Chương 210: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (40)
Vân Cửu Từ
13/03/2021
Editor: Nha Đam
Thời gian quá mức gấp gáp, hắn thậm chí không có thời gian vào ngôi làng đó để thăm dò, vì vậy hắn đã đặt cô tiểu công chúa xuống.
Không ngờ, hắn lại không may mắn,chọn ngay phải một ngôi làng hoang.
May mắn thay, đội ngũ của Quốc sư đại nhân đi ngang qua đây.
Một lát sau.
Chuyện này cũng dần qua đi.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là việc những tảng đá lạ từ trên trời rơi xuống vẫn thường xuyên xảy ra.
Những nơi mà những tảng đá lạ đó đáp xuống cũng khác nhau.
Một hoặc hai lần có thể nói là lời cảnh báo từ trời, là biểu tượng của tai họa.
Tuy nhiên, điều này xảy ra thường xuyên, cũng không gặp phát sinh tai hoạ gì.
Tức là việc tảng đá lạ rơi xuống sẽ phá hủy các công trình xung quanh.
Vì thế......
Mọi người ngừng bàn tán.
Có người bắt đầu lên tiếng bênh vực cô tiểu công chúa bị đuổi đi vì dư luận cách đây ít lâu.
Bất cứ ai có ý thức về công lý đều bắt đầu đứng ra đấu tranh cho sự bất công đối với tiểu công chúa.
Có đôi khi chính là như vậy.
Dư luận và những ý tưởng ngông cuồng và tự cao của bạn có thể hủy hoại cuộc đời của một người.
Giống như nguyên chủ.
Đáng lẽ cô là công chúa điện hạ được trăm ngàn sủng ái ở Phong Khải quốc, nhưng vì người đời tin vào lời rèm pha, dư luận ngày càng lớn, cô đã bị đẩy vào một đường đời khác.
Hèn mọn vượt qua quãng đời còn lại.
Và khi bạn bắt đầu phát hiện ra sự thật thì đã quá muộn.
Cái gì đã tổn thương thì đã là tổn thương rồi, không phải chỉ một câu: "Thực xin lỗi, lúc trước tôi không tìm hiểu rõ ràng, không phải cố ý." Có thể giải quyết được.
Vì lý do này, gần đây Quốc vương cuối cùng cũng quang minh chính đại cử Mặc Giang đến Thiên Vinh quốc để tìm công chúa đã bị bỏ rơi.
Do đó, những chuyện sau đó đã xảy ra.
Sau khi giải thích mọi chuyện, Quốc vương Phong Khải thở dài, cúi thấp người và ngước mắt lên nhìn Phong Thiển.
"Thiển Nhi, con có nguyện ý tha thứ cho phụ hoàng không?"
Ông biết mình đã bỏ lỡ đứa con này nhiều năm như vậy, bản thân ông cũng đã quyết định từ bỏ nó.
Ngay cả khi hận hắn, đó là điều tự nhiên.
Làm thế nào có thể mong đợi tiểu cô nướng tha thứ cho chính mình?
Hoàng hậu cũng đi theo nói: "Thiển Nhi, là mẫu hậu không thể bảo vệ được con. Con gái ngoan, có thể cho mẫu hậu cơ hội đền bù được không?"
Hoàng hậu nhìn cô trước mặt bằng đôi mắt ẩm ướt át, giọng nói có chút run rẩy.
Kỳ thật.
Đây không phải là lỗi của họ.
Phong Thiển rõ ràng.
Nhưng sau cùng, vì quyết định của họ, cuộc đời của nguyên chủ đã bị hủy hoại.
Cô không phải nguyên chủ, không tồn tại không hận hay có hận.
Cô chỉ bình tĩnh nói: "Lúc trước đã là vứt bỏ thì chính là vứt bỏ. Ta cũng không trách người cũng không ghi hận trong lòng. Ta chỉ... Muốn biết thân thế của mình và nguyên nhân người vứt bỏ ta mà thôi".
Cô dừng lại và tiếp tục nói: "Bây giờ, ta biết điều đó. Mục đích của ta cũng đã đạt được."
