Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 19:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
Làm mối cũng cần kỹ xảo, nhất là khi đàng trai tương đối vụng về.
Hai hôm sau, dì Lưu gõ cửa nhà Hứa Kiều ngay khi cô đã sắp sửa quên mất Tưởng Duệ.
Hứa Kiều vừa mới tan tầm, đang đứng trong phòng bếp suy nghĩ xem tối nay nên ăn món gì.
Cô mở cửa, thấy dì Lưu một tay ôm cháu gái hơn hai tuổi, một tay cầm cái rổ nhỏ, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Kiều, có phải giờ lại có rau tươi không, chúng ta vẫn làm như mọi khi nhé?”
Năm nào nhà họ Hứa cũng bán rau cho hàng xóm cùng tòa nhà để kiếm thêm chút tiền, giá ít hơn 20% so với giá trong siêu thị.
Hứa Kiều đã rất quen với dì Lưu, cô trực tiếp mời bà ấy vào, dẫn bà ấy tới chỗ mấy chậu rau: “Hành, hẹ và rau chân vịt đều đã ăn được rồi, dì muốn lấy loại nào ạ?”
Dì Lưu: “Mỗi loại một ít đi, dì chỉ mua đủ để ăn bữa tối nay thôi. Nhà dì nhiều người, thi thoảng ăn cho đỡ thèm còn được chứ bữa nào cũng ăn thì không chống nổi.”
Hứa Kiều liền hái mấy loại rau đó, bên cạnh có một chiếc cân nhỏ chuyên dùng để tính cân nặng, tổng cộng là hơn một cân, tính theo số tròn và giảm giá 20% là 160 điểm.
Dì Lưu lại chỉ vào hai quả dâu tây chín hồng nhất trong chậu, nói: “Dì lấy thêm hai quả dâu này nữa, cho Linh Đang đỡ thèm.”
Siêu thị bán dâu tây theo quả, một quả 50 điểm tích lũy.
Làm buôn bán cho hàng xóm láng giềng kị nhất là tặng đồ vô tội vạ, nếu hôm nay tặng không một quả, biết đâu lần sau hàng xóm sẽ lại mong chờ được tặng không tiếp.
May mà ông Hứa đã liệt kê quy tắc buôn bán rau quả từ lâu, Hứa Kiều không khách sáo, dì Lưu cũng không cậy già lên mặt, thoải mái nhanh nhẹn mà chuyển 240 điểm tích lũy cho Hứa Kiều.
Dâu tây không phun thuốc có thể ăn ngay mà không cần rửa. Dì Lưu đưa một quả cho cháu gái trong lòng, khi đi đến huyền quan, dì Lưu chớp mắt, nói với Hứa Kiều như thể vừa chợt nhớ tới: “Cháu có nhớ thằng nhóc Tưởng Duệ tới tặng đồ cho nhà dì lần trước không?”
Hứa Kiều: “Người làm lính hộ vệ đấy ạ?”
Dì Lưu: “Đúng vậy, dì thấy khả năng cao là nó thích cháu rồi, mấy hôm nay Tưởng Duệ cứ hỏi thăm dì về chuyện của cháu suốt. Bình thường nhìn như hũ nút, giờ lại đột ngột coi dì như dì ruột, nói ngọt lắm luôn.”
Hứa Kiều: “…”
Dì Lưu: “Vậy đi, để dì nói tình huống trong nhà nó cho cháu nghe trước. Nếu cháu thấy hứng thú thì dì sẽ giới thiệu để hai đứa làm quen, nếu cháu không có hứng thú thì để dì nói rõ với nó, đỡ phải để nó cứ tương tư mãi.”
Hứa Kiều tỏ thái độ trước: “Dì, dù tình huống trong nhà người ta ra sao thì hiện tại cháu đều không có ý định hẹn hò hay kết hôn đâu…”
Dì Lưu: “Dì biết mà, cháu mới bao lớn chứ, chắc chắn là không vội rồi. Chỉ là dì thấy điều kiện của Tưởng Duệ không tệ, cháu cứ nghe trước đi, coi như biết thêm người bạn mới. Đúng rồi, Tưởng Duệ làm trong đội quân hộ vệ, thi thoảng cũng sẽ cắt lượt tuần tra, biết đâu sau này cháu ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ gặp nó đấy.”
Hứa Kiều nhìn rau dưa trong rổ của dì Lưu, bất đắc dĩ nói: “Vâng, thế cháu nghe một chút vậy.”
Giờ cô đã biết dì Lưu tới mua rau là giả, làm mai cho cô mới là thật.
Có thể khái quát mấy lời giới thiệu nhiệt tình của dì Lưu thành hai phần chính.
Một là gia đình của Tưởng Duệ. Ba và anh cả của Tưởng Duệ đều tòng quân, ba đã là thượng úy, anh cả hơn 30 tuổi là trung úy. Mẹ và chị dâu của Tưởng Duệ đều làm việc trong cơ quan nhà nước, vừa ổn định vừa vẻ vang.
Hai là bản thân Tưởng Duệ. Năm nay Tưởng Duệ 25 tuổi, tinh thần thể cũng là chiến ngưu như ba và anh trai, là dị năng giả cấp C, song hệ thổ và phong, hiện giờ đang là thiếu úy.
Theo đánh giá của dì Lưu, ba ba con bọn họ đều kiên nghị, vững vàng giống tinh thần thể của họ.
Hứa Kiều khen: “Bọn họ đều rất lợi hại, nhưng cháu thực sự không có kế hoạch trong phương diện này. Dì cứ nói rõ đi ạ, để người ta khỏi bị trì hoãn.”
Dì Lưu tiếc nuối rời đi.
Hứa Kiều đóng cửa, khẽ thở phào.
Một cánh hoa sen bay ra, nhẹ nhàng dán lên mặt cô.
Hứa Kiều cười khổ.
Số lượng dân cư trong kỷ nguyên mới giảm mạnh, các căn cứ lớn đều khuyến khích kết hôn sớm, sinh con sớm, đến tuổi tốt nghiệp đại học cũng đẩy lên đến 18 tuổi.
Đúng là có rất nhiều người trẻ tuổi kết hôn sớm vì đủ loại lý do, trước kia Hứa Kiều không để ý đến vấn đề này cho lắm. Nếu gặp được người mình thích, mọi phương diện đều hòa hợp với nhau thì kết hôn sớm cũng không sao cả, nếu không gặp được thì cứ từ từ, thậm chí độc thân cả đời cũng được, kiểu gì cũng tốt hơn là chọn bừa một người chỉ để kết hôn.
Nhưng hiện tại Hứa Kiều có bí mật, bí mật lớn về việc tinh thần thể của cô thăng cấp.
Căn cứ có số liệu tinh thần thể của cô, hoa sen mười một cánh hiện rõ trong ảnh chụp trên giấy chứng nhận lính đánh thuê điện tử của Hứa Kiều. Nếu hẹn hò, cô không thể che giấu tinh thần thể của mình với người yêu mãi, nhưng khi để lộ, nhỡ người đó không đáng tin cậy…
Hứa Kiều không muốn mạo hiểm, cô thà giữ kín bí mật này một mình còn hơn.
Về phần bữa tối…
Ăn bò bít tết đi.
Nói tới đây mới thấy chính phủ phân loại tinh thần thể rất chung chung. Ví dụ như trâu bò*, kỷ nguyên cũ dựa theo nơi sản sinh, ngoại hình và tác dụng để chia thành rất nhiều loại, ví dụ như bò Tây Tạng, trâu, bò, trâu rừng. Nhưng tới kỷ nguyên mới, dù tinh thần thể là loại trâu bò gì thì chính phủ đều chỉ đặt tên theo thuộc tính dị năng: Thích hợp chiến đấu gọi là chiến ngưu, thích hợp nuôi dưỡng gọi là trâu bò bình thường.
*Trung Quốc gọi chung tất cả các loài trâu bò bằng từ “ngưu”.
Tất nhiên không thể trách chính phủ qua loa, tuy cùng có tinh thần thể là bò nhưng có dị năng giả hợp chiến đấu, có dị năng giả hợp nuôi dưỡng, chính phủ chỉ có thể bỏ cách gọi cũ để phân chia dễ dàng hơn.
Kể cả tinh thần thể thực vật cũng vậy, dù mẫu đơn có bao nhiêu chủng loại thì tên gọi đều là “mẫu đơn”, dù hoa sen có bao nhiêu cánh hoa cũng đều là “hoa sen” cả.
Đây là tên gọi do chính phủ đặt, nhưng dị năng giả có cảm tình sâu sắc với tinh thần thể của bản thân, cũng sẵn lòng phân chia tỉ mỉ theo chủng loại của kỷ nguyên cũ.
Cụ nội của Hứa Kiều thích trồng hoa sen, phòng làm việc trong nhà cô có rất nhiều sách vở và hình ảnh về hoa sen, vậy nên Hứa Kiều biết tinh thần thể của cô có khả năng cao là sen cánh kép.
.
Tại nhà 102, Tần Trì không cho rồng lửa ra huyền quan nghe lén Hứa Kiều và dì Lưu nói chuyện, nhưng không lâu sau, khi anh đang rửa rau trong bếp, tiếng dì Lưu nói chuyện điện thoại với người khác lại vang lên trong phòng bếp ở nhà 202 trên lầu.
Lần này, Tần Trì chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mình dì Lưu.
“Tôi vừa đến chỗ con bé mua rau, nhân tiện nhắc việc Tưởng Duệ hỏi thăm con bé. Aizzz, giống y như tôi nghĩ, tôi vừa nhắc tới là con bé nói không có hứng thú ngay.”
“Nói rồi, tôi còn nói cả công việc của chị dâu Tưởng Duệ nữa. Tôi thấy là do con bé chưa biết yêu đương nên mới không đồng ý, nếu không thì Tưởng Duệ vừa đẹp trai vừa cao ráo, điều kiện của nhà bà lại tốt như vậy, làm gì có cô nào không ưng cho được.”
“Ừ, đành trông đợi vào Tưởng Duệ thôi. Nếu tôi khuyên nhiều thì có lẽ sẽ phản tác dụng, thanh niên bây giờ đều không thích bị người lớn giục cưới.”
Sau khi dì Lưu yên lặng, rồng lửa xuất hiện, phun lửa về phía Tần Trì: [Cô ấy không thích tên kia.]
Tần Trì vừa rửa rau vừa nhỏ giọng phân tích: “Cô ấy không thích mai mối, không có nghĩa là Tưởng Duệ không có hy vọng.”
Rồng lửa: [Anh giành trước tên kia đi!]
Tần Trì cười lắc đầu.
Tình cảm của con người phức tạp hơn tinh thần thể rất nhiều, hơn nữa hiện tại anh cũng không có kế hoạch yêu đương.
.
Thứ ba ngày 14 tháng 5.
Hứa Kiều vẫn trực ban ở phòng 206 trong phòng khám.
Người đến khám sẽ đăng ký ở dưới lầu, đa số người bệnh đều được hệ thống phân phối và lựa chọn bác sĩ một cách ngẫu nhiên, nhưng cũng có một vài bệnh nhân nghe danh tìm đến, cố ý đăng ký một bác sĩ nào đó.
Hứa Kiều còn quá trẻ, lại không mấy nổi tiếng, vậy nên khi màn hình biểu hiện có bệnh nhân chỉ đích danh muốn cô khám chữa bệnh, Hứa Kiều ngạc nhiên nhìn tin tức của đối phương.
Bệnh nhân: Tưởng Duệ.
Hứa Kiều: “…”
Tới đã tới rồi, bác sĩ Hứa cũng đang rảnh, chỉ có thể gọi tên đúng theo quy định.
Chừng một phút sau, tiếng bước chân vững vàng vang lên trên hành lang. Khi tới gần phòng 206, bước chân chậm lại thấy rõ, cuối cùng tiến lên hai bước, gõ cửa như đã hạ quyết tâm.
Hứa Kiều đã nhìn về phía cánh cửa khép hờ từ lâu: “Mời vào.”
Một bàn tay to rám nắng đẩy cửa ra, khuôn mặt kiên nghị mà Hứa Kiều từng gặp một lần xuất hiện sau cánh cửa. Nhưng hình như người tới không ngờ Hứa Kiều đang chờ mình, hơn nữa còn nhìn qua nên đôi mắt đen nhánh của anh ấy nhanh chóng cụp xuống, khuôn mặt cũng ửng hồng thấy rõ.
Hứa Kiều: “…”
Cô đang định dời mắt, bỗng nhìn thấy một giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dọc theo sườn mặt góc cạnh của đối phương, rơi xuống dưới.
Hứa Kiều kinh ngạc, đây là vì quá căng thẳng hay là vì vết thương quá đau thế này?
Cô nhìn về phía cẳng chân bị được bọc trong chiếc quần âu của đối phương, tờ đơn đăng ký nói rằng cẳng chân Tưởng Duệ bị thương.
Thấy Hứa Kiều dời mắt, Tưởng Duệ cố ép bản thân bình tĩnh trở lại, nói: “Chào cô, tôi tới khám bệnh.”
Hứa Kiều gật đầu, chỉ vào chiếc ghế dựa ở gần đó: “Anh ngồi đi, cuốn ống quần lên để tôi xem vết thương của anh.”
Tưởng Duệ đi tới, ngồi xuống, cuốn ống quần bên chân trái lên, sau đó ngồi thẳng lưng, đặt tay trên đầu gối. Mãi đến khi Hứa Kiều cúi đầu kiểm tra miệng vết thương, Tưởng Duệ mới nhìn cô, mặc dù chỉ có thể thấy góc nghiêng và gáy của Hứa Kiều.
Hứa Kiều kiểm tra xong, nhíu mày hỏi: “Anh bị dị thú cắn à?”
Tưởng Duệ: “Đúng vậy, tôi bị cắn lúc đi làm nhiệm vụ hôm qua. Lúc đó vội vã xuất phát nên chỉ nhờ quân y chữa xương rồi về đơn vị, tôi còn tưởng về nhà nghỉ ngơi một đêm là được, nào ngờ…”
Hứa Kiều: “Đây là tai nạn lao động, phía quân y có thể chữa trị miễn phí đúng không?”
Tưởng Duệ: “Hôm nay là ngày nghỉ, tôi không muốn chạy đến vành đai năm.”
Bốn căn cứ lớn đều có bố cục tương tự, các lãnh đạo quân đội, chính phủ, các gia đình quyền quý và dị năng giả cao cấp sống trong khu trung tâm. Dị năng giả cấp thấp sống ở vành đai hai, người thường ở tại vành đai ba, vành đai bốn là khu gieo trồng, nuôi dưỡng và nhà xưởng công nghiệp quân sự, vành đai năm là nơi đóng quân của hơn triệu quân hộ vệ.
Ngoài đóng quân, vành đai năm còn là “vách ngăn” giữa tường vây của căn cứ và khu chung cư. Nơi đó có diện tích lớn nhất, lái xe qua đúng là rất tốn thời gian.
Nếu Tưởng Duệ đã nói vậy thì Hứa Kiều cũng không khuyên nữa, cô hỏi: “Anh muốn kê thuốc chữa trị hay là…”
Tưởng Duệ: “Nếu được thì tôi muốn chữa khỏi ngay.”
Vết thương trên da thịt như thế này không cần phải vào phòng phẫu thuật. Sau khi lập hóa đơn, Tưởng Duệ chi trả điểm tích lũy. Hứa Kiều giúp Tưởng Duệ rửa sạch miệng vết thương trước rồi ấn tay lên bên cạnh vết thương, chữa khỏi cho anh ấy chỉ trong ba phút ngắn ngủi. Ngoài việc vùng da mới mọc hơi trắng ra thì không ai nhận ra chỗ này từng là vết thương.
Tưởng Duệ buông ống quần, đứng thẳng, nhìn trị liệu sư đang ngồi trên ghế, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”
Nói xong, Tưởng Duệ xoay người đi ra cửa. Với sải chân của mình, anh ấy có thể ra ngoài chỉ trong bốn bước.
Hứa Kiều: “Chờ một lát.”
Tưởng Duệ giật mình, quay đầu lại.
Hứa Kiều: “Anh cố ý yêu cầu tôi khám là vì dì Lưu nên mới giúp đỡ tôi hay là vì nguyên nhân khác?”
Tưởng Duệ im lặng một giây rồi nhìn cô, đáp: “Tôi muốn gặp cô, tôi chỉ có thể dùng cách này mà thôi.”
Hứa Kiều: “… Tôi rất vinh hạnh, nhưng tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương, nếu anh lại chi trả điểm tích lũy không cần thiết chỉ để gặp tôi thì tôi sẽ rất áp lực.”
Tưởng Duệ: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.”
Hứa Kiều cười: “Cảm ơn.”
Tưởng Duệ: “Vậy tôi có thể đưa cô về nhà mỗi tuần một lần không? Cô không cần phải nói chuyện với tôi, tôi giữ khoảng cách để nhìn cô là được. Tôi mong rằng chờ đến lúc cô có hứng thú yêu đương, cô có thể nhớ đến tôi đầu tiên.”
Hứa Kiều: “…”
Hai hôm sau, dì Lưu gõ cửa nhà Hứa Kiều ngay khi cô đã sắp sửa quên mất Tưởng Duệ.
Hứa Kiều vừa mới tan tầm, đang đứng trong phòng bếp suy nghĩ xem tối nay nên ăn món gì.
Cô mở cửa, thấy dì Lưu một tay ôm cháu gái hơn hai tuổi, một tay cầm cái rổ nhỏ, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Kiều, có phải giờ lại có rau tươi không, chúng ta vẫn làm như mọi khi nhé?”
Năm nào nhà họ Hứa cũng bán rau cho hàng xóm cùng tòa nhà để kiếm thêm chút tiền, giá ít hơn 20% so với giá trong siêu thị.
Hứa Kiều đã rất quen với dì Lưu, cô trực tiếp mời bà ấy vào, dẫn bà ấy tới chỗ mấy chậu rau: “Hành, hẹ và rau chân vịt đều đã ăn được rồi, dì muốn lấy loại nào ạ?”
Dì Lưu: “Mỗi loại một ít đi, dì chỉ mua đủ để ăn bữa tối nay thôi. Nhà dì nhiều người, thi thoảng ăn cho đỡ thèm còn được chứ bữa nào cũng ăn thì không chống nổi.”
Hứa Kiều liền hái mấy loại rau đó, bên cạnh có một chiếc cân nhỏ chuyên dùng để tính cân nặng, tổng cộng là hơn một cân, tính theo số tròn và giảm giá 20% là 160 điểm.
Dì Lưu lại chỉ vào hai quả dâu tây chín hồng nhất trong chậu, nói: “Dì lấy thêm hai quả dâu này nữa, cho Linh Đang đỡ thèm.”
Siêu thị bán dâu tây theo quả, một quả 50 điểm tích lũy.
Làm buôn bán cho hàng xóm láng giềng kị nhất là tặng đồ vô tội vạ, nếu hôm nay tặng không một quả, biết đâu lần sau hàng xóm sẽ lại mong chờ được tặng không tiếp.
May mà ông Hứa đã liệt kê quy tắc buôn bán rau quả từ lâu, Hứa Kiều không khách sáo, dì Lưu cũng không cậy già lên mặt, thoải mái nhanh nhẹn mà chuyển 240 điểm tích lũy cho Hứa Kiều.
Dâu tây không phun thuốc có thể ăn ngay mà không cần rửa. Dì Lưu đưa một quả cho cháu gái trong lòng, khi đi đến huyền quan, dì Lưu chớp mắt, nói với Hứa Kiều như thể vừa chợt nhớ tới: “Cháu có nhớ thằng nhóc Tưởng Duệ tới tặng đồ cho nhà dì lần trước không?”
Hứa Kiều: “Người làm lính hộ vệ đấy ạ?”
Dì Lưu: “Đúng vậy, dì thấy khả năng cao là nó thích cháu rồi, mấy hôm nay Tưởng Duệ cứ hỏi thăm dì về chuyện của cháu suốt. Bình thường nhìn như hũ nút, giờ lại đột ngột coi dì như dì ruột, nói ngọt lắm luôn.”
Hứa Kiều: “…”
Dì Lưu: “Vậy đi, để dì nói tình huống trong nhà nó cho cháu nghe trước. Nếu cháu thấy hứng thú thì dì sẽ giới thiệu để hai đứa làm quen, nếu cháu không có hứng thú thì để dì nói rõ với nó, đỡ phải để nó cứ tương tư mãi.”
Hứa Kiều tỏ thái độ trước: “Dì, dù tình huống trong nhà người ta ra sao thì hiện tại cháu đều không có ý định hẹn hò hay kết hôn đâu…”
Dì Lưu: “Dì biết mà, cháu mới bao lớn chứ, chắc chắn là không vội rồi. Chỉ là dì thấy điều kiện của Tưởng Duệ không tệ, cháu cứ nghe trước đi, coi như biết thêm người bạn mới. Đúng rồi, Tưởng Duệ làm trong đội quân hộ vệ, thi thoảng cũng sẽ cắt lượt tuần tra, biết đâu sau này cháu ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ gặp nó đấy.”
Hứa Kiều nhìn rau dưa trong rổ của dì Lưu, bất đắc dĩ nói: “Vâng, thế cháu nghe một chút vậy.”
Giờ cô đã biết dì Lưu tới mua rau là giả, làm mai cho cô mới là thật.
Có thể khái quát mấy lời giới thiệu nhiệt tình của dì Lưu thành hai phần chính.
Một là gia đình của Tưởng Duệ. Ba và anh cả của Tưởng Duệ đều tòng quân, ba đã là thượng úy, anh cả hơn 30 tuổi là trung úy. Mẹ và chị dâu của Tưởng Duệ đều làm việc trong cơ quan nhà nước, vừa ổn định vừa vẻ vang.
Hai là bản thân Tưởng Duệ. Năm nay Tưởng Duệ 25 tuổi, tinh thần thể cũng là chiến ngưu như ba và anh trai, là dị năng giả cấp C, song hệ thổ và phong, hiện giờ đang là thiếu úy.
Theo đánh giá của dì Lưu, ba ba con bọn họ đều kiên nghị, vững vàng giống tinh thần thể của họ.
Hứa Kiều khen: “Bọn họ đều rất lợi hại, nhưng cháu thực sự không có kế hoạch trong phương diện này. Dì cứ nói rõ đi ạ, để người ta khỏi bị trì hoãn.”
Dì Lưu tiếc nuối rời đi.
Hứa Kiều đóng cửa, khẽ thở phào.
Một cánh hoa sen bay ra, nhẹ nhàng dán lên mặt cô.
Hứa Kiều cười khổ.
Số lượng dân cư trong kỷ nguyên mới giảm mạnh, các căn cứ lớn đều khuyến khích kết hôn sớm, sinh con sớm, đến tuổi tốt nghiệp đại học cũng đẩy lên đến 18 tuổi.
Đúng là có rất nhiều người trẻ tuổi kết hôn sớm vì đủ loại lý do, trước kia Hứa Kiều không để ý đến vấn đề này cho lắm. Nếu gặp được người mình thích, mọi phương diện đều hòa hợp với nhau thì kết hôn sớm cũng không sao cả, nếu không gặp được thì cứ từ từ, thậm chí độc thân cả đời cũng được, kiểu gì cũng tốt hơn là chọn bừa một người chỉ để kết hôn.
Nhưng hiện tại Hứa Kiều có bí mật, bí mật lớn về việc tinh thần thể của cô thăng cấp.
Căn cứ có số liệu tinh thần thể của cô, hoa sen mười một cánh hiện rõ trong ảnh chụp trên giấy chứng nhận lính đánh thuê điện tử của Hứa Kiều. Nếu hẹn hò, cô không thể che giấu tinh thần thể của mình với người yêu mãi, nhưng khi để lộ, nhỡ người đó không đáng tin cậy…
Hứa Kiều không muốn mạo hiểm, cô thà giữ kín bí mật này một mình còn hơn.
Về phần bữa tối…
Ăn bò bít tết đi.
Nói tới đây mới thấy chính phủ phân loại tinh thần thể rất chung chung. Ví dụ như trâu bò*, kỷ nguyên cũ dựa theo nơi sản sinh, ngoại hình và tác dụng để chia thành rất nhiều loại, ví dụ như bò Tây Tạng, trâu, bò, trâu rừng. Nhưng tới kỷ nguyên mới, dù tinh thần thể là loại trâu bò gì thì chính phủ đều chỉ đặt tên theo thuộc tính dị năng: Thích hợp chiến đấu gọi là chiến ngưu, thích hợp nuôi dưỡng gọi là trâu bò bình thường.
*Trung Quốc gọi chung tất cả các loài trâu bò bằng từ “ngưu”.
Tất nhiên không thể trách chính phủ qua loa, tuy cùng có tinh thần thể là bò nhưng có dị năng giả hợp chiến đấu, có dị năng giả hợp nuôi dưỡng, chính phủ chỉ có thể bỏ cách gọi cũ để phân chia dễ dàng hơn.
Kể cả tinh thần thể thực vật cũng vậy, dù mẫu đơn có bao nhiêu chủng loại thì tên gọi đều là “mẫu đơn”, dù hoa sen có bao nhiêu cánh hoa cũng đều là “hoa sen” cả.
Đây là tên gọi do chính phủ đặt, nhưng dị năng giả có cảm tình sâu sắc với tinh thần thể của bản thân, cũng sẵn lòng phân chia tỉ mỉ theo chủng loại của kỷ nguyên cũ.
Cụ nội của Hứa Kiều thích trồng hoa sen, phòng làm việc trong nhà cô có rất nhiều sách vở và hình ảnh về hoa sen, vậy nên Hứa Kiều biết tinh thần thể của cô có khả năng cao là sen cánh kép.
.
Tại nhà 102, Tần Trì không cho rồng lửa ra huyền quan nghe lén Hứa Kiều và dì Lưu nói chuyện, nhưng không lâu sau, khi anh đang rửa rau trong bếp, tiếng dì Lưu nói chuyện điện thoại với người khác lại vang lên trong phòng bếp ở nhà 202 trên lầu.
Lần này, Tần Trì chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mình dì Lưu.
“Tôi vừa đến chỗ con bé mua rau, nhân tiện nhắc việc Tưởng Duệ hỏi thăm con bé. Aizzz, giống y như tôi nghĩ, tôi vừa nhắc tới là con bé nói không có hứng thú ngay.”
“Nói rồi, tôi còn nói cả công việc của chị dâu Tưởng Duệ nữa. Tôi thấy là do con bé chưa biết yêu đương nên mới không đồng ý, nếu không thì Tưởng Duệ vừa đẹp trai vừa cao ráo, điều kiện của nhà bà lại tốt như vậy, làm gì có cô nào không ưng cho được.”
“Ừ, đành trông đợi vào Tưởng Duệ thôi. Nếu tôi khuyên nhiều thì có lẽ sẽ phản tác dụng, thanh niên bây giờ đều không thích bị người lớn giục cưới.”
Sau khi dì Lưu yên lặng, rồng lửa xuất hiện, phun lửa về phía Tần Trì: [Cô ấy không thích tên kia.]
Tần Trì vừa rửa rau vừa nhỏ giọng phân tích: “Cô ấy không thích mai mối, không có nghĩa là Tưởng Duệ không có hy vọng.”
Rồng lửa: [Anh giành trước tên kia đi!]
Tần Trì cười lắc đầu.
Tình cảm của con người phức tạp hơn tinh thần thể rất nhiều, hơn nữa hiện tại anh cũng không có kế hoạch yêu đương.
.
Thứ ba ngày 14 tháng 5.
Hứa Kiều vẫn trực ban ở phòng 206 trong phòng khám.
Người đến khám sẽ đăng ký ở dưới lầu, đa số người bệnh đều được hệ thống phân phối và lựa chọn bác sĩ một cách ngẫu nhiên, nhưng cũng có một vài bệnh nhân nghe danh tìm đến, cố ý đăng ký một bác sĩ nào đó.
Hứa Kiều còn quá trẻ, lại không mấy nổi tiếng, vậy nên khi màn hình biểu hiện có bệnh nhân chỉ đích danh muốn cô khám chữa bệnh, Hứa Kiều ngạc nhiên nhìn tin tức của đối phương.
Bệnh nhân: Tưởng Duệ.
Hứa Kiều: “…”
Tới đã tới rồi, bác sĩ Hứa cũng đang rảnh, chỉ có thể gọi tên đúng theo quy định.
Chừng một phút sau, tiếng bước chân vững vàng vang lên trên hành lang. Khi tới gần phòng 206, bước chân chậm lại thấy rõ, cuối cùng tiến lên hai bước, gõ cửa như đã hạ quyết tâm.
Hứa Kiều đã nhìn về phía cánh cửa khép hờ từ lâu: “Mời vào.”
Một bàn tay to rám nắng đẩy cửa ra, khuôn mặt kiên nghị mà Hứa Kiều từng gặp một lần xuất hiện sau cánh cửa. Nhưng hình như người tới không ngờ Hứa Kiều đang chờ mình, hơn nữa còn nhìn qua nên đôi mắt đen nhánh của anh ấy nhanh chóng cụp xuống, khuôn mặt cũng ửng hồng thấy rõ.
Hứa Kiều: “…”
Cô đang định dời mắt, bỗng nhìn thấy một giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dọc theo sườn mặt góc cạnh của đối phương, rơi xuống dưới.
Hứa Kiều kinh ngạc, đây là vì quá căng thẳng hay là vì vết thương quá đau thế này?
Cô nhìn về phía cẳng chân bị được bọc trong chiếc quần âu của đối phương, tờ đơn đăng ký nói rằng cẳng chân Tưởng Duệ bị thương.
Thấy Hứa Kiều dời mắt, Tưởng Duệ cố ép bản thân bình tĩnh trở lại, nói: “Chào cô, tôi tới khám bệnh.”
Hứa Kiều gật đầu, chỉ vào chiếc ghế dựa ở gần đó: “Anh ngồi đi, cuốn ống quần lên để tôi xem vết thương của anh.”
Tưởng Duệ đi tới, ngồi xuống, cuốn ống quần bên chân trái lên, sau đó ngồi thẳng lưng, đặt tay trên đầu gối. Mãi đến khi Hứa Kiều cúi đầu kiểm tra miệng vết thương, Tưởng Duệ mới nhìn cô, mặc dù chỉ có thể thấy góc nghiêng và gáy của Hứa Kiều.
Hứa Kiều kiểm tra xong, nhíu mày hỏi: “Anh bị dị thú cắn à?”
Tưởng Duệ: “Đúng vậy, tôi bị cắn lúc đi làm nhiệm vụ hôm qua. Lúc đó vội vã xuất phát nên chỉ nhờ quân y chữa xương rồi về đơn vị, tôi còn tưởng về nhà nghỉ ngơi một đêm là được, nào ngờ…”
Hứa Kiều: “Đây là tai nạn lao động, phía quân y có thể chữa trị miễn phí đúng không?”
Tưởng Duệ: “Hôm nay là ngày nghỉ, tôi không muốn chạy đến vành đai năm.”
Bốn căn cứ lớn đều có bố cục tương tự, các lãnh đạo quân đội, chính phủ, các gia đình quyền quý và dị năng giả cao cấp sống trong khu trung tâm. Dị năng giả cấp thấp sống ở vành đai hai, người thường ở tại vành đai ba, vành đai bốn là khu gieo trồng, nuôi dưỡng và nhà xưởng công nghiệp quân sự, vành đai năm là nơi đóng quân của hơn triệu quân hộ vệ.
Ngoài đóng quân, vành đai năm còn là “vách ngăn” giữa tường vây của căn cứ và khu chung cư. Nơi đó có diện tích lớn nhất, lái xe qua đúng là rất tốn thời gian.
Nếu Tưởng Duệ đã nói vậy thì Hứa Kiều cũng không khuyên nữa, cô hỏi: “Anh muốn kê thuốc chữa trị hay là…”
Tưởng Duệ: “Nếu được thì tôi muốn chữa khỏi ngay.”
Vết thương trên da thịt như thế này không cần phải vào phòng phẫu thuật. Sau khi lập hóa đơn, Tưởng Duệ chi trả điểm tích lũy. Hứa Kiều giúp Tưởng Duệ rửa sạch miệng vết thương trước rồi ấn tay lên bên cạnh vết thương, chữa khỏi cho anh ấy chỉ trong ba phút ngắn ngủi. Ngoài việc vùng da mới mọc hơi trắng ra thì không ai nhận ra chỗ này từng là vết thương.
Tưởng Duệ buông ống quần, đứng thẳng, nhìn trị liệu sư đang ngồi trên ghế, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”
Nói xong, Tưởng Duệ xoay người đi ra cửa. Với sải chân của mình, anh ấy có thể ra ngoài chỉ trong bốn bước.
Hứa Kiều: “Chờ một lát.”
Tưởng Duệ giật mình, quay đầu lại.
Hứa Kiều: “Anh cố ý yêu cầu tôi khám là vì dì Lưu nên mới giúp đỡ tôi hay là vì nguyên nhân khác?”
Tưởng Duệ im lặng một giây rồi nhìn cô, đáp: “Tôi muốn gặp cô, tôi chỉ có thể dùng cách này mà thôi.”
Hứa Kiều: “… Tôi rất vinh hạnh, nhưng tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương, nếu anh lại chi trả điểm tích lũy không cần thiết chỉ để gặp tôi thì tôi sẽ rất áp lực.”
Tưởng Duệ: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.”
Hứa Kiều cười: “Cảm ơn.”
Tưởng Duệ: “Vậy tôi có thể đưa cô về nhà mỗi tuần một lần không? Cô không cần phải nói chuyện với tôi, tôi giữ khoảng cách để nhìn cô là được. Tôi mong rằng chờ đến lúc cô có hứng thú yêu đương, cô có thể nhớ đến tôi đầu tiên.”
Hứa Kiều: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.