Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 22:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
Sau hai ngày cuối tuần nhẹ nhàng vui vẻ, Tần Trì lại bắt đầu đi tới đi lui giữa nhà và trường quân đội.
Có hai hiệu trưởng cấp S hỗ trợ, Tần Trì thuận lợi làm giả thân phận dị năng giả cấp C ở Hiệp hội Lính đánh thuê. Sau khi vào trường quân đội, Tần Trì cũng không cố ý giấu tài liệu của giảng viên mới công tác, dần dần, mấy sinh viên cấp A, cấp B mà anh dạy đều biết rõ thực lực của thầy giáo mới - người có thể kiếm được thi thể dị thú cấp cao bất cứ lúc nào này.
Chỉ là một thầy giáo cấp C mà thôi, có gì mà phải sợ?
Các sinh viên dần quen với thi thể của dị thú cấp cao, vài sinh viên khó bảo lại bắt đầu nằm gục trên bàn ngủ nướng.
Tần Trì không can thiệp, chỉ hơi sửa nội dung dạy học. Trong ba phút đầu và ba phút cuối mỗi tiết, anh sẽ phát hai video quay cảnh dị năng giả gặp phải sinh vật biến dị trong bài giảng hôm đó.
Đoạn video ngắn đầu tiết là cảnh dị năng giả bị sinh vật biến dị làm hại, cuối tiết lại là video dị năng giả thành công giết chết sinh vật biến dị.
Cảnh máu tươi đầm đìa đánh bay cơn buồn ngủ của sinh viên, cuối cùng chiến thắng đã kéo bọn họ thoát khỏi cảm xúc sợ hãi, tuyệt vọng.
“Thầy tìm nhiều video hiện trường như vậy ở đâu thế ạ? Em lên diễn đàn lính đánh thuê tìm mà không thấy.”
Tần Trì mỉm cười: “Thầy có rất nhiều bạn bè, đây là thứ thầy đặc biệt chuẩn bị cho các em trước khi nhận chức.”
“… Thầy có lòng quá, nhưng thầy không sợ bị khiếu nại ạ? Có vài cảnh thực sự rất khiêu chiến tâm lý.”
Tần Trì nhìn mấy sinh viên 16, 17 tuổi một lượt, thong thả nói: “Hoàn cảnh chung của kỷ nguyên mới chính là như vậy. Dị năng giả ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ gặp được sinh vật biến dị, cho dù có người có biện pháp liên tục trốn trong căn cứ thì bọn họ cũng sẽ gặp phải mối họa làn sóng dị thú vây công căn cứ. Nói cách khác, con người thời nay, không ai có thể thoát khỏi bóng ma mà sinh vật biến dị đem lại.”
“Vậy nên thầy mong các em có thể thực sự hiểu được sự nguy hiểm của sinh vật biến dị. Hiểu rõ nguy hiểm mới có động lực để trở nên mạnh hơn. Quen với cấu tạo cơ thể và cách tấn công của chúng mới có thể đánh trả.”
“Lười biếng, ngủ gật là quyền của các em, dạy những tri thức này cho các em là chức trách và nghĩa vụ của thầy. Nếu thầy có thể giúp các em tránh được một lần nguy hiểm trong tương lai, vậy thì thầy sẽ rất vui mừng.”
Mấy sinh viên vốn đã nghiêm túc nghe giảng đều vô cùng cảm động, mấy người khó bảo, thích ngủ nướng cũng nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng dần dần thay đổi.
Hết tiết, mấy sinh viên nhanh chóng rời phòng học, đi học một tiết khác.
Tần Trì đứng trước bục giảng thu dọn giáo án, nhân tiện trừ điểm biểu hiện thường ngày của hai sinh viên ngủ gật.
Có người đi vào phòng học, lúc Tần Trì ngẩng đầu lên, đối phương cũng trở tay đóng cửa lại.
Tần Trì cười: “Về rồi à?”
Ngụy Kiên, hiệu trưởng Học viện Quân sự số hai, là thượng tướng cấp S vừa qua 40 tuổi ở căn cứ Đông Nam.
Khác với Đổng Minh Lương - vị hiệu trưởng lưng hùm vai gấu của Học viện quân sự số ba, dáng Ngụy Kiên mảnh khảnh, ngũ quan nho nhã, đúng là càng phù hợp hình tượng của hiệu trưởng trường quân đội.
Lúc này, Ngụy Kiên không mặc quân trang mà mặc một chiếc quần dài màu đen, bên trên là áo ngắn tay màu lam nhạt, khi đi trong trường trông chẳng khác gì một giảng viên bình thường.
Tinh thần thể của Ngụy Kiên là bông tuyết, vậy nên khí chất của anh ấy cũng hơi lạnh nhạt, nhưng tổng thể vẫn ôn hòa nhã nhặn.
Anh ấy gật đầu với Tần Trì.
Trong bốn căn cứ lớn hiện tại, căn cứ Đông Bắc và Đông Nam đều ở gần biển. Trong biển có rất nhiều dị thú, thi thoảng lại có một, hai con dị thú cấp S muốn tấn công đất liền.
Vậy nên hai căn cứ lớn chế tạo ba căn cứ nhỏ ở bờ biển gần hải vực, lại phái thượng tướng cấp S thay phiên đóng giữ, dẫn quân đánh lui hải thú đột kích.
Nhân loại cố thủ bốn căn cứ lớn suốt hơn một trăm năm, vừa thành lập đội quân dị năng giả vừa nghiên cứu phát minh các loại vũ khí kiểu mới. Tuy không mở rộng địa bàn được bao nhiêu nhưng sinh vật biến dị cũng không thể đánh vỡ phòng tuyến của nhân loại, hai bên cứ tiếp tục giằng co như vậy.
Ngụy Kiên liếc nhìn danh sách sinh viên trong tay Tần Trì, cười nói: “Cậu làm giảng viên nghiêm túc phết nhỉ.”
Tần Trì: “Dù gì tôi cũng nhận tiền lương, không thể phá hoại không khí dạy và học ở Học viện Quân sự số 2 của anh được.”
Ngụy Kiên: “Cậu tĩnh dưỡng thế nào rồi?”
Tần Trì: “Trước mắt vẫn rất ổn định.”
Ngụy Kiên: “Ổn định là tốt. Đúng rồi, tháng sau có một nhóm sinh viên năm ba đi thực tiễn trước tốt nghiệp, cậu có muốn đi đến khu nguy hiểm cấp A với bọn họ không?”
Tần Trì: “Hẳn là các anh phải có giảng viên dẫn đội riêng chứ?”
Ngụy Kiên thở dài: “Có là có, nhưng dù sao đó cũng là khu nguy hiểm cấp A. Mấy sinh viên hoặc là không có kinh nghiệm hoặc là không may mắn, không có lần nào trở về đầy đủ cả. Trước kia tôi không dám yêu cầu quá cao, năm nay có cậu ở đây nên tôi muốn thử xem. Tất nhiên là mấy đứa nó vẫn phải chịu khổ, cậu không cần phải bảo vệ kỹ quá, ra tay lúc cần thiết là được.”
Ngoài khu trung tâm có thể phái giảng viên cấp S đi rèn luyện thực tiễn cùng các sinh viên xuất sắc của Học viện Quân sự số 1 ra, tám trường quân đội khác đều không có giảng viên cấp S nào ngoài hiệu trưởng. Nhưng các hiệu trưởng đều kiêm nhiệm chức vụ trong quân đội, quá bận rộn, cũng bắt buộc phải nhẫn tâm để mấy sinh viên sắp tốt nghiệp đi mạo hiểm, đặt bước đầu tiên trên hành trình trở thành quân nhân hoặc là lính đánh thuê của bọn họ.
Tần Trì: “Được thôi.”
Ngụy Kiên khẽ thở phào rồi nói tiếp: “Tối nay cùng ăn cơm nhé?”
Tần Trì: “Anh ít khi trở về, vẫn nên dành nhiều thời gian cho người nhà thì hơn.”
.
4 rưỡi chiều, Tần Trì lái xe vào khu chung cư Bình An. Khi rẽ vào con phố quen thuộc, anh thấy một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội dừng trước tòa nhà số năm.
Tần Trì giảm tốc độ, sau khi dừng xe, anh vừa cởi đai an toàn vừa nhìn về phía ghế lái trên chiếc xe việt dã kia.
Cách hai tầng kính xe, Tần Trì nhìn thấy một khuôn mặt rắn rỏi và hơi quen thuộc, là thiếu úy quân hộ vệ tên Tưởng Duệ kia.
Rồng lửa lại bắt đầu cáu kỉnh.
Tần Trì đã quen. Anh xuống xe, cất xe, thậm chí còn khẽ gật đầu chào lính hộ vệ đang nhìn về phía anh rồi đi về nhà.
Đến huyền quan, rồng lửa lập tức bay ra ngoài, thò đầu đến bên khe hở giữa chiếc rèm kéo kín, nhìn chiếc xe việt dã ven đường bằng ánh mắt âm u: [Anh ta tới làm cái gì!]
Tần Trì đứng trước máy lọc nước, rót một cốc nước, nói: “Để theo đuổi?”
Từ khi quý bà tóc xoăn kia tới “xem” Hứa Kiều đã qua hơn hai tuần, giờ lính hộ vệ kia mới bắt đầu theo đuổi cũng được coi là đã kiềm chế.
Anh vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, để mình rồng lửa nhìn chằm chằm lính hộ vệ không hay biết chuyện gì kia.
Một hàng chữ bằng lửa vội vàng bay tới trước mặt Tần Trì: [Anh ta xuống xe rồi!]
Tần Trì nhìn đồng hồ, đang là 5 giờ đúng, là thời gian tan làm trên văn bản của Hứa Kiều. Nhưng theo anh quan sát, Hứa Kiều thường sẽ về nhà lúc 5 giờ rưỡi.
5 giờ 15 phút, Tần Trì rửa tay rồi đi đến bên cạnh rồng lửa, nhìn qua khe hở rèm, thấy lính hộ vệ kia đứng thẳng bên cạnh xe việt dã, ngược sáng mà nhìn về hướng Hứa Kiều về nhà. Anh ấy cứ đứng im như đang đứng gác, cũng giống như đang đợi lãnh đạo tới.
Tần Trì có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong việc theo đuổi Hứa Kiều của người này.
Anh từng nhìn thấy nhiều quân nhân nhưng chưa từng thấy lính hộ vệ theo đuổi phụ nữ. Đúng hơn là người bị ba quẳng vào quân đội khi mới 16 tuổi như Tần Trì chưa bao giờ nhìn thấy cảnh theo đuổi của bất kỳ người nào, anh thậm chí còn không có thời gian xem phim điện ảnh.
Vậy nên Tần Trì cảm thấy việc này rất mới lạ và thú vị.
.
Tan làm là việc làm tất cả mọi người cảm thấy sung sướng, ít nhất là Hứa Kiều đều vui vẻ suốt cả quãng đường đạp xe về nhà, dù ánh mắt trời sau lưng gay gắt nhưng cô vẫn rất tận hưởng.
Tâm trạng nhẹ nhàng của Hứa Kiều chợt biến mất khi nhìn thấy người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng bên chiếc xe việt dã trước cửa nhà cô.
Xe việt dã đã dừng lại, xe đạp vẫn đang chậm rãi lăn bánh. Khoảng cách càng ngày càng gần, Hứa Kiều thấy rõ khuôn mặt rắn rỏi bị nắng chiếu đến đỏ cả lên của Tưởng Duệ, cũng nhìn thấy ánh mắt anh ấy chăm chú dõi theo từng cử động của cô.
Tưởng Duệ đứng thẳng như vậy, nếu không phải đầu và đôi mắt anh ấy đang di chuyển thì thật là chẳng khác gì một bức tượng đồng sinh động như thật.
Hứa Kiều xuống xe trước sân nhà, cất tiếng hỏi trong ánh mắt vừa nóng bỏng vừa kìm nén của Tưởng Duệ: “Anh tới tìm tôi à?”
Tưởng Duệ đã im lặng hơn nửa tiếng nên phải nuốt nước bọt trước rồi mới trả lời bằng chất giọng hơi khàn khàn: “Không phải tìm, chỉ là tôi muốn gặp cô mà thôi.”
Nếu đăng ký khám bệnh và đưa cô về nhà sẽ làm cô thấy áp lực, vậy thì anh ấy sẽ tới đây mỗi tuần một lần, gặp được Hứa Kiều rồi sẽ đi ngay.
“Tôi thích cô, tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẵn lòng chờ đợi.”
“Tạm biệt.”
Sau khi đối diện, Tưởng Duệ xoay người mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, thắt chặt dây an toàn, sau đó lại nhìn cô gái đang ngẩn người bên ngoài rồi nổ máy rời đi.
Khói xe nhanh chóng bị gió nhẹ thổi tan, lúc này Hứa Kiều mới hoàn hồn.
Bởi vì diện mạo nên Hứa Kiều từng vài lần trải nghiệm cảm giác được theo đuổi. Có người ngang ngược, cuồng nhiệt như Triệu Phong, có người tự xưng là phong lưu khôi hài nhưng lại nói năng ngọt xớt làm người khác phản cảm, có người cẩn thận, dịu dàng săn sóc, nhưng người vừa thẳng thắn vừa kìm nén như Tưởng Duệ vẫn là lần đầu tiên.
.
Ngày 28 tháng 5, lại là một ngày thứ ba khác.
Nghĩ đến việc hai lần trước Tưởng Duệ đều xuất hiện vào thứ ba, lúc tan làm, Hứa Kiều đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ nhìn thấy Tưởng Duệ ở trước cửa nhà.
Tưởng Duệ cũng thực sự xuất hiện, vẫn là quân phục quân hộ vệ màu đen và dáng đứng thẳng tắp, vững vàng như trước.
Lần trước anh ấy chạy trốn quá nhanh, Hứa Kiều không có cơ hội hỏi. Lần này, Hứa Kiều gọi lại người đàn ông đang muốn mở cửa xe sau khi nhìn cô vài giây, buồn cười nói: “Anh không hiểu biết gì về tính cách của tôi mà lại cố ý chạy xa như thế để tới đây, vậy có đáng không?”
Tưởng Duệ nhìn đôi mắt sáng ngời như làn nước trong của cô, không chút do dự nói: “Đáng, chỉ cần là cô thì có thế nào tôi cũng thích hết.”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Duệ nhìn thấy một cô gái rồi không thể dời mắt nổi, cũng là lần đầu tiên bóng dáng và nụ cười của cô gái đó vẫn liên tục xuất hiện trong đầu anh ấy ngay cả lúc đêm khuya, cần phải đi ngủ.
Sự vui vẻ sau khi gặp Hứa Kiều không phải là giả, Tưởng Duệ cảm thấy dù Hứa Kiều ngày ngày dùng roi đánh anh ấy thì anh ấy cũng sẽ thích thú tận hưởng.
Hứa Kiều: “…”
Mắt Tưởng Duệ rất đen, rất sáng, sự chân thành nóng bỏng như lửa này làm cô ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy phản cảm.
Thấy hình như dì Lưu ở nhà 202 đã đi ra ngoài ban công, Tưởng Duệ nhỏ giọng chào tạm biệt Hứa Kiều: “Tôi đi đây, tuần sau gặp.”
Hứa Kiều: “Anh chờ một lát, tôi phải nói rõ đã. Dù anh vẫn luôn tới đây như vậy nhưng tôi không chắc là mình sẽ lựa chọn anh. Vậy nên tôi nghĩ anh vẫn nên bỏ cuộc thì hơn. Nghe dì Lưu nói nhà anh ở khu Đông, đi qua đi lại như vậy rất phiền phức.”
Tưởng Duệ: “Tôi không thấy phiền phức, vì có thể nhìn thấy cô mà hiện giờ thứ ba mỗi tuần đều là ngày tôi vui vẻ nhất.”
Hứa Kiều: “…”
Tưởng Duệ lên xe rời đi.
Hứa Kiều nhìn theo chiếc xe việt dã xa dần, lắc đầu, đẩy xe đạp vào cửa tòa nhà.
Rèm cửa phòng khách nhà 102 đóng kín, trên ban công nhà 202, dì Lưu cười tủm tỉm trêu Hứa Kiều: “Ban nãy dì còn thắc mắc sao mới 4 rưỡi mà Tưởng Duệ đã tới đây, dì gọi cũng không chịu lên ngồi, hóa ra là đang chờ cháu. Thằng bé này kiên trì thật đấy, không hổ là người có tinh thần thể loại trâu bò.”
Hứa Kiều cười: “Dì quen thân với anh ấy, hay là dì khuyên anh ấy đi ạ. Tiền xăng đắt như vậy, lãng phí thế thì thật là không đáng chút nào.”
Dì Lưu: “…”
Sau tấm rèm màu vàng nhạt, rồng lửa nhìn người đàn ông bên cạnh: [Ý là gì thế?]
Tần Trì sờ đầu rồng: “Ý là cô ấy không thích bị người khác dùng người theo đuổi để trêu đùa.”
Rồng lửa: [Thế cô ấy có thích tên kia không?]
Bọn họ nói chuyện lâu như vậy mà hoa sen không thò lá cây, bắn mũi tên nước tấn công anh ta!
Lúc này đây, ngay cả thầy giáo Tần của Học viện Quân sự số 2 cũng không có đáp án chính xác.
Có hai hiệu trưởng cấp S hỗ trợ, Tần Trì thuận lợi làm giả thân phận dị năng giả cấp C ở Hiệp hội Lính đánh thuê. Sau khi vào trường quân đội, Tần Trì cũng không cố ý giấu tài liệu của giảng viên mới công tác, dần dần, mấy sinh viên cấp A, cấp B mà anh dạy đều biết rõ thực lực của thầy giáo mới - người có thể kiếm được thi thể dị thú cấp cao bất cứ lúc nào này.
Chỉ là một thầy giáo cấp C mà thôi, có gì mà phải sợ?
Các sinh viên dần quen với thi thể của dị thú cấp cao, vài sinh viên khó bảo lại bắt đầu nằm gục trên bàn ngủ nướng.
Tần Trì không can thiệp, chỉ hơi sửa nội dung dạy học. Trong ba phút đầu và ba phút cuối mỗi tiết, anh sẽ phát hai video quay cảnh dị năng giả gặp phải sinh vật biến dị trong bài giảng hôm đó.
Đoạn video ngắn đầu tiết là cảnh dị năng giả bị sinh vật biến dị làm hại, cuối tiết lại là video dị năng giả thành công giết chết sinh vật biến dị.
Cảnh máu tươi đầm đìa đánh bay cơn buồn ngủ của sinh viên, cuối cùng chiến thắng đã kéo bọn họ thoát khỏi cảm xúc sợ hãi, tuyệt vọng.
“Thầy tìm nhiều video hiện trường như vậy ở đâu thế ạ? Em lên diễn đàn lính đánh thuê tìm mà không thấy.”
Tần Trì mỉm cười: “Thầy có rất nhiều bạn bè, đây là thứ thầy đặc biệt chuẩn bị cho các em trước khi nhận chức.”
“… Thầy có lòng quá, nhưng thầy không sợ bị khiếu nại ạ? Có vài cảnh thực sự rất khiêu chiến tâm lý.”
Tần Trì nhìn mấy sinh viên 16, 17 tuổi một lượt, thong thả nói: “Hoàn cảnh chung của kỷ nguyên mới chính là như vậy. Dị năng giả ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ gặp được sinh vật biến dị, cho dù có người có biện pháp liên tục trốn trong căn cứ thì bọn họ cũng sẽ gặp phải mối họa làn sóng dị thú vây công căn cứ. Nói cách khác, con người thời nay, không ai có thể thoát khỏi bóng ma mà sinh vật biến dị đem lại.”
“Vậy nên thầy mong các em có thể thực sự hiểu được sự nguy hiểm của sinh vật biến dị. Hiểu rõ nguy hiểm mới có động lực để trở nên mạnh hơn. Quen với cấu tạo cơ thể và cách tấn công của chúng mới có thể đánh trả.”
“Lười biếng, ngủ gật là quyền của các em, dạy những tri thức này cho các em là chức trách và nghĩa vụ của thầy. Nếu thầy có thể giúp các em tránh được một lần nguy hiểm trong tương lai, vậy thì thầy sẽ rất vui mừng.”
Mấy sinh viên vốn đã nghiêm túc nghe giảng đều vô cùng cảm động, mấy người khó bảo, thích ngủ nướng cũng nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng dần dần thay đổi.
Hết tiết, mấy sinh viên nhanh chóng rời phòng học, đi học một tiết khác.
Tần Trì đứng trước bục giảng thu dọn giáo án, nhân tiện trừ điểm biểu hiện thường ngày của hai sinh viên ngủ gật.
Có người đi vào phòng học, lúc Tần Trì ngẩng đầu lên, đối phương cũng trở tay đóng cửa lại.
Tần Trì cười: “Về rồi à?”
Ngụy Kiên, hiệu trưởng Học viện Quân sự số hai, là thượng tướng cấp S vừa qua 40 tuổi ở căn cứ Đông Nam.
Khác với Đổng Minh Lương - vị hiệu trưởng lưng hùm vai gấu của Học viện quân sự số ba, dáng Ngụy Kiên mảnh khảnh, ngũ quan nho nhã, đúng là càng phù hợp hình tượng của hiệu trưởng trường quân đội.
Lúc này, Ngụy Kiên không mặc quân trang mà mặc một chiếc quần dài màu đen, bên trên là áo ngắn tay màu lam nhạt, khi đi trong trường trông chẳng khác gì một giảng viên bình thường.
Tinh thần thể của Ngụy Kiên là bông tuyết, vậy nên khí chất của anh ấy cũng hơi lạnh nhạt, nhưng tổng thể vẫn ôn hòa nhã nhặn.
Anh ấy gật đầu với Tần Trì.
Trong bốn căn cứ lớn hiện tại, căn cứ Đông Bắc và Đông Nam đều ở gần biển. Trong biển có rất nhiều dị thú, thi thoảng lại có một, hai con dị thú cấp S muốn tấn công đất liền.
Vậy nên hai căn cứ lớn chế tạo ba căn cứ nhỏ ở bờ biển gần hải vực, lại phái thượng tướng cấp S thay phiên đóng giữ, dẫn quân đánh lui hải thú đột kích.
Nhân loại cố thủ bốn căn cứ lớn suốt hơn một trăm năm, vừa thành lập đội quân dị năng giả vừa nghiên cứu phát minh các loại vũ khí kiểu mới. Tuy không mở rộng địa bàn được bao nhiêu nhưng sinh vật biến dị cũng không thể đánh vỡ phòng tuyến của nhân loại, hai bên cứ tiếp tục giằng co như vậy.
Ngụy Kiên liếc nhìn danh sách sinh viên trong tay Tần Trì, cười nói: “Cậu làm giảng viên nghiêm túc phết nhỉ.”
Tần Trì: “Dù gì tôi cũng nhận tiền lương, không thể phá hoại không khí dạy và học ở Học viện Quân sự số 2 của anh được.”
Ngụy Kiên: “Cậu tĩnh dưỡng thế nào rồi?”
Tần Trì: “Trước mắt vẫn rất ổn định.”
Ngụy Kiên: “Ổn định là tốt. Đúng rồi, tháng sau có một nhóm sinh viên năm ba đi thực tiễn trước tốt nghiệp, cậu có muốn đi đến khu nguy hiểm cấp A với bọn họ không?”
Tần Trì: “Hẳn là các anh phải có giảng viên dẫn đội riêng chứ?”
Ngụy Kiên thở dài: “Có là có, nhưng dù sao đó cũng là khu nguy hiểm cấp A. Mấy sinh viên hoặc là không có kinh nghiệm hoặc là không may mắn, không có lần nào trở về đầy đủ cả. Trước kia tôi không dám yêu cầu quá cao, năm nay có cậu ở đây nên tôi muốn thử xem. Tất nhiên là mấy đứa nó vẫn phải chịu khổ, cậu không cần phải bảo vệ kỹ quá, ra tay lúc cần thiết là được.”
Ngoài khu trung tâm có thể phái giảng viên cấp S đi rèn luyện thực tiễn cùng các sinh viên xuất sắc của Học viện Quân sự số 1 ra, tám trường quân đội khác đều không có giảng viên cấp S nào ngoài hiệu trưởng. Nhưng các hiệu trưởng đều kiêm nhiệm chức vụ trong quân đội, quá bận rộn, cũng bắt buộc phải nhẫn tâm để mấy sinh viên sắp tốt nghiệp đi mạo hiểm, đặt bước đầu tiên trên hành trình trở thành quân nhân hoặc là lính đánh thuê của bọn họ.
Tần Trì: “Được thôi.”
Ngụy Kiên khẽ thở phào rồi nói tiếp: “Tối nay cùng ăn cơm nhé?”
Tần Trì: “Anh ít khi trở về, vẫn nên dành nhiều thời gian cho người nhà thì hơn.”
.
4 rưỡi chiều, Tần Trì lái xe vào khu chung cư Bình An. Khi rẽ vào con phố quen thuộc, anh thấy một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội dừng trước tòa nhà số năm.
Tần Trì giảm tốc độ, sau khi dừng xe, anh vừa cởi đai an toàn vừa nhìn về phía ghế lái trên chiếc xe việt dã kia.
Cách hai tầng kính xe, Tần Trì nhìn thấy một khuôn mặt rắn rỏi và hơi quen thuộc, là thiếu úy quân hộ vệ tên Tưởng Duệ kia.
Rồng lửa lại bắt đầu cáu kỉnh.
Tần Trì đã quen. Anh xuống xe, cất xe, thậm chí còn khẽ gật đầu chào lính hộ vệ đang nhìn về phía anh rồi đi về nhà.
Đến huyền quan, rồng lửa lập tức bay ra ngoài, thò đầu đến bên khe hở giữa chiếc rèm kéo kín, nhìn chiếc xe việt dã ven đường bằng ánh mắt âm u: [Anh ta tới làm cái gì!]
Tần Trì đứng trước máy lọc nước, rót một cốc nước, nói: “Để theo đuổi?”
Từ khi quý bà tóc xoăn kia tới “xem” Hứa Kiều đã qua hơn hai tuần, giờ lính hộ vệ kia mới bắt đầu theo đuổi cũng được coi là đã kiềm chế.
Anh vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, để mình rồng lửa nhìn chằm chằm lính hộ vệ không hay biết chuyện gì kia.
Một hàng chữ bằng lửa vội vàng bay tới trước mặt Tần Trì: [Anh ta xuống xe rồi!]
Tần Trì nhìn đồng hồ, đang là 5 giờ đúng, là thời gian tan làm trên văn bản của Hứa Kiều. Nhưng theo anh quan sát, Hứa Kiều thường sẽ về nhà lúc 5 giờ rưỡi.
5 giờ 15 phút, Tần Trì rửa tay rồi đi đến bên cạnh rồng lửa, nhìn qua khe hở rèm, thấy lính hộ vệ kia đứng thẳng bên cạnh xe việt dã, ngược sáng mà nhìn về hướng Hứa Kiều về nhà. Anh ấy cứ đứng im như đang đứng gác, cũng giống như đang đợi lãnh đạo tới.
Tần Trì có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong việc theo đuổi Hứa Kiều của người này.
Anh từng nhìn thấy nhiều quân nhân nhưng chưa từng thấy lính hộ vệ theo đuổi phụ nữ. Đúng hơn là người bị ba quẳng vào quân đội khi mới 16 tuổi như Tần Trì chưa bao giờ nhìn thấy cảnh theo đuổi của bất kỳ người nào, anh thậm chí còn không có thời gian xem phim điện ảnh.
Vậy nên Tần Trì cảm thấy việc này rất mới lạ và thú vị.
.
Tan làm là việc làm tất cả mọi người cảm thấy sung sướng, ít nhất là Hứa Kiều đều vui vẻ suốt cả quãng đường đạp xe về nhà, dù ánh mắt trời sau lưng gay gắt nhưng cô vẫn rất tận hưởng.
Tâm trạng nhẹ nhàng của Hứa Kiều chợt biến mất khi nhìn thấy người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng bên chiếc xe việt dã trước cửa nhà cô.
Xe việt dã đã dừng lại, xe đạp vẫn đang chậm rãi lăn bánh. Khoảng cách càng ngày càng gần, Hứa Kiều thấy rõ khuôn mặt rắn rỏi bị nắng chiếu đến đỏ cả lên của Tưởng Duệ, cũng nhìn thấy ánh mắt anh ấy chăm chú dõi theo từng cử động của cô.
Tưởng Duệ đứng thẳng như vậy, nếu không phải đầu và đôi mắt anh ấy đang di chuyển thì thật là chẳng khác gì một bức tượng đồng sinh động như thật.
Hứa Kiều xuống xe trước sân nhà, cất tiếng hỏi trong ánh mắt vừa nóng bỏng vừa kìm nén của Tưởng Duệ: “Anh tới tìm tôi à?”
Tưởng Duệ đã im lặng hơn nửa tiếng nên phải nuốt nước bọt trước rồi mới trả lời bằng chất giọng hơi khàn khàn: “Không phải tìm, chỉ là tôi muốn gặp cô mà thôi.”
Nếu đăng ký khám bệnh và đưa cô về nhà sẽ làm cô thấy áp lực, vậy thì anh ấy sẽ tới đây mỗi tuần một lần, gặp được Hứa Kiều rồi sẽ đi ngay.
“Tôi thích cô, tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẵn lòng chờ đợi.”
“Tạm biệt.”
Sau khi đối diện, Tưởng Duệ xoay người mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, thắt chặt dây an toàn, sau đó lại nhìn cô gái đang ngẩn người bên ngoài rồi nổ máy rời đi.
Khói xe nhanh chóng bị gió nhẹ thổi tan, lúc này Hứa Kiều mới hoàn hồn.
Bởi vì diện mạo nên Hứa Kiều từng vài lần trải nghiệm cảm giác được theo đuổi. Có người ngang ngược, cuồng nhiệt như Triệu Phong, có người tự xưng là phong lưu khôi hài nhưng lại nói năng ngọt xớt làm người khác phản cảm, có người cẩn thận, dịu dàng săn sóc, nhưng người vừa thẳng thắn vừa kìm nén như Tưởng Duệ vẫn là lần đầu tiên.
.
Ngày 28 tháng 5, lại là một ngày thứ ba khác.
Nghĩ đến việc hai lần trước Tưởng Duệ đều xuất hiện vào thứ ba, lúc tan làm, Hứa Kiều đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ nhìn thấy Tưởng Duệ ở trước cửa nhà.
Tưởng Duệ cũng thực sự xuất hiện, vẫn là quân phục quân hộ vệ màu đen và dáng đứng thẳng tắp, vững vàng như trước.
Lần trước anh ấy chạy trốn quá nhanh, Hứa Kiều không có cơ hội hỏi. Lần này, Hứa Kiều gọi lại người đàn ông đang muốn mở cửa xe sau khi nhìn cô vài giây, buồn cười nói: “Anh không hiểu biết gì về tính cách của tôi mà lại cố ý chạy xa như thế để tới đây, vậy có đáng không?”
Tưởng Duệ nhìn đôi mắt sáng ngời như làn nước trong của cô, không chút do dự nói: “Đáng, chỉ cần là cô thì có thế nào tôi cũng thích hết.”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Duệ nhìn thấy một cô gái rồi không thể dời mắt nổi, cũng là lần đầu tiên bóng dáng và nụ cười của cô gái đó vẫn liên tục xuất hiện trong đầu anh ấy ngay cả lúc đêm khuya, cần phải đi ngủ.
Sự vui vẻ sau khi gặp Hứa Kiều không phải là giả, Tưởng Duệ cảm thấy dù Hứa Kiều ngày ngày dùng roi đánh anh ấy thì anh ấy cũng sẽ thích thú tận hưởng.
Hứa Kiều: “…”
Mắt Tưởng Duệ rất đen, rất sáng, sự chân thành nóng bỏng như lửa này làm cô ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy phản cảm.
Thấy hình như dì Lưu ở nhà 202 đã đi ra ngoài ban công, Tưởng Duệ nhỏ giọng chào tạm biệt Hứa Kiều: “Tôi đi đây, tuần sau gặp.”
Hứa Kiều: “Anh chờ một lát, tôi phải nói rõ đã. Dù anh vẫn luôn tới đây như vậy nhưng tôi không chắc là mình sẽ lựa chọn anh. Vậy nên tôi nghĩ anh vẫn nên bỏ cuộc thì hơn. Nghe dì Lưu nói nhà anh ở khu Đông, đi qua đi lại như vậy rất phiền phức.”
Tưởng Duệ: “Tôi không thấy phiền phức, vì có thể nhìn thấy cô mà hiện giờ thứ ba mỗi tuần đều là ngày tôi vui vẻ nhất.”
Hứa Kiều: “…”
Tưởng Duệ lên xe rời đi.
Hứa Kiều nhìn theo chiếc xe việt dã xa dần, lắc đầu, đẩy xe đạp vào cửa tòa nhà.
Rèm cửa phòng khách nhà 102 đóng kín, trên ban công nhà 202, dì Lưu cười tủm tỉm trêu Hứa Kiều: “Ban nãy dì còn thắc mắc sao mới 4 rưỡi mà Tưởng Duệ đã tới đây, dì gọi cũng không chịu lên ngồi, hóa ra là đang chờ cháu. Thằng bé này kiên trì thật đấy, không hổ là người có tinh thần thể loại trâu bò.”
Hứa Kiều cười: “Dì quen thân với anh ấy, hay là dì khuyên anh ấy đi ạ. Tiền xăng đắt như vậy, lãng phí thế thì thật là không đáng chút nào.”
Dì Lưu: “…”
Sau tấm rèm màu vàng nhạt, rồng lửa nhìn người đàn ông bên cạnh: [Ý là gì thế?]
Tần Trì sờ đầu rồng: “Ý là cô ấy không thích bị người khác dùng người theo đuổi để trêu đùa.”
Rồng lửa: [Thế cô ấy có thích tên kia không?]
Bọn họ nói chuyện lâu như vậy mà hoa sen không thò lá cây, bắn mũi tên nước tấn công anh ta!
Lúc này đây, ngay cả thầy giáo Tần của Học viện Quân sự số 2 cũng không có đáp án chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.