luôn lên ngực.
Tần Trì cũng không thấy có vấn đề gì.
Hứa Kiều nghi ngờ, hỏi Tôn Phụ Sơn: “Vì sao lại khắc hình hoa sen?”
Tôn Phụ Sơn chỉ vào vòng tay thông tin, đánh chữ đáp: [Vốn tôi muốn khắc hết tinh thần thể của chúng ta lên pin cài nhưng nhiều hình quá sẽ bị rối mắt, sau đó tôi nghĩ trị liệu sư là linh hồn của mỗi tiểu đội lính đánh thuê, hoa sen của cậu lại rất thích hợp làm biểu trưng cho đội nên đã chọn nó.]
Còn một nguyên nhân nữa là anh ấy không biết tinh thần thể của Tần Trì là gì, Tần Trì không nói, anh ấy cũng không tiện hỏi.
Khi tinh thần thể ở trong cơ thể dị năng giả, năm giác quan kết nối với bản thể, thậm chí còn nhạy cảm hơn bản thể, có thể phát hiện ra mối nguy hiểm tiềm tàng.
Cho nên, Hứa Kiều nghe Tôn Phụ Sơn giải thích, chẳng khác nào tinh thần thể hoa sen cũng nghe được lời giải thích này.
Một cánh hoa sen trong suốt khẽ bay khỏi người Hứa Kiều, lướt nhanh qua trước mắt Tần Trì, dừng lại trước mặt Tôn Phụ Sơn.
Cánh hoa sen trắng tinh chỉ có phần chóp phớt hồng tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan.
Tôn Phụ Sơn mở to hai mắt nhìn cánh hóa, miệng hé mở trông cực kỳ ngốc nghếch.
Tinh thần thể hoa sen thích tiểu đội trưởng có con mắt tinh tường này, cố ý áp vào chiếc pin cài của Tôn Phụ Sơn rồi mới ẩn vào trong người Hứa Kiều.
Hứa Kiều: “...”
Mãi gần đây cô mới phát hiện ra tinh thần thể của mình rất ham hư vinh, thích so bì đẹp xấu với hoa khác, còn thích nghe người khác khen!
Quan trọng nhất là, liệu các đồng đội sẽ không nghĩ rằng đây cũng là tính cách của cô đấy chứ? Ngoài miệng thì hỏi tại sao nhưng thực ra trong lòng lại mừng thầm?
Mặt Hứa Kiều nóng bừng, cô nhỏ giọng giải thích với các đồng đội: “Tinh, tinh thần thể của tôi khá là đỏm dáng.”
Mạnh Ly từng thấy tinh thần thể là bông hoa mười một cánh của Hứa Kiều nên đáp: “Nó vốn đã rất đẹp rồi, vậy cũng phải thôi.”
Tôn Phụ Sơn kích động đánh chữ: [Đẹp quá! Hoa sen tôi chọn khắc hình hoàn toàn không thể so với hoa của cậu được!]
Mặc dù anh ấy chỉ mới thấy một cánh hoa nhưng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cả bông hoa!
Tần Trì là người cuối cùng phát biểu: “Tinh thần thể rất đáng yêu.”
Hứa Kiều cố gắng ngăn chặn tinh thần thể lại kích động đòi lao ra ngoài, nói lảng sang chuyện khác: “Mấy giờ rồi nhỉ? Có phải sắp bay rồi không?”
Tần Trì vừa áp chế con rồng khổng lồ điên cuồng phun lửa trong đầu mình vừa giơ cổ tay lên xem: “Còn mười phút.”
Hơn một ngàn lính đánh thuê cấp C đã đến đủ, bên ngoài vẫn còn lính đánh thuê cấp E, cấp D đang xếp hàng.
5:55 phút, tàu bay bắt đầu đếm ngược.
5:59 phút, các cửa khoang của tàu bay đóng lại.
6:00 đúng, sau một tiếng ầm lớn, thân tàu bay khổng lồ lắc lư rồi đột ngột rời khỏi mặt đất, bay ra ngoài căn cứ.
Tàu bay không có cửa sổ, Hứa Kiều yên lặng nhìn ba người đồng đội mới của mình.
Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi căn cứ sau khi không còn được người nhà che chở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.