Đích Tử Nan Vi

Chương 96: Nhị Hôn

Thạch Đầu Dữ Thủy

01/12/2015

Minh Trạm phái người đi hỏi, biết được Ngụy Ninh chưa có ý thẩm vấn Tô Hạnh, vì vậy cũng không đến Đại Lý tự. Hắn không chỉ nghĩ đến chuyện thuế muối mà còn nghĩ đến chuyện của hắn và Ngụy Ninh.

Phượng Cảnh Nam nói rất đúng, Ngụy Ninh sẽ không thích một kẻ chỉ biết khoe khoang võ mồm. Ngụy Ninh muốn tài năng có tài năng, muốn địa vị có địa vị, muốn lý trí có lý trí, muốn tiền đồ có tiền đồ, trừ phi đầu bị đập vào ván cửa, nếu không sẽ tuyệt đối không chấp nhận đoạn tụ cùng Minh Trạm.

Minh Trạm cũng sẽ không tự tin đến mức có thể làm cho Ngụy Ninh thần hồn điên đảo, trên thực tế Minh Trạm cũng không đến mức thần hồn điên đảo đối với Ngụy Ninh.

Bởi vì khôn khéo, chứ tính tình của Ngụy Ninh cũng không tính là nổi trội, lý trí và bình tĩnh đã xâm nhập vào xương cốt của người này, ít khi phạm phải sai lầm. Loại nam nhân như vậy nhìn có vẻ nhu hòa, kỳ thật rất cường đại, ung dung tao nhã giống như những con báo lẩn trong rừng rậm mà săn mồi.

Minh Trạm tán thưởng tất cả những sinh linh mạnh mẽ.

Hắn đã dùng biện pháp sai lầm, dùng mèo cỏ để đi thu phục con báo săn, hiển nhiên là không phù hợp với quy luật của sinh vật.

Minh Trạm nâng cằm, làm ra bộ dáng suy nghĩ miên man một cách bí hiểm, chợt nghe một tiếng cười khẽ quen thuộc, “Suy nghĩ chuyện gì mà lại nhập thần như thế, trẫm gọi ngươi hai tiếng mà cũng không hề phản ứng.” Bả vai trầm xuống, Minh Trạm quay đầu lại, là Phượng Cảnh Kiền.

Trong mắt của Minh Trạm lộ ra kinh ngạc nhưng cũng tràn đầy ý cười và vui sướng, vội vàng đứng dậy nhường chỗ, dìu Phượng Cảnh Kiền ngồi xuống, vừa cười vừa hỏi, “Bá phụ, vì sao ngài lại đến đây?”

Nếu là người khác hỏi như vậy thì Phượng Cảnh Kiền nhất định là mất hứng, trong thiên hạ này có chỗ nào không phải của Vương thổ, vì sao trẫm không thể đến đây? Bất quá nét mặt kinh hỉ của Minh Trạm không phải là giả, làm cho hắn vừa nhìn thì cảm thấy đặc biệt thoải mái, mỉm cười rồi ngồi xuống, tiếp nhận tách trà của Minh Trạm, nhấp một ngụm, sau đó mới nói, “Sao, không chào đón trẫm à?”

“Đâu có, bá phụ đến đây thì ta mới biết cái gì gọi là vẻ vang cho kẻ hèn này. Ngài mà đến vào ban đêm thì phòng của ta cũng không cần phải thắp nến đâu.” Minh Trạm vừa cười vừa thi lễ rồi nói, “Ngài đến phòng của ta trước, trong chốc lát phụ vương của ta nhất định sẽ ghen tỵ cho xem.”

Phượng Cảnh Kiền nghe hắn dùng hai chữ ghen tỵ cho đệ đệ của mình, nghĩ đến một điển cố trước kia mà nhịn không được liền cất tiếng cười to, suýt nữa đã làm đổ tách trà lên đùi, vừa cười vừa mắng, “Thật sự là ranh mãnh, thảo nào cứ bị trách phạt.”

Minh Trạm cười hì hì, không hề có ý tứ nhận sai.

Phượng Cảnh Nam có tin tức nhạy bén, hiện tại cũng đã đến đây, ở ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng cười của ca ca hắn, thầm nghĩ, chắc là lại nghe tên tiểu tử kia a dua xu nịnh gì đó nên mới cao hứng đến như vậy.

Minh Trạm lại đưa ghế cho Phượng Cảnh nam ngồi, Phượng Cảnh Kiền cười nói với Phượng Cảnh Nam, “Kỳ thật là trẫm ở trong cung buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo, cũng không biết đi chỗ nào, cho nên quyết định đến chỗ của ngươi để tìm Minh Trạm trò chuyện.”

Phượng Cảnh Nam cười, “Hoàng huynh có việc gì thì cứ gọi hắn tiếng cung là được rồi.”

“Mỗi ngày đều ở trong cung, nếu là ta thì không sớm cũng muộn sẽ bị điên mất, chỉ có bá phụ nhẫn nại tốt nên mới chịu nổi thôi.” Minh Trạm lanh mồm lanh miệng, tự ý cắt ngang lời của Phượng Cảnh Nam, vỗ vỗ ngực mà nói, “Bá phụ, chiều nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Nếu không thì chính ngọ chúng ta ra ngoài dùng bữa đi, ta biết có một quán làm thức ăn rất tiêu chuẩn…”

“Hoàng huynh không thể ra ngoài dùng bữa.” Phượng Cảnh Nam thật sự muốn cho Minh Trạm mộ cái tát lên đầu, cũng không biết vì sao lại nuôi ra một tên không biết ngượng lại đui mù như thế này, làm sao mà Hoàng thượng có thể ăn ở bên ngoài cơ chứ? Trúng độc hay có chuyện gì sơ xuất xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm?

Nhiêu đó đả kích chẳng đáng là gì đối với Minh Trạm, Minh Trạm hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, cười cười, “Cũng không sao, phụ vương của ta có trù tử nấu ăn rất ngon, sáng nay ta mới nói với phụ vương chia sẻ trù tử cho ta, vậy mà phụ vương luyến tiếc không dám mở miệng đồng ý, còn tìm lý do mà đánh trống lãng nữa.”

Nghe thấy tiếng cười của Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Nam thật sự muốn đập Minh Trạm một trận, không nói chuyện thì ngươi sẽ nghẹn chết hay sao vậy! Miệng rộng đến mức cái gì cũng nói toạc ra ngoài! Xú tiểu tử có biết hai chữ mất mặt viết như thế nào hay không?

Minh Trạm hiển nhiên là không biết, cùng Phượng Cảnh Kiền vừa nói vừa cười, lẽo nhẽo bên tai, làm cho Phượng Cảnh Nam liên tục nếm phải cảm giác buồn nôn ghê tởm.

Phượng Cảnh Nam liền nhân cơ hội này mà nhắc đến hôn sự của Minh Trạm, Phượng Cảnh Kiền liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, trên mặt của Minh Trạm tuyệt đối không có thần sắc vừa thẹn vừa mừng khi sắp được chỉ hôn, với lại, dù sao đây cũng xem như lần thành hôn thứ hai của Minh Trạm rồi.

Lần thành hôn thứ hai đương nhiên không thể ngây thơ như lần đầu tiên.

“Ngày mai trẫm sẽ chỉ hôn, cũng tăng thêm không khí vui mừng cho Thái hậu.” Phượng Cảnh Kiền cười, “Minh Trạm, ngươi gặp qua hai vị tiểu thư của Bắc Uy Hầu hay chưa? Một người là ái nữ của Bắc Uy Hầu, một người là nhi nữ của trưởng tử Bắc Uy Hầu, ngươi thích người nào thì trẫm sẽ chỉ hôn cho ngươi người đó.”

