Chương 13: Giờ phút này
Lăng Thanh
16/02/2024
Giờ phút này.
Nước sen trên chân Lục Như Hoa đã khô, còn vết máu ứ màu đen nổi bật trên chân cô đang bắt đầu biến mất với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường.
"Đốm máu đã biến mất rồi? Như Hoa, lẽ nào chân của con đã khỏi rồi sao?" Lý Quế Phương nghẹn ngào hô lên.
"Không, không thể nào! Chắc chắn là Tô Vũ dùng nước sen để che đi đốm máu, đây là phản ứng hóa học, giống mực vô hình thôi, tóm lại cháu không tin Lục Như Hoa đã khỏi chân!"
Lục Tuyên Nghi một mực khẳng định: "Cháu lớn bằng từng này, chưa bao giờ nghe thấy chuyện nước sen chữa được khuyết tật."
"Đúng vậy, chân của Lục Như Hoa không thể chữa khỏi được, nhất định là Tô Vũ đang mê hoặc chúng ta. Làm sao cậu ta có thể biết y thuật cơ chứ? Làm gì có chuyện hoa sen chữa được khuyết tật?" Lục Cầm Tâm cũng lạnh giọng nói: "Trừ phi bây giờ Lục Như Hoa đứng lên!"
"Đúng thế, Như Hoa, hay là cháu đứng lên thử xem?”
Những thành viên khác nhà họ Lục đều không tin chân của Lục Như Hoa đã khỏi.
Một người đã tàn tật mười mấy năm.
Nửa đời đều sống trên xe lăn, sao có thể tự nhiên khỏi hai chân cơ chứ? "Cháu..."
Thấy mọi người đều nhìn mình, Lục Như Hoa hơi khiếp.
Bởi vì cô sợ.
Nếu mình không đứng dậy được, Tô Vũ sẽ lại phải nhận những lời châm chọc khiêu khích...
"Như Hoa, đừng lề mề nữa, nếu chân cháu đã khỏi, vậy cháu đứng lên đi." Ngay cả bà Lục cũng nhìn chằm chằm vào Lục Như Hoa rồi nói.
"Tô Vũ, em làm được chứ?" Lục Như Hoa suy nghĩ, sau đó cô cắn môi hỏi Tô
Vũ.
Không phải cô không tin Tô Vũ.
Mà là... nước sen chữa khỏi tàn tật, chuyện này thật sự ảo quá rồi.
"Như Hoa, em làm được, đứng lên đi."
Tô Vũ dịu dàng nói với vợ: "Qúa khứ của em có thể là tối tăm, có thể là đau khổ, nhưng từ nay trở đi, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."
"Vâng!"
Lục Như Hoa gật đầu thật mạnh, sau đó cô hít một hơi thật sâu, rồi khó khăn đứng dậy khỏi xe lăn dưới ánh nhìn của tất cả mọi người nhà họ Lục.
Cạch, loẹt xoẹt...
Tiếng bước chân chậm rãi vang vọng ở bệnh viện.
Khi nhìn thấy Lục Như Hoa bước đi lảo đảo, Lý Quế Phương hồng cả mắt bật khóc: "Hu hu, ông trời phù hộ, cuối cùng con gái tôi cũng không phải làm người tàn tật nữa rồi."
"Đây?"
Nước sen trên chân Lục Như Hoa đã khô, còn vết máu ứ màu đen nổi bật trên chân cô đang bắt đầu biến mất với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường.
"Đốm máu đã biến mất rồi? Như Hoa, lẽ nào chân của con đã khỏi rồi sao?" Lý Quế Phương nghẹn ngào hô lên.
"Không, không thể nào! Chắc chắn là Tô Vũ dùng nước sen để che đi đốm máu, đây là phản ứng hóa học, giống mực vô hình thôi, tóm lại cháu không tin Lục Như Hoa đã khỏi chân!"
Lục Tuyên Nghi một mực khẳng định: "Cháu lớn bằng từng này, chưa bao giờ nghe thấy chuyện nước sen chữa được khuyết tật."
"Đúng vậy, chân của Lục Như Hoa không thể chữa khỏi được, nhất định là Tô Vũ đang mê hoặc chúng ta. Làm sao cậu ta có thể biết y thuật cơ chứ? Làm gì có chuyện hoa sen chữa được khuyết tật?" Lục Cầm Tâm cũng lạnh giọng nói: "Trừ phi bây giờ Lục Như Hoa đứng lên!"
"Đúng thế, Như Hoa, hay là cháu đứng lên thử xem?”
Những thành viên khác nhà họ Lục đều không tin chân của Lục Như Hoa đã khỏi.
Một người đã tàn tật mười mấy năm.
Nửa đời đều sống trên xe lăn, sao có thể tự nhiên khỏi hai chân cơ chứ? "Cháu..."
Thấy mọi người đều nhìn mình, Lục Như Hoa hơi khiếp.
Bởi vì cô sợ.
Nếu mình không đứng dậy được, Tô Vũ sẽ lại phải nhận những lời châm chọc khiêu khích...
"Như Hoa, đừng lề mề nữa, nếu chân cháu đã khỏi, vậy cháu đứng lên đi." Ngay cả bà Lục cũng nhìn chằm chằm vào Lục Như Hoa rồi nói.
"Tô Vũ, em làm được chứ?" Lục Như Hoa suy nghĩ, sau đó cô cắn môi hỏi Tô
Vũ.
Không phải cô không tin Tô Vũ.
Mà là... nước sen chữa khỏi tàn tật, chuyện này thật sự ảo quá rồi.
"Như Hoa, em làm được, đứng lên đi."
Tô Vũ dịu dàng nói với vợ: "Qúa khứ của em có thể là tối tăm, có thể là đau khổ, nhưng từ nay trở đi, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."
"Vâng!"
Lục Như Hoa gật đầu thật mạnh, sau đó cô hít một hơi thật sâu, rồi khó khăn đứng dậy khỏi xe lăn dưới ánh nhìn của tất cả mọi người nhà họ Lục.
Cạch, loẹt xoẹt...
Tiếng bước chân chậm rãi vang vọng ở bệnh viện.
Khi nhìn thấy Lục Như Hoa bước đi lảo đảo, Lý Quế Phương hồng cả mắt bật khóc: "Hu hu, ông trời phù hộ, cuối cùng con gái tôi cũng không phải làm người tàn tật nữa rồi."
"Đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.