Đích Tử Nan Vi

Chương 142: Tháng Năm

Thạch Đầu Dữ Thủy

01/12/2015

Minh Trạm mang theo một bụng âm mưu quỷ kế lộn tùng phèo về nhà.

Mặc dù Minh Trạm bị hậu nhân chụp cho cái mũ bậc thầy tùy cơ ứng biến bậc nhất, nhưng trên thực tế hắn căn bản không thích những âm mưu quỷ kế như vậy. Có người sẽ thích mỗi ngày tính kế rồi lại đề phòng bị người ta tính kế hay sao? Không, hắn tình nguyện được sống yên ổn vẫn hơn.

Lúc này trong phủ của nhị hoàng tử cũng đang tiến hành một cuộc mật đàm.

“Điện hạ, nếu những gì Trấn Nam Vương thế tử nói là sự thật thì ngài có nghĩ lại hay chưa, vì sao hắn lại muốn đem tin tức này công khai cho người trong thiên hạ đều biết?” Tên mưu sĩ với đôi mắt hí cùng hàng lông mày mỏng dính và hàm râu dài ba tấc, vừa vuốt hàm râu xinh đẹp của mình vừa thản nhiên cười hỏi.

“Nay phụ hoàng ở bên ngoài cho nên trong triều hơi hỗn loạn một chút, có lẽ Minh Trạm đang muốn trấn an lòng người.”

Mưu sĩ mỉm cười, “Điện hạ nói rất đúng, bất quá đây chỉ là bề ngoài. Đối với nhiều chuyện, chúng ta phải xem thấu bên trong thì mới hiểu được mục đích cuối cùng của người khác. Tỷ như Trấn Nam Vương thế tử cũng không phải người lương thiện gì, người ta ở Vân Quý yên ổn, đế đô loạn hay không thì có liên quan gì đến hắn? Lại lui về một bước mà phân tích, đế đô hỗn loạn cũng không phải là không có lợi cho Trấn Nam Vương phủ. Hắn ngàn dặm xa xôi đến đế đô chỉ vì ổn định cục diện của đế đô thôi sao? Thứ cho thần nói thẳng, thế tử cũng không phải người tốt như vậy.”

“Hầy, cái tên Minh Trạm này…” Phượng Minh Lan dừng lại một chút, chuẩn bị tìm một chữ chuẩn xác, nhưng lại cảm thấy rất khó để hình dung, nói một cách bất đắc dĩ, “Chuyện mà hắn làm thì mọi người sẽ không thể ngờ được. Hại người ích ta thì hắn làm, tổn nhân bất lợi kỷ thì hắn cũng làm nốt. Thật giống như chuyện của Hoàng tổ mẫu, Thái hậu ở địa vị cao quý, lại là trưởng bối, hiếu kính một chút cũng đâu có hại gì, vậy mà hắn lại như con nhím, như thể nếu không chọc giận Hoàng tổ mẫu thì hắn sẽ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu!” (Tổn nhân bất lợi kỷ = hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình)

Mưu sĩ tiếp tục mỉm cười, “Đây chẳng phải là cơ hội có sẵn hay sao, điện hạ?”

Phượng Minh Lan cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.

“Sao không thừa dịp hiện tại mà xử lý Trấn Nam Vương thế tử?” Mưu sĩ cười một cách nhẹ nhàng.

Phượng Minh Lan lộ ra sắc mặt kinh hãi, vội vàng trách mắng, “Câm miệng. Chu tiên sinh, đế đô và Trấn Nam Vương phủ trọn đời giao hảo, điều này từng được dặn dò trong thánh huấn của Cao Tổ, vĩnh viễn không thay đổi.”

“Nếu như thế, năm đó vì sao Túc Tông hoàng đế lại phát binh chinh phạt Vân Quý?” Chu mưu sĩ lơ đễnh, tiếp tục nói, “Trấn Nam Vương thế tử mặc dù còn trẻ nhưng tính tình lại bá đạo cuồng vọng, ngay cả Hoàng thái hậu mà hắn cũng không đặt vào mắt thì làm sao có thể đặt đế đô vào mắt? Điện hạ, có bằng lòng nghe vi thần phân tích thế cục ở đế đô hay không?”

“Thỉnh tiên sinh cứ giảng.” Phượng Minh Lan rất chiêu hiền đãi sĩ, hơn nữa người này đã trợ giúp hắn rất nhiều.

