Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 24:
Tân Gia Mẫn
24/10/2024
Cánh cửa kim loại dày nặng của máy đo lại mở ra, bên trong là học sinh thi đại học ôm chặt trường kiếm, ngây ra như phỗng.
Lý do chính quyền cho phép phụ huynh cùng tới đã thể hiện rõ vào lúc này.
Hứa Kiều cố nén sự ngạc nhiên và vui mừng trong lòng, đi qua kéo Lục Dương đang ngơ ngác ra khỏi máy đo. Hai người đi về phía trước, xuyên qua đám người đang bàn tán sôi nổi, mãi đến khi rời khỏi quảng trường Kỷ Niệm, tới nơi Hứa Kiều cũng tạm thời không biết là con phố nào.
Lúc này, Hứa Kiều xoay người, ôm chặt em trai hàng xóm đã cao hơn cô rất nhiều này.
Cấp A, cấp A!
Cái ôm ấm áp và mạnh mẽ làm Lục Dương hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.
Lục Dương nhìn thanh trường kiếm trong suốt lộ ra ngoài một nửa trong ngực, đó là thanh kiếm cậu ấy kế thừa từ ba mình, sau đó lại nhìn Hứa Kiều đang ôm lấy cả cậu ấy và kiếm, hốc mắt Lục Dương nóng lên, cậu ấy mạnh mẽ nói: “Sau này đến lượt em chăm sóc cho chị.”
Lục Dương từng hứa điều này trong lòng vô số lần, nhưng chỉ có hiện tại, sau khi cậu ấy có dị năng cấp cao mạnh mẽ, lời hứa này mới thực sự có trọng lượng.
Hứa Kiều nghiêng đầu, bên cạnh chính là thanh trường kiếm cô rất quen thuộc nhưng lại có vài chỗ khác biệt.
Khi Lục Dương mở miệng, vành mắt Hứa Kiều ửng đỏ.
Ba cô hy sinh sớm, chú Lục nhà bên cạnh gần như đã đảm nhiệm vai trò người ba trong cuộc sống của cô. Khi ông nội cô vừa mới qua đời, chú Lục lo buổi tối cô sẽ sợ hãi nên bảo tinh thần thể canh chừng bên cạnh cô suốt mấy tối liền.
Một thanh kiếm sắc bén im lặng nằm trong vỏ kiếm, vững vàng mà ở trên tủ đầu giường của Hứa Kiều, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng giữa đêm đen.
Chú Lục vững chức như núi, kiếm của ông ấy cũng giống vậy, cũng có sự dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.
Lục Dương thức tỉnh tinh thần thể là thanh trường kiếm này, chẳng khác gì đã đưa chú Lục về theo.
Nơi xa chợt vang lên tiếng bước chân, Hứa Kiều buông tay, nhìn ra sau lưng Lục Dương, nhỏ giọng nói: “Là nhân viên phòng tuyển sinh, em thu tinh thần thể lại trước đi.”
Lục Dương gật đầu, vừa nghĩ, trường kiếm trong suốt lập tức ẩn vào trong thân thể hắn.
Nhân viên phòng tuyển sinh của mấy trường quân đội lớn thấy hai chị em cảm thán, xúc động xong bèn vội chạy tới, tranh nhau giới thiệu đãi ngộ cho sinh viên tuyển sinh đặc biệt của trường bọn họ với Lục Dương.
Tần Trì không ở đây.
Nhưng anh ấy đã gửi tin nhắn cho Hứa Kiều: [Dị năng hệ kim là loại tấn công và phòng thủ đều mạnh. Trong số các dị năng giả cùng cấp, thường thì dị năng hệ kim sẽ được coi trọng nhất. Chắc là đợi Học viện Quân sự số 1 ở khu trung tâm nhận được tin rồi sẽ liên lạc với thằng bé.]
Ngoài một số loại tinh thần thể có thể mở rộng giới hạn tới cấp B, sinh viên hệ chiến đấu của Học viện Quân sự số 1 đều có cấp A và cả cấp S ít như lông phượng sừng lân.
Hứa Kiều: [Được, để tôi nói với thằng bé một tiếng.]
.
Sau khi khách sáo xã giao với nhân viên phòng tuyển sinh của mấy trường quân đội, hai chị em nhịn cười, ngồi tàu điện ngầm về khu chung cư Bình An.
Vừa vào cửa, Hứa Kiều lập tức bảo Lục Dương thả tinh thần thể ra để cô nhìn kỹ lại lần nữa.
Tinh thần thể hình trường kiếm trong suốt lập tức xuất hiện trước mặt Hứa Kiều.
Trong đủ loại chủng loại tinh thần thể, tinh thần thể loại động vật hoặc côn trùng là sinh động nhất, thực vật xếp ngay sau, loại vật phẩm là yên tĩnh nhất.
Nhưng tinh thần thể loại vật phẩm cũng có tính cách và cảm xúc riêng, không phải là vật chết.
Cho dù Hứa Kiều và Lục Dương thân như chị em ruột, Hứa Kiều vẫn cười hỏi trường kiếm trước mặt: “Chị có thể chạm vào em không?”
Trường kiếm yên lặng mà tới gần tay Hứa Kiều.
Vậy có nghĩa là đồng ý.
Hứa Kiều nói cảm ơn, sau đó một tay cầm chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm.
Khi không chiến đấu hoặc đang ở trong giai đoạn đặc thù, lại không có dị năng giả khống chế, tinh thần thể thể sẽ xuất hiện bằng hình thể ổn định nhất của chúng. Động thực vật xuất hiện bằng hình thể trưởng thành trong hiện thực, những vật phẩm khác là kích cỡ bình thường trong thực tế.
Tinh thần thể trường kiếm của Lục Dương dài chừng 1 mét 2, chuôi kiếm và vỏ kiếm đen nhánh, bên trên có hoa văn điêu khắc phức tạp.
Hứa Kiều quan sát tỉ mỉ như đang nghiên cứu một bức tranh. Cô nhìn thấy núi đồi, sông nước và cây cối trong số vô vàn hình điêu khắc.
Hứa Kiều vuốt mấy hoa văn đó, hỏi Lục Dương: “Em đã thấy loại kiếm tương tự bao giờ chưa?”
Bởi vì tinh thần thể có tính di truyền nên từ nhỏ Hứa Kiều đã biết bản thân sẽ thức tỉnh tinh thần thể hoa sen. Cô rất thích xem các loại sách báo và video liên quan đến hoa sen, có lẽ Lục Dương cũng giống như vậy.
Lục Dương lắc đầu: “Không có loại nào hoàn toàn giống cả.”
Cậu ấy từng tìm hiểu về rất nhiều loại kiếm, ví dụ như mười thanh kiếm nổi tiếng từng thực sự tồn tại ở cổ đại, mười thanh kiếm, trăm thanh kiếm nổi tiếng trong truyền thuyết. Tư liệu, hình ảnh được giữ lại từ kỷ nguyên cũ có thể là trí tưởng tượng của mọi người, mấy hình ảnh thanh kiếm nổi tiếng, hoa hòe lòe loẹt trong kỷ nguyên mới lại càng không có giá trị tham khảo.
Có thể là yêu ai yêu cả đường đi, Hứa Kiều nói rất chắc chắn: “Chắc chắn kiếm của em là một thanh kiếm nổi tiếng nào đó.”
Lục Dương chỉ cười.
Sau khi ngắm nhìn vỏ kiếm xong, Hứa Kiều rút vỏ kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén dài tầm 80cm xuất hiện, chiều ngang của nó rộng chừng 5cm, độ dày không đến 1cm, có màu bạc lạnh lẽo như băng tuyết.
Nó vốn chính là vũ khí sắc bén, lại ở trạng thái trong suốt nên khi Hứa Kiều nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, cô có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của nó.
Cô không khỏi cảm thán: “Thật lợi hại.”
Cô cũng muốn làm nữ kiếm khách oai phong, có thể nhẹ nhàng giết chết một con dị thú cấp A mà không phải mặc chiến giáp nấp sau lưng đồng đội.
Một chiếc lá sen xanh biếc hiện ra, lắc nhẹ vài cái rồi ngưng kết thành một thanh kiếm nước trong suốt y hệt bên cạnh tinh thần thể trường kiếm.
Kiếm nước do dị năng cấp C tạo ra kiên cố như băng, thoạt nhìn cũng rất sắc bén.
Hình như tinh thần thể hoa sen rất hài lòng, vậy mà lại điều khiển kiếm nước đâm vào thanh trường kiếm bên cạnh.
Trường kiếm không hiểu ra sao, vẫn ở yên tại chỗ. Hai thanh kiếm nhẹ nhàng va chạm, kiếm nước tan cái “rào” một tiếng, rơi trên mặt đất, hóa thành một vũng nước.
Lá sen xanh biếc lập tức biến mất.
Lục Dương căng thẳng mà nhìn về phía Hứa Kiều.
Hứa Kiều cười nói: “Không sao, càng lợi hại càng tốt, đúng lúc làm gương cho bọn chị. Có lẽ cứ tập luyện rồi một ngày nào đó kiếm nước của bọn chị có thể đối đầu với các em.”
Cô vừa nói vừa chuyển nước trên mặt đất tới chậu trồng rau, trong lòng cổ vũ tinh thần thể của chính mình: “Lục Dương chỉ có một loại dị năng, chúng ta vừa có thể trị liệu, vừa có thể trồng rau, vừa có thể công kích. Đến mùa mưa còn có thể giảm độ ẩm trong phòng, tốt hơn là chỉ có mỗi dị năng hệ kim nhiều.”
Hoa sen trong đầu cô truyền lại cảm xúc vui vẻ.
Hứa Kiều lại nói với Lục Dương: “Tinh thần thể có thể tự công kích, tiền đề là em phải biết là tinh thông các chiêu thức tấn công. Em có thể học kỹ hơn ở trường quân đội, lúc nghỉ hè có thể học các chiêu thức khi dùng kiếm trong video mà thầy Tần tặng, nhân tiện tập cận chiến luôn.”
Lục Dương đang định gật đầu thì bụng lại kêu “rột, rột”.
Sau khi thức tỉnh tinh thần thể, Lục Dương cũng lập tức có được thể chất của dị năng giả cấp A, cụ thể là trao đổi chất nhanh, tốn nhiều năng lượng.
Hứa Kiều cười: “Được rồi, để chị đi nấu cơm. Em tiếp tục làm quen với tinh thần thể của mình đi.”
.
Trong lúc Hứa Kiều bận rộn ở phòng bếp, Tần Trì lái xe về. Lục Dương nghe thấy tiếng bèn trực tiếp mở cửa, không ngờ dì Lưu đẩy xe nôi lại vào cửa tòa nhà trước Tần Trì.
Thấy Lục Dương, dì Lưu hưng phấn hỏi thăm: “Sáng nay Tiểu Dương đi thức tỉnh tinh thần thể đúng không? Thế nào rồi? Có phải là giống với ba cháu không thế?”
Lục Dương gật đầu.
Tinh thần thể của cậu ấy là kiếm, của ba cậu ấy cũng là kiếm, đúng là giống nhau thật.
Dì Lưu tự coi Lục Dương là cấp B. Cấp B cũng rất đáng ngưỡng mộ, nếu bà ấy có người thân là dị năng giả cấp B, bà ấy có thể đi ngang trong vành đai hai!
Dì Lưu còn phải về nhà nấu cơm nên khen ngợi hai câu rồi đi lên lầu.
Tần Trì theo Lục Dương vào 101.
Hứa Kiều thò đầu ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Tôi nấu nhiều, trưa nay anh ăn cơm cùng với bọn tôi đi.”
Tần Trì: “Tôi biết kiểu gì Tiểu Dương cũng đói nên lúc đi ngang qua hàng gà quay, tôi có tạt vào mua bốn con gà quay. Cô xào rau nữa là được.”
Hứa Kiều vui vẻ nói: “Được, hai người ăn trước đi. Tiểu Dương, em lấy bát đũa ra đi.”
Lục Dương: “Không vội…”
Bụng cậu ấy lại kêu ầm ĩ, bởi vì Tần Trì vừa lấy ra hai con gà quay, mùi hương xộc thẳng vào mũi cậu ấy.
Tần Trì cười: “Ăn đi, không thì khéo lát nữa còn không thả tinh thần thể ra được nữa đấy.”
Học sinh vừa thi đại học đành phải ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nỗ lực khống chế tốc độ, sau đó một mình ăn hết một con gà quay.
Lúc này, vòng tay thông tin của cậu ấy vang lên.
Lục Dương nghe máy.
Đối diện là phòng tuyển sinh của Học viện Quân sự số 1 ở khu trung tâm, bọn họ chẳng những đã biết cấp bậc tinh thần thể của Lục Dương mà còn tra được kết quả thi đại học vừa mới ra lò của cậu ấy.
Sau khi nói lời chúc mừng, đối phương hy vọng Lục Dương có thể báo danh vào Học viện Quân sự số 1. Tuy theo quy định của căn cứ, trường quân đội không thể miễn giảm học phí để tranh giành sinh viên là dị năng giả cao cấp nhưng lại có thể cung cấp những chính sách khích lệ khác, ví dụ như khen thưởng vũ khí cao cấp, chiến giáp,... Ngoài ra chất lượng giảng dạy của Học viện Quân sự số 1 cũng đứng đầu căn cứ.
