Chương 11
Phạm Quỳnh Vân
21/11/2022
“Dậy! Dậy đi đừng ngủ như chết nữa.”
Chân tay Hải Hà lạnh toát. Có ai đó đang đá vào người cô, đồng thời tát mạnh vào mặt. Mở bừng mắt ra, thứ chờ đón cô là một xô nước lạnh.
Ào!
Hà quay sang một bên ho sặc sụa. Nước chảy vào họng, vào mắt làm cô không thở nổi hay mở mắt nổi.
Chợt Hà thấy có người bị trói bên cạnh mình. Cô ấy bị bịt kín miệng bằng băng dính, hai tay trói ngoặt ra đằng sau. Bản thân cô cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Ưm… Ưm.”
Cô rướn người kêu lên một tiếng. Nguyệt mở đôi mắt đầy hoang mang ra nhìn cô. Nhớ lại cuộc điện thoại của tên bắt cóc, cô lạnh cả người.
Bọn chúng bắt cả Nguyệt lẫn cô đến đây là vì… Thành sao?
Một dáng người to lớn bước đến. Hắn ta đi giày đinh, gót giày gõ cạch cạch trên mặt đất.
“Lương Hải Hà?”
Thấy cô không trả lời được, hắn cúi xuống bóc băng dính trên miệng cô tàn nhẫn.
Xoẹt.
Lấy lại được không khí, Hà thở dốc:
“Anh bắt tôi đến đây làm gì? Không đúng! Làm thế nào mà anh đã ra tù?”
“Đã lâu không gặp. Cô càng ngày càng xinh nhỉ? Vẫn nhớ được tôi thì có vẻ cô cũng để Nguyễn Hưng Dương tôi trong lòng đấy.”
Hải Hà hừ một tiếng, tránh xa cái động chạm của hắn.
“Chỉ là một kẻ tù tội mà thôi.”
Chát!
Nguyễn Hưng Dương tát Hà một phát. Ngay lập tức, trong khóe miệng cô rỉ ra vị sắt tanh ngọt. Cô gượng ngồi dậy, cười cợt:
“Có gan đánh tôi cũng đâu thay đổi được sự thật anh là kẻ ra tù vào tội. Không chỉ có tội, anh còn là kẻ hèn mạt.”
“Mày muốn chết luôn hả?”
“Nếu giết chết được thì giết luôn đi.”
Căn nhà hoang tối tăm. Gió rít qua cánh cửa sổ gỗ mục nát. Hải Hà im lặng, nghênh mặt chờ đợi.
Nhưng Nguyễn Hưng Dương không hề đánh cô. Hắn ta vỗ nhẹ lên mặt cô, như trêu đùa.
“Cô thông minh quá đó Hà. Cô không muốn liên lụy đến anh Thành của cô đúng không? Vậy là sai rồi. Không có cô, tôi làm sao uy hiếp Thành được chứ?”
“Khốn nạn!”
Hà đạp mạnh. Dây thừng siết chặt lên tay cô đau nhức.
“Muốn xem ai khốn nạn thì cô cứ đợi đấy đi.”
Gã Dương kia nói xong bèn đứng dậy. Giờ cái tát ở khóe miệng mới thấm đau, làm cho Hà muốn thốt lên nửa chữ cũng cực kỳ khó khăn.
Nguyệt đã được cởi dây trói và băng dính. Cô ấy lồm cồm bò dậy, cởi trói cho cô.
“Tại sao chị lại ở đây?” Cô ngồi dậy, nghi ngờ hỏi.
Mắt Nguyệt hơi đỏ. Cô ấy cứ sụt sịt nói mãi chẳng được một từ.
“Chị đang trang điểm thì có bị người lừa ra ngoài. Lúc chị tỉnh lại đã ở đây rồi. Không biết anh Thành đã biết chưa nữa.”
Nói xong, Nguyệt lại gục đầu xuống khóc.
Hà thở dài, vỗ vai an ủi cô ấy:
“Anh ấy biết rồi. Chị không phải lo đâu.”
“Anh ấy biết rồi? Sao em biết là anh ấy…?”
Câu hỏi này thực sự khó trả lời. Cô không thể nói là “đoán”, càng không thể bảo rằng chính Thành đã đến gặp mình để đòi nàng dâu của mình. Cô cụp mắt xuống, lừa gạt cho qua đi.
“Anh ấy biết em với chị từng gặp nhau, hỏi em có đoán được chị bị bắt đi đâu không.”
“À ra thế.” Nguyệt đã bớt sợ hãi, nhưng vẫn cảnh giác nhìn quanh.”Hắn ta là ai vậy? Có khi nào giết chúng ta không?”
Hải Hà mím môi nhìn ra ngoài. Gã Dương kia đã khuất sau cánh cửa, đang nói chuyện với ai đó.
Cô cúi đầu, trầm giọng:
“Chưa biết hắn định làm gì chúng ta. Hắn ta là kẻ thù của anh Thành. Nếu em đoán không sai thì bọn chúng muốn trả thù.”
“Trả thù. Anh Thành có thù oán gì vậy?” Nguyệt la thất thanh, đánh động Dương. Hà vội che miệng cô ấy lại.
Cô không nói sâu về quan hệ của Thành và Dương, vì chuyện này quá dài dòng, huống hồ cô cũng không biết được bao lâu.
Chỉ biết rằng Dương từng là bạn học của Thành. Hai người cùng lập nghiệp, hứa hẹn với nhau trong mười năm sẽ thành công. Sau khi hứa hẹn, Dương vươn lên nhanh chóng, trở thành ông chủ lớn. Còn Thành vẫn cứ chật vật với việc mở công ty.
Một ngày, anh phát hiện bạn mình bán hàng giả.
Con người Thành xưa nay công tư phân minh. Dù có là bạn bè, anh cũng không dung túng cho họ làm điều sai trái. Hai người bạn trở mặt với nhau, rồi Dương bị bắt, mẹ Dương uất hận gieo mình từ trên tầng cao xuống tự tử.
Tình bạn của Dương và Thành cuối cùng cũng kết thúc.
Vào những đêm trăng mờ, khi Hà vẫn còn là cô bé lén nhìn người thương qua cửa sổ, cô đã thấy anh khóc.
Giờ Dương đã mãn hạn tù. Hà lẩm nhẩm tính, chắc cũng đã sáu năm rồi. Thù hận giữa hai người quá lớn, khiến cho Dương phải bắt cóc hai người đến đây.
Trong đầu Hà xoay chuyển rất nhanh để tìm cách trốn khỏi đây. Nguyệt nghe chăm chú, chợt lớn tiếng:
“Vậy có ổn không? Bị hắn bắt lại thì sao?”
Hà muốn đấm cho Nguyệt, đồng thời mắng cô ta xối xả.
Cô nói to như thế là muốn chết trước khi chạy trốn đúng không?
Quả nhiên, Dương cũng đang để ý hai người. Tiếng giày da lại kêu lộp cộp, ngày càng tiến lại gần.
Dương đến sau lưng Hà, nhấc cổ áo cô lên.
Hà bị ép phải ngửa cổ nhìn hắn, tóc bị túm chặt không có cách nào cử động.
“Muốn trốn sao?” Hắn híp mắt.
“Phải.”
“Gan cô càng ngày càng to đấy. Ngày xưa gan cô to hơn có khi đã cưa được bạn tôi rồi.”
“…”
“Sao? Nhắc đến người yêu là câm rồi hả? Lo lắng cho hắn?”
“Không có gì phải lo lắng. Anh ấy hận tôi còn chẳng hết. Anh có ngu không mà nghĩ rằng anh ấy sẽ cứu tôi?”
Dương ngửa mặt lên trời bật cười ha hả. Rồi hắn cúi xuống, nhìn sâu vào trong mắt Hà:
“Cô nghĩ rằng nó không cứu cô à? Uổng cho tôi nghĩ cô thông minh hơn người.”
“Không dám. Ngày xưa anh là thầy của tôi đấy. Thầy nào trò đấy thôi.”
Dương cắn nhẹ lên tai Hà, làm cô đau đến nhe răng. Tư thế giữa hai người vô cùng ám muội.
“Hải Hà này, tôi nói cho cô biết một điều nhé.”
“…”
“Lần đầu tiên mộng xuân của bạn tôi là cô đấy.”
“Anh nói cái gì?”
Hà bàng hoàng hỏi lại thì bị Dương dí xuống đất. Hắn ấn mấy số trên điện thoại. Rất nhanh có người bắt máy.
“Chào bạn cũ.”
Có tiếng lí nhí ở trong điện thoại. Dương nhìn cô, mở loa ngoài lên. Giọng Thành đầy lo lắng vang lên bên kia:
“Mày đừng có làm chuyện gì dại dột. Muốn trả thù thì nhằm vào tao. Thả Nguyệt ra.”
“Nguyệt?” Dương tặc tặc lưỡi. Hà nhìn thấy hắn ta mở phần mềm gọi video của điện thoại lên, đồng thời, giày của hắn giẫm lên tay của cô.
Hà hét lên một tiếng thảm thiết. Xương bàn tay của cô kêu răng rắc, bị nghiến dưới chân hắn, sắp nát vụn.
Hắn dùng điện thoại để quay thật rõ dáng vẻ đau đớn của cô:
“Thế nào? Món quà này của tao có khiến mày thích không?”
“Mày điên rồi!”
Thành gằn lên. Hà gượng ngồi dậy, muốn nhìn anh cũng không có chút sức lực nào.
Để mình thảm hại như thế này trước mặt anh, cô thật sự không cam tâm chút nào.
“Tao điên rồi! Khi tao muốn làm bạn của mày tao đã điên rồi! Một đằng mày muốn cho tao cơ hội đầu thú, một bên mày tố cáo tao. Hại cho mẹ nuôi của mày vào tù. Thằng chó! Mày là thằng phản phúc. Tao phải cho mày nhìn thấy từng người… từng người mày yêu nhất phải trả giá.”
Thành im lặng rất lâu không nói. Tiếng anh gần như bị lấn át hoàn toàn bởi cơn giận dữ của Dương:
“Thả hai người họ đi. Tao có thể làm theo bất cứ yêu cầu nào của mày.”
Dương “chậc chậc” hai tiếng:
“Không đâu! Tao với mày chơi một trò chơi đi. Ở chỗ này có vợ sắp cưới của mày.” Hắn lia điện thoại về phía Nguyệt. “Tao còn có cả cô ta, Lương Hải Hà.”
Điện thoại lại áp sát vào mặt Hà. Cô đã lật mình lại được, nhìn hắn với đôi mắt căm thù.
Hắn làm như không nhìn thấy, tiếp lời.
“Hai người họ chỉ có một người được sống hôm nay. Mày chọn đi.”
Chân tay Hải Hà lạnh toát. Có ai đó đang đá vào người cô, đồng thời tát mạnh vào mặt. Mở bừng mắt ra, thứ chờ đón cô là một xô nước lạnh.
Ào!
Hà quay sang một bên ho sặc sụa. Nước chảy vào họng, vào mắt làm cô không thở nổi hay mở mắt nổi.
Chợt Hà thấy có người bị trói bên cạnh mình. Cô ấy bị bịt kín miệng bằng băng dính, hai tay trói ngoặt ra đằng sau. Bản thân cô cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Ưm… Ưm.”
Cô rướn người kêu lên một tiếng. Nguyệt mở đôi mắt đầy hoang mang ra nhìn cô. Nhớ lại cuộc điện thoại của tên bắt cóc, cô lạnh cả người.
Bọn chúng bắt cả Nguyệt lẫn cô đến đây là vì… Thành sao?
Một dáng người to lớn bước đến. Hắn ta đi giày đinh, gót giày gõ cạch cạch trên mặt đất.
“Lương Hải Hà?”
Thấy cô không trả lời được, hắn cúi xuống bóc băng dính trên miệng cô tàn nhẫn.
Xoẹt.
Lấy lại được không khí, Hà thở dốc:
“Anh bắt tôi đến đây làm gì? Không đúng! Làm thế nào mà anh đã ra tù?”
“Đã lâu không gặp. Cô càng ngày càng xinh nhỉ? Vẫn nhớ được tôi thì có vẻ cô cũng để Nguyễn Hưng Dương tôi trong lòng đấy.”
Hải Hà hừ một tiếng, tránh xa cái động chạm của hắn.
“Chỉ là một kẻ tù tội mà thôi.”
Chát!
Nguyễn Hưng Dương tát Hà một phát. Ngay lập tức, trong khóe miệng cô rỉ ra vị sắt tanh ngọt. Cô gượng ngồi dậy, cười cợt:
“Có gan đánh tôi cũng đâu thay đổi được sự thật anh là kẻ ra tù vào tội. Không chỉ có tội, anh còn là kẻ hèn mạt.”
“Mày muốn chết luôn hả?”
“Nếu giết chết được thì giết luôn đi.”
Căn nhà hoang tối tăm. Gió rít qua cánh cửa sổ gỗ mục nát. Hải Hà im lặng, nghênh mặt chờ đợi.
Nhưng Nguyễn Hưng Dương không hề đánh cô. Hắn ta vỗ nhẹ lên mặt cô, như trêu đùa.
“Cô thông minh quá đó Hà. Cô không muốn liên lụy đến anh Thành của cô đúng không? Vậy là sai rồi. Không có cô, tôi làm sao uy hiếp Thành được chứ?”
“Khốn nạn!”
Hà đạp mạnh. Dây thừng siết chặt lên tay cô đau nhức.
“Muốn xem ai khốn nạn thì cô cứ đợi đấy đi.”
Gã Dương kia nói xong bèn đứng dậy. Giờ cái tát ở khóe miệng mới thấm đau, làm cho Hà muốn thốt lên nửa chữ cũng cực kỳ khó khăn.
Nguyệt đã được cởi dây trói và băng dính. Cô ấy lồm cồm bò dậy, cởi trói cho cô.
“Tại sao chị lại ở đây?” Cô ngồi dậy, nghi ngờ hỏi.
Mắt Nguyệt hơi đỏ. Cô ấy cứ sụt sịt nói mãi chẳng được một từ.
“Chị đang trang điểm thì có bị người lừa ra ngoài. Lúc chị tỉnh lại đã ở đây rồi. Không biết anh Thành đã biết chưa nữa.”
Nói xong, Nguyệt lại gục đầu xuống khóc.
Hà thở dài, vỗ vai an ủi cô ấy:
“Anh ấy biết rồi. Chị không phải lo đâu.”
“Anh ấy biết rồi? Sao em biết là anh ấy…?”
Câu hỏi này thực sự khó trả lời. Cô không thể nói là “đoán”, càng không thể bảo rằng chính Thành đã đến gặp mình để đòi nàng dâu của mình. Cô cụp mắt xuống, lừa gạt cho qua đi.
“Anh ấy biết em với chị từng gặp nhau, hỏi em có đoán được chị bị bắt đi đâu không.”
“À ra thế.” Nguyệt đã bớt sợ hãi, nhưng vẫn cảnh giác nhìn quanh.”Hắn ta là ai vậy? Có khi nào giết chúng ta không?”
Hải Hà mím môi nhìn ra ngoài. Gã Dương kia đã khuất sau cánh cửa, đang nói chuyện với ai đó.
Cô cúi đầu, trầm giọng:
“Chưa biết hắn định làm gì chúng ta. Hắn ta là kẻ thù của anh Thành. Nếu em đoán không sai thì bọn chúng muốn trả thù.”
“Trả thù. Anh Thành có thù oán gì vậy?” Nguyệt la thất thanh, đánh động Dương. Hà vội che miệng cô ấy lại.
Cô không nói sâu về quan hệ của Thành và Dương, vì chuyện này quá dài dòng, huống hồ cô cũng không biết được bao lâu.
Chỉ biết rằng Dương từng là bạn học của Thành. Hai người cùng lập nghiệp, hứa hẹn với nhau trong mười năm sẽ thành công. Sau khi hứa hẹn, Dương vươn lên nhanh chóng, trở thành ông chủ lớn. Còn Thành vẫn cứ chật vật với việc mở công ty.
Một ngày, anh phát hiện bạn mình bán hàng giả.
Con người Thành xưa nay công tư phân minh. Dù có là bạn bè, anh cũng không dung túng cho họ làm điều sai trái. Hai người bạn trở mặt với nhau, rồi Dương bị bắt, mẹ Dương uất hận gieo mình từ trên tầng cao xuống tự tử.
Tình bạn của Dương và Thành cuối cùng cũng kết thúc.
Vào những đêm trăng mờ, khi Hà vẫn còn là cô bé lén nhìn người thương qua cửa sổ, cô đã thấy anh khóc.
Giờ Dương đã mãn hạn tù. Hà lẩm nhẩm tính, chắc cũng đã sáu năm rồi. Thù hận giữa hai người quá lớn, khiến cho Dương phải bắt cóc hai người đến đây.
Trong đầu Hà xoay chuyển rất nhanh để tìm cách trốn khỏi đây. Nguyệt nghe chăm chú, chợt lớn tiếng:
“Vậy có ổn không? Bị hắn bắt lại thì sao?”
Hà muốn đấm cho Nguyệt, đồng thời mắng cô ta xối xả.
Cô nói to như thế là muốn chết trước khi chạy trốn đúng không?
Quả nhiên, Dương cũng đang để ý hai người. Tiếng giày da lại kêu lộp cộp, ngày càng tiến lại gần.
Dương đến sau lưng Hà, nhấc cổ áo cô lên.
Hà bị ép phải ngửa cổ nhìn hắn, tóc bị túm chặt không có cách nào cử động.
“Muốn trốn sao?” Hắn híp mắt.
“Phải.”
“Gan cô càng ngày càng to đấy. Ngày xưa gan cô to hơn có khi đã cưa được bạn tôi rồi.”
“…”
“Sao? Nhắc đến người yêu là câm rồi hả? Lo lắng cho hắn?”
“Không có gì phải lo lắng. Anh ấy hận tôi còn chẳng hết. Anh có ngu không mà nghĩ rằng anh ấy sẽ cứu tôi?”
Dương ngửa mặt lên trời bật cười ha hả. Rồi hắn cúi xuống, nhìn sâu vào trong mắt Hà:
“Cô nghĩ rằng nó không cứu cô à? Uổng cho tôi nghĩ cô thông minh hơn người.”
“Không dám. Ngày xưa anh là thầy của tôi đấy. Thầy nào trò đấy thôi.”
Dương cắn nhẹ lên tai Hà, làm cô đau đến nhe răng. Tư thế giữa hai người vô cùng ám muội.
“Hải Hà này, tôi nói cho cô biết một điều nhé.”
“…”
“Lần đầu tiên mộng xuân của bạn tôi là cô đấy.”
“Anh nói cái gì?”
Hà bàng hoàng hỏi lại thì bị Dương dí xuống đất. Hắn ấn mấy số trên điện thoại. Rất nhanh có người bắt máy.
“Chào bạn cũ.”
Có tiếng lí nhí ở trong điện thoại. Dương nhìn cô, mở loa ngoài lên. Giọng Thành đầy lo lắng vang lên bên kia:
“Mày đừng có làm chuyện gì dại dột. Muốn trả thù thì nhằm vào tao. Thả Nguyệt ra.”
“Nguyệt?” Dương tặc tặc lưỡi. Hà nhìn thấy hắn ta mở phần mềm gọi video của điện thoại lên, đồng thời, giày của hắn giẫm lên tay của cô.
Hà hét lên một tiếng thảm thiết. Xương bàn tay của cô kêu răng rắc, bị nghiến dưới chân hắn, sắp nát vụn.
Hắn dùng điện thoại để quay thật rõ dáng vẻ đau đớn của cô:
“Thế nào? Món quà này của tao có khiến mày thích không?”
“Mày điên rồi!”
Thành gằn lên. Hà gượng ngồi dậy, muốn nhìn anh cũng không có chút sức lực nào.
Để mình thảm hại như thế này trước mặt anh, cô thật sự không cam tâm chút nào.
“Tao điên rồi! Khi tao muốn làm bạn của mày tao đã điên rồi! Một đằng mày muốn cho tao cơ hội đầu thú, một bên mày tố cáo tao. Hại cho mẹ nuôi của mày vào tù. Thằng chó! Mày là thằng phản phúc. Tao phải cho mày nhìn thấy từng người… từng người mày yêu nhất phải trả giá.”
Thành im lặng rất lâu không nói. Tiếng anh gần như bị lấn át hoàn toàn bởi cơn giận dữ của Dương:
“Thả hai người họ đi. Tao có thể làm theo bất cứ yêu cầu nào của mày.”
Dương “chậc chậc” hai tiếng:
“Không đâu! Tao với mày chơi một trò chơi đi. Ở chỗ này có vợ sắp cưới của mày.” Hắn lia điện thoại về phía Nguyệt. “Tao còn có cả cô ta, Lương Hải Hà.”
Điện thoại lại áp sát vào mặt Hà. Cô đã lật mình lại được, nhìn hắn với đôi mắt căm thù.
Hắn làm như không nhìn thấy, tiếp lời.
“Hai người họ chỉ có một người được sống hôm nay. Mày chọn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.