Chương 116: Tôi đều nghe anh trai tôi
Thương Nghiên
16/03/2024
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 116.
Tôi đều nghe anh trai tôi
Máy bay hạ cánh.
Lúc hai người ra khỏi cửa sân bay đã là 7 giờ tối.
Một dòng người rất dài đến đón, tiễn vội vàng đi lại trên lối đi. Tín Túc mặc chiếc áo khoác gió dáng dài, đeo khẩu trang màu đen, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt rất thu hút sự chú ý của người khác. Lông mi thoạt nhìn cực kỳ dài rậm, cong vút. Một tay cậu đẩy chiếc va li nhỏ, Lâm Tái Xuyên đẩy chiếc va li to. Ngoại trừ quần áo và đồ dùng sinh hoạt, Lâm Tái Xuyên gần như không mang theo gì khác. Hai va li hành lý này cơ bản là mấy thứ lung tung rối loạn chiếm chỗ mà vô dụncủa Tín Túc.
Lúc này đã khá muộn, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Bọn họ không gặp người móc nối ngay mà đến thẳng khách sạn đã đặt từ trước. Xe chuyên đón khách do khách sạn bố trí đã chờ họ ở cửa sân bay từ trước.
Tới khách sạn, dùng thẻ mở cửa phòng, Tín Túc đẩy mạnh vali hành lý vào bên trong. Cậu nhìn lướt qua trong phòng một lượt, vẻ mặt “Đúng như dự đoán“.
“Em còn tưởng anh sẽ đặt phòng dành cho cặp đôi“. Cậu đi vào trong, nhìn chiếc giường lớn trang nhã giản dị bên trong, giọng nói mang theo vẻ giận dỗi, “Anh thật không có tình thú, Lâm Tái Xuyên“.
Có điều, ở chung với Lâm Tái Xuyên thời gian dài, Tín Túc cũng hiểu rõ bạn trai mình là người tính cách thế nào. So với những người đàn ông bên ngoài “dầu mỡ”, bên trong một bụng tâm địa gian xảo, vẻ khô khan của Lâm Tái Xuyên lại giống như một di vật triều đại cũ hoàn toàn không bắt kịp thời đại.
“......” Nghe cậu nói, Lâm Tái Xuyên bỏ hành lý đang sắp xếp trên tay xuống, cúi đầu nghĩ nghĩ, “Nếu em thích, bây giờ để bọn họ lên đây bày biện vẫn còn kịp“.
“Bỏ đi,“ Tín Túc nằm vật xuống giường như người không xương, nghiêng người, nâng cằm nhìn anh, “Ngồi máy bay lâu mệt quá. Chuẩn bị đi ngủ đi“.
Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, lấy di động từ túi áo gió, “Ừ, anh đi rửa mặt trước“.
Tỉnh Q ở phương Bắc, nhiệt độ không khí còn thấp hơn Phù Tụ mấy độ. Tín Túc rất sợ lạnh. Trước khi lên máy bay, cậu đã mặc thêm mấy lớp. Bên trong áo lông, cậu còn mặc bộ đồ giữ ấm mùa thu. Nhưng lúc này, điều hòa trong phòng bật đủ ấm nên cậu rất nhanh thấy nóng. Tín Túc cởi áo lông ra, ngồi xổm trước va li đang mở để trước cửa, lấy ra áo ngủ đôi của cậu và Lâm Tái Xuyên.
Hai người rửa mặt xong, cùng nhau nằm trên giường. Tín Túc gối đầu lên cánh tay Lâm Tái Xuyên, nói với anh về kế hoạch ngày mai, “Sáng mai, chúng ta sẽ gặp người bạn kia của ba em. Hơn 10 giờ sẽ cùng ăn cơm trưa. Ông ta sẽ giới thiệu người trong vòng phim ảnh cho chúng ta làm quen. Ba em đã nói trước với ông ta cả rồi. Ông ta sẽ không để lộ với người khác về việc chúng ta là người ngoài vòng. Đến lúc đó, anh chỉ cần xem em biểu diễn là được“.
Lâm Tái Xuyên nói: “Ừ“.
