Chương 6:
Kẻ Si Tình Lang Thang
10/12/2023
Mùi m.áu tanh nồng xộc vào mũi. Tôi thoát khỏi trạng thái hoảng loạn, bình tĩnh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang méo mó vì đau đớn của Giang Mạn. Khuôn miệng cô ta mấp máy, phát ra từng đợt rít gào, sao nhỉ, nghe giống như tiếng con lợn kêu khi bị th.ọc ti.ết vậy. Tôi không kiểm soát được bản thân, nhấc chân lên rồi giẫm xuống bàn chân ả, nơi vừa bị đập nát thịt khiến xương chân cong vẹo qua một bên, hài lòng nghe tiếng thét của Giang Mạn.
Giống như bị mất khống chế, tôi loạng choạng bước về phía cái bàn giữa căn phòng. Xác của Vũ Hoan vẫn nằm ở đó, hai mắt ả trợn trừng hằn đầy tia vện đỏ, cổ họng bị rạch đến nát tươm. Hất cái xô xuống sàn, con chuột nhắt với bộ lông dầm dề nhuộm đỏ khẽ cựa quậy rồi nhảy khỏi cái lỗ thủng hoang tàn trên bụng Vũ Hoan. Một mớ bầy nhầy m.áu thịt, nhớp nháp mùi tanh và ruột gan ả lòi ra ngoài, thậm chí ruột non đã in hằn vết cắn của chuột.
Tôi cảm thấy bụng mình sôi lên, phải vịn tường bịt miệng để nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.
Tôi không ổn chút nào, dù mặt mày không cảm xúc, nhưng bàn tay giấu dưới lớp áo rộng thùng thình đang run rẩy. Tôi xoắn tay áo, hít sâu một hơi dù không khí bây giờ tràn ngập thứ mùi gớm ghiếc ô uế. Tôi sờ tay vào mớ n.ội tạn.g trong cơ thể cứng đờ của Vũ Hoan, lôi ra bộ ruột lòng thòng, và rồi như một tên điên, tôi nhét cái đống đó vào miệng Giang Mạn.
Chứng kiến ả ta phun ra đống ruột đó, liên tục nôn oẹ, má.u và dịch cơ thể dính đầy mặt ả. Tôi hoảng sợ nhận ra, bản thân lại thấy thoả mãn.
Điều này có nghĩa tôi đang dần trở nên bi.ến thái, tâm thần và bện.h hoạn ư?
Không, tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, đang đặt mục tiêu cố gắng học hành tốt sau này có việc làm, tích tiền thuê nhà, nuôi một đàn mèo, trồng hoa trong vườn và sống hạnh phúc với mẹ. Tương lai của tôi đáng lẽ phải như thế, vậy mà bây giờ nó chỉ là mảng đen mờ mịt, u tối, trải dài màu đỏ của m.áu và sự phạm tội, cắn rứt lương tâm.
Như mất thăng bằng và rơi xuống hố sâu, tinh thần tôi lại bị khủng hoảng. Tôi ôm đầu và ngồi thụp xuống, nấc nghẹn lên từng tiếng. Cale nhẹ nhàng bước đến, cúi xuống rồi ôm lấy tôi, ủ ấm tôi bằng cơ thể nóng hổi căng tràn thớ thịt cơ bắp của gã. Tên quái vật hôn lên gò má tôi, dùng khăn ướt sạch lau đi đống chất lỏng mà.u đỏ dính trên tay tôi và bế tôi về lại chỗ ngồi.
"Đừng sợ." Gã thủ thỉ như đang trò chuyện với người yêu "Những việc tiếp theo để tôi làm."
"Tôi dơ bẩn sẵn rồi, nhưng tôi muốn em được sạch sẽ."
"Ánh sáng của tôi, không ai được phép nhúng chàm."
Tôi ngồi ôm đùi co quắp trên ghế, dù đã mệt và choáng đến muốn ngủ thiếp đi, tuy vậy vẫn cố chấp muốn xem Giang Mạn bị tra tấn như thế nào.
Ả ta rất hoảng, liên tục gào thét vùng vẫy muốn tránh đi, hét nhiều đến mức Cale thấy điếc tai. Gã nhíu mày khó chịu, bàn tay chụp lấy cằm ả, ép Giang Mạn há miệng ra rồi thong thả nhét một cục than nóng vào, sau cùng tàn nhẫn bịt miệng ả lại.
Gã gạt xác Vũ Hoan qua một bên rồi đóng đinh Giang Mạn lên cái bàn đó. Cây đinh sắt dài cả tấc rưỡi chầm chậm xuyên qua da thịt, cố định tay chân ả dính chặt lên bàn. Rồi gã rút móng tay Giang Mạn, còn ác ý mà đổ axit lên từng đầu ngón tay rớm máu. Chờ đến khi nguyên bàn tay ả bị huỷ hoại nhìn không ra hình dạng ban đầu, Cale mới vui vẻ rắc muối lên rồi chuyển qua trò khác. Gã sát nhân này có những phương pháp tra tấn rất dã man, quá trình làm đều chậm từ từ, khiến nạn nhân đau đớn khủng khiếp qua từng giây, phải nói sống không bằng chết.
Chờ đến khi đôi mắt của Giang Mạn bị nổ tung vì thí nghiệm kì lạ gì đó, tôi đã mệt đến mức không mở nổi mắt, phải ra hiệu cho Cale dừng lại.
Giang Mạn đã trong tình trạng nửa sống nửa ch.ết, nằm co giật rồi lịm đi. Cale nhướng mày, để mặc ả ở đó ch.ết từ từ. Gã ôm tôi lên, để tôi dựa vào vai gã rồi chầm chậm bước ra khỏi tầng hầm ẩm thấp xộc mùi hôi tanh.
Ra được khỏi nơi đó, tôi như sống lại, cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường. Tôi xụi lơ nằm trên giường, mơ màng nhìn bóng đèn nhỏ màu hồng được lắp ở đầu giường. A, cái bóng đèn này mới toanh, hình trái dâu tây bé xíu, ánh sáng nó toả ra chẳng sáng hơn đèn ngủ tí nào, nhưng ít ra lại khiến tôi yên tâm đến lạ.
Là Cale mua nó về sao? Gã biết tôi không thích bóng tối u uất trong căn nhà này, nên đặc biệt mua về lắp trước giường cho tôi sao?
Hiếm hoi lắm, nói đúng ra là kể từ sau cái ch.ết của mẹ đến giờ, tôi mới nở nụ cười thật lòng.
Bởi vì tôi biết, nếu tôi điên thì vẫn có người điên cùng tôi, gã không bao giờ bỏ tôi lại, không bao giờ để tôi chịu một chút tổn thương
Cale nói rằng tôi là ánh sáng của gã, vậy liệu gã có biết gã là sự cứu vớt cuối cùng của đời tôi không?
Tôi lại chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ màng hình như Cale khẽ quàng cánh tay ôm chầm lấy tôi. Theo bản năng, tôi nhích lại gần gã, vùi đầu vào ngực gã tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn. Có vẻ như Cale còn hôn lên trán, lên môi rồi xuống cằm tôi. Chịu thật, không ngờ gã quái vật này lại có tâm hồn nóng bỏng như thế, gã thích hôn, thích ôm ấp và vuốt ve mơn trớn tôi, táo bạo đến sợ.
Tin tốt là đã một tuần trôi qua tôi không hề mơ thấy ác mộng, ngủ ngon giấc hơn hẳn.
Mãi đến khi tỉnh dậy thì Giang Mạn đã ch.ết rồi.
Tôi dò dẫm bước xuống căn phòng dưới tầng hầm đó, nhận ra nơi đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, trừ mấy vết m.áu đen đặc khô đọng trên tường. Tôi với tay bật đèn, nhìn xích sắt đen trên nền đất. Mới hôm qua Giang Mạn còn bị giam ở đó, con mắt bị khoét thủng, dây thần kinh thị giác và tĩnh mạch rớt ra ngoài, môi dưới bị xẻo đi, mặt đầy vết sẹo. Vậy mà chỉ qua một khoảng ngắn mà tất cả đã biến mất, không còn vết tích nào nữa.
Cale đã xử lí mấy cái x.ác ch.ết đó như nào nhỉ? Băm thây, chặt khúc hay chôn xuống đất, hoặc thiêu rụi bằng một mồi lửa?
Tôi chợt rùng mình, sống lưng lạnh ngắt, không dám nghĩ đến mấy cảnh tưởng kinh khủng đó.
Vì để không tưởng tượng lung tung, tôi đưa mắt nhìn những đồ vật trong căn phòng này. Ở cuối góc tường còn để một tủ gỗ, mấy cánh cửa tủ đã mốc meo, đóng chặt không hở ra miếng nào.
Lúc đầu tôi nhìn qua cái tủ đó chỉ nghĩ đơn giản là chỗ chứa mấy dụng cụ của Cale, nhưng bây giờ lại thấy tò mò, tự hỏi liệu cái tủ chỉ có mấy thứ đơn giản vậy thôi sao. Kích cỡ nó thuộc tầm lớn, chia làm ba phần, hai phần trên là ngăn tủ có cửa đóng, phần dưới cùng là ngăn kéo. Tôi từng nhìn thấy Cale lấy dụng cụ ở phần ngăn kéo và để liểng xiểng lên xe đẩy, theo kích thước tủ và mớ đồ của gã hẳn chỉ chiếm hết phần dưới cùng đó, vậy hai phần trên bỏ trống hay là đựng cái gì?
Cái tủ gỗ đứng yên, một bầu không khí quỷ dị bao trùm nó. Tâm trí tôi thôi thúc bản thân đến nhìn ngó bên trong thử xem, chỉ nhìn một cái thôi. Với cả, hẳn trong đó sẽ không có gì ghê gớm đâu.
Nhưng trong căn phòng chứa đựng bao nhiêu bí mật này, cái tủ gỗ ấy liệu sẽ bình thường chăng? Với tính cách của Cale, gã sẽ không để một món đồ chiếm nhiều diện tích mà lại bỏ trống trong hầm của mình.
Nghĩ như thế, bàn tay tôi đã tự động vươn đến mở toang cánh tủ gỗ bên trái.
Đến khi nhìn rõ thứ đồ bên trong, tôi giật mình ngã ngửa ra đằng sau, hoảng đến mức há miệng lại không nói thành lời. Đúng lúc này, cánh cửa phòng mà vừa nãy tôi tiện tay khép lại chợt mở tung, âm thanh kẽo kẹt khiến tôi giật nảy mình.
Quay đầu ra sau, Cale đứng lừng lững ở đấy, mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn tôi.
Cái thứ chất đầy trong ngăn tủ là một món vô cùng kinh khủng, tôi không biết nên diễn tả như nào nữa. Cụ thể thì nó là mấy món nội tạng tim gan phèo phổi đựng trong mấy lọ thuỷ tinh, ngâm trong mớ dung dịch bảo quản màu xanh nhạt formalin. Thậm chí gớm hơn cả còn có một lọ cỡ lớn, to hơn mấy lọ khác, đựng một bộ não người bị dập mất bên trái.
Mấy cái nội tạng kia trương phình lên, có thể nhìn rõ đường gân hay dây thần kinh chằn chịt. Ở ngăn này chỉ có mấy lọ, vậy mấy ngăn khác cũng đựng đồ giống y hệt như vậy.
Cale bước vào trong, đóng luôn cánh cửa và khoá nó lại. Gã nhấc chân đi về phía tôi, đều đều và chậm rãi, từng tiếng bước chân như nện thẳng vào tim tôi. Mái tóc vàng của gã che đi đôi mắt, từ góc độ này chỉ nhìn thấy môi mỏng hững hờ và sống mũi cao, lạnh tanh thâm trầm như ngày đầu gặp nhau vậy. Dưới lớp áo là cơ bắp cuồn cuộn đang nhấp nhô, một cảm giác đe doạ uy hiếp toả ra từ Cale, đè ép khiến bầu không khí dần nghiêm trọng.
Tôi đã táy máy tay chân mà động vào thứ không nên tò mò.
Gã sẽ gi.ết tôi chăng? Hay nhốt lại tra tấn như những kẻ khác, và moi tim tôi ra, biến nó thành một món đồ trong những bộ sưu tập của mình?
Lồng ngực phập phồng, vì thở gấp mà tim tôi co thắt lại. Tôi sợ đến mức không cử động được, gấp gáp muốn nói nhưng cái lưỡi cứng đờ không làm sao phát ra âm thanh, mồ hôi chảy xuống thấm ướt lưng áo, mặt tái mét hoảng loạn. Và ngay sau đó, tôi ôm ngực nằm phịch xuống đất, hắt ra từng hơi yếu ớt, ngực đau đến không thở được, cả người co rúm đáng thương.
Bước chân ngày càng nhanh hơn, Cale quỳ xuống, bế tôi lên.
Giọng gã đầy lo lắng, cố gắng vỗ lưng cho tôi:
"Đừng hốt hoảng, bình tĩnh, thở đều. Từ từ thôi, ngậm miệng lại, hít thở bằng mũi, đừng thở bằng miệng."
Tôi vươn tay túm lấy áo gã, gấp gáp nói ngắt quãng:
"Em...em xin lỗi. Đừng...đừng...xin đừng gi.ết em..."
Cale cười gằn. Gã đột ngột kéo tôi ôm siết vào lòng, rồi thô bạo gặm cắn đôi môi của tôi. Ánh đèn treo vách tường bắt đầu chớp nháy vì yếu điện, bật ra mấy âm thanh rè rè rồi thoáng vụt tắt. Bóng tối bao trùm, gã nôn nóng trao cho tôi nụ hôn ướt át. Trong tiếng thở gấp, tôi nghe Cale thì thầm sát bên tai:
"Không. Không bao giờ tôi làm tổn thương em."
"Đừng sợ, bé con, tin tưởng tôi đi."
Không thể tin được là chúng tôi đã làm tình trong căn phòng đó.
Sau khi xong xuôi, tôi ủ rũ dựa vào người Cale, gần như nằm gọn trong lòng gã. Tên điên này có tật xấu là khi hưng phấn hay xé áo. Quần áo tôi thuộc loại rẻ tiền, chất lượng tệ, mỗi lần vào cuộc đều bị xé rách. Cuối cùng tôi mặc cái áo trắng rộng của Cale, mệt mỏi để gã ôm mình lên.
"Đây là bộ não của cha tôi." Cale chỉ cho tôi cái thứ đựng trong lọ kia "Em biết đấy, lão bạo hành tôi và mắng chửi rất cực đoan, lí do vì tôi học quá giỏi. Thời còn trẻ lão là đồ ngu dốt,vậy mà lão khao khát được nhận vinh quang trong học tập đến điên, ám ảnh việc đó đến tận khi về già. Xui xẻo là tôi thông minh giống bà nội, vì thế người bà đáng kính từng chì chiết đay nghiến con trai mình thời xưa giờ lại quay sang nâng niu thằng cháu ruột, điều đó làm lão già ch.ết tiệt ấy ghen tị. Lão bị điên rồi, lão muốn bổ đầu tôi để moi não ra. Nhưng may mắn là tôi đã kịp làm điều đó với lão trước khi lão thật sự ra tay."
"Còn đây là mẹ tôi." Cale mở một cánh cửa tủ khác, cho tôi xem một quả tim người được ngâm trong lọ thuỷ tinh "Bà ta mắc bệnh tim bẩm sinh do di truyền từ ông ngoại. Vì căn bệnh đó mà bà ta luôn nhẫn nhịn trước người khác, tỏ vẻ hiền dịu, nhưng kì thực mọi sự giận dữ đều trút lên người tôi. Điều tuyệt vời là bà ta phát hiện tôi không mắc căn bệnh ấy giống bà, vì thế, bà ta muốn lấy trái tim tôi thay thế cho quả tim hiện tại. Bà lén lút đưa tôi đi các phòng khám chui và bệnh viện tư xét nghiệm máu và làm đủ thứ trò chỉ để xem tim tôi có phù hợp với bà ta không. Cơ mà bây giờ thì có vẻ bà ta chẳng có cơ hội đó."
Tôi nép vào ngực Cale, nghe gã kể về tuổi thơ u ám bằng chất giọng lạnh tanh như không phải chuyện của mình. Điên mất thôi, tôi lại thấy gã thật đáng thương.
Dẫu sao những người gã từng gi.ết đều là những tên bạo hành gia đình. Gã thay công lí diệt trừ mấy kẻ khốn nạn đó, đồng ý gánh trên mình tội nghiệt tàn sát và cái danh man rợ, chỉ vì quá khứ xui xẻo sinh ra trong gia đình tồi tệ.
"Có vẻ em rất sợ khi nhìn mấy cái này." Cale đóng cửa tủ lại và bế tôi đi lên nhà trên "Vậy thì đừng nhìn, lần sau muốn xem cái gì thì phải hỏi tôi. Biết chưa?"
Tôi khe khẽ đáp:
"Em biết rồi."
Cale hài lòng, đặt tôi xuống ghế sofa mềm mại.
Gã mặc tạp dề, định đi nấu ăn thì đột ngột có tiếng chuông cửa réo vang. Cả hai chúng tôi đều khựng lại, đưa mắt nhìn nhau, đều đoán được rằng có điều gì không ổn. Bình thường sẽ chẳng ai đến nhà Cale vào bất cứ lúc nào, kể từ khi gã chuyển về đây thì tôi là vị khách đầu tiên. Vậy người đến sẽ là ai?
Cánh cửa nhà dần hé ra, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng trước hiên nhà, nghiêm mặt nhìn Cale.
"Xin chào, tôi là cảnh sát của trụ sở 004 ở gần đây. Trước tiên, tôi có thể vào nhà không?"
Giống như bị mất khống chế, tôi loạng choạng bước về phía cái bàn giữa căn phòng. Xác của Vũ Hoan vẫn nằm ở đó, hai mắt ả trợn trừng hằn đầy tia vện đỏ, cổ họng bị rạch đến nát tươm. Hất cái xô xuống sàn, con chuột nhắt với bộ lông dầm dề nhuộm đỏ khẽ cựa quậy rồi nhảy khỏi cái lỗ thủng hoang tàn trên bụng Vũ Hoan. Một mớ bầy nhầy m.áu thịt, nhớp nháp mùi tanh và ruột gan ả lòi ra ngoài, thậm chí ruột non đã in hằn vết cắn của chuột.
Tôi cảm thấy bụng mình sôi lên, phải vịn tường bịt miệng để nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.
Tôi không ổn chút nào, dù mặt mày không cảm xúc, nhưng bàn tay giấu dưới lớp áo rộng thùng thình đang run rẩy. Tôi xoắn tay áo, hít sâu một hơi dù không khí bây giờ tràn ngập thứ mùi gớm ghiếc ô uế. Tôi sờ tay vào mớ n.ội tạn.g trong cơ thể cứng đờ của Vũ Hoan, lôi ra bộ ruột lòng thòng, và rồi như một tên điên, tôi nhét cái đống đó vào miệng Giang Mạn.
Chứng kiến ả ta phun ra đống ruột đó, liên tục nôn oẹ, má.u và dịch cơ thể dính đầy mặt ả. Tôi hoảng sợ nhận ra, bản thân lại thấy thoả mãn.
Điều này có nghĩa tôi đang dần trở nên bi.ến thái, tâm thần và bện.h hoạn ư?
Không, tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, đang đặt mục tiêu cố gắng học hành tốt sau này có việc làm, tích tiền thuê nhà, nuôi một đàn mèo, trồng hoa trong vườn và sống hạnh phúc với mẹ. Tương lai của tôi đáng lẽ phải như thế, vậy mà bây giờ nó chỉ là mảng đen mờ mịt, u tối, trải dài màu đỏ của m.áu và sự phạm tội, cắn rứt lương tâm.
Như mất thăng bằng và rơi xuống hố sâu, tinh thần tôi lại bị khủng hoảng. Tôi ôm đầu và ngồi thụp xuống, nấc nghẹn lên từng tiếng. Cale nhẹ nhàng bước đến, cúi xuống rồi ôm lấy tôi, ủ ấm tôi bằng cơ thể nóng hổi căng tràn thớ thịt cơ bắp của gã. Tên quái vật hôn lên gò má tôi, dùng khăn ướt sạch lau đi đống chất lỏng mà.u đỏ dính trên tay tôi và bế tôi về lại chỗ ngồi.
"Đừng sợ." Gã thủ thỉ như đang trò chuyện với người yêu "Những việc tiếp theo để tôi làm."
"Tôi dơ bẩn sẵn rồi, nhưng tôi muốn em được sạch sẽ."
"Ánh sáng của tôi, không ai được phép nhúng chàm."
Tôi ngồi ôm đùi co quắp trên ghế, dù đã mệt và choáng đến muốn ngủ thiếp đi, tuy vậy vẫn cố chấp muốn xem Giang Mạn bị tra tấn như thế nào.
Ả ta rất hoảng, liên tục gào thét vùng vẫy muốn tránh đi, hét nhiều đến mức Cale thấy điếc tai. Gã nhíu mày khó chịu, bàn tay chụp lấy cằm ả, ép Giang Mạn há miệng ra rồi thong thả nhét một cục than nóng vào, sau cùng tàn nhẫn bịt miệng ả lại.
Gã gạt xác Vũ Hoan qua một bên rồi đóng đinh Giang Mạn lên cái bàn đó. Cây đinh sắt dài cả tấc rưỡi chầm chậm xuyên qua da thịt, cố định tay chân ả dính chặt lên bàn. Rồi gã rút móng tay Giang Mạn, còn ác ý mà đổ axit lên từng đầu ngón tay rớm máu. Chờ đến khi nguyên bàn tay ả bị huỷ hoại nhìn không ra hình dạng ban đầu, Cale mới vui vẻ rắc muối lên rồi chuyển qua trò khác. Gã sát nhân này có những phương pháp tra tấn rất dã man, quá trình làm đều chậm từ từ, khiến nạn nhân đau đớn khủng khiếp qua từng giây, phải nói sống không bằng chết.
Chờ đến khi đôi mắt của Giang Mạn bị nổ tung vì thí nghiệm kì lạ gì đó, tôi đã mệt đến mức không mở nổi mắt, phải ra hiệu cho Cale dừng lại.
Giang Mạn đã trong tình trạng nửa sống nửa ch.ết, nằm co giật rồi lịm đi. Cale nhướng mày, để mặc ả ở đó ch.ết từ từ. Gã ôm tôi lên, để tôi dựa vào vai gã rồi chầm chậm bước ra khỏi tầng hầm ẩm thấp xộc mùi hôi tanh.
Ra được khỏi nơi đó, tôi như sống lại, cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường. Tôi xụi lơ nằm trên giường, mơ màng nhìn bóng đèn nhỏ màu hồng được lắp ở đầu giường. A, cái bóng đèn này mới toanh, hình trái dâu tây bé xíu, ánh sáng nó toả ra chẳng sáng hơn đèn ngủ tí nào, nhưng ít ra lại khiến tôi yên tâm đến lạ.
Là Cale mua nó về sao? Gã biết tôi không thích bóng tối u uất trong căn nhà này, nên đặc biệt mua về lắp trước giường cho tôi sao?
Hiếm hoi lắm, nói đúng ra là kể từ sau cái ch.ết của mẹ đến giờ, tôi mới nở nụ cười thật lòng.
Bởi vì tôi biết, nếu tôi điên thì vẫn có người điên cùng tôi, gã không bao giờ bỏ tôi lại, không bao giờ để tôi chịu một chút tổn thương
Cale nói rằng tôi là ánh sáng của gã, vậy liệu gã có biết gã là sự cứu vớt cuối cùng của đời tôi không?
Tôi lại chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ màng hình như Cale khẽ quàng cánh tay ôm chầm lấy tôi. Theo bản năng, tôi nhích lại gần gã, vùi đầu vào ngực gã tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn. Có vẻ như Cale còn hôn lên trán, lên môi rồi xuống cằm tôi. Chịu thật, không ngờ gã quái vật này lại có tâm hồn nóng bỏng như thế, gã thích hôn, thích ôm ấp và vuốt ve mơn trớn tôi, táo bạo đến sợ.
Tin tốt là đã một tuần trôi qua tôi không hề mơ thấy ác mộng, ngủ ngon giấc hơn hẳn.
Mãi đến khi tỉnh dậy thì Giang Mạn đã ch.ết rồi.
Tôi dò dẫm bước xuống căn phòng dưới tầng hầm đó, nhận ra nơi đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, trừ mấy vết m.áu đen đặc khô đọng trên tường. Tôi với tay bật đèn, nhìn xích sắt đen trên nền đất. Mới hôm qua Giang Mạn còn bị giam ở đó, con mắt bị khoét thủng, dây thần kinh thị giác và tĩnh mạch rớt ra ngoài, môi dưới bị xẻo đi, mặt đầy vết sẹo. Vậy mà chỉ qua một khoảng ngắn mà tất cả đã biến mất, không còn vết tích nào nữa.
Cale đã xử lí mấy cái x.ác ch.ết đó như nào nhỉ? Băm thây, chặt khúc hay chôn xuống đất, hoặc thiêu rụi bằng một mồi lửa?
Tôi chợt rùng mình, sống lưng lạnh ngắt, không dám nghĩ đến mấy cảnh tưởng kinh khủng đó.
Vì để không tưởng tượng lung tung, tôi đưa mắt nhìn những đồ vật trong căn phòng này. Ở cuối góc tường còn để một tủ gỗ, mấy cánh cửa tủ đã mốc meo, đóng chặt không hở ra miếng nào.
Lúc đầu tôi nhìn qua cái tủ đó chỉ nghĩ đơn giản là chỗ chứa mấy dụng cụ của Cale, nhưng bây giờ lại thấy tò mò, tự hỏi liệu cái tủ chỉ có mấy thứ đơn giản vậy thôi sao. Kích cỡ nó thuộc tầm lớn, chia làm ba phần, hai phần trên là ngăn tủ có cửa đóng, phần dưới cùng là ngăn kéo. Tôi từng nhìn thấy Cale lấy dụng cụ ở phần ngăn kéo và để liểng xiểng lên xe đẩy, theo kích thước tủ và mớ đồ của gã hẳn chỉ chiếm hết phần dưới cùng đó, vậy hai phần trên bỏ trống hay là đựng cái gì?
Cái tủ gỗ đứng yên, một bầu không khí quỷ dị bao trùm nó. Tâm trí tôi thôi thúc bản thân đến nhìn ngó bên trong thử xem, chỉ nhìn một cái thôi. Với cả, hẳn trong đó sẽ không có gì ghê gớm đâu.
Nhưng trong căn phòng chứa đựng bao nhiêu bí mật này, cái tủ gỗ ấy liệu sẽ bình thường chăng? Với tính cách của Cale, gã sẽ không để một món đồ chiếm nhiều diện tích mà lại bỏ trống trong hầm của mình.
Nghĩ như thế, bàn tay tôi đã tự động vươn đến mở toang cánh tủ gỗ bên trái.
Đến khi nhìn rõ thứ đồ bên trong, tôi giật mình ngã ngửa ra đằng sau, hoảng đến mức há miệng lại không nói thành lời. Đúng lúc này, cánh cửa phòng mà vừa nãy tôi tiện tay khép lại chợt mở tung, âm thanh kẽo kẹt khiến tôi giật nảy mình.
Quay đầu ra sau, Cale đứng lừng lững ở đấy, mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn tôi.
Cái thứ chất đầy trong ngăn tủ là một món vô cùng kinh khủng, tôi không biết nên diễn tả như nào nữa. Cụ thể thì nó là mấy món nội tạng tim gan phèo phổi đựng trong mấy lọ thuỷ tinh, ngâm trong mớ dung dịch bảo quản màu xanh nhạt formalin. Thậm chí gớm hơn cả còn có một lọ cỡ lớn, to hơn mấy lọ khác, đựng một bộ não người bị dập mất bên trái.
Mấy cái nội tạng kia trương phình lên, có thể nhìn rõ đường gân hay dây thần kinh chằn chịt. Ở ngăn này chỉ có mấy lọ, vậy mấy ngăn khác cũng đựng đồ giống y hệt như vậy.
Cale bước vào trong, đóng luôn cánh cửa và khoá nó lại. Gã nhấc chân đi về phía tôi, đều đều và chậm rãi, từng tiếng bước chân như nện thẳng vào tim tôi. Mái tóc vàng của gã che đi đôi mắt, từ góc độ này chỉ nhìn thấy môi mỏng hững hờ và sống mũi cao, lạnh tanh thâm trầm như ngày đầu gặp nhau vậy. Dưới lớp áo là cơ bắp cuồn cuộn đang nhấp nhô, một cảm giác đe doạ uy hiếp toả ra từ Cale, đè ép khiến bầu không khí dần nghiêm trọng.
Tôi đã táy máy tay chân mà động vào thứ không nên tò mò.
Gã sẽ gi.ết tôi chăng? Hay nhốt lại tra tấn như những kẻ khác, và moi tim tôi ra, biến nó thành một món đồ trong những bộ sưu tập của mình?
Lồng ngực phập phồng, vì thở gấp mà tim tôi co thắt lại. Tôi sợ đến mức không cử động được, gấp gáp muốn nói nhưng cái lưỡi cứng đờ không làm sao phát ra âm thanh, mồ hôi chảy xuống thấm ướt lưng áo, mặt tái mét hoảng loạn. Và ngay sau đó, tôi ôm ngực nằm phịch xuống đất, hắt ra từng hơi yếu ớt, ngực đau đến không thở được, cả người co rúm đáng thương.
Bước chân ngày càng nhanh hơn, Cale quỳ xuống, bế tôi lên.
Giọng gã đầy lo lắng, cố gắng vỗ lưng cho tôi:
"Đừng hốt hoảng, bình tĩnh, thở đều. Từ từ thôi, ngậm miệng lại, hít thở bằng mũi, đừng thở bằng miệng."
Tôi vươn tay túm lấy áo gã, gấp gáp nói ngắt quãng:
"Em...em xin lỗi. Đừng...đừng...xin đừng gi.ết em..."
Cale cười gằn. Gã đột ngột kéo tôi ôm siết vào lòng, rồi thô bạo gặm cắn đôi môi của tôi. Ánh đèn treo vách tường bắt đầu chớp nháy vì yếu điện, bật ra mấy âm thanh rè rè rồi thoáng vụt tắt. Bóng tối bao trùm, gã nôn nóng trao cho tôi nụ hôn ướt át. Trong tiếng thở gấp, tôi nghe Cale thì thầm sát bên tai:
"Không. Không bao giờ tôi làm tổn thương em."
"Đừng sợ, bé con, tin tưởng tôi đi."
Không thể tin được là chúng tôi đã làm tình trong căn phòng đó.
Sau khi xong xuôi, tôi ủ rũ dựa vào người Cale, gần như nằm gọn trong lòng gã. Tên điên này có tật xấu là khi hưng phấn hay xé áo. Quần áo tôi thuộc loại rẻ tiền, chất lượng tệ, mỗi lần vào cuộc đều bị xé rách. Cuối cùng tôi mặc cái áo trắng rộng của Cale, mệt mỏi để gã ôm mình lên.
"Đây là bộ não của cha tôi." Cale chỉ cho tôi cái thứ đựng trong lọ kia "Em biết đấy, lão bạo hành tôi và mắng chửi rất cực đoan, lí do vì tôi học quá giỏi. Thời còn trẻ lão là đồ ngu dốt,vậy mà lão khao khát được nhận vinh quang trong học tập đến điên, ám ảnh việc đó đến tận khi về già. Xui xẻo là tôi thông minh giống bà nội, vì thế người bà đáng kính từng chì chiết đay nghiến con trai mình thời xưa giờ lại quay sang nâng niu thằng cháu ruột, điều đó làm lão già ch.ết tiệt ấy ghen tị. Lão bị điên rồi, lão muốn bổ đầu tôi để moi não ra. Nhưng may mắn là tôi đã kịp làm điều đó với lão trước khi lão thật sự ra tay."
"Còn đây là mẹ tôi." Cale mở một cánh cửa tủ khác, cho tôi xem một quả tim người được ngâm trong lọ thuỷ tinh "Bà ta mắc bệnh tim bẩm sinh do di truyền từ ông ngoại. Vì căn bệnh đó mà bà ta luôn nhẫn nhịn trước người khác, tỏ vẻ hiền dịu, nhưng kì thực mọi sự giận dữ đều trút lên người tôi. Điều tuyệt vời là bà ta phát hiện tôi không mắc căn bệnh ấy giống bà, vì thế, bà ta muốn lấy trái tim tôi thay thế cho quả tim hiện tại. Bà lén lút đưa tôi đi các phòng khám chui và bệnh viện tư xét nghiệm máu và làm đủ thứ trò chỉ để xem tim tôi có phù hợp với bà ta không. Cơ mà bây giờ thì có vẻ bà ta chẳng có cơ hội đó."
Tôi nép vào ngực Cale, nghe gã kể về tuổi thơ u ám bằng chất giọng lạnh tanh như không phải chuyện của mình. Điên mất thôi, tôi lại thấy gã thật đáng thương.
Dẫu sao những người gã từng gi.ết đều là những tên bạo hành gia đình. Gã thay công lí diệt trừ mấy kẻ khốn nạn đó, đồng ý gánh trên mình tội nghiệt tàn sát và cái danh man rợ, chỉ vì quá khứ xui xẻo sinh ra trong gia đình tồi tệ.
"Có vẻ em rất sợ khi nhìn mấy cái này." Cale đóng cửa tủ lại và bế tôi đi lên nhà trên "Vậy thì đừng nhìn, lần sau muốn xem cái gì thì phải hỏi tôi. Biết chưa?"
Tôi khe khẽ đáp:
"Em biết rồi."
Cale hài lòng, đặt tôi xuống ghế sofa mềm mại.
Gã mặc tạp dề, định đi nấu ăn thì đột ngột có tiếng chuông cửa réo vang. Cả hai chúng tôi đều khựng lại, đưa mắt nhìn nhau, đều đoán được rằng có điều gì không ổn. Bình thường sẽ chẳng ai đến nhà Cale vào bất cứ lúc nào, kể từ khi gã chuyển về đây thì tôi là vị khách đầu tiên. Vậy người đến sẽ là ai?
Cánh cửa nhà dần hé ra, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng trước hiên nhà, nghiêm mặt nhìn Cale.
"Xin chào, tôi là cảnh sát của trụ sở 004 ở gần đây. Trước tiên, tôi có thể vào nhà không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.