Chương 228: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (15)
Vân Cửu Từ
10/04/2021
Editor: Nha Đam
Mọi người có mặt đều tròn mắt.
Lúc đầu, thiếu niên đi theo Phong Thiển, mọi người bắt đầu đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người.
Ngay cả khi nhìn thấy ấn ký màu đỏ trên cổ tay của thiếu niên, cũng chưa từng nghĩ rằng Phong Thiển sẽ lập khế ước với hắn.
Rốt cuộc, đó là Các chủ của Cửu Châu Các.
Muốn thu nhận đồ đệ thì phải ngàn chọn vạn tuyển, nhất định phải chọn người có tài năng nhất.
Vẫn chưa ký kết khế ước.
Tuy nhiên, những sự thật trước mắt thực sự đã tát vào mặt họ.
Mọi người đều cảm thấy hoảng hốt.
Mặc dù Hoàng đế Cảnh quốc biết rằng Phong Thiển đã nhận Nam Khanh làm đồ đệ, nhưng ông không bao giờ mong đợi rằng cô sẽ lập khế ước với đứa trẻ này.
Hoàng đế Cảnh Quốc không khỏi cau mày, nhìn Nam Khánh sâu hơn một chút.
Đứa trẻ này, không hiểu sao có thể lọt vào mắt của Các chủ Cửu Châu Các.
Lại nghĩ đến dị sắc của quả cầu pha lê vừa mới kiểm tra.
Hoàng đế Cảnh quốc càng thêm cau mày.
Phong Thiển nhẹ nhàng lấy tay che quả cầu pha lê dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Giây lát.
Quả cầu pha lê màu trắng phát ra 7 ánh sáng.
Bảy màu sắc hòa quyện vào nhau và đặc biệt lộng lẫy.
Trọn bộ linh căn.
Những người có mặt chỉ mới nghe nói về nó.
Các chủ của Cửu Châu Các hiện tại, khi còn là một đứa trẻ, khi kiểm tra thiên phú đã trổ hết tài năng. Truyện Full
Những người tham dự lần kiểm tra thiên phú đó, không ai có thể quên bảy ánh sáng phát ra kinh diễm như thế nào
Trọn bộ linh căn khó gặp.
Không ai biết khi nào người tiếp theo với đầy đủ linh căn sẽ xuất hiện.
Vào lúc này, chỉ cần chứng kiến màn kiểm tra thiên phú của Các chủ Cửu Châu Các cũng đủ chấn động, tâm tình cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Phong Thiển nhìn xuống quả cầu pha lê phát sáng ra ánh sáng 7 mày, sau đó từ từ rút tay ra.
Cô nói: "Không hỏng."
Thiếu niên cũng bị sốc trước ánh sáng bảy màu khi cô vừa kiểm tra thiên phú.
Lúc này lại nghĩ đến khi mình kiểm tra thiên phú, màu sắc u ám kia.
Mặc dù, cuối cùng nó cũng đã biến thành một ánh sáng trắng chói lọi.
Nhưng sự u ám đó dường như là minh chứng cho cuộc sống u ám của thiếu niên trong mười năm.
Nghĩ đến đây, Nam Thanh khẽ rũ mắt xuống, trầm giọng nói: "Ta... Ta không có thiên phú sao?"
Trong các cuốn sách cổ có nhắc đến 7 loại linh căn.
Vừa rồi, vị trưởng lão chủ trì buổi kiểm tra thiên phú cũng nói bảy màu tượng trưng cho bảy linh căn.
Hắn không có bất kỳ màu nào trong số bảy màu này.
So với ánh sáng bảy màu kinh diễm của cô, trông hắn có vẻ u ám không có ánh sáng.
Cũng không đủ tư cách đứng bên cạnh cô.
Phong Thiển nghe thấy liền cúi xuống nhìn mảnh nhỏ.
Trước mắt mọi người.
Cô đưa tay xoa đầu thiếu niên, nghiêm túc nói: "Ngươi rất có thiên phú."
Mảnh nhỏ của Điện hạ, cho dù họ ở trong tình huống nào, cũng sẽ ưu tứ như hắn vậy.
Không có thiên phú?
Không thể nào.
Hơn nữa, những người thực sự không có thiên phú sẽ không phản ứng gì khi thử nghiệm tinh thể.
Rõ ràng, Nam Khanh không phải là không có tài năng.
Vì thế......
Phong Thiển nói: "Linh căn của ngươi rất đặc biệt. Chỉ sau khi luyện tập, ngươi mới có thể biết mình có sức mạnh gì".
Linh căn đặc biệt?
Quả thực có ghi chép trong lịch sử.
Khi kiểm tra, quả cầu pha lê vừa rồi thực sự rất bất thường.
Nếu không có linh căn cũng không có khả năng, nhưng giải thích rằng đó là linh căn đặc biệt thì cũng có lý.
Hơn nữa, Các chủ của Cửu Châu Các đã nói như vậy thì chính là như vậy.
Mọi người không khỏi ngưỡng mộ thiếu niên này thêm một chút.
Mấy vị hoàng tử nhỏ trước kia ức hiếp Nam Thanh hung hăng nhìn chằm chằm hắn, suýt chút nữa đã đứng lên chỉ vào mũi của hắn.
Hắn chính là mộ đưa cô nhi của tiền triều.
Ở trong lãnh cũng, không ai quan tâm, không một ai đau lòng.
Mấy tiểu hoàng tử trừng mắt nhìn Nam Thanh, sau đó ngẩng đầu nhìn hoàng đế Cảnh quốc có vẻ bình tĩnh trên ghế.
Mấy tiểu hoàng tử hơi bối rối.
Tại sao phụ hoàng rõ ràng nhìn thấy mà không nói.
Rốt cuộc bọn trẻ này còn quá ngây thơ.
Nếu Hoàng đế Cảnh Quốc không biết, làm sao Nam Thanh có thể được thả ra khỏi lãnh cung.
Mọi người có mặt đều tròn mắt.
Lúc đầu, thiếu niên đi theo Phong Thiển, mọi người bắt đầu đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người.
Ngay cả khi nhìn thấy ấn ký màu đỏ trên cổ tay của thiếu niên, cũng chưa từng nghĩ rằng Phong Thiển sẽ lập khế ước với hắn.
Rốt cuộc, đó là Các chủ của Cửu Châu Các.
Muốn thu nhận đồ đệ thì phải ngàn chọn vạn tuyển, nhất định phải chọn người có tài năng nhất.
Vẫn chưa ký kết khế ước.
Tuy nhiên, những sự thật trước mắt thực sự đã tát vào mặt họ.
Mọi người đều cảm thấy hoảng hốt.
Mặc dù Hoàng đế Cảnh quốc biết rằng Phong Thiển đã nhận Nam Khanh làm đồ đệ, nhưng ông không bao giờ mong đợi rằng cô sẽ lập khế ước với đứa trẻ này.
Hoàng đế Cảnh Quốc không khỏi cau mày, nhìn Nam Khánh sâu hơn một chút.
Đứa trẻ này, không hiểu sao có thể lọt vào mắt của Các chủ Cửu Châu Các.
Lại nghĩ đến dị sắc của quả cầu pha lê vừa mới kiểm tra.
Hoàng đế Cảnh quốc càng thêm cau mày.
Phong Thiển nhẹ nhàng lấy tay che quả cầu pha lê dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Giây lát.
Quả cầu pha lê màu trắng phát ra 7 ánh sáng.
Bảy màu sắc hòa quyện vào nhau và đặc biệt lộng lẫy.
Trọn bộ linh căn.
Những người có mặt chỉ mới nghe nói về nó.
Các chủ của Cửu Châu Các hiện tại, khi còn là một đứa trẻ, khi kiểm tra thiên phú đã trổ hết tài năng. Truyện Full
Những người tham dự lần kiểm tra thiên phú đó, không ai có thể quên bảy ánh sáng phát ra kinh diễm như thế nào
Trọn bộ linh căn khó gặp.
Không ai biết khi nào người tiếp theo với đầy đủ linh căn sẽ xuất hiện.
Vào lúc này, chỉ cần chứng kiến màn kiểm tra thiên phú của Các chủ Cửu Châu Các cũng đủ chấn động, tâm tình cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Phong Thiển nhìn xuống quả cầu pha lê phát sáng ra ánh sáng 7 mày, sau đó từ từ rút tay ra.
Cô nói: "Không hỏng."
Thiếu niên cũng bị sốc trước ánh sáng bảy màu khi cô vừa kiểm tra thiên phú.
Lúc này lại nghĩ đến khi mình kiểm tra thiên phú, màu sắc u ám kia.
Mặc dù, cuối cùng nó cũng đã biến thành một ánh sáng trắng chói lọi.
Nhưng sự u ám đó dường như là minh chứng cho cuộc sống u ám của thiếu niên trong mười năm.
Nghĩ đến đây, Nam Thanh khẽ rũ mắt xuống, trầm giọng nói: "Ta... Ta không có thiên phú sao?"
Trong các cuốn sách cổ có nhắc đến 7 loại linh căn.
Vừa rồi, vị trưởng lão chủ trì buổi kiểm tra thiên phú cũng nói bảy màu tượng trưng cho bảy linh căn.
Hắn không có bất kỳ màu nào trong số bảy màu này.
So với ánh sáng bảy màu kinh diễm của cô, trông hắn có vẻ u ám không có ánh sáng.
Cũng không đủ tư cách đứng bên cạnh cô.
Phong Thiển nghe thấy liền cúi xuống nhìn mảnh nhỏ.
Trước mắt mọi người.
Cô đưa tay xoa đầu thiếu niên, nghiêm túc nói: "Ngươi rất có thiên phú."
Mảnh nhỏ của Điện hạ, cho dù họ ở trong tình huống nào, cũng sẽ ưu tứ như hắn vậy.
Không có thiên phú?
Không thể nào.
Hơn nữa, những người thực sự không có thiên phú sẽ không phản ứng gì khi thử nghiệm tinh thể.
Rõ ràng, Nam Khanh không phải là không có tài năng.
Vì thế......
Phong Thiển nói: "Linh căn của ngươi rất đặc biệt. Chỉ sau khi luyện tập, ngươi mới có thể biết mình có sức mạnh gì".
Linh căn đặc biệt?
Quả thực có ghi chép trong lịch sử.
Khi kiểm tra, quả cầu pha lê vừa rồi thực sự rất bất thường.
Nếu không có linh căn cũng không có khả năng, nhưng giải thích rằng đó là linh căn đặc biệt thì cũng có lý.
Hơn nữa, Các chủ của Cửu Châu Các đã nói như vậy thì chính là như vậy.
Mọi người không khỏi ngưỡng mộ thiếu niên này thêm một chút.
Mấy vị hoàng tử nhỏ trước kia ức hiếp Nam Thanh hung hăng nhìn chằm chằm hắn, suýt chút nữa đã đứng lên chỉ vào mũi của hắn.
Hắn chính là mộ đưa cô nhi của tiền triều.
Ở trong lãnh cũng, không ai quan tâm, không một ai đau lòng.
Mấy tiểu hoàng tử trừng mắt nhìn Nam Thanh, sau đó ngẩng đầu nhìn hoàng đế Cảnh quốc có vẻ bình tĩnh trên ghế.
Mấy tiểu hoàng tử hơi bối rối.
Tại sao phụ hoàng rõ ràng nhìn thấy mà không nói.
Rốt cuộc bọn trẻ này còn quá ngây thơ.
Nếu Hoàng đế Cảnh Quốc không biết, làm sao Nam Thanh có thể được thả ra khỏi lãnh cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.