Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa

Chương 16:

Tân Gia Mẫn

24/10/2024

Về đến nhà, Hứa Kiều nhanh chóng vọt vào nhà tắm tắm rửa thật nhanh, sấy khô tóc cho đến khi khô nước mới đi ra ngoài.

Lục Dương đã dọn bữa tối lên bàn.

Cậu ấy lo lắng nguyên cả ngày hôm nay, lúc nhận được tin Hứa Kiều trở về an toàn thì trong bếp chỉ mới nấu cơm. Đến khi đó cậu ấy mới có tâm trạng xử lý nguyên liệu nấu ăn và nấu ba món một mặn hai chay trong vòng một tiếng đồng hồ.

Nếu như tài nấu nướng của Hứa Kiều có thể đạt tám mươi điểm thì nhiều nhất Lục Dương chỉ được sáu mươi lăm thôi. Dù sao thì cậu ấy cũng chưa thật sự tròn mười sáu tuổi, trước kia có ba mẹ chăm sóc, còn bây giờ thì đa số thời gian ăn ở trường, không có nhiều cơ hội rèn luyện khả năng nấu nướng. Học sinh trung học hiểu chuyện cũng không dám tùy tiện lãng phí những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đắt giá kia.

Tuy vậy nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy cơm hộp Tần Trì mời rất dư thừa: "Anh ta không biết em biết nấu cơm à?"

Hứa Kiều: "Đây là lần đầu tiên bọn họ kết hợp thành tiểu đội nhận nhiệm vụ, anh ấy chuẩn bị cho mỗi đồng đội một hộp cơm. Người ta làm vậy cũng là có lòng tốt."

Cô vừa nói vừa tò mò mở hộp cơm được đựng trong hộp gỗ tinh xảo ra.

Thảo nào lúc cầm trong tay thấy nặng như vậy, hoá ra bên trong còn có một lớp sứ trắng chia ra năm ô riêng biệt, gồm cơm, sườn kho, tôm hấp miến, cà sốt chay, bông cải xanh xào nấm.

Nóng hổi, mùi thơm xộc vào mũi.

Con sâu thèm ăn của Hứa Kiều lập tức ngoi lên. Cô trực tiếp bày luôn hộp cơm trước mặt mình, gắp cho Lục Dương hai miếng sườn và hai con tôm xong thì chính thức động đũa.

Lục Dương nuốt một ngụm nước miếng, ôm tâm lý kiểm tra mà nếm thử một miếng.

Hứa Kiều cười hỏi cậu ấy: "Có phải ngon hơn chị làm không?"

Lục Dương: "... Chắc chắn là anh ta quá rảnh nên mới có thời gian cải thiện tài nấu nướng."

Hứa Kiều: "Có khi người ta có tài năng thiên bẩm cũng nên, hoặc anh ấy là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, thích làm mọi việc tốt nhất có thể."

Nhớ lại cách đào tinh hạch và vẻ cẩn thận khi xử lý rắn mối của Tần Trì, Hứa Kiều càng nghiêng về trường hợp sau hơn.

Lục Dương từ chối cho ý kiến, thấy Hứa Kiều ăn ngon miệng thì tự giác ăn đồ mình làm.

Tất nhiên sau khi ăn hết hộp cơm, Hứa Kiều vẫn rất nể mặt cậu em trai, ăn sạch bữa tối cậu ấy nấu, hoàn toàn không lãng phí chút nào.

Lúc Lục Dương rửa bát trong bếp, Hứa Kiều dựa vào ghế sô pha chia sẻ những chuyện hôm nay cô đã trải qua cho cậu ấy nghe, nhưng cô chỉ nói bọn họ may mắn vượt qua nguy hiểm giải quyết được chín con rắn mối thôi chứ không nhắc đến rắn mối mẹ.

Lục Dương: "Xem ra cả ba đồng đội của chị đều rất đáng tin cậy."

Hứa Kiều "Ừ" một tiếng.

Đại khái là Tôn Phụ Sơn cũng vừa ăn cơm xong. Anh ấy kích động vào nhóm chat phát biểu cảm nghĩ: [@Tần Trì, cơm hộp này cậu tự làm hả? Ăn ngon quá chừng, còn ngon hơn đồ ăn nhà tôi làm cả trăm lần.]

Hứa Kiều: [+1]

Mạnh Ly: [+1]

Ở phòng 102 cách vách, Tần Trì vừa mới bước ra khỏi bồn tắm. Anh không để ý đến việc tinh thần thể rồng lửa đùa giỡn vẩy nước đầy đất, chỉ dùng dị năng hệ hoả khiến nước trên người mình bốc hơi hết rồi ghé vào gương chỉnh sửa lại mái tóc ngắn rối loạn. Tần Trì kéo cửa phòng tắm ra, sau đó nhanh chóng trở tay đóng cửa như không biết rồng lửa đang muốn đi theo mình ra ngoài, chuẩn xác kẹp cửa vào cái đầu đã ló ra được một nửa của nó.

Rồng lửa: "..."

Sau khi ngồi xuống bàn ăn trong bếp, Tần Trì lấy hộp cơm ra, trước khi mở ra, anh bỗng liếc nhìn giỏ hoa trên mặt bàn.

Để tránh việc hoa tươi biến dị sau khi rời khỏi tiệm, tiệm bán hoa chỉ bán những bó hoa đã cắt rễ và xịt thuốc kháng biến dị không mùi lên chỗ bị cắt. Giỏ hoa này Tần Trì đặt hôm thứ sáu, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà nó đã từ kiều diễm cao quý đến bên bờ héo úa.

Rồng lửa dài hơn năm mét uốn éo tới gần, nó đã không còn hứng thú với giỏ hoa kia nữa nên đi thẳng tới bên cạnh bàn ăn, ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm Tần Trì, sau đó vừa phun lửa vừa chất vấn: [Sao chỉ mỗi anh được chạm và lại không cho tôi chạm vào hả?]

Tần Trì bên cạnh nó bình thản mở hộp cơm ra rồi đáp: "Hoa sen thuộc hệ thuỷ, có thể mày sẽ doạ nó sợ."



Rồng lửa: [Sợ con khỉ, tôi có phun lửa vào nó đâu.]

Tần Trì: "Dáng vẻ mày rất dễ khiến người khác bị doạ sợ."

Tiêu chuẩn cái đẹp của rồng lửa khác hẳn với con người. Đánh giá bản thể sẽ chỉ khiến nó kiêu ngạo đắc ý: [Cái này gọi là dáng vẻ cao quý uy nghiêm, anh tuấn rạng ngời.]

Tần Trì tranh thủ liếc vào vòng tay thông tin một cái, sau khi đáp lại lời khen của ba đồng đội thì thờ ơ nói: "Bây giờ mối quan hệ giữa tao và cô Hứa đang rất hoà thuận, nếu mày nhảy ra hù doạ tinh thần thể của cô ấy thì có thể cô Hứa sẽ không để ý đến tao nữa. Mà dù cô ấy bằng lòng tạo đội với tao thì tinh thần thể của cô ấy cũng sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt tao nữa, mày cũng khỏi mơ đến việc gặp lại hoa sen."

Rồng lửa: [Có lẽ nó không nhát gan như anh tưởng đâu.]

Tần Trì: "Nhưng sự xuất hiện của mày sẽ khiến bọn họ đoán được ra tao là dị năng giả cao cấp. Tao không muốn lời nói dối bị vạch trần trước mặt bọn họ."

Các công trình nghiên cứu đã chứng minh rằng tinh thần thể càng siêu phàm thì dị năng giả đó càng mạnh.

Một khi sinh vật chỉ xuất hiện trong thần thoại là con rồng này lộ diện thì ngay cả đứa con nít cũng không tin anh chỉ là một dị năng giả cấp C.

Sau khi kết thúc thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ trở về căn cứ, tiếp tục dốc sức cho chiến trường. Với đám người Hứa Kiều, anh chỉ là một vị khách qua đường mà thôi. Nếu sau này không gặp lại nhau nữa thì thực lực chân chính của anh chẳng liên quan gì đến bọn họ cả, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không quá để ý đến lời nói dối không có ác ý này của anh.

Rồng lửa: [Ai mượn anh nói dối làm gì.]

Nó có phải loại tinh thần thể mất mặt không thể xuất đầu lộ diện đâu!

Tần Trì cười cười, ra hiệu cho rồng lửa tự đi hóng mát để mình tập trung tận hưởng bữa tối.

Rồng lửa chạy ra trước cửa, đôi mắt vàng sáng ngời nhìn chằm chằm mắt mèo cửa phòng đối diện, cố gắng cảm nhận sự tồn tại của tinh thần thể hoa sen.

Tinh thần thể cấp thấp không cảm nhận được cấp cao, nhưng chỉ cần Hứa Kiều thả tinh thần thể ra ngoài thì với khoảng cách ngắn như thế này, rồng lửa hoàn toàn có thể dễ dàng phát hiện ra nó.

Ở phòng 101, Hứa Kiều vừa nói chuyện với Lục Dương chốc lát thì thấy trời ngoài cửa sổ đã tối om. Cô trở về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, Hứa Kiều thả tinh thần thể ra.

Bốn cái lá sen xanh biếc nhẹ nhàng mở tung, ba mươi ba cánh hoa sen màu trắng pha hồng thân mật cọ cọ mặt cô.

Hứa Kiều thấp giọng khen ngợi: "Mày giỏi lắm, chúng ta thuộc hệ thuỷ mà cũng đánh lại được dị thú cấp C."

Trong lúc một người một hoa giao lưu tình cảm thì rồng lửa chợt cảm nhận được làn nước mát rượi và mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ. Nó như phát cuồng, đầu rồng to lớn định chọc thủng lỗ mắt mèo, hai cái móng phía trước theo đó mà cào nhẹ lên ván cửa, đuôi rồng dài mấy mét khi thì dính chặt xuống đất, khi lại hưng phấn nâng lên vỗ lên sàn.

Trước khi nó phá hỏng nhà cửa, Tần Trì kịp thời thu nó về cơ thể mình.

Thế là rồng lửa làm ầm lên.

Tần Trì: "... Ngày mai tao dẫn mày đi mua hoa sen."

.

Ngày hôm sau Tần Trì chỉ có hai tiết lên lớp buổi sáng.

Nghỉ ngơi cũng có mấy cách khác nhau, anh không thể nào chấp nhận được việc cả ngày quanh quẩn trong khu biệt thự yên tĩnh chẳng có gì làm. Anh thà chạy tới căn cứ Đông Nam xa xôi xa lạ làm giáo viên còn hơn. Như vậy vừa giải quyết được thời gian trống, vừa coi như là không lãng phí kinh nghiệm phong phú bao năm đánh nhau với sinh vật biến dị của anh.

Sau khi hết tiết, Tần Trì về nhà giải quyết vấn đề cơm trưa trước rồi mới lái xe đến tiệm hoa "Bách Phương Viên" nổi tiếng nhất ở vành đai 2.

Kỷ nguyên mới, từ việc canh tác trồng trọt đến việc trồng hoa đều có thể khiến con người đối mặt với nguy hiểm do thực vật biến dị gây ra. Chính vì vậy, phía chính phủ quản lý việc trồng trọt tư nhân rất nghiêm ngặt. Ví dụ như hai tiệm nhỏ mà Hứa Kiều đang kinh doanh bây giờ, bọn họ sẽ ghi chép lại cẩn thận những thực vật mà cô trồng, cô còn phải lắp đặt thiết bị thăm dò biến dị giá cả đắt đỏ trong tiệm nữa. Một khi tiệm của cô xuất hiện tai nạn ảnh hưởng đến tính mạng hoặc tài sản của hàng xóm xung quanh, cô sẽ phải tiến hành bồi thường.

Tuy rất phiền phức nhưng dị năng giả hệ mộc chỉ phải đúng giờ chăm sóc cây là có thể đảm bảo an toàn, thành ra bọn họ cũng dễ dàng loại bỏ những nguy cơ không nên xuất hiện.

Rau củ quả là nguyên liệu nấu ăn, trồng nhiều còn có thể đem đi bán đổi lấy thu nhập ngoài giờ. Đó là sự lựa chọn hàng đầu của đa số những dị năng giả bình thường.



Chỉ có gia đình giàu có hoặc là dị năng giả quá yêu hoa cỏ, hơn nữa còn mở tiệm hoa thì mới trồng được hoa cỏ. Nói mới nhớ, căn cứ Đông Nam có tổng cộng hơn mười triệu dân, trong số đó chắc chắn có một bộ phận sau khi được thoả mãn điều kiện sinh tồn cơ bản của cơ thể thì còn cần hoa cỏ xinh đẹp để hưởng thụ về mặt tinh thần nữa, đặc biệt là các cặp đôi. Người có tiền ngày ngày tặng hoa, người không có tiền cũng sẽ cố gắng đặt một bó vào những dịp đặc biệt.

"Bách Phương Viên" là một nơi xa xỉ đối với tất cả mọi người. Tiệm hoa này còn có cả một khu vườn riêng to lớn ở vành đai 2 tấc đất tấc vàng. Khách hàng có thể đến tiệm hoa mua hoa trực tiếp, cũng có thể tiêu thêm một khoản tiền để đi ra sau vườn thăm hoa.

Khi Tần Trì với bộ vest xanh đậm được cắt may tỉ mỉ vừa người xuất hiện trước cửa tiệm, nhân viên mặt tròn lập tức nhận ra đây là vị khách anh tuấn vừa tới đặt hàng mấy ngày trước.

"Anh Tần, anh lại tới mua hoa ạ?" Nhân viên mặt tròn nhiệt tình tiến lên đón tiếp.

Tần Trì mỉm cười gật đầu, mắt liếc qua mấy giỏ hoa trong tiệm, sau đó chọn một giỏ kết hợp gồm tulip, hoa hồng, hoa bìm bìm, cam cúc và một bông cẩm tú cầu sắp nở.

Sau khi quét điểm tích luỹ, Tần Trì trực tiếp cất giỏ hoa vào không gian.

Nhân viên trong tiệm hoa cũng thường xuyên được tiếp xúc với người có tiền nên khi thấy Tần Trì nhìn về phía cửa nối ra vườn hoa phía sau, nhân viên mặt tròn lập tức cười hỏi: "Anh có muốn đi dạo vườn hoa một lúc không?"

Tần Trì: "Trong vườn có trồng hoa sen không?"

Nhân viên mặt tròn: "Có, nhưng chúng tôi chỉ trồng được mấy cây mà thôi. Hẳn là anh cũng biết hoa sen không có lợi nhuận bằng những loài hoa cỏ khác, nhu cầu với hoa sen của khách hàng cũng không cao như các loại hoa khác."

Tần Trì: "Vậy tiện thể dẫn tôi đi xem một chút đi."

Khách hàng đến vào khoảng thời gian này cũng không nhiều. Nhân viên mặt tròn báo cho một đồng nghiệp khác trong tiệm rồi dẫn Tần Trì vào trong.

Nơi này có tổng cộng tám cây sen, đều được nuôi ở khu vực trống trải đầy nắng. Sáu trong số đó mới chỉ nhú được hai cái lá xanh tròn tròn, chỉ có hai cây là được dị năng nuôi dưỡng nên đã có nụ hoa.

Nhân viên mặt tròn giới thiệu theo quy định: "Hoa sen nằm trong danh sách những loài cần đặt trước mới có. Anh có thể ngắm nhìn cây sen này, nếu thích thì bây giờ tôi sẽ rót dị năng vào nuôi nó cho anh."

Cô ấy vừa nói vừa mở máy tính bảng mang theo bên mình ra, nhanh chóng bấm mấy cái, trên màn hình xuất hiện video một cây sen thanh tao.

Chỉ xem video thì không ngửi thấy mùi hoa nên Tần Trì nói: "Vậy cô giục nở một đoá tôi xem thử."

Nhân viên mặt tròn nghe lời thi triển dị năng, sau đó một đoá hoa sen duyên dáng yêu kiều từ từ nở rộ trước mặt Tần Trì. Cánh hoa mang màu sắc non nớt khiến người ta cảm nhận được vẻ óng mượt, tươi đẹp kỳ ảo, cả bông hoa toả ra mùi thơm thoang thoảng.

Rồng lửa chẳng có cảm xúc đặc biệt gì.

Thế là Tần Trì dứt khoát bảo nhân viên nuôi luôn bảy cây sen còn lại.

Có bông màu đỏ, có bông màu hồng phấn, màu trắng, cũng có bông màu xanh lá hiếm thấy, không ngờ bông sen cuối cùng sau khi nở ra còn là một đóa cánh kép vàng nhạt.

Nhân viên mặt tròn giải thích: "Loại hoa cánh kéo này khá thường bắt gặp ở kỷ nguyên cũ, nhưng đến kỷ nguyên mới lại trở thành một loài sen quý hiếm. Năm nào ông chủ chúng tôi cũng qua bên hiệp hội treo thưởng nhiệm vụ tìm sen cánh kép, vất vả lắm mới có người thành công nộp lên được một lần, chính là cây sen trước mặt anh lúc này."

Tần Trì nghĩ tới tinh thần thể hoa sen của Hứa Kiều. Cô chỉ thả ra mười một cánh, còn cụ thể nó có tổng cộng bao nhiêu cánh thì anh chưa nhìn thấy, cũng không thể hỏi.

Cuối cùng dựa theo ý Tần Trì, nhân viên mặt tròn cắt cả tám bông sen đủ loại xuống, cẩn thận xịt thuốc kháng biến dị lên mặt cắt, lại cắm vào một bình hoa màu xanh đậm cao chừng nửa người, còn tặng thêm cho anh mấy lá sen làm trang trí.

Tần Trì cất sen vào không gian như cũ, sau khi lái xe về đến nhà mới lấy cả bình ra, tiếp tục trưng trên mặt bàn như cũ, nhưng...

Anh còn chưa thăm dò được sự tương đồng, rồng lửa đã không chờ được nữa mà vùng ra, đầu rồng bự chảng ngửi hết đoá này sang đoá khác, sau đó há to miệng táp một phát ngậm cả lá lẫn hoa vào miệng rồi lại chê bai nhổ ra.

Rồng lửa: [Chả thơm gì cả.]

Tần Trì nhìn cánh hoa sen bị rồng lửa nghiền nát rơi đầy đất, không khỏi nghĩ đến cánh hoa mảnh mai trong lòng bàn tay mình hôm qua.

Không giống là đương nhiên, tinh thần thể hoa sen có ý thức và cảm xúc, nó đang muốn vén tóc lên tai cho Hứa Kiều khỏi ngứa chứ, cũng không kháng cự trốn tránh việc tiếp xúc với một người xa lạ như anh.

Điểm này hẳn là giống Hứa Kiều. Thái độ của cô đối với anh cũng rất có chừng mực và lễ phép.

Nhìn thì có vẻ thân thiết hiền hòa nhưng thật ra cô vừa lạnh nhạt vừa thận trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook