Dị Năng: Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa
Chương 30:
Tân Gia Mẫn
16/11/2024
Cấp bậc của tinh thần thể đôi khi sẽ xảy ra biến dị trong quá trình di truyền. Giống như nhà họ Lục, mấy đời trước đều là tinh thần thể thanh kiếm cấp B, Lục Dương đột nhiên thức tỉnh thành thanh kiếm cấp A, đây là điều rất đáng mừng.
Nhưng nhà họ Tôn, một gia tộc toàn dị năng giả cao cấp, lại bất ngờ xuất hiện một người cấp C, hơn nữa đó còn là người cháu được đặt kỳ vọng trở thành cấp S suốt mười sáu năm trời. Có thể tưởng tượng được sau khi thức tỉnh, Tôn Phụ Sơn đã thất vọng, lúng túng, áy náy đến mức nào, thậm chí còn không dám ngẩng đầu trước mặt người nhà, bạn học và bạn bè.
Hứa Kiều đại khái đã hiểu tại sao Tôn Phụ Sơn lại mắc chứng nói lắp, tại sao lại chọn công việc quản lý thư viện rồi.
Nhưng bí mật mà Tôn Phụ Sơn thẳng thắn chia sẻ này dù có truyền ra ngoài cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực đến anh ấy, chuyện này giống như đang giãi bày cảm xúc với hai người đồng đội hơn.
Vạch trần vết thương lòng của mình cho người khác xem, việc này cần rất nhiều dũng khí, cũng cần có đủ sự tín nhiệm, tin tưởng rằng đồng đội sẽ không thay đổi thái độ vì thân phận của mình, sẽ không cười nhạo mình là con rùa cấp thấp nhất trong số đông đảo con rùa cấp cao khác.
Hứa Kiều nhắn riêng cho Mạnh Ly: [Cậu thấy sao?]
Mạnh Ly: [Nếu chỉ có mình tôi, tôi không ngại dẫn cậu ấy theo.]
Hứa Kiều: [Tôi cũng bằng lòng tin tưởng cậu ấy, không chỉ vì tính cách và sự chân thành mà cậu ấy thể hiện ra mà còn vì phó Nguyên soái.]
Người có thực lực cá nhân mạnh nhất căn cứ Đông Nam không nghi ngờ gì chính là Nguyên soái Lâm với tinh thần thể phượng hoàng cấp S. Nhưng người được cư dân trong căn cứ yêu quý và tin tưởng nhất lại là phó Nguyên soái Tôn Đại Quý.
Hai vị Nguyên soái tuổi tác xấp xỉ nhau, năm nay đều ngoài tám mươi, thuộc thế hệ Nguyên soái, phó Nguyên soái đời thứ ba của căn cứ Đông Nam.
Trong hơn bốn mươi năm Tôn Đại Quý nhậm chức, căn cứ Đông Nam tổng cộng trải qua hai lần tấn công của thú triều quy mô lớn. Mặc dù quân hộ vệ và lính đánh thuê dị năng giả cao cấp đã ngoan cường chống cự, anh dũng chiến đấu nhưng khổ nỗi lũ sinh vật biến dị ập đến như thủy triều quá đông, vẫn có một bộ phận dị thú vượt qua được sự ngăn cản của tường rào và lồng bảo hộ của căn cứ, bất chấp tất cả lao vào khu dân cư.
Từ vành đai ba đến khu trung tâm có khoảng gần mười triệu người dân thường và dị năng giả cấp E, cấp D có sức chiến đấu thấp sinh sống, bao gồm cả đám trẻ vị thành niên.
Trong thời khắc nguy cấp, một chiếc mai rùa khổng lồ đã bao phủ toàn bộ vành đai ba, lực phòng ngự cấp S đã chặn đứng cuộc bao vây tấn công của thú triều một cách kín kẽ.
Đó chính là tinh thần thể của Tôn Đại Quý.
Con rùa khổng lồ đứng im không nhúc nhích giống như một ngọn núi, thú triều kéo dài bao lâu, con rùa chống đỡ bấy lâu, cho đến khi loài người phản công giành được chiến thắng.
Nguyên soái Lâm và nhiều dị năng giả tuyến đầu đương nhiên là chủ lực chiến đấu nhưng lớp bảo vệ cấp S của Tôn Đại Quý mới chính là liều thuốc an thần của mười triệu cư dân ở căn cứ.
Lần thú triều thứ hai xảy ra lúc Hứa Kiều mới năm tuổi, ông nội và ba cô đều bị triệu tập tạm thời để tham chiến, cô được giao cho dì Lục trông nom.
Dì Lục ngồi bên cửa sổ ban công, một tay ôm Lục Dương đang ngủ say, một tay ôm cô, lo lắng quan sát tình hình trận chiến bên ngoài.
Ở vành đai hai, bọn họ có thể nghe thấy tiếng thú rừng gầm rú bên ngoài căn cứ, nhìn thấy những con dị thú biết bay liên tục đâm vào lồng bảo hộ trên không trung, cũng như thấy được sự phản công của loài người.
Nhìn một lúc, đột nhiên vật thể khổng lồ màu đen bao trùm tất cả, giống như màn đêm buông xuống.
Hứa Kiều năm tuổi sợ hãi rúc vào lòng dì Lục.
Dì Lục lại mỉm cười, ôm cô dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, đó là phó Nguyên soái của chúng ta, có ông ấy ở đây, không có con dị thú nào chạy vào được."
Gần như tất cả những đứa trẻ đã trải qua thú triều* lần ấy đều đã được nghe câu nói tương tự, "Phó Nguyên soái sẽ bảo vệ chúng ta" cũng đã khắc sâu vào xương cốt của đám trẻ.
*Chỉ những đợt tấn công ồ ạt của dị thú.
Sau khi lớn lên, thông qua các bản tin, Hứa Kiều được biết thêm nhiều câu chuyện về phó Nguyên soái, biết rằng ông ấy là một người ngay thẳng chính trực giữa tầng lớp quyền quý, lại gần gũi hòa ái với dân. Những người trong gia tộc họ Tôn cũng thừa kế tính cách của phó Nguyên soái, thực hiện nguyên tắc bảo vệ căn cứ, bảo vệ tất cả những người kể cả nhỏ yếu.
Mạnh Ly: [Vậy dẫn cậu ấy theo?]
Hứa Kiều: [Để lần sau đi, chờ Tần Trì trở về, tôi sẽ hỏi ý kiến anh ấy.]
Nếu lần này bọn họ dẫn Tôn Phụ Sơn đi cùng, để lộ bí mật về việc tinh thần thể của hai người đã thăng cấp, liệu Tần Trì có nghĩ rằng bọn họ cũng đã tiết lộ bí mật của anh không?
Đều là đồng đội nhưng vào thời khắc này, vị trí của Tần Trì trong lòng Hứa Kiều quan trọng hơn so với Tôn Phụ Sơn nhiều. Nếu Tần Trì phản đối việc chia sẻ bí mật cho Tôn Phụ Sơn, cô sẽ nghe theo.
Nhưng đúng lúc này, Tần Trì lại nhắn riêng cho cô: [Có thể dẫn cậu ấy theo, lỡ như Mạnh Ly bị dị thú cuốn lấy, đội trưởng có thể phụ trách phòng ngự bên cạnh cô.]
Hứa Kiều: [Anh trở về căn cứ rồi à?]
Rõ ràng sáng nay mới xuất phát, nói là sẽ kéo dài ba ngày.
Tần Trì: [Học viện Quân sự số 2 lắm tiền nhiều của đã lắp đặt thiết bị tín hiệu tạm thời ở khu vực nguy hiểm, vừa thuận tiện cho sinh viên tiếp viện cho nhau, vừa đảm bảo khi xảy ra sự cố bất ngờ, giảng viên có thể kịp thời liên lạc với căn cứ yêu cầu chi viện.]
Ngay cả khu vực nguy hiểm cấp C cũng có thể xuất hiện dị thú cấp S, môi trường ở khu vực nguy hiểm cấp A lại càng phức tạp hơn, học viện Quân sự phải chuẩn bị đối phó với mọi tình huống.
Hứa Kiều: [Nhưng anh không sợ cậu ấy vô tình hay cố ý tiết lộ ra ngoài à?]
Tần Trì: [Đừng quên tôi cũng có mạng lưới quan hệ với cường giả cấp S. Các cô chỉ cần lo luyện tập dị năng, nhớ chú ý an toàn.]
Hứa Kiều mỉm cười, chụp màn hình tin nhắn của anh rồi gửi cho Mạnh Ly.
Mạnh Ly: "Được."
Có Tôn Phụ Sơn đi cùng, sự an toàn của Hứa Kiều càng được bảo đảm, dù sao thì dị năng trị liệu cấp B của cô không thể dùng để chiến đấu.
.
Căn cứ đã bắt đầu thực hiện giờ mùa hè từ tháng Năm, tàu bay sẽ cất cánh vào đúng năm giờ sáng và rời khỏi khu vực nguy hiểm đúng năm giờ chiều.
Tôn Phụ Sơn rất trân trọng cơ hội được đi theo đồng đội "kiếm thêm thu nhập" lần này, từ sáng sớm đã lái xe rời khỏi khu trung tâm, đến khu Đông đón Mạnh Ly trước, sau đó chạy thẳng đến khu dân cư Bình An, đỗ chiếc xe việt dã trước cổng tòa nhà số năm vào lúc bốn giờ.
Hứa Kiều vừa rửa mặt xong, nhắn tin cho đồng đội trên xe đợi cô ba phút rồi vội vàng thay bộ đồng phục tác chiến cấp C của mình.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Lục Dương đã im lặng đứng bên hành lang.
Hứa Kiều vừa đi ra vừa nói: "Chờ em hoàn thành khóa học dị năng hệ thống, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của trường quân đội có thể ra ngoài rèn luyện học hỏi kinh nghiệm với bọn chị. Nếu bây giờ đi thì mặc dù em là dị năng giả cấp A nhưng cũng sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho bọn chị thôi."
Lục Dương hiểu, cho nên mới không cố chấp đòi đi, chỉ có thể rầu rĩ tiễn cô ra cửa.
Hứa Kiều nói: "Đừng nóng vội, cũng chỉ có bây giờ chị mới có thể ra vẻ chị gái trước mặt em thôi. Chờ đến khi em thực sự được nghỉ đông rồi, có thể em không thèm đến khu vực nguy hiểm cấp C bọn chị đi nữa ấy chứ."
Nhiều sinh viên trong trường quân đội sẽ tự lập đội để ra ngoài rèn luyện, Hứa Kiều tin rằng Lục Dương sẽ tìm được những đồng đội tạm thời hoặc lâu dài phù hợp với mình ở học viện Quân sự số 2.
Lục Dương đáp: "Chị đi đâu em đi đó. Em có thể đi làm nhiệm vụ cấp A với đồng đội khác, sau đó đi làm nhiệm vụ cấp C với bọn chị."
Hứa Kiều cười nói: "Được, hẹn gặp em vào buổi tối, vệ sĩ cấp A tương lai."
Đóng cửa lại, Hứa Kiều nhanh chân đi hội họp với đồng đội.
Tôn Phụ Sơn lái xe, Mạnh Ly ngồi ở hàng ghế sau.
Hứa Kiều vừa lên xe, Tôn Phụ Sơn đã đưa cho cô một hộp cơm: "Bữa, bữa sáng."
Lúc lạch cạch gõ chữ tâm sự trong nhóm chat thì anh ấy kích động lắm, bây giờ gặp mặt, gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Tôn Phụ Sơn lại đỏ bừng, như lần trước lúc đi đón Mạnh Ly cũng vậy.
Hứa Kiều cười nói: "Trước khi ra khỏi nhà tôi đã uống dịch dinh dưỡng rồi, cái này giữ lại để trưa ăn đi. Nói mới nhớ, cậu ra ngoài làm nhiệm vụ nhanh như vậy, trong nhà có yên tâm không?"
Nhìn vào bộ chiến giáp và vũ khí cao cấp mà Tôn Phụ Sơn tiện tay lôi ra thì mặc dù anh ấy là tinh thần thể con rùa cấp thấp nhất của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn vẫn quan tâm đến chú rùa nhỏ này, chưa từng có ý định xem thường hay vứt bỏ anh ấy.
Tôn Phụ Sơn cúi đầu nhìn vào vòng tay, nhanh chóng gõ chữ: [Ban đầu không yên tâm lắm, sau đó ông nội tôi nói để tôi tự mình lăn lộn, xem tôi có thể lăn lộn thành cái dạng gì.]
Con cháu nhà họ Tôn cũng giống như con cháu nhà họ Lâm, sau khi tốt nghiệp đều trực tiếp gia nhập quân đội. Chỉ có anh ấy vì tính cách đặc thù nên mới được phép tự đi tìm việc làm, nếu không cho dù chỉ là cấp C, anh ấy cũng phải vào phục vụ trong quân đội.
Hứa Kiều nói: "Ừ, lái xe trước đã, đến nơi rồi chúng ta lại nói chuyện."
Tôn Phụ Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Ba người khởi hành sớm, lên tàu bay sớm nửa tiếng, vẫn chọn vị trí gần cửa khoang.
Có mấy tên lính đánh thuê lớn tuổi lại ngạo mạn thấy ba người bọn họ trông có vẻ non nớt, nhìn đã biết là tân binh tay mơ, thô lỗ yêu cầu bọn họ đổi sang chỗ khác.
Mạnh Ly lạnh lùng liếc đối phương, trực tiếp phóng ra một phần tinh thần thể, chính là đuôi bọ cạp đỏ đến biến thành màu đen, đen đến sáng bóng.
Tôn Phụ Sơn cáo mượn oai hùm, mặt mày dữ tợn cảnh cáo: "Đuôi, có độc!"
Lính đánh thuê lớn tuổi đã sớm bị cái đuôi nhọn đưa đến trước mặt dọa cho lùi lại mấy bước, môi run rẩy, cuối cùng không dám buông lời đe dọa, ngoan ngoãn đi theo đồng đội chọn chỗ ngồi khác.
Mạnh Ly không thích rắc rối nên không thu hồi cái đuôi nhọn. Đuôi bọ cạp như mọc ra từ sau lưng cô ấy, tiếp tục dựng thẳng đứng. Mỗi khi có lính đánh thuê đi ngang qua, cái đuôi nhọn màu đỏ đen lại chĩa vào đối phương, cho đến khi đối phương vội vàng đi xa.
Tôn Phụ Sơn vô cùng hâm mộ: "Ngầu, ngầu quá!"
Cái đuôi được khen lại quay lưng về phía anh ấy.
Hứa Kiều vẫy tay chuyển hướng chú ý của Tôn Phụ Sơn, nhắn tin cho anh ấy: [Sau khi nhiệm vụ lần trước kết thúc, cậu có kể cho người nhà nghe về chúng tôi không?]
Tôn Phụ Sơn: [Lúc mới lập đội, anh cả của tôi đã kiểm tra sơ qua lý lịch của các cậu rồi. Sau khi tôi bình an trở về, nhờ anh ấy giúp đổi nguyên liệu của con rắn mối mẹ, anh ấy còn khen chúng ta giỏi, ngoài ra không hỏi gì thêm.]
Hứa Kiều trêu chọc anh ấy: [Thành viên giỏi nhất của chúng ta là Tần Trì cũng không có mặt ở đây, cậu thật sự không sợ gặp phải nguy hiểm không trở về được à?]
Mặc dù dị năng hệ hỏa là dị năng tấn công rất mạnh, được công nhận là mạnh hơn dị năng hệ phong cùng cấp nhưng khả năng sử dụng dị năng của Tần Trì quả là xuất sắc tuyệt vời, ngay cả Mạnh Ly cũng tự thẹn không bằng.
Tôn Phụ Sơn: [Các cậu dám, tôi cũng dám.]
Anh ấy cũng muốn gia nhập quân đội, dám thoải mái thể hiện năng lực cấp C của mình trước mặt những người đã biết thân phận của mình sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý.
Hứa Kiều mỉm cười bắt tay anh ấy.
Tôn Phụ Sơn: [Đúng rồi, bí mật lớn mà các cậu nói là gì?]
Hứa Kiều: [Đến nơi cậu sẽ biết.]
Đúng năm giờ, tàu bay cất cánh, một giờ sau hạ cánh xuống khu vực an toàn cấp C ở phía tây căn cứ Đông Nam.
Lấy căn cứ Đông Nam làm trung tâm tỏa ra bốn phía phân bố rất nhiều khu vực an toàn có cấp bậc khác nhau.
Khoảng thời gian này vào đúng dịp sinh viên tốt nghiệp tham gia thực tập rèn luyện, các trường quân đội đã bao vài khu vực an toàn, không cho phép lính đánh thuê tiến vào, dẫn đến các khu vực an toàn khác trở nên chen chúc hơn bình thường.
Sự tập trung quá đông dị năng giả thường đồng nghĩa với việc xác suất gặp rắc rối gia tăng, tối qua Tôn Phụ Sơn đã cẩn thận chọn một khu vực an toàn không được lính đánh thuê coi trọng, tiện tay nhận một nhiệm vụ tổ đội. Nếu tiêu diệt đủ mục tiêu thì có thể đổi lấy điểm cống hiến và điểm tích lũy, nếu không đủ cũng không sao, dù sao lần này ba người cũng đến để nâng cao thực lực.
Tránh xa nhóm dị năng giả khác hạ cánh cùng đợt, Tôn Phụ Sơn lôi xe việt dã ra, chỉ vào một ngọn núi nào đó trên bản đồ nói: "Chỗ này?"
Hai đồng đội đều gật đầu.
Lúc lên xe, Hứa Kiều ngồi ở ghế phụ, hỗ trợ Tôn Phụ Sơn quan sát đường đi.
Mạnh Ly ngồi ghế sau để tiện kịp thời ứng phó với những cuộc tấn công từ phía sau hoặc hai bên.
Mới đi được mười mấy phút, một con mèo biến dị cấp C bất ngờ lao ra từ sau một bức tường đổ nát, hướng về phía chiếc xe việt dã.
Tôn Phụ Sơn biết rõ thực lực của Mạnh Ly nên không bị ảnh hưởng, tiếp tục lái xe.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Hứa Kiều: "Để tôi."
Tôn Phụ Sơn quay đầu, chỉ thấy một mũi tên nước bỗng dưng xuất hiện từ trên không bay thẳng về phía con mèo biến dị, đâm xuyên qua cổ con mèo.
"Phịch" một tiếng, con mèo biến dị ngã xuống bên đường.
Tôn Phụ Sơn vẫn còn đang khiếp sợ trước dị năng hệ nước của Hứa Kiều thì ngay sau đó một lưỡi đao gió xuất hiện, đâm thẳng vào đầu con mèo biến dị.
Tôn Phụ Sơn: "..."
Nếu không phải vì máu từ vết thương tạo thành từ lưỡi đao gió phun ra quá thê thảm, anh ấy suýt chút nữa đã tưởng đồng đội Tần cũng có mặt ở đây!
Không phải Tần Trì, vậy là có người muốn cướp chiến lợi phẩm?
Tôn Phụ Sơn vội vàng phanh xe, động tác phanh đột ngột của anh ấy khiến Mạnh Ly mất khống chế, lưỡi đao gió lệch hướng, chạm đất rồi biến mất.
Liếc nhìn đội trưởng đang căng thẳng đề phòng, Mạnh Ly mặt không biểu cảm mở cửa xe ra, một con dao găm từ trong tay áo rơi xuống, nhẹ nhàng xoay tròn trong lòng bàn tay cô ấy.
Nhìn thấy cô ấy mổ con mèo lấy tinh hạch, xung quanh lại không có lính đánh thuê khác xuất hiện. Tôn Phụ Sơn hoang mang nhìn về phía Hứa Kiều: "Gió, gió của ai thế?"
Hứa Kiều mỉm cười rạng rỡ: "Của Mạnh Ly đấy, đây chính là bí mật của bọn tôi."
Nhưng nhà họ Tôn, một gia tộc toàn dị năng giả cao cấp, lại bất ngờ xuất hiện một người cấp C, hơn nữa đó còn là người cháu được đặt kỳ vọng trở thành cấp S suốt mười sáu năm trời. Có thể tưởng tượng được sau khi thức tỉnh, Tôn Phụ Sơn đã thất vọng, lúng túng, áy náy đến mức nào, thậm chí còn không dám ngẩng đầu trước mặt người nhà, bạn học và bạn bè.
Hứa Kiều đại khái đã hiểu tại sao Tôn Phụ Sơn lại mắc chứng nói lắp, tại sao lại chọn công việc quản lý thư viện rồi.
Nhưng bí mật mà Tôn Phụ Sơn thẳng thắn chia sẻ này dù có truyền ra ngoài cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực đến anh ấy, chuyện này giống như đang giãi bày cảm xúc với hai người đồng đội hơn.
Vạch trần vết thương lòng của mình cho người khác xem, việc này cần rất nhiều dũng khí, cũng cần có đủ sự tín nhiệm, tin tưởng rằng đồng đội sẽ không thay đổi thái độ vì thân phận của mình, sẽ không cười nhạo mình là con rùa cấp thấp nhất trong số đông đảo con rùa cấp cao khác.
Hứa Kiều nhắn riêng cho Mạnh Ly: [Cậu thấy sao?]
Mạnh Ly: [Nếu chỉ có mình tôi, tôi không ngại dẫn cậu ấy theo.]
Hứa Kiều: [Tôi cũng bằng lòng tin tưởng cậu ấy, không chỉ vì tính cách và sự chân thành mà cậu ấy thể hiện ra mà còn vì phó Nguyên soái.]
Người có thực lực cá nhân mạnh nhất căn cứ Đông Nam không nghi ngờ gì chính là Nguyên soái Lâm với tinh thần thể phượng hoàng cấp S. Nhưng người được cư dân trong căn cứ yêu quý và tin tưởng nhất lại là phó Nguyên soái Tôn Đại Quý.
Hai vị Nguyên soái tuổi tác xấp xỉ nhau, năm nay đều ngoài tám mươi, thuộc thế hệ Nguyên soái, phó Nguyên soái đời thứ ba của căn cứ Đông Nam.
Trong hơn bốn mươi năm Tôn Đại Quý nhậm chức, căn cứ Đông Nam tổng cộng trải qua hai lần tấn công của thú triều quy mô lớn. Mặc dù quân hộ vệ và lính đánh thuê dị năng giả cao cấp đã ngoan cường chống cự, anh dũng chiến đấu nhưng khổ nỗi lũ sinh vật biến dị ập đến như thủy triều quá đông, vẫn có một bộ phận dị thú vượt qua được sự ngăn cản của tường rào và lồng bảo hộ của căn cứ, bất chấp tất cả lao vào khu dân cư.
Từ vành đai ba đến khu trung tâm có khoảng gần mười triệu người dân thường và dị năng giả cấp E, cấp D có sức chiến đấu thấp sinh sống, bao gồm cả đám trẻ vị thành niên.
Trong thời khắc nguy cấp, một chiếc mai rùa khổng lồ đã bao phủ toàn bộ vành đai ba, lực phòng ngự cấp S đã chặn đứng cuộc bao vây tấn công của thú triều một cách kín kẽ.
Đó chính là tinh thần thể của Tôn Đại Quý.
Con rùa khổng lồ đứng im không nhúc nhích giống như một ngọn núi, thú triều kéo dài bao lâu, con rùa chống đỡ bấy lâu, cho đến khi loài người phản công giành được chiến thắng.
Nguyên soái Lâm và nhiều dị năng giả tuyến đầu đương nhiên là chủ lực chiến đấu nhưng lớp bảo vệ cấp S của Tôn Đại Quý mới chính là liều thuốc an thần của mười triệu cư dân ở căn cứ.
Lần thú triều thứ hai xảy ra lúc Hứa Kiều mới năm tuổi, ông nội và ba cô đều bị triệu tập tạm thời để tham chiến, cô được giao cho dì Lục trông nom.
Dì Lục ngồi bên cửa sổ ban công, một tay ôm Lục Dương đang ngủ say, một tay ôm cô, lo lắng quan sát tình hình trận chiến bên ngoài.
Ở vành đai hai, bọn họ có thể nghe thấy tiếng thú rừng gầm rú bên ngoài căn cứ, nhìn thấy những con dị thú biết bay liên tục đâm vào lồng bảo hộ trên không trung, cũng như thấy được sự phản công của loài người.
Nhìn một lúc, đột nhiên vật thể khổng lồ màu đen bao trùm tất cả, giống như màn đêm buông xuống.
Hứa Kiều năm tuổi sợ hãi rúc vào lòng dì Lục.
Dì Lục lại mỉm cười, ôm cô dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, đó là phó Nguyên soái của chúng ta, có ông ấy ở đây, không có con dị thú nào chạy vào được."
Gần như tất cả những đứa trẻ đã trải qua thú triều* lần ấy đều đã được nghe câu nói tương tự, "Phó Nguyên soái sẽ bảo vệ chúng ta" cũng đã khắc sâu vào xương cốt của đám trẻ.
*Chỉ những đợt tấn công ồ ạt của dị thú.
Sau khi lớn lên, thông qua các bản tin, Hứa Kiều được biết thêm nhiều câu chuyện về phó Nguyên soái, biết rằng ông ấy là một người ngay thẳng chính trực giữa tầng lớp quyền quý, lại gần gũi hòa ái với dân. Những người trong gia tộc họ Tôn cũng thừa kế tính cách của phó Nguyên soái, thực hiện nguyên tắc bảo vệ căn cứ, bảo vệ tất cả những người kể cả nhỏ yếu.
Mạnh Ly: [Vậy dẫn cậu ấy theo?]
Hứa Kiều: [Để lần sau đi, chờ Tần Trì trở về, tôi sẽ hỏi ý kiến anh ấy.]
Nếu lần này bọn họ dẫn Tôn Phụ Sơn đi cùng, để lộ bí mật về việc tinh thần thể của hai người đã thăng cấp, liệu Tần Trì có nghĩ rằng bọn họ cũng đã tiết lộ bí mật của anh không?
Đều là đồng đội nhưng vào thời khắc này, vị trí của Tần Trì trong lòng Hứa Kiều quan trọng hơn so với Tôn Phụ Sơn nhiều. Nếu Tần Trì phản đối việc chia sẻ bí mật cho Tôn Phụ Sơn, cô sẽ nghe theo.
Nhưng đúng lúc này, Tần Trì lại nhắn riêng cho cô: [Có thể dẫn cậu ấy theo, lỡ như Mạnh Ly bị dị thú cuốn lấy, đội trưởng có thể phụ trách phòng ngự bên cạnh cô.]
Hứa Kiều: [Anh trở về căn cứ rồi à?]
Rõ ràng sáng nay mới xuất phát, nói là sẽ kéo dài ba ngày.
Tần Trì: [Học viện Quân sự số 2 lắm tiền nhiều của đã lắp đặt thiết bị tín hiệu tạm thời ở khu vực nguy hiểm, vừa thuận tiện cho sinh viên tiếp viện cho nhau, vừa đảm bảo khi xảy ra sự cố bất ngờ, giảng viên có thể kịp thời liên lạc với căn cứ yêu cầu chi viện.]
Ngay cả khu vực nguy hiểm cấp C cũng có thể xuất hiện dị thú cấp S, môi trường ở khu vực nguy hiểm cấp A lại càng phức tạp hơn, học viện Quân sự phải chuẩn bị đối phó với mọi tình huống.
Hứa Kiều: [Nhưng anh không sợ cậu ấy vô tình hay cố ý tiết lộ ra ngoài à?]
Tần Trì: [Đừng quên tôi cũng có mạng lưới quan hệ với cường giả cấp S. Các cô chỉ cần lo luyện tập dị năng, nhớ chú ý an toàn.]
Hứa Kiều mỉm cười, chụp màn hình tin nhắn của anh rồi gửi cho Mạnh Ly.
Mạnh Ly: "Được."
Có Tôn Phụ Sơn đi cùng, sự an toàn của Hứa Kiều càng được bảo đảm, dù sao thì dị năng trị liệu cấp B của cô không thể dùng để chiến đấu.
.
Căn cứ đã bắt đầu thực hiện giờ mùa hè từ tháng Năm, tàu bay sẽ cất cánh vào đúng năm giờ sáng và rời khỏi khu vực nguy hiểm đúng năm giờ chiều.
Tôn Phụ Sơn rất trân trọng cơ hội được đi theo đồng đội "kiếm thêm thu nhập" lần này, từ sáng sớm đã lái xe rời khỏi khu trung tâm, đến khu Đông đón Mạnh Ly trước, sau đó chạy thẳng đến khu dân cư Bình An, đỗ chiếc xe việt dã trước cổng tòa nhà số năm vào lúc bốn giờ.
Hứa Kiều vừa rửa mặt xong, nhắn tin cho đồng đội trên xe đợi cô ba phút rồi vội vàng thay bộ đồng phục tác chiến cấp C của mình.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Lục Dương đã im lặng đứng bên hành lang.
Hứa Kiều vừa đi ra vừa nói: "Chờ em hoàn thành khóa học dị năng hệ thống, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của trường quân đội có thể ra ngoài rèn luyện học hỏi kinh nghiệm với bọn chị. Nếu bây giờ đi thì mặc dù em là dị năng giả cấp A nhưng cũng sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho bọn chị thôi."
Lục Dương hiểu, cho nên mới không cố chấp đòi đi, chỉ có thể rầu rĩ tiễn cô ra cửa.
Hứa Kiều nói: "Đừng nóng vội, cũng chỉ có bây giờ chị mới có thể ra vẻ chị gái trước mặt em thôi. Chờ đến khi em thực sự được nghỉ đông rồi, có thể em không thèm đến khu vực nguy hiểm cấp C bọn chị đi nữa ấy chứ."
Nhiều sinh viên trong trường quân đội sẽ tự lập đội để ra ngoài rèn luyện, Hứa Kiều tin rằng Lục Dương sẽ tìm được những đồng đội tạm thời hoặc lâu dài phù hợp với mình ở học viện Quân sự số 2.
Lục Dương đáp: "Chị đi đâu em đi đó. Em có thể đi làm nhiệm vụ cấp A với đồng đội khác, sau đó đi làm nhiệm vụ cấp C với bọn chị."
Hứa Kiều cười nói: "Được, hẹn gặp em vào buổi tối, vệ sĩ cấp A tương lai."
Đóng cửa lại, Hứa Kiều nhanh chân đi hội họp với đồng đội.
Tôn Phụ Sơn lái xe, Mạnh Ly ngồi ở hàng ghế sau.
Hứa Kiều vừa lên xe, Tôn Phụ Sơn đã đưa cho cô một hộp cơm: "Bữa, bữa sáng."
Lúc lạch cạch gõ chữ tâm sự trong nhóm chat thì anh ấy kích động lắm, bây giờ gặp mặt, gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Tôn Phụ Sơn lại đỏ bừng, như lần trước lúc đi đón Mạnh Ly cũng vậy.
Hứa Kiều cười nói: "Trước khi ra khỏi nhà tôi đã uống dịch dinh dưỡng rồi, cái này giữ lại để trưa ăn đi. Nói mới nhớ, cậu ra ngoài làm nhiệm vụ nhanh như vậy, trong nhà có yên tâm không?"
Nhìn vào bộ chiến giáp và vũ khí cao cấp mà Tôn Phụ Sơn tiện tay lôi ra thì mặc dù anh ấy là tinh thần thể con rùa cấp thấp nhất của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn vẫn quan tâm đến chú rùa nhỏ này, chưa từng có ý định xem thường hay vứt bỏ anh ấy.
Tôn Phụ Sơn cúi đầu nhìn vào vòng tay, nhanh chóng gõ chữ: [Ban đầu không yên tâm lắm, sau đó ông nội tôi nói để tôi tự mình lăn lộn, xem tôi có thể lăn lộn thành cái dạng gì.]
Con cháu nhà họ Tôn cũng giống như con cháu nhà họ Lâm, sau khi tốt nghiệp đều trực tiếp gia nhập quân đội. Chỉ có anh ấy vì tính cách đặc thù nên mới được phép tự đi tìm việc làm, nếu không cho dù chỉ là cấp C, anh ấy cũng phải vào phục vụ trong quân đội.
Hứa Kiều nói: "Ừ, lái xe trước đã, đến nơi rồi chúng ta lại nói chuyện."
Tôn Phụ Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Ba người khởi hành sớm, lên tàu bay sớm nửa tiếng, vẫn chọn vị trí gần cửa khoang.
Có mấy tên lính đánh thuê lớn tuổi lại ngạo mạn thấy ba người bọn họ trông có vẻ non nớt, nhìn đã biết là tân binh tay mơ, thô lỗ yêu cầu bọn họ đổi sang chỗ khác.
Mạnh Ly lạnh lùng liếc đối phương, trực tiếp phóng ra một phần tinh thần thể, chính là đuôi bọ cạp đỏ đến biến thành màu đen, đen đến sáng bóng.
Tôn Phụ Sơn cáo mượn oai hùm, mặt mày dữ tợn cảnh cáo: "Đuôi, có độc!"
Lính đánh thuê lớn tuổi đã sớm bị cái đuôi nhọn đưa đến trước mặt dọa cho lùi lại mấy bước, môi run rẩy, cuối cùng không dám buông lời đe dọa, ngoan ngoãn đi theo đồng đội chọn chỗ ngồi khác.
Mạnh Ly không thích rắc rối nên không thu hồi cái đuôi nhọn. Đuôi bọ cạp như mọc ra từ sau lưng cô ấy, tiếp tục dựng thẳng đứng. Mỗi khi có lính đánh thuê đi ngang qua, cái đuôi nhọn màu đỏ đen lại chĩa vào đối phương, cho đến khi đối phương vội vàng đi xa.
Tôn Phụ Sơn vô cùng hâm mộ: "Ngầu, ngầu quá!"
Cái đuôi được khen lại quay lưng về phía anh ấy.
Hứa Kiều vẫy tay chuyển hướng chú ý của Tôn Phụ Sơn, nhắn tin cho anh ấy: [Sau khi nhiệm vụ lần trước kết thúc, cậu có kể cho người nhà nghe về chúng tôi không?]
Tôn Phụ Sơn: [Lúc mới lập đội, anh cả của tôi đã kiểm tra sơ qua lý lịch của các cậu rồi. Sau khi tôi bình an trở về, nhờ anh ấy giúp đổi nguyên liệu của con rắn mối mẹ, anh ấy còn khen chúng ta giỏi, ngoài ra không hỏi gì thêm.]
Hứa Kiều trêu chọc anh ấy: [Thành viên giỏi nhất của chúng ta là Tần Trì cũng không có mặt ở đây, cậu thật sự không sợ gặp phải nguy hiểm không trở về được à?]
Mặc dù dị năng hệ hỏa là dị năng tấn công rất mạnh, được công nhận là mạnh hơn dị năng hệ phong cùng cấp nhưng khả năng sử dụng dị năng của Tần Trì quả là xuất sắc tuyệt vời, ngay cả Mạnh Ly cũng tự thẹn không bằng.
Tôn Phụ Sơn: [Các cậu dám, tôi cũng dám.]
Anh ấy cũng muốn gia nhập quân đội, dám thoải mái thể hiện năng lực cấp C của mình trước mặt những người đã biết thân phận của mình sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý.
Hứa Kiều mỉm cười bắt tay anh ấy.
Tôn Phụ Sơn: [Đúng rồi, bí mật lớn mà các cậu nói là gì?]
Hứa Kiều: [Đến nơi cậu sẽ biết.]
Đúng năm giờ, tàu bay cất cánh, một giờ sau hạ cánh xuống khu vực an toàn cấp C ở phía tây căn cứ Đông Nam.
Lấy căn cứ Đông Nam làm trung tâm tỏa ra bốn phía phân bố rất nhiều khu vực an toàn có cấp bậc khác nhau.
Khoảng thời gian này vào đúng dịp sinh viên tốt nghiệp tham gia thực tập rèn luyện, các trường quân đội đã bao vài khu vực an toàn, không cho phép lính đánh thuê tiến vào, dẫn đến các khu vực an toàn khác trở nên chen chúc hơn bình thường.
Sự tập trung quá đông dị năng giả thường đồng nghĩa với việc xác suất gặp rắc rối gia tăng, tối qua Tôn Phụ Sơn đã cẩn thận chọn một khu vực an toàn không được lính đánh thuê coi trọng, tiện tay nhận một nhiệm vụ tổ đội. Nếu tiêu diệt đủ mục tiêu thì có thể đổi lấy điểm cống hiến và điểm tích lũy, nếu không đủ cũng không sao, dù sao lần này ba người cũng đến để nâng cao thực lực.
Tránh xa nhóm dị năng giả khác hạ cánh cùng đợt, Tôn Phụ Sơn lôi xe việt dã ra, chỉ vào một ngọn núi nào đó trên bản đồ nói: "Chỗ này?"
Hai đồng đội đều gật đầu.
Lúc lên xe, Hứa Kiều ngồi ở ghế phụ, hỗ trợ Tôn Phụ Sơn quan sát đường đi.
Mạnh Ly ngồi ghế sau để tiện kịp thời ứng phó với những cuộc tấn công từ phía sau hoặc hai bên.
Mới đi được mười mấy phút, một con mèo biến dị cấp C bất ngờ lao ra từ sau một bức tường đổ nát, hướng về phía chiếc xe việt dã.
Tôn Phụ Sơn biết rõ thực lực của Mạnh Ly nên không bị ảnh hưởng, tiếp tục lái xe.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Hứa Kiều: "Để tôi."
Tôn Phụ Sơn quay đầu, chỉ thấy một mũi tên nước bỗng dưng xuất hiện từ trên không bay thẳng về phía con mèo biến dị, đâm xuyên qua cổ con mèo.
"Phịch" một tiếng, con mèo biến dị ngã xuống bên đường.
Tôn Phụ Sơn vẫn còn đang khiếp sợ trước dị năng hệ nước của Hứa Kiều thì ngay sau đó một lưỡi đao gió xuất hiện, đâm thẳng vào đầu con mèo biến dị.
Tôn Phụ Sơn: "..."
Nếu không phải vì máu từ vết thương tạo thành từ lưỡi đao gió phun ra quá thê thảm, anh ấy suýt chút nữa đã tưởng đồng đội Tần cũng có mặt ở đây!
Không phải Tần Trì, vậy là có người muốn cướp chiến lợi phẩm?
Tôn Phụ Sơn vội vàng phanh xe, động tác phanh đột ngột của anh ấy khiến Mạnh Ly mất khống chế, lưỡi đao gió lệch hướng, chạm đất rồi biến mất.
Liếc nhìn đội trưởng đang căng thẳng đề phòng, Mạnh Ly mặt không biểu cảm mở cửa xe ra, một con dao găm từ trong tay áo rơi xuống, nhẹ nhàng xoay tròn trong lòng bàn tay cô ấy.
Nhìn thấy cô ấy mổ con mèo lấy tinh hạch, xung quanh lại không có lính đánh thuê khác xuất hiện. Tôn Phụ Sơn hoang mang nhìn về phía Hứa Kiều: "Gió, gió của ai thế?"
Hứa Kiều mỉm cười rạng rỡ: "Của Mạnh Ly đấy, đây chính là bí mật của bọn tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.