Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 21:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
Hai chị em bàn nhau, quyết định mời Tần Trì cùng tới nhà hàng ăn tối với bọn họ, ăn xong thì đi xem phim.
Quà là Lục Dương nhận, tất nhiên cậu ấy sẽ là người gửi tin nhắn mời Tần Trì.
Tần Trì: [Cảm ơn, tôi sẽ đến đúng giờ.]
Mời xong, Hứa Kiều và Lục Dương ăn sáng rồi ra ngoài, chuẩn bị buổi sáng đi dạo viện bảo tàng, buổi chiều cắm rễ trong khu trò chơi.
Tần Trì đứng ở phòng khách, nhìn qua ban công cửa sổ, thấy Hứa Kiều mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, một chiếc chân váy màu xanh lơ dài đến mắt cá chân. Lục Dương bên cạnh mặc áo phông trắng và quần đùi đen, vai phải đeo một cái ba lô.
Ánh nắng rực rỡ của mùa hè chiếu lên khuôn mặt và cánh tay họ. Hai người đều không thèm để ý, vui vẻ vừa đi vừa cười, cảm giác thanh xuân trên người họ làm khoảng sân được phủ kín bằng màu xanh lục trở nên nhạt nhòa.
Sau khi hai chị em đi xa, Tần Trì ngồi xuống sô pha, cầm quyển sách tối qua chưa đọc xong lên.
.
Lục Dương tổ chức sinh nhật, tối nay Hứa Kiều mời bọn họ ăn bữa tiệc lớn ở nhà hàng nổi tiếng nhất vành đai hai - “Vị Ngon”.
“Vị Ngon” nằm trong một trung tâm thương mại bình thường ở vành đai hai. Trong số mấy chục nhà hàng đứng đầu, phong cách trang hoàng của “Vị Ngon” không quá sang trọng, món ăn cũng không mới lạ, nhưng nó lại trở thành nhà hàng mà dị năng giả bình thường thích nhất nhờ hương vị cực kỳ tươi ngon và giá cả tương đối bình dân.
“Vị Ngon” không có phòng riêng cũng không nhận đặt bàn trước, các thực khách muốn tới đây ăn cơm thì chỉ có thể thành thật xếp hàng.
Lục Dương bảo Tần Trì đến lúc 6 giờ, thật ra cậu ấy và Hứa Kiều đã tới lấy số từ 4 giờ rưỡi. Tính theo số người chờ đợi phía trước, hẳn là khoảng 6 giờ sẽ đến lượt bọn họ vào ăn.
Chỉ đứng chờ thôi thì rất nhàm chán, hai chị em đi đến trước tường kính của nhà hàng, nhìn mấy đầu bếp bên trong hất nồi xào thức ăn đầy khí thế.
Tổng cộng có bốn đầu bếp chính, bọn họ là ba con, trong đó người ba đã hơn 60 tuổi, ba anh con trai cũng đã đến tuổi trung niên. Dáng người của bọn họ đều cao to béo tốt như nhau, đến tinh thần thể của họ cũng là bốn cái nồi giống nhau như đúc.
Bốn đầu bếp dùng chảo sắt bình thường để nấu nướng, bốn tinh thần thể hình nồi ở bên cạnh tự động hầm chiên xào rán, nồi nào cũng thơm nức đến độ làm người khác phải chảy nước miếng.
Hứa Kiều trêu Lục Dương: “Nếu em thức tỉnh tinh thần thể loại nấu nướng cũng khá tốt, như vậy thì sau này chúng ta không cần phải tự nấu cơm nữa rồi.”
Lục Dương: “Xác suất không cao.”
Ngoài yếu tố di truyền, việc thức tỉnh tinh thần thể gì còn phụ thuộc vào tính cách, hứng thú, sở trường và thiên phú cá nhân.
Lục Dương nấu cơm dở tệ, chứng tỏ cậu ấy không có thiên phú trong chuyện nấu ăn, vậy nên rất khó thức tỉnh tinh thần thể loại nấu nướng.
Hứa Kiều chăm chú nhìn động tác của mấy đầu bếp ở bên trong: “Chị có thể xem bọn họ nấu suốt một, hai tiếng đồng hồ.”
Lục Dương nhìn xung quanh, đúng là có rất nhiều người dừng chân đứng xem tay nghề của đầu bếp.
Cậu ấy nói với Hứa Kiều: “Chị xem đi, em qua bên kia chờ chỗ trống, nếu mệt thì chị lại qua ngồi.”
Mấy băng ghế bên ngoài nhà hàng đều đã kín chỗ.
Hứa Kiều gật đầu, tiếp tục quan sát, vừa thưởng thức vừa nhân cơ hội học tập các bước nấu ăn của đầu bếp bên trong.
Những người khác lục tục tụ tập lại gần, cũng có người nhìn trong chốc lát rồi xoay người rời đi. Hứa Kiều không để ý, mãi đến khi mắt cá chân của cô bỗng có cảm giác mềm mại, giống như đuôi của con vật nào đó vừa chạm vào chân cô.
Hứa Kiều cúi đầu, nhìn thấy một tinh thần thể hình mèo màu vàng, to chừng bàn tay đứng sát bên chân, cũng đang ngửa đầu nhìn cô.
Hứa Kiều cẩn thận lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với tinh thần thể có vẻ ngoài đáng yêu này.
Mèo bình thường trong kỷ nguyên cũ thân thiết với con người là chuyện bình thường, nhưng dù tinh thần thể động vật đáng yêu đến đâu thì bản chất đều là tinh thần lực của dị năng giả hóa thành. Tinh thần thể có lẽ sẽ hơi nghịch ngợm, thi thoảng không chịu nghe lời dị năng giả nhưng chỉ cần dị năng giả ước thúc thích đáng là tinh thần thể động vật đều có thể tuân thủ phép tắc xã giao cơ bản.
Dù bản thề của con mèo này là nam hay nữ thì đụng chạm vào mắt cá chân của Hứa Kiều khi chưa được phép đều là hành vi rất bất lịch sự.
Hứa Kiều nhìn mấy người xung quanh bằng ánh mắt dò hỏi.
Có người không hề phát hiện dưới chân có thêm một con mèo, có người kinh ngạc và cũng có người yên lặng bàng quan.
Hứa Kiều nhìn về phía xa, thấy một thanh niên tóc vàng, mặc áo sơ mi kẻ ô vẫy tay với cô, biểu cảm của anh ta trông rất cợt nhả.
Hứa Kiều vừa phản cảm, tinh thần thể hoa sen đã lập tức giận dữ vì thấy cô bị một con mèo lưu manh quấy rầy. Nó thò một mảnh lá sen xanh biếc ra, bắn một mũi tên nước vào con mèo đang ăn vạ bên chân Hứa Kiều.
Thanh niên tóc vàng và tinh thần thể của anh ta không ngờ tới việc này, cũng không trốn kịp nên con mèo tinh thần thể kia bị mũi tên xuyên thẳng vào lưng.
Sau một tiếng mèo kêu thê thảm, con mèo biến mất, thanh niên tóc vàng đau đớn ôm đầu.
Chứng tỏ tinh thần thể của anh ta chỉ có cấp D, vậy nên mới không chịu được một chiêu này.
Thanh niên tóc vàng biết bản thân gặp phải người khó chơi, không dám gây chuyện mà lặng lẽ trốn vào trong đám người.
Lục Dương mải giành ghế trống, không chú ý tới bên này, nhưng người tới sớm để trải nghiệm cuộc sống của dị năng giả bình thường là Tần Trì lại đúng lúc nhìn thấy rõ ràng.
Rồng lửa gào thét trong đầu anh đòi muốn đốt chết tên tóc vàng kia.
Tần Trì nhìn làn váy dài đến mắt cá chân của Hứa Kiều, dùng ý niệm giao lưu với rồng lửa: “Tinh thần thể của Hứa Kiều còn nóng tính hơn cô ấy nữa, sau này mày đừng có làm chuyện gì khiến bọn họ hiểu lầm đấy.”
Cánh hoa của hoa sen có thể chủ động dán lên người nó thích, kiểu suồng sã vồ vập như rồng lửa rất có khả năng sẽ bị cánh hoa công kích.
Rồng lửa: […]
Tần Trì đứng bên người Hứa Kiều.
Cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thoang thoảng mùi chanh trước, đó hẳn là mùi nước giặt quần áo.
Chờ Hứa Kiều nhìn lên trên, cô liền thấy khuôn mặt đẹp trai, quen thuộc của hàng xóm mới.
Hứa Kiều: “… Anh tới, tới rồi à. Nhà hàng này đắt khách quá, bọn tôi vẫn đang xếp hàng.”
Tần Trì cười nói: “Không sao, tôi ở nhà chờ cũng chán, đúng lúc ra tới đi dạo. Hình như ban nãy tôi nhìn thấy tinh thần thể của cô, cô gặp chuyện phiền phức gì à?”
Hứa Kiều không muốn nhắc tới chuyện mất hứng kia, cô lắc đầu: “Không có, thi thoảng nó sẽ tự ra hít thở không khí ấy mà.”
Tần Trì cũng hiểu ý cô, anh nhìn về phía những người bên trong mặt tường kính: “Nếu không phải hai người mời tôi ăn cơm thì tôi cũng không biết đầu bếp có thể nấu nướng như vậy.”
Hứa Kiều cười nói: “Đây cũng là đặc điểm riêng của nhà hàng này, làm mọi người vừa no bụng vừa no mắt.”
Lúc này, cuối cùng Lục Dương cũng chờ tới lúc ba thực khách rời đi, để lại hàng ghế trống, cậu ấy nhanh chóng gọi hai người qua.
Hứa Kiều ngồi ngoài cùng, bên cạnh lần lượt là Lục Dương rồi đến Tần Trì.
Sau khi cả ba ngồi xuống, sự chênh lệch chiều cao và độ dài chân lập tức lộ rõ. Đầu gối của Lục Dương đã rất xa rồi mà đầu gối của Tần Trì còn xa hơn.
Cậu học sinh Lục Dương - nhân vật chính của ngày hôm nay - chủ động chiêu đãi Tần Trì: “Anh đã tới nhà hàng bình dân như thế này bao giờ chưa?”
Tần Trì: “Ngoài ăn trong nhà và ở nhà ăn, tôi chưa từng tới bất kỳ nhà hàng nào.”
Hứa Kiều và Lục Dương đều nhìn anh đầy kinh ngạc.
Tần Trì cười: “Có lẽ là vì tôi không có bạn bè để cùng đến nhà hàng ăn cơm vậy nên sáng nay tôi rất vui vì nhận được lời mời của hai người.”
Lục Dương rất tò mò về cuộc sống trước đây của Tần Trì. Hứa Kiều tiếp lời: “Nếu anh thích thì sau này bọn tôi sẽ gọi anh cùng đi ăn.”
Tần Trì: “Cảm ơn cô, tôi cũng rất muốn nếm thử các món ăn ở nơi này.”
.
Sức ăn của dị năng giả rất lớn, Hứa Kiều gọi ba món mà cô thích ăn, Lục Dương gọi hai món, Tần Trì dứt khoát gọi nốt bốn món chính nổi bật còn lại.
Món chính nghĩa là giá cao.
Hứa Kiều - người có ít tiền tiết kiệm và thu nhập khá cao - vẫn bình tĩnh, nhưng khóe mắt của Lục Dương - người còn chưa tích góp đủ tiền học phí trong trường quân đội - lại giật giật. Chỉ là nghĩ đến mấy món quà đắt đỏ mà Tần Trì tặng bọn họ, cậu ấy lại không thể chỉ trích được nữa. Người lắm tiền như vậy sao có thể nghĩ đến chuyện tiện tay gọi bốn món ăn sẽ đem lại gánh nặng cho Hứa Kiều?
Để lát nữa mình thanh toán là được, Lục Dương âm thầm quyết định.
Sau khi đồ ăn được bê lên hết, Lục Dương là người bó tay bó chân nhất. Hứa Kiều sẽ vươn đũa gắp thử món Tần Trì khen, Tần Trì cũng sẽ nghiêm túc thưởng thức món ăn Hứa Kiều đề cử.
Hai người cứ như không hề phát hiện tâm tư mẫn cảm của Lục Dương, chỉ chuyên tâm thưởng thức đồ ăn.
Lục Dương nhanh chóng bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng thoải mái ăn uống, dù gì cậu ấy cũng là người trả tiền, nếm tất cả các món thì có sao đâu?
“Tôi đi rửa tay một lát.” Hứa Kiều đứng lên nói vào cuối bữa ăn.
Tần Trì gật đầu, Lục Dương thầm nghĩ tranh thủ lúc cô không ở đây để gọi phục vụ tới tính tiền.
“Tối nay chúng ta xem phim gì thế?” Tần Trì chợt hỏi.
Lục Dương: “Phim “Thần thú”, nói về đại chiến giữa thần thú và dị thú.”
Tần Trì: “Cậu chọn phim à?”
Lục Dương: “Là chị ấy chọn, bình thường tôi không hay xem thể loại này.”
Tần Trì: “Vậy cậu thích thể loại nào?”
Lục Dương: “Chủ yếu là tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn thức tỉnh tinh thần thể rồi thi vào trường quân đội.”
Đột nhiên, Lục Dương bỗng chú ý tới Hứa Kiều đang đứng trước quầy thu ngân, còn giơ vòng tay thông tin ra!
Tần Trì nhìn theo tầm mắt của Lục Dương, mỉm cười, Hứa Kiều thành tâm mời khách, nếu anh cướp làm chủ chi thì sẽ có vẻ không tôn trọng cô.
.
Sau khi vào rạp chiếu phim, hàng xóm mới vừa gọi bốn món chính mời hai chủ nhà suất bắp rang và kem to.
Ba người ôm hộp bắp rang, xếp hàng vào trong. Lục Dương tiếp tục ngồi giữa Hứa Kiều và Tần Trì.
Đèn tắt, xung quanh tối đen, chỉ có màn hình phát ra ánh sáng.
Nhân vật chính trong phim là rồng thần phương Đông, vảy đen nhánh, con ngươi màu xanh lục thẫm.
Tình tiết của bộ phim vô cùng gay cấn, khán giả mải ăn bắp rang, không có mấy người thảo luận, chờ bộ phim kết thúc, tiếng thảo luận cuối cùng cũng vang lên.
“Nghe nói tinh thần thể của nguyên soái căn cứ Đông Bắc chính là một con rồng đen, chẳng lẽ là bộ phim này lấy cảm hứng từ anh ấy?”
“Nghĩ nhiều quá, chúng ta vốn đã có các loại truyền thuyết thần thoại, kỷ nguyên cũ cũng có một đống phim về rồng. Hơn nữa dù tinh thần thể của anh ấy là rồng đen thì lẽ nào bản thân anh ấy cũng biến thành rồng được à?”
“Nhưng có lẽ bộ phim này chỉ có thể chiếu ở ba căn cứ khác, chắc chắn là không dám chiếu ở căn cứ Đông Bắc.”
“Ha ha, tôi nhớ đến bộ phim nổi tiếng tên “Liệt Diễm” ở căn cứ Tây Nam, chỉ vì nam chính có tinh thần thể là phượng hoàng, bị nghi là đang thầm nhắc đến gia đình của đại nguyên soái, vậy nên có tra trên mạng căn cứ cũng không tìm được đoạn phim ngắn nào.”
“Aizzz, đều là dị năng giả, sao tinh thần thể của bọn họ đỉnh vậy mà chúng ta lại là trâu bò dê cừu các thứ chứ?”
“Khụ khụ, tôi nghe nói, nghe nói thôi đấy nhé, người đầu tiên thức tỉnh tinh thần thể phượng hoàng từng mở trại nuôi gà lúc còn đang là kỷ nguyên cũ…”
Hứa Kiều ra ngoài theo dòng người, nghe vậy bèn khẽ giật áo phông của Lục Dương, lại trêu cậu ấy: “Nếu em là em ruột của chị, chị sẽ tặng em một con gà cho em nuôi từ nhỏ tới lớn. Biết đâu lúc thức tỉnh tinh thần thể lại ăn may được thì sao.”
Lục Dương: “… Thế em càng muốn thức tỉnh rồng, chị định tặng em con gì để nuôi?”
Hứa Kiều: “Trực tiếp xăm hình rồng sau lưng em?”
Tần Trì cười đi ở phía trước, rồng lửa trong đầu anh bực bội mà gãi gãi móng vuốt.
