Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 29:
Tân Gia Mẫn
16/11/2024
Mạnh Thu Nhạn không thể đảm bảo cơ thể mình sẽ không hóa thú một lần nữa, Hứa Kiều cũng không có câu trả lời, chỉ có thể hẹn ngày nào đó Mạnh Thu Nhạn cần, cô sẽ đến khám lại.
Trời đã về khuya, Mạnh Ly tiễn hai đồng đội ra cửa.
Trước khi lên xe, Hứa Kiều nhớ ra một chuyện, cười nhắc nhở cô ấy: "Nhớ đọc tin nhắn trong nhóm chat nhé."
Khi chiếc xe con màu đen rời khỏi khu biệt thự của nhà họ Mạnh, Hứa Kiều nhận được một thông báo từ nhóm chat.
Mạnh Ly: [Tháng mười thì được, @Tôn Phụ Sơn]
Tôn Phụ Sơn: [A, cuối cùng cô cũng trả lời tôi rồi, được, vậy tháng mười chúng ta hẹn lại thời gian nhiệm vụ cụ thể!]
Mạnh Ly: [Được.]
Hứa Kiều đặt vòng tay xuống, ngoài cửa kính xe là một buổi sáng đầy nắng.
Tần Trì nói: "Đoạn đường về này có lẽ sẽ mất khoảng năm mươi phút, cô có thể ngủ một lát."
Ban đêm vốn là thời gian để phục hồi tinh thần lực, đêm qua Hứa Kiều chẳng những không ngủ được bao lâu mà còn giải phóng dị năng, quả thật nên tranh thủ thời gian phục hồi, tránh trường hợp không có đủ tinh thần lực để sử dụng khi khám bệnh cho bệnh nhân.
"Ừ, anh vất vả rồi."
Toàn bộ phần lưng của Hứa Kiều lún sâu vào ghế ngồi, đầu nghiêng ra ngoài, ngắm cảnh vật xa lạ lướt qua cửa sổ một lúc rồi khép mắt lại.
Trước khi thả mình vào giấc ngủ, Hứa Kiều lặng lẽ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đêm nay.
Cô đã biết được bí mật của Mạnh Ly, Tần Trì chủ động tiết lộ bí mật của anh, vì thế cô ấy cũng nói ra.
Rất kỳ diệu, rõ ràng ba người cũng không tính là quen thân nhưng bởi vì có cùng một bí mật mà mối quan hệ giữa bọn họ lập tức được kéo gần lại.
Nhưng Hứa Kiều biết, không phải ai đối với cô chân thành thì cô nhất định sẽ đối đãi lại như vậy, cô vốn dĩ đã có thiện cảm với hai đồng đội này.
Một người bề ngoài lạnh lùng, xa cách nhưng lại nhiệt liệt không chút sợ hãi, dũng cảm chạy đến giúp đỡ khi đồng đội đơn độc đối đầu với rắn mối mẹ cấp A.
Một người xuất thân bí ẩn nhưng ôn hòa lịch lãm, dù chỉ là một tiểu đội được tạo thành tạm thời cũng cố gắng chú ý đến an toàn của từng đồng đội.
Có người có thể sống cả đời với nhau nhưng vẫn không nhìn rõ được bộ mặt thật của nhau, có người dù chỉ giao tiếp một hai lần đã đủ để tin tưởng.
So với khu vực hoạt động rộng lớn mênh mông của loài người ở kỷ nguyên trước, căn cứ Đông Nam thật sự rất nhỏ. Nhưng đối với Hứa Kiều mà nói, căn cứ Đông Nam lại rất lớn, lớn đến mức cô chỉ quen biết một vài người trong đó.
Có thể giữ quan hệ hòa thuận với đồng nghiệp và hàng xóm trong căn cứ là tốt rồi, một ngày nào đó xa cách nhau cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Đồng đội thì khác, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, một đồng đội tệ có thể đẩy bạn vào chỗ chết, một đồng đội đáng tin sẽ cố gắng cứu bạn thoát khỏi nguy hiểm.
Trên diễn đàn lính đánh thuê từng thịnh hành một câu: "Cưới nhầm người thì mệt mỏi, hao tổn tinh thần, lập đội nhầm người thì gãy tay què chân, mất mạng."
Trong mắt nhiều dị năng giả, đồng đội đáng tin còn quan trọng hơn cả bạn đời cùng chung chăn gối.
Hứa Kiều cảm thấy may mắn, cả ba đồng đội của cô đều rất tốt.
.
Chiếc xe hơi màu đen vững vàng bẻ lái, Hứa Kiều đang ngủ say bất giác xoay người sang bên kia, đổi thành đối diện với Tần Trì.
Tần Trì liếc nhìn cô rồi quay đi.
Nhưng rồng lửa vẫn muốn nhìn, nó không ra được, chỉ có thể dùng chung một đôi mắt với Tần Trì. Tần Trì không quay lại, nó sẽ không nhìn thấy.
Tinh thần thể và bản thể lại bắt đầu một vòng đấu tranh và áp chế mới.
Rồng lửa vừa phải chịu đựng một loạt "phỉ báng" và "sỉ nhục" mà nó cho là nghiêm trọng và không đúng sự thật, lần này nó quậy ác. Tần Trì nhìn con đường phía trước, dùng ý niệm hỏi nó: [Mày muốn đánh thức cô ấy à? Hay muốn tao gây tai nạn, để cô ấy sau này không dám ngồi xe tao nữa?]
Rồng lửa: [Dù sao tôi cũng muốn nhìn cô ấy.]
Tần Trì: [Tao cứ nghĩ mày chỉ thích hoa sen.]
Rồng lửa: "Cô ấy là hoa sen, hoa sen cũng là cô ấy."
Tinh thần thể là hiện thân của tinh thần lực của dị năng giả sau khi được cường hóa đến mức cao độ, bản chất vẫn là một phần của dị năng giả. Tứ chi và cơ thể biểu hiện dưới hình thức máu thịt, tinh thần thể là một tồn tại cao cấp hơn.
Giống như việc Tần Trì đổ lỗi vụ hóa thú cho tinh thần thể rồng lửa, thực ra đó vẫn là vấn đề của chính bản thân anh, chính anh có dục vọng giết chóc khó kiểm soát, rồng lửa mới trở nên khát máu đánh mất lý trí.
Phía trước có đèn đỏ, Tần Trì dừng xe, dừng lại hai giây, quay sang nhìn bên cạnh.
Ghế da trong xe rất thoải mái, cho nên cô đồng đội nhỏ ngủ rất say, nửa thân trên đã nghiêng hẳn sang một bên, má trái áp lên lưng ghế, nặn ra chiếc má bánh bao, đôi môi đỏ hồng hơi hé mở.
Trước khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Tần Trì quay lại.
Chạy thêm hai mươi phút nữa, khi chỉ còn cách phòng khám một ngã rẽ, Tần Trì gọi Hứa Kiều dậy.
Càng như vậy càng buồn ngủ, Hứa Kiều cố gắng xoa mặt lấy lại tinh thần.
Tần Trì buông tay phải khỏi vô lăng, ngay sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện một lon nước ép dâu tây: "Lạnh đấy, uống cho tỉnh táo lại."
Hứa Kiều ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy, quả nhiên nó như vừa được lấy ra từ tủ lạnh.
Nhìn người hàng xóm kiêm đồng đội đang nghiêm túc lái xe, Hứa Kiều thật lòng cảm khái: "May mắn lớn nhất của tôi trong năm nay là giúp Tiểu Dương cho anh thuê nhà."
Làm người thuê nhà, anh hào phóng lịch sự còn dễ gần, làm đồng đội, anh chu đáo tỉ mỉ quan tâm mọi mặt.
Tần Trì cười: "Nửa cuối năm có lẽ sẽ có chuyện tốt hơn xảy ra, chỉ nói đến nửa đầu năm thôi thì chuyện Tiểu Dương thức tỉnh tinh thần thể cấp A có lẽ còn đáng để cô vui vẻ hơn?"
Hứa Kiều: "... Đó là vận may của em ấy. Người làm đồng đội còn cho tôi nước ép dâu tây để tỉnh táo lại là anh."
Tần Trì: "Cảm ơn, nghe cô nói vậy tôi cũng rất vui."
.
Giữa tháng sáu, căn cứ Đông Nam chính thức bước vào mùa mưa tầm tã.
Năm nào cũng phải trải qua một lần, Hứa Kiều đã quen rồi. Cô có dị năng hệ thủy, có thể ngưng tụ nước, cũng có thể định kỳ đẩy hơi nước đậm đặc trong phòng ra ngoài. Chỉ là rau trong sân không được phơi nắng trong thời gian dài, ảnh hưởng đến sự phát triển nên cô phải dùng dị năng hệ mộc thúc đẩy mấy lần.
Sáng nay, Hứa Kiều che ô bước vào khoảng sân nhỏ nhà họ Lục, vừa chăm sóc một luống rau xong thì phía bắc vang lên tiếng mở cửa sổ.
Hứa Kiều ngẩng đầu lên, mỉm cười với người hàng xóm mặc áo sơ mi trắng: "Chào buổi sáng."
Tần Trì: "Chào buổi sáng, cô đang hái rau à?"
Hứa Kiều giải thích: "Anh thì sao, gần đây đã quen chưa?"
Tần Trì: "Tôi vẫn ổn nhưng tinh thần thể càng cáu kỉnh hơn."
Hứa Kiều đã nhận định tinh thần thể của anh là một loài chim hung dữ. Vào ngày mưa, loài chim khó có thể bay lượn, tinh thần thể ghét trời mưa cũng là điều bình thường.
Hứa Kiều: "Tiếc là Mạnh Ly ở quá xa, nếu không thì có thể nhờ cô ấy sưởi ấm cho tinh thần thể của anh."
Tần Trì cười nói: "Cô tiếp tục bận rộn đi, tôi đứng đây hóng gió một lát."
Hứa Kiều tiếp tục che ô bước đến luống rau tiếp theo.
Cô đi một đôi ủng màu đen, đế giày chìm sâu vào lớp đất bùn, xung quanh dính đầy bùn nhão.
Lúc cô cúi xuống, mặt ô che đi khuôn mặt của cô, chỉ để lộ cánh tay trắng nõn vươn ra ngoài.
Tần Trì nhìn cây táo ở giữa khoảng sân nhỏ, từng quả táo xanh đã to bằng quả quýt, lúc này được mưa rửa sạch, ánh lên sắc nước long lanh.
Tần Trì: "Tôi thấy dự báo thời tiết nói đợt mưa này sẽ kéo dài đến cuối tháng."
Hứa Kiều: "Đúng thế, đến lúc đó thì thời tiết sẽ vào đợt nóng đỉnh điểm."
Tần Trì: "Chờ trời nắng lên, tôi sẽ đi cùng các sinh viên của học viện Quân sự số 2 tốt nghiệp năm nay ra ngoài thực tập, thời hạn là ba ngày."
Hứa Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, tỏ ra hơi chần chừ: "Sinh viên tốt nghiệp của học viện Quân sự số 2 phần lớn đều phải đến khu vực nguy hiểm cấp A, anh..."
Tần Trì: "Tôi dạy môn sinh vật biến dị, kiến thức lý thuyết phong phú, hiệu trưởng nhờ tôi đi chủ yếu để giảng giải cho các sinh viên tại hiện trường. Về phần an toàn sẽ có giảng viên khác phụ trách, hơn nữa sinh viên bên cạnh tôi đều là học sinh xuất sắc cấp A."
Hứa Kiều nghĩ đến thực lực của học viện Quân sự số 2 , yên tâm hơn nhưng vẫn dặn dò: "Anh nhớ mặc chiến giáp đấy."
Cô không hề nghi ngờ chuyện trong không gian của người hàng xóm của mình tồn tại chiến giáp cấp A hoặc thậm chí cấp S trong truyền thuyết.
Tần Trì cười nói: "Tôi sẽ mặc, dù sao cũng là khu vực nguy hiểm cấp A mà."
.
Tần Trì đã lập một kế hoạch rèn luyện thể lực và tập luyện kiếm pháp cho Lục Dương trong kỳ nghỉ hè. Lục Dương rất tự giác, dù trời mưa cũng phải chạy ra sân tập của trường trung học để rèn luyện, đến sẩm tối mới chạy về nhà trong tình trạng ướt đẫm cả người.
Thể chất của dị năng giả cấp A quá mạnh mẽ, bị hành như vậy cũng không bị cảm lạnh hay ốm.
Chỉ trong hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, Lục Dương đã thành thạo một bộ kiếm pháp đầy đủ. Trước khi Tần Trì đi theo các sinh viên tốt nghiệp của học viện Quân sự số 2 rời khỏi căn cứ, anh đã hẹn với Lục Dương rằng khi anh trở về sẽ đích thân hướng dẫn Lục Dương điều khiển tinh thần thể để luyện kiếm.
Hứa Kiều bị lây nhiễm bầu không khí này, nhận ra mình vẫn chưa đủ chăm chỉ trong việc luyện tập dị năng hệ thủy. Không gian phòng ngủ quá nhỏ, cô chỉ có thể nâng cao độ chính xác khi điều khiển dị năng nhưng không thể xác định được cường độ tấn công của mình.
Vào ngày đầu tiên khi trời tạnh, trong giờ nghỉ trưa, Mạnh Ly đã nhắn riêng cho Hứa Kiều một tin: [Tôi chuẩn bị đến khu vực nguy hiểm cấp C để luyện tập dị năng, theo lý thuyết thì chắc là không có nguy hiểm gì, chỉ là báo cáo với cậu một tiếng.]
Lỡ như cô ấy xui xẻo gặp phải một con thú cấp A nào đó, xảy ra chuyện gì không thể trở về, Hứa Kiều có thể tìm kiếm đồng đội mới.
Hứa Kiều biết Mạnh Ly muốn thuần thục dị năng hệ hỏa và hệ độc sau khi đã nâng cấp, đồng thời nhanh chóng nắm vững dị năng hệ phong mới có được.
Sau khi suy nghĩ một cách lý trí trong vòng nửa tiếng, Hứa Kiều trả lời: [Tôi đi với cậu, tôi cũng muốn thử tiêu diệt dị thú.]
Ba đồng đội đều rất đáng tin nhưng Tần Trì sẽ rời khỏi căn cứ Đông Nam sau ba hoặc hai năm rưỡi nữa, gia đình Tôn Phụ Sơn quá giàu có, bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể chán nản hoặc bị gia đình ép buộc kết thúc trò chơi tổ đội hiện tại. Mạnh Ly vừa là đồng đội cố định tiềm năng duy nhất của cô, vừa là một đồng đội có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Có Mạnh Ly đồng hành, sự an toàn của Hứa Kiều cơ bản không đáng lo. Vậy thì tại sao cô không nhân cơ hội này để nâng cao sức chiến đấu của mình?
Mạnh Ly: [Tôi không cần cậu mạo hiểm đi cùng tôi.]
Hứa Kiều cười: [Tại sao cậu cứ thích kéo động cơ chúng ta làm việc gì đó lên người mình thế nhỉ? Mặc dù đúng là tôi quan tâm đến cậu nhưng tôi tin vào thực lực của cậu. Tôi chỉ muốn dựa vào sự bảo vệ của cậu để nâng cao bản thân, lỡ có ngày nào đó cậu ghét bỏ tôi, tìm người khác lập đội, lúc tôi làm nhiệm vụ với tiểu đội khác cũng không cần phải hoàn toàn phụ thuộc vào sự bảo vệ của bọn họ."
Mạnh Ly: [Tôi sẽ luôn cùng đội với cậu, trừ khi cậu ghét bỏ tôi trước.]
Hứa Kiều: [Vậy tôi càng phải đi cùng cậu để rèn luyện thêm sự ăn ý.]
Mạnh Ly: [Được. Sáng mai xuất phát?]
Hứa Kiều: [Được, tôi sẽ báo lại với đội trưởng, bảo rằng chúng ta đi riêng kiếm chút thu nhập thêm.]
Mạnh Ly: [Ừ.]
Ngoài căn cứ không có tín hiệu, nhóm chat không quấy rầy đến Tần Trì, Hứa Kiều liền tag Tôn Phụ Sơn ngay trong nhóm rồi bịa ra một lời nói dối.
Tôn Phụ Sơn: [Tôi cũng muốn đi!]
Hứa Kiều: [... Cậu còn cần kiếm thêm thu nhập à?]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi không thiếu điểm nhưng tôi muốn nâng cao thực lực.]
Hứa Kiều tò mò: [Cậu có chí tiến thủ như vậy, tại sao lại làm quản lý thư viện? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ dẫn theo mấy vệ sĩ, ngày nào cũng ra ngoài làm nhiệm vụ, bảo vệ sĩ ra tay trong những thời khắc mấu chốt là được.]
Khung trò chuyện im lặng một lúc lâu, Tôn Phụ Sơn mới gửi một tin nhắn mới đến: [Tôi ngại ra tay trước mặt bọn họ, tôi biết bọn họ sẽ không cười nhạo tôi nhưng tôi chỉ sợ bọn họ coi thường tôi.]
Hứa Kiều nghĩ đến vấn đề tâm lý dẫn đến tật nói lắp của vị đội trưởng này, có lẽ mặc dù anh ấy sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng đã phải trải qua những chuyện không vui.
Tôn Phụ Sơn: [Cho tôi đi cùng đi, tôi đảm bảo không kéo chân các cậu, tôi còn có thể cung cấp ba bộ chiến giáp cấp A và vũ khí cấp A.]
Mạnh Ly: [Không cần.]
Tôn Phụ Sơn: [Vậy phải thế nào các cậu mới chịu cho tôi đi cùng?]
Hứa Kiều và Mạnh Ly thảo luận riêng một lúc rồi trả lời anh ấy: [Tôi và Mạnh Ly có một bí mật lớn chung, nếu cậu muốn đi cùng chúng tôi thì phải nói ra một bí mật lớn của cậu coi như trao đổi, để chúng tôi tin rằng cậu tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài.]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi... nhà chúng tôi vừa có tiền vừa có thế, tôi không quan tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài việc gia tăng thực lực mình, càng không cần lấy bí mật của bạn bè ra để đổi lấy lợi ích gì. Hơn nữa tôi không có bạn bè, ngay cả nói chuyện phiếm cũng chỉ có thể tìm đến các cậu, muốn tiết lộ bí mật cũng không có ai để nói.]
Lo lắng lời giải thích này chưa đủ thuyết phục, Tôn Phụ Sơn nói tiếp: [Thôi được, nói cho các cậu biết vậy, ông nội tôi là Tôn Đại Quý.]
Hứa Kiều: ...
Tôn Đại Quý, chính là Tôn Đại Quý, phó Nguyên soái của căn cứ Đông Nam, người có tinh thần thể là con rùa cấp S ấy hả?
Lúc Hứa Kiều và Mạnh Ly đang rơi vào im lặng vì ngạc nhiên, Tôn Phụ Sơn gửi đến một biểu cảm khóc nức nở: [Nhà họ Lâm có mấy con phượng hoàng cấp S, nhà chúng tôi chỉ có mỗi ông nội là con rùa cấp S, ba tôi, mấy chú bác cô dì và cả anh chị em của tôi đều là cấp A. Khi tôi vừa sinh ra, ông nội đã đặt kỳ vọng rất lớn vào tôi, đặt tên tôi là Phụ Sơn, hy vọng tôi có thể thức tỉnh một con rùa thần Phụ Sơn trong truyền thuyết nhưng ai ngờ tôi còn không bằng ba và anh trai, chỉ có cấp C!]
Trời đã về khuya, Mạnh Ly tiễn hai đồng đội ra cửa.
Trước khi lên xe, Hứa Kiều nhớ ra một chuyện, cười nhắc nhở cô ấy: "Nhớ đọc tin nhắn trong nhóm chat nhé."
Khi chiếc xe con màu đen rời khỏi khu biệt thự của nhà họ Mạnh, Hứa Kiều nhận được một thông báo từ nhóm chat.
Mạnh Ly: [Tháng mười thì được, @Tôn Phụ Sơn]
Tôn Phụ Sơn: [A, cuối cùng cô cũng trả lời tôi rồi, được, vậy tháng mười chúng ta hẹn lại thời gian nhiệm vụ cụ thể!]
Mạnh Ly: [Được.]
Hứa Kiều đặt vòng tay xuống, ngoài cửa kính xe là một buổi sáng đầy nắng.
Tần Trì nói: "Đoạn đường về này có lẽ sẽ mất khoảng năm mươi phút, cô có thể ngủ một lát."
Ban đêm vốn là thời gian để phục hồi tinh thần lực, đêm qua Hứa Kiều chẳng những không ngủ được bao lâu mà còn giải phóng dị năng, quả thật nên tranh thủ thời gian phục hồi, tránh trường hợp không có đủ tinh thần lực để sử dụng khi khám bệnh cho bệnh nhân.
"Ừ, anh vất vả rồi."
Toàn bộ phần lưng của Hứa Kiều lún sâu vào ghế ngồi, đầu nghiêng ra ngoài, ngắm cảnh vật xa lạ lướt qua cửa sổ một lúc rồi khép mắt lại.
Trước khi thả mình vào giấc ngủ, Hứa Kiều lặng lẽ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đêm nay.
Cô đã biết được bí mật của Mạnh Ly, Tần Trì chủ động tiết lộ bí mật của anh, vì thế cô ấy cũng nói ra.
Rất kỳ diệu, rõ ràng ba người cũng không tính là quen thân nhưng bởi vì có cùng một bí mật mà mối quan hệ giữa bọn họ lập tức được kéo gần lại.
Nhưng Hứa Kiều biết, không phải ai đối với cô chân thành thì cô nhất định sẽ đối đãi lại như vậy, cô vốn dĩ đã có thiện cảm với hai đồng đội này.
Một người bề ngoài lạnh lùng, xa cách nhưng lại nhiệt liệt không chút sợ hãi, dũng cảm chạy đến giúp đỡ khi đồng đội đơn độc đối đầu với rắn mối mẹ cấp A.
Một người xuất thân bí ẩn nhưng ôn hòa lịch lãm, dù chỉ là một tiểu đội được tạo thành tạm thời cũng cố gắng chú ý đến an toàn của từng đồng đội.
Có người có thể sống cả đời với nhau nhưng vẫn không nhìn rõ được bộ mặt thật của nhau, có người dù chỉ giao tiếp một hai lần đã đủ để tin tưởng.
So với khu vực hoạt động rộng lớn mênh mông của loài người ở kỷ nguyên trước, căn cứ Đông Nam thật sự rất nhỏ. Nhưng đối với Hứa Kiều mà nói, căn cứ Đông Nam lại rất lớn, lớn đến mức cô chỉ quen biết một vài người trong đó.
Có thể giữ quan hệ hòa thuận với đồng nghiệp và hàng xóm trong căn cứ là tốt rồi, một ngày nào đó xa cách nhau cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Đồng đội thì khác, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, một đồng đội tệ có thể đẩy bạn vào chỗ chết, một đồng đội đáng tin sẽ cố gắng cứu bạn thoát khỏi nguy hiểm.
Trên diễn đàn lính đánh thuê từng thịnh hành một câu: "Cưới nhầm người thì mệt mỏi, hao tổn tinh thần, lập đội nhầm người thì gãy tay què chân, mất mạng."
Trong mắt nhiều dị năng giả, đồng đội đáng tin còn quan trọng hơn cả bạn đời cùng chung chăn gối.
Hứa Kiều cảm thấy may mắn, cả ba đồng đội của cô đều rất tốt.
.
Chiếc xe hơi màu đen vững vàng bẻ lái, Hứa Kiều đang ngủ say bất giác xoay người sang bên kia, đổi thành đối diện với Tần Trì.
Tần Trì liếc nhìn cô rồi quay đi.
Nhưng rồng lửa vẫn muốn nhìn, nó không ra được, chỉ có thể dùng chung một đôi mắt với Tần Trì. Tần Trì không quay lại, nó sẽ không nhìn thấy.
Tinh thần thể và bản thể lại bắt đầu một vòng đấu tranh và áp chế mới.
Rồng lửa vừa phải chịu đựng một loạt "phỉ báng" và "sỉ nhục" mà nó cho là nghiêm trọng và không đúng sự thật, lần này nó quậy ác. Tần Trì nhìn con đường phía trước, dùng ý niệm hỏi nó: [Mày muốn đánh thức cô ấy à? Hay muốn tao gây tai nạn, để cô ấy sau này không dám ngồi xe tao nữa?]
Rồng lửa: [Dù sao tôi cũng muốn nhìn cô ấy.]
Tần Trì: [Tao cứ nghĩ mày chỉ thích hoa sen.]
Rồng lửa: "Cô ấy là hoa sen, hoa sen cũng là cô ấy."
Tinh thần thể là hiện thân của tinh thần lực của dị năng giả sau khi được cường hóa đến mức cao độ, bản chất vẫn là một phần của dị năng giả. Tứ chi và cơ thể biểu hiện dưới hình thức máu thịt, tinh thần thể là một tồn tại cao cấp hơn.
Giống như việc Tần Trì đổ lỗi vụ hóa thú cho tinh thần thể rồng lửa, thực ra đó vẫn là vấn đề của chính bản thân anh, chính anh có dục vọng giết chóc khó kiểm soát, rồng lửa mới trở nên khát máu đánh mất lý trí.
Phía trước có đèn đỏ, Tần Trì dừng xe, dừng lại hai giây, quay sang nhìn bên cạnh.
Ghế da trong xe rất thoải mái, cho nên cô đồng đội nhỏ ngủ rất say, nửa thân trên đã nghiêng hẳn sang một bên, má trái áp lên lưng ghế, nặn ra chiếc má bánh bao, đôi môi đỏ hồng hơi hé mở.
Trước khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Tần Trì quay lại.
Chạy thêm hai mươi phút nữa, khi chỉ còn cách phòng khám một ngã rẽ, Tần Trì gọi Hứa Kiều dậy.
Càng như vậy càng buồn ngủ, Hứa Kiều cố gắng xoa mặt lấy lại tinh thần.
Tần Trì buông tay phải khỏi vô lăng, ngay sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện một lon nước ép dâu tây: "Lạnh đấy, uống cho tỉnh táo lại."
Hứa Kiều ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy, quả nhiên nó như vừa được lấy ra từ tủ lạnh.
Nhìn người hàng xóm kiêm đồng đội đang nghiêm túc lái xe, Hứa Kiều thật lòng cảm khái: "May mắn lớn nhất của tôi trong năm nay là giúp Tiểu Dương cho anh thuê nhà."
Làm người thuê nhà, anh hào phóng lịch sự còn dễ gần, làm đồng đội, anh chu đáo tỉ mỉ quan tâm mọi mặt.
Tần Trì cười: "Nửa cuối năm có lẽ sẽ có chuyện tốt hơn xảy ra, chỉ nói đến nửa đầu năm thôi thì chuyện Tiểu Dương thức tỉnh tinh thần thể cấp A có lẽ còn đáng để cô vui vẻ hơn?"
Hứa Kiều: "... Đó là vận may của em ấy. Người làm đồng đội còn cho tôi nước ép dâu tây để tỉnh táo lại là anh."
Tần Trì: "Cảm ơn, nghe cô nói vậy tôi cũng rất vui."
.
Giữa tháng sáu, căn cứ Đông Nam chính thức bước vào mùa mưa tầm tã.
Năm nào cũng phải trải qua một lần, Hứa Kiều đã quen rồi. Cô có dị năng hệ thủy, có thể ngưng tụ nước, cũng có thể định kỳ đẩy hơi nước đậm đặc trong phòng ra ngoài. Chỉ là rau trong sân không được phơi nắng trong thời gian dài, ảnh hưởng đến sự phát triển nên cô phải dùng dị năng hệ mộc thúc đẩy mấy lần.
Sáng nay, Hứa Kiều che ô bước vào khoảng sân nhỏ nhà họ Lục, vừa chăm sóc một luống rau xong thì phía bắc vang lên tiếng mở cửa sổ.
Hứa Kiều ngẩng đầu lên, mỉm cười với người hàng xóm mặc áo sơ mi trắng: "Chào buổi sáng."
Tần Trì: "Chào buổi sáng, cô đang hái rau à?"
Hứa Kiều giải thích: "Anh thì sao, gần đây đã quen chưa?"
Tần Trì: "Tôi vẫn ổn nhưng tinh thần thể càng cáu kỉnh hơn."
Hứa Kiều đã nhận định tinh thần thể của anh là một loài chim hung dữ. Vào ngày mưa, loài chim khó có thể bay lượn, tinh thần thể ghét trời mưa cũng là điều bình thường.
Hứa Kiều: "Tiếc là Mạnh Ly ở quá xa, nếu không thì có thể nhờ cô ấy sưởi ấm cho tinh thần thể của anh."
Tần Trì cười nói: "Cô tiếp tục bận rộn đi, tôi đứng đây hóng gió một lát."
Hứa Kiều tiếp tục che ô bước đến luống rau tiếp theo.
Cô đi một đôi ủng màu đen, đế giày chìm sâu vào lớp đất bùn, xung quanh dính đầy bùn nhão.
Lúc cô cúi xuống, mặt ô che đi khuôn mặt của cô, chỉ để lộ cánh tay trắng nõn vươn ra ngoài.
Tần Trì nhìn cây táo ở giữa khoảng sân nhỏ, từng quả táo xanh đã to bằng quả quýt, lúc này được mưa rửa sạch, ánh lên sắc nước long lanh.
Tần Trì: "Tôi thấy dự báo thời tiết nói đợt mưa này sẽ kéo dài đến cuối tháng."
Hứa Kiều: "Đúng thế, đến lúc đó thì thời tiết sẽ vào đợt nóng đỉnh điểm."
Tần Trì: "Chờ trời nắng lên, tôi sẽ đi cùng các sinh viên của học viện Quân sự số 2 tốt nghiệp năm nay ra ngoài thực tập, thời hạn là ba ngày."
Hứa Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, tỏ ra hơi chần chừ: "Sinh viên tốt nghiệp của học viện Quân sự số 2 phần lớn đều phải đến khu vực nguy hiểm cấp A, anh..."
Tần Trì: "Tôi dạy môn sinh vật biến dị, kiến thức lý thuyết phong phú, hiệu trưởng nhờ tôi đi chủ yếu để giảng giải cho các sinh viên tại hiện trường. Về phần an toàn sẽ có giảng viên khác phụ trách, hơn nữa sinh viên bên cạnh tôi đều là học sinh xuất sắc cấp A."
Hứa Kiều nghĩ đến thực lực của học viện Quân sự số 2 , yên tâm hơn nhưng vẫn dặn dò: "Anh nhớ mặc chiến giáp đấy."
Cô không hề nghi ngờ chuyện trong không gian của người hàng xóm của mình tồn tại chiến giáp cấp A hoặc thậm chí cấp S trong truyền thuyết.
Tần Trì cười nói: "Tôi sẽ mặc, dù sao cũng là khu vực nguy hiểm cấp A mà."
.
Tần Trì đã lập một kế hoạch rèn luyện thể lực và tập luyện kiếm pháp cho Lục Dương trong kỳ nghỉ hè. Lục Dương rất tự giác, dù trời mưa cũng phải chạy ra sân tập của trường trung học để rèn luyện, đến sẩm tối mới chạy về nhà trong tình trạng ướt đẫm cả người.
Thể chất của dị năng giả cấp A quá mạnh mẽ, bị hành như vậy cũng không bị cảm lạnh hay ốm.
Chỉ trong hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, Lục Dương đã thành thạo một bộ kiếm pháp đầy đủ. Trước khi Tần Trì đi theo các sinh viên tốt nghiệp của học viện Quân sự số 2 rời khỏi căn cứ, anh đã hẹn với Lục Dương rằng khi anh trở về sẽ đích thân hướng dẫn Lục Dương điều khiển tinh thần thể để luyện kiếm.
Hứa Kiều bị lây nhiễm bầu không khí này, nhận ra mình vẫn chưa đủ chăm chỉ trong việc luyện tập dị năng hệ thủy. Không gian phòng ngủ quá nhỏ, cô chỉ có thể nâng cao độ chính xác khi điều khiển dị năng nhưng không thể xác định được cường độ tấn công của mình.
Vào ngày đầu tiên khi trời tạnh, trong giờ nghỉ trưa, Mạnh Ly đã nhắn riêng cho Hứa Kiều một tin: [Tôi chuẩn bị đến khu vực nguy hiểm cấp C để luyện tập dị năng, theo lý thuyết thì chắc là không có nguy hiểm gì, chỉ là báo cáo với cậu một tiếng.]
Lỡ như cô ấy xui xẻo gặp phải một con thú cấp A nào đó, xảy ra chuyện gì không thể trở về, Hứa Kiều có thể tìm kiếm đồng đội mới.
Hứa Kiều biết Mạnh Ly muốn thuần thục dị năng hệ hỏa và hệ độc sau khi đã nâng cấp, đồng thời nhanh chóng nắm vững dị năng hệ phong mới có được.
Sau khi suy nghĩ một cách lý trí trong vòng nửa tiếng, Hứa Kiều trả lời: [Tôi đi với cậu, tôi cũng muốn thử tiêu diệt dị thú.]
Ba đồng đội đều rất đáng tin nhưng Tần Trì sẽ rời khỏi căn cứ Đông Nam sau ba hoặc hai năm rưỡi nữa, gia đình Tôn Phụ Sơn quá giàu có, bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể chán nản hoặc bị gia đình ép buộc kết thúc trò chơi tổ đội hiện tại. Mạnh Ly vừa là đồng đội cố định tiềm năng duy nhất của cô, vừa là một đồng đội có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Có Mạnh Ly đồng hành, sự an toàn của Hứa Kiều cơ bản không đáng lo. Vậy thì tại sao cô không nhân cơ hội này để nâng cao sức chiến đấu của mình?
Mạnh Ly: [Tôi không cần cậu mạo hiểm đi cùng tôi.]
Hứa Kiều cười: [Tại sao cậu cứ thích kéo động cơ chúng ta làm việc gì đó lên người mình thế nhỉ? Mặc dù đúng là tôi quan tâm đến cậu nhưng tôi tin vào thực lực của cậu. Tôi chỉ muốn dựa vào sự bảo vệ của cậu để nâng cao bản thân, lỡ có ngày nào đó cậu ghét bỏ tôi, tìm người khác lập đội, lúc tôi làm nhiệm vụ với tiểu đội khác cũng không cần phải hoàn toàn phụ thuộc vào sự bảo vệ của bọn họ."
Mạnh Ly: [Tôi sẽ luôn cùng đội với cậu, trừ khi cậu ghét bỏ tôi trước.]
Hứa Kiều: [Vậy tôi càng phải đi cùng cậu để rèn luyện thêm sự ăn ý.]
Mạnh Ly: [Được. Sáng mai xuất phát?]
Hứa Kiều: [Được, tôi sẽ báo lại với đội trưởng, bảo rằng chúng ta đi riêng kiếm chút thu nhập thêm.]
Mạnh Ly: [Ừ.]
Ngoài căn cứ không có tín hiệu, nhóm chat không quấy rầy đến Tần Trì, Hứa Kiều liền tag Tôn Phụ Sơn ngay trong nhóm rồi bịa ra một lời nói dối.
Tôn Phụ Sơn: [Tôi cũng muốn đi!]
Hứa Kiều: [... Cậu còn cần kiếm thêm thu nhập à?]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi không thiếu điểm nhưng tôi muốn nâng cao thực lực.]
Hứa Kiều tò mò: [Cậu có chí tiến thủ như vậy, tại sao lại làm quản lý thư viện? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ dẫn theo mấy vệ sĩ, ngày nào cũng ra ngoài làm nhiệm vụ, bảo vệ sĩ ra tay trong những thời khắc mấu chốt là được.]
Khung trò chuyện im lặng một lúc lâu, Tôn Phụ Sơn mới gửi một tin nhắn mới đến: [Tôi ngại ra tay trước mặt bọn họ, tôi biết bọn họ sẽ không cười nhạo tôi nhưng tôi chỉ sợ bọn họ coi thường tôi.]
Hứa Kiều nghĩ đến vấn đề tâm lý dẫn đến tật nói lắp của vị đội trưởng này, có lẽ mặc dù anh ấy sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng đã phải trải qua những chuyện không vui.
Tôn Phụ Sơn: [Cho tôi đi cùng đi, tôi đảm bảo không kéo chân các cậu, tôi còn có thể cung cấp ba bộ chiến giáp cấp A và vũ khí cấp A.]
Mạnh Ly: [Không cần.]
Tôn Phụ Sơn: [Vậy phải thế nào các cậu mới chịu cho tôi đi cùng?]
Hứa Kiều và Mạnh Ly thảo luận riêng một lúc rồi trả lời anh ấy: [Tôi và Mạnh Ly có một bí mật lớn chung, nếu cậu muốn đi cùng chúng tôi thì phải nói ra một bí mật lớn của cậu coi như trao đổi, để chúng tôi tin rằng cậu tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài.]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi... nhà chúng tôi vừa có tiền vừa có thế, tôi không quan tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài việc gia tăng thực lực mình, càng không cần lấy bí mật của bạn bè ra để đổi lấy lợi ích gì. Hơn nữa tôi không có bạn bè, ngay cả nói chuyện phiếm cũng chỉ có thể tìm đến các cậu, muốn tiết lộ bí mật cũng không có ai để nói.]
Lo lắng lời giải thích này chưa đủ thuyết phục, Tôn Phụ Sơn nói tiếp: [Thôi được, nói cho các cậu biết vậy, ông nội tôi là Tôn Đại Quý.]
Hứa Kiều: ...
Tôn Đại Quý, chính là Tôn Đại Quý, phó Nguyên soái của căn cứ Đông Nam, người có tinh thần thể là con rùa cấp S ấy hả?
Lúc Hứa Kiều và Mạnh Ly đang rơi vào im lặng vì ngạc nhiên, Tôn Phụ Sơn gửi đến một biểu cảm khóc nức nở: [Nhà họ Lâm có mấy con phượng hoàng cấp S, nhà chúng tôi chỉ có mỗi ông nội là con rùa cấp S, ba tôi, mấy chú bác cô dì và cả anh chị em của tôi đều là cấp A. Khi tôi vừa sinh ra, ông nội đã đặt kỳ vọng rất lớn vào tôi, đặt tên tôi là Phụ Sơn, hy vọng tôi có thể thức tỉnh một con rùa thần Phụ Sơn trong truyền thuyết nhưng ai ngờ tôi còn không bằng ba và anh trai, chỉ có cấp C!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.