Học viện Quân sự số 1 đánh giá cao hạt giống tốt là Lục Dương, cũng cho rằng Lục Dương sẽ lựa chọn bọn họ, vậy nên ngữ khí của họ không nhiệt tình như những trường quân đội khác, thậm chí còn ẩn chứa cả sự kiêu ngạo mà chính họ cũng không nhận ra, giống như Lục Dương nhận được cuộc gọi này là vinh hạnh của cậu ấy.
Lục Dương: “Cảm ơn sự công nhận của các thầy cô, nhưng em đã quyết định sẽ báo danh vào Học viện Quân sự số 2 rồi.”
Đối phương: “… Tôi tôn trọng lựa chọn của em, nhưng tôi vẫn tò mò lý do em chọn Học viện Quân sự số 2.”
Đó cũng không phải người duy nhất tò mò trong thời điểm hiện tại.
Lục Dương nhìn Tần Trì đang ngồi bên cạnh, sau đó lại nhìn Hứa Kiều đang đứng ở cửa phòng bếp, ngạc nhiên mà nhìn cậu ấy. Cậu ấy bình tĩnh giải thích: “Bởi vì em quen thuộc với hoàn cảnh ở vành đai hai hơn, mà Học viện Quân sự số 2 lại ở vành đai hai.”
Đối phương cười, cúp máy.
Lục Dương khẽ thở phào.
Tâm trạng Hứa Kiều rất phức tạp: “Em sợ khó hòa hợp được với sinh viên trong Học viện Quân sự số 1 à?”
Sinh viên Học viện Quân sự số 1 đa số đều đến từ gia đình dị năng giả cao cấp trong khu trung tâm, con cháu lãnh đạo cấp cao trong căn cứ cũng đều học tập ở đó.
Trường nào cũng sẽ có tình trạng kỳ thị do chênh lệch của cải vật chất và cấp bậc dị năng, Học viện Quân sự số 1 chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.
Lục Dương: “Vâng, học ở đó dễ rước họa vào thân, Học viện Quân sự số 2 vẫn phù hợp với em hơn.”
Các nam sinh rất dễ xích mích với nhau, đặc biệt là ở lứa tuổi này của bọn họ.
Lục Dương sẽ không chủ động khiêu khích người khác, nhưng nếu người khác khiêu khích cậu ấy trước, khả năng cao là Lục Dương sẽ không nhẫn nhịn. Nhỡ gặp phải đám con cháu nhà giàu không đánh thắng cậu ấy, lại bụng dạ hẹp hòi, bản thân vô dụng liền gọi người nhà tới giúp, bản thân Lục Dương chịu khổ cũng không sao, nhưng cậu ấy sợ sẽ liên lụy đến Hứa Kiều.
Hứa Kiều hiểu nỗi băn khoăn của Lục Dương, chỉ là cô rất ngưỡng mộ cơ sở vật chất cũng như chất lượng giảng dạy của Học viện Quân sự số 1. Không nói những thứ khác, Học viện Quân sự số 1 có huấn luyện viên cấp S, kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu mà huấn luyện viên cấp S truyền đạt là thứ huấn luyện viên cấp A không thể so sánh được.
Tần Trì yên lặng nghe hai người họ thảo luận việc này một lúc, sau đó cười nói: “Học viện Quân sự số 2 cũng không tồi, tôi có quen với mấy huấn luyện viên, thường ngày cũng có thể chăm sóc Tiểu Dương nhiều hơn. Chờ Tiểu Dương đủ mạnh, tôi còn có thể nhờ hiệu trưởng Ngụy dạy thằng bé mấy chiêu.”
Lục Dương đỏ mặt: “Không cần không cần, lúc ở trường chúng ta cứ vờ như không quen biết là được. Anh không cần đặc biệt chăm sóc em, càng không cần làm phiền hiệu trưởng.”
Tần Trì: “Chăm sóc mà tôi nói nghĩa là tăng lượng huấn luyện của cậu, tiêu chuẩn của tôi với chủ nhà và sinh viên là hoàn toàn khác.”
Lục Dương: “…”
Hứa Kiều nhìn hai người một lớn một nhỏ này, sự tiếc nuối dần dần biến mất.