Nghe đi, người khác đều muốn thức tỉnh rồng, vậy mà người thực sự có rồng này lại che che giấu giấu, làm nó không thấy được ánh mặt trời.
Quà là Lục Dương nhận, tất nhiên cậu ấy sẽ là người gửi tin nhắn mời Tần Trì.
Tần Trì: [Cảm ơn, tôi sẽ đến đúng giờ.]
Mời xong, Hứa Kiều và Lục Dương ăn sáng rồi ra ngoài, chuẩn bị buổi sáng đi dạo viện bảo tàng, buổi chiều cắm rễ trong khu trò chơi.
Tần Trì đứng ở phòng khách, nhìn qua ban công cửa sổ, thấy Hứa Kiều mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, một chiếc chân váy màu xanh lơ dài đến mắt cá chân. Lục Dương bên cạnh mặc áo phông trắng và quần đùi đen, vai phải đeo một cái ba lô.
Ánh nắng rực rỡ của mùa hè chiếu lên khuôn mặt và cánh tay họ. Hai người đều không thèm để ý, vui vẻ vừa đi vừa cười, cảm giác thanh xuân trên người họ làm khoảng sân được phủ kín bằng màu xanh lục trở nên nhạt nhòa.
Sau khi hai chị em đi xa, Tần Trì ngồi xuống sô pha, cầm quyển sách tối qua chưa đọc xong lên.
.
Lục Dương tổ chức sinh nhật, tối nay Hứa Kiều mời bọn họ ăn bữa tiệc lớn ở nhà hàng nổi tiếng nhất vành đai hai - “Vị Ngon”.
“Vị Ngon” nằm trong một trung tâm thương mại bình thường ở vành đai hai. Trong số mấy chục nhà hàng đứng đầu, phong cách trang hoàng của “Vị Ngon” không quá sang trọng, món ăn cũng không mới lạ, nhưng nó lại trở thành nhà hàng mà dị năng giả bình thường thích nhất nhờ hương vị cực kỳ tươi ngon và giá cả tương đối bình dân.
“Vị Ngon” không có phòng riêng cũng không nhận đặt bàn trước, các thực khách muốn tới đây ăn cơm thì chỉ có thể thành thật xếp hàng.
Lục Dương bảo Tần Trì đến lúc 6 giờ, thật ra cậu ấy và Hứa Kiều đã tới lấy số từ 4 giờ rưỡi. Tính theo số người chờ đợi phía trước, hẳn là khoảng 6 giờ sẽ đến lượt bọn họ vào ăn.
Chỉ đứng chờ thôi thì rất nhàm chán, hai chị em đi đến trước tường kính của nhà hàng, nhìn mấy đầu bếp bên trong hất nồi xào thức ăn đầy khí thế.
Tổng cộng có bốn đầu bếp chính, bọn họ là ba con, trong đó người ba đã hơn 60 tuổi, ba anh con trai cũng đã đến tuổi trung niên. Dáng người của bọn họ đều cao to béo tốt như nhau, đến tinh thần thể của họ cũng là bốn cái nồi giống nhau như đúc.
Bốn đầu bếp dùng chảo sắt bình thường để nấu nướng, bốn tinh thần thể hình nồi ở bên cạnh tự động hầm chiên xào rán, nồi nào cũng thơm nức đến độ làm người khác phải chảy nước miếng.
Hứa Kiều trêu Lục Dương: “Nếu em thức tỉnh tinh thần thể loại nấu nướng cũng khá tốt, như vậy thì sau này chúng ta không cần phải tự nấu cơm nữa rồi.”
Lục Dương: “Xác suất không cao.”
Ngoài yếu tố di truyền, việc thức tỉnh tinh thần thể gì còn phụ thuộc vào tính cách, hứng thú, sở trường và thiên phú cá nhân.
Lục Dương nấu cơm dở tệ, chứng tỏ cậu ấy không có thiên phú trong chuyện nấu ăn, vậy nên rất khó thức tỉnh tinh thần thể loại nấu nướng.
Hứa Kiều chăm chú nhìn động tác của mấy đầu bếp ở bên trong: “Chị có thể xem bọn họ nấu suốt một, hai tiếng đồng hồ.”
Lục Dương nhìn xung quanh, đúng là có rất nhiều người dừng chân đứng xem tay nghề của đầu bếp.
Cậu ấy nói với Hứa Kiều: “Chị xem đi, em qua bên kia chờ chỗ trống, nếu mệt thì chị lại qua ngồi.”
Mấy băng ghế bên ngoài nhà hàng đều đã kín chỗ.
Hứa Kiều gật đầu, tiếp tục quan sát, vừa thưởng thức vừa nhân cơ hội học tập các bước nấu ăn của đầu bếp bên trong.
Những người khác lục tục tụ tập lại gần, cũng có người nhìn trong chốc lát rồi xoay người rời đi. Hứa Kiều không để ý, mãi đến khi mắt cá chân của cô bỗng có cảm giác mềm mại, giống như đuôi của con vật nào đó vừa chạm vào chân cô.
Hứa Kiều cúi đầu, nhìn thấy một tinh thần thể hình mèo màu vàng, to chừng bàn tay đứng sát bên chân, cũng đang ngửa đầu nhìn cô.
Hứa Kiều cẩn thận lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với tinh thần thể có vẻ ngoài đáng yêu này.
Mèo bình thường trong kỷ nguyên cũ thân thiết với con người là chuyện bình thường, nhưng dù tinh thần thể động vật đáng yêu đến đâu thì bản chất đều là tinh thần lực của dị năng giả hóa thành. Tinh thần thể có lẽ sẽ hơi nghịch ngợm, thi thoảng không chịu nghe lời dị năng giả nhưng chỉ cần dị năng giả ước thúc thích đáng là tinh thần thể động vật đều có thể tuân thủ phép tắc xã giao cơ bản.
Dù bản thề của con mèo này là nam hay nữ thì đụng chạm vào mắt cá chân của Hứa Kiều khi chưa được phép đều là hành vi rất bất lịch sự.
Hứa Kiều nhìn mấy người xung quanh bằng ánh mắt dò hỏi.
Có người không hề phát hiện dưới chân có thêm một con mèo, có người kinh ngạc và cũng có người yên lặng bàng quan.
Hứa Kiều nhìn về phía xa, thấy một thanh niên tóc vàng, mặc áo sơ mi kẻ ô vẫy tay với cô, biểu cảm của anh ta trông rất cợt nhả.
Hứa Kiều vừa phản cảm, tinh thần thể hoa sen đã lập tức giận dữ vì thấy cô bị một con mèo lưu manh quấy rầy. Nó thò một mảnh lá sen xanh biếc ra, bắn một mũi tên nước vào con mèo đang ăn vạ bên chân Hứa Kiều.
Thanh niên tóc vàng và tinh thần thể của anh ta không ngờ tới việc này, cũng không trốn kịp nên con mèo tinh thần thể kia bị mũi tên xuyên thẳng vào lưng.
Sau một tiếng mèo kêu thê thảm, con mèo biến mất, thanh niên tóc vàng đau đớn ôm đầu.
Chứng tỏ tinh thần thể của anh ta chỉ có cấp D, vậy nên mới không chịu được một chiêu này.
Thanh niên tóc vàng biết bản thân gặp phải người khó chơi, không dám gây chuyện mà lặng lẽ trốn vào trong đám người.
Lục Dương mải giành ghế trống, không chú ý tới bên này, nhưng người tới sớm để trải nghiệm cuộc sống của dị năng giả bình thường là Tần Trì lại đúng lúc nhìn thấy rõ ràng.
Rồng lửa gào thét trong đầu anh đòi muốn đốt chết tên tóc vàng kia.
Tần Trì nhìn làn váy dài đến mắt cá chân của Hứa Kiều, dùng ý niệm giao lưu với rồng lửa: “Tinh thần thể của Hứa Kiều còn nóng tính hơn cô ấy nữa, sau này mày đừng có làm chuyện gì khiến bọn họ hiểu lầm đấy.”
Cánh hoa của hoa sen có thể chủ động dán lên người nó thích, kiểu suồng sã vồ vập như rồng lửa rất có khả năng sẽ bị cánh hoa công kích.
Rồng lửa: […]
Tần Trì đứng bên người Hứa Kiều.
Cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thoang thoảng mùi chanh trước, đó hẳn là mùi nước giặt quần áo.
Chờ Hứa Kiều nhìn lên trên, cô liền thấy khuôn mặt đẹp trai, quen thuộc của hàng xóm mới.
Hứa Kiều: “… Anh tới, tới rồi à. Nhà hàng này đắt khách quá, bọn tôi vẫn đang xếp hàng.”
Tần Trì cười nói: “Không sao, tôi ở nhà chờ cũng chán, đúng lúc ra tới đi dạo. Hình như ban nãy tôi nhìn thấy tinh thần thể của cô, cô gặp chuyện phiền phức gì à?”
Hứa Kiều không muốn nhắc tới chuyện mất hứng kia, cô lắc đầu: “Không có, thi thoảng nó sẽ tự ra hít thở không khí ấy mà.”
Tần Trì cũng hiểu ý cô, anh nhìn về phía những người bên trong mặt tường kính: “Nếu không phải hai người mời tôi ăn cơm thì tôi cũng không biết đầu bếp có thể nấu nướng như vậy.”
Hứa Kiều cười nói: “Đây cũng là đặc điểm riêng của nhà hàng này, làm mọi người vừa no bụng vừa no mắt.”
Lúc này, cuối cùng Lục Dương cũng chờ tới lúc ba thực khách rời đi, để lại hàng ghế trống, cậu ấy nhanh chóng gọi hai người qua.
Hứa Kiều ngồi ngoài cùng, bên cạnh lần lượt là Lục Dương rồi đến Tần Trì.
Sau khi cả ba ngồi xuống, sự chênh lệch chiều cao và độ dài chân lập tức lộ rõ. Đầu gối của Lục Dương đã rất xa rồi mà đầu gối của Tần Trì còn xa hơn.
Cậu học sinh Lục Dương - nhân vật chính của ngày hôm nay - chủ động chiêu đãi Tần Trì: “Anh đã tới nhà hàng bình dân như thế này bao giờ chưa?”
Tần Trì: “Ngoài ăn trong nhà và ở nhà ăn, tôi chưa từng tới bất kỳ nhà hàng nào.”
Hứa Kiều và Lục Dương đều nhìn anh đầy kinh ngạc.
Tần Trì cười: “Có lẽ là vì tôi không có bạn bè để cùng đến nhà hàng ăn cơm vậy nên sáng nay tôi rất vui vì nhận được lời mời của hai người.”
Lục Dương rất tò mò về cuộc sống trước đây của Tần Trì. Hứa Kiều tiếp lời: “Nếu anh thích thì sau này bọn tôi sẽ gọi anh cùng đi ăn.”
Tần Trì: “Cảm ơn cô, tôi cũng rất muốn nếm thử các món ăn ở nơi này.”
.
Sức ăn của dị năng giả rất lớn, Hứa Kiều gọi ba món mà cô thích ăn, Lục Dương gọi hai món, Tần Trì dứt khoát gọi nốt bốn món chính nổi bật còn lại.
Món chính nghĩa là giá cao.
Hứa Kiều - người có ít tiền tiết kiệm và thu nhập khá cao - vẫn bình tĩnh, nhưng khóe mắt của Lục Dương - người còn chưa tích góp đủ tiền học phí trong trường quân đội - lại giật giật. Chỉ là nghĩ đến mấy món quà đắt đỏ mà Tần Trì tặng bọn họ, cậu ấy lại không thể chỉ trích được nữa. Người lắm tiền như vậy sao có thể nghĩ đến chuyện tiện tay gọi bốn món ăn sẽ đem lại gánh nặng cho Hứa Kiều?
Để lát nữa mình thanh toán là được, Lục Dương âm thầm quyết định.
Sau khi đồ ăn được bê lên hết, Lục Dương là người bó tay bó chân nhất. Hứa Kiều sẽ vươn đũa gắp thử món Tần Trì khen, Tần Trì cũng sẽ nghiêm túc thưởng thức món ăn Hứa Kiều đề cử.
Hai người cứ như không hề phát hiện tâm tư mẫn cảm của Lục Dương, chỉ chuyên tâm thưởng thức đồ ăn.
Lục Dương nhanh chóng bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng thoải mái ăn uống, dù gì cậu ấy cũng là người trả tiền, nếm tất cả các món thì có sao đâu?
“Tôi đi rửa tay một lát.” Hứa Kiều đứng lên nói vào cuối bữa ăn.
