Chương 75: Hoàng thúc muốn ôm một cái《29》
Vân Cửu Từ
13/03/2021
Editor: Nha Đam
Phượng Quyết đưa Phong Thiển hồi cung.
Trong ngự thư phòng.
Tiểu hoàng đế lười biếng mà ngồi ở trên ghế.
Phượng Quyết an tĩnh rũ mắt nhìn thoáng qua tấu chương trên bàn, hắn mở miệng nói: “Bệ hạ không thể giống hôm nay tùy ý trốn ra khỏi cung như vậy.”
Phong Thiển ngẩng đầu nhìn hắn: “Tìm hoàng thúc cũng không thể sao?”
Phượng Quyết sửng sốt, rũ đôi mắt xuống, vành tai không thể ức chế mà đỏ lên.
Tiểu hoàng đế chung quy có thể trong lúc lơ đãng trêu chọc thần kinh mẫn cảm nhất của hắn, mỗi lần đều làm hắn thực không biết làm sao, không biết như thế nào trả lời đối phương.
Hắn lại cố tình…… Rất thích……
Phượng Quyết ho nhẹ một tiếng, thanh âm thấp thấp nói: “Bệ hạ nếu muốn gặp thần, bất cư lúc nào cũng có thể truyền triệu thần vào cung.”
Phong Thiển chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiểu hoàng đế không thay long bào, trên người mặc trường bào màu lam nhạt, làn da của nàng rất trắng, cánh môi phấn phấn nộn nộn, đôi mắt xinh đẹp giống như có ánh sáng nhạt lập loè.
Lúc này làm động tác đó lại càng đáng yêu đến phạm quy.
Tiểu hoàng đế chậm rì rì mà từ trong lòng ngực móc ra hà bao mà mình đã thêu ba ngày, đưa tới trước mặt Phượng Quyết.
“Này, hà bao mà hoàng thúc muốn.”
Phượng Quyết hơi ngẩn ra, mới bỗng nhiên nhớ tới hắn ngày đó trong lúc say rượu hình như có bắt tiểu hoàng đế tự mình thêu hà bao cho hắn.
Phượng Quyết rũ mắt, ngón tay thon dài tiếp nhận túi tiền, cúi đầu nhìn nhìn.
Nói thật, cái túi tiền này cũng không xinh đẹp.
Bất quá cũng khó được tiểu hoàng đế ngôi cửu ngũ hạ mình, tự mình đi thêu cái hà bao này.
Phong Thiển ngửa đầu hỏi hắn: “Thích sao? Ừm, tuy rằng hơi xấu.”
Nàng chính là thêu ba ngày đấy!
Về sau không bao giờ thêu cái đồ vật quỷ quái này nữa!
Quá mệt mỏi.
Phượng Quyết cúi đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế, đôi mắt xinh đẹp của đối phương lóe vài phần thần sắc chờ mong.
Ánh mắt thanh lãnh của hắn tối sầm vài phần, mắt phượng híp lại.
Hắn thong thả ung dung đem hà bao buộc ở bên hông.
Rồi sau đó bỗng nhiên cúi người tới gần đối phương, đem tiểu hoàng đế cả người vòng lên.
Ngón tay thon dài không chút để ý đặt ở hai bên ghế dựa của tiểu hoàng đế.
Hắn hơi hơi cúi người, thân hình thon dài bao phủ xuống dưới.
…....
Sau khi xong việc, vẻ mặt Phong Thiển mê mang chớp chớp mắt.
Nàng vô tội nhìn về phía Phượng Quyết.
Ngón tay đối phương thong thả ung dung mà sửa sang lại vạt áo hơi có chút hỗn độn, mới vừa rồi còn mang hơi thở nguy hiểm giờ lại khôi phục vẻ thanh lãnh trước sau như một.
Phảng phất như người vừa rồi hôn tiểu hoàng đế nửa ngày không phải là hắn.
Phong Thiển: “……”
Vì cái gì mỗi lần cùng mảnh nhỏ thân mật một lần, mảnh nhỏ tựa như mở ra cái công tắc gì.
Hở một tí liền bắt nạt người nhỏ yếu lại vô lực như nàng……
Hệ thống: “……”
Ký chủ lại lại lại bắt đầu!
Ánh mắt phượng Quyết nhìn tiểu hoàng đế liếc mắt một cái, nghiêm trang nói: “Bệ hạ, vi thần lui xuống trước.”
