Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 23:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
Sự xuất hiện ngắn ngủi của Tưởng Duệ không ảnh hưởng đến Hứa Kiều. Hứa Kiều không mấy để ý, càng không chủ động kể cho người sắp thi đại học là Lục Dương.
Thứ hai, ngày 1 tháng 6, kỳ thi đại học dài hai ngày chính thức bắt đầu.
Buổi sáng, lúc Lục Dương ra ngoài, Tần Trì còn tặng lời chúc của mình cho cậu ấy, là một bộ một chiếc bút chì và hai cục tẩy hình tròn, ngụ ý đạt điểm tuyệt đối.
Lục Dương: “… Nếu thi tốt thì em mời anh ăn cơm.”
Tần Trì cười: “Để tôi đưa cậu tới trường thi nhé?”
Hứa Kiều chỉ có một chiếc xe đạp, ngày thường Lục Dương đều đi học bằng tàu điện ngầm.
Lục Dương: “Không cần đâu, hai người cứ đi làm đi.”
Học sinh cấp ba cao 1 mét 8 nhanh chóng vác cặp rời đi.
Buổi chiều 5 giờ thi xong, Lục Dương về nhà trước Hứa Kiều vài phút. Thấy Tần Trì đứng ở cửa sổ bên ban công, Lục Dương chủ động vẫy tay.
Tần Trì: “Tôi hầm canh gà, còn làm cánh gà nướng mật ong nữa. Cậu bê qua đi, chờ chị cậu về xào rau là ăn cơm được ngay.”
Lục Dương biết đây là sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của hàng xóm dành cho học sinh thi đại học.
Anh nhiệt tình như vậy, Lục Dương cũng không thể cứ khách sáo mãi, cậu ấy cố ý hỏi: “Hôm nay có cánh gà với canh gà, thế ngày mai ăn gì ạ?”
Tần Trì: “Tùy cậu chọn, nhưng chỉ giới hạn trong hai ngày này thôi.”
Vì muốn sang nhà hàng xóm lấy đồ ăn ngon nên khi về nhà 101 rửa tay, Lục Dương không đóng cửa lại. Cậu ấy vừa ra ngoài đã thấy Tần Trì bưng một cái khay đi ra từ nhà 102, trên khay có chung canh đựng canh gà và một đĩa cánh gà nướng mật ong được bày biện rất đẹp.
Bụng Lục Dương bỗng kêu gào vì đói.
Hứa Kiều về tới cửa tòa nhà, thấy vậy thì mắt sáng bừng lên: “Phong phú vậy ư?”
Tần Trì cười nói: “Tôi còn nấu thêm nhiều cơm nữa, hai người ăn luôn bây giờ hay là nấu thêm món nữa?”
Hứa Kiều nhìn về phía Lục Dương.
Lục Dương: “… Ăn luôn bây giờ đi, để em đi trộn đĩa cà chua.”
Lục Dương nhận khay, Hứa Kiều mời Tần Trì: “Anh cũng tới ăn cùng bọn tôi nhé?”
Tần Trì: “Thôi, để thằng bé thoải mái thả lỏng.”
Hứa Kiều: “Cảm ơn anh, lát nữa bọn tôi rửa sạch bát đĩa rồi sẽ mang sang trả.”
Tần Trì gật đầu, lại đưa cơm cho hai chị em rồi đi về.
Hứa Kiều tin tưởng năng lực của Lục Dương, cậu ấy không nhắc đến chuyện thi cử nên cô cũng không hỏi. Hai chị em ngồi đối diện ở hai đầu bàn ăn, nhanh chóng gặm hết đĩa cánh gà nướng mật ong đầy ụ, chỉ còn lại mỗi xương. Bọn họ cũng chia nhau nửa con gà trong chung canh, ăn rất vui vẻ và thỏa mãn.
Lục Dương: “Thầy Tần nói tối mai sẽ đưa cơm cho chúng ta tiếp, bảo em chọn món gì cũng được.”
Hứa Kiều: “Phải chọn món à?”
Lục Dương: “Chị thấy sao?”
Ban đầu Hứa Kiều cảm thấy không nên làm phiền người ta, nhưng khẩu vị của cô có ý kiến khác.
Lục Dương: “Hình như thầy Tần thực sự rất thích nấu cơm.”
Hứa Kiều: “… Thế em thành toàn cho anh ấy đi?”
Lục Dương nhếch miệng cười.
Ngày hôm sau, trước khi xuất phát, Lục Dương nhắn tin báo hai món cậu ấy muốn ăn cho Tần Trì. Một là sườn kho tàu cần cẩn thận căn chỉnh mức lửa, một món khác là thịt bò xào cay mà Tần Trì từng chia cho bọn họ: [Em có thể giúp anh bóc tỏi và thái thịt.]
