Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 18:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
Vừa chớm tháng năm, căn cứ Đông Nam chính thức bước vào mùa hạ.
Dâu tây mà Hứa Kiều trồng cũng chín đỏ hàng loạt.
Diện tích sân có hạn, thích hợp cho những loại cây leo lớn như dưa leo, đậu cô ve và cà, hoặc cũng có thể trồng mấy loại củ như cà rốt và khoai tây, còn các loại rau thì được trồng trong chậu.
Trong nhà cũng tấc đất tấc vàng, còn phải cân nhắc đến tính thẩm mỹ và thoải mái nữa nên Hứa Kiều chỉ trồng bốn chậu dâu tây thôi. Các loại cây khác như chanh, quất ngọt và quả vả thì được trồng chủ yếu ở phòng ngủ và thư phòng, có còn hơn không.
Hơn sáu giờ sáng, Hứa Kiều cẩn thận hái một đĩa gồm mười lăm quả dâu tây đã chín mọng, bưng vào bếp rửa sạch.
Lục Dương cũng thức dậy từ rất sớm, cho gạo vào nồi nấu cơm. Lúc này cậu ấy đang ngồi học thuộc lòng trong phòng khách.
Ở kỷ nguyên mới, các môn học cấp hai và cấp ba thời kỷ nguyên cũ được kết hợp lại và vào chương trình giảng dạy năm năm, khối lượng kiến thức cần tiếp thu khá nặng nề. Dù học sinh đăng ký học đại học bình thường hay vào trường quân đội, nếu muốn trúng tuyển vào hai trường hàng đầu thì vẫn phải đạt điểm cao trong các môn văn hoá.
Có thể thức tỉnh tinh thần thể hay không còn phải xem vận may, nhưng kiến thức thì chỉ cần chăm chỉ là sẽ tích luỹ được. Dù là người bình thường không có dị năng, nếu có thể đạt được thành tựu ưu tú trong một lĩnh vực nào đó thì vẫn sẽ có được thu nhập cao. Theo thống kê, trong các công ty lớn ở khu vực trung tâm, bao gồm cả các công ty chính phủ có gần một phần ba nhân viên là người bình thường xuất sắc, tinh anh kỹ thuật.
Sau khi rửa dâu tây xong, Hứa Kiều chia ra đặt trong hai đĩa rồi đưa đĩa có chừng sáu quả cho Lục Dương, sai cậu: "Em đưa sang biếu anh Tần đi, chắc giờ này anh ấy dậy rồi."
Lúc chỉ có hai chị em, Hứa Kiều có thói quen sử dụng kính ngữ khi nhắc đến Tần Trì trước mặt Lục Dương.
Lục Dương biết cô thích ăn dâu tây nên nói nhỏ: "Một tuần anh ta đổi hoa trưng trong nhà hai lần, chắc chắn cũng đủ điều kiện mua trái cây, không thèm đồ chị biếu đâu."
Hứa Kiều: "Anh ấy mua là việc của anh ấy, chúng ta biếu anh ấy là tấm lòng của chúng ta. Nếu em không muốn thì để chị đi cho cũng được."
Lục Dương liếc nhìn đĩa dâu tây đỏ thắm như môi Hứa Kiều một cái, đứng dậy cầm cái đĩa đi qua bên cạnh.
Đứng trước cửa phòng 102, Lục Dương gõ nhẹ lên cửa hai cái. Mấy giây sau, có tiếng bước chân vang lên từ bên trong.
Rõ ràng hôm nay trời rất nóng, thế mà người đàn ông tuấn tú đi ra mở cửa vẫn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, mái tóc ngắn trên trán hơi ướt, có vẻ như anh vừa rửa mặt xong.
"Chào buổi sáng." Tần Trì mỉm cười chào hỏi cậu học sinh trung học.
Lục Dương cảm thấy không được tự nhiên lắm, chỉ qua loa có lệ đáp một tiếng rồi đưa đĩa trái cây trong tay cho anh: "Mới hái đấy."
Tần Trì đã ngửi thấy mùi dâu tây chua chua ngọt ngọt. Anh liếc nhìn cửa phòng 101 đang mở rộng rồi thoải mái nhận lấy: "Cảm ơn nhé."
Lục Dương xoay người, trở tay đóng cửa lại, chỉ thấy Hứa Kiều đã ngồi vào bàn ăn ăn dâu tây.
Cậu ấy lại ngồi xuống sô pha, chuẩn bị học bài tiếp.
Hứa Kiều trợn mắt lườm cậu ấy: "Sao nữa? Bây giờ đến cả ăn dâu chị cũng phải bưng tận miệng em à?"
Lục Dương: "Không phải, em không thích ăn thứ đó."
Hứa Kiều: "Hồi bé mỗi lần được ông nội cho dâu, em có thể há miệng nhét hai quả vào miệng một lần mà."
Lục Dương: "..."
Hứa Kiều lắc đầu, giữ lại bốn quả cho cậu em rồi đi vào bếp, lấy hành lá tươi vừa hái ra cắt nhỏ, làm bánh trứng gà.
Lục Dương bưng cái đĩa đi lên phòng ngủ, do dự ăn một quả, ba quả còn lại thì cất vào không gian tinh hạch mà Tần Trì cầm cố, chờ đến mùa đông lại đưa ra cho Hứa Kiều ăn.
.
Thời gian làm việc của Tần Trì vẫn rất tự do. Anh chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ giảng bài ở lớp và sửa bài tập nhóm cho sinh viên, hơn nữa anh cũng có thể rời khỏi trường quân đội bất cứ lúc nào.
Bốn giờ ba mươi chiều, Hứa Kiều vẫn còn đang làm việc trong phòng khám thì Tần Trì đã trở về khu chung cư.
Bây giờ mà nấu bữa tối vì còn sớm quá, vậy nên Tần Trì cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi xuống ghế sô pha đơn trong phòng khách đọc sách.
Vì được dị năng cấp S cường hoá thể chất nên mặc dù khả năng cách âm ở khu chung cư Bình An không tệ lắm nhưng Tần Trì vẫn nghe thấy tiếng xe đạp truyền tới từ con đường trước nhà.
Anh liếc ra bên ngoài, nhìn thấy một quý bà tóc xoăn chừng sáu bảy mươi tuổi. Tất nhiên, nếu như bà ấy là dị năng giả thì tuổi thật có thể còn lớn hơn thế.
Quý bà tóc xoăn lạ mặt dừng lại trước khu chung cư năm tầng, đỡ xe đạp quan sát khu nhà cẩn thận cả hai căn nhà nhỏ của nhà họ Lục, còn ngó nghiêng vào trong phòng khách qua ô cửa sổ chỉ kéo rèm một nửa nữa.
Tần Trì khống chế gió kéo tấm rèm cửa màu trắng ở căn nhà kia lại kín hơn chút, che khuất ánh mắt dòm ngó vô lễ của đối phương.
Rồng lửa trong đầu anh phiền não nện đuôi rầm rầm.
Lúc này tiếng dì Lưu vang lên từ trên ban công phòng 202: "Tới rồi thì đậu xe rồi lên đây, tôi đang bận thay tã cho thằng nhóc này, nó tiểu ướt tã rồi, không xuống đón bà được."
Quý bà tóc xoăn kia cười nói: "Bà không cần xuống đâu, tôi tự đi lên được."
Sau đó là tiếng bước chân leo lên cầu thang, quý bà tóc xoăn bước vào nhà họ Lưu số 202.
Tần Trì không muốn nghe lén nhưng không cản được hai người phụ nữ trò chuyện quá to, thành ra cuộc đối thoại của bọn họ theo cửa sổ tầng hai mở rộng mà truyền hết vào tai anh.
Quý bà tóc xoăn: "Hình như Hứa Kiều không hay sống ở đây, tôi thấy trong sân còn rất nhiều khoảng đất trống, nếu quy hoạch cẩn thận thì hẳn là phải có thêm nhiều rau củ mới đúng."
Dì Lưu: "Thì nhà con bé trước giờ neo người mà, con bé lại thích làm trị liệu sư. Hồi trước ông nội con bé quy hoạch mảnh sân đó như vậy, chắc là con bé học theo. Mà thôi, dù sao thì bây giờ con bé cũng có thể dựa vào chính bản thân để có cuộc sống ấm no."
Nhắc tới cô chủ nhà kiêm đồng đội của mình, rồng lửa rục rịch, ánh mắt Tần Trì cũng rời khỏi trang sách.
Quý bà tóc xoăn: "Bà có ảnh không?"
Dì Lưu: "Khi con bé còn nhỏ thì có, nhưng từ hồi lên trung học đến giờ ngày nào con bé cũng đi sớm về trễ, tôi mà rảnh cũng không nghĩ đến việc giơ vòng tay thông tin lên chụp ảnh con bé."
Quý bà tóc xoăn: "Không sao không sao, dù sao thì chờ thêm lát nữa con bé cũng sẽ về thôi. Đúng rồi, nghe bà nói con bé vừa đẹp vừa là trị liệu sư, còn có nhà riêng hả? Điều kiện tốt như vậy sao mấy năm nay không có ai muốn kết thân với con bé vậy?"
Dì Lưu: "Có chứ, chỉ riêng khu chung cư này là đã có mấy nhà muốn giới thiệu người thân cho con bé rồi, nhưng con bé mới tốt nghiệp trường quân đội được hai năm, nói là không muốn kết hôn quá sớm, hơn nữa trước đây con bé có nhà họ Lục làm chỗ dựa, người ta thấy con bé không muốn nên cũng không kì kèo. Nếu không phải bây giờ bà nhờ tôi giới thiệu con dâu phù hợp thì tôi cũng không muốn ra mặt nói đỡ đâu, lỡ đâu thất bại thì lúng túng biết bao."
Quý bà tóc xoăn: "Chuyện gì xảy ra với nhà họ Lục vậy?"
Dì Lưu lại giải thích qua cho bà ấy nghe.
Quý bà tóc xoăn: "Ôi, thằng nhỏ kia cũng sắp mười sáu tuổi rồi, sao hai người bọn họ lại dọn ra ở cùng nhau như vậy được, chẳng lẽ..."
Dì Lưu: "Không thể nào, hai đứa chúng nó bên nhau từ bé, chẳng khác gì chị em ruột. Trước đây Hứa Kiều cũng từng nói với tôi rồi, bảo là muốn dùng tiền thuê phòng để đóng học phí trường quân đội cho Tiểu Lục. Ài, tôi nói cho bà nghe nè, thật ra tôi thích Hứa Kiều lắm, nếu không phải thấy Tưởng Duệ nhà bà cũng xứng với con bé thì còn lâu tôi mới giúp. Bà cũng đừng tỏ thái độ gì quá đáng trước mặt Hứa Kiều làm tôi khó xử."
Ba cha con nhà họ Tưởng đều là lính hộ vệ, tuy cấp bậc không cao nhưng mạng lưới quan hệ cũng không hề tầm thường, là những người dì Lưu phải ngước mặt trông lên.
Nhưng nếu nhà họ Tưởng tiếp tục chọn ba lựa bốn và đa nghi thì dì Lưu thà bọn họ không thành đôi còn hơn.
Quý bà tóc xoăn: "Yên tâm, đã bao giờ tôi chê mắt nhìn của bà chưa? Chờ đi, chỉ cần Hứa Kiều thật sự tốt bụng và đẹp như bà nói thì tôi bất chấp hết, để Tưởng Duệ thử theo đuổi người ta xem sao. Đám thanh niên bây giờ thích tự do yêu đương, tôi làm vậy cũng chỉ là kiểm tra thay Tưởng Duệ cho biết hoàn cảnh nhà người ta trước thôi, đỡ sau này lại phát sinh hiểu nhầm."
Dì Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại chuyển chủ đề đến những chuyện vụn vặt trong nhà.
Tần Trì lại cúi đầu lật sách lần nữa.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Kiều trở lại. Tần Trì không nhìn ra bên ngoài nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân trên tầng nhanh chóng chạy ra ngoài ban công.
Sau khi Hứa Kiều đi vào phòng 101, trên tầng mới có tiếng nói chuyện.
Dì Lưu: "Bà thấy sao?"
Quý bà tóc xoăn: "... Người ta đẹp như vậy có vừa ý Tưởng Duệ nhà chúng tôi không đây?"
Trừ tự do yêu đương, còn lại bình thường dị năng giả cấp thấp rất khó thông qua mai mối để gả cho dị năng giả cấp cao hơn, nhưng trị liệu sư thì khác.
Dù là trị liệu sư cấp C thấp nhất cũng có thể chữa trị khá nhiều bệnh tật và vết thương phần mềm. Nhiều nhất chỉ là vấn đề hiệu suất và thời gian sử dụng dị năng của bọn họ không dài bằng trị liệu sư cao cấp thôi.
Nếu một dị năng giả cưới một người vợ là trị liệu sư thì người đó có thể dẫn vợ mình theo ngay cả khi làm nhiệm vụ hoặc ra chiến trường để vợ dốc sức chăm sóc mình, chữa trị vết thương kịp thời bảo vệ tính mạng, cũng có thể sắp xếp cho vợ tiếp quản việc chữa bệnh thường ngày của gia đình. Việc này vừa thực dụng vừa tiết kiệm được một khoản phí kếch xù khi đến khám tại các bệnh viện và phòng khám.
Vì vậy trị liệu sư cấp C gả cho dị năng giả cấp B là trường hợp rất thường gặp. Nếu trị liệu sư đó có vẻ ngoài xuất chúng thì việc gả cho dị năng giả cấp A cũng không phải không thể.
Trong mắt quý bà tóc xoăn, chỉ cần Hứa Kiều có lòng móc nối thì cô hoàn toàn có thể với tới những dị năng giả cấp cao ở khu vực trung tâm.
Dì Lưu: "Con bé không có nhiều tham vọng đến vậy đâu. Hồi còn học trường quân đội, có một người bạn cấp B theo đuổi con bé rất nhiệt tình, thế mà con bé không hề động lòng, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản yên bình. Bà bảo Tưởng Duệ thử một lần xem sao. Tưởng Duệ đẹp trai, tính cách cũng chững chạc, có khi Hứa Kiều thì kiểu người đáng tin như vậy thì sao? Hơn nữa trở thành vợ quân nhân sẽ được miễn làm một số nhiệm vụ. Điều kiện của Tưởng Duệ ở vành đai 2 chúng tôi như vậy là quá đủ rồi."
Nghe vậy, quý bà tóc xoăn kia lại tươi tỉnh hẳn.
.
Hôm đó Hứa Kiều không gặp quý bà tóc xoăn kia, nhưng ngày hôm sau cô vừa tan làm về nhà thì phát hiện ra một chiếc suv đậu ở ven đường trước toà nhà năm tầng.
Sau khi cẩn thận dừng xe đạp, cô nhìn thấy dì Lưu đang tiễn một người đàn ông thân hình cao lớn ra cửa khu nhà.
Con đường giữa hai toà nhà cũng không rộng lắm. Hứa Kiều đỡ xe đạp nép sang một bên, định chờ bọn họ đi ra ngoài rồi mình lại rẽ vào.
"Tiểu Kiều đi làm về rồi hả?"
Dì Lưu nở nụ cười tự nhiên chào hỏi Hứa Kiều.
Hứa Kiều cười gật đầu. Thấy người đàn ông xa lạ kia dừng bước, quay đầu nhìn mình chằm chằm, cô liếc nhìn khu nhà bên cạnh.
Dì Lưu không ngờ mình diễn tự nhiên như vậy mà lại gặp trắc trở ngay chỗ Tưởng Duệ. Bà ấy vỗ nhẹ lên cánh tay anh ấy, lại giải thích với Hứa Kiều: "Đây là Tưởng Duệ, con trai của bạn dì. Nó là lính hộ vệ vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ thanh lý ở khu vực nguy hiểm về, được nghỉ phép nên tới thăm dì."
Tưởng Duệ cũng vừa mới lấy lại tinh thần sau giây phút loá mắt trước vẻ đẹp của Hứa Kiều. Anh ấy ưỡn thẳng sống lưng, giơ một tay ra với cô: "Chào cô, tôi là Tưởng Duệ."
Mỗi cử chỉ của anh ấy đều toát lên vẻ nghiêm túc thường gặp trên người các quân nhân.
Lính hộ vệ là quân chủ lực của các căn cứ lớn, trừ việc thanh lý khu vực nguy hiểm, đối đầu với những đợt tấn công ồ ạt của dị thú để bảo vệ căn cứ ra thì bình thường bọn họ cũng luôn xông lên đầu tiên.
Hứa Kiều không đủ can đảm tòng quân, chỉ có thể kính nể những người chủ động tòng quân.
Thấy ánh mắt Tưởng Duệ không hề chứa vẻ táo bạo vô lễ như một số lính đánh thuê khác, thay vào đó là vẻ thưởng thức, Hứa Kiều phối hợp giơ tay ra bắt tay một cái: "Chào anh, tôi là Hứa Kiều."
Đôi mắt trị liệu sư trẻ hai mươi tuổi trong veo, nụ cười rạng rỡ để lộ gò má và cái cổ trắng nõn mịn màng.
Tưởng Duệ rụt tay về cực nhanh như bị bỏng, sợ lòng bàn tay đầy những nốt chai sần của mình làm làn da mịn màng của cô bị thương.
Anh ấy có một đôi mắt đẹp với hàng mi dày. Đôi mắt đen bóng sâu thẳm kìm lòng chẳng đặng tiếp tục nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt.
Lúc bị mẹ ép ra ngoài, Tưởng Duệ hoàn toàn không hy vọng gì vào đối tượng lần này. Nhưng giờ phút này anh ấy lại bắt đầu lo lắng cân nhắc đến việc lần sau nên tìm cớ gì để gặp được cô.
Anh ấy không có kinh nghiệm qua lại với các cô gái trẻ trẻ tuổi.
Cùng lúc đó ở phòng khách 102 đối diện, Tần Trì đứng sau tấm rèm màu vàng nhạt nhìn Hứa Kiều đẩy xe đạp đi vòng qua dì Lưu, lại nhìn anh lính hộ vệ hình như tên Tưởng Duệ kia đứng ngẩn người như bị câu mất hồn.
Tần Trì bật cười thành tiếng.
Anh sắp quên mất rằng hai mươi là độ tuổi đẹp nhất để trai gái làm quen kết bạn và hưởng thụ tình yêu.
Dâu tây mà Hứa Kiều trồng cũng chín đỏ hàng loạt.
Diện tích sân có hạn, thích hợp cho những loại cây leo lớn như dưa leo, đậu cô ve và cà, hoặc cũng có thể trồng mấy loại củ như cà rốt và khoai tây, còn các loại rau thì được trồng trong chậu.
Trong nhà cũng tấc đất tấc vàng, còn phải cân nhắc đến tính thẩm mỹ và thoải mái nữa nên Hứa Kiều chỉ trồng bốn chậu dâu tây thôi. Các loại cây khác như chanh, quất ngọt và quả vả thì được trồng chủ yếu ở phòng ngủ và thư phòng, có còn hơn không.
Hơn sáu giờ sáng, Hứa Kiều cẩn thận hái một đĩa gồm mười lăm quả dâu tây đã chín mọng, bưng vào bếp rửa sạch.
Lục Dương cũng thức dậy từ rất sớm, cho gạo vào nồi nấu cơm. Lúc này cậu ấy đang ngồi học thuộc lòng trong phòng khách.
Ở kỷ nguyên mới, các môn học cấp hai và cấp ba thời kỷ nguyên cũ được kết hợp lại và vào chương trình giảng dạy năm năm, khối lượng kiến thức cần tiếp thu khá nặng nề. Dù học sinh đăng ký học đại học bình thường hay vào trường quân đội, nếu muốn trúng tuyển vào hai trường hàng đầu thì vẫn phải đạt điểm cao trong các môn văn hoá.
Có thể thức tỉnh tinh thần thể hay không còn phải xem vận may, nhưng kiến thức thì chỉ cần chăm chỉ là sẽ tích luỹ được. Dù là người bình thường không có dị năng, nếu có thể đạt được thành tựu ưu tú trong một lĩnh vực nào đó thì vẫn sẽ có được thu nhập cao. Theo thống kê, trong các công ty lớn ở khu vực trung tâm, bao gồm cả các công ty chính phủ có gần một phần ba nhân viên là người bình thường xuất sắc, tinh anh kỹ thuật.
Sau khi rửa dâu tây xong, Hứa Kiều chia ra đặt trong hai đĩa rồi đưa đĩa có chừng sáu quả cho Lục Dương, sai cậu: "Em đưa sang biếu anh Tần đi, chắc giờ này anh ấy dậy rồi."
Lúc chỉ có hai chị em, Hứa Kiều có thói quen sử dụng kính ngữ khi nhắc đến Tần Trì trước mặt Lục Dương.
Lục Dương biết cô thích ăn dâu tây nên nói nhỏ: "Một tuần anh ta đổi hoa trưng trong nhà hai lần, chắc chắn cũng đủ điều kiện mua trái cây, không thèm đồ chị biếu đâu."
Hứa Kiều: "Anh ấy mua là việc của anh ấy, chúng ta biếu anh ấy là tấm lòng của chúng ta. Nếu em không muốn thì để chị đi cho cũng được."
Lục Dương liếc nhìn đĩa dâu tây đỏ thắm như môi Hứa Kiều một cái, đứng dậy cầm cái đĩa đi qua bên cạnh.
Đứng trước cửa phòng 102, Lục Dương gõ nhẹ lên cửa hai cái. Mấy giây sau, có tiếng bước chân vang lên từ bên trong.
Rõ ràng hôm nay trời rất nóng, thế mà người đàn ông tuấn tú đi ra mở cửa vẫn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, mái tóc ngắn trên trán hơi ướt, có vẻ như anh vừa rửa mặt xong.
"Chào buổi sáng." Tần Trì mỉm cười chào hỏi cậu học sinh trung học.
Lục Dương cảm thấy không được tự nhiên lắm, chỉ qua loa có lệ đáp một tiếng rồi đưa đĩa trái cây trong tay cho anh: "Mới hái đấy."
Tần Trì đã ngửi thấy mùi dâu tây chua chua ngọt ngọt. Anh liếc nhìn cửa phòng 101 đang mở rộng rồi thoải mái nhận lấy: "Cảm ơn nhé."
Lục Dương xoay người, trở tay đóng cửa lại, chỉ thấy Hứa Kiều đã ngồi vào bàn ăn ăn dâu tây.
Cậu ấy lại ngồi xuống sô pha, chuẩn bị học bài tiếp.
Hứa Kiều trợn mắt lườm cậu ấy: "Sao nữa? Bây giờ đến cả ăn dâu chị cũng phải bưng tận miệng em à?"
Lục Dương: "Không phải, em không thích ăn thứ đó."
Hứa Kiều: "Hồi bé mỗi lần được ông nội cho dâu, em có thể há miệng nhét hai quả vào miệng một lần mà."
Lục Dương: "..."
Hứa Kiều lắc đầu, giữ lại bốn quả cho cậu em rồi đi vào bếp, lấy hành lá tươi vừa hái ra cắt nhỏ, làm bánh trứng gà.
Lục Dương bưng cái đĩa đi lên phòng ngủ, do dự ăn một quả, ba quả còn lại thì cất vào không gian tinh hạch mà Tần Trì cầm cố, chờ đến mùa đông lại đưa ra cho Hứa Kiều ăn.
.
Thời gian làm việc của Tần Trì vẫn rất tự do. Anh chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ giảng bài ở lớp và sửa bài tập nhóm cho sinh viên, hơn nữa anh cũng có thể rời khỏi trường quân đội bất cứ lúc nào.
Bốn giờ ba mươi chiều, Hứa Kiều vẫn còn đang làm việc trong phòng khám thì Tần Trì đã trở về khu chung cư.
Bây giờ mà nấu bữa tối vì còn sớm quá, vậy nên Tần Trì cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi xuống ghế sô pha đơn trong phòng khách đọc sách.
Vì được dị năng cấp S cường hoá thể chất nên mặc dù khả năng cách âm ở khu chung cư Bình An không tệ lắm nhưng Tần Trì vẫn nghe thấy tiếng xe đạp truyền tới từ con đường trước nhà.
Anh liếc ra bên ngoài, nhìn thấy một quý bà tóc xoăn chừng sáu bảy mươi tuổi. Tất nhiên, nếu như bà ấy là dị năng giả thì tuổi thật có thể còn lớn hơn thế.
Quý bà tóc xoăn lạ mặt dừng lại trước khu chung cư năm tầng, đỡ xe đạp quan sát khu nhà cẩn thận cả hai căn nhà nhỏ của nhà họ Lục, còn ngó nghiêng vào trong phòng khách qua ô cửa sổ chỉ kéo rèm một nửa nữa.
Tần Trì khống chế gió kéo tấm rèm cửa màu trắng ở căn nhà kia lại kín hơn chút, che khuất ánh mắt dòm ngó vô lễ của đối phương.
Rồng lửa trong đầu anh phiền não nện đuôi rầm rầm.
Lúc này tiếng dì Lưu vang lên từ trên ban công phòng 202: "Tới rồi thì đậu xe rồi lên đây, tôi đang bận thay tã cho thằng nhóc này, nó tiểu ướt tã rồi, không xuống đón bà được."
Quý bà tóc xoăn kia cười nói: "Bà không cần xuống đâu, tôi tự đi lên được."
Sau đó là tiếng bước chân leo lên cầu thang, quý bà tóc xoăn bước vào nhà họ Lưu số 202.
Tần Trì không muốn nghe lén nhưng không cản được hai người phụ nữ trò chuyện quá to, thành ra cuộc đối thoại của bọn họ theo cửa sổ tầng hai mở rộng mà truyền hết vào tai anh.
Quý bà tóc xoăn: "Hình như Hứa Kiều không hay sống ở đây, tôi thấy trong sân còn rất nhiều khoảng đất trống, nếu quy hoạch cẩn thận thì hẳn là phải có thêm nhiều rau củ mới đúng."
Dì Lưu: "Thì nhà con bé trước giờ neo người mà, con bé lại thích làm trị liệu sư. Hồi trước ông nội con bé quy hoạch mảnh sân đó như vậy, chắc là con bé học theo. Mà thôi, dù sao thì bây giờ con bé cũng có thể dựa vào chính bản thân để có cuộc sống ấm no."
Nhắc tới cô chủ nhà kiêm đồng đội của mình, rồng lửa rục rịch, ánh mắt Tần Trì cũng rời khỏi trang sách.
Quý bà tóc xoăn: "Bà có ảnh không?"
Dì Lưu: "Khi con bé còn nhỏ thì có, nhưng từ hồi lên trung học đến giờ ngày nào con bé cũng đi sớm về trễ, tôi mà rảnh cũng không nghĩ đến việc giơ vòng tay thông tin lên chụp ảnh con bé."
Quý bà tóc xoăn: "Không sao không sao, dù sao thì chờ thêm lát nữa con bé cũng sẽ về thôi. Đúng rồi, nghe bà nói con bé vừa đẹp vừa là trị liệu sư, còn có nhà riêng hả? Điều kiện tốt như vậy sao mấy năm nay không có ai muốn kết thân với con bé vậy?"
Dì Lưu: "Có chứ, chỉ riêng khu chung cư này là đã có mấy nhà muốn giới thiệu người thân cho con bé rồi, nhưng con bé mới tốt nghiệp trường quân đội được hai năm, nói là không muốn kết hôn quá sớm, hơn nữa trước đây con bé có nhà họ Lục làm chỗ dựa, người ta thấy con bé không muốn nên cũng không kì kèo. Nếu không phải bây giờ bà nhờ tôi giới thiệu con dâu phù hợp thì tôi cũng không muốn ra mặt nói đỡ đâu, lỡ đâu thất bại thì lúng túng biết bao."
Quý bà tóc xoăn: "Chuyện gì xảy ra với nhà họ Lục vậy?"
Dì Lưu lại giải thích qua cho bà ấy nghe.
Quý bà tóc xoăn: "Ôi, thằng nhỏ kia cũng sắp mười sáu tuổi rồi, sao hai người bọn họ lại dọn ra ở cùng nhau như vậy được, chẳng lẽ..."
Dì Lưu: "Không thể nào, hai đứa chúng nó bên nhau từ bé, chẳng khác gì chị em ruột. Trước đây Hứa Kiều cũng từng nói với tôi rồi, bảo là muốn dùng tiền thuê phòng để đóng học phí trường quân đội cho Tiểu Lục. Ài, tôi nói cho bà nghe nè, thật ra tôi thích Hứa Kiều lắm, nếu không phải thấy Tưởng Duệ nhà bà cũng xứng với con bé thì còn lâu tôi mới giúp. Bà cũng đừng tỏ thái độ gì quá đáng trước mặt Hứa Kiều làm tôi khó xử."
Ba cha con nhà họ Tưởng đều là lính hộ vệ, tuy cấp bậc không cao nhưng mạng lưới quan hệ cũng không hề tầm thường, là những người dì Lưu phải ngước mặt trông lên.
Nhưng nếu nhà họ Tưởng tiếp tục chọn ba lựa bốn và đa nghi thì dì Lưu thà bọn họ không thành đôi còn hơn.
Quý bà tóc xoăn: "Yên tâm, đã bao giờ tôi chê mắt nhìn của bà chưa? Chờ đi, chỉ cần Hứa Kiều thật sự tốt bụng và đẹp như bà nói thì tôi bất chấp hết, để Tưởng Duệ thử theo đuổi người ta xem sao. Đám thanh niên bây giờ thích tự do yêu đương, tôi làm vậy cũng chỉ là kiểm tra thay Tưởng Duệ cho biết hoàn cảnh nhà người ta trước thôi, đỡ sau này lại phát sinh hiểu nhầm."
Dì Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại chuyển chủ đề đến những chuyện vụn vặt trong nhà.
Tần Trì lại cúi đầu lật sách lần nữa.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Kiều trở lại. Tần Trì không nhìn ra bên ngoài nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân trên tầng nhanh chóng chạy ra ngoài ban công.
Sau khi Hứa Kiều đi vào phòng 101, trên tầng mới có tiếng nói chuyện.
Dì Lưu: "Bà thấy sao?"
Quý bà tóc xoăn: "... Người ta đẹp như vậy có vừa ý Tưởng Duệ nhà chúng tôi không đây?"
Trừ tự do yêu đương, còn lại bình thường dị năng giả cấp thấp rất khó thông qua mai mối để gả cho dị năng giả cấp cao hơn, nhưng trị liệu sư thì khác.
Dù là trị liệu sư cấp C thấp nhất cũng có thể chữa trị khá nhiều bệnh tật và vết thương phần mềm. Nhiều nhất chỉ là vấn đề hiệu suất và thời gian sử dụng dị năng của bọn họ không dài bằng trị liệu sư cao cấp thôi.
Nếu một dị năng giả cưới một người vợ là trị liệu sư thì người đó có thể dẫn vợ mình theo ngay cả khi làm nhiệm vụ hoặc ra chiến trường để vợ dốc sức chăm sóc mình, chữa trị vết thương kịp thời bảo vệ tính mạng, cũng có thể sắp xếp cho vợ tiếp quản việc chữa bệnh thường ngày của gia đình. Việc này vừa thực dụng vừa tiết kiệm được một khoản phí kếch xù khi đến khám tại các bệnh viện và phòng khám.
Vì vậy trị liệu sư cấp C gả cho dị năng giả cấp B là trường hợp rất thường gặp. Nếu trị liệu sư đó có vẻ ngoài xuất chúng thì việc gả cho dị năng giả cấp A cũng không phải không thể.
Trong mắt quý bà tóc xoăn, chỉ cần Hứa Kiều có lòng móc nối thì cô hoàn toàn có thể với tới những dị năng giả cấp cao ở khu vực trung tâm.
Dì Lưu: "Con bé không có nhiều tham vọng đến vậy đâu. Hồi còn học trường quân đội, có một người bạn cấp B theo đuổi con bé rất nhiệt tình, thế mà con bé không hề động lòng, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản yên bình. Bà bảo Tưởng Duệ thử một lần xem sao. Tưởng Duệ đẹp trai, tính cách cũng chững chạc, có khi Hứa Kiều thì kiểu người đáng tin như vậy thì sao? Hơn nữa trở thành vợ quân nhân sẽ được miễn làm một số nhiệm vụ. Điều kiện của Tưởng Duệ ở vành đai 2 chúng tôi như vậy là quá đủ rồi."
Nghe vậy, quý bà tóc xoăn kia lại tươi tỉnh hẳn.
.
Hôm đó Hứa Kiều không gặp quý bà tóc xoăn kia, nhưng ngày hôm sau cô vừa tan làm về nhà thì phát hiện ra một chiếc suv đậu ở ven đường trước toà nhà năm tầng.
Sau khi cẩn thận dừng xe đạp, cô nhìn thấy dì Lưu đang tiễn một người đàn ông thân hình cao lớn ra cửa khu nhà.
Con đường giữa hai toà nhà cũng không rộng lắm. Hứa Kiều đỡ xe đạp nép sang một bên, định chờ bọn họ đi ra ngoài rồi mình lại rẽ vào.
"Tiểu Kiều đi làm về rồi hả?"
Dì Lưu nở nụ cười tự nhiên chào hỏi Hứa Kiều.
Hứa Kiều cười gật đầu. Thấy người đàn ông xa lạ kia dừng bước, quay đầu nhìn mình chằm chằm, cô liếc nhìn khu nhà bên cạnh.
Dì Lưu không ngờ mình diễn tự nhiên như vậy mà lại gặp trắc trở ngay chỗ Tưởng Duệ. Bà ấy vỗ nhẹ lên cánh tay anh ấy, lại giải thích với Hứa Kiều: "Đây là Tưởng Duệ, con trai của bạn dì. Nó là lính hộ vệ vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ thanh lý ở khu vực nguy hiểm về, được nghỉ phép nên tới thăm dì."
Tưởng Duệ cũng vừa mới lấy lại tinh thần sau giây phút loá mắt trước vẻ đẹp của Hứa Kiều. Anh ấy ưỡn thẳng sống lưng, giơ một tay ra với cô: "Chào cô, tôi là Tưởng Duệ."
Mỗi cử chỉ của anh ấy đều toát lên vẻ nghiêm túc thường gặp trên người các quân nhân.
Lính hộ vệ là quân chủ lực của các căn cứ lớn, trừ việc thanh lý khu vực nguy hiểm, đối đầu với những đợt tấn công ồ ạt của dị thú để bảo vệ căn cứ ra thì bình thường bọn họ cũng luôn xông lên đầu tiên.
Hứa Kiều không đủ can đảm tòng quân, chỉ có thể kính nể những người chủ động tòng quân.
Thấy ánh mắt Tưởng Duệ không hề chứa vẻ táo bạo vô lễ như một số lính đánh thuê khác, thay vào đó là vẻ thưởng thức, Hứa Kiều phối hợp giơ tay ra bắt tay một cái: "Chào anh, tôi là Hứa Kiều."
Đôi mắt trị liệu sư trẻ hai mươi tuổi trong veo, nụ cười rạng rỡ để lộ gò má và cái cổ trắng nõn mịn màng.
Tưởng Duệ rụt tay về cực nhanh như bị bỏng, sợ lòng bàn tay đầy những nốt chai sần của mình làm làn da mịn màng của cô bị thương.
Anh ấy có một đôi mắt đẹp với hàng mi dày. Đôi mắt đen bóng sâu thẳm kìm lòng chẳng đặng tiếp tục nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt.
Lúc bị mẹ ép ra ngoài, Tưởng Duệ hoàn toàn không hy vọng gì vào đối tượng lần này. Nhưng giờ phút này anh ấy lại bắt đầu lo lắng cân nhắc đến việc lần sau nên tìm cớ gì để gặp được cô.
Anh ấy không có kinh nghiệm qua lại với các cô gái trẻ trẻ tuổi.
Cùng lúc đó ở phòng khách 102 đối diện, Tần Trì đứng sau tấm rèm màu vàng nhạt nhìn Hứa Kiều đẩy xe đạp đi vòng qua dì Lưu, lại nhìn anh lính hộ vệ hình như tên Tưởng Duệ kia đứng ngẩn người như bị câu mất hồn.
Tần Trì bật cười thành tiếng.
Anh sắp quên mất rằng hai mươi là độ tuổi đẹp nhất để trai gái làm quen kết bạn và hưởng thụ tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.