Chương 49
Hiểu Phượng Linh Nhi
06/05/2015
Edit: Nhi
Beta: Hàn Tuệ Ninh
Chạy đến cổng trường, cô liếc mắt một cái là thấy chiếc xe thể thao phong cách của Lãnh Ngạo, còn ngoài ý muốn nhìn thấy anh cả ở đó nữa.
Thước Lai Hoa đang đứng cạnh xe, bộ dạng vô cùng cung kính hèn mọn, mà người có thể khiến anh cung kính như vậy ngoài Lãnh Ngạo ra thì còn có ai nữa? Lãnh Ngạo đeo một chiếc kính mát che hết nửa gương mặt, hai tay nắm vô-lăng, không hề nhìn anh cả, nhưng có lẽ cũng có tán gẫu gì đó.
Thước Tiểu Khả đi qua, lễ phép nói: “Anh cả, vừa rồi em gửi tin nhắn không thấy anh trả lời, gọi điện thoại cũng tắt máy.”
Thước Lai Hoa không trực tiếp đáp lời: “Hôm nay em đã hẹn với Lãnh Ngạo rồi. Để hôm khác lại mời Lai Diệp.”
“Em nói với anh tư rồi, ngày mai sẽ mời hai anh đi ăn.”
“Không cần, anh với Lai Diệp là đàn ông, lại còn là anh trai, đương nhiên là tụi anh mời em.”
Dù sao cũng chỉ mới nhận anh em gần đây thôi, nên Thước Lai Hoa vẫn nói chuyện rất dè dặt cẩn thận, không dễ thay đổi như Thước Lai Diệp, cho nên hai anh em rất khách khí với nhau, hoàn toàn không giống anh em ruột mà chỉ như bạn bè bình thường.
Lãnh Ngạo không kiên nhẫn ngồi trong xe, anh không nể mặt nói: “Khả Nhi, nhanh lên xe đi!”
Thước Tiểu Khả đành phải lên xe trước, lúc Lãnh Ngạo khởi động xe, cô lại nói với anh cả: “Anh, anh đừng khách khí, cứ quyết định như vậy đi.”
Lãnh Ngạo đi rất nhanh, không tới mười lăm phút đã đến một nhà hàng sang trọng. Lãnh Ngạo đưa Thước Tiểu Khả vào trong phòng bao xa hoa, lúc thức ăn được mang lên, Lãnh Ngạo đi vào toilet rửa tay.
Thước Tiểu Khả nhàm chán nhìn món ăn đầy bàn, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên cô đi học thôi mà Lãnh Ngạo lại xem trọng như vậy, kiên quyết nói ngày này có ý nghĩa trọng đại nên phải ở riêng thế giới hai người.
Người phục vụ là một chàng trai trẻ tuổi, lúc anh ta châm trà, đột nhiên nhét vào tay Thước Tiểu Khả một mảnh giấy nhỏ. Thước Tiểu Khả nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nghe thấy anh ta nói: “Lão yêu truyền tin cho cô.” Nói xong anh ta lập tức rời đi.
Lúc này Lãnh Ngạo cũng đi ra khỏi phòng rửa tay, anh không ngồi vào chỗ mình mà khoác tay lên vai Thước Tiểu Khả, nói: “Khả Nhi, em khát nước rồi, uống ngụm trà trước đi.”
Một tay Thước Tiểu Khả nắm chặt, tay kia cầm ly trà nhỏ lên. Lãnh Ngạo ngồi xuống cạnh cô, si mê nhìn dáng vẻ uống trà đáng yêu quyến rũ của cô. Thấy cô đặt ly trà xuống, anh không kìm lòng được vươn ngón tay ra vuốt ve cánh môi hồng nộn thấm nước sáng bóng, khiến anh nhịn không được muốn cắn một cái. Khi anh cúi đầu muốn biến ý nghĩ thành hành động thì Thước Tiểu Khả che miệng lại nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Nhìn cô thẹn thùng rời đi, Lãnh Ngạo cảm thấy buồn cười. Trên người cô còn chỗ nào anh chưa nhìn qua nữa đâu, vì sao lúc ăn cơm lại còn muốn bụng đói ăn quàng thế này?
Trong toilet, Thước Tiểu Khả khóa cửa trước rồi mới mở giấy ra xem. Nội dung trên giấy rất đơn giản: Tôi là lão yêu, chiều nay gặp ở thư viện trường!
Xem xong cô trực tiếp vò giấy ném vào trong bồn cầu, giật nước.
Lúc đi ra ngoài, trong chén của cô đã chất đầy đồ ăn, Lãnh Ngạo vừa bóc vỏ cua vừa nói: “Mau tới đây, để thức ăn nguội sẽ không ăn được nữa.”
Thước Tiểu Khả nghe lời ăn đồ ăn trong chén, còn có thịt cua gạch của anh đưa qua. Nói thật, mấy ngày nay anh quá mức dịu dàng săn sóc, cô có chút chịu không nổi rồi.
Nhớ tới Ngô Sương, cô vẫn còn lo lắng người mẹ nuôi có duyên phận mấy tháng này, nhân lúc này hỏi một chút tình hình của bà ấy chắc là không sao.
“Ngạo, sau khi chúng ta rời đi, anh không làm khó Ngô Sương chứ?” Cô cuối cùng cũng hỏi: “Nói thế nào thì nửa năm đó bà ấy cũng chăm sóc em rất tốt, tựa như mẹ ruột vậy.”
Ý cười của Lãnh Ngạo từ từ lạnh dần, anh tiếp tục bóc vỏ cua: “Không làm khó bà ta.”
Nghe được câu trả lời của anh, Thước Tiểu Khả an tâm rồi. Nếu là vì cô mà bà ấy bị Lãnh Ngạo giết, thì cả đời này lương tâm của cô sẽ không thể thanh thản được.
“Được rồi, đừng nhắc đến bà ta nữa.” Lãnh Ngạo đút thịt cua vào miệng cô.
“Ngạo, mai anh không cần tới đón em, em tự mình về được rồi.” Cô chậm rãi ăn, nhỏ nhẹ nói.
“Buổi trưa có hẹn với hai anh trai?”
“Ừm, anh không để ý chứ, bọn họ là anh trai em, còn ở cùng trường với nhau.”
“Đương nhiên có để ý.” Lãnh Ngạo xoa xoa tay, cười: “Đùa em thôi.”
Tâm tình vướng mắc của Thước Tiểu Khả cuối cùng cũng hạ xuống, cô nhoẻn miệng cười.
“Em cũng không dễ gì nhận lại người nhà, sao tôi có thể để ý việc em ăn cơm cùng anh trai.” Lãnh Ngạo vuốt tóc cô, “Ngày mai mấy anh em cứ nói chuyện vui vẻ đi, không cần bận tâm gì cả.”
Lời này của Lãnh Ngạo, Thước Tiểu Khả đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo. Cô định nói cô ăn xong rồi, muốn anh đưa cô về trường thì đột nhiên Lãnh Ngạo kề sát mặt vào mặt cô, sâu xa nói: “Khả Nhi, nếu ‘lão yêu’ ngầm liên hệ với em, thì em phải nói với tôi một tiếng.”
Thước Tiểu Khả cười nói: “Sao anh ta lại liên hệ với em làm gì?”
“Hắn nhất định sẽ không tiếp tục ở lại Brunei, hiện tại em đã về nước A, hắn chắc chắn sẽ tìm cách liên lạc với em.” Lãnh Ngạo thấy khóe môi cô vẫn còn vụn thức ăn, anh cẩn thận cầm khăn lau cho cô, “Tôi với hắn ta thủy hỏa bất dung, tôi nhất định phải tìm được hắn.”
“Nếu anh thật sự tìm được… anh sẽ giết anh ấy sao?” Tim Thước Tiểu Khả đập mạnh trong lồng ngực.
“Sẽ, nhất định sẽ!” Lãnh Ngạo nhíu chặt mày, “Hắn bắt em đi suốt nửa năm, thù này không báo, tôi không tên là Lãnh Ngạo.”
Thấy vẻ mặt căm hận của anh, Thước Tiểu Khả không dám nói thêm gì nữa, cô sợ sẽ làm lộ chân tướng. Hoắc Yêu với cô là “đánh nhau xong mới thành bạn bè”, cô đương nhiên không muốn anh ta chết trong tay Lãnh Ngạo.