Cho dù Tần Trì chỉ có cấp C nhưng cô lại vô thức tin rằng Lục Dương nhất định có thể trở nên cực kỳ xuất sắc dưới sự dạy dỗ chỉ bảo của anh.
Lý do chính quyền cho phép phụ huynh cùng tới đã thể hiện rõ vào lúc này.
Hứa Kiều cố nén sự ngạc nhiên và vui mừng trong lòng, đi qua kéo Lục Dương đang ngơ ngác ra khỏi máy đo. Hai người đi về phía trước, xuyên qua đám người đang bàn tán sôi nổi, mãi đến khi rời khỏi quảng trường Kỷ Niệm, tới nơi Hứa Kiều cũng tạm thời không biết là con phố nào.
Lúc này, Hứa Kiều xoay người, ôm chặt em trai hàng xóm đã cao hơn cô rất nhiều này.
Cấp A, cấp A!
Cái ôm ấm áp và mạnh mẽ làm Lục Dương hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.
Lục Dương nhìn thanh trường kiếm trong suốt lộ ra ngoài một nửa trong ngực, đó là thanh kiếm cậu ấy kế thừa từ ba mình, sau đó lại nhìn Hứa Kiều đang ôm lấy cả cậu ấy và kiếm, hốc mắt Lục Dương nóng lên, cậu ấy mạnh mẽ nói: “Sau này đến lượt em chăm sóc cho chị.”
Lục Dương từng hứa điều này trong lòng vô số lần, nhưng chỉ có hiện tại, sau khi cậu ấy có dị năng cấp cao mạnh mẽ, lời hứa này mới thực sự có trọng lượng.
Hứa Kiều nghiêng đầu, bên cạnh chính là thanh trường kiếm cô rất quen thuộc nhưng lại có vài chỗ khác biệt.
Khi Lục Dương mở miệng, vành mắt Hứa Kiều ửng đỏ.
Ba cô hy sinh sớm, chú Lục nhà bên cạnh gần như đã đảm nhiệm vai trò người ba trong cuộc sống của cô. Khi ông nội cô vừa mới qua đời, chú Lục lo buổi tối cô sẽ sợ hãi nên bảo tinh thần thể canh chừng bên cạnh cô suốt mấy tối liền.
Một thanh kiếm sắc bén im lặng nằm trong vỏ kiếm, vững vàng mà ở trên tủ đầu giường của Hứa Kiều, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng giữa đêm đen.
Chú Lục vững chức như núi, kiếm của ông ấy cũng giống vậy, cũng có sự dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.
Lục Dương thức tỉnh tinh thần thể là thanh trường kiếm này, chẳng khác gì đã đưa chú Lục về theo.
Nơi xa chợt vang lên tiếng bước chân, Hứa Kiều buông tay, nhìn ra sau lưng Lục Dương, nhỏ giọng nói: “Là nhân viên phòng tuyển sinh, em thu tinh thần thể lại trước đi.”
Lục Dương gật đầu, vừa nghĩ, trường kiếm trong suốt lập tức ẩn vào trong thân thể hắn.
Nhân viên phòng tuyển sinh của mấy trường quân đội lớn thấy hai chị em cảm thán, xúc động xong bèn vội chạy tới, tranh nhau giới thiệu đãi ngộ cho sinh viên tuyển sinh đặc biệt của trường bọn họ với Lục Dương.
Tần Trì không ở đây.
Nhưng anh ấy đã gửi tin nhắn cho Hứa Kiều: [Dị năng hệ kim là loại tấn công và phòng thủ đều mạnh. Trong số các dị năng giả cùng cấp, thường thì dị năng hệ kim sẽ được coi trọng nhất. Chắc là đợi Học viện Quân sự số 1 ở khu trung tâm nhận được tin rồi sẽ liên lạc với thằng bé.]
Ngoài một số loại tinh thần thể có thể mở rộng giới hạn tới cấp B, sinh viên hệ chiến đấu của Học viện Quân sự số 1 đều có cấp A và cả cấp S ít như lông phượng sừng lân.
Hứa Kiều: [Được, để tôi nói với thằng bé một tiếng.]
.
Sau khi khách sáo xã giao với nhân viên phòng tuyển sinh của mấy trường quân đội, hai chị em nhịn cười, ngồi tàu điện ngầm về khu chung cư Bình An.
Vừa vào cửa, Hứa Kiều lập tức bảo Lục Dương thả tinh thần thể ra để cô nhìn kỹ lại lần nữa.
Tinh thần thể hình trường kiếm trong suốt lập tức xuất hiện trước mặt Hứa Kiều.
Trong đủ loại chủng loại tinh thần thể, tinh thần thể loại động vật hoặc côn trùng là sinh động nhất, thực vật xếp ngay sau, loại vật phẩm là yên tĩnh nhất.
Nhưng tinh thần thể loại vật phẩm cũng có tính cách và cảm xúc riêng, không phải là vật chết.
Cho dù Hứa Kiều và Lục Dương thân như chị em ruột, Hứa Kiều vẫn cười hỏi trường kiếm trước mặt: “Chị có thể chạm vào em không?”
Trường kiếm yên lặng mà tới gần tay Hứa Kiều.
Vậy có nghĩa là đồng ý.
Hứa Kiều nói cảm ơn, sau đó một tay cầm chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm.
Khi không chiến đấu hoặc đang ở trong giai đoạn đặc thù, lại không có dị năng giả khống chế, tinh thần thể thể sẽ xuất hiện bằng hình thể ổn định nhất của chúng. Động thực vật xuất hiện bằng hình thể trưởng thành trong hiện thực, những vật phẩm khác là kích cỡ bình thường trong thực tế.
Tinh thần thể trường kiếm của Lục Dương dài chừng 1 mét 2, chuôi kiếm và vỏ kiếm đen nhánh, bên trên có hoa văn điêu khắc phức tạp.
Hứa Kiều quan sát tỉ mỉ như đang nghiên cứu một bức tranh. Cô nhìn thấy núi đồi, sông nước và cây cối trong số vô vàn hình điêu khắc.
Hứa Kiều vuốt mấy hoa văn đó, hỏi Lục Dương: “Em đã thấy loại kiếm tương tự bao giờ chưa?”
Bởi vì tinh thần thể có tính di truyền nên từ nhỏ Hứa Kiều đã biết bản thân sẽ thức tỉnh tinh thần thể hoa sen. Cô rất thích xem các loại sách báo và video liên quan đến hoa sen, có lẽ Lục Dương cũng giống như vậy.
Lục Dương lắc đầu: “Không có loại nào hoàn toàn giống cả.”
Cậu ấy từng tìm hiểu về rất nhiều loại kiếm, ví dụ như mười thanh kiếm nổi tiếng từng thực sự tồn tại ở cổ đại, mười thanh kiếm, trăm thanh kiếm nổi tiếng trong truyền thuyết. Tư liệu, hình ảnh được giữ lại từ kỷ nguyên cũ có thể là trí tưởng tượng của mọi người, mấy hình ảnh thanh kiếm nổi tiếng, hoa hòe lòe loẹt trong kỷ nguyên mới lại càng không có giá trị tham khảo.
Có thể là yêu ai yêu cả đường đi, Hứa Kiều nói rất chắc chắn: “Chắc chắn kiếm của em là một thanh kiếm nổi tiếng nào đó.”
Lục Dương chỉ cười.
Sau khi ngắm nhìn vỏ kiếm xong, Hứa Kiều rút vỏ kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén dài tầm 80cm xuất hiện, chiều ngang của nó rộng chừng 5cm, độ dày không đến 1cm, có màu bạc lạnh lẽo như băng tuyết.
Nó vốn chính là vũ khí sắc bén, lại ở trạng thái trong suốt nên khi Hứa Kiều nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, cô có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của nó.
Cô không khỏi cảm thán: “Thật lợi hại.”
Cô cũng muốn làm nữ kiếm khách oai phong, có thể nhẹ nhàng giết chết một con dị thú cấp A mà không phải mặc chiến giáp nấp sau lưng đồng đội.
Một chiếc lá sen xanh biếc hiện ra, lắc nhẹ vài cái rồi ngưng kết thành một thanh kiếm nước trong suốt y hệt bên cạnh tinh thần thể trường kiếm.
Kiếm nước do dị năng cấp C tạo ra kiên cố như băng, thoạt nhìn cũng rất sắc bén.
Hình như tinh thần thể hoa sen rất hài lòng, vậy mà lại điều khiển kiếm nước đâm vào thanh trường kiếm bên cạnh.
Trường kiếm không hiểu ra sao, vẫn ở yên tại chỗ. Hai thanh kiếm nhẹ nhàng va chạm, kiếm nước tan cái “rào” một tiếng, rơi trên mặt đất, hóa thành một vũng nước.
Lá sen xanh biếc lập tức biến mất.
Lục Dương căng thẳng mà nhìn về phía Hứa Kiều.
Hứa Kiều cười nói: “Không sao, càng lợi hại càng tốt, đúng lúc làm gương cho bọn chị. Có lẽ cứ tập luyện rồi một ngày nào đó kiếm nước của bọn chị có thể đối đầu với các em.”
Cô vừa nói vừa chuyển nước trên mặt đất tới chậu trồng rau, trong lòng cổ vũ tinh thần thể của chính mình: “Lục Dương chỉ có một loại dị năng, chúng ta vừa có thể trị liệu, vừa có thể trồng rau, vừa có thể công kích. Đến mùa mưa còn có thể giảm độ ẩm trong phòng, tốt hơn là chỉ có mỗi dị năng hệ kim nhiều.”
Hoa sen trong đầu cô truyền lại cảm xúc vui vẻ.
Hứa Kiều lại nói với Lục Dương: “Tinh thần thể có thể tự công kích, tiền đề là em phải biết là tinh thông các chiêu thức tấn công. Em có thể học kỹ hơn ở trường quân đội, lúc nghỉ hè có thể học các chiêu thức khi dùng kiếm trong video mà thầy Tần tặng, nhân tiện tập cận chiến luôn.”
Lục Dương đang định gật đầu thì bụng lại kêu “rột, rột”.
Sau khi thức tỉnh tinh thần thể, Lục Dương cũng lập tức có được thể chất của dị năng giả cấp A, cụ thể là trao đổi chất nhanh, tốn nhiều năng lượng.
Hứa Kiều cười: “Được rồi, để chị đi nấu cơm. Em tiếp tục làm quen với tinh thần thể của mình đi.”
.
Trong lúc Hứa Kiều bận rộn ở phòng bếp, Tần Trì lái xe về. Lục Dương nghe thấy tiếng bèn trực tiếp mở cửa, không ngờ dì Lưu đẩy xe nôi lại vào cửa tòa nhà trước Tần Trì.
Thấy Lục Dương, dì Lưu hưng phấn hỏi thăm: “Sáng nay Tiểu Dương đi thức tỉnh tinh thần thể đúng không? Thế nào rồi? Có phải là giống với ba cháu không thế?”
Lục Dương gật đầu.
Tinh thần thể của cậu ấy là kiếm, của ba cậu ấy cũng là kiếm, đúng là giống nhau thật.
Dì Lưu tự coi Lục Dương là cấp B. Cấp B cũng rất đáng ngưỡng mộ, nếu bà ấy có người thân là dị năng giả cấp B, bà ấy có thể đi ngang trong vành đai hai!
Dì Lưu còn phải về nhà nấu cơm nên khen ngợi hai câu rồi đi lên lầu.
Tần Trì theo Lục Dương vào 101.
Hứa Kiều thò đầu ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Tôi nấu nhiều, trưa nay anh ăn cơm cùng với bọn tôi đi.”
Tần Trì: “Tôi biết kiểu gì Tiểu Dương cũng đói nên lúc đi ngang qua hàng gà quay, tôi có tạt vào mua bốn con gà quay. Cô xào rau nữa là được.”
Hứa Kiều vui vẻ nói: “Được, hai người ăn trước đi. Tiểu Dương, em lấy bát đũa ra đi.”
Lục Dương: “Không vội…”
Bụng cậu ấy lại kêu ầm ĩ, bởi vì Tần Trì vừa lấy ra hai con gà quay, mùi hương xộc thẳng vào mũi cậu ấy.
Tần Trì cười: “Ăn đi, không thì khéo lát nữa còn không thả tinh thần thể ra được nữa đấy.”
Học sinh vừa thi đại học đành phải ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nỗ lực khống chế tốc độ, sau đó một mình ăn hết một con gà quay.
Lúc này, vòng tay thông tin của cậu ấy vang lên.
Lục Dương nghe máy.
Đối diện là phòng tuyển sinh của Học viện Quân sự số 1 ở khu trung tâm, bọn họ chẳng những đã biết cấp bậc tinh thần thể của Lục Dương mà còn tra được kết quả thi đại học vừa mới ra lò của cậu ấy.
Sau khi nói lời chúc mừng, đối phương hy vọng Lục Dương có thể báo danh vào Học viện Quân sự số 1. Tuy theo quy định của căn cứ, trường quân đội không thể miễn giảm học phí để tranh giành sinh viên là dị năng giả cao cấp nhưng lại có thể cung cấp những chính sách khích lệ khác, ví dụ như khen thưởng vũ khí cao cấp, chiến giáp,... Ngoài ra chất lượng giảng dạy của Học viện Quân sự số 1 cũng đứng đầu căn cứ.
Học viện Quân sự số 1 đánh giá cao hạt giống tốt là Lục Dương, cũng cho rằng Lục Dương sẽ lựa chọn bọn họ, vậy nên ngữ khí của họ không nhiệt tình như những trường quân đội khác, thậm chí còn ẩn chứa cả sự kiêu ngạo mà chính họ cũng không nhận ra, giống như Lục Dương nhận được cuộc gọi này là vinh hạnh của cậu ấy.
Lục Dương: “Cảm ơn sự công nhận của các thầy cô, nhưng em đã quyết định sẽ báo danh vào Học viện Quân sự số 2 rồi.”
Đối phương: “… Tôi tôn trọng lựa chọn của em, nhưng tôi vẫn tò mò lý do em chọn Học viện Quân sự số 2.”
Đó cũng không phải người duy nhất tò mò trong thời điểm hiện tại.
Lục Dương nhìn Tần Trì đang ngồi bên cạnh, sau đó lại nhìn Hứa Kiều đang đứng ở cửa phòng bếp, ngạc nhiên mà nhìn cậu ấy. Cậu ấy bình tĩnh giải thích: “Bởi vì em quen thuộc với hoàn cảnh ở vành đai hai hơn, mà Học viện Quân sự số 2 lại ở vành đai hai.”
Đối phương cười, cúp máy.
Lục Dương khẽ thở phào.
Tâm trạng Hứa Kiều rất phức tạp: “Em sợ khó hòa hợp được với sinh viên trong Học viện Quân sự số 1 à?”
Sinh viên Học viện Quân sự số 1 đa số đều đến từ gia đình dị năng giả cao cấp trong khu trung tâm, con cháu lãnh đạo cấp cao trong căn cứ cũng đều học tập ở đó.
Trường nào cũng sẽ có tình trạng kỳ thị do chênh lệch của cải vật chất và cấp bậc dị năng, Học viện Quân sự số 1 chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.
Lục Dương: “Vâng, học ở đó dễ rước họa vào thân, Học viện Quân sự số 2 vẫn phù hợp với em hơn.”
Các nam sinh rất dễ xích mích với nhau, đặc biệt là ở lứa tuổi này của bọn họ.
Lục Dương sẽ không chủ động khiêu khích người khác, nhưng nếu người khác khiêu khích cậu ấy trước, khả năng cao là Lục Dương sẽ không nhẫn nhịn. Nhỡ gặp phải đám con cháu nhà giàu không đánh thắng cậu ấy, lại bụng dạ hẹp hòi, bản thân vô dụng liền gọi người nhà tới giúp, bản thân Lục Dương chịu khổ cũng không sao, nhưng cậu ấy sợ sẽ liên lụy đến Hứa Kiều.
Hứa Kiều hiểu nỗi băn khoăn của Lục Dương, chỉ là cô rất ngưỡng mộ cơ sở vật chất cũng như chất lượng giảng dạy của Học viện Quân sự số 1. Không nói những thứ khác, Học viện Quân sự số 1 có huấn luyện viên cấp S, kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu mà huấn luyện viên cấp S truyền đạt là thứ huấn luyện viên cấp A không thể so sánh được.
Tần Trì yên lặng nghe hai người họ thảo luận việc này một lúc, sau đó cười nói: “Học viện Quân sự số 2 cũng không tồi, tôi có quen với mấy huấn luyện viên, thường ngày cũng có thể chăm sóc Tiểu Dương nhiều hơn. Chờ Tiểu Dương đủ mạnh, tôi còn có thể nhờ hiệu trưởng Ngụy dạy thằng bé mấy chiêu.”
Lục Dương đỏ mặt: “Không cần không cần, lúc ở trường chúng ta cứ vờ như không quen biết là được. Anh không cần đặc biệt chăm sóc em, càng không cần làm phiền hiệu trưởng.”
Tần Trì: “Chăm sóc mà tôi nói nghĩa là tăng lượng huấn luyện của cậu, tiêu chuẩn của tôi với chủ nhà và sinh viên là hoàn toàn khác.”
Lục Dương: “…”
Hứa Kiều nhìn hai người một lớn một nhỏ này, sự tiếc nuối dần dần biến mất.
Cho dù Tần Trì chỉ có cấp C nhưng cô lại vô thức tin rằng Lục Dương nhất định có thể trở nên cực kỳ xuất sắc dưới sự dạy dỗ chỉ bảo của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.