Quốc vương sửng sốt, hỏi nàng: "Thiển Nhi có ý gì?"
Phong Thiển giải thích: "Bệ hạ, thần sẽ cùng Tiểu Bạch trở lại Thiên Vinh quốc. Ta đến đây chỉ để giải đáp bí ẩn trong về thân thế của bản thân. Ta không có ý gì khác."
Ý tứ trong lời nói của cô rất rõ ràng, đó là cô không có kế hoạch trở về Phong Khải quốc để khôi phục thân phận công chúa của mình.
Đến đây chỉ là tò mò thân thế của mình.
Nhất thời tâm huyết dâng trào.
Mộ Bạch không khỏi cũng có chút giật mình.
Hắn cho rằng Tiểu Thiển Nhi muốn tìm cha mẹ thân sinh của mình, nhưng hắn không ngờ rằng cô chỉ đến để... biết về thân thế của mình.
Mộ Bạch rũ mắt, hàng mi dài ngăn cản ánh mắt đang thay đổi dưới đôi mắt.
Quay về với hắn sao...
Thiếu niên mím môi, tâm trạng không tự chủ được mà tốt lên.
Quốc vương và hoàng hậu có chút chán nản.
"Thiển Nhi vẫn... không chịu tha thứ sao?"
Khi cô nói mọt tiếng Quốc vương bệ hạ, lạ lùng đâm thấu tim người.
Đến nỗi từ Tiểu Bạch trong miệng của cô, hai người họ sững lại một lúc trước khi nhận ra rằng Phong Thiển đang ám chỉ vị Quốc sư của Thiên Vinh quốc này, Mộ Bạch.
Ngay khi nhìn thấy cô, thấy cô ấy tay trong tay với Quốc sư, cả hai đã rất kinh ngạc rồi.
Bây giờ, nghe thấy xưng hô thân mật mà cô dành cho Mộ Bạch, mối quan hệ giữa hai người ngay lập tức đã sáng tỏ.
**********
Hôm nay đến đây là hết rồi nhé
Hẹn ngày mai Hoàn thế giới này ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶
Thời gian quá mức gấp gáp, hắn thậm chí không có thời gian vào ngôi làng đó để thăm dò, vì vậy hắn đã đặt cô tiểu công chúa xuống.
Không ngờ, hắn lại không may mắn,chọn ngay phải một ngôi làng hoang.
May mắn thay, đội ngũ của Quốc sư đại nhân đi ngang qua đây.
Một lát sau.
Chuyện này cũng dần qua đi.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là việc những tảng đá lạ từ trên trời rơi xuống vẫn thường xuyên xảy ra.
Những nơi mà những tảng đá lạ đó đáp xuống cũng khác nhau.
Một hoặc hai lần có thể nói là lời cảnh báo từ trời, là biểu tượng của tai họa.
Tuy nhiên, điều này xảy ra thường xuyên, cũng không gặp phát sinh tai hoạ gì.
Tức là việc tảng đá lạ rơi xuống sẽ phá hủy các công trình xung quanh.
Vì thế......
Mọi người ngừng bàn tán.
Có người bắt đầu lên tiếng bênh vực cô tiểu công chúa bị đuổi đi vì dư luận cách đây ít lâu.
Bất cứ ai có ý thức về công lý đều bắt đầu đứng ra đấu tranh cho sự bất công đối với tiểu công chúa.
Có đôi khi chính là như vậy.
Dư luận và những ý tưởng ngông cuồng và tự cao của bạn có thể hủy hoại cuộc đời của một người.
Giống như nguyên chủ.
Đáng lẽ cô là công chúa điện hạ được trăm ngàn sủng ái ở Phong Khải quốc, nhưng vì người đời tin vào lời rèm pha, dư luận ngày càng lớn, cô đã bị đẩy vào một đường đời khác.
Hèn mọn vượt qua quãng đời còn lại.
Và khi bạn bắt đầu phát hiện ra sự thật thì đã quá muộn.
Cái gì đã tổn thương thì đã là tổn thương rồi, không phải chỉ một câu: "Thực xin lỗi, lúc trước tôi không tìm hiểu rõ ràng, không phải cố ý." Có thể giải quyết được.
Vì lý do này, gần đây Quốc vương cuối cùng cũng quang minh chính đại cử Mặc Giang đến Thiên Vinh quốc để tìm công chúa đã bị bỏ rơi.
Do đó, những chuyện sau đó đã xảy ra.
Sau khi giải thích mọi chuyện, Quốc vương Phong Khải thở dài, cúi thấp người và ngước mắt lên nhìn Phong Thiển.
"Thiển Nhi, con có nguyện ý tha thứ cho phụ hoàng không?"
Ông biết mình đã bỏ lỡ đứa con này nhiều năm như vậy, bản thân ông cũng đã quyết định từ bỏ nó.
Ngay cả khi hận hắn, đó là điều tự nhiên.
Làm thế nào có thể mong đợi tiểu cô nướng tha thứ cho chính mình?
Hoàng hậu cũng đi theo nói: "Thiển Nhi, là mẫu hậu không thể bảo vệ được con. Con gái ngoan, có thể cho mẫu hậu cơ hội đền bù được không?"
Hoàng hậu nhìn cô trước mặt bằng đôi mắt ẩm ướt át, giọng nói có chút run rẩy.
Kỳ thật.
Đây không phải là lỗi của họ.
Phong Thiển rõ ràng.
Nhưng sau cùng, vì quyết định của họ, cuộc đời của nguyên chủ đã bị hủy hoại.
Cô không phải nguyên chủ, không tồn tại không hận hay có hận.
Cô chỉ bình tĩnh nói: "Lúc trước đã là vứt bỏ thì chính là vứt bỏ. Ta cũng không trách người cũng không ghi hận trong lòng. Ta chỉ... Muốn biết thân thế của mình và nguyên nhân người vứt bỏ ta mà thôi".
Cô dừng lại và tiếp tục nói: "Bây giờ, ta biết điều đó. Mục đích của ta cũng đã đạt được."
Quốc vương sửng sốt, hỏi nàng: "Thiển Nhi có ý gì?"
Phong Thiển giải thích: "Bệ hạ, thần sẽ cùng Tiểu Bạch trở lại Thiên Vinh quốc. Ta đến đây chỉ để giải đáp bí ẩn trong về thân thế của bản thân. Ta không có ý gì khác."
Ý tứ trong lời nói của cô rất rõ ràng, đó là cô không có kế hoạch trở về Phong Khải quốc để khôi phục thân phận công chúa của mình.
Đến đây chỉ là tò mò thân thế của mình.
Nhất thời tâm huyết dâng trào.
Mộ Bạch không khỏi cũng có chút giật mình.
Hắn cho rằng Tiểu Thiển Nhi muốn tìm cha mẹ thân sinh của mình, nhưng hắn không ngờ rằng cô chỉ đến để... biết về thân thế của mình.
Mộ Bạch rũ mắt, hàng mi dài ngăn cản ánh mắt đang thay đổi dưới đôi mắt.
Quay về với hắn sao...
Thiếu niên mím môi, tâm trạng không tự chủ được mà tốt lên.
Quốc vương và hoàng hậu có chút chán nản.
"Thiển Nhi vẫn... không chịu tha thứ sao?"
Khi cô nói mọt tiếng Quốc vương bệ hạ, lạ lùng đâm thấu tim người.
Đến nỗi từ Tiểu Bạch trong miệng của cô, hai người họ sững lại một lúc trước khi nhận ra rằng Phong Thiển đang ám chỉ vị Quốc sư của Thiên Vinh quốc này, Mộ Bạch.
Ngay khi nhìn thấy cô, thấy cô ấy tay trong tay với Quốc sư, cả hai đã rất kinh ngạc rồi.
Bây giờ, nghe thấy xưng hô thân mật mà cô dành cho Mộ Bạch, mối quan hệ giữa hai người ngay lập tức đã sáng tỏ.
**********
Hôm nay đến đây là hết rồi nhé
Hẹn ngày mai Hoàn thế giới này ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.