Minh Trạm sờ sờ cái cằm trơn bóng, cười he he hai tiếng xấu xa, nói cực nhỏ, “Càng nhiều càng tốt, bá phụ đem cô điệt hai người đều chỉ hôn cho ta cùng lúc đi, ta cũng chẳng ngại nhiều đâu.”

Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, hắn rất thích bản tính vô lại của Minh Trạm.

Trong khi Phượng Cảnh Nam nhịn cả buổi, rốt cục nhịn không được mà rút tay tát lên đầu của Minh Trạm một cái, cả giận nói, “Câm miệng! Thật sự là không có quy củ gì cả!”

Lúc đầu Phượng Cảnh Nam nghĩ Minh Trạm đang trưởng thành, thân phận cũng tôn quý, vì vậy nên lưu một chút thể diện cho hắn ở trước mặt người khác. Cho nên Phượng Cảnh Nam nhẫn nhịn thật vất vả.

Phượng Cảnh Nam là loại người vô cùng ngăn nắp và rất sĩ diện, nhưng cứ gặp phải cái tên tiểu tử vô lại không có phẩm hạnh này, cái gì cũng dám nói, nhất thời không thể nhịn được nữa, tát cho Minh Trạm một cái.

Nếu là người khác bị tát như vậy thì phỏng chừng đã sớm quỳ xuống mà nơm nớp lo sợ, nhưng Minh Trạm thì chỉ sờ sờ đầu rồi cười hì hì, nói với Phượng Cảnh Kiền, “Bá phụ, ngài thấy không, ta nói thành thật mà cũng bị đánh, đúng là không cho người ta có chỗ dung thân mà.”

Phượng Cảnh Kiền cười đến mức toàn thân cũng rung rinh, thấy Phượng Cảnh Nam trừng mắt muốn nổi nóng thì liền đưa tay ngăn cản, “Chúng ta chỉ nói đùa mà thôi, Minh Trạm đã đến tuổi trưởng thành, xưa nay lại thành thật, nói đùa môt câu thôi, cần gì phải tưởng thật?”



Phượng Cảnh Nam không tiện giáo huấn Minh Trạm ở đây, đành hung hăng trừng mắt nhìn.

Minh Trạm cười làm lành, nâng mông nhích ghế kề sát vào bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, cười hề hề một cách gian xảo với Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền lại cảm thấy vui vẻ, nói với Phượng Cảnh Nam, “Minh Trạm hiểu chuyện như vậy, ngươi còn điểm nào không hài lòng nữa, ngày nào cũng cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt. Nếu trẫm có nhi tử như vậy thì còn cần gì phải u sầu nữa.” (cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt = ý chỉ một người cứ vô lý nổi giận.)

Phượng Cảnh Nam nói một cách bất đắc dĩ, “Hoàng huynh, xem như ta cầu ngài, ngài tuyệt đối đừng khen hắn như vậy.” Ánh mắt đảo qua, thấy Minh Trạm híp mắt nhe răng mà cười, trong lòng thầm than thở, ngươi thật sự là quá thành thật, người ta nói như vậy là vì khách khí, có kẻ ngốc mới tin là thật. Phượng Cảnh Nam nói, “Ngài xem đi, không thể khen cái tên tiểu tử này đâu.” Quả thật là ngốc nghếch.

“Trẫm chỉ nói thật mà thôi.” Phượng Cảnh Kiền vốn hợp ý với Minh Trạm, hơn nữa hiện tại cổ họng của Minh Trạm đã khỏi hẳn, thân thể cũng cao ráo, càng ngày càng tuấn tú, càng thêm yêu thích, bèn khen, “Minh Trạm thông minh phóng khoáng, rất hiếm thấy.”

Minh Trạm lập tức cong ánh mắt nịnh hót Phượng Cảnh Kiền, “Điệt nhi đều là học tập từ Hoàng bá phụ mà thôi.”

Phượng Cảnh Kiền cười to.

