Chương 53: Trong phòng không một bóng người
Thương Nghiên
01/01/2024
Chương 53.
Trong phòng không một bóng người
Tín Túc nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, cúi đầu, lấy di động ra nhìn thời gian: "A... Quá giờ rồi!".
Chỉ riêng quá trình thẩm vấn đã mất hai tiếng. Lúc này đã là 3 giờ chiều.
Tín Túc hơi cắn môi dưới, gọi điện thoại cho Lâm Tái Xuyên.
Phía đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm tĩnh: "Tín Túc".
"Để anh đợi lâu". Tín Túc không nói một câu vô nghĩa, "Hà Phương nói, Phùng Nham Ngũ sai cậu ta giết Ngô Xương Quảng để bịt miệng. Hai phút trước vừa chính miệng nói trong phòng thẩm vấn".
"Giết người bịt miệng..." Lâm Tái Xuyên thấp giọng nhắc lại một lần, lại hỏi:
"Nguyên nhân cụ thể là gì? Hà Phương có nói manh mối gì khác không?"
Tín Túc thở dài: "Không có, chỉ nói bốn chữ này. Trạng thái tinh thần của cậu ta không tốt lắm. Tôi không dám tiếp tục hỏi, sợ cậu ta xảy ra chuyện trong phòng thẩm vấn, lại phải đưa vào bệnh viện. Có một việc nữa, khi Hà Phương nói ra sự thật, biểu hiện rất sợ hãi. Tôi đoán chắc hẳn cậu ta đã tiếp thu huấn luyện thời gian dài nào đó. Giống như mấy cách "trị liệu nắn thẳng giới tính". Chỉ cần cậu ta nghĩ đến việc gì đó, những người đó sẽ tiến hành điện giật cậu ta, hoặc cho cậu ta trải qua nỗi đau về thể xác nào đó. Lâu dài, cậu ta sẽ tạo thành phản xạ đau đớn và sợ hãi có điều kiện. Kể cả cậu ta có muốn nói ra gì đó thì cũng không dám mở miệng trước mặt cảnh sát. Chỉ sợ Hà Phương rất khó nói thêm gì với chúng ta".
Phía bên Lâm Tái Xuyên trầm mặc một lát. Sau đó, anh thấp giọng nói: "Những đứa trẻ giống Hà Phương có lẽ còn rất nhiều, ở nơi chúng ta không nhìn thấy".
Thành phố Phù Tụ có tám phân khu. Mỗi phân khu đều có diện tích hơn 1000 kilômét vuông. Đứa trẻ không cha, không mẹ như Hà Phương có mất tích mấy đứa thì cơ bản cũng không ai phát hiện ra.
"Một mình Phùng Nham Ngũ không có khả năng khống chế nhiều trẻ vị thành niên như vậy. Sau lưng ông ta nhất định có một tổ chức vô cùng chuyên nghiệp, chuyên môn bồi dưỡng kiểu sát thủ vị thành niên này". Tín Túc đứng bên cửa sổ, trong mắt không hề có độ ấm, "Hà Phương là người địa phương ở phân khu Cẩm Quang. Cho nên, chúng ta mới tra được manh mối có liên quan tới cậu ta. Nếu lần này bọn họ cử một người vị thành niên ở tỉnh ngoài đến, chỉ sợ thật sự Cục Công an thành phố không điều tra được gì".
Nói đến đây, Tín Túc đột nhiên cảm giác một điểm không phù hợp: "Từ từ..."
Cậu bất ngờ nói: "Nếu Ngô Xương Quảng đã biết gì đó, tổ chức muốn giết ông ta để bịt miệng, hoàn toàn có thể tìm một người hoàn toàn không có liên hệ gì với ông ta và cả Phùng Nham Ngũ. Như vậy, có thế nào, cảnh sát cũng sẽ không điều tra được quan hệ của bọn họ, dĩ nhiên cũng không tra được đến trên đầu Phùng Nham Ngũ. Hà Phương hoàn toàn không phải một lựa chọn tốt. Bọn họ có thể bồi dưỡng ra tội phạm giết người chuyên nghiệp, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này?"
Suy nghĩ của hai người quay nhanh, gần như hoàn toàn thống nhất với nhau. Lâm Tái Xuyên lái xe, nhanh chóng phân tích, nói: "Giết người bịt miệng, có thể là hành vi cá nhân của Phùng Nham Ngũ, không có quan hệ với tổ chức. Ngô Xương Quảng đã biết bí mật không người biết nào đó của Phùng Nham Ngũ, cho nên Phùng Nham Ngũ mới cử Hà Phương đi giết Ngô Xương Quảng. Sau đó, ông ta bảo Hà Phương đến Cục Công an đầu thú, tự cho là kịch bản không có sơ hở".
Mắt Tín Túc hơi mang ý cười: "Tự ý chủ trương à? Cho nên nói làm vậy thật ra lại cho kẻ địch cơ hội. Đúng là một tên ngốc!"
Tín Túc dừng một chút, lại hỏi: "Phía Phùng Nham Ngũ có tin tức định vị gì chưa?"
"Chúng tôi truy theo xe của Phùng Nham Ngũ. Hai giờ, ông ta đi vào một quán bar, lúc này còn chưa đi ra. Phó đội trưởng Trịnh đã ở đó trông chừng cẩn thận. Tôi cũng sắp đến nơi".
"Ừm. Anh định khi nào bắt giữ ông ta?"
"Lập tức."
Tín Túc nói: "Được rồi. Hành động thuận lợi".
Ngắt điện thoại, Lâm Tái Xuyên rất nhanh đến quán bar Phùng Nham Ngũ đi vào, hỏi các đồng sự tại hiện trường: "Tình hình thế nào?"
Cảnh sát theo dõi trả lời: "Hai cửa trước và sau, cả xe của Phùng Nham Ngũ đều có người canh giữ. Bảo đảm Phùng Nham Ngũ dù biến thành ruồi bọ cũng không bay ra được!"
"Đội trưởng Lâm, khi nào chúng ta hành động?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Những người khác bảo vệ các lối ra của quán bar. Phó đội trưởng Trịnh, Hạ Tranh cùng tôi đi vào quán bar".
"Rõ!"
Bởi vì đối phương bị tình nghi có liên quan đến tội phạm cố ý giết người nên cảnh sát tham gia hành động lần này đều mang súng. Trên người Lâm Tái Xuyên, ngoài súng còn có một con dao quân đội.
Xương ngón tay phải của anh từng bị thương nặng nên không thể nổ súng. Tay trái có thể cố chịu sức giật mạnh mẽ của súng ống nhưng không đến thời điểm nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Tái Xuyên sẽ không chọn nổ súng.
Quán bar nằm ở tầng hầm khách sạn. Từ cửa đi vào phải đi xuống mấy bậc thang. Ban ngày cũng cực kỳ tối tăm. Tiếng nhạc từ bốn phương tám hướng ầm ĩ lọt vào tai. Mấy chục người, cả trai lẫn gái, ở trong quán bar đang say sưa đong đưa người theo nhạc.
Lâm Tái Xuyên đi xuyên qua đám người đang nhảy múa hăng say, trên người mang theo vẻ lạnh thấu xương không phù hợp với bầu không khí nơi đây.
"Xin chào. Xin hỏi anh có muốn thuê phòng không?"
Nhìn thấy có khách đi tới, nhân viên quầy lễ tân vốn mặt đang không biểu cảm chơi di động nháy mắt mỉm cười tươi như hoa.
Lâm Tái Xuyên mặt lạnh lùng đặt thẻ ngành lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, hơi đẩy ra trước mặt nhân viên lễ tân, gần như thì thầm với cô: "Điều tra hình sự, yêu cầu hỗ trợ phá án".
Cô gái trước quầy lễ tân ánh mắt đảo qua thẻ ngành, sắc mặt lập tức thay đổi, hơi lùi về phía sau một bước, nơm nớp lo sợ nhìn vị cảnh sát trước mặt. Cô nuốt một ngụm nước bọt: "Đồng chí cảnh sát, muốn tôi làm gì?"
Lâm Tái Xuyên thu thẻ ngành, bỏ lại vào túi áo, lấy ra một tấm ảnh chụp cỡ nhỏ khoảng ba đốt ngón tay: "Người này hôm nay có tới đây không? Hiện đang ở đâu?"
Người trên ảnh chụp đúng là Phùng Nham Ngũ. Cô gái nhìn chằm chằm người trên ảnh một lúc, nói không tự tin lắm: "Giống như ở phòng B04".
Dứt lời, cô gái tra thông tin thuê phòng, so thời gian đại khái, nói: "Đúng rồi. Chính là phòng B04. Một giờ chiều nay vừa thuê, hiện giờ còn chưa trả. Di động trả tiền có số đuôi là 0735. Ngài xem có đúng không?"
Lâm Tái Xuyên nhìn lướt qua thông tin của Phùng Nham Ngũ, đuôi số di động đúng là 0735.
Anh liếc mắt với Trịnh Trị Quốc, sau đó gật gật đầu, "Làm phiền cô giúp dẫn được. Không cần lo lắng, sẽ không liên lụy đến cô".
"........." Cô gái nhỏ quầy lễ tân chỉ sợ lần đầu nhìn thấy cảnh sát tác nghiệp, lo sợ, hoang mang ra khỏi quầy lễ tân, dẫn mấy người Lâm Tái Xuyên đến khu B, giơ tay chỉ vào căn phòng thứ hai từ cuối lên, co rụt hai vai, nói nhỏ: "Đó chính là phòng B04. Hẳn ông ấy vẫn ở bên trong".
Lâm Tái Xuyên nhìn biển số phòng, nói với cô gái: "Cảm ơn".
Sau khi cô gái lễ tân rời đi, Lâm Tái Xuyên hơi ra hiệu, Trịnh Trị Quốc lập tức đẩy cửa phòng, cùng Hạ Tranh một trái, một phải vọt vào, lớn tiếng: "Không được cử động! Cảnh sát đây!"
Nhưng ngay sau đó, mặt hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên. Trong phòng thế mà không có người! Phùng Nham Ngũ cũng không ở bên trong.
Lâm Tái Xuyên hơi nhăn mày, đi vào phòng, nhìn tình hình trong phòng không một bóng người.
Phùng Nham Ngũ chỉ để lại nửa ly rượu chưa uống hết trên bàn, người không thấy đâu.
Ông ta không ở trong phòng. Vậy ông ta sẽ đi đâu?
Hạ Tranh một tay chống hông: "Có phải ra ngoài gọi điện thoại hoặc đi vệ sinh không?"
Lâm Tái Xuyên cầm ly rượu trên bàn, nhìn vệt rượu lưu lại trên thành ly, "Chỉ sợ ông ta đã rời đi được một lúc rồi".
Hạ Tranh chần chừ, nói: "Chẳng lẽ là sang phòng khác?"
Lâm Tái Xuyên không bày tỏ ý kiến: "Ra ngoài xem xem".
Bên ngoài phòng, cảnh tượng mọi người nhảy múa rất sôi động, có người gào thét theo tiếng nhạc, tìm gái mua vui không chịu bất kì ảnh hưởng nào. Nhiều khả năng căn bản không ai biết ở khu vực trong góc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Tái Xuyên nhanh chân bước xuyên qua đám người, nhìn lướt qua từng gương mặt xa lạ, trong lòng tự hỏi nên tự tìm từng người hay tập trung mọi người lại, yêu cầu phối hợp điều tra của cảnh sát.
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy ngắn gợi cảm, gương mặt xinh đẹp trang điểm đậm đi thẳng tới, gần như lao vào người Lâm Tái Xuyên, trên người nồng nặc mùi rượu, giọng ngả ngớn: "Ái chà, anh đẹp trai đến chơi một mình à?"
"......!" Hạ Tranh đi bên cạnh lập tức hít sâu một cái, hai mắt trừng lớn, định kéo cô gái say khướt này ra đã thấy Lâm Tái Xuyên hơi lùi về phía sau một bước, cánh tay thon dài xoay tròn, gần như không đụng vào bất kì vị trí nào trên người cô gái, xoay cô ra khỏi lồng ngực mình.
Cô gái kia bị xoay hai vòng liên tục, vẫn cứ nhìn chăm chằm người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, giọng đầy say mê: "Anh đẹp trai mặt lạnh ơi... Anh đẹp trai quá đi mất".
Cô gái này không biết đã uống bao nhiêu rượu, rõ ràng say khướt. Lúc Lâm Tái Xuyên mặt lạnh xuống, rất ít người tỉnh táo dám tiếp cận anh thế này.
Lâm Tái Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái một lúc, bất ngờ lấy một tấm ảnh từ trong túi áo ra, giơ trước mặt cô: "Buổi chiều, cô có gặp người này ở quán bar không?"
Cô gái đại để là người say mê cái đẹp thời kì cuối, chỉ tập trung nhìn ảnh Phùng Nham Ngũ một giây, sau đó khịt mũi coi thường: "Hừ, thật xấu xí. Nhìn nhiều giảm thọ".
Lâm Tái Xuyên hơi thở dài, xoay người, nâng bước rời đi.
Cô gái thấy vậy liền vội vàng: "Này, anh đẹp trai, đừng đi... Để tôi nhìn lại".
Cô mượn cơ hội tóm lấy cánh tay Lâm Tái Xuyên, lại nhìn chằm chằm ảnh của Phùng Nham Ngũ vài giây, sau đó mới nói chậm rì rì: "Ông ta đi rồi. Cùng một người đàn ông cũng xấu xí khác. Hai người đi cùng nhau"
Hạ Tranh cảm thấy con ma men này nói không đáng tin chút nào, không muốn phí phạm thời gian với cô nhưng Lâm Tái Xuyên lại hỏi cô một câu: "Bọn họ rời đi lúc nào?"
Cô gái nghĩ nghĩ: "Khoảng hơn một giờ".
Hơn một giờ trước, có thể là lúc cảnh sát bọn họ vừa mới tìm được khách sạn này.
Biểu cảm trên mặt Lâm Tái Xuyên đột nhiên lạnh lùng: "Ông ta rời đi theo lối nào?"
Cô gái chỉ chỉ về phía sau, mượn cơ hội lại ngả về phía Lâm Tái Xuyên: "Cửa sau!"
Lần này, Hạ Tranh tay chân nhanh nhẹn ngăn cô lại: "Chị gái, về nhà nghỉ ngơi cho tỉnh rượu đi!"
Cô gái vốn điên điên khùng khùng bị cậu ngăn cản, trơ mắt nhìn anh đẹp trai mình thầm thương trộm nhớ đi mất, lập tức mặt đầy tức giận: "Cậu mới là chị! Tôi không say! Có biết không được lại gần là gì không?!"
Hạ Tranh kinh ngạc quay đầu, Lâm Tái Xuyên đã quay người bước về phía cửa sau.
Giọng Lâm Tái Xuyên âm trầm, lạnh lùng trong kênh thông tin chung: "Phùng Nham Ngũ đã rời khỏi quán bar từ cửa sau".
"Cái gì?!"
"Không thể nào!" cảnh sát canh giữ ở bãi đỗ xe quán bar quay đầu nhìn SUV của Phùng Nham Ngũ, "Xe ông ta còn ở chỗ kia mà?!"
Một cảnh sát khác trả lời: "Hai giờ liên tục, tôi không dám chớp mắt, không thấy ông ta đi ra từ cửa sau?!"
Xe Phùng Nham Ngũ vẫn ở bãi đỗ xe, người lại biến mất như không khí. Chỉ còn một khả năng khác: Ông ta rời đi bằng xe khác.
Lâm Tái Xuyên: "Liên hệ ông chủ khách sạn này, bảo ông ta lập tức bàn giao video giám sát ở cửa sau bãi đỗ xe".
*
* *
Hai mươi phút sau.
Lâm Tái Xuyên nhìn thấy bóng dáng Phùng Nham Ngũ trong video giám sát.
Ông ta đúng là rời đi từ rất sớm. Thậm chí, lúc cảnh sát còn chưa đến, ông ta đã rời khỏi quán bar. Cảnh sát một đường đuổi theo xe ông ta tìm được quán bar này, căn bản không nghĩ tới việc ông ta sẽ đổi xe khác rời đi!
Phùng Nham Ngũ đúng thật là rời đi cùng một người khác. Hơn nữa, hai người dường như có tranh cãi gì đó, sắc mặt không tốt lắm. Phùng Nham Ngũ ngồi trên chiếc xe van nhỏ của người kia.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt suy nghĩ, mặt vô cảm nhìn tình trạng bị mài mòn của biển số xe màu vàng, cảm giác chím phần mười chiếc xe này đã được "độ".
Bọ họ nhìn chằm chằm người này mấy tiếng thế mà vẫn để Phùng Nhàm Ngũ chạy trốn ngay dưới mí mắt. Cảnh sát tức giận hỏi: "Đội trưởng Lâm, muốn thông báo toàn thành phố truy bắt Phùng Nham Ngũ không?"
Lâm Tái Xuyên nhanh chóng suy nghĩ tình hình trước mắt, phủ nhận:
Không. Hiện tại, hẳn là Phùng Nham Ngũ còn chưa biết đang bị cảnh sát theo dõi".
Các điều tra bọn họ thực hiện đều tiến hành âm thầm, không kinh động đến Phùng Nham Ngũ. Trừ phi "người hàng xóm" kia bí mật thông tin cho Phùng Nham Ngũ. Nhưng từ thái độ của người đàn bà kia mà nói, bà ta không có khả năng sẽ nói việc này với Phùng Nham Ngũ.
Hạ Tranh gật đầu nói: "Có thể ông ta chỉ là có việc ra ngoài với người khác. Không chừng sẽ trở lại lấy xe!"
Lâm Tái Xuyên bố trí những việc cần làm tiếp theo rất nhanh:
"Hạ Tranh, sau khi trở lại Cục Công an, cậu cùng Chương Phỉ phụ trách điều tra cẩn thận thông tin của Phùng Nham Ngũ, quan hệ với người khác, lịch sử trò chuyện, giao dịch ngân hàng, quỹ đạo hoạt động... Không được bỏ sót bất kì thông tin hay manh mối có liên hệ với người này".
"Phó đội trưởng Trịnh, anh dẫn người truy theo hướng đi của chiếc xe van này. Một khi phát hiện Phùng Nham Ngũ, lập tức bắt ngay tại chỗ".
"Lão Sa, anh cùng lão Lâm, hai người ở lại quán bar theo dõi sát sao. Không chừng Phùng Nham Ngũ sẽ trở lại lấy xe".
"Hạ Tranh, cậu dẫn hai người nhìn chằm chằm động tĩnh bên khu dân cư Thịnh Quang. Nếu Phùng Nham Ngũ không quay lại quán bar, rất có thể ông ta về thẳng nhà".
"Rõ!"
"Rõ!"
Nhiều khả năng Phùng Nham Ngũ chưa biết đang bị cảnh sát theo dõi. Lần này bọn họ bỏ lỡ rất có thể chỉ là tình cờ ngoài ý muốn. Nhưng rủi ro ngoài kế hoạch này không hiểu sao lại khiến Lâm Tái Xuyên có một loại cảm giác không tốt lắm.
Đội điều tra hình sự, Cục Công an thành phố.
Tín Túc cầm di động, mở màn hình, xem lướt qua thời gian, sau đó, thở dài.
Chương Phỉ quay đầu nhìn cậu: "Cậu bé Tín Túc, thở dài gì vậy?"
"Đội trưởng Lâm thời gian dài như vậy không có tin tức gì. Nhiều khả năng hành động bên kia xảy ra vấn đề gì rồi".
Tín Túc nói lẩm bẩm, "Có phải vừa rồi, tôi không nên chúc anh ấy hành động thuận lợi không?"
Trong phòng không một bóng người
Tín Túc nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, cúi đầu, lấy di động ra nhìn thời gian: "A... Quá giờ rồi!".
Chỉ riêng quá trình thẩm vấn đã mất hai tiếng. Lúc này đã là 3 giờ chiều.
Tín Túc hơi cắn môi dưới, gọi điện thoại cho Lâm Tái Xuyên.
Phía đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm tĩnh: "Tín Túc".
"Để anh đợi lâu". Tín Túc không nói một câu vô nghĩa, "Hà Phương nói, Phùng Nham Ngũ sai cậu ta giết Ngô Xương Quảng để bịt miệng. Hai phút trước vừa chính miệng nói trong phòng thẩm vấn".
"Giết người bịt miệng..." Lâm Tái Xuyên thấp giọng nhắc lại một lần, lại hỏi:
"Nguyên nhân cụ thể là gì? Hà Phương có nói manh mối gì khác không?"
Tín Túc thở dài: "Không có, chỉ nói bốn chữ này. Trạng thái tinh thần của cậu ta không tốt lắm. Tôi không dám tiếp tục hỏi, sợ cậu ta xảy ra chuyện trong phòng thẩm vấn, lại phải đưa vào bệnh viện. Có một việc nữa, khi Hà Phương nói ra sự thật, biểu hiện rất sợ hãi. Tôi đoán chắc hẳn cậu ta đã tiếp thu huấn luyện thời gian dài nào đó. Giống như mấy cách "trị liệu nắn thẳng giới tính". Chỉ cần cậu ta nghĩ đến việc gì đó, những người đó sẽ tiến hành điện giật cậu ta, hoặc cho cậu ta trải qua nỗi đau về thể xác nào đó. Lâu dài, cậu ta sẽ tạo thành phản xạ đau đớn và sợ hãi có điều kiện. Kể cả cậu ta có muốn nói ra gì đó thì cũng không dám mở miệng trước mặt cảnh sát. Chỉ sợ Hà Phương rất khó nói thêm gì với chúng ta".
Phía bên Lâm Tái Xuyên trầm mặc một lát. Sau đó, anh thấp giọng nói: "Những đứa trẻ giống Hà Phương có lẽ còn rất nhiều, ở nơi chúng ta không nhìn thấy".
Thành phố Phù Tụ có tám phân khu. Mỗi phân khu đều có diện tích hơn 1000 kilômét vuông. Đứa trẻ không cha, không mẹ như Hà Phương có mất tích mấy đứa thì cơ bản cũng không ai phát hiện ra.
"Một mình Phùng Nham Ngũ không có khả năng khống chế nhiều trẻ vị thành niên như vậy. Sau lưng ông ta nhất định có một tổ chức vô cùng chuyên nghiệp, chuyên môn bồi dưỡng kiểu sát thủ vị thành niên này". Tín Túc đứng bên cửa sổ, trong mắt không hề có độ ấm, "Hà Phương là người địa phương ở phân khu Cẩm Quang. Cho nên, chúng ta mới tra được manh mối có liên quan tới cậu ta. Nếu lần này bọn họ cử một người vị thành niên ở tỉnh ngoài đến, chỉ sợ thật sự Cục Công an thành phố không điều tra được gì".
Nói đến đây, Tín Túc đột nhiên cảm giác một điểm không phù hợp: "Từ từ..."
Cậu bất ngờ nói: "Nếu Ngô Xương Quảng đã biết gì đó, tổ chức muốn giết ông ta để bịt miệng, hoàn toàn có thể tìm một người hoàn toàn không có liên hệ gì với ông ta và cả Phùng Nham Ngũ. Như vậy, có thế nào, cảnh sát cũng sẽ không điều tra được quan hệ của bọn họ, dĩ nhiên cũng không tra được đến trên đầu Phùng Nham Ngũ. Hà Phương hoàn toàn không phải một lựa chọn tốt. Bọn họ có thể bồi dưỡng ra tội phạm giết người chuyên nghiệp, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này?"
Suy nghĩ của hai người quay nhanh, gần như hoàn toàn thống nhất với nhau. Lâm Tái Xuyên lái xe, nhanh chóng phân tích, nói: "Giết người bịt miệng, có thể là hành vi cá nhân của Phùng Nham Ngũ, không có quan hệ với tổ chức. Ngô Xương Quảng đã biết bí mật không người biết nào đó của Phùng Nham Ngũ, cho nên Phùng Nham Ngũ mới cử Hà Phương đi giết Ngô Xương Quảng. Sau đó, ông ta bảo Hà Phương đến Cục Công an đầu thú, tự cho là kịch bản không có sơ hở".
Mắt Tín Túc hơi mang ý cười: "Tự ý chủ trương à? Cho nên nói làm vậy thật ra lại cho kẻ địch cơ hội. Đúng là một tên ngốc!"
Tín Túc dừng một chút, lại hỏi: "Phía Phùng Nham Ngũ có tin tức định vị gì chưa?"
"Chúng tôi truy theo xe của Phùng Nham Ngũ. Hai giờ, ông ta đi vào một quán bar, lúc này còn chưa đi ra. Phó đội trưởng Trịnh đã ở đó trông chừng cẩn thận. Tôi cũng sắp đến nơi".
"Ừm. Anh định khi nào bắt giữ ông ta?"
"Lập tức."
Tín Túc nói: "Được rồi. Hành động thuận lợi".
Ngắt điện thoại, Lâm Tái Xuyên rất nhanh đến quán bar Phùng Nham Ngũ đi vào, hỏi các đồng sự tại hiện trường: "Tình hình thế nào?"
Cảnh sát theo dõi trả lời: "Hai cửa trước và sau, cả xe của Phùng Nham Ngũ đều có người canh giữ. Bảo đảm Phùng Nham Ngũ dù biến thành ruồi bọ cũng không bay ra được!"
"Đội trưởng Lâm, khi nào chúng ta hành động?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Những người khác bảo vệ các lối ra của quán bar. Phó đội trưởng Trịnh, Hạ Tranh cùng tôi đi vào quán bar".
"Rõ!"
Bởi vì đối phương bị tình nghi có liên quan đến tội phạm cố ý giết người nên cảnh sát tham gia hành động lần này đều mang súng. Trên người Lâm Tái Xuyên, ngoài súng còn có một con dao quân đội.
Xương ngón tay phải của anh từng bị thương nặng nên không thể nổ súng. Tay trái có thể cố chịu sức giật mạnh mẽ của súng ống nhưng không đến thời điểm nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Tái Xuyên sẽ không chọn nổ súng.
Quán bar nằm ở tầng hầm khách sạn. Từ cửa đi vào phải đi xuống mấy bậc thang. Ban ngày cũng cực kỳ tối tăm. Tiếng nhạc từ bốn phương tám hướng ầm ĩ lọt vào tai. Mấy chục người, cả trai lẫn gái, ở trong quán bar đang say sưa đong đưa người theo nhạc.
Lâm Tái Xuyên đi xuyên qua đám người đang nhảy múa hăng say, trên người mang theo vẻ lạnh thấu xương không phù hợp với bầu không khí nơi đây.
"Xin chào. Xin hỏi anh có muốn thuê phòng không?"
Nhìn thấy có khách đi tới, nhân viên quầy lễ tân vốn mặt đang không biểu cảm chơi di động nháy mắt mỉm cười tươi như hoa.
Lâm Tái Xuyên mặt lạnh lùng đặt thẻ ngành lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, hơi đẩy ra trước mặt nhân viên lễ tân, gần như thì thầm với cô: "Điều tra hình sự, yêu cầu hỗ trợ phá án".
Cô gái trước quầy lễ tân ánh mắt đảo qua thẻ ngành, sắc mặt lập tức thay đổi, hơi lùi về phía sau một bước, nơm nớp lo sợ nhìn vị cảnh sát trước mặt. Cô nuốt một ngụm nước bọt: "Đồng chí cảnh sát, muốn tôi làm gì?"
Lâm Tái Xuyên thu thẻ ngành, bỏ lại vào túi áo, lấy ra một tấm ảnh chụp cỡ nhỏ khoảng ba đốt ngón tay: "Người này hôm nay có tới đây không? Hiện đang ở đâu?"
Người trên ảnh chụp đúng là Phùng Nham Ngũ. Cô gái nhìn chằm chằm người trên ảnh một lúc, nói không tự tin lắm: "Giống như ở phòng B04".
Dứt lời, cô gái tra thông tin thuê phòng, so thời gian đại khái, nói: "Đúng rồi. Chính là phòng B04. Một giờ chiều nay vừa thuê, hiện giờ còn chưa trả. Di động trả tiền có số đuôi là 0735. Ngài xem có đúng không?"
Lâm Tái Xuyên nhìn lướt qua thông tin của Phùng Nham Ngũ, đuôi số di động đúng là 0735.
Anh liếc mắt với Trịnh Trị Quốc, sau đó gật gật đầu, "Làm phiền cô giúp dẫn được. Không cần lo lắng, sẽ không liên lụy đến cô".
"........." Cô gái nhỏ quầy lễ tân chỉ sợ lần đầu nhìn thấy cảnh sát tác nghiệp, lo sợ, hoang mang ra khỏi quầy lễ tân, dẫn mấy người Lâm Tái Xuyên đến khu B, giơ tay chỉ vào căn phòng thứ hai từ cuối lên, co rụt hai vai, nói nhỏ: "Đó chính là phòng B04. Hẳn ông ấy vẫn ở bên trong".
Lâm Tái Xuyên nhìn biển số phòng, nói với cô gái: "Cảm ơn".
Sau khi cô gái lễ tân rời đi, Lâm Tái Xuyên hơi ra hiệu, Trịnh Trị Quốc lập tức đẩy cửa phòng, cùng Hạ Tranh một trái, một phải vọt vào, lớn tiếng: "Không được cử động! Cảnh sát đây!"
Nhưng ngay sau đó, mặt hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên. Trong phòng thế mà không có người! Phùng Nham Ngũ cũng không ở bên trong.
Lâm Tái Xuyên hơi nhăn mày, đi vào phòng, nhìn tình hình trong phòng không một bóng người.
Phùng Nham Ngũ chỉ để lại nửa ly rượu chưa uống hết trên bàn, người không thấy đâu.
Ông ta không ở trong phòng. Vậy ông ta sẽ đi đâu?
Hạ Tranh một tay chống hông: "Có phải ra ngoài gọi điện thoại hoặc đi vệ sinh không?"
Lâm Tái Xuyên cầm ly rượu trên bàn, nhìn vệt rượu lưu lại trên thành ly, "Chỉ sợ ông ta đã rời đi được một lúc rồi".
Hạ Tranh chần chừ, nói: "Chẳng lẽ là sang phòng khác?"
Lâm Tái Xuyên không bày tỏ ý kiến: "Ra ngoài xem xem".
Bên ngoài phòng, cảnh tượng mọi người nhảy múa rất sôi động, có người gào thét theo tiếng nhạc, tìm gái mua vui không chịu bất kì ảnh hưởng nào. Nhiều khả năng căn bản không ai biết ở khu vực trong góc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Tái Xuyên nhanh chân bước xuyên qua đám người, nhìn lướt qua từng gương mặt xa lạ, trong lòng tự hỏi nên tự tìm từng người hay tập trung mọi người lại, yêu cầu phối hợp điều tra của cảnh sát.
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy ngắn gợi cảm, gương mặt xinh đẹp trang điểm đậm đi thẳng tới, gần như lao vào người Lâm Tái Xuyên, trên người nồng nặc mùi rượu, giọng ngả ngớn: "Ái chà, anh đẹp trai đến chơi một mình à?"
"......!" Hạ Tranh đi bên cạnh lập tức hít sâu một cái, hai mắt trừng lớn, định kéo cô gái say khướt này ra đã thấy Lâm Tái Xuyên hơi lùi về phía sau một bước, cánh tay thon dài xoay tròn, gần như không đụng vào bất kì vị trí nào trên người cô gái, xoay cô ra khỏi lồng ngực mình.
Cô gái kia bị xoay hai vòng liên tục, vẫn cứ nhìn chăm chằm người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, giọng đầy say mê: "Anh đẹp trai mặt lạnh ơi... Anh đẹp trai quá đi mất".
Cô gái này không biết đã uống bao nhiêu rượu, rõ ràng say khướt. Lúc Lâm Tái Xuyên mặt lạnh xuống, rất ít người tỉnh táo dám tiếp cận anh thế này.
Lâm Tái Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái một lúc, bất ngờ lấy một tấm ảnh từ trong túi áo ra, giơ trước mặt cô: "Buổi chiều, cô có gặp người này ở quán bar không?"
Cô gái đại để là người say mê cái đẹp thời kì cuối, chỉ tập trung nhìn ảnh Phùng Nham Ngũ một giây, sau đó khịt mũi coi thường: "Hừ, thật xấu xí. Nhìn nhiều giảm thọ".
Lâm Tái Xuyên hơi thở dài, xoay người, nâng bước rời đi.
Cô gái thấy vậy liền vội vàng: "Này, anh đẹp trai, đừng đi... Để tôi nhìn lại".
Cô mượn cơ hội tóm lấy cánh tay Lâm Tái Xuyên, lại nhìn chằm chằm ảnh của Phùng Nham Ngũ vài giây, sau đó mới nói chậm rì rì: "Ông ta đi rồi. Cùng một người đàn ông cũng xấu xí khác. Hai người đi cùng nhau"
Hạ Tranh cảm thấy con ma men này nói không đáng tin chút nào, không muốn phí phạm thời gian với cô nhưng Lâm Tái Xuyên lại hỏi cô một câu: "Bọn họ rời đi lúc nào?"
Cô gái nghĩ nghĩ: "Khoảng hơn một giờ".
Hơn một giờ trước, có thể là lúc cảnh sát bọn họ vừa mới tìm được khách sạn này.
Biểu cảm trên mặt Lâm Tái Xuyên đột nhiên lạnh lùng: "Ông ta rời đi theo lối nào?"
Cô gái chỉ chỉ về phía sau, mượn cơ hội lại ngả về phía Lâm Tái Xuyên: "Cửa sau!"
Lần này, Hạ Tranh tay chân nhanh nhẹn ngăn cô lại: "Chị gái, về nhà nghỉ ngơi cho tỉnh rượu đi!"
Cô gái vốn điên điên khùng khùng bị cậu ngăn cản, trơ mắt nhìn anh đẹp trai mình thầm thương trộm nhớ đi mất, lập tức mặt đầy tức giận: "Cậu mới là chị! Tôi không say! Có biết không được lại gần là gì không?!"
Hạ Tranh kinh ngạc quay đầu, Lâm Tái Xuyên đã quay người bước về phía cửa sau.
Giọng Lâm Tái Xuyên âm trầm, lạnh lùng trong kênh thông tin chung: "Phùng Nham Ngũ đã rời khỏi quán bar từ cửa sau".
"Cái gì?!"
"Không thể nào!" cảnh sát canh giữ ở bãi đỗ xe quán bar quay đầu nhìn SUV của Phùng Nham Ngũ, "Xe ông ta còn ở chỗ kia mà?!"
Một cảnh sát khác trả lời: "Hai giờ liên tục, tôi không dám chớp mắt, không thấy ông ta đi ra từ cửa sau?!"
Xe Phùng Nham Ngũ vẫn ở bãi đỗ xe, người lại biến mất như không khí. Chỉ còn một khả năng khác: Ông ta rời đi bằng xe khác.
Lâm Tái Xuyên: "Liên hệ ông chủ khách sạn này, bảo ông ta lập tức bàn giao video giám sát ở cửa sau bãi đỗ xe".
*
* *
Hai mươi phút sau.
Lâm Tái Xuyên nhìn thấy bóng dáng Phùng Nham Ngũ trong video giám sát.
Ông ta đúng là rời đi từ rất sớm. Thậm chí, lúc cảnh sát còn chưa đến, ông ta đã rời khỏi quán bar. Cảnh sát một đường đuổi theo xe ông ta tìm được quán bar này, căn bản không nghĩ tới việc ông ta sẽ đổi xe khác rời đi!
Phùng Nham Ngũ đúng thật là rời đi cùng một người khác. Hơn nữa, hai người dường như có tranh cãi gì đó, sắc mặt không tốt lắm. Phùng Nham Ngũ ngồi trên chiếc xe van nhỏ của người kia.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt suy nghĩ, mặt vô cảm nhìn tình trạng bị mài mòn của biển số xe màu vàng, cảm giác chím phần mười chiếc xe này đã được "độ".
Bọ họ nhìn chằm chằm người này mấy tiếng thế mà vẫn để Phùng Nhàm Ngũ chạy trốn ngay dưới mí mắt. Cảnh sát tức giận hỏi: "Đội trưởng Lâm, muốn thông báo toàn thành phố truy bắt Phùng Nham Ngũ không?"
Lâm Tái Xuyên nhanh chóng suy nghĩ tình hình trước mắt, phủ nhận:
Không. Hiện tại, hẳn là Phùng Nham Ngũ còn chưa biết đang bị cảnh sát theo dõi".
Các điều tra bọn họ thực hiện đều tiến hành âm thầm, không kinh động đến Phùng Nham Ngũ. Trừ phi "người hàng xóm" kia bí mật thông tin cho Phùng Nham Ngũ. Nhưng từ thái độ của người đàn bà kia mà nói, bà ta không có khả năng sẽ nói việc này với Phùng Nham Ngũ.
Hạ Tranh gật đầu nói: "Có thể ông ta chỉ là có việc ra ngoài với người khác. Không chừng sẽ trở lại lấy xe!"
Lâm Tái Xuyên bố trí những việc cần làm tiếp theo rất nhanh:
"Hạ Tranh, sau khi trở lại Cục Công an, cậu cùng Chương Phỉ phụ trách điều tra cẩn thận thông tin của Phùng Nham Ngũ, quan hệ với người khác, lịch sử trò chuyện, giao dịch ngân hàng, quỹ đạo hoạt động... Không được bỏ sót bất kì thông tin hay manh mối có liên hệ với người này".
"Phó đội trưởng Trịnh, anh dẫn người truy theo hướng đi của chiếc xe van này. Một khi phát hiện Phùng Nham Ngũ, lập tức bắt ngay tại chỗ".
"Lão Sa, anh cùng lão Lâm, hai người ở lại quán bar theo dõi sát sao. Không chừng Phùng Nham Ngũ sẽ trở lại lấy xe".
"Hạ Tranh, cậu dẫn hai người nhìn chằm chằm động tĩnh bên khu dân cư Thịnh Quang. Nếu Phùng Nham Ngũ không quay lại quán bar, rất có thể ông ta về thẳng nhà".
"Rõ!"
"Rõ!"
Nhiều khả năng Phùng Nham Ngũ chưa biết đang bị cảnh sát theo dõi. Lần này bọn họ bỏ lỡ rất có thể chỉ là tình cờ ngoài ý muốn. Nhưng rủi ro ngoài kế hoạch này không hiểu sao lại khiến Lâm Tái Xuyên có một loại cảm giác không tốt lắm.
Đội điều tra hình sự, Cục Công an thành phố.
Tín Túc cầm di động, mở màn hình, xem lướt qua thời gian, sau đó, thở dài.
Chương Phỉ quay đầu nhìn cậu: "Cậu bé Tín Túc, thở dài gì vậy?"
"Đội trưởng Lâm thời gian dài như vậy không có tin tức gì. Nhiều khả năng hành động bên kia xảy ra vấn đề gì rồi".
Tín Túc nói lẩm bẩm, "Có phải vừa rồi, tôi không nên chúc anh ấy hành động thuận lợi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.