Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 20:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
“Không cần, phòng khám cách nhà tôi rất gần, tôi tự đạp xe đi đi về về cũng rất tiện. Hơn nữa tôi không muốn đồng nghiệp và hàng xóm hiểu lầm.”
Đối mặt với thành ý của lính hộ vệ, Hứa Kiều mỉm cười từ chối khéo.
Đăng ký khám bệnh tốn điểm tích lũy, đưa cô về nhà tốn thời gian và sức lực. Cho dù Tưởng Duệ tình nguyện nhưng vẫn sẽ làm Hứa Kiều thấy rất áp lực.
Tưởng Duệ đã hiểu, anh ấy gật đầu, ra khỏi phòng, đóng cửa lại, chỉ để lại cho Hứa Kiều một bóng lưng thẳng tắp.
Hứa Kiều ngẩn người nhìn cánh cửa trong vài giây.
Tính cả hôm nay, Tưởng Duệ mới chỉ gặp cô hai lần, có lẽ anh ấy rất thích diện mạo của cô.
Hứa Kiều biết bản thân xinh đẹp, nhưng với gia cảnh của Tưởng Duệ, nếu anh ấy muốn kết hôn, hẳn là sẽ không thiếu mấy cô gái xinh đẹp cho anh ấy chọn. Ban nãy cô đã nói rõ rồi, có lẽ Tưởng Duệ sẽ không đến tìm cô nữa.
.
Thứ sáu lại đến phiên Hứa Kiều trực đêm. Sau khi Lục Dương đi học, Hứa Kiều thay đồ thể thao, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Ngay lúc cô đang đóng cửa, cửa nhà 102 cũng mở ra từ bên trong. Hứa Kiều vừa cất chìa khóa vừa xoay người, cười chào Tần Trì - người đang mặc áo sơ mi màu xám: “Anh tới trường à?”
Tần Trì gật đầu, đi ra ngoài cùng cô: “Cuối tuần là sinh nhật của Tiểu Dương, tôi muốn tặng thằng bé một món quà, cô có gợi ý gì không?”
Hứa Kiều suy nghĩ, cười rộ lên: “Một bộ đề mô phỏng đề thi đại học?”
Đây là trò đùa rất cũ kỹ, nhưng khi Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Trì, cô lại thấy thầy giáo trường quân đội này dừng bước, dáng vẻ như đang nghiêm túc suy xét việc tặng đề thi làm quà.
Hứa Kiều: “… Tôi nói đùa thôi, hẳn là thằng bé sẽ không thích món quà như vậy đâu.”
Cô chủ nhà trẻ tuổi bối rối, Tần Trì nhìn cô, lịch sự nói: “Tôi biết, tôi chỉ phối hợp với cô thôi.”
Hứa Kiều: “…”
Cô đi phía trước, ngay khi vừa ra khỏi cửa tòa nhà, ánh mặt trời lóa mắt lập tức chiếu tới, Hứa Kiều nhắm mắt lại theo phản xạ.
Ngay sau đó, ánh nắng gay gắt được một bóng lưng chắn mất, là Tần Trì đứng bên cạnh chắn nắng cho cô.
“Mới 7 giờ mà ở đây đã nắng to như vậy rồi.” Tần Trì nhắc tới sự khác nhau giữa ánh nắng của hai căn cứ một cách rất tự nhiên.
Hứa Kiều: “Anh trân trọng nó đi, tầm tháng nữa là mùa mưa tới rồi. Đến lúc đó khéo hơn hai mươi ngày đều không nhìn thấy mặt trời ấy chứ.”
Hoa sen là thực vật thủy sinh, thích ánh nắng mạnh, Hứa Kiều cũng tận hưởng ánh mặt trời ban sáng của mùa hè.
Nói xong, cô hít một hơi dài tràn ngập không khí tươi mát do thực vật trong sân đem lại. Sau đó, cô vừa chạy trên mặt đường xi măng vừa xoay người vẫy tay với Tần Trì: “Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Tần Trì cười gật đầu, chờ cô chủ nhà trẻ tuổi tinh thần phấn chấn rẽ qua đường khác, lúc này anh mới lấy xe ra.
Hứa Kiều chạy 20km vòng quanh khu chung cư. Lúc tắm rửa, cô chợt nhớ ra rằng mình đã quên không gợi ý quà tặng cho hàng xóm.
Lục Dương thích cái gì?
Thật ra Hứa Kiều cũng không biết rõ lắm. Cô nhớ Lục Dương thời 5, 6 tuổi thích ăn dâu tây hoặc những món đồ ăn vặt ngon miệng khác, nhưng từ khi cô lên cấp ba, ngày nào cũng đi sớm về trễ, khi về cũng chỉ đọc sách và làm bài tập. Sau khi thi đậu trường quân đội, một tuần Hứa Kiều chỉ về một lần để trông coi nhà ở, vậy nên thời gian chơi cùng đứa bé càng ngày càng cao lớn bên nhà hàng xóm cũng ít dần.
Tính Lục Dương lại vững vàng và tự lập, sẽ không tùy tiện thể hiện bản thân thích hoặc ghét thứ gì. Hứa Kiều thậm chí còn nghĩ rằng dù cô nấu một bữa tối vô cùng khó nuốt thì Lục Dương cũng sẽ vờ như không có việc gì mà ăn bằng sạch.
Hứa Kiều ngồi tựa vào chiếc ghế mây trên ban công để hong khô tóc, đồng thời gửi tin nhắn cho Tần Trì: [Dạo này thằng bé lại cao lên, tôi định tặng cho thằng bé một bộ quần áo mới. Hay là anh tặng giày đi?]
Tần Trì đang dạy học, bên người là thi thể của một con dị thú cấp A dữ tợn. Các sinh viên trường quân đội trong phòng học đều nín thở tập trung, sợ con dị thú kia còn chưa chết hẳn, sẽ tránh thoát khỏi thầy Tần, lao tới tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.
Tần Trì liếc mắt nhìn vòng tay liên lạc vừa yên lặng sáng lên rồi tiếp tục giảng bài. Đến giờ nghỉ giữa giờ, anh mới đi tới góc Đông Nam gần bục giảng, dựa lưng vào cửa sổ, cụp mắt gửi tin nhắn: [Xin lỗi cô, ban nãy tôi bận dạy học, giờ mới nhìn thấy tin nhắn.]
[Cô tặng quần áo khá là hay. Tôi đang có ý tưởng mới, nghe nói tinh thần thể của chú Lục là kiếm?]
Hứa Kiều từng nhìn thấy Tần Trì mỉm cười trò chuyện xã giao với mấy dì cùng tầng, vậy nên cũng không bất ngờ khi thấy anh biết chuyện này: [Đúng thế. Lẽ nào anh định tặng một thanh kiếm?]
Tần Trì: [Tôi chỉ mới có ý tưởng, cụ thể tặng món gì thì tôi xin phép được giữ bí mật.]
.
Vì đã trực đêm nên sáng thứ bảy Hứa Kiều nghỉ ngơi ở nhà. Đến chiều tối, cô ấn người đang chuẩn bị vào bếp là Lục Dương xuống sô pha, sau đó làm một bát mì trường thọ cho nhân vật chính của ngày hôm nay.
Lục Dương không ngồi yên được, cậu ấy đứng dựa vào cánh cửa kéo ở phòng bếp, nhìn Hứa Kiều hết rửa rau rồi lại thái thịt.
Mấy năm trước mẹ cậu ấy cũng bận rộn trong bếp như vậy, sau khi bà ấy mất, người đó đổi thành ba cậu ấy, hiện giờ…
Lục Dương là trẻ mồ côi, Hứa Kiều cũng là trẻ mồ côi. Trong cả căn cứ Đông Nam, bọn họ đều là… người thân không có huyết thống duy nhất của nhau.
Kỳ thi đại học sắp tới, Lục Dương không lo về bài kiểm tra văn hóa, chỉ lo chuyện thức tỉnh tinh thần thể sau ngày thi đại học.
Lục Dương hy vọng bản thân có thể kế thừa tinh thần thể của ba, vậy thì cậu ấy mới có năng lực bảo vệ Hứa Kiều.
Hứa Kiều tình cờ quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm chất chứa lo âu của học sinh cấp ba.
Hứa Kiều buồn bực nói: “Em nghĩ gì thế?”
Lục Dương: “Em đang nghĩ nhỡ tinh thần thể của em là bông…”
Hứa Kiều cười: “Bông cũng tốt mà. Nếu em có dị năng hệ gieo trồng, vậy thì hai mảnh sân bên ngoài đủ để cung cấp lương thực suốt một năm bốn mùa cho chúng ta rồi.”
Tuy dị năng hệ gieo trồng có sức chiến đấu yếu nhưng lại rất có lợi trên phương diện kinh tế. Tiền lương của trồng trọt sư cùng cấp không hề ít hơn trị liệu sư.
Thấy Hứa Kiều cười tươi như vậy, Lục Dương yên lặng nuốt những lời khác xuống bụng.
Sáng hôm sau, Hứa Kiều lấy quà của cô ra từ sớm, là một bộ quần áo màu đen trắng và một đôi giày thể thao trắng.
Sau hai tháng được Hứa Kiều chăm sóc, tuy hiện tại Lục Dương vẫn gầy nhưng lại không phải kiểu gầy gò ốm yếu. Tay chân cậu ấy thon dài, cơ bắp mạnh mẽ, dáng người cao chừng 1 mét 8, khi đứng cạnh Hứa Kiều sẽ đem lại cảm giác vô cùng an toàn.
“Chị giặt rồi, em thay luôn đi, đúng lúc hôm nay ra ngoài chơi.”
Lục Dương ngại ngùng mà đi thay quần áo, thay xong thấy Hứa Kiều đã đang ở trong phòng bếp, cậu ấy đang định qua giúp thì nhận được tin nhắn của Tần Trì: [Sinh nhật vui vẻ, cậu dậy chưa thế?]
Lục Dương: [Cảm ơn, tôi dậy rồi.]
Tần Trì: [Tôi đang ở ngoài cửa, tôi có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.]
Lục Dương cảm thấy Tần Trì quá khách sáo, tuy cậu ấy ngại phiền nhưng cũng biết lạnh lùng từ chối sẽ có vẻ rất bất lịch sự nên ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa, Tần Trì mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm một hộp quà tinh xảo dài chừng hơn 1 mét. Anh đưa quà cho Lục Dương, nói: “Đây là một thanh kiếm, có lẽ tháng sau cậu sẽ không dùng đến nó, đến lúc đó có thể lấy để tập cận chiến.”
Tim Lục Dương đập thình thịch.
Tần Trì nhét quà vào tay cậu ấy rồi về nhà nấu bữa sáng.
Lục Dương ôm quà vào phòng khách với tâm trạng phức tạp.
Hứa Kiều đã tò mò hai ngày, vội thúc giục Lục Dương mở quà ra xem.
Trong lớp giấy gói là một chiếc hộp đựng kiếm bằng gỗ tối màu, bên trên điêu khắc hoa văn cổ trông sinh động như thật, nhìn thôi cũng biết rất đắt đỏ, rất phù hợp với tác phong của Tần Trì.
Trong hộp đựng kiếm là một thanh kiếm sắc bén. Chuôi kiếm màu vàng kim đậm, lưỡi kiếm mỏng mà sắc.
Hai chị em đều không hiểu biết nhiều về phương diện này, chỉ nhìn thôi thì không thể biết chất liệu của thanh kiếm này là gì. Hứa Kiều cầm lấy giấy chứng nhận sản phẩm, thấy trên đó ghi rõ rằng đây là trường kiếm chế tạo từ hợp kim cấp A, là sản phẩm của Hiệp hội Lính đánh thuê, nếu có tổn hại sẽ được bảo hành trong vòng ba năm!
Ngoài trường kiếm, Tần Trì còn tặng kèm một thiết bị lưu trữ dữ liệu. Hai người cắm vào máy tính bảng rồi mở ra, vậy mà bên trong lại là một loạt các video dạy sử dụng kiếm.
Hứa Kiều ngẩn người, Lục Dương cũng ngẩn người.
Một hồi lâu sau, Hứa Kiều nhìn Lục Dương từ đầu tới chân, nghi ngờ hỏi: “Có khi nào anh ấy là bạn của chú Lục, biết chú gặp chuyện nên cố tình dùng cách này để chăm sóc em không?”
Không nhắc tới thanh kiếm có thể đâm thủng lớp phòng ngự của dị thú cấp A, chỉ riêng những video dạy luyện kiếm kia cũng là thứ mà người bình thường khó có thể tổng hợp đầy đủ được như vậy.
Vừa tiêu tốn điểm tích lũy vừa rất dụng tâm, Tần Trì thực sự rất tốt với Lục Dương.
Lục Dương: “Không thể nào, cả nhà em đều chưa từng rời khỏi căn cứ Đông Nam, ba em cũng không đến căn cứ khác để làm nhiệm vụ. Em thấy là vì anh ta quá lắm tiền, bản thân quen ăn xài phung phí nên cũng không suy xét đến điểm tích lũy khi tặng quà cho người khác.”
Viên tinh hạch không gian lúc trước còn đắt hơn thanh kiếm này nhiều, muốn mua cũng không mua được!
Tất nhiên là Hứa Kiều chỉ thuận miệng nói vậy. Cô biết nhiều tin tức hơn Lục Dương, ví dụ như Tần Trì và hiệu trưởng của Học viện Quân sự số 2 có quan hệ cá nhân.
“Để em đi trả cho anh ta.”
Lục Dương nói là làm ngay, nhanh chóng sửa sang lại hộp quà rồi gõ cửa nhà 102.
Hứa Kiều trốn trong phòng khách nghe lén.
Lục Dương: “Hai ta không thân cũng chẳng quen, tôi không dám nhận món quà đắt đỏ như thế này.”
Tần Trì: “Đầu tiên, hoàn cảnh nơi ở mà cậu cung cấp cho tôi vượt qua mong đợi, tôi tặng quà cho cậu là vì phép lịch sự và tỏ lòng biết ơn. Tháng sau cậu có khả năng thức tỉnh tinh thần thể cấp B, nếu tôi tặng cậu thanh kiếm cấp B thì nó sẽ không có ý nghĩa gì với cậu, tôi cũng sẽ không tặng món quà không có ý nghĩa.”
“Ngoài ra, mong cậu đừng để ý đến điểm tích lũy, số điểm tích lũy tôi có đủ cho tôi tiêu mấy đời. Thay vì cứ để nó lãng phí trong tài khoản, tôi rất vui vì có thể dùng nó để mua quà cho bạn bè hữu duyên.”
Lục Dương chỉ thấp hơn Tần Trì một chút. Cậu ấy có thể nhìn thấy vẻ nho nhã, vui vẻ trong mắt anh, cũng biết anh thực sự nghĩ như vậy.
Cậu ấy đột ngột choáng ngợp vì “mùi tiền” của hàng xóm, sửng sốt trong chốc lát mới tìm được lý do khác để từ chối: “Nhưng chưa chắc tôi sẽ thức tỉnh tinh thần thể cấp B…”
Tần Trì cười nói: “Vậy thì cậu càng cần thanh kiếm này. Dị năng đúng là cách tốt nhất để đối phó với dị thú, nhưng dùng vũ khí lạnh cận chiến cũng có thể giết chết chúng. Tôi hy vọng chủ nhà trẻ tuổi của tôi dù thức tỉnh tinh thần thể cấp gì thì cũng đều có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ.”
Tần Trì nói câu cuối cùng rất nhỏ, giống như một người lớn sáng suốt đã nhìn thấu tâm tư của cậu học sinh từ lâu và phối hợp với cậu ấy để bảo vệ bí mật này.
Lông mi của Lục Dương khẽ rung, các loại cảm xúc thi nhau nảy lên trong lòng. Cuối cùng, cậu ấy hạ tay xuống thấp, ôm quà nói: “Cảm ơn.”
Tần Trì: “Vào nhà đi, chúc hai người đi chơi vui vẻ.”
Khi Lục Dương đóng cửa, trở lại phòng khách, lúc này Hứa Kiều mới dám thở như bình thường.
Lục Dương nhìn cô, nói: “Em không có nhiều điểm tích lũy như vậy, nhưng nếu tương lai anh ta cần em giúp, chắc chắn em sẽ cố gắng hết sức.”
Tần Trì tặng cậu ấy một món quà không thể từ chối, cậu ấy nhớ kỹ ơn nghĩa này.
Hứa Kiều: “Đừng nghĩ xa như vậy, anh ấy tặng quà cho em, tối nay chúng ta có nên hẹn anh ấy cùng đi xem phim không?”
Dị năng giả độc lai độc vãng là chuyện bình thường, Mạnh Ly chính là một ví dụ, cả người cô ấy đều như in rõ mấy chữ “Không có việc gì thì đừng quấy rầy”.
Nhưng hàng xóm mới của bọn họ không những chủ động lập đội với cô mà còn tặng quà sinh nhật cho Lục Dương, hẳn là anh cũng muốn hòa mình vào cuộc sống nơi đây.
Vậy thì làm chủ nhà và hàng xóm gần nhất, cô và Lục Dương cũng nên nhiệt tình hơn một ít.
Đối mặt với thành ý của lính hộ vệ, Hứa Kiều mỉm cười từ chối khéo.
Đăng ký khám bệnh tốn điểm tích lũy, đưa cô về nhà tốn thời gian và sức lực. Cho dù Tưởng Duệ tình nguyện nhưng vẫn sẽ làm Hứa Kiều thấy rất áp lực.
Tưởng Duệ đã hiểu, anh ấy gật đầu, ra khỏi phòng, đóng cửa lại, chỉ để lại cho Hứa Kiều một bóng lưng thẳng tắp.
Hứa Kiều ngẩn người nhìn cánh cửa trong vài giây.
Tính cả hôm nay, Tưởng Duệ mới chỉ gặp cô hai lần, có lẽ anh ấy rất thích diện mạo của cô.
Hứa Kiều biết bản thân xinh đẹp, nhưng với gia cảnh của Tưởng Duệ, nếu anh ấy muốn kết hôn, hẳn là sẽ không thiếu mấy cô gái xinh đẹp cho anh ấy chọn. Ban nãy cô đã nói rõ rồi, có lẽ Tưởng Duệ sẽ không đến tìm cô nữa.
.
Thứ sáu lại đến phiên Hứa Kiều trực đêm. Sau khi Lục Dương đi học, Hứa Kiều thay đồ thể thao, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Ngay lúc cô đang đóng cửa, cửa nhà 102 cũng mở ra từ bên trong. Hứa Kiều vừa cất chìa khóa vừa xoay người, cười chào Tần Trì - người đang mặc áo sơ mi màu xám: “Anh tới trường à?”
Tần Trì gật đầu, đi ra ngoài cùng cô: “Cuối tuần là sinh nhật của Tiểu Dương, tôi muốn tặng thằng bé một món quà, cô có gợi ý gì không?”
Hứa Kiều suy nghĩ, cười rộ lên: “Một bộ đề mô phỏng đề thi đại học?”
Đây là trò đùa rất cũ kỹ, nhưng khi Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Trì, cô lại thấy thầy giáo trường quân đội này dừng bước, dáng vẻ như đang nghiêm túc suy xét việc tặng đề thi làm quà.
Hứa Kiều: “… Tôi nói đùa thôi, hẳn là thằng bé sẽ không thích món quà như vậy đâu.”
Cô chủ nhà trẻ tuổi bối rối, Tần Trì nhìn cô, lịch sự nói: “Tôi biết, tôi chỉ phối hợp với cô thôi.”
Hứa Kiều: “…”
Cô đi phía trước, ngay khi vừa ra khỏi cửa tòa nhà, ánh mặt trời lóa mắt lập tức chiếu tới, Hứa Kiều nhắm mắt lại theo phản xạ.
Ngay sau đó, ánh nắng gay gắt được một bóng lưng chắn mất, là Tần Trì đứng bên cạnh chắn nắng cho cô.
“Mới 7 giờ mà ở đây đã nắng to như vậy rồi.” Tần Trì nhắc tới sự khác nhau giữa ánh nắng của hai căn cứ một cách rất tự nhiên.
Hứa Kiều: “Anh trân trọng nó đi, tầm tháng nữa là mùa mưa tới rồi. Đến lúc đó khéo hơn hai mươi ngày đều không nhìn thấy mặt trời ấy chứ.”
Hoa sen là thực vật thủy sinh, thích ánh nắng mạnh, Hứa Kiều cũng tận hưởng ánh mặt trời ban sáng của mùa hè.
Nói xong, cô hít một hơi dài tràn ngập không khí tươi mát do thực vật trong sân đem lại. Sau đó, cô vừa chạy trên mặt đường xi măng vừa xoay người vẫy tay với Tần Trì: “Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Tần Trì cười gật đầu, chờ cô chủ nhà trẻ tuổi tinh thần phấn chấn rẽ qua đường khác, lúc này anh mới lấy xe ra.
Hứa Kiều chạy 20km vòng quanh khu chung cư. Lúc tắm rửa, cô chợt nhớ ra rằng mình đã quên không gợi ý quà tặng cho hàng xóm.
Lục Dương thích cái gì?
Thật ra Hứa Kiều cũng không biết rõ lắm. Cô nhớ Lục Dương thời 5, 6 tuổi thích ăn dâu tây hoặc những món đồ ăn vặt ngon miệng khác, nhưng từ khi cô lên cấp ba, ngày nào cũng đi sớm về trễ, khi về cũng chỉ đọc sách và làm bài tập. Sau khi thi đậu trường quân đội, một tuần Hứa Kiều chỉ về một lần để trông coi nhà ở, vậy nên thời gian chơi cùng đứa bé càng ngày càng cao lớn bên nhà hàng xóm cũng ít dần.
Tính Lục Dương lại vững vàng và tự lập, sẽ không tùy tiện thể hiện bản thân thích hoặc ghét thứ gì. Hứa Kiều thậm chí còn nghĩ rằng dù cô nấu một bữa tối vô cùng khó nuốt thì Lục Dương cũng sẽ vờ như không có việc gì mà ăn bằng sạch.
Hứa Kiều ngồi tựa vào chiếc ghế mây trên ban công để hong khô tóc, đồng thời gửi tin nhắn cho Tần Trì: [Dạo này thằng bé lại cao lên, tôi định tặng cho thằng bé một bộ quần áo mới. Hay là anh tặng giày đi?]
Tần Trì đang dạy học, bên người là thi thể của một con dị thú cấp A dữ tợn. Các sinh viên trường quân đội trong phòng học đều nín thở tập trung, sợ con dị thú kia còn chưa chết hẳn, sẽ tránh thoát khỏi thầy Tần, lao tới tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.
Tần Trì liếc mắt nhìn vòng tay liên lạc vừa yên lặng sáng lên rồi tiếp tục giảng bài. Đến giờ nghỉ giữa giờ, anh mới đi tới góc Đông Nam gần bục giảng, dựa lưng vào cửa sổ, cụp mắt gửi tin nhắn: [Xin lỗi cô, ban nãy tôi bận dạy học, giờ mới nhìn thấy tin nhắn.]
[Cô tặng quần áo khá là hay. Tôi đang có ý tưởng mới, nghe nói tinh thần thể của chú Lục là kiếm?]
Hứa Kiều từng nhìn thấy Tần Trì mỉm cười trò chuyện xã giao với mấy dì cùng tầng, vậy nên cũng không bất ngờ khi thấy anh biết chuyện này: [Đúng thế. Lẽ nào anh định tặng một thanh kiếm?]
Tần Trì: [Tôi chỉ mới có ý tưởng, cụ thể tặng món gì thì tôi xin phép được giữ bí mật.]
.
Vì đã trực đêm nên sáng thứ bảy Hứa Kiều nghỉ ngơi ở nhà. Đến chiều tối, cô ấn người đang chuẩn bị vào bếp là Lục Dương xuống sô pha, sau đó làm một bát mì trường thọ cho nhân vật chính của ngày hôm nay.
Lục Dương không ngồi yên được, cậu ấy đứng dựa vào cánh cửa kéo ở phòng bếp, nhìn Hứa Kiều hết rửa rau rồi lại thái thịt.
Mấy năm trước mẹ cậu ấy cũng bận rộn trong bếp như vậy, sau khi bà ấy mất, người đó đổi thành ba cậu ấy, hiện giờ…
Lục Dương là trẻ mồ côi, Hứa Kiều cũng là trẻ mồ côi. Trong cả căn cứ Đông Nam, bọn họ đều là… người thân không có huyết thống duy nhất của nhau.
Kỳ thi đại học sắp tới, Lục Dương không lo về bài kiểm tra văn hóa, chỉ lo chuyện thức tỉnh tinh thần thể sau ngày thi đại học.
Lục Dương hy vọng bản thân có thể kế thừa tinh thần thể của ba, vậy thì cậu ấy mới có năng lực bảo vệ Hứa Kiều.
Hứa Kiều tình cờ quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm chất chứa lo âu của học sinh cấp ba.
Hứa Kiều buồn bực nói: “Em nghĩ gì thế?”
Lục Dương: “Em đang nghĩ nhỡ tinh thần thể của em là bông…”
Hứa Kiều cười: “Bông cũng tốt mà. Nếu em có dị năng hệ gieo trồng, vậy thì hai mảnh sân bên ngoài đủ để cung cấp lương thực suốt một năm bốn mùa cho chúng ta rồi.”
Tuy dị năng hệ gieo trồng có sức chiến đấu yếu nhưng lại rất có lợi trên phương diện kinh tế. Tiền lương của trồng trọt sư cùng cấp không hề ít hơn trị liệu sư.
Thấy Hứa Kiều cười tươi như vậy, Lục Dương yên lặng nuốt những lời khác xuống bụng.
Sáng hôm sau, Hứa Kiều lấy quà của cô ra từ sớm, là một bộ quần áo màu đen trắng và một đôi giày thể thao trắng.
Sau hai tháng được Hứa Kiều chăm sóc, tuy hiện tại Lục Dương vẫn gầy nhưng lại không phải kiểu gầy gò ốm yếu. Tay chân cậu ấy thon dài, cơ bắp mạnh mẽ, dáng người cao chừng 1 mét 8, khi đứng cạnh Hứa Kiều sẽ đem lại cảm giác vô cùng an toàn.
“Chị giặt rồi, em thay luôn đi, đúng lúc hôm nay ra ngoài chơi.”
Lục Dương ngại ngùng mà đi thay quần áo, thay xong thấy Hứa Kiều đã đang ở trong phòng bếp, cậu ấy đang định qua giúp thì nhận được tin nhắn của Tần Trì: [Sinh nhật vui vẻ, cậu dậy chưa thế?]
Lục Dương: [Cảm ơn, tôi dậy rồi.]
Tần Trì: [Tôi đang ở ngoài cửa, tôi có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.]
Lục Dương cảm thấy Tần Trì quá khách sáo, tuy cậu ấy ngại phiền nhưng cũng biết lạnh lùng từ chối sẽ có vẻ rất bất lịch sự nên ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa, Tần Trì mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm một hộp quà tinh xảo dài chừng hơn 1 mét. Anh đưa quà cho Lục Dương, nói: “Đây là một thanh kiếm, có lẽ tháng sau cậu sẽ không dùng đến nó, đến lúc đó có thể lấy để tập cận chiến.”
Tim Lục Dương đập thình thịch.
Tần Trì nhét quà vào tay cậu ấy rồi về nhà nấu bữa sáng.
Lục Dương ôm quà vào phòng khách với tâm trạng phức tạp.
Hứa Kiều đã tò mò hai ngày, vội thúc giục Lục Dương mở quà ra xem.
Trong lớp giấy gói là một chiếc hộp đựng kiếm bằng gỗ tối màu, bên trên điêu khắc hoa văn cổ trông sinh động như thật, nhìn thôi cũng biết rất đắt đỏ, rất phù hợp với tác phong của Tần Trì.
Trong hộp đựng kiếm là một thanh kiếm sắc bén. Chuôi kiếm màu vàng kim đậm, lưỡi kiếm mỏng mà sắc.
Hai chị em đều không hiểu biết nhiều về phương diện này, chỉ nhìn thôi thì không thể biết chất liệu của thanh kiếm này là gì. Hứa Kiều cầm lấy giấy chứng nhận sản phẩm, thấy trên đó ghi rõ rằng đây là trường kiếm chế tạo từ hợp kim cấp A, là sản phẩm của Hiệp hội Lính đánh thuê, nếu có tổn hại sẽ được bảo hành trong vòng ba năm!
Ngoài trường kiếm, Tần Trì còn tặng kèm một thiết bị lưu trữ dữ liệu. Hai người cắm vào máy tính bảng rồi mở ra, vậy mà bên trong lại là một loạt các video dạy sử dụng kiếm.
Hứa Kiều ngẩn người, Lục Dương cũng ngẩn người.
Một hồi lâu sau, Hứa Kiều nhìn Lục Dương từ đầu tới chân, nghi ngờ hỏi: “Có khi nào anh ấy là bạn của chú Lục, biết chú gặp chuyện nên cố tình dùng cách này để chăm sóc em không?”
Không nhắc tới thanh kiếm có thể đâm thủng lớp phòng ngự của dị thú cấp A, chỉ riêng những video dạy luyện kiếm kia cũng là thứ mà người bình thường khó có thể tổng hợp đầy đủ được như vậy.
Vừa tiêu tốn điểm tích lũy vừa rất dụng tâm, Tần Trì thực sự rất tốt với Lục Dương.
Lục Dương: “Không thể nào, cả nhà em đều chưa từng rời khỏi căn cứ Đông Nam, ba em cũng không đến căn cứ khác để làm nhiệm vụ. Em thấy là vì anh ta quá lắm tiền, bản thân quen ăn xài phung phí nên cũng không suy xét đến điểm tích lũy khi tặng quà cho người khác.”
Viên tinh hạch không gian lúc trước còn đắt hơn thanh kiếm này nhiều, muốn mua cũng không mua được!
Tất nhiên là Hứa Kiều chỉ thuận miệng nói vậy. Cô biết nhiều tin tức hơn Lục Dương, ví dụ như Tần Trì và hiệu trưởng của Học viện Quân sự số 2 có quan hệ cá nhân.
“Để em đi trả cho anh ta.”
Lục Dương nói là làm ngay, nhanh chóng sửa sang lại hộp quà rồi gõ cửa nhà 102.
Hứa Kiều trốn trong phòng khách nghe lén.
Lục Dương: “Hai ta không thân cũng chẳng quen, tôi không dám nhận món quà đắt đỏ như thế này.”
Tần Trì: “Đầu tiên, hoàn cảnh nơi ở mà cậu cung cấp cho tôi vượt qua mong đợi, tôi tặng quà cho cậu là vì phép lịch sự và tỏ lòng biết ơn. Tháng sau cậu có khả năng thức tỉnh tinh thần thể cấp B, nếu tôi tặng cậu thanh kiếm cấp B thì nó sẽ không có ý nghĩa gì với cậu, tôi cũng sẽ không tặng món quà không có ý nghĩa.”
“Ngoài ra, mong cậu đừng để ý đến điểm tích lũy, số điểm tích lũy tôi có đủ cho tôi tiêu mấy đời. Thay vì cứ để nó lãng phí trong tài khoản, tôi rất vui vì có thể dùng nó để mua quà cho bạn bè hữu duyên.”
Lục Dương chỉ thấp hơn Tần Trì một chút. Cậu ấy có thể nhìn thấy vẻ nho nhã, vui vẻ trong mắt anh, cũng biết anh thực sự nghĩ như vậy.
Cậu ấy đột ngột choáng ngợp vì “mùi tiền” của hàng xóm, sửng sốt trong chốc lát mới tìm được lý do khác để từ chối: “Nhưng chưa chắc tôi sẽ thức tỉnh tinh thần thể cấp B…”
Tần Trì cười nói: “Vậy thì cậu càng cần thanh kiếm này. Dị năng đúng là cách tốt nhất để đối phó với dị thú, nhưng dùng vũ khí lạnh cận chiến cũng có thể giết chết chúng. Tôi hy vọng chủ nhà trẻ tuổi của tôi dù thức tỉnh tinh thần thể cấp gì thì cũng đều có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ.”
Tần Trì nói câu cuối cùng rất nhỏ, giống như một người lớn sáng suốt đã nhìn thấu tâm tư của cậu học sinh từ lâu và phối hợp với cậu ấy để bảo vệ bí mật này.
Lông mi của Lục Dương khẽ rung, các loại cảm xúc thi nhau nảy lên trong lòng. Cuối cùng, cậu ấy hạ tay xuống thấp, ôm quà nói: “Cảm ơn.”
Tần Trì: “Vào nhà đi, chúc hai người đi chơi vui vẻ.”
Khi Lục Dương đóng cửa, trở lại phòng khách, lúc này Hứa Kiều mới dám thở như bình thường.
Lục Dương nhìn cô, nói: “Em không có nhiều điểm tích lũy như vậy, nhưng nếu tương lai anh ta cần em giúp, chắc chắn em sẽ cố gắng hết sức.”
Tần Trì tặng cậu ấy một món quà không thể từ chối, cậu ấy nhớ kỹ ơn nghĩa này.
Hứa Kiều: “Đừng nghĩ xa như vậy, anh ấy tặng quà cho em, tối nay chúng ta có nên hẹn anh ấy cùng đi xem phim không?”
Dị năng giả độc lai độc vãng là chuyện bình thường, Mạnh Ly chính là một ví dụ, cả người cô ấy đều như in rõ mấy chữ “Không có việc gì thì đừng quấy rầy”.
Nhưng hàng xóm mới của bọn họ không những chủ động lập đội với cô mà còn tặng quà sinh nhật cho Lục Dương, hẳn là anh cũng muốn hòa mình vào cuộc sống nơi đây.
Vậy thì làm chủ nhà và hàng xóm gần nhất, cô và Lục Dương cũng nên nhiệt tình hơn một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.