Chương 242: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (29)
Vân Cửu Từ
24/04/2021
Edit: Nha Đam
Trước mắt, ở chỗ này sống chết cố gắng cũng không phải biện pháp.
Nghiêm trưởng lão suy nghĩ một lúc và quyết định đưa Nam Khanh trở lại Cửu Châu Các trước.
Việc tìm kiếm Các chủ đành phải quay về thảo luận thôi.
...
Trong bí cảnh.
Phong Thiển sững sờ nhìn khoảng không trắng xóa trước mặt.
Đây là... Nhiệm vụ đã hoàn thành? Trở lại không gian chủ thần rồi sao?
Hệ thống: "......"
"Ký chủ, ngươi nghĩ gì vậy."
Phong Thiển: "..."
Phong Thiển ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nghĩ đến thâm âm lúc trước, cô nói: "Rốt cuộc thì ngươi là cái gì?"
Giọng nói đáp lại: "Hì hì ~ đừng hung dữ như vậy."
"Để ta xem cuối cùng thì người mà tỷ tỷ muốn quên là ai..."
Phong Thiển: "..."
Lại là một đứa trẻ?
Đang làm cái gìvậy......
Đây có phải là món quà nhỏ trong miệng nó hay không?
Giọng nói lại vang lên: "À ~ Người mà tỷ tỷ không muốn quên lại là một đứa trẻ."
Phong Thiển: "..."
Đứa trẻ?
Mảnh nhỏ?
"Ồ, Tỷ tỷ đây là muốn trâu già gặm cỏ nom đây mà~"
Phong Thiển: "!"
Rất muốn đấm đứa nhỏ này một cái!
Phong Thiển nhịn xuống, mặt vô biểu tình nói: "Người đưa ta đến đây làm gì?"
Thanh âm kia lại cười cười, chậm rãi nói: "Tỷ tỷ, chỉ cần cô quên đứa trẻ kia là có thể đi ra ngoài."
Phong Thiển: "..."
Quên mảnh nhỏ? Không thể nào.
Huống chi cô đã gặp là không quên được.
"Ta biết tỷ tỷ đang nghĩ gì đó. Nếu tỷ tỷ không thể quên được, thời gian sẽ giúp tỷ tỷ quên hắn."
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Phong Thiển cau mày.
"Có ý gì?"
"Hì hì ~ Bây giờ tỷ tỷ bị nhốt trong một gian nhỏ này. Thời gian ở đây khác với bên ngoài."
Giọng nói tiếp tục: "Tỷ tỷ ở đây một phút thì bên ngoài đã là một năm rồi ~"
Phong Thiển: "!"
Thế giới này lại có chuyện này sao?
Cô ấy đã ở đây ít nhất ba hoặc bốn phút rồi.
Nói cách khác, ở bên ngoài đã trôi qua 3 4 năm rồi.
"Chờ đến khi tỷ tỷ ra được bên ngoài, đứa trẻ kia đã lớn rồi, hoặc đã sớm không còn trên đời nữa rồi."
Như vậy thì có thể quên rồi.
Cô buồn bực.
Hai, ba năm, Cửu Châu Các có còn không?
Nhiệm vụ phụ có phải thất bại rồi không?
Còn mảnh nhỏ tội nghiệp nữa...
Phong Thiển mím môi, mặt vô biểu tình nói: "Đưa ta ra ngoài"
"Không."
Thanh âm kia mang theo vài phần ý cười, nhưng hoàn toàn không có ý để cô ra ngoài.
"Không đưa?"
Phong Thiển cụp mắt xuống, khẽ nói.
"Đương nhiên không buông tay ~"
Giọng nói rõ ràng rất vui vẻ.
Phong Thiển ngừng lại, rồi ngước mắt lên.
Đôi mắt đen dần nhuộm thành màu đỏ thẫm tuyệt đẹp.
Giây tiếp theo.
Âm thanh không phát ra nữa.
Trong không gian trắng xóa, mặt đất bắt đầu rung chuyển trong chốc lát.
Đột nhiên, nó chia 5 xẻ 7.
Sau khi ánh sáng trắng chói mắt phát ra, cô từ từ ngã xuống đất.
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
Một hạt châu trắng treo trên ở phía chân trời.
Phong Thiển nhìn nhìn, rồi nhìn xuống những ngón tay của mình.
Cô hơi nghiêng đầu.
Sức mạnh dường như bị áp chế...
Hệ thống im lặng.
Lần đầu tiên thấy ký chủ sử dụng sức mạnh nguyên bản của mình.
Thì ra......
Ký chủ có thể tự do phi hành qua hàng ngàn thế giới mà không bị luật của thế giới hạn chế, cho dù bị thế giới trấn áp sức mạnh, vẫn lợi hại như vậy sao?
Hệ thống đột nhiên nhớ ra, ở thế giới thứ nhất, cô có nói rằng chưa từng có người nào đánh thắng cô.
Lúc đầu cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ lại, không ai có thể đánh thắng sức mạnh đáng sợ như vậy.
Phong Thiển phát ngốc, sau đó mới tập trung vào những hạt châu nhỏ trước mặt mình.
"Cái này là cái gì?"
Cô đưa tay cầm lấy những hạt châu nhỏ phía trước.
Rũ mắt nhìn xuống.
Chống đỡ không gian kia chính là thứ này?
~~~~~~~
2 ngày phải edit hết 10 chương, mất bao lâu mới xong đây T^T
Trước mắt, ở chỗ này sống chết cố gắng cũng không phải biện pháp.
Nghiêm trưởng lão suy nghĩ một lúc và quyết định đưa Nam Khanh trở lại Cửu Châu Các trước.
Việc tìm kiếm Các chủ đành phải quay về thảo luận thôi.
...
Trong bí cảnh.
Phong Thiển sững sờ nhìn khoảng không trắng xóa trước mặt.
Đây là... Nhiệm vụ đã hoàn thành? Trở lại không gian chủ thần rồi sao?
Hệ thống: "......"
"Ký chủ, ngươi nghĩ gì vậy."
Phong Thiển: "..."
Phong Thiển ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nghĩ đến thâm âm lúc trước, cô nói: "Rốt cuộc thì ngươi là cái gì?"
Giọng nói đáp lại: "Hì hì ~ đừng hung dữ như vậy."
"Để ta xem cuối cùng thì người mà tỷ tỷ muốn quên là ai..."
Phong Thiển: "..."
Lại là một đứa trẻ?
Đang làm cái gìvậy......
Đây có phải là món quà nhỏ trong miệng nó hay không?
Giọng nói lại vang lên: "À ~ Người mà tỷ tỷ không muốn quên lại là một đứa trẻ."
Phong Thiển: "..."
Đứa trẻ?
Mảnh nhỏ?
"Ồ, Tỷ tỷ đây là muốn trâu già gặm cỏ nom đây mà~"
Phong Thiển: "!"
Rất muốn đấm đứa nhỏ này một cái!
Phong Thiển nhịn xuống, mặt vô biểu tình nói: "Người đưa ta đến đây làm gì?"
Thanh âm kia lại cười cười, chậm rãi nói: "Tỷ tỷ, chỉ cần cô quên đứa trẻ kia là có thể đi ra ngoài."
Phong Thiển: "..."
Quên mảnh nhỏ? Không thể nào.
Huống chi cô đã gặp là không quên được.
"Ta biết tỷ tỷ đang nghĩ gì đó. Nếu tỷ tỷ không thể quên được, thời gian sẽ giúp tỷ tỷ quên hắn."
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Phong Thiển cau mày.
"Có ý gì?"
"Hì hì ~ Bây giờ tỷ tỷ bị nhốt trong một gian nhỏ này. Thời gian ở đây khác với bên ngoài."
Giọng nói tiếp tục: "Tỷ tỷ ở đây một phút thì bên ngoài đã là một năm rồi ~"
Phong Thiển: "!"
Thế giới này lại có chuyện này sao?
Cô ấy đã ở đây ít nhất ba hoặc bốn phút rồi.
Nói cách khác, ở bên ngoài đã trôi qua 3 4 năm rồi.
"Chờ đến khi tỷ tỷ ra được bên ngoài, đứa trẻ kia đã lớn rồi, hoặc đã sớm không còn trên đời nữa rồi."
Như vậy thì có thể quên rồi.
Cô buồn bực.
Hai, ba năm, Cửu Châu Các có còn không?
Nhiệm vụ phụ có phải thất bại rồi không?
Còn mảnh nhỏ tội nghiệp nữa...
Phong Thiển mím môi, mặt vô biểu tình nói: "Đưa ta ra ngoài"
"Không."
Thanh âm kia mang theo vài phần ý cười, nhưng hoàn toàn không có ý để cô ra ngoài.
"Không đưa?"
Phong Thiển cụp mắt xuống, khẽ nói.
"Đương nhiên không buông tay ~"
Giọng nói rõ ràng rất vui vẻ.
Phong Thiển ngừng lại, rồi ngước mắt lên.
Đôi mắt đen dần nhuộm thành màu đỏ thẫm tuyệt đẹp.
Giây tiếp theo.
Âm thanh không phát ra nữa.
Trong không gian trắng xóa, mặt đất bắt đầu rung chuyển trong chốc lát.
Đột nhiên, nó chia 5 xẻ 7.
Sau khi ánh sáng trắng chói mắt phát ra, cô từ từ ngã xuống đất.
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
Một hạt châu trắng treo trên ở phía chân trời.
Phong Thiển nhìn nhìn, rồi nhìn xuống những ngón tay của mình.
Cô hơi nghiêng đầu.
Sức mạnh dường như bị áp chế...
Hệ thống im lặng.
Lần đầu tiên thấy ký chủ sử dụng sức mạnh nguyên bản của mình.
Thì ra......
Ký chủ có thể tự do phi hành qua hàng ngàn thế giới mà không bị luật của thế giới hạn chế, cho dù bị thế giới trấn áp sức mạnh, vẫn lợi hại như vậy sao?
Hệ thống đột nhiên nhớ ra, ở thế giới thứ nhất, cô có nói rằng chưa từng có người nào đánh thắng cô.
Lúc đầu cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ lại, không ai có thể đánh thắng sức mạnh đáng sợ như vậy.
Phong Thiển phát ngốc, sau đó mới tập trung vào những hạt châu nhỏ trước mặt mình.
"Cái này là cái gì?"
Cô đưa tay cầm lấy những hạt châu nhỏ phía trước.
Rũ mắt nhìn xuống.
Chống đỡ không gian kia chính là thứ này?
~~~~~~~
2 ngày phải edit hết 10 chương, mất bao lâu mới xong đây T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.