Tần Trì: [Ừ, thi tốt nhé!]
Tới chiều, Lục Dương thoải mái mà rời trường thi, suốt dọc đường đều nghĩ đến món ngon tối nay và buổi lễ thức tỉnh tinh thần thể ngày mai.
Dù thức tỉnh tinh thần thể gì thì ngày này cuối cùng cũng tới, cậu ấy sẽ không cần phải thấp thỏm chờ đợi nữa.
Lục Dương ra khỏi trạm tàu điện ngầm, đi bộ về khu chung cư. Thấy trước cửa tòa nhà số năm có một chiếc xe việt dã, bên cạnh là lính hộ vệ đầy khí thế, Lục Dương chỉ nhìn thêm mấy lần rồi không để ý nữa.
Gần như cả vành đai hai đều là dị năng giả, hàng xóm cùng tòa nhà quen lính hộ vệ hoặc là có việc bị lính hộ vệ tìm tới nhà là việc hết sức bình thường.
Vào tòa nhà, thấy nhà 102 đóng cửa, Lục Dương bèn đi qua, gõ cửa hỏi: “Thầy Tần?”
Sau buổi liên hoan sinh nhật tháng trước, Lục Dương đã sửa cách xưng hô với Tần Trì.
Tần Trì: “Tôi ở phòng bếp, cậu vào đi, không cần đổi giày đâu.”
Lục Dương nhìn sàn nhà sáng bóng đến độ có thể soi gương, quyết định vẫn về 101 thay một đôi dép lê, sau đó lại ngại ngùng mà bước vào phòng khách trang hoàng đến độ quá khác người thường của hàng xóm.
Tần Trì mặc một chiếc sơ mi trắng, đi ra từ phòng bếp, nói với Lục Dương: “Tôi đã chuẩn bị gần xong hết rồi, không cần cậu làm gì cả. Cậu có muốn uống gì không? Đã tốt nghiệp rồi, có thể thử uống một ít rượu.”
Nói xong, anh mở tủ lạnh ra, tay trái cầm một lon nước trái cây, tay phải cầm một lon bia.
Tất cả đều là đồ uống đắt đỏ trong kỷ nguyên mới.
Lục Dương đang định nhận nước trái cây bỗng thấy Tần Trì nhìn thoáng qua ban công. Cậu ấy tò mò xoay người, đúng lúc nhìn thấy Hứa Kiều xuống xe đạp, hơn nữa lính hộ vệ xa lạ kia còn nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
Lục Dương không khỏi đi đến ban công, nhưng cậu ấy chưa đi đến nơi, thậm chí không chờ Hứa Kiều mở miệng mà Tưởng Duệ đã lên xe rời đi.
Lục Dương: “…”
Tần Trì: “Chị cậu về rồi, tôi đi xào rau, chừng mười lăm phút sau ăn cơm.”
Lục Dương: “… Tối nay đến nhà bọn em ăn đi, để em về dọn dẹp một chút.”
Tần Trì nhận lời mời của cậu ấy.
Lục Dương đóng cửa nhà 102, lại đi theo người vừa cất xe đạp là Hứa Kiều vào 101. Thấy Hứa Kiều bình tĩnh, thậm chí còn chỉ mải mong đợi cơm tối, Lục Dương cũng vờ như tùy ý hỏi: “Người ban nãy là lính hộ vệ đúng không? Anh ta tìm chị làm gì thế?”
Lục Dương sắp nghỉ, chắc chắn sau này còn sẽ nhìn thấy cảnh này, vậy nên Hứa Kiều giải thích một cách đơn giản: “Người đó muốn theo đuổi chị, thứ ba mỗi tuần đều sẽ tới đây một lát. Tất nhiên là chị cũng không biết anh ấy sẽ kiên trì bao lâu.”
Lục Dương: “… Từ khi nào thế? Sao chị không nói với em? Mà sao anh ta lại biết chị? Có đáng tin không”
Nếu không phải sợ Hứa Kiều hiểu lầm ngữ khí của mình thì Lục Dương còn muốn hỏi rất nhiều câu nữa.
Hứa Kiều chỉ lầu trên, kể lại chuyện Tưởng Duệ đưa đồ cho dì Lưu rồi tình cờ gặp được cô.
Lục Dương đã hiểu: “Anh ta thấy sắc nảy lòng tham, không quan tâm việc có hiểu chị hay không, thấy chị xinh đẹp nên mới theo đuổi.”
Hứa Kiều: “Bên thầy Tần thế nào rồi? Có cần sang giúp không?”
Lục Dương: “Không cần, tiếp tục nói chuyện Tưởng Duệ đi. Nếu chị không thích anh ta dây dưa chị như vậy thì để em giúp chị đuổi anh ta đi.”
Giống ba cậu ấy đuổi Triệu Phong đi vậy.
Hứa Kiều cười, nghiêm túc trả lời vấn đề này: “Chị không biết, ít nhất thì hiện tại chị không ghét anh ấy, thậm chí còn cảm thấy đôi khi anh ấy rất đáng yêu.”
Trong ấn tượng của cô, Tưởng Duệ là người rất đứng đắn, đứng đắn đến độ nếu Hứa Kiều kiên quyết không cho Tưởng Duệ xuất hiện ở nhà cô theo cách này thì có lẽ anh ấy sẽ tôn trọng mong muốn của cô.
Nhưng ánh mắt vừa nồng nhiệt vừa kìm nén của Tưởng Duệ làm Hứa Kiều không thể nhẫn tâm được.
Cứ kệ vậy, có lẽ lâu rồi Tưởng Duệ sẽ tự bỏ cuộc, cũng có thể một thời gian sau Tưởng Duệ sẽ để lộ tính cách hoặc hành vi làm cô phản cảm, làm cô có thể quyết tâm.
Đương nhiên cũng có thể có khả năng khác, nhưng nó cần thời gian rất dài rất dài để phát triển. Hứa Kiều chọn cách nghe theo cảm xúc hiện tại, không nghĩ xa như vậy.
“Được rồi, chị là người trưởng thành, biết nên xử lý vấn đề tình cảm của bản thân như thế nào. Em cứ chuyên tâm chuẩn bị cho buổi lễ thức tỉnh tinh thần thể ngày mai đi, nghĩ đến tinh thần thể em thích nhiều hơn, biết đâu ngày mai nó sẽ xuất hiện.”
Hứa Kiều mở cửa, chuẩn bị đón Tần Trì tới đưa đồ ăn.
Cả đầu Lục Dương toàn là câu “chị không ghét anh ấy” của Hứa Kiểu.
Không ghét có phải nghĩa là Tưởng Duệ có hy vọng hay không?
Khi Tần Trì ngồi xuống bàn ăn nhà 101, anh nhanh chóng phát hiện cảm xúc của học sinh thi đại học đã thay đổi, giống một con sư tử nhỏ quyết tâm đi săn nhưng giữa đường lại đột ngột bị cục đá đập phải trán, không còn hăng hái nữa.
Nhưng Hứa Kiều lại ăn rất ngon lành.
Tần Trì dùng đũa chung để gắp một miếng sườn kho cho Lục Dương: “Lúc mới về còn bình thường mà, sao tự dưng giờ lại rầu rĩ rồi? Cậu vừa so đáp án với chị mình đấy à?”
Lục Dương: “…”
Hứa Kiều cười nhìn hai người họ, cô nghĩ là vì Lục Dương quá sợ cô gặp người không tốt rồi sẽ bị bắt nạt, giống như khi lựa chọn khách thuê, Lục Dương vẫn luôn bài xích khách nam.
Lục Dương không thể không ăn để chứng minh rằng mình không sao.
Tần Trì vẫn an ủi: “Nếu thi vào trường quân đội, chỉ cần cấp bậc của tinh thần thể đạt tiêu chuẩn là được, thành tích mấy môn văn hóa hơi kém cũng không sao.”
Theo thống kê di truyền của quần thể dị năng giả, Lục Dương có xác suất cao sẽ thức tỉnh tinh thần thể cấp B như ba cậu ấy.
Cấp bậc của tinh thần thể ư…
Lục Dương gặm xương sườn, một ý tưởng chợt nảy ra trong lòng.
Tưởng Duệ chỉ là dị năng giả cấp C, chỉ cần cậu ấy thức tỉnh tinh thần thể cấp B là sẽ có cách khiến Tưởng Duệ biết khó mà lui, hoặc ít nhất là dọa sợ Tưởng Duệ, không cho Tưởng Duệ ép buộc Hứa Kiều nữa.
Nghĩ vậy, Lục Dương lập tức phấn chấn, cơn thèm ăn cũng đã trở lại, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
.
Ngay từ khi sinh vật trên toàn cầu mới biến dị, nhân loại thường thức tỉnh tinh thần thể vào lúc 20 tuổi, nếu lệch thì cũng không đến một năm.
Theo dị năng và khoa học kỹ thuật phát triển, căn cứ nghiên cứu phát minh một loại máy đo có thể giúp dị năng giả thức tỉnh tinh thần thể. Qua nhiều năm liên tục thí nghiệm và quan sát, các chuyên gia xác định độ tuổi phù hợp để thức tỉnh tinh thần thể nhất là 16 tuổi.
Nếu kiểm tra sớm hơn mốc này thì sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của tinh thần thể, nếu chậm hơn thì sẽ lãng phí thời gian vốn có thể dùng để tăng dị năng.
Chính phủ quản lý và kiểm soát máy đo rất nghiêm, nếu phát hiện có người tự ý thức tỉnh tinh thần thể cho trẻ vị thành niên, người đó chắc chắn sẽ bị phạt nặng theo quy định pháp luật của căn cứ.
Mỗi năm, nghi thức thức tỉnh tinh thần thể của các học sinh trong vành đai hai đều được tổ chức ở quảng trường Kỷ Niệm tại khu Nam. Căn cứ sẽ cung cấp máy đo, nhân tiện ghi lại số liệu của các dị năng giả.
Căn cứ cho phép mỗi học sinh dẫn theo một phụ huynh, làm vậy để phụ huynh có thể kịp thời an ủi, sẻ chia nỗi thất vọng hoặc tâm trạng mừng như điên của học sinh.
Ngoài phụ huynh học sinh, các trường quân đội lớn cũng sẽ cử nhân viên phòng tuyển sinh đến dự lễ. Một khi xuất hiện tinh thần thể ưu tú, các trường quân đội sẽ làm đủ mọi cách để tranh nhau chiêu sinh.
Làm chị gái của Lục Dương, Hứa Kiều đã xin phòng khám cho cô nghỉ nửa ngày từ sớm. Đúng 8 giờ sáng, cô đi đến quảng trường cùng với Lục Dương.
Hôm nay quảng trường Kỷ Niệm rất tấp nập, căn cứ còn phái quân hộ vệ giữ gìn trật tự. Hai chị em làm theo hướng dẫn, xếp hàng cuối đội ngũ, sau đó, phía sau lưng bọn họ nhanh chóng có thêm những học sinh và phụ huynh khác.
Tuy Hứa Kiều là người từng trải nhưng cô vẫn khó nén niềm hưng phấn khi đứng ở nơi đây. Cô vừa quan sát xung quanh vừa trò chuyện với Lục Dương: “Ở khóa của bọn chị, khu trung tâm xuất hiện một người có tinh thần thể cấp S, vành đai ba cũng có một người, chỉ có vành đai hai là không có. Không biết liệu năm nay có may mắn trúng mánh hay không?”
Lục Dương: “Nếu có thì rồi người đó cũng sẽ dọn đến khu trung tâm, chúng ta đâu được hưởng ké cái gì.”
Hứa Kiều: “Cái này là vinh dự tập thể của vành đai hai, chứng tỏ trong quần thể dị năng giả cấp thấp vẫn có khả năng có người cấp S.”
Lục Dương bỗng nhiên hất cằm về hướng Bắc: “Thầy Tần kìa.”
Hứa Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Trì mặc vest đen, được dẫn tới ghế của phòng tuyển sinh trường quân đội. Bên cạnh anh còn có một người đàn ông trung niên đeo kính, có lẽ đó là người phụ trách của Học viện Quân sự số 2.
Hứa Kiều nghĩ, chắc chắn là Tần Trì không làm trong phòng tuyển sinh, chắc anh mượn quan hệ với hiệu trưởng Học viện Quân sự số 2 để tới xem lễ.
Cách biển người đông đúc, Tần Trì cười với hai chị em đang nhìn anh.
Lục Dương nói thầm với Hứa Kiều: “Thầy Tần không sợ nóng à? Có phải anh ấy dùng dị năng hệ phong để hạ nhiệt hay không?”
Hứa Kiều: “Nếu dùng gió để hạ nhiệt thì mấy người xung quanh chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều.”
Lục Dương lại nhìn qua, thấy tóc của Tần Trì và mấy người xung quanh anh đều không nhúc nhích, quả nhiên là do thể chất.
Đúng 9 giờ, đại biểu căn cứ phát biểu ngắn gọn và hùng hồn, lễ thức tỉnh chính thức bắt đầu.
Gần như tất cả con cái của dị năng giả đều có thể thức tỉnh tinh thần thể, một hàng mười chiếc máy đo bắt đầu thông báo tinh thần thể.
Nhóm phụ huynh ở vành đai hai đa phần là dị năng giả cấp thấp, hôm nay cũng đo ra cấp E, cấp D, cấp C là chủ yếu, thi thoảng xuất hiện “cấp B” cũng đủ để khiến mọi người hâm mộ và bàn tán.
Sau khi xếp hàng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Lục Dương.
Hứa Kiều nắm lấy cánh tay Lục Dương, đưa cậu ấy đến phía trước, cổ vũ: “Em hứa rồi đấy, nếu thức tỉnh rồng thì phải cho chị xem.”
Lục Dương: “…”
Lúc bước vào máy đo, cậu ấy nở nụ cười.
Chờ Lục Dương bước vào, cánh cửa dày nặng bằng kim loại đặc thù của máy đo cũng đóng lại, Hứa Kiều chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Một phút sau, máy đo phát ra tiếng thông báo máy móc:
[Họ tên: Lục Dương]
[Tinh thần thể: Kiếm]
[Dị năng: Hệ kim]
[Cấp bậc: A]
Thứ hai, ngày 1 tháng 6, kỳ thi đại học dài hai ngày chính thức bắt đầu.
Buổi sáng, lúc Lục Dương ra ngoài, Tần Trì còn tặng lời chúc của mình cho cậu ấy, là một bộ một chiếc bút chì và hai cục tẩy hình tròn, ngụ ý đạt điểm tuyệt đối.
Lục Dương: “… Nếu thi tốt thì em mời anh ăn cơm.”
Tần Trì cười: “Để tôi đưa cậu tới trường thi nhé?”
Hứa Kiều chỉ có một chiếc xe đạp, ngày thường Lục Dương đều đi học bằng tàu điện ngầm.
Lục Dương: “Không cần đâu, hai người cứ đi làm đi.”
Học sinh cấp ba cao 1 mét 8 nhanh chóng vác cặp rời đi.
Buổi chiều 5 giờ thi xong, Lục Dương về nhà trước Hứa Kiều vài phút. Thấy Tần Trì đứng ở cửa sổ bên ban công, Lục Dương chủ động vẫy tay.
Tần Trì: “Tôi hầm canh gà, còn làm cánh gà nướng mật ong nữa. Cậu bê qua đi, chờ chị cậu về xào rau là ăn cơm được ngay.”
Lục Dương biết đây là sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của hàng xóm dành cho học sinh thi đại học.
Anh nhiệt tình như vậy, Lục Dương cũng không thể cứ khách sáo mãi, cậu ấy cố ý hỏi: “Hôm nay có cánh gà với canh gà, thế ngày mai ăn gì ạ?”
Tần Trì: “Tùy cậu chọn, nhưng chỉ giới hạn trong hai ngày này thôi.”
Vì muốn sang nhà hàng xóm lấy đồ ăn ngon nên khi về nhà 101 rửa tay, Lục Dương không đóng cửa lại. Cậu ấy vừa ra ngoài đã thấy Tần Trì bưng một cái khay đi ra từ nhà 102, trên khay có chung canh đựng canh gà và một đĩa cánh gà nướng mật ong được bày biện rất đẹp.
Bụng Lục Dương bỗng kêu gào vì đói.
Hứa Kiều về tới cửa tòa nhà, thấy vậy thì mắt sáng bừng lên: “Phong phú vậy ư?”
Tần Trì cười nói: “Tôi còn nấu thêm nhiều cơm nữa, hai người ăn luôn bây giờ hay là nấu thêm món nữa?”
Hứa Kiều nhìn về phía Lục Dương.
Lục Dương: “… Ăn luôn bây giờ đi, để em đi trộn đĩa cà chua.”
Lục Dương nhận khay, Hứa Kiều mời Tần Trì: “Anh cũng tới ăn cùng bọn tôi nhé?”
Tần Trì: “Thôi, để thằng bé thoải mái thả lỏng.”
Hứa Kiều: “Cảm ơn anh, lát nữa bọn tôi rửa sạch bát đĩa rồi sẽ mang sang trả.”
Tần Trì gật đầu, lại đưa cơm cho hai chị em rồi đi về.
Hứa Kiều tin tưởng năng lực của Lục Dương, cậu ấy không nhắc đến chuyện thi cử nên cô cũng không hỏi. Hai chị em ngồi đối diện ở hai đầu bàn ăn, nhanh chóng gặm hết đĩa cánh gà nướng mật ong đầy ụ, chỉ còn lại mỗi xương. Bọn họ cũng chia nhau nửa con gà trong chung canh, ăn rất vui vẻ và thỏa mãn.
Lục Dương: “Thầy Tần nói tối mai sẽ đưa cơm cho chúng ta tiếp, bảo em chọn món gì cũng được.”
Hứa Kiều: “Phải chọn món à?”
Lục Dương: “Chị thấy sao?”
Ban đầu Hứa Kiều cảm thấy không nên làm phiền người ta, nhưng khẩu vị của cô có ý kiến khác.
Lục Dương: “Hình như thầy Tần thực sự rất thích nấu cơm.”
Hứa Kiều: “… Thế em thành toàn cho anh ấy đi?”
Lục Dương nhếch miệng cười.
Ngày hôm sau, trước khi xuất phát, Lục Dương nhắn tin báo hai món cậu ấy muốn ăn cho Tần Trì. Một là sườn kho tàu cần cẩn thận căn chỉnh mức lửa, một món khác là thịt bò xào cay mà Tần Trì từng chia cho bọn họ: [Em có thể giúp anh bóc tỏi và thái thịt.]
Tần Trì: [Ừ, thi tốt nhé!]
Tới chiều, Lục Dương thoải mái mà rời trường thi, suốt dọc đường đều nghĩ đến món ngon tối nay và buổi lễ thức tỉnh tinh thần thể ngày mai.
Dù thức tỉnh tinh thần thể gì thì ngày này cuối cùng cũng tới, cậu ấy sẽ không cần phải thấp thỏm chờ đợi nữa.
Lục Dương ra khỏi trạm tàu điện ngầm, đi bộ về khu chung cư. Thấy trước cửa tòa nhà số năm có một chiếc xe việt dã, bên cạnh là lính hộ vệ đầy khí thế, Lục Dương chỉ nhìn thêm mấy lần rồi không để ý nữa.
Gần như cả vành đai hai đều là dị năng giả, hàng xóm cùng tòa nhà quen lính hộ vệ hoặc là có việc bị lính hộ vệ tìm tới nhà là việc hết sức bình thường.
Vào tòa nhà, thấy nhà 102 đóng cửa, Lục Dương bèn đi qua, gõ cửa hỏi: “Thầy Tần?”
Sau buổi liên hoan sinh nhật tháng trước, Lục Dương đã sửa cách xưng hô với Tần Trì.
Tần Trì: “Tôi ở phòng bếp, cậu vào đi, không cần đổi giày đâu.”
Lục Dương nhìn sàn nhà sáng bóng đến độ có thể soi gương, quyết định vẫn về 101 thay một đôi dép lê, sau đó lại ngại ngùng mà bước vào phòng khách trang hoàng đến độ quá khác người thường của hàng xóm.
Tần Trì mặc một chiếc sơ mi trắng, đi ra từ phòng bếp, nói với Lục Dương: “Tôi đã chuẩn bị gần xong hết rồi, không cần cậu làm gì cả. Cậu có muốn uống gì không? Đã tốt nghiệp rồi, có thể thử uống một ít rượu.”
Nói xong, anh mở tủ lạnh ra, tay trái cầm một lon nước trái cây, tay phải cầm một lon bia.
Tất cả đều là đồ uống đắt đỏ trong kỷ nguyên mới.
Lục Dương đang định nhận nước trái cây bỗng thấy Tần Trì nhìn thoáng qua ban công. Cậu ấy tò mò xoay người, đúng lúc nhìn thấy Hứa Kiều xuống xe đạp, hơn nữa lính hộ vệ xa lạ kia còn nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
Lục Dương không khỏi đi đến ban công, nhưng cậu ấy chưa đi đến nơi, thậm chí không chờ Hứa Kiều mở miệng mà Tưởng Duệ đã lên xe rời đi.
Lục Dương: “…”
Tần Trì: “Chị cậu về rồi, tôi đi xào rau, chừng mười lăm phút sau ăn cơm.”
Lục Dương: “… Tối nay đến nhà bọn em ăn đi, để em về dọn dẹp một chút.”
Tần Trì nhận lời mời của cậu ấy.
Lục Dương đóng cửa nhà 102, lại đi theo người vừa cất xe đạp là Hứa Kiều vào 101. Thấy Hứa Kiều bình tĩnh, thậm chí còn chỉ mải mong đợi cơm tối, Lục Dương cũng vờ như tùy ý hỏi: “Người ban nãy là lính hộ vệ đúng không? Anh ta tìm chị làm gì thế?”
Lục Dương sắp nghỉ, chắc chắn sau này còn sẽ nhìn thấy cảnh này, vậy nên Hứa Kiều giải thích một cách đơn giản: “Người đó muốn theo đuổi chị, thứ ba mỗi tuần đều sẽ tới đây một lát. Tất nhiên là chị cũng không biết anh ấy sẽ kiên trì bao lâu.”
Lục Dương: “… Từ khi nào thế? Sao chị không nói với em? Mà sao anh ta lại biết chị? Có đáng tin không”
Nếu không phải sợ Hứa Kiều hiểu lầm ngữ khí của mình thì Lục Dương còn muốn hỏi rất nhiều câu nữa.
Hứa Kiều chỉ lầu trên, kể lại chuyện Tưởng Duệ đưa đồ cho dì Lưu rồi tình cờ gặp được cô.
Lục Dương đã hiểu: “Anh ta thấy sắc nảy lòng tham, không quan tâm việc có hiểu chị hay không, thấy chị xinh đẹp nên mới theo đuổi.”
Hứa Kiều: “Bên thầy Tần thế nào rồi? Có cần sang giúp không?”
Lục Dương: “Không cần, tiếp tục nói chuyện Tưởng Duệ đi. Nếu chị không thích anh ta dây dưa chị như vậy thì để em giúp chị đuổi anh ta đi.”
Giống ba cậu ấy đuổi Triệu Phong đi vậy.
Hứa Kiều cười, nghiêm túc trả lời vấn đề này: “Chị không biết, ít nhất thì hiện tại chị không ghét anh ấy, thậm chí còn cảm thấy đôi khi anh ấy rất đáng yêu.”
Trong ấn tượng của cô, Tưởng Duệ là người rất đứng đắn, đứng đắn đến độ nếu Hứa Kiều kiên quyết không cho Tưởng Duệ xuất hiện ở nhà cô theo cách này thì có lẽ anh ấy sẽ tôn trọng mong muốn của cô.
Nhưng ánh mắt vừa nồng nhiệt vừa kìm nén của Tưởng Duệ làm Hứa Kiều không thể nhẫn tâm được.
Cứ kệ vậy, có lẽ lâu rồi Tưởng Duệ sẽ tự bỏ cuộc, cũng có thể một thời gian sau Tưởng Duệ sẽ để lộ tính cách hoặc hành vi làm cô phản cảm, làm cô có thể quyết tâm.
Đương nhiên cũng có thể có khả năng khác, nhưng nó cần thời gian rất dài rất dài để phát triển. Hứa Kiều chọn cách nghe theo cảm xúc hiện tại, không nghĩ xa như vậy.
“Được rồi, chị là người trưởng thành, biết nên xử lý vấn đề tình cảm của bản thân như thế nào. Em cứ chuyên tâm chuẩn bị cho buổi lễ thức tỉnh tinh thần thể ngày mai đi, nghĩ đến tinh thần thể em thích nhiều hơn, biết đâu ngày mai nó sẽ xuất hiện.”
Hứa Kiều mở cửa, chuẩn bị đón Tần Trì tới đưa đồ ăn.
Cả đầu Lục Dương toàn là câu “chị không ghét anh ấy” của Hứa Kiểu.
Không ghét có phải nghĩa là Tưởng Duệ có hy vọng hay không?
Khi Tần Trì ngồi xuống bàn ăn nhà 101, anh nhanh chóng phát hiện cảm xúc của học sinh thi đại học đã thay đổi, giống một con sư tử nhỏ quyết tâm đi săn nhưng giữa đường lại đột ngột bị cục đá đập phải trán, không còn hăng hái nữa.
Nhưng Hứa Kiều lại ăn rất ngon lành.
Tần Trì dùng đũa chung để gắp một miếng sườn kho cho Lục Dương: “Lúc mới về còn bình thường mà, sao tự dưng giờ lại rầu rĩ rồi? Cậu vừa so đáp án với chị mình đấy à?”
Lục Dương: “…”
Hứa Kiều cười nhìn hai người họ, cô nghĩ là vì Lục Dương quá sợ cô gặp người không tốt rồi sẽ bị bắt nạt, giống như khi lựa chọn khách thuê, Lục Dương vẫn luôn bài xích khách nam.
Lục Dương không thể không ăn để chứng minh rằng mình không sao.
Tần Trì vẫn an ủi: “Nếu thi vào trường quân đội, chỉ cần cấp bậc của tinh thần thể đạt tiêu chuẩn là được, thành tích mấy môn văn hóa hơi kém cũng không sao.”
Theo thống kê di truyền của quần thể dị năng giả, Lục Dương có xác suất cao sẽ thức tỉnh tinh thần thể cấp B như ba cậu ấy.
Cấp bậc của tinh thần thể ư…
Lục Dương gặm xương sườn, một ý tưởng chợt nảy ra trong lòng.
Tưởng Duệ chỉ là dị năng giả cấp C, chỉ cần cậu ấy thức tỉnh tinh thần thể cấp B là sẽ có cách khiến Tưởng Duệ biết khó mà lui, hoặc ít nhất là dọa sợ Tưởng Duệ, không cho Tưởng Duệ ép buộc Hứa Kiều nữa.
Nghĩ vậy, Lục Dương lập tức phấn chấn, cơn thèm ăn cũng đã trở lại, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
.
Ngay từ khi sinh vật trên toàn cầu mới biến dị, nhân loại thường thức tỉnh tinh thần thể vào lúc 20 tuổi, nếu lệch thì cũng không đến một năm.
Theo dị năng và khoa học kỹ thuật phát triển, căn cứ nghiên cứu phát minh một loại máy đo có thể giúp dị năng giả thức tỉnh tinh thần thể. Qua nhiều năm liên tục thí nghiệm và quan sát, các chuyên gia xác định độ tuổi phù hợp để thức tỉnh tinh thần thể nhất là 16 tuổi.
Nếu kiểm tra sớm hơn mốc này thì sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của tinh thần thể, nếu chậm hơn thì sẽ lãng phí thời gian vốn có thể dùng để tăng dị năng.
Chính phủ quản lý và kiểm soát máy đo rất nghiêm, nếu phát hiện có người tự ý thức tỉnh tinh thần thể cho trẻ vị thành niên, người đó chắc chắn sẽ bị phạt nặng theo quy định pháp luật của căn cứ.
Mỗi năm, nghi thức thức tỉnh tinh thần thể của các học sinh trong vành đai hai đều được tổ chức ở quảng trường Kỷ Niệm tại khu Nam. Căn cứ sẽ cung cấp máy đo, nhân tiện ghi lại số liệu của các dị năng giả.
Căn cứ cho phép mỗi học sinh dẫn theo một phụ huynh, làm vậy để phụ huynh có thể kịp thời an ủi, sẻ chia nỗi thất vọng hoặc tâm trạng mừng như điên của học sinh.
Ngoài phụ huynh học sinh, các trường quân đội lớn cũng sẽ cử nhân viên phòng tuyển sinh đến dự lễ. Một khi xuất hiện tinh thần thể ưu tú, các trường quân đội sẽ làm đủ mọi cách để tranh nhau chiêu sinh.
Làm chị gái của Lục Dương, Hứa Kiều đã xin phòng khám cho cô nghỉ nửa ngày từ sớm. Đúng 8 giờ sáng, cô đi đến quảng trường cùng với Lục Dương.
Hôm nay quảng trường Kỷ Niệm rất tấp nập, căn cứ còn phái quân hộ vệ giữ gìn trật tự. Hai chị em làm theo hướng dẫn, xếp hàng cuối đội ngũ, sau đó, phía sau lưng bọn họ nhanh chóng có thêm những học sinh và phụ huynh khác.
Tuy Hứa Kiều là người từng trải nhưng cô vẫn khó nén niềm hưng phấn khi đứng ở nơi đây. Cô vừa quan sát xung quanh vừa trò chuyện với Lục Dương: “Ở khóa của bọn chị, khu trung tâm xuất hiện một người có tinh thần thể cấp S, vành đai ba cũng có một người, chỉ có vành đai hai là không có. Không biết liệu năm nay có may mắn trúng mánh hay không?”
Lục Dương: “Nếu có thì rồi người đó cũng sẽ dọn đến khu trung tâm, chúng ta đâu được hưởng ké cái gì.”
Hứa Kiều: “Cái này là vinh dự tập thể của vành đai hai, chứng tỏ trong quần thể dị năng giả cấp thấp vẫn có khả năng có người cấp S.”
Lục Dương bỗng nhiên hất cằm về hướng Bắc: “Thầy Tần kìa.”
Hứa Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Trì mặc vest đen, được dẫn tới ghế của phòng tuyển sinh trường quân đội. Bên cạnh anh còn có một người đàn ông trung niên đeo kính, có lẽ đó là người phụ trách của Học viện Quân sự số 2.
Hứa Kiều nghĩ, chắc chắn là Tần Trì không làm trong phòng tuyển sinh, chắc anh mượn quan hệ với hiệu trưởng Học viện Quân sự số 2 để tới xem lễ.
Cách biển người đông đúc, Tần Trì cười với hai chị em đang nhìn anh.
Lục Dương nói thầm với Hứa Kiều: “Thầy Tần không sợ nóng à? Có phải anh ấy dùng dị năng hệ phong để hạ nhiệt hay không?”
Hứa Kiều: “Nếu dùng gió để hạ nhiệt thì mấy người xung quanh chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều.”
Lục Dương lại nhìn qua, thấy tóc của Tần Trì và mấy người xung quanh anh đều không nhúc nhích, quả nhiên là do thể chất.
Đúng 9 giờ, đại biểu căn cứ phát biểu ngắn gọn và hùng hồn, lễ thức tỉnh chính thức bắt đầu.
Gần như tất cả con cái của dị năng giả đều có thể thức tỉnh tinh thần thể, một hàng mười chiếc máy đo bắt đầu thông báo tinh thần thể.
Nhóm phụ huynh ở vành đai hai đa phần là dị năng giả cấp thấp, hôm nay cũng đo ra cấp E, cấp D, cấp C là chủ yếu, thi thoảng xuất hiện “cấp B” cũng đủ để khiến mọi người hâm mộ và bàn tán.
Sau khi xếp hàng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Lục Dương.
Hứa Kiều nắm lấy cánh tay Lục Dương, đưa cậu ấy đến phía trước, cổ vũ: “Em hứa rồi đấy, nếu thức tỉnh rồng thì phải cho chị xem.”
Lục Dương: “…”
Lúc bước vào máy đo, cậu ấy nở nụ cười.
Chờ Lục Dương bước vào, cánh cửa dày nặng bằng kim loại đặc thù của máy đo cũng đóng lại, Hứa Kiều chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Một phút sau, máy đo phát ra tiếng thông báo máy móc:
[Họ tên: Lục Dương]
[Tinh thần thể: Kiếm]
[Dị năng: Hệ kim]
[Cấp bậc: A]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.