Phong Thiển: “……”
Phượng Quyết đi đến cửa Ngự Thư Phòng, vừa vặn cùng Cố Viễn đối diện.
Cố Viễn thấy là Phượng Quyết, cung kính khom lưng hành lễ: “Hạ quan bái kiến Trấn Bắc vương.”
Ánh mắt Phượng Quyết nhẹ nhàng dừng ở trên người Cố Viễn.
Mắt hắn híp lại, tầm mắt nhìn đối phương không hiểu sao mang mười phần địch ý.
Cố Viễn bị đối phương căm thù đến không thể hiểu được.
Hắn chỗ nào chọc tới Trấn Bắc vương?
Phượng Quyết liếc đối phương vài lần, cũng không quay đầu lại phất tay áo rời đi.
Cố Viễn mộng bức: “……”
Trấn Bắc vương hôm nay làm sao thế?
Người này vẫn là người mà hắn biết sao, cao lãnh đạm mạc Trấn Bắc vương?
Cố Viễn vẻ mặt mờ mịt chậm rì rì mà đi vào.
Cố Viễn đem chứng cứ lấy được từ trong lòng ngực móc ra đặt ở trên bàn trước mặt tiểu hoàng đế.
“Bệ hạ, danh sách quan viên tham ô nhận hối lộ cùng với chứng cứ Thừa tướng bí mật có ý đồ tạo phản, có thể làm được, ta đều trộm mang tới.”
Phong Thiển nhìn thoáng qua đồ vật trên bàn.
“Làm không tồi.”
Tiểu hoàng đế cho Cố Viễn ánh mắt tán thưởng.
Phong Thiển vì sự sáng suốt của mình mà khen ngợi.
Cũng may có Cố Viễn.
Nhiệm vụ che giấu cùng nhiệm vụ chi nhánh của nàng đều có thể nhẹ nhàng hoàn thành.
Cố Viễn xua xua tay: “Chủ yếu là dược của bệ hạ quá thần kỳ!”
Phong Thiển: “……”
Phong Thiển dặn dò Cố Viễn ngày mai thời điểm lâm triều đem hành vi phạm tội của Thừa tướng công bố ra, khiến cho hắn phải rời khỏi.
Phượng Quyết đưa Phong Thiển hồi cung.
Trong ngự thư phòng.
Tiểu hoàng đế lười biếng mà ngồi ở trên ghế.
Phượng Quyết an tĩnh rũ mắt nhìn thoáng qua tấu chương trên bàn, hắn mở miệng nói: “Bệ hạ không thể giống hôm nay tùy ý trốn ra khỏi cung như vậy.”
Phong Thiển ngẩng đầu nhìn hắn: “Tìm hoàng thúc cũng không thể sao?”
Phượng Quyết sửng sốt, rũ đôi mắt xuống, vành tai không thể ức chế mà đỏ lên.
Tiểu hoàng đế chung quy có thể trong lúc lơ đãng trêu chọc thần kinh mẫn cảm nhất của hắn, mỗi lần đều làm hắn thực không biết làm sao, không biết như thế nào trả lời đối phương.
Hắn lại cố tình…… Rất thích……
Phượng Quyết ho nhẹ một tiếng, thanh âm thấp thấp nói: “Bệ hạ nếu muốn gặp thần, bất cư lúc nào cũng có thể truyền triệu thần vào cung.”
Phong Thiển chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiểu hoàng đế không thay long bào, trên người mặc trường bào màu lam nhạt, làn da của nàng rất trắng, cánh môi phấn phấn nộn nộn, đôi mắt xinh đẹp giống như có ánh sáng nhạt lập loè.
Lúc này làm động tác đó lại càng đáng yêu đến phạm quy.
Tiểu hoàng đế chậm rì rì mà từ trong lòng ngực móc ra hà bao mà mình đã thêu ba ngày, đưa tới trước mặt Phượng Quyết.
“Này, hà bao mà hoàng thúc muốn.”
Phượng Quyết hơi ngẩn ra, mới bỗng nhiên nhớ tới hắn ngày đó trong lúc say rượu hình như có bắt tiểu hoàng đế tự mình thêu hà bao cho hắn.
Phượng Quyết rũ mắt, ngón tay thon dài tiếp nhận túi tiền, cúi đầu nhìn nhìn.
Nói thật, cái túi tiền này cũng không xinh đẹp.
Bất quá cũng khó được tiểu hoàng đế ngôi cửu ngũ hạ mình, tự mình đi thêu cái hà bao này.
Phong Thiển ngửa đầu hỏi hắn: “Thích sao? Ừm, tuy rằng hơi xấu.”
Nàng chính là thêu ba ngày đấy!
Về sau không bao giờ thêu cái đồ vật quỷ quái này nữa!
Quá mệt mỏi.
Phượng Quyết cúi đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế, đôi mắt xinh đẹp của đối phương lóe vài phần thần sắc chờ mong.
Ánh mắt thanh lãnh của hắn tối sầm vài phần, mắt phượng híp lại.
Hắn thong thả ung dung đem hà bao buộc ở bên hông.
Rồi sau đó bỗng nhiên cúi người tới gần đối phương, đem tiểu hoàng đế cả người vòng lên.
Ngón tay thon dài không chút để ý đặt ở hai bên ghế dựa của tiểu hoàng đế.
Hắn hơi hơi cúi người, thân hình thon dài bao phủ xuống dưới.
…....
Sau khi xong việc, vẻ mặt Phong Thiển mê mang chớp chớp mắt.
Nàng vô tội nhìn về phía Phượng Quyết.
Ngón tay đối phương thong thả ung dung mà sửa sang lại vạt áo hơi có chút hỗn độn, mới vừa rồi còn mang hơi thở nguy hiểm giờ lại khôi phục vẻ thanh lãnh trước sau như một.
Phảng phất như người vừa rồi hôn tiểu hoàng đế nửa ngày không phải là hắn.
Phong Thiển: “……”
Vì cái gì mỗi lần cùng mảnh nhỏ thân mật một lần, mảnh nhỏ tựa như mở ra cái công tắc gì.
Hở một tí liền bắt nạt người nhỏ yếu lại vô lực như nàng……
Hệ thống: “……”
Ký chủ lại lại lại bắt đầu!
Ánh mắt phượng Quyết nhìn tiểu hoàng đế liếc mắt một cái, nghiêm trang nói: “Bệ hạ, vi thần lui xuống trước.”
Phong Thiển: “……”
Phượng Quyết đi đến cửa Ngự Thư Phòng, vừa vặn cùng Cố Viễn đối diện.
Cố Viễn thấy là Phượng Quyết, cung kính khom lưng hành lễ: “Hạ quan bái kiến Trấn Bắc vương.”
Ánh mắt Phượng Quyết nhẹ nhàng dừng ở trên người Cố Viễn.
Mắt hắn híp lại, tầm mắt nhìn đối phương không hiểu sao mang mười phần địch ý.
Cố Viễn bị đối phương căm thù đến không thể hiểu được.
Hắn chỗ nào chọc tới Trấn Bắc vương?
Phượng Quyết liếc đối phương vài lần, cũng không quay đầu lại phất tay áo rời đi.
Cố Viễn mộng bức: “……”
Trấn Bắc vương hôm nay làm sao thế?
Người này vẫn là người mà hắn biết sao, cao lãnh đạm mạc Trấn Bắc vương?
Cố Viễn vẻ mặt mờ mịt chậm rì rì mà đi vào.
Cố Viễn đem chứng cứ lấy được từ trong lòng ngực móc ra đặt ở trên bàn trước mặt tiểu hoàng đế.
“Bệ hạ, danh sách quan viên tham ô nhận hối lộ cùng với chứng cứ Thừa tướng bí mật có ý đồ tạo phản, có thể làm được, ta đều trộm mang tới.”
Phong Thiển nhìn thoáng qua đồ vật trên bàn.
“Làm không tồi.”
Tiểu hoàng đế cho Cố Viễn ánh mắt tán thưởng.
Phong Thiển vì sự sáng suốt của mình mà khen ngợi.
Cũng may có Cố Viễn.
Nhiệm vụ che giấu cùng nhiệm vụ chi nhánh của nàng đều có thể nhẹ nhàng hoàn thành.
Cố Viễn xua xua tay: “Chủ yếu là dược của bệ hạ quá thần kỳ!”
Phong Thiển: “……”
Phong Thiển dặn dò Cố Viễn ngày mai thời điểm lâm triều đem hành vi phạm tội của Thừa tướng công bố ra, khiến cho hắn phải rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.