Tín Túc lại nói: “Đúng rồi! Em nghe nói ở đây có một nhà hàng món Trung Quốc rất ngon, có món thịt ốc và thịt nấu mơ rất nổi tiếng. Buổi tối, chúng ta có đến đó ăn thử một chút không?”
Lâm Tái Xuyên sờ di động để cạnh gối đầu, thấp giọng hỏi cậu: “Bây giờ đặt bàn còn kịp không?”
Tín Túc có kế hoạch từ trước, mỉm cười: “Lúc ở nhà, em đã đặt bàn xong rồi!”
Kế hoạch tuần này của Tín Túc là tìm cơ hội tiếp cận Phan Nguyên Đức, tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta và cùng Lâm Tái Xuyên ra ngoài ăn uống vui vẻ. Thân phận có rất nhiều hạn chế, hai người hiếm khi được đi xa thế này.
Lúc ở trên máy bay, Tín Túc gần như ngủ không ngon. Buổi tối, về đến khách sạn đã là hơn 9 giờ tối. Sau khi lên kế hoạch xong xuôi, cậu chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì...
“Cộc cộc!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tín Túc lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa, trong lòng cảnh giác. Đã muộn thế này, ai sẽ đến gõ cửa? Bọn họ cũng không gọi phục vụ phòng.
Tín Túc khẽ chau mày nhìn Lâm Tái Xuyên ở bên cạnh đứng dậy, xuống giường, đi ra phía cửa. Cậu ngồi dậy, hơi tò mò. Nhưng góc độ tầm mắt của cậu lại không nhìn thấy cửa. Chờ đến lúc Lâm Tái Xuyên quay người lại, Tín Túc mới nhìn thấy anh mua gì. Đó là một bó hồng đỏ thắm rất lớn, mướt mát. Tay anh còn cầm mấy quả bóng bay màu hồng nhạt. Anh thả lỏng tay, mấy quả bóng liền chậm rãi bay lên trần nhà. Rất giống mấy trái tim màu hồng nhạt.
Lâm Tái Xuyên ôm bó hồng lại gần, rút ra một bông, đặt bên cạnh cậu, “Thế này có giống phòng dành cho cặp đôi hơn chút nào không?”
Tín Túc chăm chú nhìn anh một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, em chỉ thuận miệng nói thôi“.
Nhưng Lâm Tái Xuyên luôn nghiêm túc lắng nghe mỗi một câu cậu nói ra. Tín Túc thậm chí cũng không biết Lâm Tái Xuyên đặt mấy thứ này từ lúc nào.
Trong xoang mũi tràn ngập mùi hương hoa hồng thoang thoảng, tim Tín Túc đập thình thịch rất nhanh, từng tiếng như rung động trong lồng ngực. Cậu cảm giác tối nay cậu không ngủ được. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu thầm cảm thán trong lòng... Người đàn ông này rất biết cách làm sao để khiến cậu rung động.
Cậu rũ mắt, đưa tay bứt một nhúm cánh hoa, hơi mỉm cười với Lâm Tái Xuyên, hỏi anh: “Anh muốn đi ngủ hay muốn hôn em?”
Đây cũng không phải một câu hỏi lựa chọn.
Lâm Tái Xuyên buông bó hồng trong lồng ngực, cúi xuống, hôn môi cậu.
...
Ngày hôm sau.
Hiếm khi không phải dậy sớm, Tín Túc cảm giác cậu ngủ thẳng đến gần 9 giờ. Cậu lăn lộn một lúc lâu trong ổ chăn mới bò dậy, thay quần áo, cùng Lâm Tái Xuyên đi gặp ông chủ lớn kia.
Ông chủ lớn tên là Đoạn Ngạo Vũ. Người này có nhiều năm quan hệ tốt với Trương Đồng Tế, ba nuôi của Tín Túc. Trong tay ông ta có mấy công ty, coi như có nửa tính chất của truyền thông, chủ yếu phụ trách nội dung quảng cáo và marketing. Ông cũng thường xuyên có qua lại với người trong giới giải trí. Dựa vào thân phận của ông ta, rất nhiều việc làm sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Nghe nói đứa nhỏ của ông bạn muốn dẫn theo bạn đến tỉnh Q, Đoạn Ngạo Vũ cố ý chọn một nhà hàng kiểu Pháp cực kỳ nổi tiếng. Vừa nhìn thấy hai người Tín Túc, thái độ của ông đã cực kỳ nhiệt tình, “Trước kia luôn nghe lão Trương nói về cháu, khen cháu nghe lời, hiểu chuyện, còn xinh đẹp giống cô gái nhỏ. Tiếc là bác vẫn chưa có thời gian đi Phù Tụ, nhiều năm vậy rồi còn chưa gặp mặt cháu. Bác cùng ba cháu tuổi sàn sàn, cháu cứ gọi “bác” là được“.
Thiết lập tính cách của Tín Túc ra cửa lần này là ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào – đứa nhỏ ngốc nghếch do được người nhà bảo vệ quá cẩn thận, ít giao tiếp với người khác và sợ tiếp xúc người lạ cấp độ nhẹ. Cậu vốn là người cực kỳ biết giả vờ. Nếu Tín Túc muốn, sẽ không có bất kì ai có thể nhìn ra mặt nạ cậu đang đeo.
Tín Túc mặc bộ đồ lông cừu trắng tinh như tuyết, càng làm tôn lên môi hồng răng trắng. Cả người nhìn cực kỳ ngoan ngoãn lại vô hại, giống nam sinh viên còn chưa tốt nghiệp.
Cậu tỏ vẻ bối rối trước vẻ nhiệt tình của bậc cha chú, ngượng ngùng rũ mắt nhìn xuống, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ. Cháu chào bác Đoạn“.
Đoạn Ngạo Vũ vỗ vỗ bờ vai Tín Túc, “Ba cháu nói với bác là cháu muốn nhìn xem giới giải trí thế nào, đúng không? Không thành vấn đề. Chờ lát nữa bác giới thiệu cho cháu làm quen với mấy ông chủ của vài công ty giải trí. Cháu nhìn trúng nhà ai thì cứ chọn nhà đó. Ra ngoài cứ nói cháu là cháu trai bác. Ở đây không ai dám bắt nạt cháu“.
Nói xong, Đoạn Ngạo Vũ lại nhìn nhìn Lâm Tái Xuyên, hơi chần chờ, “Người này......”
Tín Túc nói: “Đây là anh trai cháu. Anh ấy không yên tâm để cháu ra cửa một mình nên đi cùng cháu đến đây“.
Nghe cậu nói như vậy, Đoạn Ngạo Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thán: “Phù Tụ các cháu đúng là núi sông dưỡng người. Ai cũng lớn lên xinh đẹp như vậy. Không giống chỗ bác, ai nấy đều cao lớn, thô kệch“.
Tín Túc khẽ mỉm cười một chút.
Đoạn Ngạo Vũ nói: “Cháu đói bụng chưa? Buổi sáng ăn cơm chưa? Lại đây ăn chút gì trước đi“.
Thiết lập tính cách của Tín Túc thay đổi từ trong ra ngoài nhưng đặc tính “đến đâu ăn đấy” không hề thay đổi. Trước khi đi, cậu vừa ăn canh gạch cua làm bữa sáng, giờ lại ngồi xuống bắt đầu ăn món Pháp.
Ánh mắt yêu mến của Đoạn Ngạo Vũ nhìn Tín Túc rất giống của người làm cha. Người đẹp đến ăn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui tao nhã. Nhưng nhìn đến gương mặt xinh đẹp quá mức của Tín Túc, nghĩ đến gì đó, ông lại mở miệng nhắc nhở: “Thật ra giới giải trí không phải chỗ tốt. Người mang theo ý nghĩ xấu xa đầy mình có ở khắp nơi. Tâm lý phòng người không thể không có. Ngoại trừ mấy người bác giới thiệu, bất kể ai tìm cháu cũng không được tin. Gặp việc không chắc thì nhớ gọi điện cho bác, bác sẽ có biện pháp giúp cháu“.
Tín Túc nuốt miếng ốc sốt bơ xuống miệng, nói lễ phép: “Vâng ạ. Cháu biết rồi, cảm ơn bác“.
Cậu khều một khối thịt ốc sên, đặt trước mặt Lâm Tái Xuyên, nhỏ giọng nói với anh, “Ốc sên hấp rau thơm. Cảm giác ăn ngon hơn chỗ chúng ta. Anh nếm một chút đi, anh trai à“.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một cái, rũ mắt nhìn xuống. Không biết vì sao, hầu kết của anh hơi chuyển động một chút.
Chờ đến lúc ba người ăn xong cơm trưa, người Đoạn Ngạo Vũ hẹn cũng đến. Cửa phòng ăn bị đẩy từ phía ngoài. Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da tiến vào.
Đoạn Ngạo Vũ vẫy vẫy tay với người nọ, “Lão Triệu, đến đây. Đây là cháu trai nhỏ của tôi, muốn đến trong vòng của mấy ông xem thế nào“.
Tín Túc ngồi quay lưng về phía cửa ra vào. Từ góc độ người đàn ông vừa vào cửa, ông chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng cao gầy, trắng nõn, cùng với một đoạn cổ thon dài, làn da mắt thường cũng thấy được vẻ tinh tế. Một lát sau, Tín Túc giống như hơi bất ngờ, quay đầu nhìn ra cửa.
Tóc Tín Túc dây dưa đến giờ vẫn chưa cắt, hơi xoăn tự nhiên, buông xõa lòa xòa xuống dưới, nhìn có vẻ rất giống người đẹp con lai tự nhiên. Gương mặt này đặt trong toàn bộ giới giải trí cũng được xếp vào nhóm đầu. Chỉ cần tùy tiện mua cái hot search, sau một đêm có thể bùng nổ đến độ “hot” toàn mạng.
Vừa nhìn thấy sườn mặt Tín Túc, ánh mắt người đàn ông được gọi là “lão Triệu” lập tức thay đổi. Sau đó, ông nhanh chóng lấy di động ra, gửi đi một tin nhắn.
“Nhà hàng XX, đến mau!”
Sau đó ông bước hai bước đến bên cạnh Tín Túc, kéo ghế dựa, ngồi xuống, “Thế này rồi còn xem gì nữa chứ? Đứa nhỏ này nhà ông tiến vào giới giải trí nhất định hot, hot đến rối tinh rối mù. Gương mặt này chính là ông Trời đuổi theo tặng cơm ăn. Không ở giới giải trí phát triển chính là phí phạm của Trời. Chỉ cần đơn giản làm một “bình hoa” cũng đủ rồi!”
Tín Túc giống như hơi xấu hổ, cắn cắn môi, chần chờ nói: “Thật ra tôi còn chưa quyết định xem cuối cùng có muốn theo con đường này hay không. Người nhà tôi luôn nói trong giới này hoàn cảnh không tốt lắm“.
Tổng giám đốc Triệu vỗ ngực, thề chắc nịch: “Đi theo tôi sẽ không xảy ra bất kì vấn đề nào. Nhân phẩm tôi thế nào, bác Đoạn của cậu có thể dùng mạng để đảm bảo“.
“.........” Môi Đoạn Ngạo Vũ hơi mấp máy không phát ra tiếng, giống như chửi câu gì đó thô tục.
Tổng giám đốc Triệu nói không ngừng nghỉ: “Đợi chút nữa, tôi bảo người đại diện hàng đầu trong công ty qua đây. Hai người có thể nói chuyện, quy hoạch bước đầu tiến vào giới giải trí, sau này muốn phát triển theo hướng nào, làm idol hay làm diễn viên...”
“Tổng giám đốc Triệu...”
Một giọng nói bình tĩnh, lãnh đạm cắt ngang kế hoạch phát triển tương lai, Lâm Tái Xuyên nhàn nhạt nói, “Chúng tôi chỉ muốn tiếp xúc trước vòng này một chút, hiểu biết hoàn cảnh công tác nơi này. Tạm thời còn chưa quyết định chính thức tiến vào giới giải trí“.
Tổng giám đốc Triệu ngừng lại, nhìn người đàn ông vừa nói, lại nhìn về phía Tín Túc.
Tín Túc không hề có ý phản đối, giọng ngọt ngào, dịu dàng, ôn hòa, nói, “Tôi đều nghe anh trai tôi“.
Hết chương 116
Đến chương 117
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 116.
Tôi đều nghe anh trai tôi
Máy bay hạ cánh.
Lúc hai người ra khỏi cửa sân bay đã là 7 giờ tối.
Một dòng người rất dài đến đón, tiễn vội vàng đi lại trên lối đi. Tín Túc mặc chiếc áo khoác gió dáng dài, đeo khẩu trang màu đen, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt rất thu hút sự chú ý của người khác. Lông mi thoạt nhìn cực kỳ dài rậm, cong vút. Một tay cậu đẩy chiếc va li nhỏ, Lâm Tái Xuyên đẩy chiếc va li to. Ngoại trừ quần áo và đồ dùng sinh hoạt, Lâm Tái Xuyên gần như không mang theo gì khác. Hai va li hành lý này cơ bản là mấy thứ lung tung rối loạn chiếm chỗ mà vô dụncủa Tín Túc.
Lúc này đã khá muộn, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Bọn họ không gặp người móc nối ngay mà đến thẳng khách sạn đã đặt từ trước. Xe chuyên đón khách do khách sạn bố trí đã chờ họ ở cửa sân bay từ trước.
Tới khách sạn, dùng thẻ mở cửa phòng, Tín Túc đẩy mạnh vali hành lý vào bên trong. Cậu nhìn lướt qua trong phòng một lượt, vẻ mặt “Đúng như dự đoán“.
“Em còn tưởng anh sẽ đặt phòng dành cho cặp đôi“. Cậu đi vào trong, nhìn chiếc giường lớn trang nhã giản dị bên trong, giọng nói mang theo vẻ giận dỗi, “Anh thật không có tình thú, Lâm Tái Xuyên“.
Có điều, ở chung với Lâm Tái Xuyên thời gian dài, Tín Túc cũng hiểu rõ bạn trai mình là người tính cách thế nào. So với những người đàn ông bên ngoài “dầu mỡ”, bên trong một bụng tâm địa gian xảo, vẻ khô khan của Lâm Tái Xuyên lại giống như một di vật triều đại cũ hoàn toàn không bắt kịp thời đại.
“......” Nghe cậu nói, Lâm Tái Xuyên bỏ hành lý đang sắp xếp trên tay xuống, cúi đầu nghĩ nghĩ, “Nếu em thích, bây giờ để bọn họ lên đây bày biện vẫn còn kịp“.
“Bỏ đi,“ Tín Túc nằm vật xuống giường như người không xương, nghiêng người, nâng cằm nhìn anh, “Ngồi máy bay lâu mệt quá. Chuẩn bị đi ngủ đi“.
Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, lấy di động từ túi áo gió, “Ừ, anh đi rửa mặt trước“.
Tỉnh Q ở phương Bắc, nhiệt độ không khí còn thấp hơn Phù Tụ mấy độ. Tín Túc rất sợ lạnh. Trước khi lên máy bay, cậu đã mặc thêm mấy lớp. Bên trong áo lông, cậu còn mặc bộ đồ giữ ấm mùa thu. Nhưng lúc này, điều hòa trong phòng bật đủ ấm nên cậu rất nhanh thấy nóng. Tín Túc cởi áo lông ra, ngồi xổm trước va li đang mở để trước cửa, lấy ra áo ngủ đôi của cậu và Lâm Tái Xuyên.
Hai người rửa mặt xong, cùng nhau nằm trên giường. Tín Túc gối đầu lên cánh tay Lâm Tái Xuyên, nói với anh về kế hoạch ngày mai, “Sáng mai, chúng ta sẽ gặp người bạn kia của ba em. Hơn 10 giờ sẽ cùng ăn cơm trưa. Ông ta sẽ giới thiệu người trong vòng phim ảnh cho chúng ta làm quen. Ba em đã nói trước với ông ta cả rồi. Ông ta sẽ không để lộ với người khác về việc chúng ta là người ngoài vòng. Đến lúc đó, anh chỉ cần xem em biểu diễn là được“.
Lâm Tái Xuyên nói: “Ừ“.
Tín Túc lại nói: “Đúng rồi! Em nghe nói ở đây có một nhà hàng món Trung Quốc rất ngon, có món thịt ốc và thịt nấu mơ rất nổi tiếng. Buổi tối, chúng ta có đến đó ăn thử một chút không?”
Lâm Tái Xuyên sờ di động để cạnh gối đầu, thấp giọng hỏi cậu: “Bây giờ đặt bàn còn kịp không?”
Tín Túc có kế hoạch từ trước, mỉm cười: “Lúc ở nhà, em đã đặt bàn xong rồi!”
Kế hoạch tuần này của Tín Túc là tìm cơ hội tiếp cận Phan Nguyên Đức, tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta và cùng Lâm Tái Xuyên ra ngoài ăn uống vui vẻ. Thân phận có rất nhiều hạn chế, hai người hiếm khi được đi xa thế này.
Lúc ở trên máy bay, Tín Túc gần như ngủ không ngon. Buổi tối, về đến khách sạn đã là hơn 9 giờ tối. Sau khi lên kế hoạch xong xuôi, cậu chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì...
“Cộc cộc!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tín Túc lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa, trong lòng cảnh giác. Đã muộn thế này, ai sẽ đến gõ cửa? Bọn họ cũng không gọi phục vụ phòng.
Tín Túc khẽ chau mày nhìn Lâm Tái Xuyên ở bên cạnh đứng dậy, xuống giường, đi ra phía cửa. Cậu ngồi dậy, hơi tò mò. Nhưng góc độ tầm mắt của cậu lại không nhìn thấy cửa. Chờ đến lúc Lâm Tái Xuyên quay người lại, Tín Túc mới nhìn thấy anh mua gì. Đó là một bó hồng đỏ thắm rất lớn, mướt mát. Tay anh còn cầm mấy quả bóng bay màu hồng nhạt. Anh thả lỏng tay, mấy quả bóng liền chậm rãi bay lên trần nhà. Rất giống mấy trái tim màu hồng nhạt.
Lâm Tái Xuyên ôm bó hồng lại gần, rút ra một bông, đặt bên cạnh cậu, “Thế này có giống phòng dành cho cặp đôi hơn chút nào không?”
Tín Túc chăm chú nhìn anh một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, em chỉ thuận miệng nói thôi“.
Nhưng Lâm Tái Xuyên luôn nghiêm túc lắng nghe mỗi một câu cậu nói ra. Tín Túc thậm chí cũng không biết Lâm Tái Xuyên đặt mấy thứ này từ lúc nào.
Trong xoang mũi tràn ngập mùi hương hoa hồng thoang thoảng, tim Tín Túc đập thình thịch rất nhanh, từng tiếng như rung động trong lồng ngực. Cậu cảm giác tối nay cậu không ngủ được. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu thầm cảm thán trong lòng... Người đàn ông này rất biết cách làm sao để khiến cậu rung động.
Cậu rũ mắt, đưa tay bứt một nhúm cánh hoa, hơi mỉm cười với Lâm Tái Xuyên, hỏi anh: “Anh muốn đi ngủ hay muốn hôn em?”
Đây cũng không phải một câu hỏi lựa chọn.
Lâm Tái Xuyên buông bó hồng trong lồng ngực, cúi xuống, hôn môi cậu.
...
Ngày hôm sau.
Hiếm khi không phải dậy sớm, Tín Túc cảm giác cậu ngủ thẳng đến gần 9 giờ. Cậu lăn lộn một lúc lâu trong ổ chăn mới bò dậy, thay quần áo, cùng Lâm Tái Xuyên đi gặp ông chủ lớn kia.
Ông chủ lớn tên là Đoạn Ngạo Vũ. Người này có nhiều năm quan hệ tốt với Trương Đồng Tế, ba nuôi của Tín Túc. Trong tay ông ta có mấy công ty, coi như có nửa tính chất của truyền thông, chủ yếu phụ trách nội dung quảng cáo và marketing. Ông cũng thường xuyên có qua lại với người trong giới giải trí. Dựa vào thân phận của ông ta, rất nhiều việc làm sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Nghe nói đứa nhỏ của ông bạn muốn dẫn theo bạn đến tỉnh Q, Đoạn Ngạo Vũ cố ý chọn một nhà hàng kiểu Pháp cực kỳ nổi tiếng. Vừa nhìn thấy hai người Tín Túc, thái độ của ông đã cực kỳ nhiệt tình, “Trước kia luôn nghe lão Trương nói về cháu, khen cháu nghe lời, hiểu chuyện, còn xinh đẹp giống cô gái nhỏ. Tiếc là bác vẫn chưa có thời gian đi Phù Tụ, nhiều năm vậy rồi còn chưa gặp mặt cháu. Bác cùng ba cháu tuổi sàn sàn, cháu cứ gọi “bác” là được“.
Thiết lập tính cách của Tín Túc ra cửa lần này là ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào – đứa nhỏ ngốc nghếch do được người nhà bảo vệ quá cẩn thận, ít giao tiếp với người khác và sợ tiếp xúc người lạ cấp độ nhẹ. Cậu vốn là người cực kỳ biết giả vờ. Nếu Tín Túc muốn, sẽ không có bất kì ai có thể nhìn ra mặt nạ cậu đang đeo.
Tín Túc mặc bộ đồ lông cừu trắng tinh như tuyết, càng làm tôn lên môi hồng răng trắng. Cả người nhìn cực kỳ ngoan ngoãn lại vô hại, giống nam sinh viên còn chưa tốt nghiệp.
Cậu tỏ vẻ bối rối trước vẻ nhiệt tình của bậc cha chú, ngượng ngùng rũ mắt nhìn xuống, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ. Cháu chào bác Đoạn“.
Đoạn Ngạo Vũ vỗ vỗ bờ vai Tín Túc, “Ba cháu nói với bác là cháu muốn nhìn xem giới giải trí thế nào, đúng không? Không thành vấn đề. Chờ lát nữa bác giới thiệu cho cháu làm quen với mấy ông chủ của vài công ty giải trí. Cháu nhìn trúng nhà ai thì cứ chọn nhà đó. Ra ngoài cứ nói cháu là cháu trai bác. Ở đây không ai dám bắt nạt cháu“.
Nói xong, Đoạn Ngạo Vũ lại nhìn nhìn Lâm Tái Xuyên, hơi chần chờ, “Người này......”
Tín Túc nói: “Đây là anh trai cháu. Anh ấy không yên tâm để cháu ra cửa một mình nên đi cùng cháu đến đây“.
Nghe cậu nói như vậy, Đoạn Ngạo Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thán: “Phù Tụ các cháu đúng là núi sông dưỡng người. Ai cũng lớn lên xinh đẹp như vậy. Không giống chỗ bác, ai nấy đều cao lớn, thô kệch“.
Tín Túc khẽ mỉm cười một chút.
Đoạn Ngạo Vũ nói: “Cháu đói bụng chưa? Buổi sáng ăn cơm chưa? Lại đây ăn chút gì trước đi“.
Thiết lập tính cách của Tín Túc thay đổi từ trong ra ngoài nhưng đặc tính “đến đâu ăn đấy” không hề thay đổi. Trước khi đi, cậu vừa ăn canh gạch cua làm bữa sáng, giờ lại ngồi xuống bắt đầu ăn món Pháp.
Ánh mắt yêu mến của Đoạn Ngạo Vũ nhìn Tín Túc rất giống của người làm cha. Người đẹp đến ăn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui tao nhã. Nhưng nhìn đến gương mặt xinh đẹp quá mức của Tín Túc, nghĩ đến gì đó, ông lại mở miệng nhắc nhở: “Thật ra giới giải trí không phải chỗ tốt. Người mang theo ý nghĩ xấu xa đầy mình có ở khắp nơi. Tâm lý phòng người không thể không có. Ngoại trừ mấy người bác giới thiệu, bất kể ai tìm cháu cũng không được tin. Gặp việc không chắc thì nhớ gọi điện cho bác, bác sẽ có biện pháp giúp cháu“.
Tín Túc nuốt miếng ốc sốt bơ xuống miệng, nói lễ phép: “Vâng ạ. Cháu biết rồi, cảm ơn bác“.
Cậu khều một khối thịt ốc sên, đặt trước mặt Lâm Tái Xuyên, nhỏ giọng nói với anh, “Ốc sên hấp rau thơm. Cảm giác ăn ngon hơn chỗ chúng ta. Anh nếm một chút đi, anh trai à“.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một cái, rũ mắt nhìn xuống. Không biết vì sao, hầu kết của anh hơi chuyển động một chút.
Chờ đến lúc ba người ăn xong cơm trưa, người Đoạn Ngạo Vũ hẹn cũng đến. Cửa phòng ăn bị đẩy từ phía ngoài. Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da tiến vào.
Đoạn Ngạo Vũ vẫy vẫy tay với người nọ, “Lão Triệu, đến đây. Đây là cháu trai nhỏ của tôi, muốn đến trong vòng của mấy ông xem thế nào“.
Tín Túc ngồi quay lưng về phía cửa ra vào. Từ góc độ người đàn ông vừa vào cửa, ông chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng cao gầy, trắng nõn, cùng với một đoạn cổ thon dài, làn da mắt thường cũng thấy được vẻ tinh tế. Một lát sau, Tín Túc giống như hơi bất ngờ, quay đầu nhìn ra cửa.
Tóc Tín Túc dây dưa đến giờ vẫn chưa cắt, hơi xoăn tự nhiên, buông xõa lòa xòa xuống dưới, nhìn có vẻ rất giống người đẹp con lai tự nhiên. Gương mặt này đặt trong toàn bộ giới giải trí cũng được xếp vào nhóm đầu. Chỉ cần tùy tiện mua cái hot search, sau một đêm có thể bùng nổ đến độ “hot” toàn mạng.
Vừa nhìn thấy sườn mặt Tín Túc, ánh mắt người đàn ông được gọi là “lão Triệu” lập tức thay đổi. Sau đó, ông nhanh chóng lấy di động ra, gửi đi một tin nhắn.
“Nhà hàng XX, đến mau!”
Sau đó ông bước hai bước đến bên cạnh Tín Túc, kéo ghế dựa, ngồi xuống, “Thế này rồi còn xem gì nữa chứ? Đứa nhỏ này nhà ông tiến vào giới giải trí nhất định hot, hot đến rối tinh rối mù. Gương mặt này chính là ông Trời đuổi theo tặng cơm ăn. Không ở giới giải trí phát triển chính là phí phạm của Trời. Chỉ cần đơn giản làm một “bình hoa” cũng đủ rồi!”
Tín Túc giống như hơi xấu hổ, cắn cắn môi, chần chờ nói: “Thật ra tôi còn chưa quyết định xem cuối cùng có muốn theo con đường này hay không. Người nhà tôi luôn nói trong giới này hoàn cảnh không tốt lắm“.
Tổng giám đốc Triệu vỗ ngực, thề chắc nịch: “Đi theo tôi sẽ không xảy ra bất kì vấn đề nào. Nhân phẩm tôi thế nào, bác Đoạn của cậu có thể dùng mạng để đảm bảo“.
“.........” Môi Đoạn Ngạo Vũ hơi mấp máy không phát ra tiếng, giống như chửi câu gì đó thô tục.
Tổng giám đốc Triệu nói không ngừng nghỉ: “Đợi chút nữa, tôi bảo người đại diện hàng đầu trong công ty qua đây. Hai người có thể nói chuyện, quy hoạch bước đầu tiến vào giới giải trí, sau này muốn phát triển theo hướng nào, làm idol hay làm diễn viên...”
“Tổng giám đốc Triệu...”
Một giọng nói bình tĩnh, lãnh đạm cắt ngang kế hoạch phát triển tương lai, Lâm Tái Xuyên nhàn nhạt nói, “Chúng tôi chỉ muốn tiếp xúc trước vòng này một chút, hiểu biết hoàn cảnh công tác nơi này. Tạm thời còn chưa quyết định chính thức tiến vào giới giải trí“.
Tổng giám đốc Triệu ngừng lại, nhìn người đàn ông vừa nói, lại nhìn về phía Tín Túc.
Tín Túc không hề có ý phản đối, giọng ngọt ngào, dịu dàng, ôn hòa, nói, “Tôi đều nghe anh trai tôi“.
Hết chương 116
Đến chương 117
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.