Chương 34: Yến hội
Kinh Hồng
28/09/2017
Như Tạp Ân đoán, lúc bọn họ tới thính phòng, yến hội đã bắt đầu.
Căn phòng xa hoa, khí phái, cơ hồ tụ tập tất cả quý tộc cao cấp nhất đại lục Vân Trạch.
Trên đài cao ở trung tâm thính phòng, nhóm nhạc công tuấn lãng hợp tấu các chương nhạc động lòng người, vũ cơ xinh đẹp tận sức nhảy múa.
Các quý tộc tụ tập tốp năm tốp ba, thưởng thức mĩ nhân không ngừng uốn éo trên đài, hoặc tán dương ca tụng lẫn nhau.
Trang phục quần áo đẹp đẽ, quý phái, nơi nơi có thể nhìn thấy.
Phía dưới bên phải đài cao ở trung tâm, có một bức rèm kết từ lưu li tỏa ánh sáng lung tinh cùng những khúc san hô tinh mĩ dưới đáy biến tạo thành một nhã phòng. Trong đại sảnh náo nhiệt chỉ có nơi này im lặng.
Nhã phòng xa hoa, chỉ có quốc vương mới có thể tiến vào, đám tùy tùng thân tín cũng chỉ được canh giữ bên ngoài.
Hiện tại bên trong nhã gian, các quốc vương đang thích thú phẩm rượu, nói chuyện phiếm, không khí thoạt nhìn vô cùng hài hòa. Bất quá có ngầm lục đục, tính toán nhỏ nhặt với nhau không thì chỉ có bọn họ mới biết.
“Bệ hạ, các vị quốc vương bệ hạ.”
Một sĩ quan cao cấp của Đông Chích, đứng bên ngoài bẩm báo.
“Hoàng đế bệ hạ của Nam Việt đế quốc, cùng các quan viên đã tới đại sảnh.”
Đôi mắt xanh biếc rung động một chút, Đông Li Trần buông ly rượu trong tay, tao nhã đứng lên.
“Có thể vì bổn hoàng chiêu đãi không chu toàn nên Nam Việt hoàng mới thong dong như vậy, xem ra bổn hoàng phải đích thân nghênh đón một chuyến.”
Chúng quốc vương thấy Đông Chích hoàng đế cũng ra ngoài nghênh đón, cũng theo sau.
“Các ngươi xem, xem kìa, Nam Việt hoàng thực sự rất anh tuấn!”
“Đây là Nam Việt hoàng sao? Ông trời của ta ơi, sao y lại trẻ như vậy? Bộ dáng như chỉ mới 20 tuổi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mười năm trước ta tới Nam Việt có gặp Nam Việt hoàng một lần, y bây giờ so với lúc đó không có một chút thay đổi nào! Hơn nữa so với trước kia hình như còn……”
“Ủa~~~ hài tử bên cạnh Nam Việt hoàng là ai a?”
“Hẳn là tinh linh đi?”
“Ngươi ngu quá, đó là Ngũ hoàng tử của Nam Việt đế quốc!”
“Thật sự làm người ta ghen tị!”
……..
Đoàn người Hoàng Phủ Ngạo vừa tới, lập tức làm đại sảnh sôi trào.
Nhóm quan viên đi theo đều không chịu nổi cảm giác bị biến thành tiêu điểm nghị luận, hưởng thụ ánh mắt nhiệt tình chăm chú không bao lâu liền tản ra đại sảnh tìm kiếm lão bằng hữu của mình.
Năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên người Hoàng Phủ Ngạo, ngược lại vì năm tháng lắng đọng làm y càng trầm ổn, nội liễm hơn. Cứ như một thanh bảo kiếm được đánh bóng, trong yên tĩnh lại có sắc bén, làm người ta càng thêm khiếp đảm.
Bị đám người này nhìn chòng chọc, Thanh Việt có chút phiền, bất quá lúc tay phải bé đưa lên chạm vào không gian giới chỉ của mình đã bị Hoàng Phủ Ngạo phát hiện.
Hoàng Phủ Ngạo dùng một tay bế Thanh Việt lên ôm vào lòng, áp sát bên tai bé cảnh cáo.
“Vật nhỏ, hôm nay đừng gây rắc rối cho phụ hoàng, đừng tụy tiện hù dọa đám người này, hiểu chưa?”
Thanh Việt có chút tiếc nuối buông không gian giới chỉ, gật gật đầu.
“Thực ngoan!”
“Nam Việt hoàng trước kia không phải không thích hài tử sao, nói hài tử thích khóc, yếu ớt lại rất dễ dàng chết đi không phải sao?”
Đông Li Trần mang theo các vị quốc vương ra tới.
Nhìn người tới, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo trở nên sắc bén, nhưng nụ cười trên mặt lại tao nhã vô hại.
“Đông Chích hoàng nói đùa, thời gian thay đổi rất nhiều thứ, không phải sao?”
Đối với vấn đề Hoàng Phủ Ngạo hỏi ngược lại, Đông Li Trần chỉ cười cười, chuyển đề tài.
“Bổn hoàng cùng các vị quốc vương tới đón Nam Việt hoàng, không biết Nam Việt hoàng có vui lòng tới nhã phòng tụ hội với chúng ta không?”
“Là bổn hoàng thất lễ.”
“Nào có, nào có……”
Tuy những người này đều nói lời khách sáo với Hoàng Phủ Ngạo, nhưng đại đa số ánh mắt đều không ngừng liếc về phía Thanh Việt.
“Việt nhi, bây giờ phụ hoàng có việc, tự mình đi chơi được không?”
“Ân.”
Thanh Việt lơ đãng đáp lời.
“Bệ hạ, không bằng để Ngũ điện hạ cùng ngoạn với Mạc nhi của chúng ta đi, Mạc nhi rất thích đệ đệ này.”
Đông Lệ Nhã rốt cuộc tìm được cơ hội lộ diện cho hài tử bị mọi người xem nhẹ nãy giờ.
“Phụ hoàng, Ngũ đệ giao cho nhi thần chiếu cố đi.”
Hoàng Phủ Vu Mạc gương mặt vẫn còn vẻ trẻ con non nớt, lộ ra biểu tình chờ mong.
Hoàng Phủ Ngạo thả Thanh Việt xuống đất.
“Hảo, các ngươi đi chơi đi, nhớ kĩ, đừng gặp rắc rối.”
“Nhi thần sẽ không.”
Hoàng Phủ Vu Mạc vội vàng cam đoan.
Nghe lời nói nhấn mạnh của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt ăn ý nhìn Hoàng Phủ Ngạo, đôi mắt long lanh ánh sáng dị sắc chợt lóe sáng, linh động mà giảo hoạt.
“Ngũ đệ, nơi này không có gì thú vị, chúng ta tới ngự hoa viên đi, biểu ca cùng… ách….. chính là thái tử Đông Chích cùng các hoàng tử, công chúa các nước đều ở đó, nhất định rất thú vị.”
Hoàng Phủ Vu Mạc nhiệt tình nói chuyện với Thanh Việt, kì thực mấy ngày nay dọc đường hắn đều có ý muốn tiếp cận Thanh Việt, bất quá bé cứ ra vẻ không để ý, không chút hứng thú, làm hắn không thể hiểu được tâm tư Thanh Việt.
Thanh Việt nhàm chán đi theo Hoàng Phủ Vu Mạc, ra ngoài đại sảnh, đột nhiên bé cảm giác được gì đó, Thanh Việt quay người, đối mặt với đôi mắt xanh biếc lạnh lùng đang đánh giá mình.
Ngự hoa viên.
Nơi này hiện tại có hơn 20 hài tử, lớn khoảng 15, 16 nhỏ thì 8, 9 tuổi.
Rõ ràng chỉ là những hài tử nhưng trong này không hề có tiếng cười nói hay các bóng dáng đùa giỡn.
Mọi người đều quy củ đứng hoặc ngồi, động tác tao nhã, tư thái đúng mực ngồi uống trà, nói chuyện phiếm. Thân thể bé xíu lại bày ra bộ dáng thành thục như vậy làm người ta có cảm giác quái dị.
“Biểu ca.”
Hoàng Phủ Vu Mạc dẫn Thanh Việt tới, hướng về phía thái tử Đông Chích, Đông Mộc Vân chào hỏi.
“A?”
“Thật đẹp!”
“Đây là hoàng tử nước nào?”
Tuy đang giả vờ bộ dáng người lớn nhưng dù sao vẫn còn rất ngây ngô, không thể che dấu tình tự của mình, đôi mắt mở to nhìn Thanh Việt.
“Tiểu Mạc, nói vậy vị này chính là Ngũ hoàng tử đi?”
“Đúng vậy, biểu ca.”
Đông Mộc Vân thân thiết tiếp đón bọn họ tới ngồi bên cạnh mình, còn bảo người hầu thay mức quả, trái cây cùng điểm tâm mới.
“Ngũ điện hạ lần đầu tới Đông Chích vẫn chưa quen đi?”
Thanh Việt nhìn nhìn Đông Mộc Vân, không rõ hắn hỏi có ý tứ gì, nhưng vẫn lễ phép gật đầu.
“Ha hả……. ngũ điện hạ nếm thử chút điểm tâm Đông Chích xem có hợp khẩu vị không.”
“Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Thấy thái độ hắn quá nhiệt tình, Thanh Việt rốt cuộc cho ra kết luận khẳng định.
Thanh Việt đi thẳng vào vấn đề làm Đông Mộc Vân có chút không thích ứng, hắn không ngờ một tiểu tử nhỏ tuổi như vậy lại rất thông minh, mớ tính toán trước đó bây giờ cũng có chút do dự.
“Có chút việc nhỏ, không biết Ngũ điện hạ hiện tại có rảnh không?”
Bộ dáng khó xử, có chút chần chờ của hắn làm Thanh Việt có cảm giác thú vị, rõ ràng bọn họ không nhận thức, người này có chuyện gì muốn nói với mình chứ?
“Muốn đi nơi khác đàm [nói chuyện] sao?”
“Đúng vậy, mời Ngũ điện hạ theo ta.”
Thấy Thanh Việt không cự tuyệt, Đông Mộc Vân thở phào.
“Ta cùng Ngũ điện hạ có chút việc cần thương lượng, tiếp đón không chu toàn, thỉnh các vị bỏ qua.”
Nói xong vài câu khách sáo, Đông Mộc Vân đứng dậy dẫn đường cho Thanh Việt, đồng thời suy tính trong lòng, tiểu tử này không giống như mình nghĩ, rốt cuộc lừa hay nên nói thật tốt hơn?
Căn phòng xa hoa, khí phái, cơ hồ tụ tập tất cả quý tộc cao cấp nhất đại lục Vân Trạch.
Trên đài cao ở trung tâm thính phòng, nhóm nhạc công tuấn lãng hợp tấu các chương nhạc động lòng người, vũ cơ xinh đẹp tận sức nhảy múa.
Các quý tộc tụ tập tốp năm tốp ba, thưởng thức mĩ nhân không ngừng uốn éo trên đài, hoặc tán dương ca tụng lẫn nhau.
Trang phục quần áo đẹp đẽ, quý phái, nơi nơi có thể nhìn thấy.
Phía dưới bên phải đài cao ở trung tâm, có một bức rèm kết từ lưu li tỏa ánh sáng lung tinh cùng những khúc san hô tinh mĩ dưới đáy biến tạo thành một nhã phòng. Trong đại sảnh náo nhiệt chỉ có nơi này im lặng.
Nhã phòng xa hoa, chỉ có quốc vương mới có thể tiến vào, đám tùy tùng thân tín cũng chỉ được canh giữ bên ngoài.
Hiện tại bên trong nhã gian, các quốc vương đang thích thú phẩm rượu, nói chuyện phiếm, không khí thoạt nhìn vô cùng hài hòa. Bất quá có ngầm lục đục, tính toán nhỏ nhặt với nhau không thì chỉ có bọn họ mới biết.
“Bệ hạ, các vị quốc vương bệ hạ.”
Một sĩ quan cao cấp của Đông Chích, đứng bên ngoài bẩm báo.
“Hoàng đế bệ hạ của Nam Việt đế quốc, cùng các quan viên đã tới đại sảnh.”
Đôi mắt xanh biếc rung động một chút, Đông Li Trần buông ly rượu trong tay, tao nhã đứng lên.
“Có thể vì bổn hoàng chiêu đãi không chu toàn nên Nam Việt hoàng mới thong dong như vậy, xem ra bổn hoàng phải đích thân nghênh đón một chuyến.”
Chúng quốc vương thấy Đông Chích hoàng đế cũng ra ngoài nghênh đón, cũng theo sau.
“Các ngươi xem, xem kìa, Nam Việt hoàng thực sự rất anh tuấn!”
“Đây là Nam Việt hoàng sao? Ông trời của ta ơi, sao y lại trẻ như vậy? Bộ dáng như chỉ mới 20 tuổi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mười năm trước ta tới Nam Việt có gặp Nam Việt hoàng một lần, y bây giờ so với lúc đó không có một chút thay đổi nào! Hơn nữa so với trước kia hình như còn……”
“Ủa~~~ hài tử bên cạnh Nam Việt hoàng là ai a?”
“Hẳn là tinh linh đi?”
“Ngươi ngu quá, đó là Ngũ hoàng tử của Nam Việt đế quốc!”
“Thật sự làm người ta ghen tị!”
……..
Đoàn người Hoàng Phủ Ngạo vừa tới, lập tức làm đại sảnh sôi trào.
Nhóm quan viên đi theo đều không chịu nổi cảm giác bị biến thành tiêu điểm nghị luận, hưởng thụ ánh mắt nhiệt tình chăm chú không bao lâu liền tản ra đại sảnh tìm kiếm lão bằng hữu của mình.
Năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên người Hoàng Phủ Ngạo, ngược lại vì năm tháng lắng đọng làm y càng trầm ổn, nội liễm hơn. Cứ như một thanh bảo kiếm được đánh bóng, trong yên tĩnh lại có sắc bén, làm người ta càng thêm khiếp đảm.
Bị đám người này nhìn chòng chọc, Thanh Việt có chút phiền, bất quá lúc tay phải bé đưa lên chạm vào không gian giới chỉ của mình đã bị Hoàng Phủ Ngạo phát hiện.
Hoàng Phủ Ngạo dùng một tay bế Thanh Việt lên ôm vào lòng, áp sát bên tai bé cảnh cáo.
“Vật nhỏ, hôm nay đừng gây rắc rối cho phụ hoàng, đừng tụy tiện hù dọa đám người này, hiểu chưa?”
Thanh Việt có chút tiếc nuối buông không gian giới chỉ, gật gật đầu.
“Thực ngoan!”
“Nam Việt hoàng trước kia không phải không thích hài tử sao, nói hài tử thích khóc, yếu ớt lại rất dễ dàng chết đi không phải sao?”
Đông Li Trần mang theo các vị quốc vương ra tới.
Nhìn người tới, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo trở nên sắc bén, nhưng nụ cười trên mặt lại tao nhã vô hại.
“Đông Chích hoàng nói đùa, thời gian thay đổi rất nhiều thứ, không phải sao?”
Đối với vấn đề Hoàng Phủ Ngạo hỏi ngược lại, Đông Li Trần chỉ cười cười, chuyển đề tài.
“Bổn hoàng cùng các vị quốc vương tới đón Nam Việt hoàng, không biết Nam Việt hoàng có vui lòng tới nhã phòng tụ hội với chúng ta không?”
“Là bổn hoàng thất lễ.”
“Nào có, nào có……”
Tuy những người này đều nói lời khách sáo với Hoàng Phủ Ngạo, nhưng đại đa số ánh mắt đều không ngừng liếc về phía Thanh Việt.
“Việt nhi, bây giờ phụ hoàng có việc, tự mình đi chơi được không?”
“Ân.”
Thanh Việt lơ đãng đáp lời.
“Bệ hạ, không bằng để Ngũ điện hạ cùng ngoạn với Mạc nhi của chúng ta đi, Mạc nhi rất thích đệ đệ này.”
Đông Lệ Nhã rốt cuộc tìm được cơ hội lộ diện cho hài tử bị mọi người xem nhẹ nãy giờ.
“Phụ hoàng, Ngũ đệ giao cho nhi thần chiếu cố đi.”
Hoàng Phủ Vu Mạc gương mặt vẫn còn vẻ trẻ con non nớt, lộ ra biểu tình chờ mong.
Hoàng Phủ Ngạo thả Thanh Việt xuống đất.
“Hảo, các ngươi đi chơi đi, nhớ kĩ, đừng gặp rắc rối.”
“Nhi thần sẽ không.”
Hoàng Phủ Vu Mạc vội vàng cam đoan.
Nghe lời nói nhấn mạnh của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt ăn ý nhìn Hoàng Phủ Ngạo, đôi mắt long lanh ánh sáng dị sắc chợt lóe sáng, linh động mà giảo hoạt.
“Ngũ đệ, nơi này không có gì thú vị, chúng ta tới ngự hoa viên đi, biểu ca cùng… ách….. chính là thái tử Đông Chích cùng các hoàng tử, công chúa các nước đều ở đó, nhất định rất thú vị.”
Hoàng Phủ Vu Mạc nhiệt tình nói chuyện với Thanh Việt, kì thực mấy ngày nay dọc đường hắn đều có ý muốn tiếp cận Thanh Việt, bất quá bé cứ ra vẻ không để ý, không chút hứng thú, làm hắn không thể hiểu được tâm tư Thanh Việt.
Thanh Việt nhàm chán đi theo Hoàng Phủ Vu Mạc, ra ngoài đại sảnh, đột nhiên bé cảm giác được gì đó, Thanh Việt quay người, đối mặt với đôi mắt xanh biếc lạnh lùng đang đánh giá mình.
Ngự hoa viên.
Nơi này hiện tại có hơn 20 hài tử, lớn khoảng 15, 16 nhỏ thì 8, 9 tuổi.
Rõ ràng chỉ là những hài tử nhưng trong này không hề có tiếng cười nói hay các bóng dáng đùa giỡn.
Mọi người đều quy củ đứng hoặc ngồi, động tác tao nhã, tư thái đúng mực ngồi uống trà, nói chuyện phiếm. Thân thể bé xíu lại bày ra bộ dáng thành thục như vậy làm người ta có cảm giác quái dị.
“Biểu ca.”
Hoàng Phủ Vu Mạc dẫn Thanh Việt tới, hướng về phía thái tử Đông Chích, Đông Mộc Vân chào hỏi.
“A?”
“Thật đẹp!”
“Đây là hoàng tử nước nào?”
Tuy đang giả vờ bộ dáng người lớn nhưng dù sao vẫn còn rất ngây ngô, không thể che dấu tình tự của mình, đôi mắt mở to nhìn Thanh Việt.
“Tiểu Mạc, nói vậy vị này chính là Ngũ hoàng tử đi?”
“Đúng vậy, biểu ca.”
Đông Mộc Vân thân thiết tiếp đón bọn họ tới ngồi bên cạnh mình, còn bảo người hầu thay mức quả, trái cây cùng điểm tâm mới.
“Ngũ điện hạ lần đầu tới Đông Chích vẫn chưa quen đi?”
Thanh Việt nhìn nhìn Đông Mộc Vân, không rõ hắn hỏi có ý tứ gì, nhưng vẫn lễ phép gật đầu.
“Ha hả……. ngũ điện hạ nếm thử chút điểm tâm Đông Chích xem có hợp khẩu vị không.”
“Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Thấy thái độ hắn quá nhiệt tình, Thanh Việt rốt cuộc cho ra kết luận khẳng định.
Thanh Việt đi thẳng vào vấn đề làm Đông Mộc Vân có chút không thích ứng, hắn không ngờ một tiểu tử nhỏ tuổi như vậy lại rất thông minh, mớ tính toán trước đó bây giờ cũng có chút do dự.
“Có chút việc nhỏ, không biết Ngũ điện hạ hiện tại có rảnh không?”
Bộ dáng khó xử, có chút chần chờ của hắn làm Thanh Việt có cảm giác thú vị, rõ ràng bọn họ không nhận thức, người này có chuyện gì muốn nói với mình chứ?
“Muốn đi nơi khác đàm [nói chuyện] sao?”
“Đúng vậy, mời Ngũ điện hạ theo ta.”
Thấy Thanh Việt không cự tuyệt, Đông Mộc Vân thở phào.
“Ta cùng Ngũ điện hạ có chút việc cần thương lượng, tiếp đón không chu toàn, thỉnh các vị bỏ qua.”
Nói xong vài câu khách sáo, Đông Mộc Vân đứng dậy dẫn đường cho Thanh Việt, đồng thời suy tính trong lòng, tiểu tử này không giống như mình nghĩ, rốt cuộc lừa hay nên nói thật tốt hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.