Thước Tiểu Khả nhìn nhìn đồng hồ, “Anh đưa em về trường đi.”
“Vẫn còn sớm.”
“Em muốn đến thư viện xem sách một lát, nên phải về trường sớm.”
“Khả Nhi, em cũng rất chăm chỉ học hành đấy.” Lãnh Ngạo kéo tay cô qua, cưng chiều cắn đầu ngón tay cô, “Yên tâm, cho dù bốn năm này em không học thì trường cũng sẽ cho em tốt nghiệp.”
“Em muốn anh có thể giúp em tốt nghiệp, nhưng em vẫn muốn dựa vào khả năng của mình để cố gắng.” Nhớ lại tờ giấy Hoắc Yêu đưa cho cô, cô muốn đi gặp anh ngay lập tức.
Lãnh Ngạo buồn cười nhìn cô, cô gái nhỏ tính tình cũng cố chấp lắm.
“Được, tôi đưa em về trường.”
__
Đây là lần đầu Thước Tiểu Khả tới thư viện. Thư viện của đại học hạng nhất quả nhiên khác với thư viện trường phổ thông. Thư viện của trường trung học ở Brunei cô chỉ đi vài bước là hết, chưa bằng một phần mười của thư viện này.
Cô giả vờ xem sách trên giá, lực chú ý lại tản ra xung quanh. Hoặc Yêu hẹn gặp cô ở đây, hẳn là anh sẽ không lấy thân phận sinh viên để vào.
Đang nghĩ ngợi thì có một nhân viên vệ sinh lại gần. Anh ta mặc đồng phục lao công màu xám, đeo khẩu trang, cong lưng, cúi đầu nhìn vệt đen trên đất.
Cô không lưu tâm, tiếp tục nhìn sách của mình.
“Tôi là ‘lão yêu’.” Giọng nói trầm thấp truyền đến, Thước Tiểu Khả xoay đầu nhìn lại, phát hiện người nói là nhân viên vệ sinh đứng gần đó.
Cô đi đến gần anh ta, tuy anh ta đeo khẩu trang che hết nửa mặt, nhưng chỉ cần dựa vào đôi mắt sáng ngời hữu thần và giọng nói quen thuộc kia cô cũng có thể chắc chắn anh ta quả thật là “lão yêu”.
“Đừng để ý đến tôi, tiếp tục đọc sách đi!”
Thước Tiểu Khả chuyển mắt sang trang sách, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía Hoắc Yêu. Động tác lau sàn của anh rất thành thục, làm gì có một chút khí khái đại ca hắc bang nào.
“Giết Lãnh Ngạo!”
Chỉ ba chữ nhưng đủ khiến Thước Tiểu Khả rùng mình toàn thân. Lời này Hoắc Yêu nói quá nhẹ nhàng rồi, đừng nói cô không dám giết, cho dù chỉ giết một con kiến cô còn thấy sợ nữa là.
“Đây là cách duy nhất để thoát khỏi hắn!” Hoắc Yêu vẫn tiếp tục lau sàn, đương nhiên anh không ngốc đến mức chỉ lau yên một chỗ, anh bỏ lại một câu rồi xoay người sang một nơi khác không xa.
“Nhưng hiện tại anh ấy cũng cho tôi tự do, còn cho tôi đi học nữa.” Thước Tiểu Khả nhét lại sách lên giá, dịch người đến gần anh tiếp tục tìm sách đọc.
“Ngô Sương chết rồi, cô biết không?”
Thước Tiểu Khả đang muốn lật qua một trang, nghe thấy câu này, đầu ngón tay cô lạnh băng, run rẩy cả người.
Trưa nay chẳng phải cô đã tự mình hỏi Lãnh Ngạo rồi sao, anh nói là không làm khó Ngô Sương, nhưng vì sao Hoắc Yêu lại cho cô một đáp án khác.
“Sau khi cô rời khỏi Brunei, Lãnh Ngạo đã bắt Ngô Sương, muốn làm bà ta khai ra vị trí của tôi.” Vừa nói tới đây thì có mấy sinh viên đi về hướng này, Hoắc Yêu lập tức dừng lại, đợi bọn họ rời đi rồi mới nói tiếp: “Ngô Sương chỉ là người tôi tìm tới để chăm sóc cô, bà ta không hề biết gì cả, đương nhiên không khai được cái gì. Lãnh Ngạo không tra ra được nên giết luôn bà ta.”
Từng chữ từng chữ của anh cắt vào tim Thước Tiểu Khả, ngón tay lật sách của cô lạnh buốt vào tận xương.
“Giết Lãnh Ngạo, cô mới chính thức có được tự do.” Hoắc Yêu thả một tờ giấy xuống sàn, “Đây là độc phấn trí mạng, cô chỉ có một cơ hội hạ độc thôi.”
Dứt lời, anh nhấc dụng cụ vệ sinh lên, đi qua chỗ khác dọn dẹp.
Thước Tiểu Khả là người thông minh, cô biết cô không thể tiếp tục theo qua đó nữa, huống hồ anh cũng đã nói rõ rồi, nếu còn qua sẽ khiến người khác hoài nghi.
Cô từ từ ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy kia lên.
Độc phấn trí mạng bị cô cầm chặt trong tay. Cô bất đắc dĩ cười, nhớ đến cái chết của Lăng Thiên, của Ngô Sương, oán hận của cô với Lãnh Ngạo ngày càng chồng chất.
Hoắc Yêu nói đúng, chỉ cần giết anh ta cô mới được tự do thật sự. Nhưng cho dù có đúng thì cô cũng không dám xuống tay hạ độc.
Càng nghĩ càng xoắn xuýt, càng nghĩ càng loạn, cô lắc lắc đầu, quyết định tạm thời gác vấn đề này qua một bên, đi một bước tính một bước vậy.
Thước Tiểu Khả uể oải đi ra thư viện, vừa rồi trời vẫn quang đãng không mây, lúc này lại bắt đầu mưa. Cô không mang theo dù, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ vào học, cô không thể trú mưa ở đây được. May mà mưa cũng không lớn, Thước Tiểu Khả che cặp sách trên đầu, chạy đi.
Hết chương 49
Beta: Hàn Tuệ Ninh
Chạy đến cổng trường, cô liếc mắt một cái là thấy chiếc xe thể thao phong cách của Lãnh Ngạo, còn ngoài ý muốn nhìn thấy anh cả ở đó nữa.
Thước Lai Hoa đang đứng cạnh xe, bộ dạng vô cùng cung kính hèn mọn, mà người có thể khiến anh cung kính như vậy ngoài Lãnh Ngạo ra thì còn có ai nữa? Lãnh Ngạo đeo một chiếc kính mát che hết nửa gương mặt, hai tay nắm vô-lăng, không hề nhìn anh cả, nhưng có lẽ cũng có tán gẫu gì đó.
Thước Tiểu Khả đi qua, lễ phép nói: “Anh cả, vừa rồi em gửi tin nhắn không thấy anh trả lời, gọi điện thoại cũng tắt máy.”
Thước Lai Hoa không trực tiếp đáp lời: “Hôm nay em đã hẹn với Lãnh Ngạo rồi. Để hôm khác lại mời Lai Diệp.”
“Em nói với anh tư rồi, ngày mai sẽ mời hai anh đi ăn.”
“Không cần, anh với Lai Diệp là đàn ông, lại còn là anh trai, đương nhiên là tụi anh mời em.”
Dù sao cũng chỉ mới nhận anh em gần đây thôi, nên Thước Lai Hoa vẫn nói chuyện rất dè dặt cẩn thận, không dễ thay đổi như Thước Lai Diệp, cho nên hai anh em rất khách khí với nhau, hoàn toàn không giống anh em ruột mà chỉ như bạn bè bình thường.
Lãnh Ngạo không kiên nhẫn ngồi trong xe, anh không nể mặt nói: “Khả Nhi, nhanh lên xe đi!”
Thước Tiểu Khả đành phải lên xe trước, lúc Lãnh Ngạo khởi động xe, cô lại nói với anh cả: “Anh, anh đừng khách khí, cứ quyết định như vậy đi.”
Lãnh Ngạo đi rất nhanh, không tới mười lăm phút đã đến một nhà hàng sang trọng. Lãnh Ngạo đưa Thước Tiểu Khả vào trong phòng bao xa hoa, lúc thức ăn được mang lên, Lãnh Ngạo đi vào toilet rửa tay.
Thước Tiểu Khả nhàm chán nhìn món ăn đầy bàn, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên cô đi học thôi mà Lãnh Ngạo lại xem trọng như vậy, kiên quyết nói ngày này có ý nghĩa trọng đại nên phải ở riêng thế giới hai người.
Người phục vụ là một chàng trai trẻ tuổi, lúc anh ta châm trà, đột nhiên nhét vào tay Thước Tiểu Khả một mảnh giấy nhỏ. Thước Tiểu Khả nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nghe thấy anh ta nói: “Lão yêu truyền tin cho cô.” Nói xong anh ta lập tức rời đi.
Lúc này Lãnh Ngạo cũng đi ra khỏi phòng rửa tay, anh không ngồi vào chỗ mình mà khoác tay lên vai Thước Tiểu Khả, nói: “Khả Nhi, em khát nước rồi, uống ngụm trà trước đi.”
Một tay Thước Tiểu Khả nắm chặt, tay kia cầm ly trà nhỏ lên. Lãnh Ngạo ngồi xuống cạnh cô, si mê nhìn dáng vẻ uống trà đáng yêu quyến rũ của cô. Thấy cô đặt ly trà xuống, anh không kìm lòng được vươn ngón tay ra vuốt ve cánh môi hồng nộn thấm nước sáng bóng, khiến anh nhịn không được muốn cắn một cái. Khi anh cúi đầu muốn biến ý nghĩ thành hành động thì Thước Tiểu Khả che miệng lại nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Nhìn cô thẹn thùng rời đi, Lãnh Ngạo cảm thấy buồn cười. Trên người cô còn chỗ nào anh chưa nhìn qua nữa đâu, vì sao lúc ăn cơm lại còn muốn bụng đói ăn quàng thế này?
Trong toilet, Thước Tiểu Khả khóa cửa trước rồi mới mở giấy ra xem. Nội dung trên giấy rất đơn giản: Tôi là lão yêu, chiều nay gặp ở thư viện trường!
Xem xong cô trực tiếp vò giấy ném vào trong bồn cầu, giật nước.
Lúc đi ra ngoài, trong chén của cô đã chất đầy đồ ăn, Lãnh Ngạo vừa bóc vỏ cua vừa nói: “Mau tới đây, để thức ăn nguội sẽ không ăn được nữa.”
Thước Tiểu Khả nghe lời ăn đồ ăn trong chén, còn có thịt cua gạch của anh đưa qua. Nói thật, mấy ngày nay anh quá mức dịu dàng săn sóc, cô có chút chịu không nổi rồi.
Nhớ tới Ngô Sương, cô vẫn còn lo lắng người mẹ nuôi có duyên phận mấy tháng này, nhân lúc này hỏi một chút tình hình của bà ấy chắc là không sao.
“Ngạo, sau khi chúng ta rời đi, anh không làm khó Ngô Sương chứ?” Cô cuối cùng cũng hỏi: “Nói thế nào thì nửa năm đó bà ấy cũng chăm sóc em rất tốt, tựa như mẹ ruột vậy.”
Ý cười của Lãnh Ngạo từ từ lạnh dần, anh tiếp tục bóc vỏ cua: “Không làm khó bà ta.”
Nghe được câu trả lời của anh, Thước Tiểu Khả an tâm rồi. Nếu là vì cô mà bà ấy bị Lãnh Ngạo giết, thì cả đời này lương tâm của cô sẽ không thể thanh thản được.
“Được rồi, đừng nhắc đến bà ta nữa.” Lãnh Ngạo đút thịt cua vào miệng cô.
“Ngạo, mai anh không cần tới đón em, em tự mình về được rồi.” Cô chậm rãi ăn, nhỏ nhẹ nói.
“Buổi trưa có hẹn với hai anh trai?”
“Ừm, anh không để ý chứ, bọn họ là anh trai em, còn ở cùng trường với nhau.”
“Đương nhiên có để ý.” Lãnh Ngạo xoa xoa tay, cười: “Đùa em thôi.”
Tâm tình vướng mắc của Thước Tiểu Khả cuối cùng cũng hạ xuống, cô nhoẻn miệng cười.
“Em cũng không dễ gì nhận lại người nhà, sao tôi có thể để ý việc em ăn cơm cùng anh trai.” Lãnh Ngạo vuốt tóc cô, “Ngày mai mấy anh em cứ nói chuyện vui vẻ đi, không cần bận tâm gì cả.”
Lời này của Lãnh Ngạo, Thước Tiểu Khả đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo. Cô định nói cô ăn xong rồi, muốn anh đưa cô về trường thì đột nhiên Lãnh Ngạo kề sát mặt vào mặt cô, sâu xa nói: “Khả Nhi, nếu ‘lão yêu’ ngầm liên hệ với em, thì em phải nói với tôi một tiếng.”
Thước Tiểu Khả cười nói: “Sao anh ta lại liên hệ với em làm gì?”
“Hắn nhất định sẽ không tiếp tục ở lại Brunei, hiện tại em đã về nước A, hắn chắc chắn sẽ tìm cách liên lạc với em.” Lãnh Ngạo thấy khóe môi cô vẫn còn vụn thức ăn, anh cẩn thận cầm khăn lau cho cô, “Tôi với hắn ta thủy hỏa bất dung, tôi nhất định phải tìm được hắn.”
“Nếu anh thật sự tìm được… anh sẽ giết anh ấy sao?” Tim Thước Tiểu Khả đập mạnh trong lồng ngực.
“Sẽ, nhất định sẽ!” Lãnh Ngạo nhíu chặt mày, “Hắn bắt em đi suốt nửa năm, thù này không báo, tôi không tên là Lãnh Ngạo.”
Thấy vẻ mặt căm hận của anh, Thước Tiểu Khả không dám nói thêm gì nữa, cô sợ sẽ làm lộ chân tướng. Hoắc Yêu với cô là “đánh nhau xong mới thành bạn bè”, cô đương nhiên không muốn anh ta chết trong tay Lãnh Ngạo.
Thước Tiểu Khả nhìn nhìn đồng hồ, “Anh đưa em về trường đi.”
“Vẫn còn sớm.”
“Em muốn đến thư viện xem sách một lát, nên phải về trường sớm.”
“Khả Nhi, em cũng rất chăm chỉ học hành đấy.” Lãnh Ngạo kéo tay cô qua, cưng chiều cắn đầu ngón tay cô, “Yên tâm, cho dù bốn năm này em không học thì trường cũng sẽ cho em tốt nghiệp.”
“Em muốn anh có thể giúp em tốt nghiệp, nhưng em vẫn muốn dựa vào khả năng của mình để cố gắng.” Nhớ lại tờ giấy Hoắc Yêu đưa cho cô, cô muốn đi gặp anh ngay lập tức.
Lãnh Ngạo buồn cười nhìn cô, cô gái nhỏ tính tình cũng cố chấp lắm.
“Được, tôi đưa em về trường.”
__
Đây là lần đầu Thước Tiểu Khả tới thư viện. Thư viện của đại học hạng nhất quả nhiên khác với thư viện trường phổ thông. Thư viện của trường trung học ở Brunei cô chỉ đi vài bước là hết, chưa bằng một phần mười của thư viện này.
Cô giả vờ xem sách trên giá, lực chú ý lại tản ra xung quanh. Hoặc Yêu hẹn gặp cô ở đây, hẳn là anh sẽ không lấy thân phận sinh viên để vào.
Đang nghĩ ngợi thì có một nhân viên vệ sinh lại gần. Anh ta mặc đồng phục lao công màu xám, đeo khẩu trang, cong lưng, cúi đầu nhìn vệt đen trên đất.
Cô không lưu tâm, tiếp tục nhìn sách của mình.
“Tôi là ‘lão yêu’.” Giọng nói trầm thấp truyền đến, Thước Tiểu Khả xoay đầu nhìn lại, phát hiện người nói là nhân viên vệ sinh đứng gần đó.
Cô đi đến gần anh ta, tuy anh ta đeo khẩu trang che hết nửa mặt, nhưng chỉ cần dựa vào đôi mắt sáng ngời hữu thần và giọng nói quen thuộc kia cô cũng có thể chắc chắn anh ta quả thật là “lão yêu”.
“Đừng để ý đến tôi, tiếp tục đọc sách đi!”
Thước Tiểu Khả chuyển mắt sang trang sách, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía Hoắc Yêu. Động tác lau sàn của anh rất thành thục, làm gì có một chút khí khái đại ca hắc bang nào.
“Giết Lãnh Ngạo!”
Chỉ ba chữ nhưng đủ khiến Thước Tiểu Khả rùng mình toàn thân. Lời này Hoắc Yêu nói quá nhẹ nhàng rồi, đừng nói cô không dám giết, cho dù chỉ giết một con kiến cô còn thấy sợ nữa là.
“Đây là cách duy nhất để thoát khỏi hắn!” Hoắc Yêu vẫn tiếp tục lau sàn, đương nhiên anh không ngốc đến mức chỉ lau yên một chỗ, anh bỏ lại một câu rồi xoay người sang một nơi khác không xa.
“Nhưng hiện tại anh ấy cũng cho tôi tự do, còn cho tôi đi học nữa.” Thước Tiểu Khả nhét lại sách lên giá, dịch người đến gần anh tiếp tục tìm sách đọc.
“Ngô Sương chết rồi, cô biết không?”
Thước Tiểu Khả đang muốn lật qua một trang, nghe thấy câu này, đầu ngón tay cô lạnh băng, run rẩy cả người.
Trưa nay chẳng phải cô đã tự mình hỏi Lãnh Ngạo rồi sao, anh nói là không làm khó Ngô Sương, nhưng vì sao Hoắc Yêu lại cho cô một đáp án khác.
“Sau khi cô rời khỏi Brunei, Lãnh Ngạo đã bắt Ngô Sương, muốn làm bà ta khai ra vị trí của tôi.” Vừa nói tới đây thì có mấy sinh viên đi về hướng này, Hoắc Yêu lập tức dừng lại, đợi bọn họ rời đi rồi mới nói tiếp: “Ngô Sương chỉ là người tôi tìm tới để chăm sóc cô, bà ta không hề biết gì cả, đương nhiên không khai được cái gì. Lãnh Ngạo không tra ra được nên giết luôn bà ta.”
Từng chữ từng chữ của anh cắt vào tim Thước Tiểu Khả, ngón tay lật sách của cô lạnh buốt vào tận xương.
“Giết Lãnh Ngạo, cô mới chính thức có được tự do.” Hoắc Yêu thả một tờ giấy xuống sàn, “Đây là độc phấn trí mạng, cô chỉ có một cơ hội hạ độc thôi.”
Dứt lời, anh nhấc dụng cụ vệ sinh lên, đi qua chỗ khác dọn dẹp.
Thước Tiểu Khả là người thông minh, cô biết cô không thể tiếp tục theo qua đó nữa, huống hồ anh cũng đã nói rõ rồi, nếu còn qua sẽ khiến người khác hoài nghi.
Cô từ từ ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy kia lên.
Độc phấn trí mạng bị cô cầm chặt trong tay. Cô bất đắc dĩ cười, nhớ đến cái chết của Lăng Thiên, của Ngô Sương, oán hận của cô với Lãnh Ngạo ngày càng chồng chất.
Hoắc Yêu nói đúng, chỉ cần giết anh ta cô mới được tự do thật sự. Nhưng cho dù có đúng thì cô cũng không dám xuống tay hạ độc.
Càng nghĩ càng xoắn xuýt, càng nghĩ càng loạn, cô lắc lắc đầu, quyết định tạm thời gác vấn đề này qua một bên, đi một bước tính một bước vậy.
Thước Tiểu Khả uể oải đi ra thư viện, vừa rồi trời vẫn quang đãng không mây, lúc này lại bắt đầu mưa. Cô không mang theo dù, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ vào học, cô không thể trú mưa ở đây được. May mà mưa cũng không lớn, Thước Tiểu Khả che cặp sách trên đầu, chạy đi.
Hết chương 49
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.