Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa

Chương 25:

Tân Gia Mẫn

24/10/2024

Sau khi ăn trưa xong, Hứa Kiều và Tần Trì cho Lục Dương ở nhà để cậu ấy thích nghi với tinh thần thể mới vừa thức tỉnh, còn hai người thì tiếp tục đi làm.

Cửa khu nhà vừa mở thì ánh mặt trời chói chang và khí trời nóng nực ùa vào cùng một lúc. Rau cải trong khoảng sân nhỏ cũng ỉu xìu, nom chẳng còn chút sức sống nào.

Hứa Kiều đang chuẩn bị đẩy xe đạp đi thì Tần Trì ngỏ lời: "Trời nóng lắm, tôi đưa cô đi nhé?"

Hứa Kiều trông ra khung cảnh bên ngoài, nhận tấm lòng của anh.

Trước tiên, Tần Trì thu xe đạp của cô vào không gian, sau đó lấy một chiếc dù che nắng ra.

Hứa Kiều: "..."

Thành thật mà nói, cô sống đến nay đã hai mươi nồi bánh chưng mà chưa bao giờ che nắng kỹ thế này. Quãng đường từ cửa nhà ra ngoài đường dài có mấy mét thì che nắng làm gì?

Thế nhưng cô vẫn hợp tác, đi tới dưới chiếc dù của Tần Trì.

Đến bên lề đường, Tần Trì lấy xe hơi ra, mở cửa bên ghế lái phụ giúp Hứa Kiều, chờ cô lên xe ngồi mới gập dù rồi đi vòng qua ghế lái.

Mặc dù chưa bật điều hòa nhưng không khí trong xe vẫn khá mát mẻ, ngoài ra còn thoang thoảng mùi hương thanh mát.

Hứa Kiều tựa lưng vào ghế ngồi một cách dễ chịu, trêu anh: "Từ nghèo khó đi lên sang giàu thì dễ, ngồi xe anh thêm mấy lần nữa khéo tôi chê chiếc xe đạp kia của tôi luôn quá!"

Tần Trì nhoẻn môi cười: "Kể ra tôi chưa đi xe đạp bao giờ, thấy cô lái xe đạp có vẻ rất tận hưởng ấy chứ."

Hứa Kiều ngạc nhiên quay sang nhìn anh: "Chẳng lẽ hồi nhỏ anh đi đâu cũng có xe hơi đưa đi đón về?"

Tần Trì gật đầu, đồng thời nổ máy.

Hứa Kiều: "Thôi vậy, lái xe đạp cũng không tính là trải nghiệm hay bản lĩnh gì hiếm hoi lắm. Tôi hâm mộ cuộc sống có điều kiện, có xe đưa đón như anh hơn."

Tần Trì giải thích: "Có xe đưa đón để tiết kiệm thời gian thôi. Nếu cô biết mỗi ngày của tôi trừ lúc ăn cơm ra, lúc nào cũng phải khắc khổ học hành thì cô sẽ không hâm mộ nữa đâu."

Hứa Kiều: "Nghe có vẻ giống người thừa kế gia đình giàu có trong phim nhỉ? Những nhân vật như thế luôn chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc từ gia đình, không được phép lãng phí bất kỳ giây phút nào."

Tần Trì: "Có cả phim kiểu đó luôn à? Kết phim thế nào?"

Nghĩ đến người thừa kế lạnh lùng, sang chảnh và những cảnh tình cảm máu chó của các vai chính bị Lục Dương chê lên chê xuống trong phim, Hứa Kiều cười trộm, kết lại bằng một câu: "Họ sống cũng hạnh phúc lắm."

Tần Trì có vẻ khá hoài nghi, anh liếc sang cô thật nhanh: "Thật không?"

Hứa Kiều gật đầu: "Thật, sự nghiệp lẫn tình yêu, vẹn cả đôi đường."

Tần Trì nhận xét: "Nếu vậy thì tương lai của tôi cũng đáng để mong chờ."

Hứa Kiều: "Bây giờ cuộc sống của anh đã đủ hạnh phúc rồi mà. Công việc nhẹ nhàng, bình thường cũng có thời gian làm điều mình thích."

Nếu phải cho Tần Trì đóng một vai diễn nào đó trong phim thì anh giống người ông đã về hưu, sống một cuộc sống nhàn nhã, thư thái ở nhà người thừa kế giàu có, đưa ra lời khuyên thích hợp khi người thừa kế gặp trắc trở trong chuyện tình cảm hơn.

Tần Trì: "Ừm, thành quả của mười năm lao đầu vào công việc của tôi đấy."

Hứa Kiều giữ phép lịch sự, không gặng hỏi lúc trước anh làm nghề gì mà có thể góp đủ điểm tích lũy tiêu xài mấy đời cũng không hết từ khi còn trẻ.

Sau một hồi trò chuyện, chiếc xe con màu đen dừng tại ngã tư bên cạnh phòng khám. Tần Trì xuống xe, đặt xe đạp của Hứa Kiều xuống kế bên để khi tan làm cô có phương tiện để đi, không phải đi bộ về.

"Cảm ơn nhé, hẹn gặp lại."

...

Hứa Kiều vừa đi ra từ một phòng bệnh thì đồng nghiệp Triệu Lộ tranh thủ lúc đang rảnh hớt hải chạy tới, hỏi Hứa Kiều: "Sao rồi, Tiểu Dương nhà em thức tỉnh cái gì?"

Hứa Kiều không nén nổi nụ cười: "Kiếm chị ạ."

Triệu Lộ: "Cười toe toét thế này, chắc mẩm cấp B rồi phải không?"

Đôi mắt Hứa Kiều sáng long lanh: "Cao hơn nữa ạ."

Triệu Lộ: "..."

Tiếng thét chói tai của một nữ trị liệu sư thình lình vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng: "Cấp A! Không ngờ là cấp A luôn!"

Một năm vành đai 2 mới có được vài người cấp A, không thể tin được cậu em hàng xóm của Hứa Kiều lại là một trong số đó!



Hứa Kiều nhìn vào hành lang, ra hiệu cô ấy nhỏ giọng một chút.

Tin vui này làm Triệu Lộ quá kích động. Từ họ hàng đến hàng xóm của cô ấy, tính cả các thế hệ trước thì cũng không có nổi một người cấp B chứ đừng nói là cấp A.

Đến khi sự phấn khích vơi bớt, Triệu Lộ ngồi vào bên cạnh Hứa Kiều, nháy mắt với cô: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đúng lúc tuổi của em và cậu ấy không cách nhau bao nhiêu. Sao, có ý định ăn cây cỏ non này không?"

Ở kỷ nguyên mới, bạn đời là dị năng giả cấp A sẽ được ưa chuộng hơn con nhà giàu có mười triệu điểm tích lũy, huống chi cậu nhóc Lục Dương nọ cũng rất đẹp trai.

Hứa Kiều: "... Em xem thằng bé là em ruột."

Triệu Lộ cố gắng thuyết phục cô: "Chị cũng muốn tốt cho em thôi! Bây giờ cậu ấy xem em là chị, sau này cậu ấy học xong ba năm ở học viện quân sự, tiếp xúc với các dị năng giả cấp cao, không còn ràng buộc gì khác thì mối quan hệ giữa cậu ấy và em đương nhiên sẽ phai nhạt. Ngộ nhỡ cậu ấy chuyển đến khu vực trung tâm, hai bên cách nhau xa như thế, lỡ em gặp rắc rối gì thì cũng không trông cậy gì cậu ấy được."

Hứa Kiều: "Nếu tình chị em có thể phai nhạt thì tình cảm trai gái lại càng không nên tin tưởng. Thà ngay từ đầu không dựa dẫm vào người khác còn hơn."

Triệu Lộ thở dài: "Em nghĩ thoáng thật đấy! Thôi kệ, có một cậu em trai hàng 'real' cấp A cũng không tệ. Tin mừng phải ăn mừng, cuối tuần nhớ khao một chầu đấy nhé!"

Hứa Kiều mỉm cười đồng ý.

Sau khi cô đón tiếp một bệnh nhân, nhóm chat Im Lặng Là Vàng im ắng suốt một quãng thời gian rất dài cuối cùng cũng có tin mới.

Tôn Phụ Sơn: [Hôm nay các thí sinh đại học thức tỉnh tinh thần thể, xuất hiện một người cấp S - phượng hoàng con của nhà họ Lâm - ở khu vực trung tâm. Đây là phượng hoàng cấp S đầu tiên ở thế hệ chúng ta.]

Tinh thần thể có tính di truyền, nhưng tinh thần thể cấp bậc càng cao thì càng khó kế thừa một cách trọn vẹn. Một ví dụ điển hình là gia tộc của Nguyên soái Lâm ở căn cứ Đông Nam. Hầu như mỗi thế hệ của gia đình này đều chỉ có một tinh thần thể phượng hoàng cấp S, mặc dù những người con còn lại cũng là phượng hoàng nhưng cấp bậc thấp hơn, cấp A hoặc thậm chí là cấp B.

Đương nhiên cũng có ba mẹ cấp thấp sinh ra con cấp cao hơn, thường được gọi là đột biến gen.

Hứa Kiều quá hào hứng vì chuyện vui của em trai nhà mình nên suýt thì bỏ qua tin tức quan trọng này. Cô lập tức trò chuyện với Tôn Phụ Sơn: [Giỏi thật, nam hay nữ vậy?]

Tôn Phụ Sơn: [Nữ. Lúc trước cô nàng này đã hống hách lắm rồi, giờ thì đuôi sắp vểnh lên trời luôn.]

Hứa Kiều: [Mà kể ra cô bé đó nhỏ hơn chúng ta bốn tuổi nên không tính là cùng thế hệ đâu.]

Tôn Phụ Sơn: [Nhưng phượng hoàng cấp S thế hệ trước của nhà họ Lâm cũng đã hai mươi tám tuổi, lớn hơn chúng ta tám tuổi, lại càng không thể xếp chung thế hệ với chúng ta.]

Hứa Kiều chưa nhận ra được điều gì thì đã thấy Tần Trì nổi bong bóng: [Rất vinh hạnh vì được chung đội với ba bạn trẻ.]

Tôn Phụ Sơn: [Không, anh Tần khác! Anh Tần trông mới có hai mươi mốt tuổi thôi!]

Hứa Kiều gửi icon mặt cười: [Giờ tôi cũng phải gọi anh ấy là thầy Tần thôi.]

Tôn Phụ Sơn: [Nhớ ra rồi! Hôm qua có một học sinh tiểu học đến thư viện, nó gọi tôi bằng chú! Khéo nhìn mặt tôi còn già hơn cả thầy Tần nữa.]

Hứa Kiều: [Học sinh tiểu học thì nó muốn gọi sao kệ nó, nhưng cậu vẫn còn má phính mà, còn giống học sinh trung học hơn em trai tôi nữa.]

Tại thư viện của khu vực trung tâm, một thủ thư đang cúi đầu chơi vòng tay thông tin bỗng dưng đỏ mặt. Anh chàng nhìn trước ngó sau, sau đó lén lút nhéo chiếc má bầu bĩnh của mình.

Một giảng viên nào đó ở văn phòng Học viện Quân sự số 2 thì nhìn chằm chằm dòng chữ "Còn già hơn cả thầy Tần nữa" mấy giây.

Mãi đến khi sự chú ý của Tần Trì quay trở lại nhóm chat thì các đồng đội trẻ đã chuyển đề tài.

Tôn Phụ Sơn: [Thấm thoát đã đến tháng sáu rồi, hai người dự định khi nào đi làm nhiệm vụ cơ bản cho nửa năm sau?]

Tần Trì: [Tôi sao cũng được, hai người quyết định đi.]

Hứa Kiều: [Dạo này trời nóng khủng khiếp, dị thú sẽ tăng cường hoạt động vào mùa hè oi bức, hai người thấy sao nếu đi vào tháng mười?]

Học viện quân sự tựu trường vào hạ tuần tháng tám, Hứa Kiều muốn đợi Lục Dương thích nghi với cuộc sống ở học viện quân sự rồi mới đi.

Tôn Phụ Sơn: [Tôi ok, @Mạnh Ly, tháng mười cậu có tiện không?]

Ba phút sau, Mạnh Ly vẫn chưa trả lời.

Hứa Kiều: [Có lẽ cậu ấy đang bận. Dù gì cũng còn sớm, không cần vội.]

...

Trước khi tan làm, Hứa Kiều kiểm tra lại nhóm chat nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Ly gửi gì vào nhóm, cô lấy làm kỳ lạ.

Có thể Tôn Phụ Sơn nghĩ cô và Mạnh Ly rất thân nhau, nhưng thật ra Hứa Kiều chỉ tiếp xúc với Mạnh Ly nhiều hơn anh ấy hai lần mà thôi, trong đó một lần là hai người tạm thời hợp tác trong bài thực hành tốt nghiệp, một lần là cô trị liệu cho cô ấy tại phòng khám.

Nhưng Hứa Kiều tin rằng, nếu Mạnh Ly thấy được tin nhắn trò chuyện trong nhóm chat thì cô ấy nhất định sẽ trả lời lập tức.



Mạnh Ly làm gì mà bận suốt mấy tiếng đồng hồ thế kia?

Hứa Kiều quyết định chờ thêm một lát nữa. Nếu đến lúc cô chuẩn bị đi ngủ mà Mạnh Ly vẫn chưa trả lời thì cô sẽ gọi điện hỏi thăm.

Đỗ xe đạp xong, Hứa Kiều vừa định lấy chìa khóa ra thì Lục Dương từ bên trong mở cửa nhà.

Khác với sự phấn khởi trước khi cô đi vào buổi trưa, cậu con trai đã chính thức trở thành học sinh trường quân đội trước mặt lảng tránh ánh mắt của Hứa Kiều, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Hứa Kiều: "Sao vậy?"

Lục Dương hơi đỏ mặt: "Em háo hức quá nên xem video hướng dẫn luyện tập các chiêu thức dùng kiếm bằng tinh thần thể."

Hứa Kiều vừa nghe đã hiểu ngay ý cậu ấy muốn nói gì, nhìn lướt qua phòng khách trước tiên. Thấy phòng khách vẫn là dáng vẻ mà mình quen thuộc, cô lại gần phòng ngủ phụ của Lục Dương và đẩy cánh cửa khép hờ ra trong sự bình tĩnh, tò mò.

Trong căn phòng nhỏ rộng mười mét vuông, trên bức tường có thêm một cái lỗ do bị kiếm đâm, một mảnh cửa tủ quần áo đã rơi, kế đến là chậu cây sung cậu ấy nuôi bên này đã chặt đứt ngọn toàn bộ các nhánh...

Hứa Kiều chưa kịp tiếc của thì tinh thần thể hoa sen đã tỏa các lá sen xanh ngát một màu, phun nước về phía tên đầu sỏ.

Lục Dương ngoan ngoãn nhận hình phạt.

Hứa Kiều hít một hơi thật sâu rồi cười hỏi: "Biết lỗi chưa?"

Lục Dương đỏ mặt gật đầu.

Hứa Kiều: "Vậy chị sẽ đưa ra một quy định. Em hãy luyện tập sử dụng kiếm bằng kiếm được thầy Tần tặng trước, khi nào chị kiểm tra đạt rồi thì mới được luyện tập bằng tinh thần thể, hơn nữa phải luyện ngoài trời và tránh xa bất cứ tòa nhà nào."

Lục Dương: "Vâng, em hứa sẽ tuân thủ đúng quy định!"

Hứa Kiều lắc đầu, vào nhà, đặt phần đỉnh nhánh cây sung bị chặt đứt vào đúng mặt cắt rồi giải phóng dị năng trị liệu.

Về bản chất, tinh thần thể hệ thực vật có cùng nguồn gốc với cây cối nên hiệu quả trị liệu sẽ cao hơn khi dùng cho người.

Thân cành đứt lìa được nối liền với nhau một lần nữa, nhìn vào sẽ không nhận ra ở đây từng có vết chém.

Hứa Kiều chỉ vào bức tường và tủ quần áo đã bị hư hại: "Cứ tạm vậy đã, hơi cẩu thả chút thôi chứ không ảnh hưởng gì."

Lục Dương: "Em sẽ nghĩ cách giải quyết mấy cái này."

Hứa Kiều bèn đi nấu cơm. Giá như tài nấu ăn của Lục Dương khá hơn một chút thì cô sẽ giao nhiệm vụ nấu ăn cho cậu ấy xuyên suốt kỳ nghỉ hè mà không chút do dự.

...

Tần Trì có thói quen đi dạo sau khi ăn xong, Lục Dương theo anh ra ngoài, có thể là muốn học hỏi thầy Tần những kiến thức liên quan đến luyện kiếm.

Hứa Kiều kéo rèm cửa sổ lại, tiếp tục luyện tập dị năng trong phòng ngủ. Khoảng mười giờ, cô gọi điện cho Mạnh Ly nhưng không ai bắt máy. Hứa Kiều suy đoán lung tung một hồi rồi đi ngủ.

Cô thường cài đặt vòng tay thông tin sang chế độ im lặng để bảo đảm chất lượng giấc ngủ, thế nên trong lúc ngủ say, cả cô lẫn tinh thần thể đều không phát hiện vòng tay thông tin trên đầu giường nhấp nháy mấy lần liên tục vào khoảng một giờ sáng.

Hai phút sau, Hứa Kiều bị đánh thức bởi một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.

Cô ngơ ngác nhìn về phía cửa phòng ngủ: "Tiểu Dương?"

Lục Dương: "Thầy Tần nói Mạnh Ly tìm chị ạ."

Hứa Kiều trở mình ngồi dậy, cầm vòng tay thông tin lên. Khi nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Mạnh Ly, cô vội vàng gọi lại cho cô ấy, cô ấy bắt máy ngay lập tức.

Trong phòng ngủ tối mịt và yên tĩnh, giọng nói đầy gấp gáp, cố gắng hạ tông giọng nhất có thể của tựa như vang lên ngay bên tai cô: "Hứa Kiều, mẹ tôi bị bệnh, nặng lắm, cậu có tiện đến ngay bây giờ không?"

Hứa Kiều: "Tôi đến ngay, gửi địa chỉ cho tôi!"

Mạnh Ly dặn dò: "Ừm, nhớ gọi Tần Trì theo nữa, tôi cần anh ấy hỗ trợ!"

Hứa Kiều: "Được!"

Dường như bên Mạnh Ly đang rất hỗn loạn, Hứa Kiều vừa nói xong thì cuộc gọi lập tức kết thúc.

Hứa Kiều không có thời gian để suy nghĩ, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể rồi vừa từ chối lời đề nghị được đi cùng của Lục Dương, vừa mở cửa huyền quan ra.

Đèn cảm ứng sáng lên, Hứa Kiều ngẩng đầu, thấy ngay Tần Trì trong bộ đồ đen từ trên xuống dưới với thân hình cao ráo đang đứng đối diện mình.

Thấy Hứa Kiều muốn ra ngoài, Tần Trì nghiêng người, mở cửa khu nhà, đồng thời cất giọng ôn hòa và vững chãi: "Muộn quá rồi, tôi đưa cô đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook