Chương 32: Bạn ấy tên là Triệu Minh Viện
Thương Nghiên
24/11/2023
"Mấy câu lạc bộ kiểu này đều là làm ăn về đêm. Ban ngày sẽ không có
người thường xuyên đi lại. Nếu đưa thi thể ra ngoài vào ban ngày sẽ quá
lộ liễu".
"Chờ đến tối nay, người xe đi lại tấp nập, có thể trà trộn vào dòng xe ra vào, thần không biết quỷ không hay mang người ra ngoài".
Cảnh sát đã xem kĩ các video giám sát từ 5 đến 8 giờ sáng, không ai phát hiện điều gì bất thường. Hoặc là, bọn họ đưa thi thể ra khỏi câu lạc bộ từ trước 5 giờ sáng. Nhưng khả năng này rất thấp. Chỉ còn lại duy nhất một khả năng, đó là thi thể vẫn còn ở trong Thành Cẩm Tú.
Tín Túc búng tay một cái, nói: "Hiện giờ có hai cách."
"Đến Thành Cẩm Tú trực tiếp tra soát. Cử người đến câu lạc bộ kia khám xét kĩ càng từ trong ra ngoài một lần. Đây là cách trực tiếp và nhanh nhất".
"Nhưng có mấy vấn đề".
"Chúng ta không thể khẳng định hôm qua chắc chắn có người chết trong câu lạc bộ. Trước khi tìm ra được, không ai có thể xác định trạng thái hiện tại của thi thể. Hơn nữa, kể cả thi thể thật sự bị giấu ở Thành Cẩm Tú, cũng có những chỗ cảnh sát không lục soát đến được. Rất có thể, chúng ta không tra được gì".
"Còn có một biện pháp khác. Chính là canh giữ ở tất cả các cửa ra, ôm cây đợi thỏ".
"Kiểm tra cẩn thận tất cả những chiếc xe khả nghi ra vào Thành Cẩm Tú. Hơn nữa, chỉ có thể tiến hành trong thầm lặng. Bằng không, nếu bọn họ phát hiện ra việc đang bị theo dõi, bọn họ sẽ không chủ động chui vào lưới".
"Nhưng cách này mất nhiều thời gian. Phải rà soát từng video giám sát. Nói không chừng phải mất mấy ngày mới tìm được manh mối".
Cách nhanh nhất trước mắt là lấy lý do "kiểm tra phòng cháy chữa cháy" mạnh mẽ đi vào Thành Cẩm Tú, ầm ĩ tra soát nơi đó kĩ càng một lượt.
Nhưng đúng như Tín Túc vừa nói, bọn họ không chắc chắn 100% có thể tìm được một cỗ thi thể trong câu lạc bộ. Rất có khả năng bọn họ lại ra về tay trắng.
Tín Túc có thể nhờ ăn uống no đủ, có đủ sức cong đôi mắt cười với anh, giọng quả quyết: "Tôi đoán anh sẽ chọn cách thứ hai. Mặc dù tốn nhiều thời gian và công sức hơn nhưng chắc chắn, cẩn thận".
Lâm Tái Xuyên chỉ nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Cách thức suy nghĩ cùng đặt vấn đề của Tín Túc gần như giống hệt cách làm của anh. Thậm chí, phải nói là giống nhau như đúc.
Lần đầu tiên xem xong video giám sát không phát hiện bất kì dấu vết gì, Lâm Tái Xuyên cũng đã nghĩ đến việc bọn họ chưa đưa thi thể ra ngoài nên đã cho người theo dõi các cửa ra vào Thành Cẩm Tú.
Nhưng Lâm Tái Xuyên có thể có được phán đoán này là nhờ vào kinh nghiệm làm điều tra hình sự gần 20 năm. Đó là cách thức suy luận cùng đánh giá tối ưu anh rút ra được sau quá trình xử lý vô số các tình huống khẩn cấp và bất ngờ, sau khi cân nhắc, phân tích và rút kinh nghiệm cẩn thận sau mỗi lần kết thúc vụ án.
Nhưng Tín Túc là vì gì?
Một lúc lâu sau, Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: "Cậu nói đúng."
Công tác điều tra ban ngày không có tiến triển gì, sau khi tan làm, Tín Túc theo Lâm Tái Xuyên về nhà.
Người này ỷ vào việc mình là bệnh nhân, được hưởng đãi ngộ đặc biệt, không chịu đặt đồ ăn, đòi theo "anh nuôi" tạm thời của mình về nhà ăn cơm.
Cục Công an thành phố còn có Trịnh Trị Quốc trông coi, Lâm Tái Xuyên nghĩ Tín Túc còn chưa khỏe hẳn nên dẫn cậu về nhà.
Tín Túc ăn xong bữa trưa thấy vẫn chưa đã thèm, muốn đến ăn trực thêm một bữa. Kết quả, vừa vào cửa, cậu liền đứng giằng co với một con bẹc-giê Đức màu đen to lớn.
Càn Tương là một chú chó cảnh sát già 10 tuổi, từng gặp rất nhiều người, cũng bắt không ít tội phạm hung hãn tàn bạo. Nó chưa bao giờ sợ người.
Nhưng khi nhìn thấy Tín Túc, nó lại bày ra vẻ phòng bị cao độ. Hai mắt cảnh giác chưa từng có, con ngươi nhìn Tín Túc chằm chằm, sống lưng căng thẳng.
Tín Túc cũng nhìn con bẹc-giê chằm chằm, lẩm bẩm: "Sớm biết có nó, tôi đã không đến".
"Cứ đi vào là được. Nó sẽ không vô cớ tấn công cậu". Lâm Tái Xuyên đi qua cửa, hỏi một câu, "Cậu không thích chó à?"
Tín Túc nói chắc như đinh đóng cột: "Không thích".
"Tôi không thích mấy loại động vật ngu ngốc", Cậu khoanh tay đứng ở góc tường, mắt lạnh lùng nhìn con bẹc-giê từ trên cao xuống, bình luận, "Chỉ vì một cục xương liền ngu ngốc vẫy đuôi xoắn xuýt, kính dâng trung thành với chủ".
Lâm Tái Xuyên tới chỗ Càn Tương, ngồi xổm xuống, đổ thức ăn cho chó vào bát của nó, giọng bình tĩnh: "Tên nó là Càn Tương. Từng là đồng sự của tôi".
"Rất nhiều năm trước, chúng tôi cùng huấn luyện, cùng công tác, cùng thực hiện những nhiệm vụ khó khăn hiểm trở. Có điều, do tuổi công tác của chó có hạn nên xuất ngũ nghỉ hưu sớm hơn tôi".
"Cả đời nó đều cống hiến cho công tác điều tra hình sự, giành được rất nhiều vinh quang cùng khen ngợi. Cả đời trung thành, chưa từng bị ai cô phụ".
Nghe đối phương nói, Tín Túc ngẩn mặt ra. Lúc này cậu mới hiểu được hóa ra đây là một chú chó cảnh sát đã xuất ngũ. Trong mắt cậu thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cậu hơi mím môi, không nói gì nữa.
"Ngồi đi."
Lâm Tái Xuyên bình thản nói với cậu một câu, sau đó, quay người vào bếp.
Tín Túc ngồi trên sô pha, nhìn đối phương rời đi. Sau đó, cậu rũ mắt ngồi an tĩnh, ngón tay hơi nắm lại, như đang ngẩn người.
Càn Tương ăn xong đồ ăn trong bát liền nhảy tới đồi đối diện trước sô pha, giống như giám thị tội phạm nào đó, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm bất động, nhìn chằm chằm Tín Túc trước mặt.
Nhưng kẻ địch giống như đánh mất ý chí chiến đấu, không thèm nhìn nó.
Lâm Tái Xuyên làm súp lơ xào, thịt lợn thái sợi sốt chua ngọt, canh tôm nấm thập cẩm. Đều là mấy món rất đơn giản, chưa đầy 20 phút đã bưng lên bàn ăn.
"Lại ăn cơm đi". Lâm Tái Xuyên đặt bát đũa trên bàn cơm, nói với người đang ngồi trong phòng khách, "Nhà vệ sinh là cánh cửa bên phải".
Tín Túc ngồi xuống cạnh bàn ăn, mắt nhìn Lâm Tái Xuyên một lượt từ trên xuống dưới. Đợi đến khi anh ngồi xuống, cậu mới ngập ngừng mở miệng, nói: "Anh giận tôi à?"
Mặc dù cậu nói không có ý nhằm vào ai, lời vừa rồi cũng không dễ nghe lắm.
Lâm Tái Xuyên nói: "Tôi sẽ không giận cậu".
"Mỗi người đều trải qua những chuyện khác nhau, nhận thức về sự vật và suy nghĩ cũng sẽ không giống nhau. Không có gì là đúng hay sai hoàn toàn".
Lâm Tái Xuyên nghĩ đến tính cách đối phương, khẽ thở dài một cái, "Chỉ là, có đôi khi, mọi việc không phải lúc nào cũng cực đoan như cậu nghĩ".
Tín Túc không bày tỏ ý kiến. Nhưng tóm lại là, ở trước mặt Lâm Tái Xuyên, nói sai lời, thái độ của cậu cũng không phải cố chấp biết sai còn không sửa. Lông mi dài dày hơi rung rung, dáng vẻ rất nghe lời: "Tôi biết rồi".
Lâm Tái Xuyên nấu ăn rất hợp khẩu vị của Tín Túc. Có điều, chỉ mấy món cơm nhà đơn giản không đủ thõa mãn tâm ý của cậu. Đáng tiếc, đội trưởng Lâm không muốn khom lưng cúi mình trước tiền tài, không chịu ở cùng cậu. Không những thế, anh còn lấy cà chua xào trứng ra uy hiếp cậu.
Tín Túc uống xong ngụm canh tôm nấm thập cẩm cuối cùng, duỗi tay sờ sờ bụng, hỏi: "Buổi tối, anh phải quay lại Cục Công an à?"
Trời sắp tối, nếu bên Thành Cẩm Tú có động tác gì, rất có thể xảy ra vào đêm nay. Lâm Tái Xuyên tám, chín phần mười là phải quay lại tăng ca.
Quả nhiên, Lâm Tái Xuyên "ừm" một tiếng. Anh hỏi: "Cậu có phải về nhà không?"
Tín Túc không có khả năng tự giác chủ động tăng ca. Hơn nữa, cơ thể cậu cả ngày không thoải mái, cũng muốn về ngủ bù, "Có. Nếu cần tôi quay lại Cục Công an thì cứ gọi điện thoại cho tôi".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, mặc áo khoác, quay người, đi ra ngoài, "Tôi trở lại Cục Công an trước. Cậu dọn dẹp bàn ăn một chút, bát đũa cứ cất vào tủ".
Tín Túc: "........."
Cậu nhìn chằm chằm bàn ăn bừa bộn trong hai giây, như thể đang cố gắng nhớ lại xem lần trước mình rửa bát là lúc nào. Sau đó, cậu đứng dậy, cầm bát đũa, động tác vô cùng trắc trở, dùng nước rửa bát, rửa sạch sẽ rồi cất vào tủ chén.
Vừa quay đầu, cậu liền nhìn thấy Càn Tương đứng sau cửa phòng bếp, nhìn cậu chằm chằm như đang giám sát.
Một người, một chó lại giằng co thêm lần nữa.
Tín Túc và bẹc-giê nhìn nhau mấy giây. Cuối cùng, cậu nhỏ giọng xin lỗi chú chó cảnh sát nghe hiểu tiếng người, "Tôi cũng không phải nói anh. Đừng để ý nhé, đàn anh".
Có thể do nhìn thấy cậu ở chung vui vẻ với Lâm Tái Xuyên, Càn Tương loại bỏ Tín Túc khỏi phạm vi "nhân vật nguy hiểm", hai bên tai nhòn nhọn rũ xuống, ngồi nghiêm chỉnh liếm láp hai chân trước.
Tín Túc cười, lấy mấy viên thịt bò bỏ vào bát ăn của bẹc-giê. Sau đó, cậu rời khỏi nhà Lâm Tái Xuyên.
*
* *
10 giờ tối.
Văn phòng đội điều tra hình sự lặng ngắt như tờ. Mấy cảnh sát tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, quan sát tất cả các lối ra vào xung quanh Thành Cẩm Tú.
Bỗng nhiên, một cảnh sát ngẩng đầu nói: "Đội trưởng Lâm! Phát hiện một chiếc xe khả nghi không có biển số! 9 giờ rưỡi ra khỏi Thành Cẩm Tú!"
"Hơn nữa, chiếc xe này hôm nay không có ghi chép đi vào, chỉ có thông tin đi ra. Nói cách khác, chiếc xe này vốn dĩ ở trong Thành Cẩm Tú!"
"Xe chạy đường nào?"
"Từ Thành Cẩm Thú đi thẳng về phía Bắc, đi qua đường Hải Dương, Bình Khang, cuối cùng đi vào khu vực không có camera giám sát, cạnh Phù Hải!"
Đây trên cơ bản có thể xác định là muốn ra khu vực ven biển để vứt xác!
Lâm Tái Xuyên đứng dậy, nói: "Thông báo cảnh sát giao thông hỗ trợ, theo dõi chặt các giao lộ chiếc xe này có thể đi qua. Phát hiện chiếc xe mục tiêu, lập tức chặn ngay tại chỗ".
"Lão Sa, Hạ Tranh, lập tức cùng tôi đến hiện trường!"
"Rõ!"
Đêm tối, Cục Công an thành phố liên hệ đội cứu hộ trên biển, đội trục vớt, còn có ngư dân địa phương trợ giúp, tiến hành công tác trục vớt cả đêm.
Nhưng hải vực này phạm vi rất lớn, vết bánh xe để lại trên bờ cát rắc rối, phức tạp, không thể xác định địa điểm vứt xác cụ thể ở đâu.
Bọn họ tìm được chiếc xe kia đỗ ở bãi xử lý rác thải. Phía sau xe phát hiện dấu vết do dây thừng kéo vật nặng để lại. Nhưng suốt 24 giờ, không vớt được khối thi thể nào từ Phù Hải.
Hạ Tranh đi theo đội cứu hộ trục vớt cả đêm trên mặt biển. Lúc trở lại Cục Công an thành phố, cậu mệt đến nằm bò trên bàn, nghi ngờ nhân sinh: "Có khả năng đó không phải là chiếc xe vứt xác không?"
"10 giờ tối ra bờ biển du lịch tự túc à?" Tín Túc chống cằm suy tư, gật gật đầu, nói: "Có vẻ cũng rất có khả năng".
Hạ Tranh: "............"
Cậu chỉ là thuận miệng thì nói thôi mà.
Trịnh Trị Quốc nói: "Nếu có người buộc vật nặng vào tứ chi thi thể, xác chìm đáy biển. Muốn trục vớt thi thể chỉ có thể chờ đến lúc thi thể tự hư thối, trương phồng, thoát khỏi vật nặng, tự nổi từ dưới lên. Hiện tại, đội cứu hộ của chúng ta chưa trục vớt được sâu như vậy".
Lúc này, một đồng sự đi vào văn phòng, gọi một câu: "Đội trưởng Lâm, cửa dưới tầng một có một cô gái trẻ đang tìm anh!"
Tín Túc nghe câu này, hơi nhướn mày.
Các cảnh sát hình sự khác như lập tức hồi đầy máu, vẻ mặt tò mò hóng chuyện.
Đội trưởng Lâm 30 năm thanh tâm quả dục rốt cuộc có người để ý sao?
Lâm Tái Xuyên dường như cũng không rõ có "cô gái trẻ" nào sẽ tìm mình, mịt mờ xoay người xuống lầu.
Chương Phỉ cầm đầu tiểu đội hóng chuyện ghé vào cửa sổ quan sát, sau đó mặt đầy vẻ thất vọng, mất hứng về chỗ ngồi.
Đúng thật là một cô gái trẻ. "Trẻ" hơi quá mức nên nhìn còn chưa trưởng thành. Nhất định không phải người có tình ý gì với Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên nhận ra đối phương.
Là bạn học cùng phòng năm lớp 10 của Lưu Tĩnh. Chính cô ấy là người đã cung cấp cho anh manh mối về Hình Chiêu.
Cô bé này sao lại đột nhiên chạy đến Cục Công an tìm anh?
Lâm Tái Xuyên hơi khom lưng nhìn cô, giọng ôn hòa: "Xin chào, Đoạn Duyệt. Tìm tôi có chuyện gì à?"
Đoạn Duyệt như thể không ngờ vị đội trưởng này thế mà còn nhớ rõ tên mình nên hơi bối rối, nói: "Chú cảnh sát, em... em có việc muốn nói với anh".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
Đoạn Duyệt cắn cắn môi, nói: "Một bạn học của em mất tích".
Biểu cảm trên mặt Lâm Tái Xuyên ngưng lại, nhỏ giọng dò hỏi: "Mất tích khi nào?"
"Đã hai ngày nay, bạn ấy không đến trường". Đoạn Duyệt nói, "Em hỏi thầy cô giáo, họ nói bạn ấy xin nghỉ về nhà. Sau đó, em gọi điện thoại cho phụ huynh của bạn ấy hỏi thì người nhà bạn ấy nói bạn ấy chưa hề trở về!"
Nếu là trường học khác, có lẽ tình huống không nghiêm trọng như vậy. Nhưng nếu là trường trung học Thịnh Tài...
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Người mất tích tên là gì?"
"Bạn ấy tên là Triệu Minh Viện".
"Chờ đến tối nay, người xe đi lại tấp nập, có thể trà trộn vào dòng xe ra vào, thần không biết quỷ không hay mang người ra ngoài".
Cảnh sát đã xem kĩ các video giám sát từ 5 đến 8 giờ sáng, không ai phát hiện điều gì bất thường. Hoặc là, bọn họ đưa thi thể ra khỏi câu lạc bộ từ trước 5 giờ sáng. Nhưng khả năng này rất thấp. Chỉ còn lại duy nhất một khả năng, đó là thi thể vẫn còn ở trong Thành Cẩm Tú.
Tín Túc búng tay một cái, nói: "Hiện giờ có hai cách."
"Đến Thành Cẩm Tú trực tiếp tra soát. Cử người đến câu lạc bộ kia khám xét kĩ càng từ trong ra ngoài một lần. Đây là cách trực tiếp và nhanh nhất".
"Nhưng có mấy vấn đề".
"Chúng ta không thể khẳng định hôm qua chắc chắn có người chết trong câu lạc bộ. Trước khi tìm ra được, không ai có thể xác định trạng thái hiện tại của thi thể. Hơn nữa, kể cả thi thể thật sự bị giấu ở Thành Cẩm Tú, cũng có những chỗ cảnh sát không lục soát đến được. Rất có thể, chúng ta không tra được gì".
"Còn có một biện pháp khác. Chính là canh giữ ở tất cả các cửa ra, ôm cây đợi thỏ".
"Kiểm tra cẩn thận tất cả những chiếc xe khả nghi ra vào Thành Cẩm Tú. Hơn nữa, chỉ có thể tiến hành trong thầm lặng. Bằng không, nếu bọn họ phát hiện ra việc đang bị theo dõi, bọn họ sẽ không chủ động chui vào lưới".
"Nhưng cách này mất nhiều thời gian. Phải rà soát từng video giám sát. Nói không chừng phải mất mấy ngày mới tìm được manh mối".
Cách nhanh nhất trước mắt là lấy lý do "kiểm tra phòng cháy chữa cháy" mạnh mẽ đi vào Thành Cẩm Tú, ầm ĩ tra soát nơi đó kĩ càng một lượt.
Nhưng đúng như Tín Túc vừa nói, bọn họ không chắc chắn 100% có thể tìm được một cỗ thi thể trong câu lạc bộ. Rất có khả năng bọn họ lại ra về tay trắng.
Tín Túc có thể nhờ ăn uống no đủ, có đủ sức cong đôi mắt cười với anh, giọng quả quyết: "Tôi đoán anh sẽ chọn cách thứ hai. Mặc dù tốn nhiều thời gian và công sức hơn nhưng chắc chắn, cẩn thận".
Lâm Tái Xuyên chỉ nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Cách thức suy nghĩ cùng đặt vấn đề của Tín Túc gần như giống hệt cách làm của anh. Thậm chí, phải nói là giống nhau như đúc.
Lần đầu tiên xem xong video giám sát không phát hiện bất kì dấu vết gì, Lâm Tái Xuyên cũng đã nghĩ đến việc bọn họ chưa đưa thi thể ra ngoài nên đã cho người theo dõi các cửa ra vào Thành Cẩm Tú.
Nhưng Lâm Tái Xuyên có thể có được phán đoán này là nhờ vào kinh nghiệm làm điều tra hình sự gần 20 năm. Đó là cách thức suy luận cùng đánh giá tối ưu anh rút ra được sau quá trình xử lý vô số các tình huống khẩn cấp và bất ngờ, sau khi cân nhắc, phân tích và rút kinh nghiệm cẩn thận sau mỗi lần kết thúc vụ án.
Nhưng Tín Túc là vì gì?
Một lúc lâu sau, Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: "Cậu nói đúng."
Công tác điều tra ban ngày không có tiến triển gì, sau khi tan làm, Tín Túc theo Lâm Tái Xuyên về nhà.
Người này ỷ vào việc mình là bệnh nhân, được hưởng đãi ngộ đặc biệt, không chịu đặt đồ ăn, đòi theo "anh nuôi" tạm thời của mình về nhà ăn cơm.
Cục Công an thành phố còn có Trịnh Trị Quốc trông coi, Lâm Tái Xuyên nghĩ Tín Túc còn chưa khỏe hẳn nên dẫn cậu về nhà.
Tín Túc ăn xong bữa trưa thấy vẫn chưa đã thèm, muốn đến ăn trực thêm một bữa. Kết quả, vừa vào cửa, cậu liền đứng giằng co với một con bẹc-giê Đức màu đen to lớn.
Càn Tương là một chú chó cảnh sát già 10 tuổi, từng gặp rất nhiều người, cũng bắt không ít tội phạm hung hãn tàn bạo. Nó chưa bao giờ sợ người.
Nhưng khi nhìn thấy Tín Túc, nó lại bày ra vẻ phòng bị cao độ. Hai mắt cảnh giác chưa từng có, con ngươi nhìn Tín Túc chằm chằm, sống lưng căng thẳng.
Tín Túc cũng nhìn con bẹc-giê chằm chằm, lẩm bẩm: "Sớm biết có nó, tôi đã không đến".
"Cứ đi vào là được. Nó sẽ không vô cớ tấn công cậu". Lâm Tái Xuyên đi qua cửa, hỏi một câu, "Cậu không thích chó à?"
Tín Túc nói chắc như đinh đóng cột: "Không thích".
"Tôi không thích mấy loại động vật ngu ngốc", Cậu khoanh tay đứng ở góc tường, mắt lạnh lùng nhìn con bẹc-giê từ trên cao xuống, bình luận, "Chỉ vì một cục xương liền ngu ngốc vẫy đuôi xoắn xuýt, kính dâng trung thành với chủ".
Lâm Tái Xuyên tới chỗ Càn Tương, ngồi xổm xuống, đổ thức ăn cho chó vào bát của nó, giọng bình tĩnh: "Tên nó là Càn Tương. Từng là đồng sự của tôi".
"Rất nhiều năm trước, chúng tôi cùng huấn luyện, cùng công tác, cùng thực hiện những nhiệm vụ khó khăn hiểm trở. Có điều, do tuổi công tác của chó có hạn nên xuất ngũ nghỉ hưu sớm hơn tôi".
"Cả đời nó đều cống hiến cho công tác điều tra hình sự, giành được rất nhiều vinh quang cùng khen ngợi. Cả đời trung thành, chưa từng bị ai cô phụ".
Nghe đối phương nói, Tín Túc ngẩn mặt ra. Lúc này cậu mới hiểu được hóa ra đây là một chú chó cảnh sát đã xuất ngũ. Trong mắt cậu thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cậu hơi mím môi, không nói gì nữa.
"Ngồi đi."
Lâm Tái Xuyên bình thản nói với cậu một câu, sau đó, quay người vào bếp.
Tín Túc ngồi trên sô pha, nhìn đối phương rời đi. Sau đó, cậu rũ mắt ngồi an tĩnh, ngón tay hơi nắm lại, như đang ngẩn người.
Càn Tương ăn xong đồ ăn trong bát liền nhảy tới đồi đối diện trước sô pha, giống như giám thị tội phạm nào đó, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm bất động, nhìn chằm chằm Tín Túc trước mặt.
Nhưng kẻ địch giống như đánh mất ý chí chiến đấu, không thèm nhìn nó.
Lâm Tái Xuyên làm súp lơ xào, thịt lợn thái sợi sốt chua ngọt, canh tôm nấm thập cẩm. Đều là mấy món rất đơn giản, chưa đầy 20 phút đã bưng lên bàn ăn.
"Lại ăn cơm đi". Lâm Tái Xuyên đặt bát đũa trên bàn cơm, nói với người đang ngồi trong phòng khách, "Nhà vệ sinh là cánh cửa bên phải".
Tín Túc ngồi xuống cạnh bàn ăn, mắt nhìn Lâm Tái Xuyên một lượt từ trên xuống dưới. Đợi đến khi anh ngồi xuống, cậu mới ngập ngừng mở miệng, nói: "Anh giận tôi à?"
Mặc dù cậu nói không có ý nhằm vào ai, lời vừa rồi cũng không dễ nghe lắm.
Lâm Tái Xuyên nói: "Tôi sẽ không giận cậu".
"Mỗi người đều trải qua những chuyện khác nhau, nhận thức về sự vật và suy nghĩ cũng sẽ không giống nhau. Không có gì là đúng hay sai hoàn toàn".
Lâm Tái Xuyên nghĩ đến tính cách đối phương, khẽ thở dài một cái, "Chỉ là, có đôi khi, mọi việc không phải lúc nào cũng cực đoan như cậu nghĩ".
Tín Túc không bày tỏ ý kiến. Nhưng tóm lại là, ở trước mặt Lâm Tái Xuyên, nói sai lời, thái độ của cậu cũng không phải cố chấp biết sai còn không sửa. Lông mi dài dày hơi rung rung, dáng vẻ rất nghe lời: "Tôi biết rồi".
Lâm Tái Xuyên nấu ăn rất hợp khẩu vị của Tín Túc. Có điều, chỉ mấy món cơm nhà đơn giản không đủ thõa mãn tâm ý của cậu. Đáng tiếc, đội trưởng Lâm không muốn khom lưng cúi mình trước tiền tài, không chịu ở cùng cậu. Không những thế, anh còn lấy cà chua xào trứng ra uy hiếp cậu.
Tín Túc uống xong ngụm canh tôm nấm thập cẩm cuối cùng, duỗi tay sờ sờ bụng, hỏi: "Buổi tối, anh phải quay lại Cục Công an à?"
Trời sắp tối, nếu bên Thành Cẩm Tú có động tác gì, rất có thể xảy ra vào đêm nay. Lâm Tái Xuyên tám, chín phần mười là phải quay lại tăng ca.
Quả nhiên, Lâm Tái Xuyên "ừm" một tiếng. Anh hỏi: "Cậu có phải về nhà không?"
Tín Túc không có khả năng tự giác chủ động tăng ca. Hơn nữa, cơ thể cậu cả ngày không thoải mái, cũng muốn về ngủ bù, "Có. Nếu cần tôi quay lại Cục Công an thì cứ gọi điện thoại cho tôi".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, mặc áo khoác, quay người, đi ra ngoài, "Tôi trở lại Cục Công an trước. Cậu dọn dẹp bàn ăn một chút, bát đũa cứ cất vào tủ".
Tín Túc: "........."
Cậu nhìn chằm chằm bàn ăn bừa bộn trong hai giây, như thể đang cố gắng nhớ lại xem lần trước mình rửa bát là lúc nào. Sau đó, cậu đứng dậy, cầm bát đũa, động tác vô cùng trắc trở, dùng nước rửa bát, rửa sạch sẽ rồi cất vào tủ chén.
Vừa quay đầu, cậu liền nhìn thấy Càn Tương đứng sau cửa phòng bếp, nhìn cậu chằm chằm như đang giám sát.
Một người, một chó lại giằng co thêm lần nữa.
Tín Túc và bẹc-giê nhìn nhau mấy giây. Cuối cùng, cậu nhỏ giọng xin lỗi chú chó cảnh sát nghe hiểu tiếng người, "Tôi cũng không phải nói anh. Đừng để ý nhé, đàn anh".
Có thể do nhìn thấy cậu ở chung vui vẻ với Lâm Tái Xuyên, Càn Tương loại bỏ Tín Túc khỏi phạm vi "nhân vật nguy hiểm", hai bên tai nhòn nhọn rũ xuống, ngồi nghiêm chỉnh liếm láp hai chân trước.
Tín Túc cười, lấy mấy viên thịt bò bỏ vào bát ăn của bẹc-giê. Sau đó, cậu rời khỏi nhà Lâm Tái Xuyên.
*
* *
10 giờ tối.
Văn phòng đội điều tra hình sự lặng ngắt như tờ. Mấy cảnh sát tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, quan sát tất cả các lối ra vào xung quanh Thành Cẩm Tú.
Bỗng nhiên, một cảnh sát ngẩng đầu nói: "Đội trưởng Lâm! Phát hiện một chiếc xe khả nghi không có biển số! 9 giờ rưỡi ra khỏi Thành Cẩm Tú!"
"Hơn nữa, chiếc xe này hôm nay không có ghi chép đi vào, chỉ có thông tin đi ra. Nói cách khác, chiếc xe này vốn dĩ ở trong Thành Cẩm Tú!"
"Xe chạy đường nào?"
"Từ Thành Cẩm Thú đi thẳng về phía Bắc, đi qua đường Hải Dương, Bình Khang, cuối cùng đi vào khu vực không có camera giám sát, cạnh Phù Hải!"
Đây trên cơ bản có thể xác định là muốn ra khu vực ven biển để vứt xác!
Lâm Tái Xuyên đứng dậy, nói: "Thông báo cảnh sát giao thông hỗ trợ, theo dõi chặt các giao lộ chiếc xe này có thể đi qua. Phát hiện chiếc xe mục tiêu, lập tức chặn ngay tại chỗ".
"Lão Sa, Hạ Tranh, lập tức cùng tôi đến hiện trường!"
"Rõ!"
Đêm tối, Cục Công an thành phố liên hệ đội cứu hộ trên biển, đội trục vớt, còn có ngư dân địa phương trợ giúp, tiến hành công tác trục vớt cả đêm.
Nhưng hải vực này phạm vi rất lớn, vết bánh xe để lại trên bờ cát rắc rối, phức tạp, không thể xác định địa điểm vứt xác cụ thể ở đâu.
Bọn họ tìm được chiếc xe kia đỗ ở bãi xử lý rác thải. Phía sau xe phát hiện dấu vết do dây thừng kéo vật nặng để lại. Nhưng suốt 24 giờ, không vớt được khối thi thể nào từ Phù Hải.
Hạ Tranh đi theo đội cứu hộ trục vớt cả đêm trên mặt biển. Lúc trở lại Cục Công an thành phố, cậu mệt đến nằm bò trên bàn, nghi ngờ nhân sinh: "Có khả năng đó không phải là chiếc xe vứt xác không?"
"10 giờ tối ra bờ biển du lịch tự túc à?" Tín Túc chống cằm suy tư, gật gật đầu, nói: "Có vẻ cũng rất có khả năng".
Hạ Tranh: "............"
Cậu chỉ là thuận miệng thì nói thôi mà.
Trịnh Trị Quốc nói: "Nếu có người buộc vật nặng vào tứ chi thi thể, xác chìm đáy biển. Muốn trục vớt thi thể chỉ có thể chờ đến lúc thi thể tự hư thối, trương phồng, thoát khỏi vật nặng, tự nổi từ dưới lên. Hiện tại, đội cứu hộ của chúng ta chưa trục vớt được sâu như vậy".
Lúc này, một đồng sự đi vào văn phòng, gọi một câu: "Đội trưởng Lâm, cửa dưới tầng một có một cô gái trẻ đang tìm anh!"
Tín Túc nghe câu này, hơi nhướn mày.
Các cảnh sát hình sự khác như lập tức hồi đầy máu, vẻ mặt tò mò hóng chuyện.
Đội trưởng Lâm 30 năm thanh tâm quả dục rốt cuộc có người để ý sao?
Lâm Tái Xuyên dường như cũng không rõ có "cô gái trẻ" nào sẽ tìm mình, mịt mờ xoay người xuống lầu.
Chương Phỉ cầm đầu tiểu đội hóng chuyện ghé vào cửa sổ quan sát, sau đó mặt đầy vẻ thất vọng, mất hứng về chỗ ngồi.
Đúng thật là một cô gái trẻ. "Trẻ" hơi quá mức nên nhìn còn chưa trưởng thành. Nhất định không phải người có tình ý gì với Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên nhận ra đối phương.
Là bạn học cùng phòng năm lớp 10 của Lưu Tĩnh. Chính cô ấy là người đã cung cấp cho anh manh mối về Hình Chiêu.
Cô bé này sao lại đột nhiên chạy đến Cục Công an tìm anh?
Lâm Tái Xuyên hơi khom lưng nhìn cô, giọng ôn hòa: "Xin chào, Đoạn Duyệt. Tìm tôi có chuyện gì à?"
Đoạn Duyệt như thể không ngờ vị đội trưởng này thế mà còn nhớ rõ tên mình nên hơi bối rối, nói: "Chú cảnh sát, em... em có việc muốn nói với anh".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
Đoạn Duyệt cắn cắn môi, nói: "Một bạn học của em mất tích".
Biểu cảm trên mặt Lâm Tái Xuyên ngưng lại, nhỏ giọng dò hỏi: "Mất tích khi nào?"
"Đã hai ngày nay, bạn ấy không đến trường". Đoạn Duyệt nói, "Em hỏi thầy cô giáo, họ nói bạn ấy xin nghỉ về nhà. Sau đó, em gọi điện thoại cho phụ huynh của bạn ấy hỏi thì người nhà bạn ấy nói bạn ấy chưa hề trở về!"
Nếu là trường học khác, có lẽ tình huống không nghiêm trọng như vậy. Nhưng nếu là trường trung học Thịnh Tài...
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Người mất tích tên là gì?"
"Bạn ấy tên là Triệu Minh Viện".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.