Chương 257: Một trang mới
Quyền Tâm Quyền Ý
02/07/2013
Lưu Anh Nam thật sự không ngờ Hồng Hà có thể đáp ứng. Hắn chỉ muốn thử rèn luyện trình độ và thủ đoạn đối phó phụ nữ của mình, thậm chí bất chấp nguy hiểm Hồng Hà sẽ trở mặt. Nhưng đâu ngờ, cô nàng lại đáp ứng, hơn nữa tìm ngày không bằng đụng ngày, cũng chính là ngày hôm nay!
Song song với lúc Lưu Anh Nam mừng như điên, không ngờ lại vẫn có chút lúng túng. Đây không phải nói xxx là xxx, ít nhất phải chuẩn bị qua, đi đâu xxx, cần dùng dụng cụ an toàn, dụng cụ phụ trợ hay không…
- Được rồi, anh đừng nghĩ ngợi nữa, em đáp ứng anh thì tuyệt đối không đổi ý. –Hồng Hà còn tưởng hắn không tin, đỏ mặt xác nhận với hắn một lần:
- Song bây giờ anh phải giúp em hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn lần này đã. Tiểu Lý, mở máy.
Sau khi nhiếp ảnh gia chuẩn bị xong, ống kính lại lần nữa chĩa vào Lưu Anh Nam, trên mặt Hồng Hà vẫn mang theo nét đỏ ửng, nhưng đã là bộ dáng của vị phóng viên bình tĩnh. Cô cầm micro hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh, anh cảm thấy cuộc sống của anh có hạnh phúc không?
- Hạnh phúc! –Lần này Lưu Anh Nam không chút do dự.
- Thế anh cảm thấy, niềm hạnh phúc của anh biểu hiện ở những mặt nào? –Hắn là người duy nhất chịu phỏng vấn, biểu hiện tích cực nhất, đương nhiên phải hỏi thêm vài câu.
Lưu Anh Nam nhìn khuôn mặt phớt đỏ của cô, chà tay nói:
- Thực ra hạnh phúc tôi cần rất đơn giản, một ngày ba bữa cơm là đủ, một căn nhà cỏ để ở, ban ngày làm việc không quá mệt, buổi tối phụ nữ ngủ cùng tôi.
Nói xong lời này nhiếp ảnh gia Tiểu Lý trực tiếp cười phá lên, Hồng Hà xạm mặt lại, cười khan hai tiếng nói:
- Tiên sinh, yêu cầu về hạnh phúc của anh rất đơn giản, tôi còn muốn hỏi, là điều gì khiến anh có cuộc sống hạnh phúc như vậy?
Tới rồi tới rồi, đây mới là mấu chốt của cuộc phỏng vấn, mục đích không phải nói bạn tốt, là nói vì sao bạn tốt. Đương nhiên là do tổ chức bồi dưỡng, chính sách nhà nước cùng sự quan tâm của lãnh đạo. Những lời này có lẽ người khác nói được nhưng Lưu Anh Nam tuyệt đối nói không thành lời, năm xưa khi hắn còn nhỏ, một mình cô đơn đói khổ, vài lần suýt nữa chết đói đầu đường. Nếu không phải Mái Ấm Đôi Cánh thu nuôi, chỉ e hắn sớm đã chuyển thành nhân viên chính thức của Địa Phủ rồi.
Cho nên hắn không hề kiêng nể nói vào ống kính:
- Hạnh phúc có được, đương nhiên là dựa vào sự cố gắng của mình. Hằng ngày tôi làm việc hơn mười giờ, từng đánh giày, từng bê gạch, từng thu phế liệu, từng nhặt xỉ than, mỗi ngày mệt sống mệt chết mới ba bữa no bụng, mới có thể thuê được một căn nhà nhỏ. Sở dĩ ban ngày làm việc không mệt mỏi là vì những việc nặng nhọc này tôi đã làm quen rồi, buổi tối có người phụ nữ vào ngủ cùng, đó là tôi to gan lớn mật da mặt dày theo đuổi tới, dùng tấm chân tình đánh động cô ấy, dùng trái tim si tình cướp lấy trái tim cô ấy…
- Hãy nói vào điểm chính! –Hồng Hà chịu không nổi, chương trình này không phải cho hắn kể khổ nhớ vui, cũng chẳng phải chương trình vượt khó, mà là phỏng vấn ngoài đường, là muốn ca tụng nhà nước vĩ đại.
Đôi mắt nhỏ của Hồng Hà, Lưu Anh Nam nhìn mà mềm nhũn cả người, vô cùng mất hồn, dường như hắn không nói vào điểm chính thì buổi tối xxx sẽ phải chạy ra phòng khách vậy. Lưu Anh Nam vội vàng đổi thái độ nghiêm chỉnh, hắng giọng nói:
- Thực ra, sở dĩ tôi có được hạnh phúc như ngày hôm nay, đầu tiên phải cảm ơn quản lý thành phố, lúc tôi kiếm ăn dựa vào sạp hàng vỉa hè là họ thường xuyên đuổi tôi chạy khắp đường, rèn luyện thân thể và sức khỏe cho tôi, tiếp theo tôi muốn cảm ơn…
- Được rồi! –Thấy Lưu Anh Nam bấm đốt ngón tay, đoán chừng ít nhất cũng có hơn mười điều muốn cảm ơn. Nếu để hắn nói hết, chương trình này đều bị cắt xén rồi. Cô cắt lời Lưu Anh Nam, quay đầu nói với nhiếp ảnh gia:
- Cắt hết những thứ khác, chỉ giữ lại câu ăn no ba bữa, có nhà cửa, làm việc không mệt, phụ nữ ngủ cùng kia thôi.
- Chị Hà, chỉ dùng đoạn phim này cho lên bản tin sao? –Nhiếp ảnh gia xấu hổ nói.
Hồng Hà chán nản nói:
- Cứ dùng nó đi, tốt xấu gì cũng là lời thật, hơn nữa còn là tiêu chuẩn với hạnh phúc của đại đa số người. Thực sự không được, quay về chúng ta lại phỏng vấn Vương Đại Gia trông cửa, Trương Tiểu Tam làm bảo vệ trong đài, để họ góp vào cho đủ số đi.
Hồng Hà vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, đây rõ ràng là muốn đi mà. Lưu Anh Nam vội vàng ngăn cô lại, cười hì hì chà tay nói:
- Chuyện kia, 'chị' Hà, chị đừng quên chị vừa đáp ứng em, buổi tối…
- Được rồi, được rồi, việc này đừng treo mãi bên mép nữa. Anh chuẩn bị trước đi, 8h tối em tan làm, anh tới đài truyền hình đón em. –Hồng Hà cố giữ thái độ ung dung, đơn giản giống như hẹn Lưu Anh Nam đi ăn tối, nhưng trong lòng lại căng thẳng như sóng cuộn biển gầm, như động phòng hoa chúc thật vậy.
Lưu Anh Nam mừng như điên lại không biểu hiện ra được sự bình tĩnh như Hồng Hà. Hắn kích động xoa tay, đây là lần đầu tiên hắn hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất cuộc đời một cách độc lập: cầu ái. Ý nghĩa quan trọng của nó có thể sánh ngang môn khoa học kỹ thuật khó qua của nhà khoa học.
Bình thường hai người từ làm quen đến yêu nhau rồi tới xxx là một quá trình rất lâu dài, từ hiểu rõ lẫn nhau, tiếp đến sinh ra tình cảm, nhưng xxx trước sau vẫn là một cửa khó đột phá nhất. Rất nhiều phụ nữ đều muốn giữa lại tới đêm tân hôn, nhưng rất nhiều đàn ông đều muốn càng nhanh càng tốt.
Vào thời cổ, sau khi nam nữ xxx, phụ nữ luôn nói: từ nay về sau thiếp đã là người của chàng rồi. Điều này giống như dâng hiến tính mạng của mình, gửi gắm cả đời. Cho dù thời đại ngày nay quan niệm về xxx của mọi người đã rất thoáng mở, nhưng xxx vẫn là sự tiếp xúc thân mật nhất giữa nam và nữ. Nó là sự thể hiện tình yêu, là cuộc sống tình cảm, là khởi đầu của việc sống chung đến già, là mốc cả đời ân ái.
Xxx với cánh phụ nữ mà nói đều là dấu hiệu để ‘xác định’, thông thường phụ nữ sẽ không chủ động đề cập. Mỗi khi đàn ông mặt dầy đề xuất, phụ nữ luôn dùng một câu ‘thuận theo tự nhiên’ lấy lệ. Thực ra có lúc phụ nữ cũng rất muốn đẩy quan hệ thêm một bước nhưng họ phải giữ sự rụt rè của phụ nữ, muốn nắm quyền chủ động, không thể để đàn ông nói một câu là lập tức gật đầu đồng ý. Bằng không khiến đàn ông cảm thấy tới tay quá dễ dàng, họ sẽ không quý trọng.
Nói trắng ra, xxx với phụ nữ chính là một quá trình đấu trí dấu dũng khí. Mà hôm nay, Lưu Anh Nam không hề có kinh nghiệm đã giành được thắng lợi trong trận chiến. Điều này đối với hắn là một chiến thắng vĩ đại, lật một trang mới trên con đường cua gái của hắn, từ đó có được động lực và lòng tự tin cực lớn, đặt cơ sở kiên cố vững chắc cho hắn thành lập hậu cung.
Chỉ có điều, tuy về tổng thể giành được thắng lợi, nhưng khó tránh khỏi vẫn có tì vết nhỏ. Ví dụ như luc này, hắn đang đuổi theo đằng sau mông Hồng Hà cười hì hì hỏi:
- Vậy anh sẽ đi chuẩn bị, em thích cảm giác lạnh, hay là cảm giác nóng, thích hoa văn hay là gai…
Hồng Hà hận không thể đá chết hắn. Song ở nơi đông người, còn phải vội vàng về đài giao nhiệm vụ, cho nên cô rầu rĩ chạy lẹ, vờ như không quen biết. Nhưng Lưu Anh Nam vẫn đi theo lải nhải bên người, hệt như ngược đãi tù binh vậy.
Ngay khi họ sắp bước ra khỏi đường cho người đi bộ, bỗng truyền tới một tiếng động cực lớn, sóng âm tạo thành làn, suýt nữa hất ngã họ. Âm thanh cực lớn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hệt như trời cao đều rung lên, mặt đất đều rung rinh. Đây là tiếng hò hét của con người, hơn nữa ít nhất có trên mười vạn người đang hô lên cùng lúc.
- Xảy ra chuyện gì? –Thân là một phóng viên chuyên nghiệp, Hồng Hà nhạy bén phát hiện ra dị thường, nhiếp ảnh gia ở đằng sau lập tức mở camera vác lên vai, hai người hóa thành một cơn gió men theo âm thanh lao tới…
Song song với lúc Lưu Anh Nam mừng như điên, không ngờ lại vẫn có chút lúng túng. Đây không phải nói xxx là xxx, ít nhất phải chuẩn bị qua, đi đâu xxx, cần dùng dụng cụ an toàn, dụng cụ phụ trợ hay không…
- Được rồi, anh đừng nghĩ ngợi nữa, em đáp ứng anh thì tuyệt đối không đổi ý. –Hồng Hà còn tưởng hắn không tin, đỏ mặt xác nhận với hắn một lần:
- Song bây giờ anh phải giúp em hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn lần này đã. Tiểu Lý, mở máy.
Sau khi nhiếp ảnh gia chuẩn bị xong, ống kính lại lần nữa chĩa vào Lưu Anh Nam, trên mặt Hồng Hà vẫn mang theo nét đỏ ửng, nhưng đã là bộ dáng của vị phóng viên bình tĩnh. Cô cầm micro hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh, anh cảm thấy cuộc sống của anh có hạnh phúc không?
- Hạnh phúc! –Lần này Lưu Anh Nam không chút do dự.
- Thế anh cảm thấy, niềm hạnh phúc của anh biểu hiện ở những mặt nào? –Hắn là người duy nhất chịu phỏng vấn, biểu hiện tích cực nhất, đương nhiên phải hỏi thêm vài câu.
Lưu Anh Nam nhìn khuôn mặt phớt đỏ của cô, chà tay nói:
- Thực ra hạnh phúc tôi cần rất đơn giản, một ngày ba bữa cơm là đủ, một căn nhà cỏ để ở, ban ngày làm việc không quá mệt, buổi tối phụ nữ ngủ cùng tôi.
Nói xong lời này nhiếp ảnh gia Tiểu Lý trực tiếp cười phá lên, Hồng Hà xạm mặt lại, cười khan hai tiếng nói:
- Tiên sinh, yêu cầu về hạnh phúc của anh rất đơn giản, tôi còn muốn hỏi, là điều gì khiến anh có cuộc sống hạnh phúc như vậy?
Tới rồi tới rồi, đây mới là mấu chốt của cuộc phỏng vấn, mục đích không phải nói bạn tốt, là nói vì sao bạn tốt. Đương nhiên là do tổ chức bồi dưỡng, chính sách nhà nước cùng sự quan tâm của lãnh đạo. Những lời này có lẽ người khác nói được nhưng Lưu Anh Nam tuyệt đối nói không thành lời, năm xưa khi hắn còn nhỏ, một mình cô đơn đói khổ, vài lần suýt nữa chết đói đầu đường. Nếu không phải Mái Ấm Đôi Cánh thu nuôi, chỉ e hắn sớm đã chuyển thành nhân viên chính thức của Địa Phủ rồi.
Cho nên hắn không hề kiêng nể nói vào ống kính:
- Hạnh phúc có được, đương nhiên là dựa vào sự cố gắng của mình. Hằng ngày tôi làm việc hơn mười giờ, từng đánh giày, từng bê gạch, từng thu phế liệu, từng nhặt xỉ than, mỗi ngày mệt sống mệt chết mới ba bữa no bụng, mới có thể thuê được một căn nhà nhỏ. Sở dĩ ban ngày làm việc không mệt mỏi là vì những việc nặng nhọc này tôi đã làm quen rồi, buổi tối có người phụ nữ vào ngủ cùng, đó là tôi to gan lớn mật da mặt dày theo đuổi tới, dùng tấm chân tình đánh động cô ấy, dùng trái tim si tình cướp lấy trái tim cô ấy…
- Hãy nói vào điểm chính! –Hồng Hà chịu không nổi, chương trình này không phải cho hắn kể khổ nhớ vui, cũng chẳng phải chương trình vượt khó, mà là phỏng vấn ngoài đường, là muốn ca tụng nhà nước vĩ đại.
Đôi mắt nhỏ của Hồng Hà, Lưu Anh Nam nhìn mà mềm nhũn cả người, vô cùng mất hồn, dường như hắn không nói vào điểm chính thì buổi tối xxx sẽ phải chạy ra phòng khách vậy. Lưu Anh Nam vội vàng đổi thái độ nghiêm chỉnh, hắng giọng nói:
- Thực ra, sở dĩ tôi có được hạnh phúc như ngày hôm nay, đầu tiên phải cảm ơn quản lý thành phố, lúc tôi kiếm ăn dựa vào sạp hàng vỉa hè là họ thường xuyên đuổi tôi chạy khắp đường, rèn luyện thân thể và sức khỏe cho tôi, tiếp theo tôi muốn cảm ơn…
- Được rồi! –Thấy Lưu Anh Nam bấm đốt ngón tay, đoán chừng ít nhất cũng có hơn mười điều muốn cảm ơn. Nếu để hắn nói hết, chương trình này đều bị cắt xén rồi. Cô cắt lời Lưu Anh Nam, quay đầu nói với nhiếp ảnh gia:
- Cắt hết những thứ khác, chỉ giữ lại câu ăn no ba bữa, có nhà cửa, làm việc không mệt, phụ nữ ngủ cùng kia thôi.
- Chị Hà, chỉ dùng đoạn phim này cho lên bản tin sao? –Nhiếp ảnh gia xấu hổ nói.
Hồng Hà chán nản nói:
- Cứ dùng nó đi, tốt xấu gì cũng là lời thật, hơn nữa còn là tiêu chuẩn với hạnh phúc của đại đa số người. Thực sự không được, quay về chúng ta lại phỏng vấn Vương Đại Gia trông cửa, Trương Tiểu Tam làm bảo vệ trong đài, để họ góp vào cho đủ số đi.
Hồng Hà vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, đây rõ ràng là muốn đi mà. Lưu Anh Nam vội vàng ngăn cô lại, cười hì hì chà tay nói:
- Chuyện kia, 'chị' Hà, chị đừng quên chị vừa đáp ứng em, buổi tối…
- Được rồi, được rồi, việc này đừng treo mãi bên mép nữa. Anh chuẩn bị trước đi, 8h tối em tan làm, anh tới đài truyền hình đón em. –Hồng Hà cố giữ thái độ ung dung, đơn giản giống như hẹn Lưu Anh Nam đi ăn tối, nhưng trong lòng lại căng thẳng như sóng cuộn biển gầm, như động phòng hoa chúc thật vậy.
Lưu Anh Nam mừng như điên lại không biểu hiện ra được sự bình tĩnh như Hồng Hà. Hắn kích động xoa tay, đây là lần đầu tiên hắn hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất cuộc đời một cách độc lập: cầu ái. Ý nghĩa quan trọng của nó có thể sánh ngang môn khoa học kỹ thuật khó qua của nhà khoa học.
Bình thường hai người từ làm quen đến yêu nhau rồi tới xxx là một quá trình rất lâu dài, từ hiểu rõ lẫn nhau, tiếp đến sinh ra tình cảm, nhưng xxx trước sau vẫn là một cửa khó đột phá nhất. Rất nhiều phụ nữ đều muốn giữa lại tới đêm tân hôn, nhưng rất nhiều đàn ông đều muốn càng nhanh càng tốt.
Vào thời cổ, sau khi nam nữ xxx, phụ nữ luôn nói: từ nay về sau thiếp đã là người của chàng rồi. Điều này giống như dâng hiến tính mạng của mình, gửi gắm cả đời. Cho dù thời đại ngày nay quan niệm về xxx của mọi người đã rất thoáng mở, nhưng xxx vẫn là sự tiếp xúc thân mật nhất giữa nam và nữ. Nó là sự thể hiện tình yêu, là cuộc sống tình cảm, là khởi đầu của việc sống chung đến già, là mốc cả đời ân ái.
Xxx với cánh phụ nữ mà nói đều là dấu hiệu để ‘xác định’, thông thường phụ nữ sẽ không chủ động đề cập. Mỗi khi đàn ông mặt dầy đề xuất, phụ nữ luôn dùng một câu ‘thuận theo tự nhiên’ lấy lệ. Thực ra có lúc phụ nữ cũng rất muốn đẩy quan hệ thêm một bước nhưng họ phải giữ sự rụt rè của phụ nữ, muốn nắm quyền chủ động, không thể để đàn ông nói một câu là lập tức gật đầu đồng ý. Bằng không khiến đàn ông cảm thấy tới tay quá dễ dàng, họ sẽ không quý trọng.
Nói trắng ra, xxx với phụ nữ chính là một quá trình đấu trí dấu dũng khí. Mà hôm nay, Lưu Anh Nam không hề có kinh nghiệm đã giành được thắng lợi trong trận chiến. Điều này đối với hắn là một chiến thắng vĩ đại, lật một trang mới trên con đường cua gái của hắn, từ đó có được động lực và lòng tự tin cực lớn, đặt cơ sở kiên cố vững chắc cho hắn thành lập hậu cung.
Chỉ có điều, tuy về tổng thể giành được thắng lợi, nhưng khó tránh khỏi vẫn có tì vết nhỏ. Ví dụ như luc này, hắn đang đuổi theo đằng sau mông Hồng Hà cười hì hì hỏi:
- Vậy anh sẽ đi chuẩn bị, em thích cảm giác lạnh, hay là cảm giác nóng, thích hoa văn hay là gai…
Hồng Hà hận không thể đá chết hắn. Song ở nơi đông người, còn phải vội vàng về đài giao nhiệm vụ, cho nên cô rầu rĩ chạy lẹ, vờ như không quen biết. Nhưng Lưu Anh Nam vẫn đi theo lải nhải bên người, hệt như ngược đãi tù binh vậy.
Ngay khi họ sắp bước ra khỏi đường cho người đi bộ, bỗng truyền tới một tiếng động cực lớn, sóng âm tạo thành làn, suýt nữa hất ngã họ. Âm thanh cực lớn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hệt như trời cao đều rung lên, mặt đất đều rung rinh. Đây là tiếng hò hét của con người, hơn nữa ít nhất có trên mười vạn người đang hô lên cùng lúc.
- Xảy ra chuyện gì? –Thân là một phóng viên chuyên nghiệp, Hồng Hà nhạy bén phát hiện ra dị thường, nhiếp ảnh gia ở đằng sau lập tức mở camera vác lên vai, hai người hóa thành một cơn gió men theo âm thanh lao tới…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.