Chương 82: Không cho cũng phải cho
Lai Tự Viễn Phương
08/07/2016
Hắc Viêm ngồi trên vương tọa, nhìn chủ giáo Quang Minh đứng trước vương tọa, mấy tháng không gặp, lão già làm người chán ghét này, nếp nhăn trên mặt hình như tăng lên không ít.
“Bệ hạ…”
Chủ giáo Quang Minh mắt long lanh nhìn bình thủy tinh bị Hắc Viêm niết trong tay, sợ hắn không cẩn thận, làm rớt bình xuống đất.
“Bệ hạ, xin ngài nhất thiết phải cẩn thận!”
Thấy Hắc Viêm bắt đầu ném bình lên, chơi trò ném rồi tiếp, chủ giáo đại nhân cuối cùng hết nhịn nổi, ngữ khí cứng nhắc, rõ ràng khiến quốc vương bệ hạ vô cùng không vui. Tể tướng Murphy đứng bên cạnh hừ một tiếng, chủ giáo lập tức ý thức được mình quá mức. Cho dù là đại chủ giáo, cũng không dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Hắc Viêm.
“Bệ hạ, xin ngài tha thứ vì ta mất khống chế.”
“Không sao.” Hắc Viêm hứng chiếc bình, hiếm khi vẻ mặt ôn hòa nói với chủ giáo: “Không cần khẩn trương như thế, ta tìm ngươi tới, chỉ để thực hiện lời hứa trước đó.”
Nói xong, trực tiếp đặt bình thủy tinh lên bàn, bảo chủ giáo đi tới.
Chủ giáo hai tay run rẩy cầm lấy bình, màn vừa rồi, khiến tim lão cũng sắp vọt lên mắt.
Bình thủy tinh vừa vào tay, khuyên đeo hình tròn trước ngực chủ giáo bắt đầu nóng lên. Trên bình thủy tinh, có khắc phù văn cầu nguyện của giáo hội, đây là ký hiệu riêng biệt của bình thủy tinh chứa nước linh hồn, cũng là nguyên nhân giáo hội có thể theo tung tìm kiếm nước linh hồn đã mất trộm.
Phù văn là dùng một phương pháp đặc biệt khắc lên thân bình, hoàn toàn dung làm một cùng thân bình, chỉ có đại chủ giáo và kỵ sĩ vàng bảo vệ thánh vật mới biết sự tồn tại của phù văn. Cho dù là Gerrees đã trộm nước linh hồn khỏi giáo hội, cũng không phát hiện những phù văn căn bản không có bất cứ khí tức ma pháp nào.
Giáo hội vì an toàn của thánh vật, phí hết tâm cơ làm ‘đánh dấu dự phòng’. Đáng tiếc là, ai cũng không ngờ được, sẽ xuất hiện một Tống Mặc dám làm giả thánh vật giáo hội, hơn nữa tên to gan bằng trời kia, lại tìm được một ma tộc động thủ!
Ma tộc là chủng tộc tinh thông phù văn nhất đại lục Quang Minh, lại thêm năng lực của bản thân Rhys, phù văn ẩn giấu trên bình thủy tinh, trước mặt hắn, không nơi ẩn náu.
Thế là, nhờ vào năng lực mô phỏng vượt bậc của Rhys, lại thêm người phân định cấp bập chuyên gia là kỵ sĩ vàng Airth, nước linh hồn nhái, thành công qua ải.
Trừ khi trong giáo hội có người bóp nát bình, nếu không, căn bản sẽ không phát hiện đây là hàng nhái.
Đương nhiên, cho dù có bóp nát bình, tính ra cũng sẽ không có ai có thể phân biệt được thứ chứa bên trong rốt cuộc có phải là nước linh hồn chân chính hay không, người duy nhất có thể phân biệt thật giả, cũng chính là người đã cho nước linh hồn vào trong bình thủy tinh, nhưng người đó sớm đã thành người thiên cổ, tới bã xương cũng không còn.
Chủ giáo lật đi lật lại kiểm tra bình thủy tinh, cho tới khi xác định trong tay là ‘hàng thật’, mới thở ra một hơi.
“Bệ hạ, ta đại biểu giáo hội và bản thân ta, gửi lời cảm tạ chân thành nhất cho ngài!”
“Ừ. Ta tiếp nhận lời cảm tạ của ngươi.” Hắc Viêm cong khóe môi, chợt đổi giọng, “Nếu ngươi đã xác định là thật, vậy thì, nên lấy tiền phải trả cho ta ra đi chứ?”
Lời của Hắc Viêm quá trực tiếp, nụ cười trên mặt chủ giáo Quang Minh lập tức cứng đờ, thân là vua một nước, nói toạc móng heo đòi tiền người khác như thế sao?
Hắc Viêm không để ý người khác nghĩ thế nào, hắn đã mang ‘thánh vật’ giáo hội trở về rồi, điều kiện giáo hội đã hứa trước kia, cũng bắt buộc phải thực hiện. Nếu không, hắn sẽ cho cái kẻ trước mặt này biết, lừa dối một con cự long, sẽ có kết cục gì!
Chủ giáo thấy Hắc Viêm có dấu hiệu trở mặt, lập tức nói: “Bệ hạ, ngài yên tâm, đã chuẩn bị hết cả rồi.” Nếu thánh vật đã tìm về, kim tệ nên trả, tự nhiên phải trả. Nếu không, chỉ sợ ngay cả vương cung này lão cũng không ra được.
Tu sĩ đợi bên ngoài nhận được mệnh lệnh, lập tức nâng mười rương chứa kim tệ vào.
Lương thực và dê bò đều đã giao cho Murphy, những kim tệ này, cần phải trực tiếp giao cho quốc vương.
“Bệ hạ, tất cả đều ở đây.” Chủ giáo vừa đau thịt, vừa vung tay, nắp rương liên tiếp được mở ra, lập tức, ánh sáng vàng chói lọi chiếu sáng cả căn phòng. “Tổng cộng ba trăm ngàn đồng kim tệ. Ngài có thể phái người kiểm tra một chút.”
Hắc Viêm rời khỏi vương tọa, đi tới trước rương, tùy tiện cầm một đồng kim tệ có khắc hoa văn quyền trượng lên, con mắt màu vàng híp lại, “Chỉ có nhiêu đây sao?”
“Bệ hạ?”
“Năm trăm ngàn.”
“Bệ hạ, như vậy không giống như đã nói lúc trước!”
“Nói lúc trước?” Hắc Viêm liếc mắt nhìn chủ giáo bị lời của hắn dọa tới, đang sắp tan vỡ, “Có định khế ước sao?”
(*Ở đây có chút sai lệch về tiền, ban đầu lúc thỏa thuận ở chương 62 đã thỏa thuận là năm trăm ngàn, có lẽ tác giả quên nên lúc này số tiền lại khác, ta chỉ làm đúng bản gốc thôi.)
“Nhưng mà…” Rõ ràng đã nói rồi mà! Cũng không nghe thấy ai dám đòi khế ước với quốc vương bệ hạ!
Chủ giáo đại nhân cho rằng Hắc Viêm cố ý làm khó, trên thực tế, quả thật hắn đang làm vậy.
Tống Mặc dùng nước linh hồn bản nhái để lấy được một phần trong số tiền giao dịch Hắc Viêm đạt được lần này, Hắc Viêm cũng đau thịt. Cự long chỉ có một chút sở thích như thế, Tống Mặc lại chuyên môn muốn hạ thủ vào chỗ đó, Hắc Viêm không nguyện ý tự chịu thiệt, nếu đã vậy, thì chỉ có thể khiến Quang Minh giáo hội xẻo thịt.
“Năm mươi ngàn kim tệ, một đồng cũng không thể thiếu!”
Hắc Viêm búng tay một cái, bình thủy tinh trong tay chủ giáo, lại trở về tay hắn, đứng trước vương tọa, phủ nhìn lão già khô héo lùn hơn mình hai cái đầu, thoải mái ức hiếp người, “Đây là quốc gia của ta, ngươi đứng trên đất của ta, lời ta nói, đại biểu cho tất cả, hiểu chưa?”
Hắc Viêm không tiếp tục nói nữa, chủ giáo đã hiểu ý của hắn, tiền này, mình cho thì tốt, không cho cũng phải cho!
Có kẻ không giảng đạo lý thế này sao?!
Chủ giáo đại nhân cảm thấy mình không phải đang đối diện với quốc vương chinh chiến tứ phương, uy danh hiển hách, mà là một tên cướp không hơn không kém!
Cự long thích cướp kim tệ cướp công chúa, quả thật không có khác biệt gì lắm với kẻ cướp.
Chủ giáo đại nhân thoáng chốc nhận rõ chân tướng.
Nhưng lời của quốc vương cường đạo này, lão lại không thể không nghe. Thánh vật giáo hội nhất định phải tìm về, quốc vương Obi cũng không thể đắc tội, giáo hội không cần e dè với những tiểu vương quốc và lãnh chủ, nhưng đối với Hắc Viêm, cũng chỉ có thể co cổ giả làm con cháu.
Còn phải giả cho tốt, giả cho giống, nếu không, lực lượng vũ trang phản chính phủ đối phó với quân chính quy, cũng chỉ có thể chịu đánh. Đây là kinh nghiệm tổng kết từ máu và nước mắt, trở thành tài liệu tham khảo quan trọng.
Không thể làm gì, chủ giáo đại nhân chỉ đành bảo tu sĩ đi theo mình trở về giáo đình lĩnh tiền. Tu sĩ mang theo mệnh lệnh của chủ giáo trở về giáo đình, tiếp theo, lại có tám rương được nâng vào vương cung Obi. Do nhất thời không tìm được nhiều kim tệ như thế, các loại đồ vàng, bao gồm đế cắm nến đặt trước thánh tọa, cũng bị bỏ vào rương đem vào vương cung.
Nhìn tám rương vàng lấp lánh, Hắc Viêm thỏa mãn, Murphy cười, hai quân thần cùng nghĩ: Nếu thánh vật giáo hội cách vài ngày lại mất một lần, thì tốt biết bao a!
Chủ giáo đại nhân khóc không ra nước mắt nhìn kim tệ bị nâng đi, chỉ có thể không ngừng an ủi mình, ít nhất nước linh hồn đã trở về tay mình, hoàn thành mệnh lệnh của đại chủ giáo, có thể quang minh chính đại hùng hồn lý lẽ đi khóc kể nghèo. Lão vì truy hồi thánh vật, gần như phải đập nồi bán sắt, đại chủ giáo không thể ngồi nhìn không quản, trân mắt nhìn họ đi uống gió tây bắc!
Hắc Viêm nhận được kim tệ, tự nhiên sẽ không còn bủn xỉn phần cho Tống Mặc, sau khi kiểm kê, liền phái người vận chuyển phần đã ước định với Tống Mặc tới hành tỉnh tây bắc. Quốc vương Obi không thể huênh hoang đưa kim tệ tới Grilan, chỉ có thể thông qua Saivans, đưa kim tệ tới tay Tống Mặc. Saivans nhận được kim tệ và mệnh lệnh của quốc vương, cũng không dám chậm trễ, rương cũng không mở, đã mang cả rương lẫn xe ngựa đi tới Grilan.
Các kỵ binh hành tỉnh tây bắc hiện tại đã học rất ngoan, tuyệt đối không lại gần biên cảnh Grilan trong phạm vi mười mét, nơi đó không chỉ có dây nho biết chơi trói người và cây mía thích quất người, mà gần đây còn có thêm khoai tây biết lao ra từ đất để chọi người!
Từng có một đội kỵ binh tuần tra biên cảnh đích thân trông thấy, một con heo rừng không cẩn thận chạy tới biên cảnh Grilan, khi cách năm mét, đã bị những thứ tròn trịa mập mạp này đập cho rách đầu chảy máu, ngã xuống không dậy nổi. Sau đó mấy người Grilan toàn thân giáp trụ, cầm khiêng và một vài thứ giống như xẻng sắt, từ trong tường đi ra, vừa dùng khiêng chống đỡ khoai tây không ngừng bay tới, vừa tha heo rừng về.
Cả quá trình không tới hai mươi phút, nhưng lại khiến đại binh tây bắc được mở mắt.
Đợi khi công kích của khoai tây ngừng lại, những người Grilan đó lại cầm túi ra thu nhặt khoai tây lăn đầy đất. Nhặt xong, còn cười cười với đại binh tây bắc, “Có ăn chưa? Nếu chưa ăn, đợi lát nữa, có đồ ngon cho các ngươi.”
Các đại binh còn đang trong kinh ngạc, cho tới khi một mùi hương thơm phức bay tới, mới tỉnh táo lại.
Nam nhân vừa rồi cười với các đại binh dùng một túi đựng bảy tám củ khoai tây đã nướng chín, trực tiếp đưa cho họ, đội trưởng dẫn đầu cầm túi, mở ra, lại một cỗ hương thơm, xa lạ, nhưng khiến người ta rất muốn thưởng thức.
“Nếm thử đi, coi chừng phỏng.”
Trải qua diễn tập quân sự của Saivans và Tống Mặc liên hợp tổ chức trước đó, kỵ binh hành tỉnh tây bắc và người Grilan cũng coi như có giao tình. Các đại binh thấy người Grilan cũng đang ăn thứ này, hương thơm lại rất mê người, lập tức chia khoai tây nướng mà ăn, cắn một miếng liền mắt sáng rỡ, trực tiếp mua mấy túi của người Grilan mang về, đương nhiên, là nướng chín. Từ đó về sau, mỗi lần có đại binh hành tỉnh tây bắc đi ngang qua, luôn sẽ mua mấy túi khoai nướng hoặc bắp nướng, thỉnh thoảng còn có quan viên phái tùy tùng tới mua một chút, dù sao trong kho cũng chất đầy, Tống Mặc cũng không để ý các lãnh dân kiếm chút tiền tiêu vặt.
Cũng không biết là do Saivans hay là các quan viên hành tỉnh tây bắc không để ý mấy thứ này, mà cho tới nay, không có ai thấy hứng thú với việc trồng khoai tây.
“Lẽ nào, là thấy loại cây trồng này quá hung hãn sao?”
Tống Mặc tiện tay đánh bay một củ khoai đang lao tới mình, vuốt vuốt cằm, vô cùng khó hiểu.
Nhưng sau khi thấy mấy rương kim tệ Hắc Viêm chuyển tới, Tống đại lãnh chủ lập tức ném những nghi hoặc này ra sau đầu, tiền a, có số tiền này, rất nhiều chuyện, đều có thể bắt đầu làm rồi…
Công tước Nelson đang vùi đầu tăng ca trong phòng tối nhỏ, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, có cảm giác như một loại mãnh thú ăn thịt nào đó đang địa mình.
“Bệ hạ…”
Chủ giáo Quang Minh mắt long lanh nhìn bình thủy tinh bị Hắc Viêm niết trong tay, sợ hắn không cẩn thận, làm rớt bình xuống đất.
“Bệ hạ, xin ngài nhất thiết phải cẩn thận!”
Thấy Hắc Viêm bắt đầu ném bình lên, chơi trò ném rồi tiếp, chủ giáo đại nhân cuối cùng hết nhịn nổi, ngữ khí cứng nhắc, rõ ràng khiến quốc vương bệ hạ vô cùng không vui. Tể tướng Murphy đứng bên cạnh hừ một tiếng, chủ giáo lập tức ý thức được mình quá mức. Cho dù là đại chủ giáo, cũng không dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Hắc Viêm.
“Bệ hạ, xin ngài tha thứ vì ta mất khống chế.”
“Không sao.” Hắc Viêm hứng chiếc bình, hiếm khi vẻ mặt ôn hòa nói với chủ giáo: “Không cần khẩn trương như thế, ta tìm ngươi tới, chỉ để thực hiện lời hứa trước đó.”
Nói xong, trực tiếp đặt bình thủy tinh lên bàn, bảo chủ giáo đi tới.
Chủ giáo hai tay run rẩy cầm lấy bình, màn vừa rồi, khiến tim lão cũng sắp vọt lên mắt.
Bình thủy tinh vừa vào tay, khuyên đeo hình tròn trước ngực chủ giáo bắt đầu nóng lên. Trên bình thủy tinh, có khắc phù văn cầu nguyện của giáo hội, đây là ký hiệu riêng biệt của bình thủy tinh chứa nước linh hồn, cũng là nguyên nhân giáo hội có thể theo tung tìm kiếm nước linh hồn đã mất trộm.
Phù văn là dùng một phương pháp đặc biệt khắc lên thân bình, hoàn toàn dung làm một cùng thân bình, chỉ có đại chủ giáo và kỵ sĩ vàng bảo vệ thánh vật mới biết sự tồn tại của phù văn. Cho dù là Gerrees đã trộm nước linh hồn khỏi giáo hội, cũng không phát hiện những phù văn căn bản không có bất cứ khí tức ma pháp nào.
Giáo hội vì an toàn của thánh vật, phí hết tâm cơ làm ‘đánh dấu dự phòng’. Đáng tiếc là, ai cũng không ngờ được, sẽ xuất hiện một Tống Mặc dám làm giả thánh vật giáo hội, hơn nữa tên to gan bằng trời kia, lại tìm được một ma tộc động thủ!
Ma tộc là chủng tộc tinh thông phù văn nhất đại lục Quang Minh, lại thêm năng lực của bản thân Rhys, phù văn ẩn giấu trên bình thủy tinh, trước mặt hắn, không nơi ẩn náu.
Thế là, nhờ vào năng lực mô phỏng vượt bậc của Rhys, lại thêm người phân định cấp bập chuyên gia là kỵ sĩ vàng Airth, nước linh hồn nhái, thành công qua ải.
Trừ khi trong giáo hội có người bóp nát bình, nếu không, căn bản sẽ không phát hiện đây là hàng nhái.
Đương nhiên, cho dù có bóp nát bình, tính ra cũng sẽ không có ai có thể phân biệt được thứ chứa bên trong rốt cuộc có phải là nước linh hồn chân chính hay không, người duy nhất có thể phân biệt thật giả, cũng chính là người đã cho nước linh hồn vào trong bình thủy tinh, nhưng người đó sớm đã thành người thiên cổ, tới bã xương cũng không còn.
Chủ giáo lật đi lật lại kiểm tra bình thủy tinh, cho tới khi xác định trong tay là ‘hàng thật’, mới thở ra một hơi.
“Bệ hạ, ta đại biểu giáo hội và bản thân ta, gửi lời cảm tạ chân thành nhất cho ngài!”
“Ừ. Ta tiếp nhận lời cảm tạ của ngươi.” Hắc Viêm cong khóe môi, chợt đổi giọng, “Nếu ngươi đã xác định là thật, vậy thì, nên lấy tiền phải trả cho ta ra đi chứ?”
Lời của Hắc Viêm quá trực tiếp, nụ cười trên mặt chủ giáo Quang Minh lập tức cứng đờ, thân là vua một nước, nói toạc móng heo đòi tiền người khác như thế sao?
Hắc Viêm không để ý người khác nghĩ thế nào, hắn đã mang ‘thánh vật’ giáo hội trở về rồi, điều kiện giáo hội đã hứa trước kia, cũng bắt buộc phải thực hiện. Nếu không, hắn sẽ cho cái kẻ trước mặt này biết, lừa dối một con cự long, sẽ có kết cục gì!
Chủ giáo thấy Hắc Viêm có dấu hiệu trở mặt, lập tức nói: “Bệ hạ, ngài yên tâm, đã chuẩn bị hết cả rồi.” Nếu thánh vật đã tìm về, kim tệ nên trả, tự nhiên phải trả. Nếu không, chỉ sợ ngay cả vương cung này lão cũng không ra được.
Tu sĩ đợi bên ngoài nhận được mệnh lệnh, lập tức nâng mười rương chứa kim tệ vào.
Lương thực và dê bò đều đã giao cho Murphy, những kim tệ này, cần phải trực tiếp giao cho quốc vương.
“Bệ hạ, tất cả đều ở đây.” Chủ giáo vừa đau thịt, vừa vung tay, nắp rương liên tiếp được mở ra, lập tức, ánh sáng vàng chói lọi chiếu sáng cả căn phòng. “Tổng cộng ba trăm ngàn đồng kim tệ. Ngài có thể phái người kiểm tra một chút.”
Hắc Viêm rời khỏi vương tọa, đi tới trước rương, tùy tiện cầm một đồng kim tệ có khắc hoa văn quyền trượng lên, con mắt màu vàng híp lại, “Chỉ có nhiêu đây sao?”
“Bệ hạ?”
“Năm trăm ngàn.”
“Bệ hạ, như vậy không giống như đã nói lúc trước!”
“Nói lúc trước?” Hắc Viêm liếc mắt nhìn chủ giáo bị lời của hắn dọa tới, đang sắp tan vỡ, “Có định khế ước sao?”
(*Ở đây có chút sai lệch về tiền, ban đầu lúc thỏa thuận ở chương 62 đã thỏa thuận là năm trăm ngàn, có lẽ tác giả quên nên lúc này số tiền lại khác, ta chỉ làm đúng bản gốc thôi.)
“Nhưng mà…” Rõ ràng đã nói rồi mà! Cũng không nghe thấy ai dám đòi khế ước với quốc vương bệ hạ!
Chủ giáo đại nhân cho rằng Hắc Viêm cố ý làm khó, trên thực tế, quả thật hắn đang làm vậy.
Tống Mặc dùng nước linh hồn bản nhái để lấy được một phần trong số tiền giao dịch Hắc Viêm đạt được lần này, Hắc Viêm cũng đau thịt. Cự long chỉ có một chút sở thích như thế, Tống Mặc lại chuyên môn muốn hạ thủ vào chỗ đó, Hắc Viêm không nguyện ý tự chịu thiệt, nếu đã vậy, thì chỉ có thể khiến Quang Minh giáo hội xẻo thịt.
“Năm mươi ngàn kim tệ, một đồng cũng không thể thiếu!”
Hắc Viêm búng tay một cái, bình thủy tinh trong tay chủ giáo, lại trở về tay hắn, đứng trước vương tọa, phủ nhìn lão già khô héo lùn hơn mình hai cái đầu, thoải mái ức hiếp người, “Đây là quốc gia của ta, ngươi đứng trên đất của ta, lời ta nói, đại biểu cho tất cả, hiểu chưa?”
Hắc Viêm không tiếp tục nói nữa, chủ giáo đã hiểu ý của hắn, tiền này, mình cho thì tốt, không cho cũng phải cho!
Có kẻ không giảng đạo lý thế này sao?!
Chủ giáo đại nhân cảm thấy mình không phải đang đối diện với quốc vương chinh chiến tứ phương, uy danh hiển hách, mà là một tên cướp không hơn không kém!
Cự long thích cướp kim tệ cướp công chúa, quả thật không có khác biệt gì lắm với kẻ cướp.
Chủ giáo đại nhân thoáng chốc nhận rõ chân tướng.
Nhưng lời của quốc vương cường đạo này, lão lại không thể không nghe. Thánh vật giáo hội nhất định phải tìm về, quốc vương Obi cũng không thể đắc tội, giáo hội không cần e dè với những tiểu vương quốc và lãnh chủ, nhưng đối với Hắc Viêm, cũng chỉ có thể co cổ giả làm con cháu.
Còn phải giả cho tốt, giả cho giống, nếu không, lực lượng vũ trang phản chính phủ đối phó với quân chính quy, cũng chỉ có thể chịu đánh. Đây là kinh nghiệm tổng kết từ máu và nước mắt, trở thành tài liệu tham khảo quan trọng.
Không thể làm gì, chủ giáo đại nhân chỉ đành bảo tu sĩ đi theo mình trở về giáo đình lĩnh tiền. Tu sĩ mang theo mệnh lệnh của chủ giáo trở về giáo đình, tiếp theo, lại có tám rương được nâng vào vương cung Obi. Do nhất thời không tìm được nhiều kim tệ như thế, các loại đồ vàng, bao gồm đế cắm nến đặt trước thánh tọa, cũng bị bỏ vào rương đem vào vương cung.
Nhìn tám rương vàng lấp lánh, Hắc Viêm thỏa mãn, Murphy cười, hai quân thần cùng nghĩ: Nếu thánh vật giáo hội cách vài ngày lại mất một lần, thì tốt biết bao a!
Chủ giáo đại nhân khóc không ra nước mắt nhìn kim tệ bị nâng đi, chỉ có thể không ngừng an ủi mình, ít nhất nước linh hồn đã trở về tay mình, hoàn thành mệnh lệnh của đại chủ giáo, có thể quang minh chính đại hùng hồn lý lẽ đi khóc kể nghèo. Lão vì truy hồi thánh vật, gần như phải đập nồi bán sắt, đại chủ giáo không thể ngồi nhìn không quản, trân mắt nhìn họ đi uống gió tây bắc!
Hắc Viêm nhận được kim tệ, tự nhiên sẽ không còn bủn xỉn phần cho Tống Mặc, sau khi kiểm kê, liền phái người vận chuyển phần đã ước định với Tống Mặc tới hành tỉnh tây bắc. Quốc vương Obi không thể huênh hoang đưa kim tệ tới Grilan, chỉ có thể thông qua Saivans, đưa kim tệ tới tay Tống Mặc. Saivans nhận được kim tệ và mệnh lệnh của quốc vương, cũng không dám chậm trễ, rương cũng không mở, đã mang cả rương lẫn xe ngựa đi tới Grilan.
Các kỵ binh hành tỉnh tây bắc hiện tại đã học rất ngoan, tuyệt đối không lại gần biên cảnh Grilan trong phạm vi mười mét, nơi đó không chỉ có dây nho biết chơi trói người và cây mía thích quất người, mà gần đây còn có thêm khoai tây biết lao ra từ đất để chọi người!
Từng có một đội kỵ binh tuần tra biên cảnh đích thân trông thấy, một con heo rừng không cẩn thận chạy tới biên cảnh Grilan, khi cách năm mét, đã bị những thứ tròn trịa mập mạp này đập cho rách đầu chảy máu, ngã xuống không dậy nổi. Sau đó mấy người Grilan toàn thân giáp trụ, cầm khiêng và một vài thứ giống như xẻng sắt, từ trong tường đi ra, vừa dùng khiêng chống đỡ khoai tây không ngừng bay tới, vừa tha heo rừng về.
Cả quá trình không tới hai mươi phút, nhưng lại khiến đại binh tây bắc được mở mắt.
Đợi khi công kích của khoai tây ngừng lại, những người Grilan đó lại cầm túi ra thu nhặt khoai tây lăn đầy đất. Nhặt xong, còn cười cười với đại binh tây bắc, “Có ăn chưa? Nếu chưa ăn, đợi lát nữa, có đồ ngon cho các ngươi.”
Các đại binh còn đang trong kinh ngạc, cho tới khi một mùi hương thơm phức bay tới, mới tỉnh táo lại.
Nam nhân vừa rồi cười với các đại binh dùng một túi đựng bảy tám củ khoai tây đã nướng chín, trực tiếp đưa cho họ, đội trưởng dẫn đầu cầm túi, mở ra, lại một cỗ hương thơm, xa lạ, nhưng khiến người ta rất muốn thưởng thức.
“Nếm thử đi, coi chừng phỏng.”
Trải qua diễn tập quân sự của Saivans và Tống Mặc liên hợp tổ chức trước đó, kỵ binh hành tỉnh tây bắc và người Grilan cũng coi như có giao tình. Các đại binh thấy người Grilan cũng đang ăn thứ này, hương thơm lại rất mê người, lập tức chia khoai tây nướng mà ăn, cắn một miếng liền mắt sáng rỡ, trực tiếp mua mấy túi của người Grilan mang về, đương nhiên, là nướng chín. Từ đó về sau, mỗi lần có đại binh hành tỉnh tây bắc đi ngang qua, luôn sẽ mua mấy túi khoai nướng hoặc bắp nướng, thỉnh thoảng còn có quan viên phái tùy tùng tới mua một chút, dù sao trong kho cũng chất đầy, Tống Mặc cũng không để ý các lãnh dân kiếm chút tiền tiêu vặt.
Cũng không biết là do Saivans hay là các quan viên hành tỉnh tây bắc không để ý mấy thứ này, mà cho tới nay, không có ai thấy hứng thú với việc trồng khoai tây.
“Lẽ nào, là thấy loại cây trồng này quá hung hãn sao?”
Tống Mặc tiện tay đánh bay một củ khoai đang lao tới mình, vuốt vuốt cằm, vô cùng khó hiểu.
Nhưng sau khi thấy mấy rương kim tệ Hắc Viêm chuyển tới, Tống đại lãnh chủ lập tức ném những nghi hoặc này ra sau đầu, tiền a, có số tiền này, rất nhiều chuyện, đều có thể bắt đầu làm rồi…
Công tước Nelson đang vùi đầu tăng ca trong phòng tối nhỏ, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, có cảm giác như một loại mãnh thú ăn thịt nào đó đang địa mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.