Tần Trì gật đầu, Lục Dương thầm nghĩ tranh thủ lúc cô không ở đây để gọi phục vụ tới tính tiền.
“Tối nay chúng ta xem phim gì thế?” Tần Trì chợt hỏi.
Lục Dương: “Phim “Thần thú”, nói về đại chiến giữa thần thú và dị thú.”
Tần Trì: “Cậu chọn phim à?”
Lục Dương: “Là chị ấy chọn, bình thường tôi không hay xem thể loại này.”
Tần Trì: “Vậy cậu thích thể loại nào?”
Lục Dương: “Chủ yếu là tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn thức tỉnh tinh thần thể rồi thi vào trường quân đội.”
Đột nhiên, Lục Dương bỗng chú ý tới Hứa Kiều đang đứng trước quầy thu ngân, còn giơ vòng tay thông tin ra!
Tần Trì nhìn theo tầm mắt của Lục Dương, mỉm cười, Hứa Kiều thành tâm mời khách, nếu anh cướp làm chủ chi thì sẽ có vẻ không tôn trọng cô.
.
Sau khi vào rạp chiếu phim, hàng xóm mới vừa gọi bốn món chính mời hai chủ nhà suất bắp rang và kem to.
Ba người ôm hộp bắp rang, xếp hàng vào trong. Lục Dương tiếp tục ngồi giữa Hứa Kiều và Tần Trì.
Đèn tắt, xung quanh tối đen, chỉ có màn hình phát ra ánh sáng.
Nhân vật chính trong phim là rồng thần phương Đông, vảy đen nhánh, con ngươi màu xanh lục thẫm.
Tình tiết của bộ phim vô cùng gay cấn, khán giả mải ăn bắp rang, không có mấy người thảo luận, chờ bộ phim kết thúc, tiếng thảo luận cuối cùng cũng vang lên.
“Nghe nói tinh thần thể của nguyên soái căn cứ Đông Bắc chính là một con rồng đen, chẳng lẽ là bộ phim này lấy cảm hứng từ anh ấy?”
“Nghĩ nhiều quá, chúng ta vốn đã có các loại truyền thuyết thần thoại, kỷ nguyên cũ cũng có một đống phim về rồng. Hơn nữa dù tinh thần thể của anh ấy là rồng đen thì lẽ nào bản thân anh ấy cũng biến thành rồng được à?”
“Nhưng có lẽ bộ phim này chỉ có thể chiếu ở ba căn cứ khác, chắc chắn là không dám chiếu ở căn cứ Đông Bắc.”
“Ha ha, tôi nhớ đến bộ phim nổi tiếng tên “Liệt Diễm” ở căn cứ Tây Nam, chỉ vì nam chính có tinh thần thể là phượng hoàng, bị nghi là đang thầm nhắc đến gia đình của đại nguyên soái, vậy nên có tra trên mạng căn cứ cũng không tìm được đoạn phim ngắn nào.”
“Aizzz, đều là dị năng giả, sao tinh thần thể của bọn họ đỉnh vậy mà chúng ta lại là trâu bò dê cừu các thứ chứ?”
“Khụ khụ, tôi nghe nói, nghe nói thôi đấy nhé, người đầu tiên thức tỉnh tinh thần thể phượng hoàng từng mở trại nuôi gà lúc còn đang là kỷ nguyên cũ…”
Hứa Kiều ra ngoài theo dòng người, nghe vậy bèn khẽ giật áo phông của Lục Dương, lại trêu cậu ấy: “Nếu em là em ruột của chị, chị sẽ tặng em một con gà cho em nuôi từ nhỏ tới lớn. Biết đâu lúc thức tỉnh tinh thần thể lại ăn may được thì sao.”
Lục Dương: “… Thế em càng muốn thức tỉnh rồng, chị định tặng em con gì để nuôi?”
Hứa Kiều: “Trực tiếp xăm hình rồng sau lưng em?”
Tần Trì cười đi ở phía trước, rồng lửa trong đầu anh bực bội mà gãi gãi móng vuốt.
Nghe đi, người khác đều muốn thức tỉnh rồng, vậy mà người thực sự có rồng này lại che che giấu giấu, làm nó không thấy được ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.