Đi Trong Sương Mù

Chương 126: Cõng

Thương Nghiên

02/05/2024

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 126.

Cõng

Lâm Tái Xuyên là người vừa nhìn đã thấy nghiêm túc, truyền thống, đứng đắn, kiềm chế. Lúc không cười, không nói, trên người anh có một loại khí chất cực kỳ ngay thẳng. Lúc đứng, anh luôn đứng thẳng tắp, ngay ngắn, giống một cây trúc, khác hẳn ai đó giống Trời sinh không có xương cốt. Trong hoàn cảnh không hề biết gì về Lâm Tái Xuyên mà cần đoán nghề nghiệp của anh, nhìn khí chất bên ngoài, mọi người đều sẽ nói anh là một cảnh sát.

Lâm Tái Xuyên không biết trong phòng vừa xảy ra chuyện gì, kế hoạch của Tín Túc tiến hành đến giai đoạn nào nên anh không trả lời câu hỏi của Phan Nguyên Đức mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta.

“Ông rất nhanh sẽ biết chúng tôi là ai. Có điều trước lúc đó, chỉ sợ phải mời ông đến Cục Công an một chuyến”, Tín Túc giống như có ý không muốn để lộ thân phận hai người, ung dung nói, “Lần trước gặp mặt, tôi chưa kịp lưu lại chứng cứ cho nên chưa công khai việc ông có ý muốn quấy rối tình dục. Nhưng lần này, ông còn cố tình quay lại video, nếu không tranh thủ dùng đến thì quá đáng tiếc“.

Tín Túc lắc lắc thẻ nhớ trong tay, “Những lời ông nói trong này, những người cần nghe, tôi sẽ để họ đều nghe thấy“.

Kể cả Phan Nguyên Đức có ngu ngốc, t*ng trùng lên não, lúc này cũng hiểu được ý cậu. Tín Túc hoàn toàn không phải người yếu đuối, vô hại mà cậu thể hiện trước mặt ông từ trước đến giờ. Thậm chí, cục diện hôm nay đều trong mưu kế cậu đã tính toán từ trước. Phan Nguyên Đức hung dữ trừng mắt nhìn Tín Túc. Hai con ngươi vằn tia máu đỏ quạch tức giận nhìn cậu, giọng ông ta đầy vẻ chất vấn: “Rốt cuộc cậu là ai? Vì sao muốn tính kế tôi như vậy?”

“Tôi không tính kế ông”, Tín Túc vô tội nhún vai một cái, “Là chính ông chủ động mời tôi đến. Cùng lắm tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Không ngờ lại đúng lúc tình cờ thấy được gương mặt thật khiến người khác buồn nôn như vậy... Ông đừng ngậm máu phun người“.

Tín Túc giọng không thèm để ý. Thái độ này của cậu càng khiến Phan Nguyên Đức nổi giận tới đỉnh điểm: “Là cậu câu dẫn tôi trước! Cậu là đồ thằng đĩ! Á!”

Phan Nguyên Đức chưa nói xong, mấy chữ phía sau còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã đột nhiên ôm mặt hét lên một tiếng. Một viên pha lê trong suốt trên sàn nhà bắn lên rồi lại rơi xuống, phát ra tiếng vang lảnh lót.

“Tốt nhất ông nên giữ miệng sạch sẽ một chút”, Lâm Tái Xuyên một tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống, “Nếu không, tôi không ngại để ông không mở miệng được trước mặt cảnh sát“.

Tín Túc giống như có ý không muốn để lộ thân phận, Lâm Tái Xuyên mặc dù không biết vì sao cậu lựa chọn làm như vậy nhưng cũng diễn cùng cậu. Anh gọi điện thoại cho cảnh sát Cục Công an địa phương đến dẫn Phan Nguyên Đức đi, tạm thời áp tải về Cục Công an thành phố địa phương, chuẩn bị tiếp thu các bước điều tra tiếp theo.

Mặc dù sau đó Phan Nguyên Đức không dám mắng chửi thêm câu nào, chỉ che lại xương gò má suýt nữa bị đánh nát, vẻ mặt đau đớn nhưng Lâm Tái Xuyên vẫn khiến ông ta không nói được thêm từ nào. Mãi đến lúc cảnh sát Cục Công an thành phố này đến nơi, trao đổi ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra với Lâm Tái Xuyên, dùng một đôi còng tay đeo trên cổ tay Phan Nguyên Đức, áp giải ông ta lên xe cảnh sát.

Tín Túc ngồi trong góc phòng, nhìn mọi người rời đi. Chờ đến lúc Lâm Tái Xuyên trở lại, cậu mới thở dài, giọng mang theo vẻ mệt mỏi, nói: “Em biết Thiệu Từ vì sao có thế nào cũng không muốn nhắc tới tên Phó Thải trước mặt chúng ta“.

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu: “Vì sao?”

“Nếu em đoán không sai, chỉ sợ trong tay Phan Nguyen Đức có rất nhiều video quay chụp Phó Thải trong lúc làm mấy chuyện đó“.



Tín Túc vẻ mặt chán ghét, nói, “Dựa vào những gì ông ta nói với em, ông ta coi mấy thứ này như tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn hảo mà ông ta từng quay chụp. Nói không chừng, sau khi Phó Thải chết, trong đêm khuya tĩnh lặng, ông ta còn mang ra thưởng thức nhiều lần“.

Cậu nhỏ giọng nói: “Với tính cách thối nát của Phan Nguyên Đức, một khi ông ta phát hiện Thiệu Từ vì báo thù cho Phó Thải mà kéo ông ta xuống nước, trong lúc nổi giận, ông ta rất có thể sẽ công bố những video đó... Ông ta không được chết tử tế sẽ nhất định không để bất kì ai được sống yên ổn. Mà Thiệu Từ vốn dày công nghĩ cách biến người bị hại thành chính mình là vì không muốn để những gì Phó Thải từng phải chịu đựng khi còn sống bị người khác biết được, không muốn để Phó Thải sau khi chết vẫn còn bị dư luận tấn công, không được bình yên. Vì vậy, Thiệu Từ không thể để những video đó bị lộ ra, bị người khác nhìn thấy“.

Dựa vào dáng vẻ quen thuộc của Phan Nguyên Đức khi lắp đầy camera ở đầu giường, hơn nữa, cả những lời ông ta nói trước mặt Tín Túc, chỉ sợ đây không phải lần đầu tên khốn này làm như vậy. Trước Tín Túc, nhất định có Phó Thải. Hơn nữa, Phó Thải thấy sợ hãi khi phải đối mặt với máy quay theo bản năng khi quay phim rất có thể bắt nguồn từ nguyên nhân này. Nếu như trước đây, khi xảy ra những chuyện kia, trước mặt Phó Thải cũng có một loạt máy quay như vừa rồi...

Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày. Anh gọi cho đội trưởng đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố này nhờ xin giúp một lệnh khám xét. Anh nói: “Chúng tôi cần đến nơi ở của Phan Nguyên Đức điều tra một chuyến“.

Nếu trong tay Phan Nguyên Đức thật sự có video kiểu này, nhiều khả năng ông ta lưu giữ trong thiết bị điện tử, di động, máy tính, hoặc usb. Mà vừa rồi bọn họ đã kiểm tra di động của Phan Nguyên Đức, là “sạch sẽ“.

Ở thành phố này, Phan Nguyên Đức có hai căn biệt thự. Một cái là của riêng ông ta. Cái còn lại là nơi ở chung của ông ta cùng vợ, đạo diễn Chung Tịnh.

Tín Túc nhìn xuống, vẻ mặt suy tư, nói: “Tái Xuyên, anh thấy những việc này, Chung Tịnh có biết không?”

“Chưa chắc.” Lâm Tái Xuyên nói, “Mức độ nổi tiếng, bối cảnh, tài sản, thế lực của Chung Tịnh đều cao hơn Phan Nguyên Đức một bậc. Kết hôn cùng Phan Nguyên Đức, Chung Tịnh xem như đã gả thấp. Ông ta có thể không dám để vợ biết những chuyện này“.

“Vậy chúng ta đến biệt thự riêng của Phan Nguyên Đức xem thử trước xem sao“.

“Chờ chút.” Lâm Tái Xuyên khẽ nắm lấy cổ tay cậu. Anh nhìn vệt nước còn lưu lại trên sàn nhà, nhỏ giọng hỏi: “Em uống nước trong phòng này à?”

Nước Phan Nguyên Đức đưa, nghĩ thế nào cũng thấy không phải thứ gì tốt.

“Vâng... Em có uống một chút. Nếu không thì không thể diễn tiếp vở kịch này“. . Truyện Quân Sự

Tín Túc lắc lắc cổ tay, cười không để bụng: “Nhưng không sao, thể chất của em hơi đặc biệt. Trước giờ, em vốn không nhạy với mấy loại thuốc mê khống chế cơ thể này lắm. Anh xem, không phải đến giờ em vẫn đang bình thường à?”

Cho nên Tín Túc không sợ Phan Nguyên Đức bỏ thuốc mê vào nước lừa cậu. Cậu cũng không hề sợ hãi một mình đi gặp ông ta.

Nghe vậy, Lâm Tái Xuyên im lặng một lát. Tín Túc có chứng máu khó đông nhẹ. Hệ thống đông máu của cậu có thể đã từng chịu tổn thương không thể tự lành. Cơ thể cậu có khả năng kháng thuốc mạnh, cho nên thuốc mê cơ bản không có tác dụng đối với cậu...

Lúc kiểm tra sức khỏe, vị bác sĩ kia từng nói với anh, khả năng đông máu có vấn đề chủ yếu do ba nguyên nhân, hoặc là do di truyền bẩm sinh, hoặc do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, hoặc do ảnh hưởng của thuốc và hóa chất. Lúc đó, Tín Túc nói với anh rằng khi còn nhỏ, lúc cậu ở trại trẻ mồ côi, ăn uống không đủ nên cơ thể thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài làm ảnh hưởng đến khả năng đông máu. Nhưng......

Trong đầu Lâm Tái Xuyên mơ hồ có gì đó xuyên thành một sợi dây. Nhưng anh còn chưa kịp bắt lấy, Tín Túc ở bên cạnh đột nhiên hừ nhẹ một cái. Cậu đưa tay chống trán, yếu ớt dựa vào người anh, giọng yếu ớt, “Làm thế nào bây giờ? Đột nhiên em hơi váng đầu, không đi được...”

Suy nghĩ trong đầu Lâm Tái Xuyên lập tức hỗn loạn. Anh đỡ lấy cậu theo bản năng, dùng một tay ôm cậu vào trong ngực. Kể cả biết Tín Túc đang cố ý ra vẻ, Lâm Tái Xuyên vẫn hỏi: “Nếu thấy không thoải mái, em có muốn ở đây nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần. Chỉ cần nhìn cái giường này, em đã thấy chán ghét“.

Tín Túc bĩu môi, tiếp tục nói “yếu ớt”: “Anh đưa em về nhà đi“.

Dứt lời, cậu vươn hai tay ôm lấy cổ Lâm Tái Xuyên, cực kỳ tự giác bò lên lưng anh, cúi đầu cọ cọ.



Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng cõng cậu trên lưng, đi vào thang máy, đi xuống tầng.

Thuốc mê kia dù sao cũng có tác dụng nhất định. Chỉ một đoạn đường ngắn xuống tầng, hai người còn chưa kịp ra đến bãi đỗ xe, Tín Túc đã ngủ trên lưng Lâm Tái Xuyên. Hàng mi dài rậm che khuất hai mắt.

Lâm Tái Xuyên nhìn gương mặt say ngủ của cậu, mở cửa xe phía sau, cúi lưng, cực kỳ cẩn thận để người trên lưng xuống ghế. Tín Túc trước mặt Phan Nguyên Đức cảnh giác, sắc bén, phản ứng nhanh nhạy như một con tắc kè hoa. Nhưng lúc này, tắc kè hoa biến thành con heo nhỏ, bị Lâm Tái Xuyên đùa nghịch thế nào cũng không tỉnh. Cả người cậu cuộn tròn trên ghế sau, ngủ cực kỳ say.

Khách sạn cách biệt thự riêng của Phan Nguyên Đức một khoảng xa, đi đường cao tốc cũng gần hai tiếng. Lâm Tái Xuyên lái xe một đường vững vàng. Lúc gần đến nơi, Tín Túc cũng từ từ tỉnh lại. Cậu ngồi dậy phía sau xe, mờ mịt nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài cửa sổ, “Mấy giờ rồi? Đây là đâu?”

“Hơn bảy giờ tối”, Lâm Tái Xuyên nói, “Sắp đến biệt thự riêng của Phan Nguyên Đức“.

“A......,“ Tín Túc vẻ mặt thất vọng, nói, “Em còn tưởng anh lái xe đến chỗ này là muốn cùng em “chơi trên xe” lúc nửa đêm“.

Lâm Tái Xuyên: “.........”

Không biết có phải do xa rời xã hội internet lâu lắm hay không, đôi khi anh không hiểu được ý nghĩ của Tín Túc. Anh nghĩ nghĩ, quay đầu liếc nhìn Tín Túc ngồi ghế sau, nghiêm túc hỏi cậu, “Em thích nơi thế này à?”

Tín Túc: “.........”

Đúng là chân thành luôn là kỹ năng “tàn sát” nhanh nhất!

Cậu nghẹn họng hơn nửa ngày, ỉu xìu vẫy vẫy tay, “Bỏ đi. Lúc nào đến? Em muốn xuống xe hóng gió để bình tĩnh lại một chút“.

Lâm Tái Xuyên nhìn chỉ đường, “Hai phút“.

Hai người cầm lệnh khám xét đến ban quản lý khu đất, lấy được chìa khóa nhà của Phan Nguyen Đức, một đường thuận lợi mở khóa, đi vào cửa chính.

Lúc đến trước cửa biệt thự, Tín Túc đột nhiên “hừ” một tiếng.

Lâm Tái Xuyên: “Sao vậy?”

Tín Túc hơi dẫm nhẹ mặt sàn dưới chân, “Giá một tấm lát sàn này trung bình hơn 6000. Đường vân đẹp, giá còn cao hơn một chút. Tuy nhiên, đôi khi hàng trên thị trường khan hiếm, rất khó mua được nhiều thế này. Chỉ sàn nhà đã tốn gần một triệu... Biệt thự nhà em cũng không xa hoa thế này. Đúng là người có tiền trong giới giải trí“.

Lâm Tái Xuyên từng đến mấy căn biệt thự của Tín Túc. Có thể vì thời gian dài không có người ở, chỗ ở của cậu thoạt nhìn đều trống rỗng, không hề có hơi người, giống những căn nhà ma âm u, hoa lệ.

Mà nhà của Phan Nguyên Đức chính là kiểu biệt thự sơn son dát vàng dùng rất nhiều tiền để xây lên, vừa nhìn đã thấy tráng lệ, huy hoàng, xoa hoa đến cực điểm.

Lâm Tái Xuyên mở cánh cửa trước mặt, cùng Tín Túc đi vào bên trong biệt thự.

Hết chương 126

Đến chương 127

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đi Trong Sương Mù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook