Chương 29
Tát Không Không
04/07/2013
Đợi chờ là quá trình cực kỳ gian nan, Bình Phàm cảm
thấy dạ dày mình đã muốn tiết ra mật.
Không biết tại sao, Bình Phàm lại có loại cảm giác bị bắt gặp lúc thông dâm.
Đầu óc hỗn loạn lăn qua lăn lại nghĩ cách giải thích đơn giản rõ ràng có lực nhất. Đang suy nghĩ, Doãn Việt trở lại.
Cô vội vàng dọn dẹp chân tay, đoan chính ngồi, ánh mắt ngó chừng phía trước, bất động không dao động, cảm thụ sườn xe trầm xuống, cửa đóng lại, động cơ khởi động.
Rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn, Bình Phàm cũng bắt đầu theo tần số này mà sợ hết hồn hết vía.
Doãn Việt không lái xe, chẳng qua chỉ nắm tay lái, nhẹ nói một câu: "Anh cho là chúng ta đã nói xong."
Những lời này tuy không có ý trách cứ, nhưng Bình Phàm nghe vậy lại càng áy náy đau lòng.
Sự thật là, cô lặp đi lặp lại nhiều lần đi phòng dưới, quả thực là trời không dung.
Nhưng mà, nói cho cùng, cô là vô tội a, rõ ràng Đổng Tiểu Dưa nói dối trắng trợn. Ừ, giải thích, giải thích, nhất định phải giải thích! ! !
Mới vừa muốn mở miệng, điện thoại Doãn Việt lại vang lên, đoạt mất cơ hội mở miệng của cô.
Ừ, khoa học kỹ thuật vô cùng tiến bộ.
"... Ừ, tôi hiểu, lập tức tới ngay."
Vừa nghe lời này, Bình Phàm cũng hiểu, vẫn như cũ, trong cục có việc.
Tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, hôm nay vừa hay tránh được một kiếp.
"Ngại quá, trong cục có việc." Cúp điện thoại, Doãn Việt nói như thế.
"Không sao, không sao, công việc quan trọng hơn, anh mau đi đi, tự em về cũng được." Nếu như khóe miệng kia kìm nén được không mỉm cười thì Bình Phàm nhìn qua rất là hiểu lòng người.
Doãn Việt an tĩnh nhìn cô hồi lâu, mắt đen như ngọc phảng phất lướt qua một tia sáng nhẹ, sau đó, hắn nói: "Không ngại thì chờ anh cùng nhau về."
Nói xong, căn bản không để cho Bình Phàm có cơ hội trả lời, nhấn ga, hướng đơn vị của mình phóng đi.
Tới nơi rồi Bình Phàm mới hiểu được thế nào gọi là đại đội truy bắt của Doãn Việt. Đối với một lương dân bình thường như Bình Phàm, từ nhỏ đến lớn chưa từng đến những chỗ này, chỉ cảm thấy một bước đi vào liền bị khí thế trang nghiêm đánh ập tới.
Rất áp lực mà.
Vốn định nói còn có việc... Lý do từ chối nhã nhặn, nhưng Doãn Việt người kia căn bản không cho cô có cơ hội này, trực tiếp lôi kéo tay cô, một đường đi vào.
Trên đường, không ít cảnh sát chăm chú nhìn bọn họ.
Bình Phàm xấu hổ đến hận không thể đem đầu chui xuống nách.
Bạn học Doãn à bạn học Doãn, dưới cờ đỏ trang nghiêm thế này, giữa ban ngày ban mặt, vì sao anh có thể làm ra chuyện đến bực này?
Thật uổng công anh đeo quốc hiệu trên đầu a ! ! !
Bất luận thế nào, Doãn Việt cũng đã mang cô đến phòng làm việc của mình, dẫn cô tới một cái ghế rồi để cô ngồi xuống trước, sau đó nói: "Đợi một chút."
Xong rồi, hắn cứ như vậy để Bình Phàm trong phòng làm việc, từ từ đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc còn rất nhiều người, hơn nữa đều là một thanh nhất sắc – đàn ông. Tuy người người ai ai cũng âm thầm liếc mắt quan sát Bình Phàm, nhưng trên mặt lại giả bộ lạnh nhạt.
Quả nhiên là bát quái không biên giới a, ngay cả cửa chú cảnh sát cũng không thể may mắn thoát khỏi.
May mà không lâu lắm Doãn Việt trở lại, trong tay cầm một hộp cơm, hương thức ăn bên trong thơm ngào ngạt, rất mê người.
Bình Phàm nhất thời không hiểu ý của hắn, đang muốn lên tiếng, đột nhiên toát ra một nhân vật lãnh đạo, nhìn thấy Doãn Việt, lập tức nói: "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, tiểu Doãn, đang chờ cậu."
Nói xong, một đám người rầm rầm vào phòng họp.
Doãn Việt cúi đầu, nhẹ giọng nhìn Bình Phàm nói: "Anh đi họp trước, cơm này là của phòng ăn, mùi vị cũng được, em lót bụng trước, đợi lát nữa chúng ta lại đi ăn sau."
Giọng nói kia thuộc loại phái nam đặc biệt ôn nhu, giống như một dòng nước ấm, rót vào tai Bình Phàm đến trong đầu, làm thân thể khẽ kích động.
Nói xong, Doãn Việt đem hộp cơm nhét vào tay Bình Phàm, bước nhanh đi về phía phòng họp.
Bóng lưng kiên nghị anh tuấn nện bước, quả thật đủ câu hồn người.
Nhưng mà, tay cầm hộp cơm ngồi giữa đại đội, quả thật ảnh hưởng không tốt, cho nên, lúc cửa phòng họp đóng kín lại, Bình Phàm đem hộp cơm để xuống, chuẩn bị chuồn.
Đáng tiếc cô bị một người chặn lại.
Một tiểu cảnh sát ngây thơ, trắng trắng mềm mềm, tên Chính Thái, ánh mắt cười đến giống như bánh trung thu bị chó gặm hơn phân nửa: "Người đẹp, anh Doãn mới vừa chỉ đạo cho em đến nói chuyện với chị, không để cho chị đi."
Không hổ là Doãn Việt, thì ra đã sớm chặt đứt đường lui của cô, khó trách lại an tâm đi vào phòng họp.
Bình Phàm mang theo chút phẫn hận cùng chút bái phục ngồi xuống.
Sờ sờ bụng, cũng đói rồi, nhìn hộp cơm một chút, rất thơm, vậy thì hành động thôi.
Cầm lấy muỗng đũa, Bình Phàm bắt đầu ăn.
Giờ phút này, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại Bình Phàm và cảnh sát Chính Thái.
Cảnh sát Chính Thái cũng là một phần tử bát quái tích cực, lập tức kéo cái ghế dựa lưng đến trước gót chân Bình Phàm ngồi xuống, chớp ánh mắt bánh trung thu, nói: "Người đẹp à, em một mực muốn gặp bạn gái anh Doãn đế xem thử là người như thế nào, bây giờ gặp mặt, quả nhiên không tầm thường."
Bình Phàm cảm thấy khích lệ này có rất nhiều dưỡng khí, hơn nữa không tầm thường. Cô bất luận một mặt cũng không xứng với bạn học Doãn Việt a.
Điểm này cô tự biết rõ.
Ánh mắt bánh trung thu tiếp tục bát quái: "Chị dâu, anh Doãn của chúng ta là một người đàn ông tốt ngàn năm khó gặp, chị gặp được anh ấy, yêu tâm 100%."
Chị... dâu, này này này, thăng cấp quá nhanh đi. Bình Phàm đỏ mặt tim đập, có chút tiếp thu không được, bận rộn sửa lại cho đúng: "Cậu gọi tôi là Bình Phàm là được."
"Chị dâu Bình Phàm " Ánh mắt bánh trung thu có chút cứng nhắc: "Làm sao chị quen biết với anh Doãn ca của chúng ta? Anh ấy là trạch nam, chẳng lẽ hai người quen nhau trên mạng?"
"Là... Xem mắt." Bình Phàm có chút khó xử, dù sao, xem mắt - một trong những khuyết điểm của hoạt động này chính là không quá lãng mạn.
"Hả? Anh Doãn đi xem mắt?" Ánh mắt bánh trung thu kinh ngạc, lạ lùng: "Trước kia lãnh đạo trong cục đặc biệt giới thiệu đối tượng cho anh ấy, anh ấy chết cũng không đi."
Kinh ngạc cùng lạ lùng là một bệnh truyền nhiễm, Bình Phàm cũng như vậy.
Đã như vậy, vì cái mống gì Doãn Việt muốn đi gặp cô?
Ánh mắt bánh trung thu tiếp tục bát quái: "Chị dâu, chị không biết, công việc này của chúng em tốn không ít thời gian, có chuyện phải lập tức đi ngay, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Chị muốn tìm hiểu anh Doãn... Đúng rồi, tháng trước vừa kết thúc công việc, mọi người mệt mỏi gần chết, toàn thể đều chạy về nhà ngủ, vậy mà anh ấy lại nói muốn đi tìm một người, kết quả chính là đi tìm chị à?"
Nắm chặt đầu ngón tay tính toán, hình như đúng là sau lần xem mắt đó.
Không sai, kết quả cũng là lần thứ nhất Doãn Việt bắt gặp dấu hiệu trèo tường của cô.
Bình Phàm có chút oán hận ánh mắt bánh trung thu. Rống, cậu không thể tùy tiện gia tăng cảm xúc tội lỗi của tôi.
Bất tri bất giác, bát quái chừng một giờ, ánh mắt bánh trung thu đứng dậy đi rót nước nhuận cổ họng. Vừa đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, một đoàn chú cảnh sát đi ra.
Đàn ông mặc cảnh phục cũng đẹp trai, mọi người dáng dấp cao ráo, khí thế hiên ngang. Nhưng giữa bầy suất ca, Bình Phàm vẫn như cũ rất mê trai phát hiện, bạn học Doãn Việt nhà mình vẫn xuất chúng nhất.
Không biết tại sao, Bình Phàm lại có loại cảm giác bị bắt gặp lúc thông dâm.
Đầu óc hỗn loạn lăn qua lăn lại nghĩ cách giải thích đơn giản rõ ràng có lực nhất. Đang suy nghĩ, Doãn Việt trở lại.
Cô vội vàng dọn dẹp chân tay, đoan chính ngồi, ánh mắt ngó chừng phía trước, bất động không dao động, cảm thụ sườn xe trầm xuống, cửa đóng lại, động cơ khởi động.
Rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn, Bình Phàm cũng bắt đầu theo tần số này mà sợ hết hồn hết vía.
Doãn Việt không lái xe, chẳng qua chỉ nắm tay lái, nhẹ nói một câu: "Anh cho là chúng ta đã nói xong."
Những lời này tuy không có ý trách cứ, nhưng Bình Phàm nghe vậy lại càng áy náy đau lòng.
Sự thật là, cô lặp đi lặp lại nhiều lần đi phòng dưới, quả thực là trời không dung.
Nhưng mà, nói cho cùng, cô là vô tội a, rõ ràng Đổng Tiểu Dưa nói dối trắng trợn. Ừ, giải thích, giải thích, nhất định phải giải thích! ! !
Mới vừa muốn mở miệng, điện thoại Doãn Việt lại vang lên, đoạt mất cơ hội mở miệng của cô.
Ừ, khoa học kỹ thuật vô cùng tiến bộ.
"... Ừ, tôi hiểu, lập tức tới ngay."
Vừa nghe lời này, Bình Phàm cũng hiểu, vẫn như cũ, trong cục có việc.
Tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, hôm nay vừa hay tránh được một kiếp.
"Ngại quá, trong cục có việc." Cúp điện thoại, Doãn Việt nói như thế.
"Không sao, không sao, công việc quan trọng hơn, anh mau đi đi, tự em về cũng được." Nếu như khóe miệng kia kìm nén được không mỉm cười thì Bình Phàm nhìn qua rất là hiểu lòng người.
Doãn Việt an tĩnh nhìn cô hồi lâu, mắt đen như ngọc phảng phất lướt qua một tia sáng nhẹ, sau đó, hắn nói: "Không ngại thì chờ anh cùng nhau về."
Nói xong, căn bản không để cho Bình Phàm có cơ hội trả lời, nhấn ga, hướng đơn vị của mình phóng đi.
Tới nơi rồi Bình Phàm mới hiểu được thế nào gọi là đại đội truy bắt của Doãn Việt. Đối với một lương dân bình thường như Bình Phàm, từ nhỏ đến lớn chưa từng đến những chỗ này, chỉ cảm thấy một bước đi vào liền bị khí thế trang nghiêm đánh ập tới.
Rất áp lực mà.
Vốn định nói còn có việc... Lý do từ chối nhã nhặn, nhưng Doãn Việt người kia căn bản không cho cô có cơ hội này, trực tiếp lôi kéo tay cô, một đường đi vào.
Trên đường, không ít cảnh sát chăm chú nhìn bọn họ.
Bình Phàm xấu hổ đến hận không thể đem đầu chui xuống nách.
Bạn học Doãn à bạn học Doãn, dưới cờ đỏ trang nghiêm thế này, giữa ban ngày ban mặt, vì sao anh có thể làm ra chuyện đến bực này?
Thật uổng công anh đeo quốc hiệu trên đầu a ! ! !
Bất luận thế nào, Doãn Việt cũng đã mang cô đến phòng làm việc của mình, dẫn cô tới một cái ghế rồi để cô ngồi xuống trước, sau đó nói: "Đợi một chút."
Xong rồi, hắn cứ như vậy để Bình Phàm trong phòng làm việc, từ từ đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc còn rất nhiều người, hơn nữa đều là một thanh nhất sắc – đàn ông. Tuy người người ai ai cũng âm thầm liếc mắt quan sát Bình Phàm, nhưng trên mặt lại giả bộ lạnh nhạt.
Quả nhiên là bát quái không biên giới a, ngay cả cửa chú cảnh sát cũng không thể may mắn thoát khỏi.
May mà không lâu lắm Doãn Việt trở lại, trong tay cầm một hộp cơm, hương thức ăn bên trong thơm ngào ngạt, rất mê người.
Bình Phàm nhất thời không hiểu ý của hắn, đang muốn lên tiếng, đột nhiên toát ra một nhân vật lãnh đạo, nhìn thấy Doãn Việt, lập tức nói: "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, tiểu Doãn, đang chờ cậu."
Nói xong, một đám người rầm rầm vào phòng họp.
Doãn Việt cúi đầu, nhẹ giọng nhìn Bình Phàm nói: "Anh đi họp trước, cơm này là của phòng ăn, mùi vị cũng được, em lót bụng trước, đợi lát nữa chúng ta lại đi ăn sau."
Giọng nói kia thuộc loại phái nam đặc biệt ôn nhu, giống như một dòng nước ấm, rót vào tai Bình Phàm đến trong đầu, làm thân thể khẽ kích động.
Nói xong, Doãn Việt đem hộp cơm nhét vào tay Bình Phàm, bước nhanh đi về phía phòng họp.
Bóng lưng kiên nghị anh tuấn nện bước, quả thật đủ câu hồn người.
Nhưng mà, tay cầm hộp cơm ngồi giữa đại đội, quả thật ảnh hưởng không tốt, cho nên, lúc cửa phòng họp đóng kín lại, Bình Phàm đem hộp cơm để xuống, chuẩn bị chuồn.
Đáng tiếc cô bị một người chặn lại.
Một tiểu cảnh sát ngây thơ, trắng trắng mềm mềm, tên Chính Thái, ánh mắt cười đến giống như bánh trung thu bị chó gặm hơn phân nửa: "Người đẹp, anh Doãn mới vừa chỉ đạo cho em đến nói chuyện với chị, không để cho chị đi."
Không hổ là Doãn Việt, thì ra đã sớm chặt đứt đường lui của cô, khó trách lại an tâm đi vào phòng họp.
Bình Phàm mang theo chút phẫn hận cùng chút bái phục ngồi xuống.
Sờ sờ bụng, cũng đói rồi, nhìn hộp cơm một chút, rất thơm, vậy thì hành động thôi.
Cầm lấy muỗng đũa, Bình Phàm bắt đầu ăn.
Giờ phút này, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại Bình Phàm và cảnh sát Chính Thái.
Cảnh sát Chính Thái cũng là một phần tử bát quái tích cực, lập tức kéo cái ghế dựa lưng đến trước gót chân Bình Phàm ngồi xuống, chớp ánh mắt bánh trung thu, nói: "Người đẹp à, em một mực muốn gặp bạn gái anh Doãn đế xem thử là người như thế nào, bây giờ gặp mặt, quả nhiên không tầm thường."
Bình Phàm cảm thấy khích lệ này có rất nhiều dưỡng khí, hơn nữa không tầm thường. Cô bất luận một mặt cũng không xứng với bạn học Doãn Việt a.
Điểm này cô tự biết rõ.
Ánh mắt bánh trung thu tiếp tục bát quái: "Chị dâu, anh Doãn của chúng ta là một người đàn ông tốt ngàn năm khó gặp, chị gặp được anh ấy, yêu tâm 100%."
Chị... dâu, này này này, thăng cấp quá nhanh đi. Bình Phàm đỏ mặt tim đập, có chút tiếp thu không được, bận rộn sửa lại cho đúng: "Cậu gọi tôi là Bình Phàm là được."
"Chị dâu Bình Phàm " Ánh mắt bánh trung thu có chút cứng nhắc: "Làm sao chị quen biết với anh Doãn ca của chúng ta? Anh ấy là trạch nam, chẳng lẽ hai người quen nhau trên mạng?"
"Là... Xem mắt." Bình Phàm có chút khó xử, dù sao, xem mắt - một trong những khuyết điểm của hoạt động này chính là không quá lãng mạn.
"Hả? Anh Doãn đi xem mắt?" Ánh mắt bánh trung thu kinh ngạc, lạ lùng: "Trước kia lãnh đạo trong cục đặc biệt giới thiệu đối tượng cho anh ấy, anh ấy chết cũng không đi."
Kinh ngạc cùng lạ lùng là một bệnh truyền nhiễm, Bình Phàm cũng như vậy.
Đã như vậy, vì cái mống gì Doãn Việt muốn đi gặp cô?
Ánh mắt bánh trung thu tiếp tục bát quái: "Chị dâu, chị không biết, công việc này của chúng em tốn không ít thời gian, có chuyện phải lập tức đi ngay, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Chị muốn tìm hiểu anh Doãn... Đúng rồi, tháng trước vừa kết thúc công việc, mọi người mệt mỏi gần chết, toàn thể đều chạy về nhà ngủ, vậy mà anh ấy lại nói muốn đi tìm một người, kết quả chính là đi tìm chị à?"
Nắm chặt đầu ngón tay tính toán, hình như đúng là sau lần xem mắt đó.
Không sai, kết quả cũng là lần thứ nhất Doãn Việt bắt gặp dấu hiệu trèo tường của cô.
Bình Phàm có chút oán hận ánh mắt bánh trung thu. Rống, cậu không thể tùy tiện gia tăng cảm xúc tội lỗi của tôi.
Bất tri bất giác, bát quái chừng một giờ, ánh mắt bánh trung thu đứng dậy đi rót nước nhuận cổ họng. Vừa đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, một đoàn chú cảnh sát đi ra.
Đàn ông mặc cảnh phục cũng đẹp trai, mọi người dáng dấp cao ráo, khí thế hiên ngang. Nhưng giữa bầy suất ca, Bình Phàm vẫn như cũ rất mê trai phát hiện, bạn học Doãn Việt nhà mình vẫn xuất chúng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.