Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 253: Xong việc rồi

Quyền Tâm Quyền Ý

29/06/2013

Bên hông đàn ông có một vật, lúc dùng thì hướng lên, lúc không dùng thì oặt xuống, nhất định phải cắm vào mới dùng được… Mọc ở bên hông, có da (vỏ) lại có lông, dài 5,6 tấc, chứa con cháu bên trong…

Kiểu câu đố này không thể nói nội tâm Lưu Anh Nam đáng khinh, quan trọng là tính dẫn dắt quá mạnh, bất cứ một người bình thường nào đều sẽ liên tưởng đến cậu nhỏ. Còn sở dĩ Lâm Vĩnh Thái mỗi lần đều có thể đưa ra đáp án chính xác, bởi vì cậu ta có trái tim trong sáng, trong sáng đến độ hằng ngày chỉ xem án giết người, sau đó dùng cách thức hoàn mỹ giết chết mình.

Thực ra cái gọi là trong sáng chính là trong lòng không có dục vọng, cho nên nghĩ đồ vật, nhìn vấn đề sẽ trở nên rất đơn giản, rất dễ nhìn thấy bản chất sự vật. Còn người có dục vọng, sự việc sẽ trở nên phức tạp.

Giống như Lưu Anh Nam, gần đây hắn chỉ quanh quẩn bên cạnh Hồng Hà, Lăng Vân, lúc nằm mơ còn nhớ tới Diệp Tinh với eo nhỏ mông cong kia, có thể nói là lửa dục đốt người. Lại nghe Mục Tuyết ra câu đố mang tính dẫn dụ như thế, không nghĩ xiên xẹo mới là lạ.

Mục Tuyết cười lạnh hừ nói:

- Anh há mồm ngậm mồm đều là cậu nhỏ, tôi thấy là anh thèm đàn ông mới đúng chứ nhỉ?

Lưu Anh Nam im lặng, nhưng cũng không quên rằng làm mọi chuyện đều là vì khu trừ oán niệm trong lòng Lâm Vĩnh Thái. Hắn giơ hai tay lên cao, làm bộ đầu hàng nói:

- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi lòng dạ đáng khinh, IQ có hạn, tâm phục khẩu phục rồi.

Nói xong hắn còn không quên huých huých Mục Tuyết. Mục Tuyết lập tức ngầm hiểu, cố bày ra nét mặt giáo viên nói với Lâm Vĩnh Thái:

- Mấy câu đố lúc nãy cậu trả lời rất tốt. Điều này chứng minh, mặt tri thức của cậu rất phong phú, ngày thường cũng rất chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỉ có điều, nếu có thể dùng tinh thần này vào việc học tập thì còn tốt hơn!

Haizz… Lưu Anh Nam im lặng, cô ả này mở mồm ngậm mồm vẫn đều là học tập mà.



Sau khi nói xong, Mục Tuyết cảm thấy lời này không ổn, bởi vì Lâm Vĩnh Thái tự sát đa phần là vì thành tích học tập không tốt, còn bị giáo viên làm nhục, bị bạn học cười nhạo. Nó phản cảm nhất chính là dùng thành tích học tập để đánh giá trí tuệ của một người.

Song vài câu đố liên tiếp ban nãy, Lâm Vĩnh Thái đáp toàn bộ vừa nhanh vừa chuẩn, thắng cả Lưu Anh Nam, lúc này đang trong giai đoạn vô cùng đắc ý, hoàn toàn không quan tâm tới lời của Mục Tuyết, mà vẫn cố chấp hỏi:

- Cô Mục, việc khác cô không cần nói, cô chỉ cần nói, em có đủ thông minh hay không?

Lâm Vĩnh Thái vẻ mặt mong chờ, chấp niệm lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nó chính là được giáo viên khen ngợi. Mục Tuyết hít sâu một hơi, nhất thời hơi do dự, bởi vì điều này làm trái với lý lẽ nhất quán của cô. Tuy cô không phải là một giáo viên dùng thành tích để đánh giá trí tuệ học sinh nhưng cô lại trước sau luôn cho rằng, thân là học sinh, thành tích tốt xấu vẫn là tiêu chí quan trọng nhất. Đương nhiên, tiêu chuẩn yêu cầu gần như tuyệt đối này đã trực tiếp dẫn đến Lâm Vĩnh Thái tự sát, còn học sinh vì áp lực học tập lớn mà tự sát, dẫn đến tâm thần xuất hiện vấn đề, thậm chí đột tử như Lâm Vĩnh Thái hầu như mỗi ngày đều xảy ra.

Hôm nay bản thân tiếp xúc với Lâm Vĩnh Thái, mang lại cho Mục Tuyết sự xúc động rất lớn. Tuy cô không thể thay đổi chế độ giáo dục hiện hành nhưng lại có thể bắt đầu thay đổi từ bản thân mình. Cho nên cô hít sâu một hơi, nghiêm túc thành thật nói với Lâm Vĩnh Thái:

- Bạn Lâm, cậu rất thông minh!

Lâm Vĩnh Thái rốt cuộc nghe thấy lời ca ngợi của một vị giáo viên dành cho nó, tán thành với chỉ số thông minh của nó. Nó mừng như điên, không nhịn được nói tục:

- F**k, vỡ tim mất!

Lưu Anh Nam và Mục Tuyết đều xạm mặt, bất kể thành tích học tập của thằng nhóc này ra sao, ham mê cái gì thì nó vẫn là một tên trạch nam không hơn không kém, đồng thời cũng là một đứa bé chưa trưởng thành. Thực ra trẻ nhỏ là dễ thỏa mãn nhất, chỉ cần giáo viên khen một câu, chỉ cần cha mẹ cười một cái, làm một món ăn nó thích ăn, đó chính là động lực và phần thưởng lớn nhất dành cho nó.

Nhân lúc Lâm Vĩnh Thái cao hứng, Lưu Anh Nam đi tới nói:

- Bạn học Lâm, một câu hỏi cuối cùng, xin hãy nghe kỹ. Kể rằng có một tên nghèo hèn cô đơn đi trong sa mạc mênh mông vô bờ, sắp chết khát, bỗng anh ta phát hiện ra một chiếc đèn ánh vàng rực rỡ trong sa mạc. Anh ta vội vàng mở nắp, nhưng trong đèn không hề có ai, ngược lại bay ra một chú Tinh Linh, Tinh Linh pháp lực vô biên, chỉ là bị nhốt trong đèn, nay được gã nhà nghèo giải cứu, giành được tự do. Vì báo đáp gã nhà nghèo đã mở nắp đèn, Tinh Linh quyết định thỏa mãn một nguyện vọng của gã nhà nghèo. Gã nhà nghèo vui mừng như điên, nhưng ngay sau đó anh ta lại chết đột ngột, xin hỏi vì sao?

- Cái này… -Lâm Vĩnh Thái nhíu mày, nghĩ rất lâu vẫn không ra đáp án. Mục Tuyết cũng không biết vì sao Lưu Anh Nam hỏi như vậy, rất ngạc nhiên nhìn hắn.



Cuối cùng Lâm Vĩnh Thái nhận thua, Lưu Anh Nam nói cho nó:

- Lúc Tinh Linh cho gã nhà nghèo ước nguyện, gã nhà nghèo lúc ấy mừng như điên, nói một câu ‘Woa, vỡ tim mất’. Kết quả Tinh Linh coi ‘vỡ tim mất’ thành nguyện vọng anh ta ước…

- Xì… -Lâm Vĩnh Thái còn chưa lên tiếng, Mục Tuyết đã không nhịn được dè bỉu với câu chuyện cười nhàm chán này, cho rằng đây chẳng qua là Lưu Anh Nam đòi lại thể diện cho bốn câu toàn sai khi nãy.

Nhưng, câu chuyện cười này lại xúc động cực lớn với Lâm Vĩnh Thái. Cả người nó cứng đờ giống như bị sét đánh trúng, bởi vì nó hiểu rõ, ý Lưu Anh Nam muốn nói là, vỡ tim là chết rồi!

Cho dù Lâm Vĩnh Thái rốt cuộc được giáo viên khen ngợi, IQ của nó cũng được tán thành. Nhưng hết thảy đều đã quá muộn, nó đã chết hai năm rồi, là một hồn ma không hơn không kém.

Lúc nó phản ứng lại thì thân thể bỗng tỏa ra ánh sáng vô lượng, do một câu ‘vỡ tim mất’ lúc nãy, biểu đạt ra sự vui mừng và thỏa mãn trong lòng, thoáng cái khu trừ tất cả oán niệm và chấp niệm trong lòng. Khi cảm thấy mỹ mãn, cũng chính là lúc hồn về Địa Phủ.

Mắt thấy hào quang trên người Lâm Vĩnh Thái càng lúc càng sáng, sáng chói hai mắt, hệt như một chiếc đèn trời đang thiêu đốt đến cực hạn, sắp dầu hết đèn tắt. Ngay khi thân thể nó hóa quang hoàn toàn, sắp hóa thành từng đốm sáng hồn về Địa Phủ, thì Lưu Anh Nam bỗng nói:

- Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói, câu rốt cuộc dùng phương pháp gì mà có thể treo cổ tự sát trong căn phòng không có xà nhà, không có bất kỳ trợ lực nào?

- Là phương pháp ma quỷ dạy em. –Lâm Vĩnh Thái mỉm cười nói:

- Anh muốn biết thì đi hỏi phóng viên tới hiện trường đầu tiên lúc ấy đi. Trong máy ảnh của anh ta ghi lại mọi chuyện khi đó…

Lời nói đến đây, thanh âm ngưng bặt, Lâm Vĩnh Thái lòng thấy thỏa mãn, rốt cuộc được giáo viên khen ngợi, đòi công bằng cho IQ của mình chung quy vẫn vĩnh biệt với thế giới này. Linh hồn nó hóa thành từng luồng ánh sáng tiêu tán ở không trung, phân tán về bốn phương tám hướng, hệt như muốn nói cho tất cả học sinh trong thiên hạ biết, bất kể người khác nói thế nào, nhất là bất kể giáo viên nói thế nào trước sau đều phải tin chính bản thân mình. Thành tích học tập không phải quan trọng nhất, hiểu rõ mình, xác định rõ ưu thế và sở trường của mình, phát triển lòng đam mê hứng thú của mình, đi con đường đời mình muốn đi đồng thời sẵn sàng cố gắng vì nó, mới là quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Lâm Thời Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook