Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Quyển 5 - Chương 6: Thiếu nửa câu
Thời Kính
24/11/2021
Ai cũng không ngờ rằng, hiện tại Đông Sơn lại là tình huống quỷ dị như vậy.Lúc nhìn Lạc Viễn Thương hạ thủ ngoan độc mọi người đều kinh hãi, vốn
chưởng môn Điểm Thuý môn Hành Vân bản thân tự mình hồ đồ, hắn không nghĩ tới Lạc Viễn Thương sẽ tham gia vào đấu tranh tại Đông Sơn, chỉ muốn an phận ở một góc, vẫn là vấn đề nảy sinh trong môn phái.
Khi Đường Thời lén lút nói chuyện với Thị Phi, chỉ đánh giá Hành Vân đạo nhân kia không biết tốt xấu.
Thị Phi lại nói: " Trong môn phái có bất đồng là chuyện thường."
"Tỷ như Tiểu Tự Tại Thiên sao?" Đường Thời cười như không cười.
Bởi vậy Thị Phi lại im lặng.
Bọn họ đã vào Điểm Thuý môn làm khách được vài ngày, Lạc Viễn Thương dĩ nhiên cũng yên tâm mặc cho hai người bọn họ tu vi rất cao, còn là người ngoài ngồi ở trong này, nhưng tuyệt không lo lắng hai người lòng mang ý đồ xấu.
Đường Thời âm thầm ngẫm lại, cảm thấy Lạc Viễn Thương hẳn không phải yên tâm với mình, hắn là yên tâm đối với Thị Phi.
Thị Phi sẽ không để Đường Thời làm chuyện xấu mà mặc kệ không quản, người này rất hay xen vào việc của người khác.
"Điểm Thuý môn... Không, hiện tại hình như đã đổi thành Điểm Thương môn, đến cùng có bí mật gì..."
Hiện giờ họ đang ngồi trong đình phía sau núi Thương Sơn, gió lạnh phất phơ, Đường Thời cùng Thị Phi ngồi bên bàn gỗ vừa đọc sách vừa uống trà, xung quanh không có người nào, phía trước núi cũng không được náo nhiệt.
Mới trải qua một hồi đại chiến, hai bên tác chiến là Lạc Viễn Thương và chính sư môn của hắn.
Khả năng mới bắt đầu cũng không ai biết Lạc Viễn Thương thậm chí có quyết đoán lớn như vậy, lúc đó giải quyết Hành Vân đạo nhân, còn đánh nát Kim đan của hắn, sau khi đoạt tính mạng Hành Vân, hắn thế mà trực tiếp trục xuất toàn bộ những đồng môn dám phản đối mình, sau đó cho bọn họ lăn, sau nữa cũng là một tay trực tiếp đánh nát cửa chào Điểm Thuý môn, tuyên bố kết cục cuối cùng của Điểm Thuý môn.
Tiếp đó, Lạc Viễn Thương liền gây dựng Điểm Thương môn hiện giờ, tin tức này phỏng chừng hôm nay mới truyền ra, trước sơn môn trên cửa viết ba chữ "Điểm Thương môn", vẫn là Đường Thời tự tay viết xuống.
"Ngươi hôm trước không phải ra sau núi điều tra qua sao?" Thị Phi bất động thanh sắc mà hỏi một câu.
Đường Thời "Khụ" sặc một tiếng, y nhìn về phía Thị Phi, "Ngươi theo dõi ta?"
"..." Thị Phi nói, "Chưa từng."
Không theo dõi thì làm sao biết y lặng lẽ đi qua phía sau núi? Đường Thời nhịn không được, lườm một cái.
Y đặt chén trà xuống, nhân tiện nói: "Ta đi tu luyện đây, nếu Lạc Viễn Thương bận bịu xong quay lại muốn đánh nhau thì các ngươi hãy tới tìm ta."
Nói xong, y xoay người trực tiếp rời đi, bây giờ Đường Thời còn đang xoắn xuýt chuyện hoạ bút của mình.
Lúc trước y chụp được một cành của gốc cây Tam Chu, về sau lại được Ân Khương cho một đoạn, gốc cây Tam Chu có thể dùng để làm bút vẽ, chỉ là bút này còn có một ít vấn đề, lông chồn trắng thì quả không sai, nhưng hiện tại Đường Thời còn chưa xác định được, rốt cuộc bút kia có phải thích hợp nhất hay không, vẫn chưa có kết luận. Bây giờ chỉ có thể tiếp tục nghĩ.
Y hôm nay tính là, lấy dùng một cành gốc cây Tam Chu. Đường Thời đã từng ở cảnh Băng tuyết thiên địa nhặt được một gốc Tam Chu mộc kiếm, có thể biến tấu thành một chỉnh thể hợp nhất hay không còn chưa biết...
Đường Thời vào cửa, đã khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Y lấy toàn bộ đồ bên trong túi trữ vật của mình ra, đặt ở trước mặt, nhìn dáng vẻ gỉ sắt của kiếm Trản Lâu Lan này, lại nhìn nhìn gốc Tam Chu mộc kiếm của mình, còn có Tam Chu mộc tâm và Tam Chu mộc chi đặt ở một bên, lại khó xử.
Đường Thời dừng chân tại Đông Sơn thời gian tuyệt đối sẽ không dài lắm, cho nên y phải nhanh chóng trở về để chuẩn bị cho nghi thức hoạ thường—— bởi vì sợ hãi đến lúc đó lại xảy ra chuyện, Đường Thời hiện tại cũng đang chăm chỉ luyện viết văn, mỗi ngày vẽ vẽ viết viết, thế nhưng cũng tích góp không ít tác phẩm. Nhưng mà dao khắc lúc trước đã biến mất, nên Đường Thời lúc này chỉ có thể dùng cây mộc lan.
Cành cây Tam Chu khô đối với Đường Thời hiện tại Đường Thời mà nói, cấp bậc rất thấp, y cơ hồ không biết nên dùng thứ này để làm cái gì, y bây giờ tâm tâm niệm niệm rằng gốc cây Tam Chu mộc tâm này làm bút có thể đạt được hiệu quả gì đó. Gốc Tam Chu mộc tâm như vậy đều là loại cực phẩm, phân chia dựa theo chất liệu gỗ ước chừng có thể trực tiếp xếp vào loại cấp tám, vật như vậy, nếu làm hủy, sẽ tương đối khiến người ta đau lòng.
Đường Thời cất kĩ cành cây Tam Chu, cũng đem những đồ vật khác toàn bộ thu hồi, y không tinh thông Luyện khí, chẳng qua bút này phải chế tác như thế nào, y vẫn rất rõ ràng, dù sao Tẩy Mặc Các đã từng dạy qua.
Đường Thời cầm trong tay gốc cây Tam Chu mộc tâm, nhìn thì dài ngắn khoảng chừng một thước, so với độ lớn của cánh tay, cầm trong tay có hơi nặng, suy nghĩ ước lượng một chút, Đường Thời chỉ cảm thấy thứ này rất cứng rắn, chỉ có thể luyện hóa.
Vì thế giữa ngón tay y trực tiếp cháy lên một ngọn lửa, bao phủ vật này, đây chỉ là linh hỏa bình thường nhất của tu sĩ, hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng gốc Tam Chu mộc tâm này bị ngọn lửa thiêu đốt cũng không có một chút phản ứng, Đường Thời liền trực tiếp sử dụng "Lửa rừng", ngọn lửa màu tím một lần nữa bao vây lấy gốc Tam Chu mộc tâm, Đường Thời buông lỏng tay, tùy ý để vật này lơ lửng giữa không trung.
Gốc Tam Chu mộc tâm vốn cứng rắn, vào lúc này mới có biến hóa, thế nhưng dưới sự thiêu đốt, vài phần lại biến thành màu xanh đậm, một ít tạp chất bên trong gốc Tam Chu bị thiêu đốt chậm rãi, dần dần mà biến mất, toàn bộ gốc Tam Chu mộc tâm xảy ra biến hóa kinh người, bỗng nhiên từ từ trong suốt giống như lưu ly.
Chẳng qua Đường Thời thả linh thức vào gốc Tam Chu kia, vừa đi vào, phát hiện bên trong còn dư một ít tạp chất, nhưng ngọn lửa này của mình cũng không có cách nào thiêu đốt sạch sẽ.
Dùng lửa để trừ đi tạp chất, đây là biện pháp đơn giản nhất, bởi vì tạp chất cùng chất liệu gỗ nóng chảy vốn là không giống nhau.
Đường Thời có thể ngay lúc ngọn lửa bao vây, rất dễ dàng mà đem tạp chất trong gốc Tam Chu mộc tâm đã nhũn này loại bỏ đi, y từ từ mà phân chia động tác, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tay đánh ra thủ quyết, bên trong thức hải một viên kim đan rất nhanh chuyển động, kim đan màu tím đan hoa văn giống như phù chú, ngay sau đó đã có linh lực càng thêm mãnh liệt rót vào ấn ký Trùng nhị bảo giám ở tay trái Đường Thời.
Vì thế, màu sắc ngọn lửa kia, từ màu tím nhạt biến thành tím đậm, mà tạp chất trong gốc Tam Chu mộc tâm chia ra cũng càng thêm đơn giản.
Lúc này gốc Tam Chu mộc tâm vốn làm bằng gỗ thế nhưng đã biến thành một đoàn chất lỏng màu xanh nhạt, óng ánh lóng lánh như tinh thạch ở chỗ sâu nhất dưới đáy biển, tu vi hiện tại của Đường Thời tuy rằng chính là Kim đan kỳ, ngọn lửa của y cũng giống với tu sĩ Kim đan kỳ, nhưng khi rèn luyện tạp chất, tựa hồ còn đơn giản hơn người khác nhiều.
Sau ba lần phân chia tạp chất, toàn bộ chất lỏng đã tương đối tinh khiết.
Đường Thời dựa theo bộ dáng của Phong nguyệt thần bút ở lòng bàn tay phải, dùng linh thức khống chế được một đoàn chất lỏng này, kéo dài, lại co duỗi.
Dần dần, đoàn chất lỏng dưới sự khống chế của y, gần giống cây bút, rất nhanh liền có hình dáng, trước cán bút để lại nơi được khảm nạm, thân bút nhìn qua rất là tinh tế.
Vốn là gốc Tam Chu mộc tâm dùng làm đại lễ, bây giờ thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm thành một cây bút, còn một ít chất lỏng của gốc Tam Chu mộc tâm sót lại, bị Đường Thời đẩy sang một bên.
Y lấy ra lông chồn trắng đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, ngón tay bắn ra, liền khảm lên cán bút từ dưới lên trên. Về sau lông bút vẫn có thể đổi, dù sao đầu bút có thể thay khác, cho nên Đường Thời một chút cũng không lo lắng. Ngọn lửa kia y cũng đã sớm thu lại, ngay lúc này, gốc Tam Chu mộc tâm màu sắc tối đi, thế nhưng lại chậm rãi biến thành màu đen.
Đường Thời biết đây là do nhiệt độ thấp gây nên, ngay lúc nhiệt độ ở ngòi bút hạ xuống, y trực tiếp đánh ra thủ quyết "Sương" cùng "Tuyết", liền đem toàn bộ gốc Tam Chu mộc tâm này đông lại, nhất thời chỉ nghe một trận tiếng vang xì xào nhỏ, ngòi bút đã hoàn toàn thành hình.
Cuối cùng là tôi luyện trong nước lạnh, Đường Thời cũng dùng linh thuật của bản thân hoàn thành.
Chế tác bút với Luyện khí thật ra không có gì khác nhau, chỉ là loại Luyện khí khác người giống Đường Thời như vậy, vẫn có rất ít.
Y đánh ra một thủ quyết, đồng thời trên cây bút khắc vài cái trận pháp của Ấn tuyên mười ba sách, trên đầu bút lại khắc Tĩnh tâm trận của Tiểu Tự Tại Thiên.
Thoáng lấp lóe, toàn bộ cây bút hoàn toàn mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm vô cùng, Đường Thời vươn tay, tùy ý để một cây bút này rơi xuống lòng bàn tay mình.
Bút dài một thước, tinh tế như ngón tay mỹ nhân, lông bút dài chừng một tấc ba phần, bề ngoài màu đen sẫm, trừ bỏ tạo hình tuyệt đẹp thì tựa hồ cũng không có chỗ nào thần kỳ gì.
Nhưng mà lúc ngòi bút rơi xuống trong tay y, Đường Thời cũng cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nóng lên.
Cán bút mặt ngoài bóng loáng, giống như không cẩn thận là cầm không được, thứ này trong lòng bàn tay y, liền như tâm linh tương thông*( thần giao cách cảm), từ ngón tay phải Đường Thời bay ra vài đạo mặc khí, hoà vào trong thân bút.
Giữa ngón tay Đường Thời rót vào một chút linh lực, vì vậy cán bút này từ từ thẩm thấu, từ màu đen sậm lại chuyển thành màu xanh đậm theo linh lực Đường Thời rót vào tăng lên, liền như ống nước biển lưu động, xinh đẹp cực kỳ.
Bởi vì trước kia tường tôi luyện trong nước, sương tuyết quá mức thình lình xảy ra, vì thế trên cán bút hình thành một vết băng rạn nứt đặc biệt xinh đẹp, cả nhánh bút nắm trong tay, liền như là nắm chặt băng và biển.
Trước không nói đến cấp bậc, chỉ cần tạo hình đã có thể đủ thêm điểm không ít.
Bây giờ Đường Thời cũng không phân biệt được vật này có cấp bậc bao nhiêu, chỉ lấy ra Trảm Lâu Lan hạng tứ phẩm, tiến hành đối chiếu. Trảm Lâu Lan chính là Bảo khí hạ phẩm, mặc kệ là linh khí hay vẻ bề ngoài, đều tựa hồ cùng cây bút mới chế tác của mình có chênh lệch.
Pháp khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan;
Bảo khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Nguyên anh, Xuất khiếu, Quy hư;
Linh khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Độ kiếp, Đại thừa, Phi thăng.
Đường Thời lúc này chẳng qua chỉ là tu sĩ Kim đan kỳ, theo lý thuyết chỉ xứng dùng Pháp khí thượng phẩm, chẳng qua đa số đồ vật trong tay Đường Thời cũng đã vượt qua cái cấp bậc này.
Gốc cây Tam Chu mộc tâm kia vốn là nguyên liệu dùng để chế tác Linh khí trung phẩm, hiện giờ bị Đường Thời dùng để Luyện khí, mặc dù là bởi vì phương pháp Luyện khí quá tệ, cũng sẽ không rớt xuống cảnh giới Bảo khí đi?
Biện pháp để biết cấp bậc của Pháp bảo mới luyện chế, đó là trực tiếp lấy máu nhận chủ.
Ngón tay nổi lên một viên huyết châu, Đường Thời bắn ra, thứ này liền hòa vào cây bút mình mới chế tác, rồi sau đó biến mất tăm.
Mắt thường có thể thấy được một tia màu đỏ dung nhập vào ống nước màu xanh trong bút, ở bên trong hóa thành một đạo yên khí( hơi khói) màu xanh hoà với màu đỏ, trở thành một mảnh màu tím nhợt nhạt.
Trong nháy mắt, cấp bậc của cây bút này, cũng đã hiện lên trong lòng Đường Thời.
Linh khí hạ phẩm!
Trong tất cả các loại Pháp bảo mình có, đây đã là xếp thứ ba rồi!
Đối chiếu với vũ khí mà tu sĩ Độ kiếp kỳ sử dụng, hiện tại Đường Thời một tên tu sĩ Kim đan kỳ nho nhỏ thậm chí có Linh khí hạ phẩm! Chính bản thân Đường Thời cũng cảm thấy tim đập kinh hoàng.
Tuy rằng nói dùng nguyên liệu bát phẩm luyện chế ra được đồ vật thất phẩm, trong ý thức Đường Thời cũng không thể khen đáng giá, nhưng là dù sao cũng là cây bút đẳng cấp cao duy nhất Đường Thời tự tay chế tác!
Đường Thời bỗng nhiên nắm chặt cây bút này, sau đó hơi suy nghĩ, thứ này liền trực tiếp thu vào thân thể của mình, thần thức đủ mạnh, lấy máu nhận chủ ít nhiều cũng không có vấn đề gì.
Bất quá... Có đôi khi nhận chủ quá nhiều, một là khả năng của bản thân tu sĩ không có thực lực khống chế nhiều Pháp bảo như vậy, hai là rất có thể dẫn đến tâm thần phân liệt.
Đường Thời tu luyện Tâm kinh, tự nhiên cũng không băn khoăn việc này.
Hiệu quả của cây bút này, còn cần bản thân chậm rãi thử nghiệm, có điều đồ vật cấp bậc Linh khí thì luôn luôn không nên xuất hiện ở bốn núi nhỏ như vậy, Đường Thời cũng không có lá gan lớn để đem mấy thứ này ra sử dụng, y chỉ có thể tìm thời cơ không có người bên cạnh, hoặc là trở về Thiên Hải sơn lại nói.
Sau khi thu hồi cây bút, Đường Thời bắt đầu suy xét nên xử lý phần còn dư như thế nào.
Còn dư lại một chút gốc Tam Chu mộc tâm, cũng chỉ nhỏ bằng một cái móng tay, căn bản không thể có tác dụng lớn gì, chẳng qua Tam Chu mộc tâm quan trọng là...phẩm chất, cái khác ngược lại một chút cũng không đáng kể.
Chỉ cần luyện chế thủ pháp tốt, lấy phẩm chất của Tam Chu mộc tâm, cũng đã đủ để có tác phẩm tương đối xuất sắc.
Đường Thời dễ dàng nghĩ tới lúc trước Tẩy Mặc Các có phát một viên Mặc giới, vì thế lấy ra, lại dùng chất lỏng nhỏ bằng móng tay của gốc Tam Chu mộc tâm bọc lại, đầu ngón tay tỏa ra một ngọn lửa màu tím, chất lỏng vẽ loạn ở mặt trên, di chuyển đều đều, lại có một loại khí tức khác biệt.
Lần này, không giống khi trước, tiến hành cải tạo, chẳng qua bởi vì bao trùm lên đồ vật quá tốt, ngược lại càng khiến người ta có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Thứ này trải qua một lần cải tạo luyện chế nữa, cũng liền yêu cầu một lần nữa lấy máu nhận chủ, cùng Đường Thời thành lập tâm linh tương thông hoàn toàn mới, cũng bởi vì sửa tạo vậy, một viên Mặc giới này của Đường Thời, cũng đã lên ngũ phẩm!
Y giơ lên lông mày, nhìn qua một chút, rồi nắm giữa ngón trỏ tay phải, vuốt nhẹ, cũng đã biến mất.
Tất cả cải tạo đều hoàn tất, yêu cầu sau cùng cần phải giải quyết chính là áo choàng, bất quá chế tác áo choàng, Đường Thời dù sao cũng không rõ ràng lắm —— cái này căn bản là vượt qua ngoài lĩnh vực, thiết kế trang phục cái gì, chuyên nghiệp không nhọt gáy a!
Đường Thời nghĩ, cũng tạm dừng, xoay người duỗi thắt lưng, chuẩn bị tìm một chỗ thử nghiệm một chút hiệu quả của Pháp bảo y chế tác từ gốc Tam Chu mộc tâm.
Thuận tiện... Đi tìm xem đồ vật phía sau núi...
Thời điểm đến Điểm Thương môn—— khi đó còn gọi là Điểm Thuý môn, Đường Thời cũng cảm giác được tay phải mình nóng lên. Lúc ấy Lạc Viễn Thương không e dè hỏi y một câu, làm sao vậy, Đường Thời nói là công pháp xảy ra chút vấn đề.
Kỳ thật không phải công pháp có vấn đề, mà là Phong nguyệt thần bút trên tay phải y có một loại phản ứng nóng lạnh luân phiên rất kỳ quái.
Y đối với hai ấn ký cất giấu ở bàn tay không thể hiểu hết được, rất nhiều đồ vật đến thời điểm mấu chốt mới có thể hiểu được, tất cả con đường đều do bản thân tự mình cân nhắc.
Đường Thời vẫn luôn không biết, là do Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút dẫn đường, hay hoàn toàn do bản thân tự tìm ra.
Y chỉ có thể tự nói với mình —— hết thảy đều như vậy.
Con đường đã đi qua, Đường Thời sẽ không lại quay trở về, cũng tuyệt đối không nguyện ý quay về.
Cho dù sau này y đối với Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút cân nhắc ra sai, cũng muốn đâm lao thì phải theo lao, một sai đến cùng.
Đường Thời cũng biết tín điều này của mình rất kỳ quái, nhưng y chính là một người kỳ quái như vậy.
Ra khỏi phòng, đẩy cửa ra, liền có từng cơn gió nhẹ thổi qua, đã là buổi tối, đình tiền cổ tùng nối tiếp nhau dưới chân tường, có thể mơ hồ thấy được cửa mới của Điểm Thương môn, một bộ dáng việt, chẳng qua là điểm tô cho đẹp, đường cong kia tao nhã mà lại lưu loát, màu mực xanh ngược lại thực phù hợp với cái tên "Điểm Thương" này.
Khi Đường Thời lén lút nói chuyện với Thị Phi, chỉ đánh giá Hành Vân đạo nhân kia không biết tốt xấu.
Thị Phi lại nói: " Trong môn phái có bất đồng là chuyện thường."
"Tỷ như Tiểu Tự Tại Thiên sao?" Đường Thời cười như không cười.
Bởi vậy Thị Phi lại im lặng.
Bọn họ đã vào Điểm Thuý môn làm khách được vài ngày, Lạc Viễn Thương dĩ nhiên cũng yên tâm mặc cho hai người bọn họ tu vi rất cao, còn là người ngoài ngồi ở trong này, nhưng tuyệt không lo lắng hai người lòng mang ý đồ xấu.
Đường Thời âm thầm ngẫm lại, cảm thấy Lạc Viễn Thương hẳn không phải yên tâm với mình, hắn là yên tâm đối với Thị Phi.
Thị Phi sẽ không để Đường Thời làm chuyện xấu mà mặc kệ không quản, người này rất hay xen vào việc của người khác.
"Điểm Thuý môn... Không, hiện tại hình như đã đổi thành Điểm Thương môn, đến cùng có bí mật gì..."
Hiện giờ họ đang ngồi trong đình phía sau núi Thương Sơn, gió lạnh phất phơ, Đường Thời cùng Thị Phi ngồi bên bàn gỗ vừa đọc sách vừa uống trà, xung quanh không có người nào, phía trước núi cũng không được náo nhiệt.
Mới trải qua một hồi đại chiến, hai bên tác chiến là Lạc Viễn Thương và chính sư môn của hắn.
Khả năng mới bắt đầu cũng không ai biết Lạc Viễn Thương thậm chí có quyết đoán lớn như vậy, lúc đó giải quyết Hành Vân đạo nhân, còn đánh nát Kim đan của hắn, sau khi đoạt tính mạng Hành Vân, hắn thế mà trực tiếp trục xuất toàn bộ những đồng môn dám phản đối mình, sau đó cho bọn họ lăn, sau nữa cũng là một tay trực tiếp đánh nát cửa chào Điểm Thuý môn, tuyên bố kết cục cuối cùng của Điểm Thuý môn.
Tiếp đó, Lạc Viễn Thương liền gây dựng Điểm Thương môn hiện giờ, tin tức này phỏng chừng hôm nay mới truyền ra, trước sơn môn trên cửa viết ba chữ "Điểm Thương môn", vẫn là Đường Thời tự tay viết xuống.
"Ngươi hôm trước không phải ra sau núi điều tra qua sao?" Thị Phi bất động thanh sắc mà hỏi một câu.
Đường Thời "Khụ" sặc một tiếng, y nhìn về phía Thị Phi, "Ngươi theo dõi ta?"
"..." Thị Phi nói, "Chưa từng."
Không theo dõi thì làm sao biết y lặng lẽ đi qua phía sau núi? Đường Thời nhịn không được, lườm một cái.
Y đặt chén trà xuống, nhân tiện nói: "Ta đi tu luyện đây, nếu Lạc Viễn Thương bận bịu xong quay lại muốn đánh nhau thì các ngươi hãy tới tìm ta."
Nói xong, y xoay người trực tiếp rời đi, bây giờ Đường Thời còn đang xoắn xuýt chuyện hoạ bút của mình.
Lúc trước y chụp được một cành của gốc cây Tam Chu, về sau lại được Ân Khương cho một đoạn, gốc cây Tam Chu có thể dùng để làm bút vẽ, chỉ là bút này còn có một ít vấn đề, lông chồn trắng thì quả không sai, nhưng hiện tại Đường Thời còn chưa xác định được, rốt cuộc bút kia có phải thích hợp nhất hay không, vẫn chưa có kết luận. Bây giờ chỉ có thể tiếp tục nghĩ.
Y hôm nay tính là, lấy dùng một cành gốc cây Tam Chu. Đường Thời đã từng ở cảnh Băng tuyết thiên địa nhặt được một gốc Tam Chu mộc kiếm, có thể biến tấu thành một chỉnh thể hợp nhất hay không còn chưa biết...
Đường Thời vào cửa, đã khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Y lấy toàn bộ đồ bên trong túi trữ vật của mình ra, đặt ở trước mặt, nhìn dáng vẻ gỉ sắt của kiếm Trản Lâu Lan này, lại nhìn nhìn gốc Tam Chu mộc kiếm của mình, còn có Tam Chu mộc tâm và Tam Chu mộc chi đặt ở một bên, lại khó xử.
Đường Thời dừng chân tại Đông Sơn thời gian tuyệt đối sẽ không dài lắm, cho nên y phải nhanh chóng trở về để chuẩn bị cho nghi thức hoạ thường—— bởi vì sợ hãi đến lúc đó lại xảy ra chuyện, Đường Thời hiện tại cũng đang chăm chỉ luyện viết văn, mỗi ngày vẽ vẽ viết viết, thế nhưng cũng tích góp không ít tác phẩm. Nhưng mà dao khắc lúc trước đã biến mất, nên Đường Thời lúc này chỉ có thể dùng cây mộc lan.
Cành cây Tam Chu khô đối với Đường Thời hiện tại Đường Thời mà nói, cấp bậc rất thấp, y cơ hồ không biết nên dùng thứ này để làm cái gì, y bây giờ tâm tâm niệm niệm rằng gốc cây Tam Chu mộc tâm này làm bút có thể đạt được hiệu quả gì đó. Gốc Tam Chu mộc tâm như vậy đều là loại cực phẩm, phân chia dựa theo chất liệu gỗ ước chừng có thể trực tiếp xếp vào loại cấp tám, vật như vậy, nếu làm hủy, sẽ tương đối khiến người ta đau lòng.
Đường Thời cất kĩ cành cây Tam Chu, cũng đem những đồ vật khác toàn bộ thu hồi, y không tinh thông Luyện khí, chẳng qua bút này phải chế tác như thế nào, y vẫn rất rõ ràng, dù sao Tẩy Mặc Các đã từng dạy qua.
Đường Thời cầm trong tay gốc cây Tam Chu mộc tâm, nhìn thì dài ngắn khoảng chừng một thước, so với độ lớn của cánh tay, cầm trong tay có hơi nặng, suy nghĩ ước lượng một chút, Đường Thời chỉ cảm thấy thứ này rất cứng rắn, chỉ có thể luyện hóa.
Vì thế giữa ngón tay y trực tiếp cháy lên một ngọn lửa, bao phủ vật này, đây chỉ là linh hỏa bình thường nhất của tu sĩ, hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng gốc Tam Chu mộc tâm này bị ngọn lửa thiêu đốt cũng không có một chút phản ứng, Đường Thời liền trực tiếp sử dụng "Lửa rừng", ngọn lửa màu tím một lần nữa bao vây lấy gốc Tam Chu mộc tâm, Đường Thời buông lỏng tay, tùy ý để vật này lơ lửng giữa không trung.
Gốc Tam Chu mộc tâm vốn cứng rắn, vào lúc này mới có biến hóa, thế nhưng dưới sự thiêu đốt, vài phần lại biến thành màu xanh đậm, một ít tạp chất bên trong gốc Tam Chu bị thiêu đốt chậm rãi, dần dần mà biến mất, toàn bộ gốc Tam Chu mộc tâm xảy ra biến hóa kinh người, bỗng nhiên từ từ trong suốt giống như lưu ly.
Chẳng qua Đường Thời thả linh thức vào gốc Tam Chu kia, vừa đi vào, phát hiện bên trong còn dư một ít tạp chất, nhưng ngọn lửa này của mình cũng không có cách nào thiêu đốt sạch sẽ.
Dùng lửa để trừ đi tạp chất, đây là biện pháp đơn giản nhất, bởi vì tạp chất cùng chất liệu gỗ nóng chảy vốn là không giống nhau.
Đường Thời có thể ngay lúc ngọn lửa bao vây, rất dễ dàng mà đem tạp chất trong gốc Tam Chu mộc tâm đã nhũn này loại bỏ đi, y từ từ mà phân chia động tác, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tay đánh ra thủ quyết, bên trong thức hải một viên kim đan rất nhanh chuyển động, kim đan màu tím đan hoa văn giống như phù chú, ngay sau đó đã có linh lực càng thêm mãnh liệt rót vào ấn ký Trùng nhị bảo giám ở tay trái Đường Thời.
Vì thế, màu sắc ngọn lửa kia, từ màu tím nhạt biến thành tím đậm, mà tạp chất trong gốc Tam Chu mộc tâm chia ra cũng càng thêm đơn giản.
Lúc này gốc Tam Chu mộc tâm vốn làm bằng gỗ thế nhưng đã biến thành một đoàn chất lỏng màu xanh nhạt, óng ánh lóng lánh như tinh thạch ở chỗ sâu nhất dưới đáy biển, tu vi hiện tại của Đường Thời tuy rằng chính là Kim đan kỳ, ngọn lửa của y cũng giống với tu sĩ Kim đan kỳ, nhưng khi rèn luyện tạp chất, tựa hồ còn đơn giản hơn người khác nhiều.
Sau ba lần phân chia tạp chất, toàn bộ chất lỏng đã tương đối tinh khiết.
Đường Thời dựa theo bộ dáng của Phong nguyệt thần bút ở lòng bàn tay phải, dùng linh thức khống chế được một đoàn chất lỏng này, kéo dài, lại co duỗi.
Dần dần, đoàn chất lỏng dưới sự khống chế của y, gần giống cây bút, rất nhanh liền có hình dáng, trước cán bút để lại nơi được khảm nạm, thân bút nhìn qua rất là tinh tế.
Vốn là gốc Tam Chu mộc tâm dùng làm đại lễ, bây giờ thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm thành một cây bút, còn một ít chất lỏng của gốc Tam Chu mộc tâm sót lại, bị Đường Thời đẩy sang một bên.
Y lấy ra lông chồn trắng đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, ngón tay bắn ra, liền khảm lên cán bút từ dưới lên trên. Về sau lông bút vẫn có thể đổi, dù sao đầu bút có thể thay khác, cho nên Đường Thời một chút cũng không lo lắng. Ngọn lửa kia y cũng đã sớm thu lại, ngay lúc này, gốc Tam Chu mộc tâm màu sắc tối đi, thế nhưng lại chậm rãi biến thành màu đen.
Đường Thời biết đây là do nhiệt độ thấp gây nên, ngay lúc nhiệt độ ở ngòi bút hạ xuống, y trực tiếp đánh ra thủ quyết "Sương" cùng "Tuyết", liền đem toàn bộ gốc Tam Chu mộc tâm này đông lại, nhất thời chỉ nghe một trận tiếng vang xì xào nhỏ, ngòi bút đã hoàn toàn thành hình.
Cuối cùng là tôi luyện trong nước lạnh, Đường Thời cũng dùng linh thuật của bản thân hoàn thành.
Chế tác bút với Luyện khí thật ra không có gì khác nhau, chỉ là loại Luyện khí khác người giống Đường Thời như vậy, vẫn có rất ít.
Y đánh ra một thủ quyết, đồng thời trên cây bút khắc vài cái trận pháp của Ấn tuyên mười ba sách, trên đầu bút lại khắc Tĩnh tâm trận của Tiểu Tự Tại Thiên.
Thoáng lấp lóe, toàn bộ cây bút hoàn toàn mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm vô cùng, Đường Thời vươn tay, tùy ý để một cây bút này rơi xuống lòng bàn tay mình.
Bút dài một thước, tinh tế như ngón tay mỹ nhân, lông bút dài chừng một tấc ba phần, bề ngoài màu đen sẫm, trừ bỏ tạo hình tuyệt đẹp thì tựa hồ cũng không có chỗ nào thần kỳ gì.
Nhưng mà lúc ngòi bút rơi xuống trong tay y, Đường Thời cũng cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nóng lên.
Cán bút mặt ngoài bóng loáng, giống như không cẩn thận là cầm không được, thứ này trong lòng bàn tay y, liền như tâm linh tương thông*( thần giao cách cảm), từ ngón tay phải Đường Thời bay ra vài đạo mặc khí, hoà vào trong thân bút.
Giữa ngón tay Đường Thời rót vào một chút linh lực, vì vậy cán bút này từ từ thẩm thấu, từ màu đen sậm lại chuyển thành màu xanh đậm theo linh lực Đường Thời rót vào tăng lên, liền như ống nước biển lưu động, xinh đẹp cực kỳ.
Bởi vì trước kia tường tôi luyện trong nước, sương tuyết quá mức thình lình xảy ra, vì thế trên cán bút hình thành một vết băng rạn nứt đặc biệt xinh đẹp, cả nhánh bút nắm trong tay, liền như là nắm chặt băng và biển.
Trước không nói đến cấp bậc, chỉ cần tạo hình đã có thể đủ thêm điểm không ít.
Bây giờ Đường Thời cũng không phân biệt được vật này có cấp bậc bao nhiêu, chỉ lấy ra Trảm Lâu Lan hạng tứ phẩm, tiến hành đối chiếu. Trảm Lâu Lan chính là Bảo khí hạ phẩm, mặc kệ là linh khí hay vẻ bề ngoài, đều tựa hồ cùng cây bút mới chế tác của mình có chênh lệch.
Pháp khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan;
Bảo khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Nguyên anh, Xuất khiếu, Quy hư;
Linh khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Độ kiếp, Đại thừa, Phi thăng.
Đường Thời lúc này chẳng qua chỉ là tu sĩ Kim đan kỳ, theo lý thuyết chỉ xứng dùng Pháp khí thượng phẩm, chẳng qua đa số đồ vật trong tay Đường Thời cũng đã vượt qua cái cấp bậc này.
Gốc cây Tam Chu mộc tâm kia vốn là nguyên liệu dùng để chế tác Linh khí trung phẩm, hiện giờ bị Đường Thời dùng để Luyện khí, mặc dù là bởi vì phương pháp Luyện khí quá tệ, cũng sẽ không rớt xuống cảnh giới Bảo khí đi?
Biện pháp để biết cấp bậc của Pháp bảo mới luyện chế, đó là trực tiếp lấy máu nhận chủ.
Ngón tay nổi lên một viên huyết châu, Đường Thời bắn ra, thứ này liền hòa vào cây bút mình mới chế tác, rồi sau đó biến mất tăm.
Mắt thường có thể thấy được một tia màu đỏ dung nhập vào ống nước màu xanh trong bút, ở bên trong hóa thành một đạo yên khí( hơi khói) màu xanh hoà với màu đỏ, trở thành một mảnh màu tím nhợt nhạt.
Trong nháy mắt, cấp bậc của cây bút này, cũng đã hiện lên trong lòng Đường Thời.
Linh khí hạ phẩm!
Trong tất cả các loại Pháp bảo mình có, đây đã là xếp thứ ba rồi!
Đối chiếu với vũ khí mà tu sĩ Độ kiếp kỳ sử dụng, hiện tại Đường Thời một tên tu sĩ Kim đan kỳ nho nhỏ thậm chí có Linh khí hạ phẩm! Chính bản thân Đường Thời cũng cảm thấy tim đập kinh hoàng.
Tuy rằng nói dùng nguyên liệu bát phẩm luyện chế ra được đồ vật thất phẩm, trong ý thức Đường Thời cũng không thể khen đáng giá, nhưng là dù sao cũng là cây bút đẳng cấp cao duy nhất Đường Thời tự tay chế tác!
Đường Thời bỗng nhiên nắm chặt cây bút này, sau đó hơi suy nghĩ, thứ này liền trực tiếp thu vào thân thể của mình, thần thức đủ mạnh, lấy máu nhận chủ ít nhiều cũng không có vấn đề gì.
Bất quá... Có đôi khi nhận chủ quá nhiều, một là khả năng của bản thân tu sĩ không có thực lực khống chế nhiều Pháp bảo như vậy, hai là rất có thể dẫn đến tâm thần phân liệt.
Đường Thời tu luyện Tâm kinh, tự nhiên cũng không băn khoăn việc này.
Hiệu quả của cây bút này, còn cần bản thân chậm rãi thử nghiệm, có điều đồ vật cấp bậc Linh khí thì luôn luôn không nên xuất hiện ở bốn núi nhỏ như vậy, Đường Thời cũng không có lá gan lớn để đem mấy thứ này ra sử dụng, y chỉ có thể tìm thời cơ không có người bên cạnh, hoặc là trở về Thiên Hải sơn lại nói.
Sau khi thu hồi cây bút, Đường Thời bắt đầu suy xét nên xử lý phần còn dư như thế nào.
Còn dư lại một chút gốc Tam Chu mộc tâm, cũng chỉ nhỏ bằng một cái móng tay, căn bản không thể có tác dụng lớn gì, chẳng qua Tam Chu mộc tâm quan trọng là...phẩm chất, cái khác ngược lại một chút cũng không đáng kể.
Chỉ cần luyện chế thủ pháp tốt, lấy phẩm chất của Tam Chu mộc tâm, cũng đã đủ để có tác phẩm tương đối xuất sắc.
Đường Thời dễ dàng nghĩ tới lúc trước Tẩy Mặc Các có phát một viên Mặc giới, vì thế lấy ra, lại dùng chất lỏng nhỏ bằng móng tay của gốc Tam Chu mộc tâm bọc lại, đầu ngón tay tỏa ra một ngọn lửa màu tím, chất lỏng vẽ loạn ở mặt trên, di chuyển đều đều, lại có một loại khí tức khác biệt.
Lần này, không giống khi trước, tiến hành cải tạo, chẳng qua bởi vì bao trùm lên đồ vật quá tốt, ngược lại càng khiến người ta có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Thứ này trải qua một lần cải tạo luyện chế nữa, cũng liền yêu cầu một lần nữa lấy máu nhận chủ, cùng Đường Thời thành lập tâm linh tương thông hoàn toàn mới, cũng bởi vì sửa tạo vậy, một viên Mặc giới này của Đường Thời, cũng đã lên ngũ phẩm!
Y giơ lên lông mày, nhìn qua một chút, rồi nắm giữa ngón trỏ tay phải, vuốt nhẹ, cũng đã biến mất.
Tất cả cải tạo đều hoàn tất, yêu cầu sau cùng cần phải giải quyết chính là áo choàng, bất quá chế tác áo choàng, Đường Thời dù sao cũng không rõ ràng lắm —— cái này căn bản là vượt qua ngoài lĩnh vực, thiết kế trang phục cái gì, chuyên nghiệp không nhọt gáy a!
Đường Thời nghĩ, cũng tạm dừng, xoay người duỗi thắt lưng, chuẩn bị tìm một chỗ thử nghiệm một chút hiệu quả của Pháp bảo y chế tác từ gốc Tam Chu mộc tâm.
Thuận tiện... Đi tìm xem đồ vật phía sau núi...
Thời điểm đến Điểm Thương môn—— khi đó còn gọi là Điểm Thuý môn, Đường Thời cũng cảm giác được tay phải mình nóng lên. Lúc ấy Lạc Viễn Thương không e dè hỏi y một câu, làm sao vậy, Đường Thời nói là công pháp xảy ra chút vấn đề.
Kỳ thật không phải công pháp có vấn đề, mà là Phong nguyệt thần bút trên tay phải y có một loại phản ứng nóng lạnh luân phiên rất kỳ quái.
Y đối với hai ấn ký cất giấu ở bàn tay không thể hiểu hết được, rất nhiều đồ vật đến thời điểm mấu chốt mới có thể hiểu được, tất cả con đường đều do bản thân tự mình cân nhắc.
Đường Thời vẫn luôn không biết, là do Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút dẫn đường, hay hoàn toàn do bản thân tự tìm ra.
Y chỉ có thể tự nói với mình —— hết thảy đều như vậy.
Con đường đã đi qua, Đường Thời sẽ không lại quay trở về, cũng tuyệt đối không nguyện ý quay về.
Cho dù sau này y đối với Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút cân nhắc ra sai, cũng muốn đâm lao thì phải theo lao, một sai đến cùng.
Đường Thời cũng biết tín điều này của mình rất kỳ quái, nhưng y chính là một người kỳ quái như vậy.
Ra khỏi phòng, đẩy cửa ra, liền có từng cơn gió nhẹ thổi qua, đã là buổi tối, đình tiền cổ tùng nối tiếp nhau dưới chân tường, có thể mơ hồ thấy được cửa mới của Điểm Thương môn, một bộ dáng việt, chẳng qua là điểm tô cho đẹp, đường cong kia tao nhã mà lại lưu loát, màu mực xanh ngược lại thực phù hợp với cái tên "Điểm Thương" này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.