“Quan điểm của vi thần tương phản với thế tử điện hạ.” Trong đêm tối tĩnh lặng, giọng nói của Chu mưu sĩ trở nên đặc biệt rõ ràng, “Vi thần thấy trong sử sách không có Hoàng đế nào lại khảo nghiệm các hoàng tử bằng cách vứt bỏ ngai vàng mà lẩn trốn. Cục diện của Trấn Nam Vương phủ còn phức tạp hơn cả đế đô, ít nhất ở đế đô huynh đệ điện hạ là thật lòng hiếu kính. Theo điện hạ và vi thần được biết thì nhiều năm nay Trấn Nam Vương cùng Trấn Nam Vương thế tử không hợp nhau cho lắm. Lúc trước Trấn Nam Vương thế tử phải mang danh chất tử đến đế đô, còn Trấn Nam Vương thì nhắm vào đại công tử Minh Lễ. Chẳng qua thế sự khó liệu, đích tử bị câm bỗng nhiên nói được.”

Chu mưu sĩ lộ ra một nụ cười châm chọc, “Điện hạ có thấy qua ai bị câm mười mấy năm mà bỗng nhiên mở miệng nói chuyện hay không? Cho dù đây là kỳ tích thì vi thần cũng chưa từng nghe qua!”

“Trấn Nam Vương phủ là đệ nhất Vương phủ của thiên hạ, xưng bá Vân Quý, quyền thế hiển hách. Trấn Nam Vương chỉ có một đích tử, vì sao lại sinh ra một kẻ bị câm? Rồi sau đó lại bỗng nhiên nói được?” Chu mưu sĩ nói, “Duyên cớ trong chuyện này cũng không nhỏ, còn nữa, khi Trấn Nam Vương thế tử ở đế đô, trên mặt bất ngờ bị thương, đôi lúc cũng bị Trấn Nam Vương quở trách công khai, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, người nào để ý thì sẽ nhận ra. Ngược lại, điện hạ cũng là nhi tử, nhiều năm như vậy nhất định cũng có lúc chọc giận Hoàng thượng, nhưng có bao giờ khiến cho điện hạ mất thể diện trước mặt người khác hay không? Chỉ như vậy đã có thể thấy rõ vị thế tử này cũng không được lòng Trấn Nam Vương cho lắm.”

“Trấn Nam Vương có bốn nam bốn nữ, trong đó ba nam một nữ là do trắc phi Ngụy thị sinh ra, một nam một nữ là do Vệ vương phi sinh ra. Nhưng trên thực tế thế tử và Ninh Quốc quận chúa là long phượng song sinh, như vậy có nghĩa Vệ vương phi chỉ có thai một lần, lại nhìn niên kỷ của thế tử, ba thứ huynh đều lớn hơn hắn.” Chu mưu sĩ phe phẩy cây quạt lông, “Lúc ấy thế tử sinh ra thì bị câm, nhưng sau mười mấy năm Vệ vương phi không còn cơ hội mang thai nữa. Chuyện này chứng tỏ trên thực tế Vệ vương phi không được sủng ái bằng Ngụy phi.”

“Đối với thế tử mà nói, mẫu thân không được sủng ái, chính mình lại bất hòa với phụ thân, vì vậy thế tử vị luôn trập trùng nguy cơ. Hiện tại lại truyền đến tin tức Trấn Nam Vương mất tích.” Chu Mưu Sĩ cười, “Đối với người khác thì giống như trời đất sụp đổ. Nhưng đối với thế tử thì chẳng có tin nào tốt hơn tin này, chỉ cần xác định tin tức Trấn Nam Vương qua đời thì thế tử sẽ kế vị theo gia pháp, trở thành tân Trấn Nam Vương, chấp chưởng hai tỉnh Vân Quý, dưới một người trên vạn người, còn gì đắc ý hơn.”

“Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là Trấn Nam Vương thật sự chết thì mới có thể trở thành sự thật.” Chu Mưu Sĩ cười khẽ, “Điện hạ, lúc trước Trấn Nam Vương thế tử bị câm, đương nhiên sẽ không được xếp vào phạm vi người thừa kế, sau đó hắn đến đế đô năm năm, tiếp theo mới được lập làm thế tử, vi thần quên tính toán hắn còn ở Vân Nam tham dự chính sự gần hai năm. Cho dù hắn bẩm sinh là kỳ tài thì khi Trấn Nam Vương khỏe mạnh, hắn cũng không thể nắm được hoàn toàn Trấn Nam Vương phủ, nếu xác nhận được kết cục của Trấn Nam Vương phủ, như vậy điều đầu tiên mà thế tử phải làm là củng cố Vương vị của mình. Bằng không vì sao thế tử lại đem tam công tử Minh Liêm vốn đang ở Côn Minh đưa đến đế đô, ngược lại làm cho tỷ tỷ Ninh Quốc quận chúa của mình chấp chưởng chính sự.”

Chu mưu sĩ nói một cách chắc chắn, “Tuy điện hạ có nói bản tính của thế tử khác người thường, nhưng hắn vẫn là người mà không phải là thần tiên. Địa vị của hắn tạo nên hành vi của hắn. Điện hạ, chúng ta thử suy đoán theo hướng khác. Nhiều ngày như vậy mà Vương gia vẫn bặt vô âm tín, e rằng đã gặp chuyện không may….Trấn Nam Vương thế tử ắt hẳn cũng nghĩ đến điểm này, nhưng vì sao hắn lại tự mình đi ra ổn định đại cục? Hắn tạo ra màn lừa dối này là vì mưu đồ chuyện gì? Điện hạ có nghĩ đến hay không?”



Tâm can của Phượng Minh Lan run rẩy, chà xát hai tay, thấp giọng nói, “Chẳng lẽ Minh Trạm muốn nhúng tay vào chuyện lập thái tử?”

“Điện hạ anh minh.” Chu mưu sĩ tán thưởng một câu, ôn hòa nói, “Trấn Nam Vương thế tử thủ đoạn cao minh, mặc dù căn cơ của hắn ở Vân Nam vẫn chưa ổn nhưng đây là cơ hội hiếm có, hắn đưa ba thứ huynh đặt ở đế đô, chính mình cũng đến đây. Trấn Nam Vương phủ do thân tỷ tỷ là Ninh Quốc quận chúa chấp chưởng, lại có cả Vệ vương phi ở đó, dù thế nào thì cũng có thể vì hắn mà bảo vệ Vương vi.”

“Nay ở đế đô có thể xưng là đại sự, có thể làm cho Trấn Nam Vương thế tử ngàn dặm xa xôi đến nhúng một tay vào, cũng chỉ có thể là vì chuyện lập thái tử mà thôi.” Chu mưu sĩ nói một cách chắc chắn và tự tin, “Quay lại ban đầu, vì sao thế tử lại muốn can thiệp chuyện lập thế tử? Chuyện này rất đơn giản, Trấn Nam Vương dù sao cũng là phiên vương, quyền lớn thế lớn binh mã lại nhiều, khó tránh sẽ bị kiêng kỵ. Cho dù có vết xe đổ của Túc Tông hoàng đế thì Trấn Nam Vương phủ cũng phải cẩn thận một chút.”

Phượng Minh Lan thấp giọng hỏi, “Như vậy theo ý của tiên sinh thì Minh Trạm thật sự là có ý đó ư? Hắn đến đế đô đã nhiều ngày, ta cũng phải người theo dõi hắn, ngoại trừ đi Thọ An Hầu phủ, tướng quân Lục gia, chúc thọ lão Vĩnh Ninh Hầu thì hắn cũng không đến bất kỳ nơi nào khác”

“Thế tử vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Chu mưu sĩ lại đưa ra một câu kinh người.

Phượng Minh Lan liền hiểu rõ, “Cho nên hắn mới ổn định thế cục của đế đô trước.”

Chu mưu sĩ khẽ gật đầu, ra vẻ cao nhân. Sắc mặt của Phượng Minh Lan đại biến, hắn mắng nhỏ một tiếng, “Chết tiệt, suýt nữa đã bị hắn lừa.”

“Nay điện hạ đã nhìn ra cục diện của thế tử, hiện tại cũng chưa muộn.” Chu mưu sĩ nói, “Điện hạ cũng biết thế tử không có khả năng ủng hộ điện hạ. Ngài và Ngụy gia rất thân cận, hơn nữa ngài lại là hoàng trưởng tử, mẫu thân có địa vị cao quý, cho dù lập người tài đức hay lập trưởng tử thì đều phải là điện hạ đăng đại bảo. Nhưng chuyện này không hề có lợi ích gì đối với thế tử. Ngược lại, người có lợi là ba thứ huynh của hắn cùng tỷ muội của quý phi nương nương.”

Phượng Minh Lan hơi nheo mắt, âm thanh lạnh lùng, “Chẳng lẽ hắn muốn ủng hộ người ở Lân Chỉ cung?”

“Có gì mà không thể. Thế tử và Nguyễn gia là quan hệ thông gia, ngũ hoàng tử nay chỉ mới mười hai tuổi, cho dù đăng cơ thì cũng không thể chấp chính, đến lúc đó nhất định phải có nhiếp chính đại thần.” Lời nói của Chu mưu sĩ nhẹ như gió thoảng, càng nói càng làm cho sắc mặt của Phượng Minh Lan đen như đáy nồi, “Trấn Nam Vương thế tử phò tá tân đế đăng cơ, càng vất vả thì công lao càng lớn, vì vậy cư ngụ lâu dài ở đế đô làm nhiếp chính đại thần thì có ai mà không phục? Đương nhiên có lẽ là lời của lão hủ hơi phóng đại, thế tử vẫn chưa có tâm tư muốn thay thiên tử lệnh cho chư hầu, bất quá ủng hộ lập công cũng đủ để tân đế sinh ra cảm kích.”

“Nhưng nếu ngũ hoàng tử đăng cơ thì điện hạ sẽ ra sao? Ngài là trưởng tử, xuất thân cao quý nhất trong tất cả hoàng tử, cho dù ngài thần phục tân đế thì tân đế có thể khoan dung cho ngài hay sao?” Chu mưu sĩ nói một cách tự giễu, “Theo ý vi thần, trong tổ không thể có thêm trứng.”

Phượng Minh Lan đứng dậy, trịnh trọng vái lạy Chu mưu sĩ, khẩn thiết nói, “Thỉnh tiên sinh chỉ dạy cho ta.”

Lê Băng nằm trên nóc nhà, trời tháng năm hơi nóng một chút, phơi nắng làm cho da mặt của hắn tiết ra một lớp mồ hôi dầu.

Hắn làm đầu lĩnh bảo tiêu, khi bận thì bận muốn chết, khi rảnh thì rảnh thấy thương.

Từ khi đến đế đô, Minh Trạm ngoại trừ vào triều, tính toán đâu ra đấy thì chỉ bước ra ngoài ba lần, Lê Băng nhảy lên nóc nhà hít thở không khí trong lành. Thị vệ cũng đi theo, miệng ngặm cọng cỏ, “Trước đại môn của chúng ta có thể mở ra một cái chợ, có muốn nghĩ cách đuổi đám người đó đi hay không?”

“Đuổi làm cái gì, cứ nghe theo ta, nấu một nồi canh ô mai rồi ướp chút đá, đem ra ngoài bán, bảo đảm thu không ít bạc đâu.” Lê Băng miễn cưỡng nói, ở bên cạnh Minh Trạm một thời gian, mưa dầm thấm đất, cũng biết một chút mánh buôn bán.

Thị vệ được chỉ điểm, một tên bèn nhảy xuống nóc nhà, tiếp theo trong phòng truyền đến tiếng mắng to, “Mụ nội mấy ngươi, đi trên nóc nhà của lão tử thì đi nhẹ một chút, đây là thư phòng đó!”

Minh Trạm tự nhận chưa từng làm mấy chuyện trộm mả gà đồng, vậy mà trên chân lại mọc mụn cơm, đứng thẳng không được, bao nhiêu người thỉnh hắn uống rượu thì hắn đều từ chối, khiến cho mọi người nghĩ rằng Trấn Nam Vương thế tử đang chơi một ván cờ.

Hà Ngọc đang ôm chân Minh Trạm để thoa dược cao, còn khuyên nhủ, “Điện hạ, ngài thân phận cao quý, cứ để chúng nô tài đi ra ngoài mắng bọn họ là được.”

Thu được cái nháy mắt của Hà Ngọc, Phương Thanh lập tức vui vẻ đi ra ngoài, xoa thắt lưng, e hèm hai tiếng cho thông cổ họng, dồn khí lên đan điền, giọng nói uyển chuyển cất lên một tiếng trường điệu, “Đám hầu nhi tể tử–”

Minh Trạm suýt nữa đã cười đến sặc sụa, vội vàng hô to xuyên qua cửa sổ, “Quay về đi, đừng dọa người nữa, chẳng khác gì hát tuồng.”



Đám thị vệ vội vàng chạy mất tăm.

Đám mật thám đi dò la tình hình của Trấn Nam Vương phủ khi quay trở về đều yêu cầu gia tăng kinh phí, các ngươi nghĩ rằng ở bên ngoài Trấn Nam Vương phủ rất thoải mái hay sao? Một bát canh ô mai lạnh mà đòi hai lượng bạc, ngươi không mua? Tốt thôi, đứng cách xa Vương phủ của chúng ta một chút đi!

Đại thị vệ mang theo hai tiểu thị vệ đi ra ngoài bán canh ô mai, hận không thể đem xương cốt của đám mật thám này bỏ vào nồi nước sôi mà hầm cho rục.

Minh Trạm nghe xong thì cười ha ha, “Hai lượng à, thật là làm ta mất mặt mà, một lần hai trăm lượng đi, bọn họ có bạc mà, cứ moi bạc bọn họ đi.”

Không đến ngày thứ ba thì bên ngoài Trấn Nam Vương phủ hoàn toàn thanh tĩnh.

Sau biệt danh Gạch tứ gia thì nay Minh Trạm lại có thêm một biệt danh khác là: Hám bạc.

Hiện tại hễ mọi người nói đến hắn thì ngay tại sau lưng liền xì xầm “Cái tên Hám bạc kia lại….”

“Minh Trạm a Minh Trạm, ta thật là phục ngươi luôn.” Phượng Minh Tường vừa cười vừa nói, “Ngươi có biết hiện tại mọi người ở đế đô lén gọi ngươi là cái gì hay không?”

“Hám bạc, sao vậy?”

Phượng Minh Tường vốn định khoe khoang một chút để trêu Minh Trạm, không ngờ người ta đã sớm biết, ngược lại cảm thấy mất thú vị, bèn sờ sờ cái mũi, “Ngươi không bước ra ngoài mà chuyện gì cũng biết hết vậy.”

“Nếu chuyện bên ngoài mà ta không biết thì cũng không xứng ở trong phủ này.” Minh Trạm bưng lên tách nước trái mơ rồi uống một ngụm, bên trong có thêm vào mật ong, chua chua ngọt ngọt, lại mát lạnh, hắn chậc lưỡi một cái rồi hỏi, “Ngươi đến chỗ của ta để làm gì?”

“Hoàng tổ mẫu nói rằng phụ hoàng và Vương thúc bình an cho nên định mở yến hội chúc mừng trong cung, bảo ta đến nói với ngươi một tiếng.” Phượng Minh Tường xòe quạt rồi phe phẩy vài cái, Minh Trạm cách xa hắn ra một chút, “Trong này ta đã đặt chậu băng đầy cả rồi, ngươi còn quạt làm gì nữa.”

“Hầy, ngươi tự mình làm đương gia thật là sung sướng, lúc này đã có băng để dùng.” Phượng Minh Tường thở dài, “Trong cung phải chờ ít nhất đến tháng bảy thì Nội vụ phủ mới chịu phân băng.”

“Ta có thể bán cho ngươi một chút, chiết khấu chịu không?” Minh Trạm lấy ra một bàn tính nhỏ bằng ngọc thạch, tùy tay gạt lên gạt xuống những hạt ngọc châu rồi hỏi, “Ngươi muốn bao nhiêu cân, ta có thể chia cho ngươi một ngàn cân.”

“Ngươi thật sự bị bạc làm hoa mắt rồi.” Phượng Minh Tường vừa cười vừa hỏi Minh Trạm, “Nghe nói mấy hộ đều đưa thiếp mời ngươi, ngay cả phúc vương bá gia diễn tuồng tại phủ mà ngươi cũng không đi.”

Minh Trạm chống tay lên tay vịn của nhuyễn tháp, nghiêng người một chút, như cười như không, “Tam hoàng huynh là người sáng suốt, vì sao lại nói một cách ngốc nghếch như thế? Trước đây ta ở đế đô cũng ít khi ra ngoài, huống chi hiện tại cục diện rất hỗn loạn, hơn nữa thân phận như ta và ngươi, nếu bị kẻ khác uy hiếp thì vinh hoa phú quý nửa đời sau chẳng phải có lợi cho kẻ khác ư?”

“Ai có thể động vào ngươi cơ chứ?” Phượng Minh Tường cười cười, cảm thấy Minh Trạm thật đáng ngạc nhiên.

“Nếu có người muốn đế đô hỗn loạn thì đương nhiên trước tiên phải động vào ta.” Cho nên hắn mới giống như con rùa rụt cổ, ru rú trong mai không chịu thò đầu ra ngoài.

Có rất nhiều người muốn chém chết Minh Trạm, bất quá cho dù võ công cao tới đâu thì cũng không thể tiến vào Trấn Nam Vương phủ. Vì thế Minh Trạm đã bị không biết bao nhiêu người nguyền rủa.

…………..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Tử Nan Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook