Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 17:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
Buổi chiều Hứa Kiều có một cuộc phẫu thuật. Lúc cô trở lại phòng trực nghỉ ngơi mới phát hiện ra Tôn Phụ Sơn nhắn tin trong nhóm chat.
Tôn Phụ Sơn: [Xác rắn mối mẹ đổi được tổng cộng 140000 điểm, cộng thêm cả xác mấy con cấp C kia nữa là đổi được 176850 điểm, bốn người chúng ta chia đều hay sao?]
Bình thường các bộ phận lấy được từ dị thú cấp C chỉ có thể đổi được hơn một nghìn điểm tích luỹ, còn dị thú cấp A thì ít nhất cũng được một trăm nghìn.
Tôn Phụ Sơn đã gửi tin nhắn từ nửa tiếng trước, có điều không biết hai đồng đội còn lại đang bận không thể đọc tin nhắn hay vì nguyên nhân tính cách không thích chia tiền mà chẳng thấy ai lên tiếng bày tỏ thái độ trước.
Nhận thấy Tần Trì và Mạnh Ly đều do mình kéo vào đội, Hứa Kiều bèn chủ động: [Chúng ta chia đều 160000 đi, còn dư lại thì dùng làm của chung nhé? Bình thường cứ lấy điểm này để mua xăng và bảo dưỡng xe, còn cả ăn cơm nữa. Nếu sau này tiểu đội chúng ta cố định mang cơm hộp theo thì cũng phải tính cả nguyên liệu nấu ăn.]
Mạnh Ly: [Đồng ý.]
Tần Trì: [Được.]
Sau khi nhận được hai tin nhắn trả lời này, cả Hứa Kiều và Tôn Phụ Sơn đều cạn lời.
Tôn Phụ Sơn nhắn tin riêng cho Hứa Kiều: [Bọn họ nghe cậu hết hả?]
Hứa Kiều chỉ có thể đoán mò: [Trùng hợp thôi, lần trước cậu đề nghị làm đồng phục đội, Mạnh Ly cũng lên tiếp bác bỏ đấy thôi.]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi vẫn cảm thấy cậu hợp làm đội trưởng hơn.]
Hứa Kiều: [Tôi còn bận công việc mà, cũng không ở khu vực trung tâm tiện hoạt động như cậu. Hơn nữa lúc làm nhiệm vụ cậu chỉ huy rất tốt.]
Đội trưởng Tôn nhận được lời khích lệ và khẳng định không khỏi nở nụ cười ngượng ngùng, nhanh chóng quay sang bên kia kết sổ gửi điểm cho các đồng đội.
Lại nhận được thêm bốn mươi nghìn điểm tích luỹ, Hứa Kiều hoàn toàn yên tâm thoải mái. Mặc dù lúc đánh chết con rắn mối mẹ cấp A kia, cô không hề ra tay, nhưng nếu quy đổi việc cô chữa trị cho ba đồng đội thành tiền khám bệnh ở bệnh viện thì cũng khoảng chừng con số này. Hơn nữa cô chữa trị cho bọn họ kịp thời, giảm bớt được ít nhất hai ba tiếng đồng hồ đau đớn cho bọn họ.
Tóm lại là cả đội bọn họ ai cũng có công. Đây là một lần phối hợp đoàn đội vô cùng hoàn mỹ.
.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, Hứa Kiều trở lại với nếp sống cũ, mỗi ngày dậy ăn sáng với cậu học sinh trung học, đi làm tình cờ gặp được Tần Trì thì mỉm cười chào hỏi, đến phòng khám tận tâm tận tình chăm sóc cho bệnh nhân, nên xem phim thì lúc nghỉ ngơi thì rảnh rỗi xem mấy tập phim, nên chạy bộ thì dậy sớm chạy bộ, buổi tối cô cũng lặng lẽ luyện tập dị năng, cuộc sống trôi qua vừa bình thản vừa phong phú.
Tuần đầu tháng tư, sáu loại rau mà cô trồng vẫn còn trong giai đoạn sinh trưởng. Hứa Kiều trồng rau hẹ, hành lá và rau chân vịt trong nhà nên bọn họ thường xuyên có rau tươi ăn.
Mười giờ sáng chủ nhật, trước khi Tần Trì bắt tay vào nấu cơm trưa, Hứa Kiều chụp ảnh ba chậu rau cải nhà mình rồi gửi qua cho anh kèm theo lời nhắn: "Trước đó có nói mời anh ăn đồ tươi, tôi hái cho anh mỗi loại một ít nhé?"
Đây là chút phúc lợi nhỏ mà hồi trước cô cam kết khi cho thuê nhà.
Lúc nhận được tin nhắn này, Tần Trì đang tập vẽ trong phòng khách, rèm cửa sổ ngoài ban công mở tung để lộ mảnh sân nhỏ xanh biếc đầy sức sống.
Rồng lửa bị ép phải tu thân dưỡng tính quanh quẩn trong đầu anh ngủ say, vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở có thông báo mới từ vòng tay thông tin, nó miễn cưỡng mở nửa con mắt lên nhìn.
Cuộc sống như thế này quá khô khan và nhàm chán. Bây giờ đến cả tiếng cười ầm ĩ của đám trẻ con nô đùa chạy qua con đường bên dưới cũng có thể thu hút sự chú ý của rồng lửa.
Tần Trì vẽ cho xong hình trong tay rồi mới mở vòng tay thông tin ra.
Cô chủ nhà hiếm khi liên lạc với mình nay lại nhắn tin tới khiến Tần Trì hơi nhíu mày, còn rồng lửa thì lại hưng phấn bay mấy.
Tần Trì có công thức nấu ăn dành cho ba loại rau này, điều khiến anh tò mò là cách ăn nhà hàng xóm: [Nhà cô định nấu món gì vậy?]
Hứa Kiều: [Buổi sáng ăn mì nấu với rau chân vịt, buổi trưa thì tôi và Tiểu Dương định hấp bánh bao.]
Ông Hứa rất thích ăn mấy món làm từ bột mì nên Hứa Kiều cũng thường hay làm mấy món đó.
Tần Trì: [Tôi chưa từng thử ăn loại đồ ăn được chế biến phức tạp như vậy bao giờ. Nếu không ngại thì cô có thể mời tôi bánh bao đã hấp luôn được không?]
Hứa Kiều cười: [Tất nhiên là được, vậy bao giờ làm xong tôi gọi anh qua ăn chung nhé?]
Tần Trì: [Rất sẵn lòng.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Kiều cắt rau chân vịt, hành lá và rau hẹ mỗi loại một ít, hơn nữa còn để lại một ít ở phần gốc, như vậy sau này cô rót dị năng vào cây vẫn mọc tiếp được.
Vắt mì đã lên men, cô cắt rau, Lục Dương băm nhỏ nhân thịt. Lúc bắt đầu nặn bánh bao, Hứa Kiều đặt máy tính bảng xuống đối diện, sau đó vừa nấu ăn vừa xem phim, nụ cười luôn thường trực trên mặt.
Đến mười một giờ ba mươi, lồng hấp trên bếp gas nhà cô bắt đầu toả ra mùi thơm. Cô bèn nhắn tin cho Tần Trì: "Đồ ăn sắp xong rồi, anh qua đây."
Sau đó cô tiện đường đi ra phòng khách mở cửa.
Lúc xuất hiện trước cửa nhà cô, Tần Trì mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng thoải mái, vẫn cởi hai cúc áo trên cùng như cũ.
Tay trái anh ôm một bó nhiều loại hoa hồng nhỏ, tay phải bưng một đĩa thịt bò xào cay đầy ắp lên: "Tôi nghĩ có thể bánh bao khá thanh đạm nên làm thêm một đĩa đồ cay ăn kèm."
Lục Dương một tay quán xuyến việc nhà vừa bưng đĩa rau trộn đi ra: "..."
Hứa Kiều cười nói: "Vậy khác gì anh mời chúng tôi ăn tiệc lớn, lần sau chúng tôi không dám mời anh qua ăn cơm nữa đâu."
Tần Trì: "Chúng ta vừa là hàng xóm vừa là đồng đội, đừng khách sáo như vậy."
Hứa Kiều gật đầu một cái, đóng cửa lại rồi dẫn Tần Trì đến cạnh bàn ăn ngồi, còn cô thì đi cắm hoa. Vì biết tính cách của tinh thần thể nên cô không dám khen nhiều.
Lục Dương liếc nhìn bó hoa hồng có trắng có đỏ kia rồi vừa đi bưng bánh bao vừa cố ép mình tìm chuyện để nói: "Có vẻ anh Tần rất thích hoa thì phải?"
Tần Trì: "Đúng vậy, có hoa tươi trong phòng khách làm tôi cảm nhận được hơi thở cuộc sống. Tiếc rằng tôi không có dị năng hệ mộc nên chỉ có thể mua hoa bán sẵn bên ngoài."
Nghe vậy, Hứa Kiều đáp ngay: "Nếu anh muốn trồng hoa thì tôi có thể chăm sóc nó giúp anh. Có điều tôi phát triển bên mảng trị liệu nên không thúc đẩy được nhanh tốc độ tăng trưởng của hoa cỏ, vẫn là mua ở tiệm hoa tiện hơn, muốn là có ngay hoa đã nở."
Tần Trì: "Đúng thế, tôi cũng chỉ thích ngắm hoa thôi chứ chưa có ý định trồng hoa."
Lục Dương vốn ôm lòng nghi ngờ anh hàng xóm "âm mưu" dùng việc làm vườn để tiếp cận Hứa Kiều. Nghe anh nói vậy, cậu ấy ngẩng đầu liếc nhìn anh với ánh mắt hơi bất ngờ.
Tần Trì đang thưởng thức bánh bao nhân rau mà cậu học sinh trung học vừa bưng ra. Trên đỉnh bánh bao mềm nhũn là một hình xoáy được nặn cẩn thận, nhìn ra được người làm rất giỏi món này.
Sau khi nghe Hứa Kiều giới thiệu ba loại rau xong, Tần Trì cầm một cái bánh bao thịt lên nếm thử một miếng: "Ngon thật đấy."
Hứa Kiều cũng khen thịt bò xào cay của anh không dứt miệng.
Mặc dù bọn họ đang ngồi chung một bàn ăn nhưng ít nhiều gì bầu không khí vẫn hơi xấu hổ.
Tần Trì chuyển chủ đề đến Lục Dương: "Hình như sắp đến sinh nhật Tiểu Dương rồi nhỉ?"
Anh đã đọc hợp đồng cho thuê của hai người. Căn cứ vào thông tin thân phận, anh biết được sinh nhật của Lục Dương là ngày mười chín tháng năm.
Lục Dương lơ đãng gật đầu một cái.
Hứa Kiều: "Sinh nhật lần này của em ấy diễn ra rất đúng lúc, sau đó mấy ngày là thi tốt nghiệp luôn, thi xong thì vừa lúc thức tỉnh tinh thần thể, việc này nối tiếp việc kia."
Theo quy định của căn cứ, tất cả học sinh trung học dù tròn mười sáu tuổi vào đầu năm hay cuối năm thì cũng đều phải thức tỉnh tinh thần thể ngay sau kỳ thi tốt nghiệp. Sau đó bọn họ sẽ kết hợp tình hình thức tỉnh và thành tích cuộc thi để chọn học đại học bình thường hay vào trường quân đội.
Tần Trì: "Chờ đến khi Tiểu Dương thức tỉnh, tôi cũng sẽ đi dự lễ, xem thử năm nay căn cứ Đông Nam có xuất hiện tinh thần thể có tiềm năng nào không."
Dù sao thì Lục Dương cũng còn là trẻ con, không có nhiều băn khoăn lo nghĩ như Hứa Kiều nên cậu ấy hỏi thẳng: "Trước đây anh ở căn cứ nào?"
Hứa Kiều nhẹ nhàng đạp cậu ấy một cái dưới bàn.
Tần Trì vẫn cười như thường: "Căn cứ Đông Bắc."
Lục Dương: "Nghe nói căn cứ bên đó phát triển hơn ba căn cứ còn lại, người khác tranh vỡ đầu muốn trở thành người dân trong đó còn không được, sao anh lại rời khỏi căn cứ vậy?"
Tần Trì: "Tôi đã sống ở bên kia hơn hai mươi năm, cảm thấy như vậy là đủ rồi nên đi ra ngoài giải sầu một thời gian."
Lục Dương tỏ vẻ thấu hiểu: "Cho nên anh chỉ ở tạm ở căn cứ Đông Nam thôi, sau này còn trở về hả?"
Tần Trì: "Tất nhiên rồi."
Lục Dương lén lút nhìn về phía Hứa Kiều.
Trước đây Hứa Kiều ký hợp đồng cho Tần Trì thuê nhà ba năm. Xem ra kế hoạch của Tần Trì là ở lại căn cứ Đông Nam ba năm.
Vậy tức là cô có thể làm đồng đội với anh hàng xóm đáng tin cậy này nhiều nhất là ba năm.
Có điều ba năm thì lâu quá, chắc Tần Trì còn chưa kịp rời đi, Tôn Phụ Sơn có chỗ dựa gia đình vững chắc đã vì các nguyên nhân khác mà rời đi trước rồi cũng nên.
.
Sau khi kết thúc bữa mời khách ngắn ngủi này, Hứa Kiều và Tần Trì lại trở về với mối quan hệ hàng xóm khách sáo lịch sự.
Thứ năm tuần thứ hai tháng tư, lúc Tần Trì lái xe rời khỏi Học viện Quân sự số 2 thì trời bên ngoài đang mưa, hơn nữa còn rất nặng hạt.
Chiếc xe con màu đen của anh chỉ có thể dừng lại trước khu nhà năm tầng. Khoảnh khắc lúc cất xe vào không gian, Tần Trì lập tức bung dù lên.
Tuy nhanh nhưng vẫn có nước mưa dính vào vai, ống quần và giày anh.
Rồng lửa không thích cảm giác ướt nhẹp này chút nào. Tần Trì vừa mới đóng cửa lại, nó lập tức nhảy ra ngoài, phun một hơi lửa về phía anh, chỉ trong chớp mắt đã hong khô toàn bộ nước mưa trên người Tần Trì.
Tần Trì: "Râm mát tạnh ráo mưa rào tuyết rơi đều là hiện tượng thời tiết bình thường trong giới tự nhiên. Nếu không cần thiết thì tao rất sẵn lòng trải nghiệm cuộc sống bình thường của con người."
Dị năng rất tiện lợi, nhưng cũng có lúc nó khiến con người mất đi một ít niềm vui.
Rồng lửa không thích nghe mấy lời lải nhải của anh nên hất đầu rồng về phía cửa sổ đang bị rèm cửa chặn kín: [Sáng nay khi chúng ta gặp hàng xóm, cô ấy không cầm ô theo, anh đi đón cô ấy tan làm đi.]
Tần Trì: "Bọn tao chỉ là hàng xóm của nhau, đó không phải hành động mà những người hàng xóm bình thường, thậm chí là đồng đội bình thường nên làm."
Rồng lửa: [...]
Tu thân dưỡng tính á? Nó càng muốn chiếm lấy cơ thể này hơn, đến lúc đó nó sẽ có thể muốn làm gì thì làm.
Sau cuộc thương lượng không có kết quả, rồng lửa tức giận về lại cơ thể Tần Trì.
Tần Trì kéo rèm cửa ra ngắm cảnh mưa bên ngoài một hồi, sau đó bật đèn lên, định vẽ vời một chút.
Cũng không phải anh theo đuổi thành tựu nghệ thuật, mà là đột nhiên có được nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh quyết định sẽ thử mỗi việc một chút.
Hơn năm giờ chiều, trên con đường chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài chợt có thêm tiếng xe đạp lướt nhanh qua màn mưa. Rồng lửa đang ngủ say mở mắt, Tần Trì cũng đặt cọ vẽ xuống đi tới bên cửa sổ. Anh đứng sau tấm rèm màu vàng nhạt ngăn cách ban công nhìn ra con đường mòn phía trước toà nhà năm tầng.
Hứa Kiều đang chạy xe đạp bên dưới, trên người cô vẫn là áo sơ mi trắng và quần đen như lúc sáng.
Cô không che ô nhưng trên đỉnh đầu lại có một chiếc lá sen tròn trịa trong suốt, đường kính chừng một mét, dưới màn mưa, trông nó càng xanh biếc hơn.
Lá sen chỉ có thể cản những giọt mưa phía trên, còn những giọt mưa xung quanh khi đến gần Hứa Kiều đang ngồi trên yên xe đạp thì lại tự động đổi hướng, nhìn là biết chúng bị dị năng hệ thuỷ khống chế.
Dưới lá sen, khuôn mặt cô chủ nhà cực kỳ giống màu cánh hoa tinh thần thể của cô, vừa hồng hào vừa căng mịn, hơn nữa cô còn đang cười, thật giống như đang chuyện trò rôm rả với ai đó.
Không lâu sau, cô dừng lại trước toà nhà năm tầng, nhẹ nhàng dựng xe đạp xuống.
Từ góc độ này, Tần Trì nhìn thấy chỗ trũng trong chiếc lá sen trên đầu cô vẫn còn dính mấy giọt nước, chúng lăn qua lộn lại quanh phiến lá. Thấy Hứa Kiều sắp khuất bóng sau cánh cửa, lá sen đột nhiên lặng lẽ cuộn tròn lại, giống như đứa trẻ bướng bỉnh đổ nước còn đọng trên thân mình vào cổ áo Hứa Kiều.
Tần Trì không kìm được mà bật cười, cũng nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên, phiền não nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì của cô: "Lần sau còn vậy nữa là chị không gọi em ra giúp nữa đâu đấy."
Nói tức giận thì cũng không phải, bởi vì cô có thể đẩy hết nước dính trên cổ áo ra ngoài như vừa rồi thao túng hạt mưa xung quanh.
Đây chẳng qua chỉ là trò chơi nhỏ giữa cô và tinh thần thể thôi.
Hôm nay rồng lửa vẫn còn thời gian ra ngoài hóng mát nên nó bơi đến trước cửa, xuyên qua mắt mèo thấy Hứa Kiều đội lá sen dựng xe đàng hoàng xong mới mở cửa vào căn nhà đối diện. Rồng lửa nghiêng đầu, thèm thuồng phun lửa về phía Tần Trì.
Tần Trì gọi tinh thần thể đến bên người mình, sau đó đặt lòng bàn tay lên đầu rồng lửa.
Rồng lửa vô thức cúi đầu cụp mắt xuống.
Tần Trì nhân cơ hội đó lấy một chai nước từ không gian ra, tưới thẳng xuống đầu tinh thần thể của mình.
Rồng lửa: [...]
Tôn Phụ Sơn: [Xác rắn mối mẹ đổi được tổng cộng 140000 điểm, cộng thêm cả xác mấy con cấp C kia nữa là đổi được 176850 điểm, bốn người chúng ta chia đều hay sao?]
Bình thường các bộ phận lấy được từ dị thú cấp C chỉ có thể đổi được hơn một nghìn điểm tích luỹ, còn dị thú cấp A thì ít nhất cũng được một trăm nghìn.
Tôn Phụ Sơn đã gửi tin nhắn từ nửa tiếng trước, có điều không biết hai đồng đội còn lại đang bận không thể đọc tin nhắn hay vì nguyên nhân tính cách không thích chia tiền mà chẳng thấy ai lên tiếng bày tỏ thái độ trước.
Nhận thấy Tần Trì và Mạnh Ly đều do mình kéo vào đội, Hứa Kiều bèn chủ động: [Chúng ta chia đều 160000 đi, còn dư lại thì dùng làm của chung nhé? Bình thường cứ lấy điểm này để mua xăng và bảo dưỡng xe, còn cả ăn cơm nữa. Nếu sau này tiểu đội chúng ta cố định mang cơm hộp theo thì cũng phải tính cả nguyên liệu nấu ăn.]
Mạnh Ly: [Đồng ý.]
Tần Trì: [Được.]
Sau khi nhận được hai tin nhắn trả lời này, cả Hứa Kiều và Tôn Phụ Sơn đều cạn lời.
Tôn Phụ Sơn nhắn tin riêng cho Hứa Kiều: [Bọn họ nghe cậu hết hả?]
Hứa Kiều chỉ có thể đoán mò: [Trùng hợp thôi, lần trước cậu đề nghị làm đồng phục đội, Mạnh Ly cũng lên tiếp bác bỏ đấy thôi.]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi vẫn cảm thấy cậu hợp làm đội trưởng hơn.]
Hứa Kiều: [Tôi còn bận công việc mà, cũng không ở khu vực trung tâm tiện hoạt động như cậu. Hơn nữa lúc làm nhiệm vụ cậu chỉ huy rất tốt.]
Đội trưởng Tôn nhận được lời khích lệ và khẳng định không khỏi nở nụ cười ngượng ngùng, nhanh chóng quay sang bên kia kết sổ gửi điểm cho các đồng đội.
Lại nhận được thêm bốn mươi nghìn điểm tích luỹ, Hứa Kiều hoàn toàn yên tâm thoải mái. Mặc dù lúc đánh chết con rắn mối mẹ cấp A kia, cô không hề ra tay, nhưng nếu quy đổi việc cô chữa trị cho ba đồng đội thành tiền khám bệnh ở bệnh viện thì cũng khoảng chừng con số này. Hơn nữa cô chữa trị cho bọn họ kịp thời, giảm bớt được ít nhất hai ba tiếng đồng hồ đau đớn cho bọn họ.
Tóm lại là cả đội bọn họ ai cũng có công. Đây là một lần phối hợp đoàn đội vô cùng hoàn mỹ.
.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, Hứa Kiều trở lại với nếp sống cũ, mỗi ngày dậy ăn sáng với cậu học sinh trung học, đi làm tình cờ gặp được Tần Trì thì mỉm cười chào hỏi, đến phòng khám tận tâm tận tình chăm sóc cho bệnh nhân, nên xem phim thì lúc nghỉ ngơi thì rảnh rỗi xem mấy tập phim, nên chạy bộ thì dậy sớm chạy bộ, buổi tối cô cũng lặng lẽ luyện tập dị năng, cuộc sống trôi qua vừa bình thản vừa phong phú.
Tuần đầu tháng tư, sáu loại rau mà cô trồng vẫn còn trong giai đoạn sinh trưởng. Hứa Kiều trồng rau hẹ, hành lá và rau chân vịt trong nhà nên bọn họ thường xuyên có rau tươi ăn.
Mười giờ sáng chủ nhật, trước khi Tần Trì bắt tay vào nấu cơm trưa, Hứa Kiều chụp ảnh ba chậu rau cải nhà mình rồi gửi qua cho anh kèm theo lời nhắn: "Trước đó có nói mời anh ăn đồ tươi, tôi hái cho anh mỗi loại một ít nhé?"
Đây là chút phúc lợi nhỏ mà hồi trước cô cam kết khi cho thuê nhà.
Lúc nhận được tin nhắn này, Tần Trì đang tập vẽ trong phòng khách, rèm cửa sổ ngoài ban công mở tung để lộ mảnh sân nhỏ xanh biếc đầy sức sống.
Rồng lửa bị ép phải tu thân dưỡng tính quanh quẩn trong đầu anh ngủ say, vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở có thông báo mới từ vòng tay thông tin, nó miễn cưỡng mở nửa con mắt lên nhìn.
Cuộc sống như thế này quá khô khan và nhàm chán. Bây giờ đến cả tiếng cười ầm ĩ của đám trẻ con nô đùa chạy qua con đường bên dưới cũng có thể thu hút sự chú ý của rồng lửa.
Tần Trì vẽ cho xong hình trong tay rồi mới mở vòng tay thông tin ra.
Cô chủ nhà hiếm khi liên lạc với mình nay lại nhắn tin tới khiến Tần Trì hơi nhíu mày, còn rồng lửa thì lại hưng phấn bay mấy.
Tần Trì có công thức nấu ăn dành cho ba loại rau này, điều khiến anh tò mò là cách ăn nhà hàng xóm: [Nhà cô định nấu món gì vậy?]
Hứa Kiều: [Buổi sáng ăn mì nấu với rau chân vịt, buổi trưa thì tôi và Tiểu Dương định hấp bánh bao.]
Ông Hứa rất thích ăn mấy món làm từ bột mì nên Hứa Kiều cũng thường hay làm mấy món đó.
Tần Trì: [Tôi chưa từng thử ăn loại đồ ăn được chế biến phức tạp như vậy bao giờ. Nếu không ngại thì cô có thể mời tôi bánh bao đã hấp luôn được không?]
Hứa Kiều cười: [Tất nhiên là được, vậy bao giờ làm xong tôi gọi anh qua ăn chung nhé?]
Tần Trì: [Rất sẵn lòng.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Kiều cắt rau chân vịt, hành lá và rau hẹ mỗi loại một ít, hơn nữa còn để lại một ít ở phần gốc, như vậy sau này cô rót dị năng vào cây vẫn mọc tiếp được.
Vắt mì đã lên men, cô cắt rau, Lục Dương băm nhỏ nhân thịt. Lúc bắt đầu nặn bánh bao, Hứa Kiều đặt máy tính bảng xuống đối diện, sau đó vừa nấu ăn vừa xem phim, nụ cười luôn thường trực trên mặt.
Đến mười một giờ ba mươi, lồng hấp trên bếp gas nhà cô bắt đầu toả ra mùi thơm. Cô bèn nhắn tin cho Tần Trì: "Đồ ăn sắp xong rồi, anh qua đây."
Sau đó cô tiện đường đi ra phòng khách mở cửa.
Lúc xuất hiện trước cửa nhà cô, Tần Trì mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng thoải mái, vẫn cởi hai cúc áo trên cùng như cũ.
Tay trái anh ôm một bó nhiều loại hoa hồng nhỏ, tay phải bưng một đĩa thịt bò xào cay đầy ắp lên: "Tôi nghĩ có thể bánh bao khá thanh đạm nên làm thêm một đĩa đồ cay ăn kèm."
Lục Dương một tay quán xuyến việc nhà vừa bưng đĩa rau trộn đi ra: "..."
Hứa Kiều cười nói: "Vậy khác gì anh mời chúng tôi ăn tiệc lớn, lần sau chúng tôi không dám mời anh qua ăn cơm nữa đâu."
Tần Trì: "Chúng ta vừa là hàng xóm vừa là đồng đội, đừng khách sáo như vậy."
Hứa Kiều gật đầu một cái, đóng cửa lại rồi dẫn Tần Trì đến cạnh bàn ăn ngồi, còn cô thì đi cắm hoa. Vì biết tính cách của tinh thần thể nên cô không dám khen nhiều.
Lục Dương liếc nhìn bó hoa hồng có trắng có đỏ kia rồi vừa đi bưng bánh bao vừa cố ép mình tìm chuyện để nói: "Có vẻ anh Tần rất thích hoa thì phải?"
Tần Trì: "Đúng vậy, có hoa tươi trong phòng khách làm tôi cảm nhận được hơi thở cuộc sống. Tiếc rằng tôi không có dị năng hệ mộc nên chỉ có thể mua hoa bán sẵn bên ngoài."
Nghe vậy, Hứa Kiều đáp ngay: "Nếu anh muốn trồng hoa thì tôi có thể chăm sóc nó giúp anh. Có điều tôi phát triển bên mảng trị liệu nên không thúc đẩy được nhanh tốc độ tăng trưởng của hoa cỏ, vẫn là mua ở tiệm hoa tiện hơn, muốn là có ngay hoa đã nở."
Tần Trì: "Đúng thế, tôi cũng chỉ thích ngắm hoa thôi chứ chưa có ý định trồng hoa."
Lục Dương vốn ôm lòng nghi ngờ anh hàng xóm "âm mưu" dùng việc làm vườn để tiếp cận Hứa Kiều. Nghe anh nói vậy, cậu ấy ngẩng đầu liếc nhìn anh với ánh mắt hơi bất ngờ.
Tần Trì đang thưởng thức bánh bao nhân rau mà cậu học sinh trung học vừa bưng ra. Trên đỉnh bánh bao mềm nhũn là một hình xoáy được nặn cẩn thận, nhìn ra được người làm rất giỏi món này.
Sau khi nghe Hứa Kiều giới thiệu ba loại rau xong, Tần Trì cầm một cái bánh bao thịt lên nếm thử một miếng: "Ngon thật đấy."
Hứa Kiều cũng khen thịt bò xào cay của anh không dứt miệng.
Mặc dù bọn họ đang ngồi chung một bàn ăn nhưng ít nhiều gì bầu không khí vẫn hơi xấu hổ.
Tần Trì chuyển chủ đề đến Lục Dương: "Hình như sắp đến sinh nhật Tiểu Dương rồi nhỉ?"
Anh đã đọc hợp đồng cho thuê của hai người. Căn cứ vào thông tin thân phận, anh biết được sinh nhật của Lục Dương là ngày mười chín tháng năm.
Lục Dương lơ đãng gật đầu một cái.
Hứa Kiều: "Sinh nhật lần này của em ấy diễn ra rất đúng lúc, sau đó mấy ngày là thi tốt nghiệp luôn, thi xong thì vừa lúc thức tỉnh tinh thần thể, việc này nối tiếp việc kia."
Theo quy định của căn cứ, tất cả học sinh trung học dù tròn mười sáu tuổi vào đầu năm hay cuối năm thì cũng đều phải thức tỉnh tinh thần thể ngay sau kỳ thi tốt nghiệp. Sau đó bọn họ sẽ kết hợp tình hình thức tỉnh và thành tích cuộc thi để chọn học đại học bình thường hay vào trường quân đội.
Tần Trì: "Chờ đến khi Tiểu Dương thức tỉnh, tôi cũng sẽ đi dự lễ, xem thử năm nay căn cứ Đông Nam có xuất hiện tinh thần thể có tiềm năng nào không."
Dù sao thì Lục Dương cũng còn là trẻ con, không có nhiều băn khoăn lo nghĩ như Hứa Kiều nên cậu ấy hỏi thẳng: "Trước đây anh ở căn cứ nào?"
Hứa Kiều nhẹ nhàng đạp cậu ấy một cái dưới bàn.
Tần Trì vẫn cười như thường: "Căn cứ Đông Bắc."
Lục Dương: "Nghe nói căn cứ bên đó phát triển hơn ba căn cứ còn lại, người khác tranh vỡ đầu muốn trở thành người dân trong đó còn không được, sao anh lại rời khỏi căn cứ vậy?"
Tần Trì: "Tôi đã sống ở bên kia hơn hai mươi năm, cảm thấy như vậy là đủ rồi nên đi ra ngoài giải sầu một thời gian."
Lục Dương tỏ vẻ thấu hiểu: "Cho nên anh chỉ ở tạm ở căn cứ Đông Nam thôi, sau này còn trở về hả?"
Tần Trì: "Tất nhiên rồi."
Lục Dương lén lút nhìn về phía Hứa Kiều.
Trước đây Hứa Kiều ký hợp đồng cho Tần Trì thuê nhà ba năm. Xem ra kế hoạch của Tần Trì là ở lại căn cứ Đông Nam ba năm.
Vậy tức là cô có thể làm đồng đội với anh hàng xóm đáng tin cậy này nhiều nhất là ba năm.
Có điều ba năm thì lâu quá, chắc Tần Trì còn chưa kịp rời đi, Tôn Phụ Sơn có chỗ dựa gia đình vững chắc đã vì các nguyên nhân khác mà rời đi trước rồi cũng nên.
.
Sau khi kết thúc bữa mời khách ngắn ngủi này, Hứa Kiều và Tần Trì lại trở về với mối quan hệ hàng xóm khách sáo lịch sự.
Thứ năm tuần thứ hai tháng tư, lúc Tần Trì lái xe rời khỏi Học viện Quân sự số 2 thì trời bên ngoài đang mưa, hơn nữa còn rất nặng hạt.
Chiếc xe con màu đen của anh chỉ có thể dừng lại trước khu nhà năm tầng. Khoảnh khắc lúc cất xe vào không gian, Tần Trì lập tức bung dù lên.
Tuy nhanh nhưng vẫn có nước mưa dính vào vai, ống quần và giày anh.
Rồng lửa không thích cảm giác ướt nhẹp này chút nào. Tần Trì vừa mới đóng cửa lại, nó lập tức nhảy ra ngoài, phun một hơi lửa về phía anh, chỉ trong chớp mắt đã hong khô toàn bộ nước mưa trên người Tần Trì.
Tần Trì: "Râm mát tạnh ráo mưa rào tuyết rơi đều là hiện tượng thời tiết bình thường trong giới tự nhiên. Nếu không cần thiết thì tao rất sẵn lòng trải nghiệm cuộc sống bình thường của con người."
Dị năng rất tiện lợi, nhưng cũng có lúc nó khiến con người mất đi một ít niềm vui.
Rồng lửa không thích nghe mấy lời lải nhải của anh nên hất đầu rồng về phía cửa sổ đang bị rèm cửa chặn kín: [Sáng nay khi chúng ta gặp hàng xóm, cô ấy không cầm ô theo, anh đi đón cô ấy tan làm đi.]
Tần Trì: "Bọn tao chỉ là hàng xóm của nhau, đó không phải hành động mà những người hàng xóm bình thường, thậm chí là đồng đội bình thường nên làm."
Rồng lửa: [...]
Tu thân dưỡng tính á? Nó càng muốn chiếm lấy cơ thể này hơn, đến lúc đó nó sẽ có thể muốn làm gì thì làm.
Sau cuộc thương lượng không có kết quả, rồng lửa tức giận về lại cơ thể Tần Trì.
Tần Trì kéo rèm cửa ra ngắm cảnh mưa bên ngoài một hồi, sau đó bật đèn lên, định vẽ vời một chút.
Cũng không phải anh theo đuổi thành tựu nghệ thuật, mà là đột nhiên có được nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh quyết định sẽ thử mỗi việc một chút.
Hơn năm giờ chiều, trên con đường chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài chợt có thêm tiếng xe đạp lướt nhanh qua màn mưa. Rồng lửa đang ngủ say mở mắt, Tần Trì cũng đặt cọ vẽ xuống đi tới bên cửa sổ. Anh đứng sau tấm rèm màu vàng nhạt ngăn cách ban công nhìn ra con đường mòn phía trước toà nhà năm tầng.
Hứa Kiều đang chạy xe đạp bên dưới, trên người cô vẫn là áo sơ mi trắng và quần đen như lúc sáng.
Cô không che ô nhưng trên đỉnh đầu lại có một chiếc lá sen tròn trịa trong suốt, đường kính chừng một mét, dưới màn mưa, trông nó càng xanh biếc hơn.
Lá sen chỉ có thể cản những giọt mưa phía trên, còn những giọt mưa xung quanh khi đến gần Hứa Kiều đang ngồi trên yên xe đạp thì lại tự động đổi hướng, nhìn là biết chúng bị dị năng hệ thuỷ khống chế.
Dưới lá sen, khuôn mặt cô chủ nhà cực kỳ giống màu cánh hoa tinh thần thể của cô, vừa hồng hào vừa căng mịn, hơn nữa cô còn đang cười, thật giống như đang chuyện trò rôm rả với ai đó.
Không lâu sau, cô dừng lại trước toà nhà năm tầng, nhẹ nhàng dựng xe đạp xuống.
Từ góc độ này, Tần Trì nhìn thấy chỗ trũng trong chiếc lá sen trên đầu cô vẫn còn dính mấy giọt nước, chúng lăn qua lộn lại quanh phiến lá. Thấy Hứa Kiều sắp khuất bóng sau cánh cửa, lá sen đột nhiên lặng lẽ cuộn tròn lại, giống như đứa trẻ bướng bỉnh đổ nước còn đọng trên thân mình vào cổ áo Hứa Kiều.
Tần Trì không kìm được mà bật cười, cũng nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên, phiền não nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì của cô: "Lần sau còn vậy nữa là chị không gọi em ra giúp nữa đâu đấy."
Nói tức giận thì cũng không phải, bởi vì cô có thể đẩy hết nước dính trên cổ áo ra ngoài như vừa rồi thao túng hạt mưa xung quanh.
Đây chẳng qua chỉ là trò chơi nhỏ giữa cô và tinh thần thể thôi.
Hôm nay rồng lửa vẫn còn thời gian ra ngoài hóng mát nên nó bơi đến trước cửa, xuyên qua mắt mèo thấy Hứa Kiều đội lá sen dựng xe đàng hoàng xong mới mở cửa vào căn nhà đối diện. Rồng lửa nghiêng đầu, thèm thuồng phun lửa về phía Tần Trì.
Tần Trì gọi tinh thần thể đến bên người mình, sau đó đặt lòng bàn tay lên đầu rồng lửa.
Rồng lửa vô thức cúi đầu cụp mắt xuống.
Tần Trì nhân cơ hội đó lấy một chai nước từ không gian ra, tưới thẳng xuống đầu tinh thần thể của mình.
Rồng lửa: [...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.