Phượng Cảnh Nam chẳng muốn dùng ngọ thiện, lão tử mới là phụ thân của ngươi đây này, mụ nội ngươi lại nói như thể bá phụ của ngươi mới là phụ thân….thật sự là nịnh nọt lộ liễu quá đáng.

Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa nhấp một ngụm trà mà nói, “Nếu trẫm có Minh Trạm đồng hành bên cạnh thì sẽ sống thọ thêm mười năm.”

“Nếu tình cảm tốt như vậy thì ta tặng hắn cho Hoàng huynh vậy, dù sao mỗi ngày nhìn thấy hắn cũng khiến ta phải phát bực.” Phượng Cảnh Nam cười, nửa thật nửa giả mà nói như vậy.

Minh Trạm mặt dày nói, “Ta chính là nơi để phụ vương trút giận mà. Bá phụ không biết chứ phụ vương mỗi ngày ba buổi đều đánh, thiếu một buổi cũng không được, ăn cũng đánh, ngủ cũng đánh.”

Phượng Cảnh Nam nhảy dựng lên, Minh Trạm lập tức trốn ra sau lưng Phượng Cảnh Kiền, thân pháp gọn gàng nhanh lẹ có thể sánh với võ lâm cao thủ.

Phượng Cảnh Kiền kéo tay của Minh Trạm rồi vỗ vỗ, vừa cười vừa trách, “Ngươi mà há mồm thì chẳng bao giờ yên tĩnh cho được. Phụ vương của ngươi không giống như trẫm, thôi, tốt nhất là thú một thê tử để quản thúc ngươi. Rốt cục ngươi thích người nào, nếu không nói thì trẫm sẽ tùy tiện chỉ hôn cho ngươi đó.”

“Nguyễn thám hoa còn trẻ như vậy, ta thú điệt nữ của hắn thì chẳng phải sẽ gọi hắn là thúc thúc hay sao. Thôi, chọn nữ nhi của Bắc Uy Hầu đi.” Minh Trạm thuận miệng nói.

Phượng Cảnh Nam lặng lẽ liếc mắt nhìn minh Trạm, cảm thấy ánh mắt của hắn sáng loáng hàm chứa ý cười, nhưng không nhiều lời.

Phượng Cảnh Kiền cũng không nghĩ đến chuyện vai vế, dù sao vai vế trong hoàng thất từ trước đến nay vẫn luôn lộn xộn, còn nữa Nguyễn quý phi cũng không phải Hoàng hậu, không phải là chính thê của Phượng Cảnh Kiền. Nay Minh Trạm đã nói rõ như vậy, còn chọc cho Phượng Cảnh Kiền vui vẻ thoải mái cho nên Phượng Cảnh Kiền đương nhiên là chấp thuận.

Hôn sự với Nguyễn gia là do Phượng Cảnh Kiền đề cập với Phượng Cảnh Nam, phụ tử Phượng Cảnh Nam không phản đối, chấp thuận rất sảng khoái, Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa tán thưởng vài câu, “Nguyễn gia rất biết cách gia giáo, trẫm đã nhờ Thái hậu xem qua hai tiểu thư họ Nguyễn, đều rất khá.”

Phượng Cảnh Kiền xác thực đối đãi với Minh Trạm rất rộng rãi, hai người này bẩm sinh hợp tính nhau, Phượng Cảnh Kiền thích bản tính linh hoạt khả ái lại rất thức thời và có chừng mực của Minh Trạm. Con người mà, có thể nguyện ý dâng những thứ tốt nhất cho người mình thích, hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Nếu không thì làm sao lĩnh hội được hai chữ thánh tâm.

Chỉ cần nhìn hai lần chỉ hôn của Phượng Cảnh Kiền cho Minh Trạm thì cũng biết, lần đầu Minh Trạm vô tài vô mạo lại là một kẻ câm, vậy mà vẫn chỉ hôn cho nữ nhi của công chúa.

Lần thứ hai cũng là ái nữ của Bắc Uy Hầu phủ.

Không ít người hâm mộ Minh Trạm có vận khí tốt, lão bà đầu tiên thì Minh Trạm được thanh danh, lão bà thứ hai thì Minh Trạm được lợi ích thực tế.

Kỳ thật Vệ vương phi cũng không hài lòng lắm đối với hôn sự này, tuy rằng chọn nữ nhi của Nguyễn gia nhưng tính tình của Nguyễn Thần Tư thật sự không hợp với bản tính của Vệ vương phi.

Chẳng qua đây là do Hoàng thượng chỉ hôn, không tiện từ chối, chỉ đành chấp thuận.

Vệ vương phi cười khẽ, hoặc là căn bản không cần nàng đi từ chối, gọi thị nữ đến phân phó một tiếng, “Lần trước Thái hậu thưởng xấp lụa phượng hoàng kim sa, chọn ra hai cuộn tốt nhất, còn có góc cây bát bảo bằng ngọc, bình trân châu, bình ngọc khắc hoa văn long phượng, bạch ngọc mã, tất cả thu thập lại rồi tặng cho nhị tiểu thư Nguyễn gia trưng bày.” Hơi trầm ngâm một chút, “Bảo là xấp lụa kia do Thái hậu ban thưởng, nghĩ rằng tiểu thư đang tuổi thanh xuân xinh đẹp động lòng người, mặc vào là thích hợp nhất.”

Thanh Ngọc cúi người dạ một tiếng.

Vệ vương phi cố ý đem chuyện này thông báo với Phượng Cảnh Nam một tiếng, Phượng Cảnh Nam hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Nàng thật ra khác với trước kia, ta cứ tưởng rằng tôn nữ của Bắc Uy Hầu mới hợp ý của nàng.”

“Dù sao cũng là Minh Trạm thành thân, cứ để hắn chọn. Tôn nữ của Nguyễn gia cũng không tệ, chẳng qua quá mức đoan trang, e rằng Minh Trạm sẽ không thích.” Ánh mắt của Vệ vương phi rất nhu hòa, khác với trước kia, tự mình rót một tách trà cho Phượng Cảnh Nam rồi cười nói, “Lúc đầu thú tiểu Quận quân cũng chỉ mang cái danh mà thôi. Nay đã làm hôn sự cho Minh Liêm thì cũng nên đến phiên Minh Trạm. Ta trông mong ngày này không biết đã bao nhiêu năm rồi, ít nhất cũng phải ở đế đô uống trà của tức phụ mới được.”

“Nói rất đúng, Minh Trạm đã đến tuổi. Chỉ hôn xong thì phái Khâm Thiên Giám xem ngày lành tháng tốt, đợi hắn thành hôn rồi chúng ta quay về Vân Nam.” Dù sao thì Đích tử cũng khác biệt, cho dù Phượng Cảnh Nam đối với Minh Trạm là thích hay là ghét thì vẫn phải như vậy.

Thành gia lập nghiệp là đại sự của đời người, trong tư tưởng của người cổ đại thì cuộc đời của một nam nhân có hai chuyện quan trọng nhất: Nối dõi tông đường, rạng danh gia tộc, hơn nữa vế đầu tiên còn nặng hơn cả vế thứ hai. Phượng Cảnh Nam nói, “Ta đi xem Minh Trạm một chút.” Lập tức rời đi.



Minh Trạm cùng Phượng Cảnh Kiền dùng ngọ thiện, đến chính ngọ thì hai người liền dẫn theo tùy tùng ra ngoài dạo một vòng cho đến chạng vạng thì mới chia tay ở hoàng cung, người nào về nhà nấy.

Vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Minh Trạm đang dựa lên nhuyễn tháp tiếp tục xem sổ sách thuế muối thì Phượng Cảnh Nam đến đây.

Minh Trạm xem đến mức nhập thần, mái tóc rũ xuống trên vai và trên lưng, lông mày khẽ cau lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thỉnh thoảng lại dùng bút máy ngoáy ngoáy vẽ vẽ, sắc mặt chăm chú nghiêm túc, thật sự có vài phần rất ra dáng, Phượng Cảnh Nam thầm nghĩ, nếu cứ như vậy thì chẳng uổng công lão tử hao tâm vì hắn. Giẫm chân bước qua.

Minh Trạm ngẩng đầu liền nhìn thấy Phượng Cảnh Nam, khóe môi cong lên, trong mắt lóe sáng vài phần ý cười, khuôn mặt đang nghiêm lúc liền hiện lên vài phần xảo quyệt, Minh Trạm nhảy xuống đất, trong tay nắm sổ sách mà thi lễ, “Chậc, phụ vương đã đến. Nhi tử thỉnh an phụ vương.”

Minh Trạm hớn hở hành lễ, lời nói có vài phần láu lỉnh cần phải cân nhắc. Phượng Cảnh Nam cũng bồn chồn, vì sao mỗi lần hắn mở miệng thì ta lại phải nén giận như vậy? fynnz810

Phượng Cảnh Nam vừa đặt mông xuống nhuyễn tháp thì Minh Trạm đã mở miệng, “Phụ vương, ta vừa vặn có chuyện muốn thỉnh giáo phụ vương.” Ngài đến thật đúng lúc, mưa đúng ngay hạn hán a.

“Chuyện gì?” Ánh mắt của Phượng Cảnh Nam thản nhiên dừng trên cuốn sổ mà Minh Trạm đang cầm trong tay.

Minh Trạm ngồi xuống bên cạnh Phượng Cảnh Nam, giơ lên quyển sổ rồi đập quyển sổ vào lòng bàn tay, cười nói, “Ta muốn danh sách quan viên vận chuyển thuế muối, cùng với danh sách Tổng đốc tuần phủ Lưỡng Hoài.”

Phượng Cảnh Nam dựa vào nhuyễn tháp, ánh mắt nheo lại, “Khẩu khí của ngươi không hề nhỏ.”

Minh Trạm không thay đổi sắc mặt mà chỉ mỉm cười, “Khẩu khí nhỏ thì chẳng phải sẽ làm cho phụ vương mất mặt hay sao.” Dâng lên một tách trà nhỏ, “Vì không muốn hạ thấp uy phong của phụ vương, vì vậy khẩu khí của ta cũng không thể nhỏ a.”

Phượng Cảnh Nam khẽ đánh hắn một cái rồi mắng, “Cái tật ba hoa miệng mồm của ngươi nên sửa lại đi. Ngươi là thế tử của Trấn Nam Vương phủ, làm việc phải nhớ khéo léo đúng mục, đừng cứ như gian thần suốt ngày nịnh nọt, thật là mất mặt.”

Minh Trạm dày mặt cười cười, “Dạ, về sau không như vậy nữa. Khi nói chuyện với người ta sẽ đúng kiểu cách, cam đoan không làm phụ vương mất mặt.”

Con mắt xoay một vòng, hắn cười nói, “Phụ vương, trên đời này đáng giá để ta đi nịnh nọt cũng chẳng có bao nhiêu người. Ngoại trừ ngài thì chính là Hoàng bá phụ, nhưng phụ vương không thích nghe, cho nên ta mới nói với Hoàng bá phụ.”

Phượng Cảnh Nam thầm nghĩ, ngươi đã từng nịnh nọt ta, ta làm sao mà lại không biết? Cái tên chết tiệt thích lừa đảo này.

“Minh Trạm, mẫu thân của ngươi hiếm khi đến đế đô, ta đã thương lượng với nàng, thừa dịp chúng ta đang ở đế đô, chúng ta sẽ cử hành đại hôn cho ngươi.” Phượng Cảnh Nam nói, “Thời gian hơi gấp một chút.”

“Như vậy thì cứ đính hôn trước đi, bây giờ ta vẫn còn nhỏ, nha đầu Nguyễn gia lại nhỏ hơn ta một tuổi, đợi qua dăm ba năm thì hẵng đại hôn cũng không muộn.” Minh Trạm nói.

Phượng Cảnh Nam cau mày, “Quá dăm ba năm thì lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Kẻ không biết còn tưởng rằng ta không thú được tức phụ cho nhi tử của mình, nay ngươi đã biết chuyện kia rồi, nhưng tính tình lại kỳ quái, ngay cả một thị đồng thị thiếp mà cũng không có, cũng không biết đang giả vờ làm thánh nhân gì nữa? Không sớm thú thê thì chuyện phòng the phải giải quyết thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Minh Trạm bị Phượng Cảnh Nam làm cho đỏ mặt, lí nhí nói, “Ta thấy trong sách có nói nếu tiếp xúc với nữ nhân quá sớm sẽ không tốt cho việc nối dõi tông đường, chẳng phải phụ vương cũng bảo ta đợi mấy năm nữa hẵng sinh hay sao?”

“Ngươi đọc cái gì mà nói năng xằng bậy như vậy!” Phượng Cảnh Nam giáo huấn, “Đệ tử thế gia có người nào mà không mười lăm mười sáu tuổi đại hôn, có người nào sinh con nối dõi mà gặp trở ngại hay không? Ngươi kéo dài đến mười tám mười chín tuổi, ai mà biết ngươi có tính cách kỳ lạ thì chắc chắn sẽ nghĩ là ngươi có bệnh không tiện nói ra.”

Trời ạ, bất quá chỉ là thành hôn trễ một chút mà thôi, làm gì mà liên quan đến bệnh lạ không tiện nói ra. Minh Trạm không quá tin tưởng, cảm thấy Phượng Cảnh Nam nói chuyện hơi giật gân, bất quá hắn cũng không có vấn đề gì đối với chuyện này, nhân tiện nói, “Vậy nghe theo phụ vương.”

Sớm nên như thế. Trong lòng của Phượng Cảnh Nam thư thái một chút, nói với Minh Trạm, “Nếu đại hôn thì chỗ ở của ngươi cũng nên thu dọn lại một chút.”

“Không cần, năm ngoái mới tu chỉnh, đều còn mới, hao tài tốn của lắm.”

Minh Trạm có điểm tốt chính là hắn thật sự không thích phô trương lãng phí, cũng không có sở thích xa xỉ, chỉ cần hai chữ thoải mái là đủ. So với Minh Nghĩa luôn giữ giao hảo với nhiều danh môn thế gia hoặc là Minh Liêm thích chim chóc hoa lá cành thì chi phí ở viện của Minh Trạm còn kém rất nhiều.

Phượng Cảnh Nam nói, “Như vậy sao được? Dù sao thì phòng tân hôn cũng phải trang hoàng lại, mấy món trưng bày cũng phải đổi mới.”

Minh Trạm suy nghĩ một chút rồi nói, “Viện này ta ở rất thoải mái, trước tiên đừng thay đổi gì cả. Ta thấy Lan Hương Viện ở bên cạnh cũng không tệ, dọn dẹp nơi đó làm phòng tân hôn đi. Ta cũng đỡ phải thu dọn vật dụng, của hồi môn của Nguyễn gia đều đặt ở nơi đó. Viện này vẫn giữ nguyên như trước.”

“Lan Hương Viện có hơi thiên vị quá hay không?”

“Thiên vị cái gì, rất tốt mà. Chẳng phải phụ vương cũng có chỗ riêng của mình ở Vân Nam hay sao.” Minh Trạm nói.

“Đi đi, ngươi đi xem rồi tự giải quyết đi.”

…………

P/S: Bác Kiền thì mong có mũm mĩm, bác Nam thì suốt ngày cứ bạo hành mũm mĩm, mà bác Nam chơi ác, ko buông ra mà cứ giữ bên cạnh để bạo hành =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Tử Nan Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook