Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 245: Không hợp gu

Quyền Tâm Quyền Ý

28/06/2013

Sau khi thành công phá giải sự kiện bóng quỷ nhà vệ sinh, tinh thần của Mục Tuyết rõ ràng chuyển biến tốt hơn, biết là bởi vì sẽ không còn gì đáng sợ nữa, hơn nữa còn là học sinh trong trường. Cho dù bây giờ thói đời thay đổi nhưng giáo viên ở trước mặt học sinh vẫn có quyền uy tuyệt đối.

- Thằng bé nghịch ngợm này thật là… -Mục Tuyết dở khóc dở cười lẩm bẩm, liếc qua Lưu Anh Nam, chợt hỏi:

- Nếu bóng quỷ nhà vệ sinh là nhóc tì phá phách, vậy viên phấn vỡ vụn trong phòng học, chiếc bàn biết di động, những thứ này có phải cũng đều là tác phẩm của lũ trẻ nghịch ngợm kia hay không?

- Rất có khả năng. –Lưu Anh Nam mỉm cười gật đầu:

- Lũ trẻ bị ép quá chặt, đương nhiên sẽ có tâm lý mâu thuẫn, có ý phá phách một vài thứ, dẫn đến không thể đi học như thường ngày, cũng là rất bình thường.

- Ừm, anh nói có lý, nhưng sở dĩ chúng tôi yêu cầu chúng nghiêm khắc như thế, cũng là vì tốt cho chúng, cực khổ một năm, thi đỗ đại học trọng điểm sẽ được lợi cả đời. –Mục Tuyết vẫn kiên trì với lý lẽ của mình.

Lưu Anh Nam lắc đầu khẽ thở dài:

- Nay xã hội phát triển cực nhanh, thi đại học đã không phải con đường ra duy nhất rồi. Giống như Steven Job, Bill Gates, Mark Zuckerberg đều là học sinh bỏ dở đại học, vẫn tạo ra một cơ nghiệp lớn như thường.

- Về phương diện này chúng ta vẫn không làm được trọn vẹn. –Mục Tuyết thân là một chủ nhiệm lớp sắp tốt nghiệp, đương nhiên phản đối kiểu lý luận của Lưu Anh Nam. Nói như thế chỉ sẽ xòa nhòa tính tích cực học tập của đám học sinh, một cái cớ cho chúng lười nhác.

- Quốc tế có tình huống của quốc tế, nước ta có đặc sắc của nước ta. Cô xem những xóm làng kia đấy, nào ai có bằng cấp đại học, không cần nói trưởng thôn, ví dụ như một vài nhân viên công vụ ngồi văn phòng của những cơ quan đơn vị, bộ ngành chức năng kia, thậm chí là một số lãnh đạo, có người ngay cả máy tính đều không biết dùng, còn có người coi mạng xã hội làm công cụ trò chuyện hẹn hò tình nhân… Ê này, cô đừng đi chứ?

Lưu Anh Nam đang lảm nhảm đầy bụng tức giận, Mục Tuyết đã lườm một cái, cặp mông nhỏ ngúng nguẩy rời đi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, trong cõi lòng Mục Tuyết, thân là một giáo viên thì phải bỏ ngoài tai mọi chuyện, không để ý chuyện bên ngoài, một lòng dạy sách thánh hiền. Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, lăn lộn trong xã hội thành ra thế nào đều phải dựa vào bản thân. Nhưng chỉ cần một ngày là học sinh, thì không nên nghĩ nhiều, phải một lòng trau dồi tri thức, cho dù đám Steven Job bỏ đại học nhưng họ vẫn có được cơ sở trí thức nhất định. Mà tri thức học được ở cấp 3, có thể xưng là cơ sở trong cơ sở, bất kể đại học lựa chọn ngành học gì, đều không thoát khỏi tri thức cấp 3.

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: nghĩa trong đoạn này là "tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được".



Lưu Anh Nam cũng cảm thấy mình có lúc quả thật hơi cực đoan, đó là vì tháng ngày học hành trước đây của hắn quá khổ quá mệt, mỗi ngày vì sinh tồn, thời gian làm công còn dài hơn thời gian lên lớp, rất nhiều lúc hắn luôn cảm thấy tri thức của mình không đủ dùng. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, hắn cũng sẵn lòng làm học sinh một lần cho thật tốt.

Do ý kiến trái ngược, theo đuổi khác nhau, Mục Tuyết tức đến độ định rời đi. Nhưng không đi bao lâu lại quay về, sự kiện bóng đen nhà vệ sinh đã giải quyết, tình huống dị thường trong phòng học cũng được giải thích, nhưng khu nhà cô đang sống buổi tối thường xuyên nghe thấy tiếng động kỳ lạ, còn có người vỗ vai cô, việc này vẫn chưa được giải quyết mà. Hẳn sẽ không có học sinh vụng trộm lẻn vào khu nhà của cô, qua nửa đêm vỗ vai cô chứ?

- Lưu tiên sinh, ngoài học sinh, chúng ta nói chuyện khác được không? –Mục Tuyết nghiêm túc cầu xin.

Lưu Anh Nam gật đầu, hắn quả thật không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhưng hắn và Mục Tuyết cũng không có đề tài nào khác, hai người rảnh rỗi đi hết vòng này tới vòng khác quanh sân thể dục. Giống như một đôi tình lữ đều thầm mến lẫn nhau nhưng ai cũng không muốn mở miệng trước vậy.

Cũng không biết đi bao nhiêu vòng, hai người vẫn không tìm thấy bất kỳ chủ đề để trao đổi nào. Đây chính là vấn đề không cùng tầng lớp, tiếp thu giáo dục, công việc nghề nghiệp, mục tiêu theo đuổi hoàn toàn khác hẳn, vốn dĩ không có cách nào trao đổi.

Nếu Mục Tuyết là một nhân viên của nhà tang lễ, hoặc là trông nhà xác, tin rằng sẽ rất có tiếng nói chung với Lưu Anh Nam.

Cuối cùng, tiếng chuông hết giờ của tiết tự học đầu tiên đã vang lên, học sinh lớp 10 và 11 có thể ra về. Nhìn đám học sinh từ phòng học lao ra ngoài, giống như ngựa hoang thoát cương, rốt cuộc đến lúc hưởng thụ thanh xuân rồi.

Một học sinh của Mục Tuyết cũng tìm đến cô vào lúc này, đây là đại diện lớp của cô, trong tay cầm một chồng vở bài tập, là nhiệm vụ của tiết tự học đầu tiên do Mục Tuyết bố trí, buổi tối cô còn phải phê chữa bài tập.

Bất kể nói thế nào, rốt cuộc sắp đi tới khu nhà của Mục Tuyết rồi, rốt cuộc đã tới giờ diễn của Lưu Anh Nam, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có quỷ.

Mục Tuyết vẫn im lặng, cho dù cô biết như vậy rất không lịch sự, dẫu sao Lưu Anh Nam cũng là tới giúp cô, nhưng cô thật sự không tìm được chủ đề gì cả, song lại không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này. Thực sự không còn cách nào khác, cô rút vài quyển vở bài tập đưa cho Lưu Anh Nam nói:

- Muốn xem không?

Lưu Anh Nam cũng cảm thấy bầu không khí xấu hổ, tiện tay đón lấy. Chỉ lật vài trang liền trả lại cho cô, hắn gãi đầu nói:



- Tôi không biết tiếng Anh.

- Tiếng Anh? –Mục Tuyết trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc nói.

- Trên đó chẳng phải viết: f(x)=sinx,g(x)=sin[(π/2)-x],x=mf(x)...... sao? Tôi thật sự không hiểu cho lắm. –Lưu Anh Nam xòe tay nói.

Mục Tuyết cảm giác mình sắp sụp đổ, cô yếu ớt nói:

- Lưu tiên sinh, tôi là một giáo viên toán học.

- Ồ? –Lưu Anh Nam ngạc nhiên:

- Cô dạy cả toán học và tiếng Anh? Giỏi quá đi mất!

Mục Tuyết trực tiếp ngậm miệng lại xoay người rời đi, hoàn toàn chính là người của hai thế giới, vốn dĩ không thể có tiếng nói chung. Lưu Anh Nam cũng không sao cả, tuy thành tích học tập của hắn không tốt, thậm chí ngay cả tiếng Anh toán học đều không phân rõ, nhưng vào năm hắn lên cấp 3 thì đã có thể tự nuôi sống mình, học được kỹ năng sinh tồn tối thiểu. Mà học sinh cấp ba bây giờ, có một bộ phận rất lớn, nếu cha mẹ ba ngày không cho tiền tiêu vặt thì sẽ bứt rứt và chết đói.

Anh giai Thiên Đạo rất công bằng, mọi người đều là có cái được thì ắt có cái mất. Tuy Lưu Anh Nam rất hướng về trường học nhưng hắn không hề hối hận với cuộc đời mình chọn lựa. Bởi vì hắn thật sự không phải mẫu người đọc sách.

Lưu Anh Nam không nhanh không chậm theo Mục Tuyết đi vào khu nhà ở. Đây là một tòa nhà mới tinh, rộng rãi thoáng đãng, ngay cả cửa đều là khóa điện tử, vốn dĩ là ký túc xá chuẩn bị cho học sinh nội trú, nhưng cuối cùng không mở rộng chiêu sinh, liền biến thành khu phúc lợi cho nhân viên, chuyên cung cấp cho giáo viên viên chức vùng ngoài. Một căn ký túc vốn có thể chứa tám người biến thành phòng đơn, Mục Tuyết cảm thấy rất hài lòng.

Hơn nữa căn phòng được cô bố trí rất ấm áp, cho dù chỉ có một phòng lớn nhưng cô lại dùng rèm che ngăn cách ra phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ, đơn giản thực dụng thoạt nhìn rất có cá tính.

Song, khiến Lưu Anh Nam cảm thấy hứng thú nhất ở nơi đây vẫn là sách, trong phòng có một giá sách, bên trên bày rất nhiều sách, đủ các loại. Có anime, có tiểu thuyết, có tạp chí, Lưu Anh Nam liếc mắt liền nhìn thấy một quyển sách ở góc trên cùng, tên sách là ‘cô giáo Bạch Khiết’.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Lâm Thời Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook