Chương 58: Con mèo nhỏ
Kinh Hồng
28/09/2017
Lúc Hoàng Phủ Ngạo mang Thanh Việt, Tạp Ân tới hiện trường, nơi này đã vô cùng hỗn loạn a!
Các hệ pháp thuật, đấu khí, đao, kiếm bay loạn tứ tung, thị vệ bôn ba khắp nơi, còn có đám ma thú bị đánh chạy trốn, dưới ánh lửa không ngừng lay động làm người ta choáng đầu hoa mắt.
Thị vệ cùng ma thú hung mãnh đánh nhau túi bụi, trời tối sầm vô cùng hỗn loạn. Nhóm quý tộc thích nháo nhiệt, ham kích thích cũng chạy tới xem náo nhiệt.
Có một số ít con cháu quý tộc có thân thủ, không biết xuất phát từ thật tâm muốn hỗ trợ hay vì muốn biểu hiện, khoe thân thủ mà gia nhập vào đội ngũ, làm nhóm thị vệ vừa phải đánh ma thú, vừa phải chiếu cố an nguy của bọn họ.
Nhóm quý tộc thân phận cao quý tự biết năng lực bản năng đứng ở khu đất an toàn xem cuộc chiến, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu, trầm trồ khen ngợi vài tiếng làm hiện trường càng thêm phần ồn ào náo nhiệt.
Đối tượng công kích của nhóm thị vệ đều tập trung trên người nhóm ma thú hung mãnh, nguy hiểm, nhóm ma thú yếu ớt, ít nguy hiểm hiện tại không có ai rãnh rỗi chú ý nghênh ngang chui vào hàng rào, tham lam cắn nuốt thi thể ma thú chết đi.
Thanh Việt nhìn một màn này, đặc biệt là nhóm thị vệ anh dũng ẩu đả ma thú, trong lòng ít nhiều cũng có áy náy, mặc dù xuất phát từ nguyên nhân gì, phiền toái này cũng do bé gây ra. Vừa định tiến tới hỗ trợ đã bị phụ hoàng kéo chặt lại bên người.
“Phụ hoàng?”
“Không được đi.” Hoàng Phủ Ngạo ôn nhu vuốt ve mái tóc bạch kim của Thanh Việt, giọng điệu cứng rắn.
“Chính là…….”
“Không sao, nhóm ma thú này không biết đoàn kết phối hợp, không phải đối thủ của thị vệ, trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc, Việt nhi không cần quan tâm.”
“Ân.” Thấy Hoàng Phủ Ngạo kiên quyết như thế, Thanh Việt cũng đành ngoan ngoãn đứng bên người Hoàng Phủ Ngạo.
Đột nhiên, cách hàng rào không xa, một vật nhỏ làm Thanh Việt chú ý.
Đó là một thứ có bộ dáng như một con mèo nhỏ, gầy tong teo, lông tơ toàn thân xám xịt không có chút sáng bóng, làm người ta có cảm giác suy dinh dưỡng, lại còn xấu muốn chết.
Chính là lúc này con mèo nhỏ hoàn toàn không ý thức được bộ dáng mình có bao nhiêu yếu ớt, cố gắng làm ra bộ dáng thực uy vũ, nhe răng trợn mắt lộ ra 4 chiếc răng nanh bé xíu, hung ác mà khom lưng, móng vuốt bấu chặt thức ăn, gắt gao nhìn chằm chằm con ma thú cao lớn hơn nó vô số lần.
Chuyện kì quái xảy ra.
Con ma thú cao lớn cường tráng kia, dưới ánh mắt ‘hung ác’ của con mèo nhỏ, cư nhiên chậm rãi lui về sau, chờ tới lúc rời khỏi phạm vi công kích của con mèo nhỏ thì lập tức quay đầu bỏ chạy tới nơi khác giành thức ăn.
“Phụ hoàng, con mèo nhỏ kia thực kìa quái.” Ánh mắt thất sắc lưu li của Thanh Việt lóng lánh quang mang tò mò cùng hứng thú, kéo tay Hoàng Phủ Ngạo.
“Ân, quả thực có chút kì quái.” Hoàng Phủ Ngạo cũng thấy một màn khi nãy.
“Phụ hoàng, không bằng chúng ta……”
“Qua đó xem thử xem.” Hoàng Phủ Ngạo quá hiểu Thanh Việt, đương nhiên biết lúc này nhi tử bảo bối của mình đang nghĩ gì, lập tức nói hết lời Thanh Việt còn chưa nói xong.
“Hảo, đi liền.” Thấy Hoàng Phủ Ngạo đáp ứng, Thanh Việt lập tức kéo Hoàng Phủ Ngạo, vận dụng pháp thuật không gian thuấn di, trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
“Bệ hạ……. tiểu điện hạ…….” Chờ Tạp Ân hồi phục tinh thần, nơi này chỉ còn mình hắn.
“Vì cái gì bỏ ta lại a ~~~ta cũng rất muốn đi xem a~~~”
“Bệ hạ ~~~ sao ngài lại có thể khinh suất như vậy a~~~ ngay cả một thị vệ cũng không mang ~~~”
……..
Thanh Việt vì mang theo Hoàng Phủ Ngạo nên khoảng cách tuy không thể dài như trước, nhưng cũng có thể thuấn di khoảng 60m, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh con mèo nhỏ kì quái.
Mèo nhỏ đang ăn ngon lành thì bị hai người đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, trực giác mẫn cảm của dã thú nói cho nó biết hai người trước mặt cực kì nguy hiểm!
Nó đã rất nhiều ngày không được ăn thức ăn, thật vất vả mới có cơ hội ăn no nê, đột nhiên lại xuất hiện hai nhân loại cường đại phá hỏng.
Mèo nhỏ hướng về phía hai người phát ra một trận rít gào tức giận, âm thanh vô cùng non nớt, không ngừng lùi về sau, giữa tánh mạng và thức ăn, mèo nhỏ thông minh đương nhiên chọn vế đầu.
Lưu luyến nhìn thức ăn bên cạnh, liếm liếm hương vị ngon lành còn lưu bên khóe miệng, mèo nhỏ phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người đang quan sát nó, sau đó thực mất mặt mà nhanh chân bỏ chạy.
Tốc độ mèo nhỏ trốn chạy hiển nhiên vượt dự kiến của Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, Thanh Việt không thể không sử dụng không gian thuấn di, bám sát phía sau mèo nhỏ.
Cứ như vậy một đường, một chạy hai truy, tới tận ven hồ Thanh Việt mới tóm được mèo nhỏ hung ác trong lĩnh vực không gian của mình.
Thanh Việt thi triển pháp thuật hệ thổ trong lĩnh vực——Trọng Lực Thuật, làm mèo nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả khí lực quơ móng vuốt cũng không có.
Liên tục thi triển không gian Di Động Thuật làm thể lực Thanh Việt có chút không thể chống đỡ, trán phủ một tầng mồ hôi, tựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo không ngừng thở dốc.
“Ha hả ~~~ rốt cuộc cũng quơ được!”
Mặc dù có chút mệt mỏi nhưng Thanh Việt hệt như hài tử trải qua thiên tân vạn khổ mới chiếm được món đồ chơi mình muốn mà vui sướng không thôi.
Hoàng Phủ Ngạo có chút bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán Thanh Việt.
“Mệt mỏi sao, nghỉ ngơi một chốc đi.”
“Không mệt, không mệt.”
Thanh Việt lắc đầu, đi tới trước mặt mèo nhỏ đã từ rít gào trở thành không ngừng nức nở kia, tò mò ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mèo nhỏ, lại sờ sờ lổ tai, móng vuốt, cái bụng mềm mại, cái đuôi hơi cuộn lại.
“Phụ hoàng, thứ xấu xí này thực kì quái, Việt nhi cư nhiên cảm nhận được sức mạnh quang minh trên người nó, sức mạnh này tuy rất ít nhưng lại toát ra khí thế cường đại, có thể là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang không a?”
Nghe Thanh Việt nói vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng vội vàng đi tới ngồi xổm xuống, cùng Thanh Việt nghiên cứu quả cầu lông ngắn xám xịt lại gầy nhom này.
“Nếu nó thực là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang, như vậy có thể giải thích vì sao vừa nãy con ma thú cường tráng hơn nó rất nhiều lại bị dọa chạy. Chính là phụ hoàng thực không nhìn ra nó là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang nào.”
“Ân, Việt nhi cũng không nhìn ra, ma thú hệ quang không phải thường rất đẹp sao?”
Thanh Việt thực tán đồng cái nhìn của phụ hoàng.
Hai phụ tử lại hướng ánh mắt về con mèo nhỏ xấu xí.
“Hiện tại nguyên tố quang trên đại lục đã rất hiếm hoi, cho dù là ma thú cấp 9 hệ quang cũng chỉ có thể phát huy ra sức mạnh ngang ngửa ma thú cấp 7, chưa kể tới các loại ma thú hệ quang khác.”
Hoàng Phủ Ngạo suy nghĩ một lát, nói tiếp.
“Có lẽ, con mèo nhỏ này quả thực là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang, nếu nó mới sinh ra không lâu mà mụ mụ nó lại chết, không kịp chuyển năng lượng hệ quang vào cơ thể nó, vì thế nó chỉ có thể dựa vào sức mình, từng chút hấp thu năng lượng hệ quang đã hiếm hoi. Như vậy nó trưởng thành thành bộ dáng này cũng có thể lí giải.”
“Ân, nghe rất có lí.” Thanh Việt cũng thấy quan điểm phụ hoàng rất hợp lí, ánh mắt chớp động lưu quang kì dị, đôi môi so với cánh hoa còn non mềm hơn vẽ thành một nụ cười nghịch ngợm.
“Phụ hoàng, nó có phải là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang hay không, chúng ta thử một lần không phải sẽ biết sao.”
Các hệ pháp thuật, đấu khí, đao, kiếm bay loạn tứ tung, thị vệ bôn ba khắp nơi, còn có đám ma thú bị đánh chạy trốn, dưới ánh lửa không ngừng lay động làm người ta choáng đầu hoa mắt.
Thị vệ cùng ma thú hung mãnh đánh nhau túi bụi, trời tối sầm vô cùng hỗn loạn. Nhóm quý tộc thích nháo nhiệt, ham kích thích cũng chạy tới xem náo nhiệt.
Có một số ít con cháu quý tộc có thân thủ, không biết xuất phát từ thật tâm muốn hỗ trợ hay vì muốn biểu hiện, khoe thân thủ mà gia nhập vào đội ngũ, làm nhóm thị vệ vừa phải đánh ma thú, vừa phải chiếu cố an nguy của bọn họ.
Nhóm quý tộc thân phận cao quý tự biết năng lực bản năng đứng ở khu đất an toàn xem cuộc chiến, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu, trầm trồ khen ngợi vài tiếng làm hiện trường càng thêm phần ồn ào náo nhiệt.
Đối tượng công kích của nhóm thị vệ đều tập trung trên người nhóm ma thú hung mãnh, nguy hiểm, nhóm ma thú yếu ớt, ít nguy hiểm hiện tại không có ai rãnh rỗi chú ý nghênh ngang chui vào hàng rào, tham lam cắn nuốt thi thể ma thú chết đi.
Thanh Việt nhìn một màn này, đặc biệt là nhóm thị vệ anh dũng ẩu đả ma thú, trong lòng ít nhiều cũng có áy náy, mặc dù xuất phát từ nguyên nhân gì, phiền toái này cũng do bé gây ra. Vừa định tiến tới hỗ trợ đã bị phụ hoàng kéo chặt lại bên người.
“Phụ hoàng?”
“Không được đi.” Hoàng Phủ Ngạo ôn nhu vuốt ve mái tóc bạch kim của Thanh Việt, giọng điệu cứng rắn.
“Chính là…….”
“Không sao, nhóm ma thú này không biết đoàn kết phối hợp, không phải đối thủ của thị vệ, trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc, Việt nhi không cần quan tâm.”
“Ân.” Thấy Hoàng Phủ Ngạo kiên quyết như thế, Thanh Việt cũng đành ngoan ngoãn đứng bên người Hoàng Phủ Ngạo.
Đột nhiên, cách hàng rào không xa, một vật nhỏ làm Thanh Việt chú ý.
Đó là một thứ có bộ dáng như một con mèo nhỏ, gầy tong teo, lông tơ toàn thân xám xịt không có chút sáng bóng, làm người ta có cảm giác suy dinh dưỡng, lại còn xấu muốn chết.
Chính là lúc này con mèo nhỏ hoàn toàn không ý thức được bộ dáng mình có bao nhiêu yếu ớt, cố gắng làm ra bộ dáng thực uy vũ, nhe răng trợn mắt lộ ra 4 chiếc răng nanh bé xíu, hung ác mà khom lưng, móng vuốt bấu chặt thức ăn, gắt gao nhìn chằm chằm con ma thú cao lớn hơn nó vô số lần.
Chuyện kì quái xảy ra.
Con ma thú cao lớn cường tráng kia, dưới ánh mắt ‘hung ác’ của con mèo nhỏ, cư nhiên chậm rãi lui về sau, chờ tới lúc rời khỏi phạm vi công kích của con mèo nhỏ thì lập tức quay đầu bỏ chạy tới nơi khác giành thức ăn.
“Phụ hoàng, con mèo nhỏ kia thực kìa quái.” Ánh mắt thất sắc lưu li của Thanh Việt lóng lánh quang mang tò mò cùng hứng thú, kéo tay Hoàng Phủ Ngạo.
“Ân, quả thực có chút kì quái.” Hoàng Phủ Ngạo cũng thấy một màn khi nãy.
“Phụ hoàng, không bằng chúng ta……”
“Qua đó xem thử xem.” Hoàng Phủ Ngạo quá hiểu Thanh Việt, đương nhiên biết lúc này nhi tử bảo bối của mình đang nghĩ gì, lập tức nói hết lời Thanh Việt còn chưa nói xong.
“Hảo, đi liền.” Thấy Hoàng Phủ Ngạo đáp ứng, Thanh Việt lập tức kéo Hoàng Phủ Ngạo, vận dụng pháp thuật không gian thuấn di, trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
“Bệ hạ……. tiểu điện hạ…….” Chờ Tạp Ân hồi phục tinh thần, nơi này chỉ còn mình hắn.
“Vì cái gì bỏ ta lại a ~~~ta cũng rất muốn đi xem a~~~”
“Bệ hạ ~~~ sao ngài lại có thể khinh suất như vậy a~~~ ngay cả một thị vệ cũng không mang ~~~”
……..
Thanh Việt vì mang theo Hoàng Phủ Ngạo nên khoảng cách tuy không thể dài như trước, nhưng cũng có thể thuấn di khoảng 60m, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh con mèo nhỏ kì quái.
Mèo nhỏ đang ăn ngon lành thì bị hai người đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, trực giác mẫn cảm của dã thú nói cho nó biết hai người trước mặt cực kì nguy hiểm!
Nó đã rất nhiều ngày không được ăn thức ăn, thật vất vả mới có cơ hội ăn no nê, đột nhiên lại xuất hiện hai nhân loại cường đại phá hỏng.
Mèo nhỏ hướng về phía hai người phát ra một trận rít gào tức giận, âm thanh vô cùng non nớt, không ngừng lùi về sau, giữa tánh mạng và thức ăn, mèo nhỏ thông minh đương nhiên chọn vế đầu.
Lưu luyến nhìn thức ăn bên cạnh, liếm liếm hương vị ngon lành còn lưu bên khóe miệng, mèo nhỏ phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người đang quan sát nó, sau đó thực mất mặt mà nhanh chân bỏ chạy.
Tốc độ mèo nhỏ trốn chạy hiển nhiên vượt dự kiến của Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, Thanh Việt không thể không sử dụng không gian thuấn di, bám sát phía sau mèo nhỏ.
Cứ như vậy một đường, một chạy hai truy, tới tận ven hồ Thanh Việt mới tóm được mèo nhỏ hung ác trong lĩnh vực không gian của mình.
Thanh Việt thi triển pháp thuật hệ thổ trong lĩnh vực——Trọng Lực Thuật, làm mèo nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả khí lực quơ móng vuốt cũng không có.
Liên tục thi triển không gian Di Động Thuật làm thể lực Thanh Việt có chút không thể chống đỡ, trán phủ một tầng mồ hôi, tựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo không ngừng thở dốc.
“Ha hả ~~~ rốt cuộc cũng quơ được!”
Mặc dù có chút mệt mỏi nhưng Thanh Việt hệt như hài tử trải qua thiên tân vạn khổ mới chiếm được món đồ chơi mình muốn mà vui sướng không thôi.
Hoàng Phủ Ngạo có chút bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán Thanh Việt.
“Mệt mỏi sao, nghỉ ngơi một chốc đi.”
“Không mệt, không mệt.”
Thanh Việt lắc đầu, đi tới trước mặt mèo nhỏ đã từ rít gào trở thành không ngừng nức nở kia, tò mò ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mèo nhỏ, lại sờ sờ lổ tai, móng vuốt, cái bụng mềm mại, cái đuôi hơi cuộn lại.
“Phụ hoàng, thứ xấu xí này thực kì quái, Việt nhi cư nhiên cảm nhận được sức mạnh quang minh trên người nó, sức mạnh này tuy rất ít nhưng lại toát ra khí thế cường đại, có thể là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang không a?”
Nghe Thanh Việt nói vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng vội vàng đi tới ngồi xổm xuống, cùng Thanh Việt nghiên cứu quả cầu lông ngắn xám xịt lại gầy nhom này.
“Nếu nó thực là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang, như vậy có thể giải thích vì sao vừa nãy con ma thú cường tráng hơn nó rất nhiều lại bị dọa chạy. Chính là phụ hoàng thực không nhìn ra nó là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang nào.”
“Ân, Việt nhi cũng không nhìn ra, ma thú hệ quang không phải thường rất đẹp sao?”
Thanh Việt thực tán đồng cái nhìn của phụ hoàng.
Hai phụ tử lại hướng ánh mắt về con mèo nhỏ xấu xí.
“Hiện tại nguyên tố quang trên đại lục đã rất hiếm hoi, cho dù là ma thú cấp 9 hệ quang cũng chỉ có thể phát huy ra sức mạnh ngang ngửa ma thú cấp 7, chưa kể tới các loại ma thú hệ quang khác.”
Hoàng Phủ Ngạo suy nghĩ một lát, nói tiếp.
“Có lẽ, con mèo nhỏ này quả thực là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang, nếu nó mới sinh ra không lâu mà mụ mụ nó lại chết, không kịp chuyển năng lượng hệ quang vào cơ thể nó, vì thế nó chỉ có thể dựa vào sức mình, từng chút hấp thu năng lượng hệ quang đã hiếm hoi. Như vậy nó trưởng thành thành bộ dáng này cũng có thể lí giải.”
“Ân, nghe rất có lí.” Thanh Việt cũng thấy quan điểm phụ hoàng rất hợp lí, ánh mắt chớp động lưu quang kì dị, đôi môi so với cánh hoa còn non mềm hơn vẽ thành một nụ cười nghịch ngợm.
“Phụ hoàng, nó có phải là ấu tể của ma thú cường đại hệ quang hay không, chúng ta thử một lần không phải sẽ biết sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.